Giờ thì, tại sao nữ học giả lại liều mình thực hiện một thí nghiệm nguy hiểm đến vậy? Hãy cùng quay lại quá khứ, vào thời điểm nữ học giả mới chỉ là một cô bé. Lúc này, cô đang là học sinh của chủng viện.
Một ngày nọ, các học sinh được dẫn đi tham quan tường thành dưới hình thức học ngoại khóa. Những bức tường là công trình vĩ đại bảo vệ mạng sống người dân khỏi lũ ma vật lúc nhúc bên ngoài. Giáo viên muốn học sinh nhận ra hiện thực nghiệt ngã và số mệnh bấp bênh của loài người.
Người thầy kiên nhẫn giải thích sự vĩ đại của Nữ thần. Chợt các học sinh nhận thấy một vài ma vật dùng những cây gậy gỗ tấn công bức tường. Binh lính tuần tra ngay lập tức bắn ma thuật và thành công tiêu diệt chúng. Lũ trẻ hò reo khi thấy cảnh tượng này.
Trong số đó có một cô bé vẫn nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Cô bé sau này chính là người học giả ta đang nhắc đến. Cô bình tĩnh quan sát đàn ma vật trong khi bạn bè đang reo hò. Cô nhận ra một điều kì lạ khi nhận ra một đàn chó hoang chạy ngang qua lũ ma vật. Cô đã tin chắc rằng đám ma vật sẽ tấn công đàn chó. Nhưng trái với kì vọng của cô, đám ma vật vẫn chỉ đi loanh quanh mà không có động thái gì. Ma vật chỉ tỏ thái độ thù địch đến các giáo viên và học sinh đang theo dõi chúng từ trên tường thành. Thắc mắc ngày càng lớn dần, cuối cùng cô bé hỏi giáo viên.
“Tại sao ma vật không tấn công đàn chó?”
Thầy giáo mỉm cười đáp lại.
“Ma vật được gửi đến thế giới này bởi Satan để hắn có thể thôn tính thế giới.”
“Những người gìn giữ hòa bình thế giới, và cũng là tông đồ của Nữ thần là con người chúng ta phải không?”
“Vậy nên để làm suy yếu sức mạnh Nữ thần, Satan điều khiển ma vật để chúng giết hại con người.”
“Động vật không có đức tin vào Nữ thần nên giết chúng cũng không có lợi ích gì.”
“Và đó là lý do tại sao ma vật lại không tấn công động vật.”
Nghe câu hỏi của cô bé, những đứa trẻ khác xôn xao: “Có thế mà không biết~? Đúng là kém cỏi~” Thầy chỉ cười nhẹ rồi khuyên nhủ học sinh của mình: “Có trí tò mò, ham học hỏi là tốt, dù cho sự việc có hiển nhiên thế nào.”
Nhưng cô bé vẫn không bị thuyết phục.
Nếu Satan gửi ma vật đến để giết hại loài người vậy tại sao Người được ban phước lại không bị tấn công? Nếu mình là Satan, mình sẽ gửi thật nhiều ma vật mạnh mẽ ngăn cản Người được ban phước đi truyền đạo hơn là tấn công bức tường. Thực sự thì có rất nhiều tay sai Satan ở ngôi đền diễn ra sự kiện năm xưa... không thể sai được vì vở kịch của Nhà thờ nói thế.
Điều đó nghĩa là Satan có thể tạo ra những loài ma vật có thể giết hại Người được ban phước... Nếu bảo hộ quá mạnh mẽ khiến ma vật không thể tấn công trực tiếp, vậy tại sao không tạo ra lở đất hay gì đó cản đường họ... Không, thậm chí không cần phức tạp như vậy, Satan có thể tẩy não vài con người rồi phái họ ám sát Người được ban phước cơ mà.
Chẳng có lợi lộc gì từ việc cầm chùy đánh vào tường thành cả. Ma vật cứ như đang làm những gì chúng thích vậy. Nghe theo mệnh lệnh của Satan chẳng phải hiệu quả hơn sao?
Lớn lên với những thắc mắc trong lòng. Cô trở thành một học giả, dốc sức tìm kiểm câu trả lời cho câu hỏi “Tại sao ma vật tấn công con người?”. Tất nhiên nghiên cứu của cô là bí mật. Nếu để lộ ra ngoài, tình huống xấu nhất, cô sẽ bị gắn mác dị giáo rồi bị thanh trừng bởi Nhà thờ. Vì vậy, cô tự tạo một phòng nghiên cứu nhỏ bên trong ngôi trường cô đang làm việc và một mình thực hiện các nghiên cứu. Ban ngày cô giảng dạy sinh viên như bình thường nhưng ban đêm cô sẽ nhốt mình nghiên cứu.
