Tại một quảng trường tráng lệ.
Một người đàn ông với trang phục lộng lẫy đang đứng ở trung tâm.
“Anh hùng” đang quỳ trước mặt người đàn ông ấy.
Cùng lúc, hàng loạt ma cụ ghi hình đang bắt trọn khung cảnh lung linh ấy.
Và người chỉ huy trang phục lộng lẫy, dõng dạc tuyên bố với người dân đang tụ tập về đây.
“Bây giờ! Chúng ta đang tận hưởng hòa bình! Tất cả là nhờ công sức của chàng trai trẻ này!
Đúng vậy!!! Chính là chàng trai này! Người anh hùng đã bảo vệ Tổ quốc khỏi suy vong!
Anh chống lại quân địch áp đảo với lòng quyết tâm! Anh là vị thần bảo hộ đã mang đến phép màu để bảo vệ đất nước!!!
Chính là anh ấy! Tấm gương rực sáng cho các quân nhân! Hình mẫu lí tưởng nhất của tất cả mọi người!!!
Để ca ngợi những hành động anh dũng của chàng trai trẻ này, ta sẽ trao cho anh huân chương cao quý tại đây!!!”
Người chỉ huy tuyên bố rõ ràng, rồi đeo chiếc huân chương to và nặng, được chạm khắc cầu kì lên cổ anh lính trẻ.
Quảng trường tráng lệ này là nơi tổ chức các sự kiện trao huân chương.
Lễ trao huân chương vốn là sự kiện tổ chức một lần mỗi năm, nhưng sự kiện hôm nay là đặc biệt.
Chỉ có một anh hùng được trao huân chương.
Người anh hùng đã tạo ra phép màu, ngăn chặn tiến công của địch với chỉ 10 homunculus.
Đã vài tuần kể từ cuộc chiến đó.
Quân địch hèn nhát đã tấn công bất ngờ vào giữa đêm.
Tiền tuyến sụp đổ vì không thể lường trước, và quân đồng minh tan tác chỉ còn cách tuyệt vọng rút lui.
Thế nhưng, địch không ngừng tấn công, vẫn tiếp tục truy kích, biến cuộc chiến trở thành thảm sát.
Không thể dừng địch lại, và nếu không làm gì để ngăn chặn, trung tâm tiếp tế và có thể là cả tổng bộ chỉ huy rìa tiền tuyến cũng sẽ sụp đổ.
Và trong trường hợp đó, toàn bộ các chiến trường đều sẽ bị ảnh hưởng, khả năng xấu nhất quân ta sẽ phải đầu hàng.
Đúng lúc đó, một “anh hùng” xuất hiện.
Anh dẫn đầu một nhóm chỉ 10 homunculus đối đầu với cả trung đoàn địch.
Tuy biết là liều lĩnh, nhưng anh vẫn chiến đấu.
Anh chống lại kẻ địch với toàn bộ lòng quyết tâm muốn bảo vệ Tổ quốc và sự yên bình của người dân.
Và anh đã tạo nên phép màu.
Anh và đội 10 homunculus đã đối đầu với cả ngàn quân địch, giúp quân đồng minh rút lui.
Không chỉ có vậy.
Họ cũng đã làm rối loạn chuỗi mệnh lệnh của địch, khiến địch rối loạn hoàn toàn.
Trước cảnh “người anh hùng” và đội homunculus liều lĩnh chiến đấu, địch trở nên hoảng loạn, không còn giữ được đội hình.
Quân đồng minh lợi dụng thời cơ phản công những tên địch giờ chỉ như một đám đông vô hại.
Khi quân đồng minh thành công siết chặt vòng vây, chuỗi mệnh lệnh của địch đã hoàn toàn bị phá vỡ, và địch hoàn toàn bị động.
Cuộc chiến trở thành đợt huấn luyện ngắm bắn cho quân ta.
Cuối cùng thì, quân địch cũng giương cờ trắng xin hàng, và “anh hùng” đã bắt được và thẩm vấn chỉ huy của địch, thành công lấy được toàn bộ thông tin của địch.
Nhờ đó, họ phát hiện ra địch gần như không có quân dự phòng, cả đồ tiếp tế cũng còn rất ít.
Dựa trên thông tin ấy, quân đồng minh tiến hành tấn công tổng lực trên khắp các mặt trận, phần lớn đều thành công xuyên thủng phòng tuyến địch.
Chỉ sau vài ngày, quân đồng minh đã tiến thêm được mười kilomet.
Toàn bộ đều là nhờ phép màu của “anh hùng” đã chặn đứng cuộc tiến công của địch.
Nếu không có “anh hùng”, tình thế chiến trận sẽ ngược lại với bây giờ.
Trạm tiếp tế chắc chắn sẽ sụp đổ nếu địch tiến đến, và cả trung tâm chỉ huy cũng sẽ bị chiếm.
Và quân địch có thể sẽ hướng nanh vuốt đến người dân.
Tổ quốc quyết định trao tặng huân chương cao quý nhất cho “anh hùng”, người đã ngăn cản điều đó.
Tất nhiên là không chỉ có chiếc huân chương.
“Anh hùng” được trao cho cấp bậc và vị trí mới, một dinh thự ở nơi đắc địa nhất giữa lòng thành phố, và một lượng tiền khổng lồ.
Người “anh hùng” nhận được những phần thưởng đáng ghen tị ấy hiện đang vô cùng mệt mỏi.
Một vài giờ sau khi lễ trao huân chương kết thúc…
Anh lính trẻ, vẫn đang đeo chiếc huân chương lớn, cứ thế ngã xuống giường.
