Chương 10 – Sự lưu đày của một người đàn ông
***
Lời Tran:
Tin vui: Hehehehe kịp rồi XD
Tin buồn: Bạn đã trúng Chiêu [Đồ án] từ Đại học!!!!
Chỉ số lười tăng thêm 25%
Stress tăng 25%
Tốc độ giảm .................... {Oh shit!!!!!!}
Mọi người thưởng thức chap mới nhé XD
***
Trước tình hình hiện tại không có bất kỳ thông tin gì về Lực lượng Đặc Biệt cũng như số lượng ma vật vẫn tiếp tục không ngừng tăng lên, mỗi quốc gia dần hiểu được rằng cuộc đột kích đã thất bại.
Họ cũng không còn bất kỳ sức mạnh nào đủ khả năng đánh bại Chúa Quỷ. Tất cả những gì họ có trong tay chỉ đủ để đối phó với ma vật xung quanh biên giới vốn cũng thu hẹp lại sau những bức tường thành. Như một điều hiển nhiên không thể tránh khỏi, tân nhân loại không còn hợp tác với nhau nữa, và bắt đầu hành động chỉ vì lợi ích riêng của mỗi nước.
Trong một thế giới như vậy, người dân không có lựa chọn nào khác ngoài việc chịu sự chuyên chế.
Nếu một người cố gắng rời khỏi đất nước, họ sẽ trở thành đồ ăn cho ma vật.
Nhiều quốc gia trên lục địa đã mất mạng lưới thông tin liên lạc cũng như hệ thống giao thương của họ trên đất liền do lũ ma vật tràn ngập mặt đất.
Một vài quốc gia giáp biển tiếp tục giao thương qua đại dương nhưng nó không đủ để thay đổi cục diện thế giới.
Khi ma vật cũng bắt đầu xuất hiện trên biển, lượng hàng hóa trao đổi giữa các quốc gia ngày càng suy giảm.
Nhân loại mới không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo con đường suy tàn của họ.
Cho đến ngày, một người đàn ông nào đó bị trục xuất khỏi đất nước.
"Ra nhanh!! BỌN CẶN BÃ !!”
Một số người đàn ông bị lôi ra từ ngục tù tối tăm, bẩn thỉu. Trông họ như đang dùng hết sức kéo lê thân hình gầy còm của bản thân.
Dấu vết tra tấn vẫn còn trên cơ thể họ, thậm chí có những người bị mất một cánh tay hoặc có cả hai nhãn cầu bị tách ra.
Tất cả họ là những người có liên quan đến nhà thờ theo một cách nào đó.
Ngay cả khi Nữ thần được coi là Chúa Quỷ bây giờ, vẫn tồn tại những người, mặc dù còn rất ít, vẫn tôn kính Nữ thần. Phần lớn trong số họ từng là các linh mục trong nhà thờ.
Họ những người đã cố gắng sống sót trong cuộc chiến thần thánh trước đây giữa nhà thờ và các quốc gia, bí mật giữ vững đức tin của chính mình. Tuy nhiên, các nhà nước đã gán cho họ là Tà Đạo và đàn áp họ hoàn toàn. Sau khi bị bắt, họ bị tra tấn kỹ lưỡng sau đó sẽ là xử tử.
Nó đã được xác định rằng họ sẽ bị xử tử vào ngày này.
Phương pháp thực hiện không phải bằng máy chém hay treo cổ.
Đó là những phương pháp được sử dụng đối với con người, còn với tà đạo, đã có một phương pháp khác đang chờ đợi họ.
Đó là trục xuất khỏi đất nước.
Bên ngoài các bức tường là ma vật, ngay cả một đội quân được trang bị đầy đủ cũng sẽ gặp khó khăn để sống sót. Họ sẽ bị lưu đày và xử tử bởi lũ quỷ.
Họ phải rất hạnh phúc khi được sử dụng cho Chúa Quỷ yêu quý của họ, một phương pháp đầy sự thâm độc.
Những người đàn ông này buộc phải diễu hành đến cổng trong khi kéo lê thân thể tàn tạ của họ. Người người đứng dọc lề đường hét lên những lời lăng mạ cũng như ném đá và hò reo cổ vũ khi hòn đá va vào họ.
Một người đàn ông kiên quyết nhìn về phía trước khi anh ta bước đi.
Ông nhìn chằm chằm về phía những người đang ném những lời lăng mạ về phía mình và lẩm bẩm:
“Xin Nữ thần, xin hãy tha thứ cho những đứa con khờ dại này.”
Tiếng lẩm bẩm bị áp đi bởi những tiếng la hét và chẳng đến được tai bất kỳ ai.
Cuối cùng, những người đàn ông đã đến trước cổng. Những người lính cười toe toét khi họ mở một cánh cửa nhỏ dùng để lưu vong. Và giống như đá họ ra, những người đàn ông từng người bị loại bỏ ở thế giới bên ngoài. Họ không còn có thể trở về nước.
