Vài thập kỉ đã trôi qua sau khi phế quốc được tái sinh thành quốc gia mới. Cộng hòa Hiền giả đã trở thành một siêu cường về công nghệ ma thuật, nơi mà những nhà tri thức tên tuổi nhất thế giới tập hợp.
Hôm nay cũng vậy, hàng loạt nghiên cứu đang được tiến hành.
Hôm nay cũng vậy, học giả từ khắp thế giới đổ về đây, tìm kiếm những tri thức mới nhất về kĩ thuật ma thuật.
Hôm nay cũng vậy, thương nhân từ khắp thế giới đến đây tìm kiếm những ma cụ hiện đại nhất.
Nữ học giả, người mở đầu của thời đại nay đã già. Mái tóc vàng óng xưa kia giờ đã bạc, và cái đuôi bồng bềnh đầy tự hào của bà đã mất đi vẻ rực rỡ, dần rụng lông.
Bà nằm yên lặng trên giường bệnh viện. Nhiều người đứng xung quanh, không kiềm nổi nước mắt. Họ là con, là cháu, và bạn bè của bà.
Sau khi cho cả thế giới biết sự thật năm xưa, bà vẫn tiếp tục nghiên cứu tại vùng đất của hiền giả này. Trong khoảng thời gian ấy, bà đã yêu một nam học giả, kết hôn và có một người con. Đứa trẻ rất đáng yêu, và khi lớn lên, nó nhận ra mình cũng có tài năng nghiên cứu ma thuật.
Người phụ nữ ấy, đã hạnh phúc.
Người phụ nữ ấy, đã thỏa mãn.
Một thế giới mà bà có thể đắm mình trong những nghiên cứu, trong khi được bao bọc bởi hơi ấm gia đình cùng bạn bè thân thiết.
Bà nhớ lại những ngày hạnh phúc cùng con ma vật và cô bé homunculus.
Bà biết mình không còn sống thêm được nữa.
Một cô gái homunculus đáng yêu đang gục đầu vào giường mà khóc. Con ma vật, bị nhốt trong lồng bên ngoài để không làm loạn, cũng đang nhìn lo lắng vào bên trong từ khung cửa sổ.
Nữ học giả không còn đủ sức để ra khỏi giường. Không, bà còn chẳng thể cử động tay mình nữa.
Bà nói với cô gái homunculus với giọng nghiêm túc.
“Hình như là… vẫn còn… rượu thượng hạng.
Một lần cuối… thêm một ngụm thôi… em sẽ giúp tôi chứ?”
Cô gái lau nước mắt và nhanh chóng mang đến thức rượu cao cấp mà nữ học giả thích. Nhưng cô không mang theo cốc.
Cô ngậm chỗ rượu, rồi kề môi lên môi nữ học giả, mớm rượu từng chút một.
Nữ học giả nhẹ nhàng nuốt thứ chất lỏng ấy. Khi cô gái rời ra, người phụ nữ già, trông thật hạnh phúc, nói như tự nhủ với bản thân.
“… fwah… thứ rượu này… ngọt quá… ngon quá… nó ngon quá.”
Và đó là những lời cuối cùng, trước khi bà từ từ nhắm mắt.
Cô gái homunculus, con ma vật, và toàn thể người tại đất nước này, ai nấy đều không kìm nổi lòng thương tiếc nữ học giả.
Và cuộc đời thật hạnh phúc của người phụ nữ, người đã cứu thế giới khỏi nỗi sợ ma vật, người sau đó được ghi lại như “Hiền giả vĩ đại nhất lịch sử nhân loại”, đã kết thúc.