Sau sự qua đời của homunculus đầu tiên, một ngành nghiên cứu mới đã được triển khai, “lính homunculus”.
Kế hoạch đã được đề ra từ lâu, nhưng chưa thực hiện vì vẫn còn cô gái homunculus đầu tiên, người được tất cả dân chúng kính trọng.
Tuy vậy, ngay khi cô gái không còn trên đời nữa, nhiều học giả lập tức bắt tay nghiên cứu.
Số lượng lính tráng trên toàn thế giới đang giảm, và các nước đều muốn một đội quân chuyên biệt cho chiến đấu thay cho lính con người.
Để đáp ứng nhu cầu, và trên hết là để nâng tầm công nghệ homunculus, nhiều cơ sở nghiên cứu trên toàn Cộng hòa đã bắt đầu thí nghiệm các mẫu homunculus chiến đấu.
Chỉ vài tháng sau, Cộng hòa đã thành công sản xuất đợt lính nhân tạo đầu tiên.
Các cô gái nhân tạo này có vẻ ngoài của nhiều chủng tộc, nhưng bên trong thì lại y hệt nhau. Vốn dĩ vì hoạt động bằng ma thuật nên họ chẳng cần da thịt hay mạch máu.
Những homunculus được sản xuất trước đó đều mang hình ảnh “bạn của nhân loại”, với mục đích chính là tham gia vào các hoạt động có nhiều tương tác với con người, như hầu gái hay y tá.
Vì vậy, dù chỉ cần năng lượng từ đá mana, họ vẫn có thể ăn, ngủ, và một số “chức năng tiên tiến” khác cũng được thêm vào, như hệ bài tiết.
Nhưng vũ khí thì không cần đến vậy. Những chức năng đó sẽ chỉ là vật cản vô dụng, vừa tốn tiền vừa làm giảm hiệu năng. Những nhà nghiên cứu chỉ giữ lại các cơ quan thực sự cần thiết. Và với những khoảng trống còn lại, họ đặt thêm nhiều đá mana hơn.
Với cách này, lính homunculus có thể hoạt động trong thời gian dài mà không cần nạp mana, giá thành sản xuất còn rẻ hơn trước.
Công cuộc tối ưu tiếp tục, lần này là làm tinh giản linh hồn nhân tạo. Mẫu từ trước đến nay có thể cảm nhận niềm vui, tức giận, nỗi buồn, khoái cảm tương tự như con người, nhưng vũ khí thì không cần. Chúng chỉ cần nghe theo lệnh từ chỉ huy. Thay vì cảm xúc, não họ được trang bị đầy đủ kiến thức về quân đội.
Lính homunculus gần như là một đội quân hoàn hảo. Mọi đất nước đều muốn sở hữu họ, đơn đặt hàng chất thành đống ngay khi công cuộc nghiên cứu hoàn tất.
Để đáp ứng hết nhu cầu, Cộng hòa đã xây riêng một cơ sở để sản xuất số lượng lớn lính nhân tạo. Sau khi ra lò, những lính homunculus được đưa lên các cỗ xe ma thuật. Cỗ xe đưa những người lính ấy đi, rồi mang số lượng tiền tương ứng trở về.
Cộng hòa tiếp tục phát triển mạnh giữa thời kì chiến sự, giống như một thương nhân của tử thần.
-----
(… Những ngôi nhà cháy rụi, trên đường đầy xác người. Bồn hoa đẹp đẽ bị giẫm nát, và lũ cướp đang lấy đi thức ăn dự trữ quý giá…
…oh, lại là giấc mơ này. Kí ức rõ ràng nhất thuở bé vẫn thi thoảng lại xuất hiện trong mơ.
Đêm đó.
Làng tôi bị cướp tấn công. Chúng giết chóc, cướp thóc gạo, và đốt các căn nhà. Tôi lúc đó còn nhỏ. Chỉ biết nhìn khung cảnh hỗn loạn từ một góc tối, run rẩy và khóc lóc trong sợ hãi.
Ngay lúc ấy, bầu trời đêm chợt sáng rực như ban ngày. Khi những tên cướp còn đang bất ngờ bởi ánh sáng, một thiên thần hạ thế xuống giữa con đường.
Cô ấy quá đỗi mê hoặc.
Nàng thiên thần cầm một cây trượng dài, chậm rãi hướng về phía lũ cướp.
Những tên cướp nhanh chóng lấy trượng của mình ra nhưng không kịp. Trượng của cô lóe lên, và trên người mỗi tên cướp giờ có một lỗ thủng. Chúng chết giữa vũng máu, nội tạng tung tóe văng ra ngoài.
Tôi chứng kiến tất cả từ phía sau. Rồi cô ấy nhận ra tôi và nở một nụ cười hiền hậu.
[Cậu bé, có bị thương không?]
Cô ấy hỏi vậy.)
Lúc ấy, người lính trẻ bừng tỉnh.
(Không ngờ là mình lại ngủ gật trên xe vận chuyển. Đó là sao chứ?
…mà, cũng chẳng trách được. Người lính homunculus lúc ấy thật sự trông giống một thiên thần.
Mình vẫn nhớ như in đêm đó.
Mình vừa mới ăn xong bữa tối và chuẩn bị đi ngủ… thì lũ cướp tấn công.
Mẹ đẩy tôi vào góc tối căn phòng còn cha thì cố gắng chống cự với cây trượng chỉ có thể dùng ma thuật nông nghiệp. Những người lớn trong làng cũng mang trượng và dao rựa, tuyệt vọng chống trả.
Nhưng họ dần thất thế. Lũ cướp đã quen với đánh nhau. Chúng giết từng dân làng một, rồi đốt các căn nhà.
(Chúng ta xong rồi.)
Tôi nghĩ vậy, nhưng lúc đó, ma thuật chợt lóe sáng trên trời.
Đó là ma thuật từ một đội quân ngẫu nhiên đi ngang qua. Con đường đêm sáng rõ nhờ ma thuật ánh sáng, rồi một người lính homunculus đẹp tựa thiên thần hạ cánh xuống.
Thêm vài homunculus nữa đến, và họ thành công tiêu diệt lũ cướp. Tôi đã bị quyến rũ bởi họ. Trong khi những dân làng còn lại đang khóc thương, tôi cứ thế nhìn những người lính kia, đang dính đầy máu của lũ cướp.
Một cô gái homunculus để ý và cười lại với tôi.
Lồng ngực tôi như muốn hét lên. Con tim đập như chưa từng được đập. Tôi cảm giác mình đang nghẹt thở.
…Ahh… nói ngắn gọn là, mình đã yêu họ từ cái nhìn đầu tiên.)
Người lính trẻ chìm trong suy nghĩ, đôi tai chó của anh giật giật. Anh nằm trên giường ngáp lớn, vẫn khoác bộ quân phục mới nhận.
Anh là quân nhân của một quốc gia nọ. Anh đã tình nguyện gia nhập quân đội và chính thức thành lính ở tuổi 15.
Anh mới chỉ hoàn thành huấn luyện cơ bản cho tân binh một tuần trước. Giờ anh đang hướng đến khu đồn trú được chỉ định.
(Đã một tuần từ khi mình rời trụ sở…
Tiền tuyến đúng là xa thật.
Chắc sẽ có rất nhiều lính homunculus ngoài đó.
Mình liệu có thể, chiến đấu cùng những cô gái ấy không?
…Phải cố hết sức.
Để trở thành một cộng sự đáng tin cậy, như trong sách tranh vậy.)
Chàng trai trẻ xốc lại quyết tâm, tay lần trên bìa của một quyển sách tranh.