Về lại POV main
-------------------
Một chiến hạm nữa bị bắn hạ.
Lửa lan khắp chiến thuyền, quân lính giờ như những quả cầu lửa phát nổ liên tục. Tôi vẫn đang lưu luyến những xúc cảm nồng cháy của họ.
Bỗng một cú sốc chạy xuyên qua cứ như thể đầu tôi bị đập vậy. Ngạc nhiên, tôi lập tức quay lại phía sau, nhưng tất nhiên, chẳng có ai trên khoang tàu cả. Phía sau tôi chỉ là căn phòng chỉ huy trống trơn, ảm đạm. Cú sốc thực chất xuất phát từ một nơi xa hơn – Trái Đất.
... Sao lại như vậy.
Tại sao lại như vậy được!!
Ahh!!! Tại sao lại vậy!!?
Người đàn ông được biết đến là Đại linh mục!! Ông ta đang nâng chiếc cốc đầy thuốc độc!!
Quyết tâm của ông vẫn trung kiên dù đối mặt với kẻ thù nguy hiểm nhất! Nó hối thúc người khác đi theo!!
Ý chí của ông sắc hơn lưỡi gươm bén nhất! Soi gương dẫn lối mọi người!!
Ahh!! Không một chút do dự!! Ông ta đã uống cạn cốc thuốc!!
Tôi biết!!
Thứ chất độc đấy ngấm dần vào người ông, len lỏi đến từng tế bào!!
Trái tim ông dần dừng nhịp!!
Hơi thở ông yếu dần!!
Ahh! Viên ngọc đáng quý nhất mang tên con người!! Đang!! Tỏa sáng!!
Lấp lánh hơn bao giờ hết!!
Những người khác theo chân ông!!
Theo chân ông ta, nắm lấy lý tưởng của mình!!
Tất cả bọn họ! Thật trong sáng làm sao!!
Nhưng thật ngu ngốc!!
Tại sao! TẠI SAO! Những người khác ngoài tôi!! Tại sao họ có thể tận hưởng cuộc sống đến vậy!!
Làm ơn!! Làm ơn!! Cốc thuốc độc đó!! Hãy chia cả cho tôi nữa!!
Tôi muốn nếm thử nó!! Đức tin của các bạn!!
Ahh! Lại một chiến thuyền nữa bị bắn hạ!!
Ahh! Lại một linh mục nữa gục ngã!!
Ahh! Một lần nữa!! Chết bởi thuốc độc!
Ahh! Lại một lần nữa!! Chết bởi vụ nổ!
Ahh! Đầu anh ta bị chém!!
Ahh! Thân tàu bị thổi bay!!
Để tránh bị phát hiện! Những linh mục cấp thấp âm thầm tự sát trong góc tối của điện thờ!!
Hạm đội Liên hiệp!! Họ bùng lên những ánh sáng cuối cùng trước khi vụt tắt!!
Ngoạn mục!! Cuộc sống các bạn đang tận hưởng thật ngoạn mục!!
Tại sao!? Tôi!! Tôi!!
“Tôiiiiiiiiiiiiii!!”
Cô gái trẻ quằn quại trên đài chỉ huy, một mình.
Việc này xảy ra chỉ một chút trước khi cuộc công kích toàn lực lên hạm đội Liên hiệp hành tinh được triển khai.
Đội tàu tiếp tế đã bị hủy diệt từ lâu. Sau khi xác nhận kết cục trận chiến, cô gửi một thông báo đến hành tinh nơi trụ sở của Liên hiệp Hành tinh tọa lạc. Thông báo khẳng định rằng “tất cả tàu chiến của Liên hiệp đều đã bị phá hủy”, và “số lượng người sống sót là 0”; đồng thời tuyên bố kết thúc chiến tranh.
Thông tin này đã làm chấn động cả Liên hiệp. Tất cả đại diện của mỗi hành tinh ngay lập tức được triệu tập đến hội nghị bất thường liên quan đến vấn đề này.
“Không thể như thế được!! Toàn bộ hạm đội đều bị hủy diệt!!? Chuyện như vậy chắc chắn là bịa đặt!!”
“Hoàn toàn đồng ý!! Đây chắc chắn là chiêu trò của lũ Trái Đất!!”
“Nhưng!! Tại sao ta không nhận được phản hồi nào từ hạm đội viễn chinh!! Rất nhiều yêu cầu liên lạc được gửi đi nhưng không có bất cứ tín hiệu nào được gửi về!!”
“Chắc chắn phe Trái Đất đã can thiệp vào đường truyền tín hiệu!! Hạm đội có lẽ không gặp vấn đề gì!”
“Yeah!! Được rồi!! Hành tinh chúng tôi có thể gửi đội tàu phòng vệ đến kiểm tra!! Như vậy ta có thể kiểm chứng sự thật!!”
“Ohh!! Tuyệt vời!! Đội tàu của chúng tôi sẵn sàng trợ giúp các ngài!!”
