Chương 6 – [Dù nếu cô gái bị gọi là Nữ thần hay Chúa quỷ]
Sao lại có thể…
Tôi đã trở thành Chúa Quỷ…
Cho một khoảng thời gian dài, tôi đã quan sát họ. Mặc dù tôi có lộ mình trước họ hết lần này tới lần khác, tôi cũng chưa từng làm gì thực sự gây hại cho họ. Tôi chỉ tiếp tục quan sát…
Mặc dù họ đã gọi tôi là nữ thần…
Mặc dù không hề có bằng chứng…
Liệu họ sẽ vẫn gọi tôi là Chúa Quỷ…?
“Tuyệt… tuyệt vời làm sao!!”
“Cuối cùng, họ đã bắt đầu thách thức thần thánh.”
“Ôi! Nghĩ rằng họ đã trưởng thành tới mức đó rồi ư!!”
Tôi rung mình trước bao cảm xúc ào tới cùng với bao giọt nước mắt vui mừng cứ tiếp tục tuôn trào.
Đương nhiên, những quan chức tôn giáo trở nên giận dữ và phản đối cực liệt kết quả của cuộc họp mặt.
“Không thể có chuyện nữ thần của chúng ta làm những chuyện như vậy!!”
“Đó là nhờ nữ thần mà hòa bình mới được gìn giữ!!”
“Không có nghi ngờ gì rằng ma vật được tạo nên vì một lý do gì đó!! Còn các người mới là ác quỷ thật sự khi dám chống đối nữ thần!!”
“Trong Kinh thánh đã truyền lại rằng nữ thần đã dẫn đường cho con người đến thế giới này! Quyết định của cuộc họp này là một sự bang bổ với thiên đường!!”
Và thế là, một cuộc chiến nổ ra giữa quân đội của nhà thờ và Lực Lượng Liên quân của mỗi nước. Những tín đồ của nữ thần cũng như những thánh hiệp sĩ của nhà thờ hợp sức chống lại Lực lượng Liên quân ở mỗi quốc gia.
Chiến tranh lan rộng ra khắp thế giới và những ma thuật diện rộng được sử dụng rộng rãi khắp các chiến trường. Đương nhiên, là kết quả của những trận chiến lâu dài, ma vật tăng lên theo bội số và càng trở nên dữ tợn toàn khắp thế giới.
Lực lượng Liên quân cuối cùng cũng chiến thắng Cuộc Đại chiến và hành quân đến Hòn đảo của Nữ thần… Không, vào khoảng thời gian ấy, nó đã được gọi là Quỷ Đảo… là tiến hành tấn công.
Đó là một hạm đội khổng lồ. Lính từ mỗi quốc gia đều tập hợp lại với nhau cùng thách thức một kẻ thù nguy hiểm chung… Nếu đó là một bộ phim, cảm xúc của tôi sẽ chắc sẽ tụt thấp bởi đây là một mô típ đã được sử dụng quá nhiều, nhưng kẻ thù chung lần này lại là tôi.
Những cảm xúc không lời nào có thể tả nổi tuôn trào khắp cơ thể tôi.
Nó như thể những cảm xúc ấy còn tràn ngập tới từng tế bào trên đầu ngón tay của tôi. Hòn đảo nhân tạo vô cơ thì dường như tỏa sáng lấp lánh. Tôi, với mỗi bước tôi bước đi, càng cảm nhận rõ hơn về sự tồn tại của tôi. Từ trước tới giờ, tôi chưa từng cảm nhận rõ sự tồn tại của chính mình mạnh mẽ như bây giờ. Tôi và “tôi” đều đang cùng tồn tại. Hơn thế, Chúa quỷ người sẽ thách thức cả nhân loại cũng song song tồn tại. Và họ đang tuyệt vọng cùng hạm đội của họ tiến công nhằm tiêu diệt tôi.
Binh lính dưới màn đêm bao phủ chuẩn bị những khẩu pháo ma thuật khổng lồ gắn trên con tàu. Người thì đếm từng viên đá phép thuật hay kiểm kê số lượng pháo ma thuật. Những con tàu chiến khổng lồ chạy bằng ma thuật thì được một nhóm ma pháp sư điều khiển, tiến thẳng tới Hòn đảo Quỷ.
Tất cả đều hướng sát khí của mình về chung một hướng, về Hòn đảo Quỷ vốn luôn mờ ảo.
Những cảm xúc ấy xuyên thẳng qua tôi.
AHhhhhh!!! Tuyệt vời làm sao!!!
Chúng ngày càng dâng trào mạnh mẽ hơn.
Họ đang dùng hết sức mình trong nỗ lực chấm dứt thảm họa mang tên Chúa quỷ!!!
Sự căm thù!! Sự đau đớn! Sự giân dữ!!!
Tất cả đều xuyên qua tôi!!
Niềm vui sướng đủ để khiến tôi gục ngã tràn ngập khắp cơ thể tôi.
Hạm đội tiếp cận hòn đảo sau vài ngày.
Vào ngày họ đến, họ tiến hành cuộc công kích.
Pháo, ma thuật, những phát đạn từ binh lính, rồi cả những đòn tấn công cảm tử bằng những chiếc thuyền nhỏ chứa đầy thuốc súng đều được sự dụng.
Màn chắn đẩy lùi tất cả.