Chiếc giường sang trọng đỡ lấy anh, bao bọc anh trong tấm ga mới toanh.
Anh nằm bất động một lúc.
Anh hoàn toàn kiệt sức.
Sau cuộc chạy trốn khỏi địa ngục, quân đồng minh đã chiến thắng.
Và anh được tôn lên làm “anh hùng”.
Lí do rất đơn giản.
Chỉ huy doanh trại, người đã đề xuất việc trao thưởng, muốn xóa bỏ sự thật rằng từ hành động bất cẩn của ông mà quân địch tìm ra thời cơ tiến công.
Bộ chỉ huy của Đế quốc, nhận được đề xuất ấy, cũng muốn chôn giấu việc họ không thể nắm bắt được đường đi nước bước của địch trong sự kiện đó.
Những lãnh đạo cấp cao biết về anh lính trẻ, và họ cần một “anh hùng” để làm tăng sĩ khí của mọi người.
Tất cả dẫn đến việc chiếc huân chương to và nặng này đang ở trên cổ anh.
Cuộc chiến của “anh hùng” được thông báo đến người dân không hẳn là sai sự thật, nhưng chắc chắn là cũng không đúng.
Đúng là anh đã chỉ huy đội 10 homunculus chặn địch.
Nhưng thực tế, rất nhiều lính homunculus ngoài biên chế cũng đã chiến đấu.
Tuy vậy, những homunculus ấy không tồn tại trên giấy tờ chính thức.
Vậy nên những gì ghi trong báo cáo trận chiến chỉ là’
“Anh hùng đã dẫn đầu 10 homunculus đối đầu với cả một sư đoàn địch.”
Mọi chuyện được thông báo như vậy đến mọi người.
Tất nhiên, nguyên nhân địch quyết định tấn công lúc đó vẫn chưa được thông báo, và những lí do anh đứng lên chiến đấu cũng chỉ là do mọi người phỏng đoán.
Cuối cùng thì anh trở thành anh hùng vệ quốc.
Người anh hùng ấy đang mang một quầng thâm lớn dưới mắt.
Anh đã không ngủ vài ngày rồi.
Không phải là anh không có thời gian ngủ.
Quân đội cho phép anh có năm đến sáu tiếng nghỉ ngơi.
Nhưng anh không thể ngủ được.
Vì vậy mà anh đang kiệt sức đến mức có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Bình thường mỗi khi mệt, anh đều có thể ngủ rất nhanh, nhưng giờ thì không thể.
Bởi vì anh không thể ngủ khi nằm trên một cái giường bình thường.
Mỗi ngày trên tiền tuyến, anh đều nằm trên cái giường làm bởi các homunculus.
Anh không thể ngủ trên một cái giường mới không có mùi hương của các homunculus.
Anh tuyệt vọng cố nhắm mắt.
(Ngủ đi! Ngủ đi!)
Anh cố ép bản thân nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Thay vì cảm thấy buồn ngủ, anh lại cảm thấy vẻ mặt của các homunculus đã chết đang lướt qua tâm trí.
Cô gái homunculus, người đầu tiên làm cái chụp đèn, nhảy lên vui sướng khi anh nói lời cảm ơn.
Khi anh gọi một đội đã hoàn thành nhiệm vụ và nói “Cảm ơn vì đã vất vả”, tất cả họ đều vẫy đuôi vui mừng.
Từ việc chào hỏi mỗi sáng, thăm các tổ đội, những món quà nhận từ họ, hình ảnh các cô gái cùng hát bài hát mừng sinh nhật, nụ cười rực rỡ, vẻ mặt quyết tâm trong giây phút cuối cùng, và ánh sáng màu xanh ấy…
Từng cảnh tượng như lần lượt hiện ra trước mắt anh.
Kết thúc cuộc chiến, chỉ còn vài homunculus ngoài 10 người đầu tiên.
(Tất cả… tất cả họ đã chết… Chỉ vì mình bất cẩn… tất cả họ… đã chết)
Anh vùi mặt vào chiếc gối chẳng có chút mùi hương nào, rồi lại nhớ đến mùi hương thân quen của các homunculus mà nghiến chặt răng.
Cả thể chất lẫn tinh thần anh đều đã chạm giới hạn.
Anh yếu đến nỗi mà có khoảnh khắc anh tưởng mình đã đến cửa tử.
Nhưng đúng lúc ấy.
Vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
Anh cố nâng cơ thể nặng trĩu lên và cho phép người vừa gõ cửa bước vào.
Và sau đó…
[Xin thứ lỗi]
Katamimi nói và bước vào.
“…Có chuyện gì à…, có… gì không…”
Anh nói với ánh mắt trống rỗng, nhưng Katamimi chỉ nhẹ nhàng lại gần anh mà không đáp lại.
[Xin thứ lỗi…]
Cô ôm chặt lấy anh.
Anh lính trẻ mở to mắt.
Anh không hiểu hành động ấy của cô.
Anh cố nói gì đó, nhưng mùi hương của Katamimi đã đến mũi anh trước.
Đó… chỉ cần có thế… một cơn buồn ngủ mãnh liệt chiếm lấy anh.
Anh dần mất hết sức lực mà gục xuống trong vòng tay cô.
Katamimi nhanh chóng đưa anh về giường.
Cô nằm bên cạnh xoa đầu anh, người đang nằm bất động như một tảng đá.
Cô xoa đầu anh suốt cả đêm, và khi trông như anh đang gặp phải ác mộng, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Có một tia sáng trong đôi mắt cô, và vẻ mặt cô tràn đầy tình thương.