Sau hôm ấy, cả nhóm quay lại căn lều mỗi ngày.
Nữ học giả thi triển một loạt ma thuật công kích, rồi hồi phục mana bằng lượng đá thu thập được. Cô cũng đổi sang một cây trượng ma thuật cao cấp hơn trước khi tiếp tục.
Cô bé homunculus và con ma vật ngồi một bên quan sát. Đã vài tuần kể từ khi nữ học giả bắn phá căn lều bằng ma thuật, nhưng chẳng có nổi một vết xước trên cánh cửa.
Dù vậy, cô chẳng hề có ý định từ bỏ. Hay đúng hơn, cô đang tận hưởng nó.
Với cô, đây là trận chiến với những thiên tài từ cả thế kỉ trước. Mỗi đêm cô đều suy nghĩ những cách thức mới để phá cánh cửa, và rồi thực hiện chúng vào sáng hôm sau.
Chuyện vẫn tiếp diễn thêm vài tuần nữa.
Hôm nay, nữ học giả đang chuẩn bị cho cuộc tấn công. Có hơi khác lạ với mọi hôm khi lẽ ra đây là lúc cô đã bắt đầu bắn phá căn lều bằng ma thuật.
Cô mang theo một công cụ ma thuật chưa hoàn chỉnh mà mình tình cờ bắt gặp trong một cơ sở nọ.
Ma cụ này được thiết kế cho việc vây thành. Tuy nhiên, kích cỡ của mục tiêu lần này chỉ là một căn lều. Cô điều chỉnh sao cho ma thuật được tập trung toàn bộ vào một điểm.
Con ma vật đang kéo theo thành quả đáng tự hào ấy của cô.
Nữ học giả thở gấp, một ánh sáng kì lạ lóe lên từ ánh mắt, còn khuôn miệng nở nụ cười kì cục.
Cô bé homunculus ngồi đằng sau đang chơi với những người bạn mèo của mình. Cô bé đã hiểu ra là không nên cố gắng bắt chuyện với nữ học giả trong những lúc thế này.
Cuối cùng thì cả nhóm cũng đến trước căn lều. Một lượng lớn mana đã được nạp vào ma cụ công phá.
Nữ học giả ngắm mục tiêu, ngẩng mặt lên trời và hét lớn.
“Xem đây, hỡi những thiên tài!!
Tôi sẽ xóa sổ tuyệt tác mà các người tự hào ngay bây giờ!!!”
Sau tuyên bố, cô kích hoạt chế độ hẹn giờ trên ma cụ.
Vì được nạp đầy năng lượng nên ma cụ có thể phát nổ cực lớn trong trường hợp tệ nhất.
Cả nhóm nhanh chóng rời xa khỏi khu vực. Mọi thứ quan trọng trong nhà đều đã được di dời từ trước.
Mất một giờ đồng hồ trước khi ma cụ được kích hoạt. Một ma thuật xuyên phá mạnh không tưởng được xuất ra.
Chấn động thật đáng sợ, nó làm rung chuyển cả tường thành lẫn khu vực bên ngoài nơi nữ học giả và cô bé đang đứng. Khói đen bốc lên, ngay cả những ngọn núi theo hướng ma thuật được bắn ra cũng bị thổi bay không một dấu vết, như có một lỗ thủng nơi chân trời.
Khu vực chỗ căn lều giờ chỉ là vùng đất trống. Căn lều hoàn toàn tan biến, còn tòa lâu đài cũng sụp đổ do bị xuyên phá, kéo theo mọi thứ xung quanh cũng trở nên tan hoang.
Trước cảnh tượng này, nữ học giả không khỏi choáng váng.
Tầm nhìn cô bị mờ đi, đầu đau như búa bổ, thậm chí không thể đứng vững. Cô tự vỗ má mình, cố kìm lại đôi chân đang run rẩy và nắm chặt tay tạo tư thế chiến thắng.
Sau đó, cô bắt đầu nhảy múa và ca hát một cách ngớ ngẩn, thậm chí còn lôi tay cô bé đang ngẩn người bên cạnh, cùng nhau nhảy múa mà chẳng có nhịp điệu gì cả. Nó còn chẳng thể gọi là một điệu nhảy, nhưng cả hai đều vui vẻ xoay vòng.
Cô bé cũng cảm thấy vui từ tận đáy lòng khi đã lâu rồi mới lại thấy nữ học giả cười nhiều đến vậy.
Điệu nhảy tiếp tục đến khi cả hai thấy chóng mặt, nữ học giả đưa cô bé ngồi nghỉ ở gần đó, rồi quay lại nơi từng có căn lều để xem xét.
