Anh lính trẻ vội vã về phòng đã thấy Katamimi chờ sẵn. Cô làm động tác chào dứt khoát và tuyệt đẹp. Anh nhớ lại câu chuyện của những tiền bối khi nãy, liền nhẹ cúi đầu trước cô.
[Đội trưởng, tôi vừa nhận lệnh từ chỉ huy. Vui lòng xác nhận.]
Cô đưa cho anh tập tài liệu còn niêm phong, vẫn giữ tư thế nghiêm. Anh lính trẻ mở nó ra và kiểm tra nội dung.
Nói ngắn gọn, đó là nhiệm vụ trinh sát xung quanh doanh trại. Anh đã hiểu ý định của chỉ huy,
(Ah, hiểu rồi. Mình đoán ngài ấy muốn mình quen với địa hình quanh đây, cùng với đó là việc chỉ huy nhiều homunculus chiến đấu một lúc. Mình mới chỉ được huấn luyện ra lệnh cho một homunculus chiến đấu, nên đây là cơ hội tốt để tập luyện.)
Katamimi vẫn nghiêm chào đợi anh xác nhận mệnh lệnh. Khi nhận ra điều đó, anh liền chỉ thị cho cô nghỉ và đứng một cách thoải mái hơn. Anh vừa nhìn cô vừa nghĩ,
(Homunculus dạng chiến đấu luôn rất trung thành với các mệnh lệnh, nhưng… mình thực sự được chiến đấu với họ sao? Cô gái này mất một bên tai, kể cả vậy vẫn xinh đẹp hơn bất cứ ai ở làng mình.
‘Homunculus chiến đấu là hàng bỏ đi được’ họ nói vậy…
Có phải các cô gái này luôn phải chịu những cái chết thảm khốc…)
Anh lại nhìn Katamimi một lượt từ trên xuống và để ý vài vết xước nhỏ trên cơ thể cô.
(Mà khoan đã… sao cô ấy lại thiếu một bên tai? Với cả số lượng lớn vết xước này nữa?)
Tò mò, anh hỏi,
“Katamimi, sao cô lại có nhiều sẹo trên người thế? Chẳng lẽ Cộng hòa sản xuất số lượng lớn homunculus chiến đấu mang sẹo?”
[Đội trưởng, tôi đã đến đây được một tháng. Tôi ở dưới quyền một người khác cho đến hôm qua. Những vết sẹo này là do chiến đấu.]
Anh không thể ngờ đến việc này.
(Katamimi đã phải chiến đấu cả tháng rồi sao?
Waa, cô đã thành chiến binh lão luyện rồi.
Mình được nói là homunculus chiến đấu thường không sống quá được một tuần…
Nếu cô ấy đã chiến đấu lâu như vậy thì không có thương tích trên người mới là lạ.)
“mm? Thế là cô cũng mất một bên tai ngoài chiến trường ư?”
[Vâng. Tai của tôi mới bị thổi bay bốn ngày trước.]
“Ra là vậy. Mà chuyện gì đã xảy ra với chỉ huy trước của cô? Anh ta bị điều chuyển đi đâu à?”
[Đội trưởng trước của tôi đã bị thương trong trận chiến hai ngày trước và qua đời mới hôm qua.]
(Gì vậy, anh ta chết rồi à. Vì thế cô ấy mới thành trang bị của mình.)
“Ngoài cô, Katamimi, những homunculus khác trong nhóm cũng là những người sống sót à?”
[Họ là homunculus mới. Họ được chuyển đến đây hai giờ trước khi đội trưởng tới. Không có kinh nghiệm chiến đấu.]
(…ra vậy. Họ cũng là tân binh, giống mình.)
“Được rồi. Từ mai nhờ cô giúp đỡ.”
Anh nói, rồi đưa tay ra. Anh muốn bắt tay, nhưng Katamimi chỉ nhìn cánh tay anh mà không nhúc nhích. Anh lính trẻ nhìn cô khó hiểu, và rồi chỉ khi anh nói,
“nn? Sao vậy? Cô không muốn bắt tay à?”