Băng qua vùng đồng bằng nơi lũ quỷ trú ngụ, băng qua rừng, trèo qua những ngọn núi. Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến lên.
Khi những người đàn ông bắt đầu loạng choạng xung quanh, những người lính gác vui vẻ cười lớn với họ từ trên đỉnh tường, tay ném những hòn đá về phía những người đàn ông.
"Nhìn kìa! Những con quỷ đang chào đón tất cả các ngươi với vòng tay rộng mở kìa!”
“Các ngươi chắc phải thật hạnh phúc! Các ngươi thậm chí có thể gặp được Chúa Quỷ đấy!?”
"Trời ơi! Chắc đầu tôi bị đập vào đâu rồi! Một cái gì đó tốt có thể xảy ra ngày hôm nay!”
Và họ bị ma vật tấn công trong vòng mười phút sau khi họ bắt đầu di chuyển. Chúng cắn xé họ đến chết, máu nhuộm đầy đồng cỏ. Những người lính canh quan sát cảnh tượng quay trở lại chốt của họ cười hả hê.
Sau một khoảng thời gian, phần lớn những người bị lưu đày đã bị giết. Và khi lũ ma vật vốn đã vấn đầy máu rời đi, không còn ai đứng đó.
Nhưng chỉ còn một người đàn ông.
Người đó vẫn đang trong tư thế cầu nguyện, không động đậy.
Khi kết thúc lời cầu nguyện, anh ta từ từ tiến qua đồng cỏ và đến lối vào của khu rừng tối. Khu rừng thực sự có thể được gọi là một tổ của ma vật, với nhiều ma vật đủ loại hình thù kích thước lang thang bên trong.
“Đây là …Đây là sao? Thế giới đã bị tàn phế đến thế ư…Ôi, thưa Nữ thần. Xin hãy tha thứ cho sự bất lực của con.”
Người đàn ông cầu nguyện một lúc rồi tiến vào khu rừng.
Những ma vật sống trong rừng quan sát người đàn ông đang lê bước trong rừng nhưng sớm mất hứng thú và quay trở lại nhịp sống bình thường của chúng. Anh ta tiếp tục đi qua rừng như vậy.
Hai ngày kể từ khi người đàn ông vào rừng.
Khi đến giờ ăn, người đàn ông thu thập trái cây và các loại hạt xung quanh, nhóm lửa và bắt đầu nấu ăn. Bằng cách đào một cái hố trên mặt đất, phủ nó bằng những chiếc lá, đổ đầy nước và ném trái cây cùng hạt vào bên trong. Và cuối cùng thả một tảng đá lửa vào. Vậy là một cái nồi nguyên thủy đã hoàn thành và nó có thể nấu được một món luộc đơn giản. Người đàn ông đợi những chiếc lá đổi màu và hạt mềm ra.
Một con ma vật lớn như một ngôi nhà thích thú với hành động của người đàn ông, tiến lại gần, đẩy cây cối sang hai bên.
Rồi con ma vật ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, nó khịt khịt mũ đánh hơi mùi hương bốc lên từ thức ăn.
Không quan tâm đến con ma vật, người đàn ông lấy chỗ hạt từ bên trong ra, đặt chúng lên một chiếc lá và bắt đầu ăn.
“Hoh hoh, cái này ngon đấy.”
Người đàn ông hoàn toàn phớt lờ con ma vật trong khi tiếp tục ăn.
Ma vật không ăn. Đây là lẽ thường tình trên thế giới.
Dù ngay cả khi quỷ là một sự tồn tại đòi hỏi phải ăn thức ăn, người đàn ông cũng không có ý định giao thức ăn cho lũ ma vật. Sau khi ăn đầy trái cây và hạt, anh ta nằm xuống và nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Người đàn ông đã rất may mắn. Nơi mà anh ta đang ở hầu hết đã được thanh lọc tàn dư ma thuật. Thức ăn mà người đàn ông đã ăn cũng hầu như không còn sót lại phép thuật nào cả. Chính xác hơn, mật độ tàn dư ma thuật trong khu rừng này thấp hơn trong thành phố.
Con ma vật khổng lồ nhanh chóng mất hứng thú với người đàn ông đang ngủ đứng dậy và quay trở về sâu trong rừng.
Sau vài giờ, anh ta tỉnh dậy, vươn vai và bắt đầu di chuyển. Hình như có một quốc gia khác sau khi ra khỏi rừng và trèo qua một vài ngọn núi.
Ta phải đến đất nước đó và bằng mọi cách làm cho những con chiên đã lạc lỗi hiểu được lẽ phải.
Người đàn ông tin rằng đây là nhiệm vụ của mình với tư cách là linh mục trưởng.
Tin rằng Nữ thần không phải là nguyên nhân của quỷ.