Có một cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất. Cô nắm chặt đũa ma thuật, bước xuống không chút do dự.
Lớp phòng thủ mạnh mẽ kia chỉ được phủ lên cánh cửa căn lều, giờ khi đã vào trong thì cô có thể đi xuống không gặp trở ngại gì.
Do chỉ có ánh sáng từ cây đũa giúp bổ trợ tầm nhìn, thi thoảng cô phải dừng lại, sử dụng ma thuật tìm kiếm. Nhưng chẳng có kết quả gì khả quan ngoài những bậc thang dài như vô hạn sâu xuống lòng đất.
Sau vài phút tiếp tục tiến xuống, khi đã thấm mệt, một cánh cửa hiện ra trước mặt cô.
Không có lớp ma thuật phòng thủ nào, cô chỉ cần vặn tay nắm cửa để mở ra.
Đó là một căn hầm. Những viên đá mana cỡ lớn xếp thành từng hàng. Ma pháp trận đầy rẫy trên tường và trên trần, còn ma cụ để điều tiết những ma pháp trận ấy thì ngổn ngang xung quanh.
Cô tiến vào căn hầm và tìm thấy vài phòng khác nữa. Hàng núi tài liệu nghiên cứu có thể được tìm thấy trong đây.
Và rồi, sau khi lướt qua đống tài liệu ấy, cô đã tìm thấy “câu trả lời mong muốn”.
“Đây là… nhật kí?”
Nó bị bỏ lại trên bàn trong căn phòng đầu tiên. Đây là phòng của người quản lí khu nghiên cứu ngầm này, đang ngồi trên chiếc ghế sang trọng kia, giờ chỉ còn là một bộ xương trắng.
Dưới chân bộ xương là một cây trượng ma thuật, có lẽ ông đã dùng nó để tự kết liễu mình. Cô nhặt cây trượng lên và cài vào thắt lưng.
Rồi cô bắt đầu nghiên cứu quyển nhật kí mới tìm được.
“Hôm nay, nhà vua gọi tôi và đưa ra một ý tưởng điên rồ.
Ngài muốn tôi tạo ra thứ ma thuật có thể tận diệt ma vật.
Tôi được cấp cho mọi nguồn tài chính, nhân lực và cơ sở vật chất mình cần để hoàn thiện nó, nhưng liệu việc này có thật sự khả thi?
Nếu đúng là có thể xóa sạch ma vật khỏi vương quốc này, cán cân quân sự giữa các nước sẽ rung chuyển dữ dội. Nhà vua có lẽ muốn đặt ách thống trị lên thế giới đang hỗn loạn khi sự cân bằng sụp đổ.
… Khó khăn sẽ là không đếm xuể, nhưng tôi hài lòng nếu đây là nghiên cứu cuối cùng của mình. Là một nhà nghiên cứu, tôi không thể không phấn khích trước công việc này.
Tôi sẽ nỗ lực thành công bằng mọi giá.”
“Cuối cùng cũng có đủ nhân lực, và cơ sở nghiên cứu ngầm cũng đã được hoàn thiện. Nhà vua giữ lời, cung cấp cho tôi nguồn tiền và sức người gần như vô hạn, khiến tôi thật sự bất ngờ.
Mối lo lớn nhất trong mỗi nghiên cứu trước đây của tôi luôn là vấn đề tài chính. Tiền bạc được nhà nước cung cấp luôn có giới hạn.
Vì thế tôi luôn phải cố gắng giải thích tầm quan trọng của những nghiên cứu ấy với lũ quý tộc thất học và các thương nhân để có đủ vốn cần thiết. Thật tuyệt với khi chẳng cần lo nghĩ những chuyện cỏn con ấy mà được tập trung nghiên cứu.
Hôm nay, những nguyên vật liệu cần thiết cũng được vận chuyển liên tục qua lối vào được ngụy trang.
Đá ma thuật cỡ lớn, lượng lớn màu để vẽ ma pháp trận, và ma cụ để điều tiết chúng…
Kể cả tôi cũng chưa thấy viên đá mana lớn đến nhường ấy.
Giờ thì, chúng ta có thể bắt đầu nghiên cứu sơ bộ.”
“Chúng tôi đã đâm vào ngõ cụt. Cần thêm nhiều đá ma thuật hơn lượng dự tính ban đầu.
Tôi báo cáo lên cấp trên về việc cần thêm đá ma thuật cỡ lớn, và họ trả lời, ‘Chúng tôi chưa thể chuẩn bị ngay được, nhưng sẽ có trong một vài ngày nữa’.
