(POV main)
Tôi tự nhủ thầm với bản thân: “Mà, có lẽ cô ta sẽ không chết hay trở thành ma vật được.”.
Hôm nay, tôi mặc một bộ đồ nô lệ trong khi thong thả dạo bước loanh quanh đảo.
Miếng vá trên bộ quần áo rách rưới vô cùng nổi bật. Cả hai tay và hai chân đều được xích lại đi kèm cái vòng cổ sắt nặng trịch nằm trên cổ.
Có vẻ AI đã nhận định dây xích là một phần của bộ trang phục.
Trong khi tôi dạo bước, sợi dây xích bị kéo theo kêu loong coong.
(Vì một lí do gì đó mình chưa biết, chưa có một tân nhân loại nào trở thành ma vật sau khi cắt bỏ trái tim mana.
Có lẽ đó là vì cơ thể họ là một máy sinh mana bẩm sinh vậy nên vẫn có sức chống chịu nhất định kể cả khi mất đi trái tim mana.
Mình muốn tìm hiểu thêm vấn đề này nhưng để làm vậy, mình sẽ phải mổ xẻ cơ thể họ.
... Mà, dù sao đây cũng không phải vấn đề quan trọng, cứ kệ nó vậy. Ngoài ra, đúng như dự đoán, cô bé homunculus đấy không bị ảnh hưởng bởi ma thuật. Mình đã quan sát cô bé kể từ ngày đầu tiên của dự án, nhưng cuối cùng, cô bé vẫn chưa thể trở thành một “sinh vật” thực sự.
Để dễ hình dung... cứ tưởng tượng cô là một con robot tạo bởi bộ phận cơ thể sống.
Mặc dù cô vô cùng giống một sinh vật bình thường, tồn tại của cô vẫn ở dưới tiêu chuẩn đó một bậc... Cô bé là như vậy đấy.
Bởi cô chỉ là một “vật”, cô bé không bị ảnh hưởng bởi mana ô nhiễm. Mặc dù phổi cô đang hít thở, trái tim cô đang đập, cô hoàn toàn có thể sống mà không có chúng.
Vào thời điểm hiện tại, mặc dù các cơ quan nội tạng của cô mô phỏng chính xác con người, chúng chỉ là đồ “trang trí” mà không có chức năng cụ thể nào.
Nguồn năng lượng của cô đến từ ma thuật.
Sẽ rõ ràng hơn nếu ta cắt đôi cô bé ra, bên trong cô là một viên đá mana hiệu suất cao. Đây là nguồn năng lượng chính của cô.
Kiểm định lượng mana còn lại, viên đá còn đủ dùng khoảng vài thập kỉ nữa. Cô vẫn còn kha khá thời gian.)
Tôi vừa nghĩ vừa kéo lê bộ xích chân.
(Một khi nữ học giả tỉnh dậy, thế giới này sẽ thay đổi hoàn toàn.
Mặc dù cô vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn sự thật của thế giới này, câu trả lời hiện tại vẫn đủ sức để khuynh đảo thế giới.
Mọi thứ đã biết đều bị loại bỏ, tri thức mới sẽ trở thành lẽ thường. Những kẻ đứng đầu sẽ mất đi quyền lực và tầng lớp bị đàn áp chắc chắn sẽ đứng lên...)
Tôi dừng lại, hít thật sâu.
(Mọi việc càng ngày càng thú vị.
Cuộc sống thường ngày sẽ bị đảo lộn, con người sẽ phải học cách sống chấp nhận sự thật mới.
Nhưng tôi chắc rằng họ sẽ tỏa sáng hơn nữa trong thế giới đổi thay này.
Chỉ khi gặp khó, con người mới đứng lên.
Ôi trời, tôi nổi da gà chỉ vì nghĩ đến điều đó.
Tương lai của những học sinh đang theo học Giáo hội Nữ thần sẽ đi về đâu?
Còn tương lai của những linh mục đang coi thường mọi thứ xung quanh?
Tầng lớp bị áp bức bấy lâu sẽ lựa chọn điều gì?
Tim tôi đập thình thịch
Tôi đang cực kì hứng thú.
Đúng vậy!! Tôi không thể!!
Không thể kiềm chế nó được nữa!!)
Và tôi, bắt đầu nhảy múa. Nhưng bộ xích dài và nặng kia làm vướng chân khiến tôi ngã xuống.
Tôi vật lộn với cái xích mất một lúc nhưng rồi cũng tuyên bố chiến thắng trước đống sắt vụn sau đó.
(Đổi POV)
Những con mèo bị biến đổi đã chạy mất.
Con ma vật vận chuyển cũng bị kích động, chạy theo lũ mèo.
Cô bé homunculus lo lắng kéo nữ học giả nặng ngoài tưởng tượng lên xe lăn và đưa về nhà. Sau khi đặt nữ học giả lên giường, cô bé ngay lập tức đi đun nước.
Cô bé chăm sóc rất tận tụy.
Sau khi cởi bỏ trang phục, cô bé lau người nữ học giả với khăn ấm, rồi mặc cho cô bộ trang phục mới.
Khó khăn nhất là việc cho ăn.