Thì cô mới chậm rãi đưa tay ra và bắt tay với anh.
“Một lần nữa, từ mai nhờ cô giúp đỡ. Hãy trở thành cộng sự nâng đỡ lẫn nhau, được không?”
[Vâng, là “cộng sự”. Đã rõ.]
Anh buông tay, nhưng Katamimi vẫn nhìn anh chằm chằm.
“Còn gì nữa à? Tôi quên gì sao?”
Anh hỏi khi trông cô có vẻ đang nghĩ ngợi gì đó.
[Đội trưởng, tôi nên gửi homunculus nào đến phòng anh đêm nay?”
Katamimi trả lời với một câu hỏi khác.
“Là sao? Tôi không hiểu.”
[Đội trưởng không cần giải tỏa đêm nay ạ?]
Nghe vậy, anh lính trẻ ho sặc sụa.
“Tôi không cần! Không cần! Cô đang nói gì vậy chứ!?”
[Vậy đội trưởng muốn tôi giúp anh giải tỏa ạ? Nhưng tôi đã bị đội trưởng trước dùng ba lần. Nếu anh thấy ổn thì…]
“Như tôi đã nói! Tôi không cần! Tôi sẽ ngủ một mình! Tốt nhất là cô nên dừng nghĩ về những điều kì lạ ấy đi! Đi ngủ và chuẩn bị cho ngày mai!”
[Đội trưởng, homunculus chiến đấu không cần ngủ.]
“Ah! Tất nhiên là tôt biết! Đủ rồi, về phòng chờ đi!”
[Đã nhận lệnh. Chúng tôi sẽ chờ.]
Sau đó, Katamimi nghiêm chào và rời đi.
Anh lính trẻ thở dốc, ngã xuống giường và lăn lộn.
(Não mình tan ra mất! Tất nhiên là mình thấy hứng lên khi một cô gái xinh đẹp như vậy mời gọi nhưng…
…Cuối cùng thì, mình không thể cứ thế làm với họ được. Nhất là sau khi nghe câu chuyện kia. Mình yêu họ, và mình cũng muốn làm bạn với họ. Mình muốn cả hai bên trở thành chỗ dựa đáng tin cậy cho nhau. Cộng sự giúp đỡ nhau những lúc khó khăn. Bạn bè chung sống cùng nhau…)
Rồi anh mở quyển sách tranh trên giường. Đó là câu chuyện về sự ra đời của Cộng hòa Hiền giả.
Về một nữ học giả đi khắp thế giới trên lưng một con ma vật và một cô gái homunculus. Một câu chuyện đầy niềm vui về bản hòa ca giữa con người và homunculus.
Anh lính trẻ cũng muốn có một mối quan hệ đẹp như thế.
Các chỉ huy thì dùng homunculus chiến đấu như công cụ giải tỏa ham muốn. Các nước đưa homunculus chiến đấu ra tiền tuyến vì họ sợ phải chết trong cuộc chiến do chính họ khơi mào. Một thế giới được dựng nên trên máu của các homunculus.
Anh căm ghét tất cả mọi thứ phải hi sinh các homunculus.
Anh tin rằng con người và homunculus nên sống như những người bạn. Anh muốn thấy họ yêu thương lẫn nhau, cùng nhau nắm tay tiến bước đến tương lai.
Anh nghĩ đến một ngày ai đó sẽ phải phá tan cái thứ quan hệ chủ nhân – công cụ này.
…Nhưng, anh vẫn chỉ là một thiếu niên mới lớn.
Anh vừa mới được một cô gái xinh đẹp mời gọi. Cho dù lí trí đã kiên quyết từ chối đến mức nào, thì cơ thể của anh vẫn cứ theo bản năng hứng lên trước lời của Katamimi. [note54734]
Anh lính trẻ chỉ có thể tự thỏa mãn bằng chút mùi hương còn sót lại của Katamimi.