Quả là dự án được nhà nước đầu tư, nguyên vật liệu nhiều như sỏi đá bên đường vậy.
Tôi nhất định phải thành công.”
“Tôi nhận được tin báo từ đội lính tuần tra. Có vẻ ma vật đã tập hợp trong bán kính khoảng hai trăm kilomet xung quanh đất nước.
Có vẻ quân đội đã chịu tổn thất nặng để có được thông tin này, nhưng sự hi sinh của họ rất quý giá để đưa nhân loại đi lên. Nghe đồn, người chỉ huy quân trinh sát đã lao thẳng vào lâu đài gào lên
‘Tại sao? Tại sao chúng tôi phải ra đó?!
Tại sao đồng đội của tôi phải chết?!!’
Tôi cảm thấy tiếc cho họ, nhưng dự án này là tuyệt mật.
Chỉ có rất ít người trong quân đội biết về nó.
Tim tôi nhói lên khi nghĩ về những người lính bị tàn sát bởi ma vật mà thậm chí chẳng biết mình chết vì điều gì.
Nhưng, nghiên cứu này là cần thiết cho sự yên bình của nhân loại.
Tôi sẽ lập một đài tưởng niệm những người lính hi sinh cho mục tiêu cao cả này sau khi nghiên cứu kết thúc.”
“Thành công đã ở rất gần nhờ vào sự hi sinh quên mình của những người lính và nguồn tiền bị chúng tôi ngốn như lũ chó đói.
Mục tiêu đầu tiên sẽ là toàn bộ ma vật đang bao quanh đất nước.
Chúng tôi sẽ tiêu diệt chúng, sau đó sẽ là toàn bộ ma vật trên lục địa này.
Đất nước chúng tôi sẽ cai trị mọi thứ bằng sức mạnh tuyệt đối, thậm chí sau đó còn có thể tiêu diệt Satan. Nhân loại sẽ có một tương lai viên mãn đến vĩnh hằng.
Xem đây, Satan. Ngươi sẽ thấy sức mạnh của đất nước này.”
“Cuối cùng thì, chúng tôi sẽ sử dụng nó vào ngày mai. Hàng loạt cuộc thử nghiệm quy mô nhỏ đã được diễn ra, và tất cả đều thành công.
Vì thế, ngày mai chắc chắn cũng sẽ suôn sẻ. Cuối cùng, sau bao nhiêu thời gian, chúng tôi cũng có thể kết thúc cuộc chiến với ma vật đang đeo bám cả nhân loại.
Khi tôi nhìn vào phòng, tất cả mọi người đều không thể ngủ được.
Những nhà nghiên cứu chúng tôi quả là những sinh vật tội lỗi.
Nhưng đó chính là điều làm mọi thứ trở nên thú vị.”
“Làm được rồi!! Làm được rồi!!
Ma thuật hủy diệt diện rộng đã xóa sổ lũ ma vật!!
Đội trinh sát đã trở về báo cáo!! Không còn ma vật nào trong bán kính hai trăm kilomet!! Chúng tôi đã thành công tận diệt lũ ma vật mà chưa đất nước nào làm được.
Tôi biết là tôi đang quá khích so với tuổi nhưng biết sao được!!
Tôi vẫn chưa già đến mức không thấy sung sướng với kết quả này!!
Đúng vậy! Chúng tôi đã mở cánh cửa dẫn đến tương lai của nhân loại!!
Chúng tôi đã tạo ra một thế giới không có ma vật, và giờ nhân loại có thể đánh bại Satan!!
Tôi tự hào vì đã tham gia vào nghiên cứu! Chẳng nghi ngờ gì nữa, đây là đỉnh cao của tôi -
tôi có thể ra đi mà tự hào về nó.
Tôi sẽ truyền lại tin này đến các thế hệ sau khi tôi mất!
‘Sẽ không có ai bị hại bởi ma vật nữa!!’
Tôi có thể tự hào nói ra điều đó!!”
Nữ học giả đọc nhanh từng trang cuốn nhật kí, những dòng cuối thậm chí còn chẳng đúng chính tả, như muốn truyền tải toàn bộ sự hạnh phúc của ông với thế giới.
(Những dòng chữ đều chứa đầy niềm vui bất tận, vài chữ thậm chí còn bị nhòe đi. Có lẽ ông ấy đã khóc khi viết nên chúng.
… Trang sau là trang cuối rồi…)
Và cô từ từ lật trang.
-----------------------
Dạo này bận và lười nên lịch ra chương loạn quá, sẽ cố quay lại lịch cũ thứ 5 và chủ nhật.
Chap 2k từ đúng khổ