Ngày hôm sau, tộc Tai dài mở một cuộc tấn công thẳng vào nơi Trư tộc sinh sống, ai cũng trông đây là cơ hội trút bỏ tất cả sự oán giận mà họ đã phải chịu đựng bao năm trời sắp.
Những bàn tay làm từ đất bụi thì mọc lên lớn hơn, cứng rắn hơn trước. Cây cối xung quanh thì bật tung rễ lên khỏi mặt đất và bước đi, giẫm đạp Trư tộc như thể chúng là những người khổng lồ. Không những thế, những tảng đá lớn khủng khiếp không biết từ đâu, gom lại với nhau tạo nên những hình nhân, đập tan tất cả những ai cố gắng chạy trốn vào hang đá cũng như tiện tay đập tan luôn cả chính cái hang.
Những chiến binh từ Trư tộc cố gắng phản kháng lại, nhưng tình thế chẳng thể gọi đây là một trận đánh nữa. Đây, chỉ có thể gọi là thảm sát, một sự “trả đũa” của tộc Tai dài.
Chẳng có mấy gì có thể thu được từ đống hoang tàn còn sót lại của trư tộc.
Bình thường, họ là một tộc có thể sống không cần một diện tích đất lớn. Ngoài ra, mặc dù họ có thể lực tốt, họ khá kém trong khoản chế tạo. Đó là tại sao cả đàn ông lẫn đàn bà chỉ mặc có một váy bằng cỏ đơn giản; đến cả người tầm cỡ trưởng làng cũng chỉ mặc thêm một bộ lông thú quấn xung quanh.
Dù thế, tộc Tai dài vẫn tiếp tục tấn công tất cả ngôi làng, không chừa một người, tàn sát toàn bộ bất kỳ ai thuộcTrư tộc trong khắp khu rừng.
Bởi vậy, chỉ trong một năm, gần như toàn bộ khu rừng mênh mông đã trở thành lãnh địa của tộc Tai dài. Và Trư tộc, sau khi đã gần như tuyệt diệt, sống chui lủi trong góc tối của khu rừng, lo sợ một ngày nào đó tộc Tai dài sẽ lại đến tàn sát toàn bộ những gì còn lại của họ.
Từ đấy, ma thuật được coi là một sức mạnh đặc biệt của tộc Tai dài. Những ai không thể sử dụng ma thuật đều khiếp sợ trước sức mạnh của tộc Tai dài và không bao giờ dám đặt chân vào rừng.
Và cũng từ đấy, tộc Tai dài được gọi với một cái tên khác, những Thánh nhân của Đại Lâm.
Mặc dù tộc Tai dài ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài khu rừng, họ vẫn hiểu họ được gọi là Thánh nhân bởi những con người ngoài kia.
Đương nhiên cũng từ đấy suy nghĩ rằng họ là giống loài thượng đẳng dần hình thành.
Tộc Tai dài bắt đầu có tư tưởng rằng “bất kỳ ai ngoại trừ họ đều là hạ đẳng” và bắt đầu chỉ trích, khinh thường các tộc khác. Đây cũng không phải là một điều quá quan trọng với nhiều tộc và mục tiêu của họ là chiếm đoạt được thứ ma thuật mà tộc Tai dài sở hữu.
Một số cố gắng chiếm bí quyết của họ, mua chuộc đàn ông tộc Tai dài bằng những mỹ nhân trẻ trung, xinh đẹp . Một số thì quyến rũ những cô gái tộc Tai dài bằng những thứ đồ trang sức xa xỉ. Còn có những người lẻn vào rừng cố gắng điều tra họ trong bí mật.
Nhưng tất cả đều thất bại.
Tộc Tai dài hoàn toàn tự cô lập vào sâu bên trong khu rừng, cắt đứt mọi mối quan hệ với thế giới bên ngoài. Bởi vậy, những ai sống ở thế giới bên ngoài đều phải tự mình phát triển ma thuật.