“Chúng tôi cũng sẵn lòng!”
“Vậy thì tại sao chúng ta không tập hợp thêm một quân đoàn nữa!? Và gửi chúng đến Trái Đất!!”
“Hừm! Thông báo của Trái Đất chỉ là trò bịp bợm!! Nếu gửi đi thêm một quân đoàn thứ hai, chúng ta sẽ chắc chắn chiến thắng thôi!!”
Quyết định được đưa ra gần như ngay lập tức, thời gian dự kiến cũng đã được phê duyệt. Bỗng cánh cửa hội nghị mở toang, một người lính chạy vào. Anh ta mặt cắt không còn giọt máu, miệng lưỡi lắp bắp, cố thốt ra thành lời nhưng không được.
“Này! Cậu!! Hội nghị quan trọng đang diễn ra!!”
“Nhanh lên, cậu đang làm phí thời gian của chúng tôi đấy!!”
Trước lời chế nhạo của các quan chức, anh lính loạng choạng tiến lại màn hình lớn trong phòng hội nghị rồi bật công tắc. Trên đó xuất hiện một hiện tượng kì quái. Màn hình trình chiếu được kết nối trực tiếp tới radar quân sự hiện lên rất nhiều hành tinh của Liên hiệp, nhưng không chỉ có vậy. Tất cả các hành tinh trên màn hình đều được bao bọc bởi một “hàng rào đỏ” kì quái.
Trước cảnh tượng kì lạ này, tất cả thành viên cuộc họp đều bối rối.
“Hàng rào đỏ nào đây?”
“Nó khá to. Nó còn bao vây khắp các hành tinh.”
“Đây là vũ khí mới mà quân đội phát triển à?”
Người lính chỉ có thể mấp máy vài từ.
“Đó... đó là... hạm đội Trái Đất.”
Cả hội nghị trở nên hoảng loạn.
Mặc dù thông báo đến từ Trái Đất chỉ bao gồm sự thật, có vẻ như các ông lớn ở đây vẫn cố tình không chịu hiểu. Họ từ chối chấp nhận “thua cuộc”. Chẳng lẽ... họ căm hận Trái Đất đến mức mù quáng đến như vậy?
Hội nghị ban đầu đã đưa đến quyết định “gửi thêm quân tới Trái Đất”.
... Chẳng phải điều đó nghĩa là tôi sẽ lại phải chiến đấu thêm một lần nữa? Cá nhân tôi thấy khá đau lòng khi số lượng đối tượng quan sát giảm xuống. Ước gì tôi có thể kí một hiệp ước hòa bình với họ...
... Đúng rồi.
Nếu họ không tin vào thất bại của mình thì tôi sẽ bắt họ phải tin. Tôi vẫn còn kha khá tàu chiến bay lơ lửng vô định, còn dây chuyền sản xuất trên hòn đảo nhân tạo vẫn đang hoạt động. Tôi chỉ cần huy động hạm đội đến gần trụ sở Liên hiệp và thông báo rằng “hạm đội của các ông đã thực sự bị hủy diệt”.
Như thế, sẽ không còn đổ máu nữa và chúng ta có thể kí một hiệp ước hòa bình. Mà, thực sự thì tôi không hứng thú với việc kí hiệp ước với Liên hiệp, nhưng sẽ thật phiền nếu họ cứ gửi quân đến Trái Đất.
Nếu họ không đến Trái Đất thì tốt. Số lượng đối tượng quan sát của tôi sẽ không giảm. Đây chắc chắn là kết quả có lợi cho cả đôi bên.
Được rồi, hãy bắt đầu giao dịch nào.
“Hm? Gì thế này?”
Người lính đóng quân tại một đài radar ở rìa Liên hiệp lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm vào màn hình. Mặc dù không có gì được hiển thị một vài phút trước đó, màn hình bây giờ bị bao phủ bởi màu đỏ.
“Lạ thật, radar vừa mới được bảo trì ngày hôm qua mà? Chưa gì đã trục trặc rồi à?”
Anh ta đứng lên gọi người bạn hiện đang hút thuốc trong phòng nghỉ. Khi hai người quay lại, màn hình vẫn đỏ rực.
"Cái quái gì vậy? Ông nghịch cái gì vậy?
"Hả? Tôi thậm chí còn chưa chạm vào bảng điều khiển. Bỗng nhiên, nó đỏ lòm luôn.”
“Chịu. Chắc là hỏng rồi. Đành vậy, gửi thông báo đến trạm khác xem.”
“Vậy thì tôi sẽ đi báo với đội bảo dưỡng. Mấy lão này bảo dưỡng kiểu gì vậy?”
Những người lính đã tìm các radar cùng dính hiện tượng và tiến hành sửa chữa, nhưng màn hình vẫn không chịu trở về bình thường.
Cuối cùng, một người nhận ra – con số dường như dài vô tận, được hiển thị bên cạnh màn hình radar.
…Họ chết lặng ngay tại chỗ.