Tôi ngước nhìn chằm chằm về phía những đòn tấn công như thể chúng là những màn pháo hoa bắn từ quảng trường. Mặc kệ dù là sáng, chiều hay tối, họ vẫn luôn tấn công bằng tất cả những gì họ có. Họ tiếp tục tới tận cùng sức lực của chính họ, với tất cả những gì họ có trong tay.
Tất cả! Chỉ để giết tôi ư!!!
Chỉ để giết tôi! Tân nhân loại đang cùng nhau hợp sức!!
Những quốc gia trước giờ là kẻ thù truyền kiếp giờ là đồng minh!! Cùng nhau xông pha trên chiến trường!!
Tình bạn giờ không phân biệt chủng tộc!!
Mặc luôn cả tuổi tác hay giới tính, quốc tịch hay giống loài!!!
Cả tân nhân loại giờ đã hợp chung thành một!!!
Nhằm tiêu diệt tôi, Chúa quỷ!!
AHhh! Còn gì có thể hạnh phúc, sung sướng như vậy chứ!?
Tôi đã sống hàng thiên niên kỷ! Thời gian đã khi nào trở nên dễ chịu như vậy!?
Đã khi nào mà những tồn tại khác lại trở nên thú vị như vậy!?
Đã khi nào tôi có thể cảm nhận mình rõ ràng như vậy?!
Sự căm thù khi những người đã sinh thành ra họ bị tàn sát!!
Sự giận dữ khi người mà họ hết lòng yêu thương bỏ mạng!!
Sự đau xót khi họ đã mất tất cả!!
Ahh! Chân tôi! Tay! Rồi ngực! Rồi đầu! Rồi trái tim tôi!! Nó đang xuyên thẳng qua khắp thân thể tôi!!
Thần kỳ làm sao!! Tuyệt diệu làm sao!!
Nữa!! Nữa đi! Hãy hướng tất cả về tôi!!
Nữa!! Nữa đi! Hãy phơi bày vẻ đáng yêu đó cho tôi, hãy khiến tôi điên cuồng!!
Tôi tiếp tục nhảy múa trên hòn đảo dưới những đòn công kích trông như pháo hoa.
Với màn chắn được giảm bớt công năng, tôi càng cảm nhận đầy đủ những xúc cảm của họ với cả năm giác quan.
Với những vụ nổ như ánh đèn, những tiếng nổ như nhạc nền, những làn sóng xung kích như người bạn nhảy, những sát khí từ họ như khán giả, tôi tiếp tục cất tiếng hát và nhảy múa.
Những đòn công kích của họ kéo dài cho 2 tuần nhưng mặc tất cả nỗ lực của họ, chẳng có lấy nổi một vết xước trên màn chắn. Họ quyết định ngừng cuộc chinh phục Chúa quỷ và rút lui.
Tôi, nhảy một mình trên quảng trường, với hơi thở mệt mỏi gấp gáp, người đầy mồ hôi, cổ họng thì khô rát. Nhưng khi tôi biết được cuộc rút lui, tôi liền hướng tới mỏm đá. Hướng về phía hạm đội đang rút lui, tôi cúi đầu nở một nụ cười trong khi đứng ở vách đá.
Họ trông thấy tôi.
Những khuôn mặt vô cảm tiếp tục hướng về tôi.
Tôi chậm rãi vẫy tay về phía họ… tôi cứ thế tiếp tục.
Hạm đội biến mất dần đằng sau đường chân trời và trở lại cảng biển nơi họ bắt đầu. Và tới khi từng người lính đã an toàn trở lại quê nhà của họ, tôi vẫn tiếp tục vẫy tay.
Và trong khi vẫy tay, tôi nhớ lại con sâu bướm.
Con sâu bướm, thứ đầu tiên tôi quan sát.
Nó đã sống liều lĩnh, hết mình.
Hết mình ăn lá, hết mình trở thành một cái kén, hết mình thoát ra, hết mình cất cánh bay lên bầu trời, hết mình giao phối, hết mình để lại một thế hệ tiếp nối phía sau rồi ra đi.
Nó thật đẹp đẽ.
Hơn cả những bức tranh hội họa, hơn cả những bức tượng điêu khắc, hơn cả bất kì bản giao hưởng nào, nó đẹp đẽ hơn nhiều.
Giờ, như khi với con sâu bướm, tôi chứng kiến từng sự tinh túy của họ. Họ, tân nhân loại, những người đang hết sức mình để sống tiếp trông thật đáng yêu làm sao.
Dáng vẻ bẩn thỉu của họ sau khi dầm trong đầm lầy đáng yêu làm sao.
Dáng vẻ van xin tha mạng của họ trước thứ đang cố giết họ đáng yêu làm sao.
Dáng vẻ khóc lóc khi biết được khoảng khắc cuối cùng của họ đáng yêu làm sao.
Tất cả dáng vẻ của họ sáng chói đẹp đẽ làm sao.
Ahh, họ mong muốn đạt được gì từ nay về sau?
Ahh, họ sẽ trở thành như thế nào từ nay về sau?
Tôi sẽ chứng kiến tất cả.
Mặc kệ điều gì được bàn tán.
Mặc kệ điều gì được thực hiện.
Mặc kệ những cảm xúc yêu thương, mặc kệ những điều tuyệt vọng.
…..Đúng……… Kể cả rằng…..
”Dù nếu tôi bị gọi là Nữ thần hay Chúa quỷ."