Nó xảy ra vào một ngày nào đó, khá lâu sau khi tôi bắt đầu việc quan sát – một cột khói bốc lên từ sâu bên trong một khu rừng. Nó như một dòng suối chảy lên bầu trời, mờ đi dần dần khi càng vươn cao …
Tôi nghĩ nó chỉ là cháy rừng thôi, nhưng có vẻ không phải vậy.
Cột khói bốc lên từ một ngọn lửa nhỏ và xung quanh đó là rất nhiều động vật. Lướt qua nhìn thì, một loài gì đó giống họ nhà mèo đang cầm cá bằng tay, rồi chúng ném chỗ cá đó vào ngọn lửa và khi đã chín, chỗ cá được lấy ra và bữa ăn bắt đầu.
Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được khoảng khắc đó đến tận khi tôi biến mất. Không, tôi sẽ khắc sâu dữ liệu này kể cả tôi có chết, lưu giữ, bảo tồn nó, vĩnh viễn, đến khi vụ trụ diệt vong. Quả là một cảnh tượng đáng kinh ngạc, chứng kiến những con vật này xuất hiện dấu hiệu của ý thức. Chúng đang sử dụng lửa để nấu ăn. Tôi cảm động đến mức tôi tiếp tục điệu nhảy của sự ngạc nhiên hay có khi là vui sướng suốt 100 năm.
Từ đấy, mỗi ngày đều tràn ngập những điều kỳ diệu và bất ngờ.
Khắc mọi vùng đất, những loài vật có khả năng sử dụng lửa xuất hiện ngày một nhiều. Khi con người còn tồn tại, không hề có bất kỳ một loài vật nào khác có thể sử dụng được lửa. Nó như thể rằng tất cả loài vật trên thế giới đã có một cuộc thảo luận trước bởi gần như cùng một thời điểm, toàn bộ chúng đều hình thành trí khôn. Chúng bắt đầu săn bắt kết hợp với trồng trọt đơn giản.
Tôi tiếp tục quan sát và ghi lại toàn bộ bước tiến của chúng.
Cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn sau đấy. Nhảy múa, khắc họa, chạm khắc và những bữa tiệc mừng kéo dài ngày qua ngày.
Cuối cùng, một ngôi làng nhỏ hình thành. Rồi nhiều ngôi làng khác cũng xuất hiện trên khắp thế giới với không một dấu hiệu nào số lượng chúng sẽ dừng lại sớm.
Rồi “chiến tranh” xảy ra.
Động vật… Không, tân nhân loại đã phát triển được chữ viết và bằng việc giải mã những từ ngữ và ghi chép của họ, tôi hiểu được nguyên do cho cuộc chiến này.
Đó chỉ là một giao tranh với lý do nguyên thủy, thức ăn. Kẻ đói khát tấn công kẻ no say và cướp thức ăn của chúng.
Nó không chỉ vì lương thực. Mà bất kỳ thứ gì giá trị như quần áo, đồ nung đều bị cướp đi. Dù thế, những con người này vẫn quá sơ khai để được gọi là lính với thứ công cụ vẫn còn nguyên thủy chẳng thể gọi là vũ khí, chém giết nhau chẳng cần một chiến lược nào cả. Chỉ đơn giản, nếu kẻ đói khát thắng, một cuộc cướp bóc sẽ bắt đầu, còn nếu người no đầy thắng, một cuộc tàn sát sẽ diễn ra.
Tôi cảm động đến rơi nước mắt. Cảm giác hiện lên trong tôi như niềm tự hào trước những chú chim non tôi trông nom đã trưởng thành vố cánh bay xa khỏi tổ ấm của mình.
Thời gian tiếp tục trôi, khi bao ngôi làng thất thủ khắp nơi trên thế giới, nơi thì bị tàn sát nơi thì trở thành nô dịch những thị trấn lớn dần xuất hiện.
Thành phố trở thành những quốc gia nhỏ, rồi những quốc gia nhỏ trở thành những quốc gia lớn.
Nô lệ, thường dân, quý tộc, hoàng gia, quân nhân, thương gia, nông dân… Cùng với các phe phái, các lãnh địa bắt đầu hình thành, xung đột giữa các quốc gia ngày càng trở nên khốc liệt.
…Không, nó không chỉ giữa các quốc gia. Còn có những giao tranh giữa các loài khác nhau.
Tộc tai dài và trư tộc [tân nhân loại có hình dáng giống lợn] tranh chấp nhau trong khu rừng họ cùng sinh sống, và tộc tai dài vốn có thể hình yếu hơn luôn bị tàn sát.
Tình yêu mãnh liệt giữa một chàng trai cẩu tộc [tân nhân loại có hình dáng giống chó] và một cô gái miêu tộc [tân nhân loại trông giống mèo] với đầy chông gai, gian khó bởi những mâu thuẫn giữa hai tộc.