Thời gian tiếp tục trôi đi cùng nhiều những đột phá xuất hiện nhiều nơi, tân nhân loại cuối cùng cũng có thể sử dụng được sức mạnh của ma thuật bên ngoài khu rừng nơi tộc Tai dài ngự trị.
Thứ ma thuật mới phát triển nhanh chóng phổ biến khắp thế giới.
Ban đầu, chỉ có ma thuật quân sự được phát triển nhưng dần dần, ma thuật gắn liền với cuộc sống đời thường cũng dần xuất hiện.
Dù vậy, không phải ai cũng sử dụng được ma thuật.
Gần như toàn bộ tân nhân loại, kể cả Trư tộc, đều có quả mana, tương tự như tộc Tai dài. Dù vậy, có lẽ bởi sự khác biệt giữa các loài, phần lớn các quả mana đều nhỏ hơn tộc Tai dài. Cả về dung tích lẫn sự tập trung phép thuật từ những quả mana nhỏ hơn, nhiều khi không đạt đủ điều kiện cần để kích hoạt ma thuật. Bởi thế, khá nhiều người “có quả mana nhưng không thể sử dụng được ma thuật”.
Bởi thế người có thể sử dụng ma thuật chỉ dựa vào quả mana của họ cực kỳ hiếm. Và với những người “không thể sử dụng ma thuật mà không có hỗ trợ”, một chiếc đũa thần giúp đỡ kích hoạt ma thuật, trở thành một cú hít bán chạy khắp thế giới.
Sử dụng đũa thần, ai cũng có thể sử dụng ma thuật trong đời sống thường ngày. Nhờ đó, nhóm lửa trong lò, điều khiển nước lau dọn, tất cả những thứ như thế đều được thực hiện nhờ ma thuật.
Và từ đấy. suy nghĩ “cuộc sống sẽ ngưng trệ nếu thiếu ma thuật” trở thành thường thực khắp thế giới.
Tôi khá tò mò về cái đũa ma thuật này, bởi thế tôi mở một cuộc điều tra toàn diện về nó.
Có vẻ như, cách thức hoạt động của nó là sự kết hợp giữa một cái sạc và một cái ống tiêu ( một cái ống tre dùng để bắn tiêu ). Dù khá yếu, luôn có một dòng ma thuật phát ra liên tục, kể cả từ một quả mana nhỏ vốn không thể duy trì kích hoạt ma thuật ở trạng thái thường. Chỉ cần luôn đem một chiếc đũa thần bên người, một người bình thường có thể nạp đủ một lượng phép thuật nhỏ trong một viên đá đặc biệt trong cây đũa. Như thế, lượng phép thuật được tích trữ có thể biến cây đũa như ống tiêu, tăng mật độ tập trung của phép thuật, nhờ đó khiến ma thuật được kích hoạt.
Mặc dù người thường không thể sử dụng ma thuật cao cấp như ma pháp tấn công hay phục hồi, ai cũng có thể sử dụng ma thuật đời thường. Nhờ cây đũa thần có những ma trận pháp thuật được khắc sẵn lên, nói câu thần chú mỗi lần dùng phép thuật đã trở thành điều không cần thiết với nhiều người.
Dù vậy, vẫn có những người không thể sử dụng ma thuật kể cả có đũa thần.
Đó là những người sinh ra đã không có quả mana hoặc nó quá nhỏ đến nỗi tích trữ phép thuật vào đũa thần tốn quá lâu. Thế nhưng họ vẫn có thể sử dụng ma thuật nhờ những viên đá phép đã được yểm một lượng lớn phép thuật và được gắn vào đũa thần. Nhờ thế, những ai có quả mana lớn cũng có thể sống thoải mái chỉ nhờ việc nạp những viên đá phép với phép thuật của họ và bán chúng.
Đây thật sự quả là một vật phẩm tiện dụng.
Và điều này gợi sự thích thú trong tôi, tôi quyết định thử tái hiện quả mana và đũa thần sử dụng những công nghệ còn sót lại của Tiền nhân. Và mặc dù có vài biến đổi, tôi đã bằng cách nào đó tạo được bản thay thế.