Tin rằng có một Chúa Quỷ khác thực sự tồn tại trong thế giới này, và hắn là người tạo ra tất cả các ma vật.
Chúa Quỷ thực sự không lộ diện bản thân và tạo ra một quan niệm sai lầm khiến con người tin rằng Nữ thần là người tạo ra ma vật, làm suy yếu tầm ảnh hưởng của Nữ thần.
Anh ta tin rằng đây là một phần trong chiến lược của Chúa Quỷ, nhằm làm suy yếu sức mạnh của Nữ thần.
“Ôi, Nữ thần, xin hãy an tâm. Con chắc chắn sẽ làm cho người dân thức tỉnh và khôi phục niềm tin của họ đối với Người.”
Một con rùa khổng lồ đi ngang qua, ngay bên cạnh người đàn ông. Con rùa đó là một trong những con đã phá hủy Vương Quốc Ma Thuật. Nó nhìn xuống người đàn ông nhưng từ từ bước đi mà không còn hứng thú gì cả.
"…Như mong đợi. Ta dường như đã nhận được sự bảo vệ của Nữ thần. Ohhhh Nữ thần Hộ Mệnh của chúng con, con đây chắc chắn sẽ đền đáp trái tim nhân hậu của Người.”
Ngay khi người đàn ông bước vào tư thế cầu nguyện, anh ta bắt đầu bước đi vội vã.
Phải, người đàn ông đã hoàn toàn tin rằng anh ta đã nhận được sự bảo vệ của Nữ Thần.
Và chắc chắn nghĩ rằng lũ quỷ sẽ không tấn công. Người đàn ông đã tự thuyết phục bản thân rằng mình đã nhận được sự bảo vệ bởi vì ông là một người sùng kính thực sự đối với Nữ thần. Anh ta tin rằng nếu mọi người lấy lại tất cả niềm tin của họ đối với Nữ thần, sức mạnh của Người sẽ được khôi phục hoàn toàn và cứu tất cả mọi người khỏi nỗi sợ hãi của ma vật.
Đó không phải là tất cả.
Người đàn ông thực sự tin rằng ngày đó sẽ đến khi Nữ thần sẽ hồi sinh và đánh bại Chúa Quỷ.
Ta phải truyền lý tưởng của mình khi điều đó xảy ra.
Ta cần phải bằng cách nào đó vượt qua tới các nước khác và dạy cho mọi người biết được sự thật về thế giới.
Và khôi phục niềm tin đối với Nữ Thần càng sớm càng tốt.
Sức mạnh cứ thế đến với người đàn ông khi băng qua rừng đầy rẫy ma vật.
Đó là một vài tháng sau đó trong một đêm nào đó.
Một người đàn ông đang trèo lên tường thành của một quốc gia nào đó.
Người đàn ông móc sợi dây tự làm lên tường và từ từ nhưng đều đặn trèo lên tường bằng cơ thể được rèn trong suốt vài tháng qua.
Anh ta sẽ dừng lại một vài lần và xóa đi sự hiện diện của mình bất cứ khi nào cảm thấy sự hiện diện của những người lính tuần tra. Người đàn ông đang cố gắng trèo lên bức tường cao, cao với vợi chỉ bằng sức bền của chính mình.
Đêm đó trời mưa rất to, nước mưa lạnh lẽo sẽ tước đi dần nhiệt huyết của người đàn ông. Thỉnh thoảng một cơn gió mạnh sẽ thổi, khiến người đàn ông trượt chân. Sấm sét sẽ đánh và chia đôi bầu trời, làm điếc tai ông ta.
Nhưng mưa, gió và sấm sét sẽ giúp người đàn ông che giấu sự hiện diện của mình.
Và cháy sâu trong đôi mắt anh ta là tinh thần chiến đấu mãnh liệt. Cơ thể anh run rẩy không phải vì lạnh.
Đó là từ sự phấn khích.
Vượt qua bức tường, rao giảng giáo lý và truyền bá đức tin.
Hiện tại, không có gì khác trong đầu người đàn ông.
Có lẽ, ta sẽ rơi từ bức tường.
Có lẽ, ta sẽ bị phát hiện bởi những người lính tuần tra.
Có lẽ, ta sẽ bị bắt và xử tử lần này.
Không có nghi ngờ nào như vậy trong đầu người đàn ông.
Trách nhiệm như một người sùng đạo đối với Nữ thần.
Nhiệm vụ của một người đã nhận được sự bảo vệ.
Đó là nguồn nhiên liệu sống cho người đàn ông.
Và cuối cùng người đàn ông băng qua tường.
Anh ta thu thập sợi dây móc và hạ dây xuống phía bên kia của bức tường, thâm nhập đất nước một cách trơn tru.
Chỉ đến ngày hôm sau, một người lính cuối cùng đã phát hiện ra sợi dây đã sử dụng nhưng đến lúc đó, mọi thứ đã quá muộn.