Tôi chiêm ngưỡng tất cả. Tôi vẫn tiếp tục quan sát.
Và cuối cùng, họ đã tìm thấy tôi.
Hòn đảo nhân tạo tồn tại giữa đại dương mênh mông. Một con thuyền tình cờ đến vùng nước cô lập này. Họ đã mất phương hướng và trôi dạt đến đây. Và họ cũng chẳng còn mấy nước uống dự trữ hay lương khô.
Ra khơi trong một con thuyền nguyên sơ, họ chỉ phát hiện hòn đảo một cách tình cờ. Và họ, những người đầu tiên phát hiện hòn đảo, tuyệt vọng di chuyển con tàu tiến gần lại hòn đảo. Nhưng, màn chắn vô hình đã phá tan hi vọng của họ, không ai có thể đặt chân được lên hòn đảo cả.
Sau đó, toàn bộ thủy thủ ra đi vì đói khát, nhưng họ để lại những thông tin mà mai sau sẽ thay đổi thế giới một cách mãnh liệt.
Những thông tin đó chính là... một bức vẽ hòn đảo nhân tạo và một lời nhắn ngắn.
Một bức họa khó hiểu về một hòn đảo chỉ một màu trắng với những giải thích về bức tường vô hình bí ẩn ngăn họ tiến tiếp, và câu chuyện về một thiếu nữ xinh đẹp sống trên hòn đảo vẫn luôn ngắm nhìn họ đến khi đến người cuối cùng từ bỏ hy vọng… Tất cả đều được họ miêu tả một cách chi tiết.
Con thuyền này vốn phát ra tín hiệu cầu cứu trước đó giờ trở thành một con thuyền ma và trôi dạt vào một quốc gia nào đó.
Những người tìm thấy con thuyền chôn cất cẩn thận những người đã khuất và khám xét những di vật họ để lại. Trong đó có cuốn nhật ký với hình phác họa hòn đảo nhân tạo.
Nhưng lúc đầu, không ai tin câu chuyện đó cả, họ nghĩ rằng thủy thủ đoàn chắc hẳn đã gặp ảo giác và không còn tỉnh táo khi thất lạc trên biển.
Từ đấy trở đi, có thêm nhiều con tàu thất lạc khác bắt gặp hòn đảo nhân tạo. Và cũng như con thuyền đầu tiên, thủy thủ đoàn luôn để lại những thông tin họ thu được về hòn đảo nhân tạo trước khi nhắm mắt vì kiệt sức trong nhật ký của họ.
Những câu chuyện cứ tiếp diễn, và chẳng mấy lâu mọi người bắt đầu tin rằng “đằng chân trời xa kia có một thứ gì đó”
hay “một khi bắt gặp, bạn sẽ không bao giờ toàn mạng trở về” .Và với thủy thủ, những con người dành cả đời chu du trên biển, hòn đảo đã trở thành biểu tượng của cái chết với cái tên là “Tử Đảo”
và cô gái giờ được gọi là “Thần Chết”.
Trong giai đoạn lịch sử này, những thủy thủ đoàn với cơ thể cường tráng vẫn luôn cầu nguyện mỗi khi ra khơi, mong sao họ không bắt gặp tử đảo.
Tân nhân loại sẽ vẫn luôn tiên bước dù họ gặp bao trở ngại trên con đường.
Và với tôi người vẫn luôn ngắm nhìn, điều này khiến tôi có cảm giác tân nhân loại như những đứa con của chính mình, đã bước những bước đi đầu tiên đầu đời… trong tôi một cảm ấm áp bỗng trỗi dậy, dâng trào.
Một ngày, một con tàu lại trôi lạc gần hòn đảo nhân tạo. Tôi đã nghĩ thủy thủ đoàn cũng sẽ chết lần này, nhưng có vẻ con tàu lần này khá khác biệt so với trước. Có lẽ thời gian đã đổi thay, những trang bị của con tàu tốt hơn mấy lần những con thuyền trước đấy. Không như những con thuyền đánh cá hay trôi dạt, đây là một con tàu khổng lồ với khoang sinh hoạt hẳn hoi.
Tất cả thủy thủ đoàn nhanh chóng di chuyển ngay khi hòn đảo nhân tạo nằm trong tầm mắt họ. Người thì hết sức kéo căng buồm cố gắng giữ con tàu tránh xa khỏi hòn đảo, người thì nắm chặt với bánh lái… Cũng có người quỳ xuống hướng về hòn đảo, người thì hướng về thiên đàng cầu nguyện.