Bằng cách thu ma thuật từ quả mana được nuôi cấy trong môi trường đặc biệt, chuyển năng lượng đó vào cây đũa thần tôi tự tạo lại, và hơn thế truyền nó qua một ma trận phép thuật được chuẩn bị sẵn trước đấy.
Tôi đã thành công tạo nên một hiện tượng gần giống với phép thuật mà tân nhân loại sử dụng. Có vẻ như, nếu ma trận pháp thuật được cải tiến , hoàn toàn có thể nâng cao mức độ chuyển hóa sức mạnh ma thuật.
Được rồi, tiếp tục lặp lại một vài thí nghiệm nào.
Nhưng, không có đủ lượng phép thuật cho thí nghiệm…
Để tiếp tục thí nghiệm, tôi sản xuất hàng loạt quả mana nhân tạo và kết nối chúng với nhau như một bộ pin sạc lớn.
Chỉ với một cái lướt qua, quả mana, thứ mà tân nhân loại sở hữu, trông như một quả tim. Dù nó cũng đập, nó không hề hỗ trợ luân chuyển máu.
Kích thước quả mana trong một “đại phù thủy” cũng lắm cũng chỉ bằng ngón cái và với những ai không thể sử dụng được ma thuật, nó chỉ như một hạt đậu.
Bởi vì nó khá vô dụng với kích thước đó, tôi quyết định tăng kích thước lên như một quả bóng đá. Sau khi sắp xếp, kết quả cuối cùng là một lượng lớn nhân bản bộ phận cơ thể được xếp thành hàng . Nói thế nào nhỉ? Nó trông cũng khá tuyệt vời khi được ngắm nhìn một lượng lớn nhân bản quả mana đạt thành hàng trong những ống hỗ trợ sự sống.
Tôi cảm thấy mình như một nhà khoa học điên khùng.
Được rồi, nếu có nhiều quả mana như vậy, sẽ chẳng có vấn đề gì với việc cung cấp phép thuật.
Tiếp theo, tôi tích hợp một bảng mạch vào ma trận pháp thuật, tái tạo lại thành một thứ còn phức tạp hơn. Hơn thế, câu thần chú được cải thiện nhờ một hệ âm thanh được phát chuyên biệt mà con người không thể nào tự tạo nên, kết quả là một ma thuật khá cao cấp.
Về phần hiệu dụng, tôi thành công dịch chuyển tức thời tới Sao Hỏa. Nếu từ phương diện khoa học, có thể nói tôi đã tạo nên một thứ ma thuật tương tự như lỗ giun.
Quả là, tôi khá rung động trước sự phong phú của ma thuật… nhưng thật lòng mà nói, công nghệ ma thuật không hợp với tôi lắm. Dù thật nó khá tiện dụng, nhưng mọi thứ có thể tạo nên từ ma thuật cũng có thể tái hiện bằng khoa học.
Nói thế nào nhỉ… ma thuật khiến tôi cảm thấy mềm mại.
Nó là một công nghệ mà sự thiếu ổn định và nền tảng chiếm phần lớn. Cũng có thể nói là bởi tôi khá thân quen với công nghệ khoa học, thứ vỗn dễ điều chỉnh hơn. Bởi dù sao thì “một công nghệ quá tiên tiến cũng không khác gì ma thuật”.
Cô gái trẻ tạo nên nhiều ma thuật mới và chơi với chúng hơn nửa thế kỷ, nhưng cuối cùng cũng trở nên chán nản. Một cuốn ghi chú dày
như một cuốn tự điển chứa đầy các phương pháp sử dụng ma thuật cũng bị vứt xó.
Kể cả lượng lớn nhân bản quả mana, và những đũa thần cải tiến với những ma trận phức tạp đươc khắc trên chúng , tất cả đều giờ nằm trong nhà kho của cô gái bám bụi. Tùy lúc, cô sẽ lại lấy chúng ra để nhớ lại và chơi với chúng, nhưng cũng chẳng được lâu.
Đúng như tôi nghĩ, khoa học vẫn hơn. Nó thân thuộc hơn và dễ hiểu hơn. Chẳng thể bàn cãi được.