Tại sao ma vật lại bỏ qua động vật?
Làm thế nào để ma vật phân biệt con người và động vật?
Đâu là khác biệt giữa con người và động vật?
Cô tập trung nghiên cứu về những vấn đề trên. Bất ngờ thay, câu trả lời rất dễ để tìm ra. Có một cơ quan nội tạng đặc biệt, chỉ con người mới có... Một cơ quan có thể gọi là “trái tim thứ hai”.
Cơ quan này có đặc tính kì lạ. Nó cũng đập như tim nhưng không vì mục đích lưu thông máu. Đã có những nghiên cứu đủ để ta hiểu về chức năng của các cơ quan khác như dạ dày, ruột, phổi hay trái tim. Tuy nhiên, trái tim thứ hai vẫn còn là một ẩn số.
Đây là một trong số những đặc tính phân biệt con người với động vật, và cũng là đặc tính quan trọng nhất. Việc tiếp theo cần làm là loại bỏ nó và quan sát phản ứng của ma vật sau đó. Tuy nhiên, vấn đề lớn tiếp theo là làm thế nào để loại bỏ cơ quan này? Cô ấy có thể hỏi các bác sĩ nhưng nhờ cậy họ kiểu gì? Nếu trả lời thành thật “tôi đang nghiên cứu lí do ma vật tấn công con người”, Nhà thờ chắc chắn sẽ hỏi thăm ngay. Cô phải nghĩ ra một lí do hợp lí.
Một vấn đề khác là “làm sao để kiểm tra phản ứng của ma vật”. Cách nhanh nhất là trực tiếp đứng trước ma vật, nhưng bên trong bức tường thì đào đâu ra. Đây là vấn đề trước nhất. Ma vật ở bên ngoài bức tường, hay nói cách khác, bên ngoài đất nước. Bên trên bức tường thì quá cao. Cô sẽ không thể quan sát phản ứng của ma vật được.
Mình cần một ma vật đủ nhỏ để phục vụ nghiên cứu. Tìm đâu bây giờ...
Bế tắc. Làm sao để giải quyết tình trạng khó xử này đây?
(POV của main)
Cô gái trẻ ngồi trên chiếc ghế bập bênh, vừa uống trà đen vừa quan sát hành động của nữ học giả.
Ở thời đại này, cô ấy là người duy nhất nghi ngờ những lời truyền dạy của Nhà thờ, và đang cố gắng chứng minh điều đó. Nếu cô bỏ cuộc, tân nhân loại sẽ lại tiếp tục sống trong sự sợ hãi của ma vật một thời gian nữa. Cô ấy hiện tại là niềm hy vọng của tân nhân loại. Chà… Cô sẽ làm gì đây?
Mặc dù đã nửa đêm, nữ học giả vẫn chưa có dấu hiệu muốn đi ngủ, mà suy nghĩ cách giải quyết những rắc rối của mình. Vô vàn ý tưởng mới được ghi lại, chất thành đống trước mặt cô nhưng chẳng có cái nào khiển cô phải bật dậy mà hét lên: “Eureka!”.
Cô gái thong thả nhấp một ngụm trà trong khi khẽ đung đưa trên ghế.
Phew… Lặng lẽ quan sát, cô đắm mình suy nghĩ.
Giá trị biết bao khi có thể đi đến bế tắc trước một điều gì đó và nỗ lực để vượt qua điều đó… Thật chói lóa đối với một con người như tôi, kẻ có thể sống mãi mà không cần làm gì cả… Nói cách khác, cái giá để trở thành toàn tri là “không tìm thấy niềm vui trong cuộc sống”.
Trên thực tế, mọi câu trả lời mà các học giả nghiên cứu về ma thuật thời đại này đang điên đầu tìm kiếm đều được viết trong cuốn sổ tay của tôi. Mọi nghiên cứu về ma thuật, tôi đã hoàn thành chúng từ lâu.
Ma thuật không còn hấp dẫn tôi nữa. Giống như nhai bã kẹo cao su vậy. Vô nghĩa, vô ích, vô dụng. Những thứ như vậy cần phải bị nhổ ra và vứt đi. Cũng giống như cuộc sống của tôi vậy, một cái bã kẹo cao su đang chờ “bị nhổ ra và vứt bỏ”.
Tuy nhiên, đối với họ thì khác. Họ luôn sống động.
Lúc vui, lúc buồn, lúc đau khổ, lúc tuyệt vọng…
Thật đáng ghen tị….
Cô gái trẻ tựa lưng vào chiếc ghế bập bênh, nhắm mắt lại và tiếp tục quan sát “Thế giới này”.
--------------------------
Sorry mấy hôm nay bận thi cuối kì nên không có chap, nay đăng một chap còn mai đăng bù cho đủ 2 chap tuần này