Nữ học giả không hề hé miệng dù một chút.
Nên cô bé phải cho cô ăn bằng miệng.
Cô bé cho thức ăn vào miệng mình trước khi truyền sang miệng nữ học giả.
Cô cũng không quên thêm phần nước uống.
Mỗi lần thấy lộn xộn, cô bé lại chỉnh trang chăn gối và trang phục.
Mỗi lần nữ học giả khẽ cựa quậy, cô bé lại nắm chặt tay cô, đến khi gương mặt đang ngủ kia bình tĩnh trở lại. Rồi cô bé nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô vào ngực mình.
Mọi chuyện vẫn như thế khoảng một tuần.
Trong lúc đó, nữ học giả đã mơ.
Một cơn ác mộng.
Cô thấy mình trong một thế giới đen tối dài vô tận.
Khoảng không dày đặc một màu đen gỉ sét, chẳng có một ngọn cỏ nào trên mảnh đất cằn cỗi.
Ngay cả vẻ ngoài cô cũng thật xanh xao.
Tóc cô rụng hết, một vài đốm xanh xuất hiện trên người.
Da dẻ thì thô ráp, cứ như giấy nhám với mạch máu đôi chỗ lộ rõ ra.
Cô hết sức gào thét, nhưng chỉ thấy vọng lại tiếng rên của chính mình từ mặt đất.
Chợt một cái gương xuất hiện dưới chân cô.
Cô nhìn vào đó.
Và thấy một con ma vật xấu xí đang đứng trên hai chân.
Mắt rực sáng, miệng đầy răng nanh, chảy nước dãi kinh tởm.
Trang phục đầy máu màu tím, mùi hôi thối đậm đặc xung quanh.
Móng vuốt dài và nhọn, như đang chực chờ con mồi.
Đó là vẻ ngoài của cô hiện tại.
Đôi tai cáo tự hào của cô giờ thật xấu xí.
Cái đuôi bồng bềnh đã từng rất nổi tiếng với các học sinh cũng đã trụi hẳn.
Cô không thể kìm được mà thét lên, cào xé tấm gương.
Nhưng nó không biến mất, vẫn ở đó phản chiếu lại cô.
Cô vẫn cố gắng phá hủy nó.
Nhưng vô vọng.
Mỗi lần bị phá vỡ, tấm gương lại xuất hiện trở lại, và hình ảnh cô lại hiện ra.
“Ah! Eek! Hyeeeek!!”
Cô kêu lên bằng một giọng khác hẳn của mình, và bắt đầu chạy đi.
Tấm gương vẫn đuổi theo cô.
(Mình sẽ phải nhìn thấy nó nếu vẫn mở mắt!)
Cô nhắm mắt lại, vấp ngã vài lần, rồi lại tiếp tục chạy, cả người dây đầy máu màu tím.
Kể cả móng tay đã gãy, xương đã vỡ, quần áo chỉ còn là mảnh vải rách, cô vẫn chạy.
… Rồi cũng đến lúc cô không thể tiếp tục được nữa.
Cô khóc.
Nhưng kể cả tiếng khóc cũng thành âm thanh của quái vật.
… Ngay lúc đó, cô cảm thấy “một thứ gì đó ấm áp”.
“Thứ ấm áp” đó nắm chặt lấy bàn tay cô.
Khoảnh khắc ấy, chẳng biết vì sao, cô đã hiểu.
(“Thứ ấm áp” ấy, là đồng minh của mình)
Cô chắc chắn là vậy.
Ngay lúc đó, tấm gương biến mất, và ánh sáng bắt đầu rọi vào thế giới tăm tối.
Trước khi kịp nhận ra, cô đã quay về hình dáng ban đầu.
Đôi tai cáo dài, cái đuôi bồng bềnh, mái tóc vàng xinh đẹp đã trở lại.
Và cả cơ thể cô được bao bọc trong “thứ ấm áp” ấy.
Cảm giác được bao bọc ấy tựa như thai nhi được bảo vệ trong bụng mẹ.
Cả cơ thể mất hết sức mạnh, cô ngồi xuống tại chỗ.
Và rồi cô nằm ra, từ từ nhắm mắt.
(Thứ gì đó… Thật ấm áp…, tròn và mềm mại đang chạm vào mặt mình…
Mùi thật ngọt ngào…, … có thể nghe thấy cả nhịp tim…)
Khi nữ học giả lấy lại ý thức và tỉnh lại, bộ ngực đáng yêu của cô bé homunculus là thứ đầu tiên cô nhìn thấy.
Cô bé mặc trang phục nghiên cứu rách như mọi khi, đang ôm chặt đầu cô vào ngực mình.
Cô bé vẫn còn đang ngủ trong tư thế ấy.
Khi nhận thấy nữ học giả cựa quậy, cô bé mở đôi mắt dễ thương vẫn còn ngái ngủ.
Và rồi hai hàng nước mắt không thể kìm được mà lăn dài trên má.
“!!!!”
Cô bé kêu lên, mà chẳng thể gọi đó là tiếng kêu được, rồi ôm chặt lấy nữ học giả mà khóc.
Hai người cứ như vậy một lúc lâu.
---------
Hai chap mừng trung thu.