Dịch những lời đó ra:
[ Làm ơn! Làm ơn! Hãy tha mạng cho chúng con! ]
[ Con mới có đứa con mới sinh! Xin người! Hãy cho chúng con cơ hội quay lại quê nhà! ]
[ Ohh! Chúa ơi! Hãy cứu giúp chúng con!! ]
[ Khẩn trương! Hạ buồm nhanh lên! Chúng ta phải chạy trốn ngay lập tức! ]
[ Bánh lái! Bánh lái không có tác dụng! Ai đó!! ]
Với khuôn mặt giãy giụa tràn đầy nước mắt, những thủy thủ với khuôn hình còn to hơn tôi tuyệt vọng tiếp tục cúi đầu trước tôi. Cũng có những thủy thủ nước mũi nước mắt thò lò khắp mặt cố gắng hết sức kéo căng buồm. Tôi cũng thấy vài thủy thủ, trước căng thẳng mà không còn sức di chuyển nổi bánh lái.
Với đôi mắt trần, đứng trên mô đất nhô ra của hòn đảo, tôi nhìn thẳng, dõi theo họ, những con người đang vật lộn cố gắng sống sót trên con thuyền.
[ M- M- M- MỌI NGƯỜI! Nhìn kìa! Phía mỏm đất!! ARHH!!! CỨU!! XIN HÃY CỨU CHÚNG CON!! ]
[ Đ- Đ- Đ- Đó là thần chết!! AHHH!! Đôi mắt đáng sợ đó! Nó sẽ không để ta thoát!! Nhanh lên!! NHANHHHHHHHHHHH LÊNNNNNNNN!! ]
[ C- Con xin dâng chiếc vòng vàng này!! Làm ơn hãy bỏ qua cho chúng con!! Oh!! Làm ơn!! Hãy tha mạng cho chúng con!! ]
Con tàu trong tuyệt vọng dời xa hòn đảo và hướng hết sức về đất liền. Vài tuần sau, họ thành công quay lại được bờ. Và họ cũng trở thành những thủy thủ đầu tiên sống sót trở về sau khi chứng kiến hòn đảo nhân tạo.
Và thế là những người sống sót kể về câu chuyện của họ và cách thoát khỏi họa nạn. Những thủy thủ đã nghe về cách sống sót đều luôn mang theo một thứ trang sức bằng vàng dành riêng cho Tử Đảo nếu họ bắt gặp nó.
Mặt khác, câu chuyện thần kỳ “Có người sống sót trở về sau khi gặp Tử Đảo”
lan truyền khắp thế giới.
Chả bao lâu trước khi mọi người coi Tử Đảo là một tồn tại huyền bí.
Người thì nói rằng có cả núi vàng trên hòn đảo.
Người thì nói rằng nếu bạn gặp được thiếu nữ sống trên hòn đảo đó, mọi điều ước của bạn đều thành sự thật.
Người thì nói rằng thiếu nữ đó chính là một vị thần, người canh gác hòa bình cho thế giới.
Mỗi mẩu chuyện đều chỉ là những câu chuyện phiếm, tưởng tượng mà ra, nhưng nó mới quyến rũ làm sao! Nó như là những đứa con của mình đang viết bài văn miêu tả “người mẹ của mình”, rồi đọc to lên trước lớp. Liệu đây có phải lời mô tả đúng những cảm xúc đang dâng trào trong tôi không??
Thời gian trôi qua, từ lúc nào hòn đảo mang biểu tượng của cái chết “Tử Đảo” trở thành “Hòn đảo nơi Thần ngự tại”.
Có vẻ như tôi cũng từ “Tử Thần” chuyên cướp đi mạng sống của thủy thủ trở thành một “Nữ Thần” người bảo vệ nhân loại. Và một tôn giáo về tôi ra đời, với một bộ kinh thánh tôn thờ tôi như một nữ thần. Trong cuốn kinh thánh đó còn chứa đầy những câu chuyện huyên thoại miêu tả tinh tế về cách tôi dẫn đường cho tân nhân loại và cai quản thế giới mới.
Dường như tôi đã từ nhiều phần cơ thể của mình tạo nên nhiều vị thần khác và nhiều lúc tôi sẽ cứu giúp những con người đức hạnh khỏi kẻ xấu và quỷ dữ.
Tôi hẳn là có một tâm hồn với đầy nhiệt huyết hết sức bảo vệ thê giới.
Cũng có lẽ vào khoảng thời gian này.
Cái “Tôi” kia bắt đầu tồn tại ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài màn chắn kia. Tôi chưa từng nghĩ một ngày nào đó cái “tôi” kia trở thành một trong những mục tiêu quan sát của mình. Tân nhân loại luôn khiến tôi bất ngờ, làm tôi hài lòng và cho tôi cả những cảm xúc ấm áp trong tim tôi bây giờ.
Thật sự…Thú vị làm sao. {Tran tưởng tượng có tiếng ARA ARA … ở đâu đấy… chắc là mơ ngủ nhỉ XDXD ARA ARA… ngủ thôi…}