Trước khi tôi bắt đầu, một người bạn đã từng cho tôi một lời khuyên hơi khó nghe. ‘Tiểu thuyết của cậu không chỉ thiếu nội dung, mà cả lời bạt cũng chán chết. Lần nào chủ đề của cậu cũng trống rỗng và đầy những thông tin vô ích chẳng liên quan gì tới tiểu thuyết của cậu cả, cậu thức sự nghĩ có ai muốn đọc cái này sao? Đừng có mơ. Một cô gái giàu có sẽ không xuất hiện và thương hại cậu chỉ vì cậu kể lể về sự nghèo khổ của cậu trong lời bạt, và bỗng dưng mua quần áo cho cậu, hay giúp đỡ cậu về chuyện tiền bạc đâu.’ Mặc dù tôi không rõ vì sao cậu ta biết rõ từng chi tiết về ước mơ của tôi như vậy, nhưng lời cậu ấy nói luôn luôn có lý, khiến tôi không thể nào phản bác được. Và đó là bởi vì tôi luôn thích khoe những thông tin vô ích: chẳng hạn, một cốc mì ngâm nước hai mươi phút sẽ trương lên, và lấp đầy dạ dày một cách dễ dàng; và nó cũng sẽ khiến người ta thấy hết thèm ăn vì hương vị kinh khủng của nó, nên chỉ cần ăn một bữa mỗi ngày là đủ - và điều đó khiến mọi người bắt đầu nghi ngờ rằng tôi có vấn đề về nhân cách. Nên có lẽ đã đến lúc tôi đổi chủ đề rồi.
Vậy tôi nên viết về cái gì đây? Bạn tôi nói rằng, trong số những người đọc lướt qua sách trong nhà sách, phần lớn bọn họ đều đọc phần lời bạt. Vì vậy tôi nên giới thiệu nội dung của cuốn tiểu thuyết trong phần lời bạt, và giúp người đọc có thể lướt qua là nắm được nội dung. Tôi đồng ý. Hóa ra chính vì vậy mà có nhiều cuốn sách có nhiều thứ liên quan tới nội dung trong phần lời bạt đến vậy.
Và đây là nội dung của cuốn sách này:
“Chúng tôi là một hội những tên bỏ học, những người mới chỉ tốt nghiệp cấp hai, không muốn đi học, không có ý định làm việc, và bị chính phủ gắn cho cái mác NEET. Chúng tôi rời bỏ đôi cánh che chở của bố mẹ, và tụ tập ở tiệm ramen; nhưng chúng tôi không có xúm xít ở đó để ngồi không! Chừng nào chúng tôi còn được tự do, và tùy theo thù lao hậu hĩnh tới mức nào, chúng tôi, biệt đội NEET và Đồng Bọn, có thể làm được bất cứ điều gì. Biến điều có thể thành không thể, phá hỏng những tính toán của Sở Lao Động! Chúng tôi là biệt đội thất nghiệp NEET và Đồng Bọn!
‘Tôi là Shionji Yuuko, một thủ lĩnh NEET. Mọi người đều gọi tôi là Alice. Khả năng đặc biệt của tôi là uống hết một can Dr.Pepper trong một hơi, và hack vào các hệ thống máy tính. Nếu không phải là một chỉ huy thiên tài như tôi, tôi sẽ không thể nào có khả năng làm thủ lĩnh đám NEET vô dụng này được.’
‘Tôi là Kuwabara Hiroaki, mọi người gọi tôi là Hiro. Với vẻ ngoài đẹp trai của tôi, phụ nữ không thể thoát khỏi tôi được. Vì tôi đang sống cuộc đời của một tên trai bao, từ quần trong tới áo ngực (miễn là chúng là đồ lót), tôi sẽ sưu tập tất cả chúng.’
‘Xin chào, xin lỗi đã để mọi người chờ lâu! Tôi là Mukai Hitoshi, mọi người đều gọi tôi là Thiếu Tá. Khả năng nghe trộm điện thoại và chụp ảnh trộm của tôi là số một! Mấy người bảo tôi là một tên otaku nghiện Những cuộc phiêu lưu kì lạ của Jojo? Tôi là một tên otaku đồ quân sự ư? Thì sao? Thì sao nào?’
‘Tôi là Ichinomiya Tetsuo, mọi người gọi tôi là Tetsu, Bậc thầy Pachinko. Tôi có thể đánh gục mấy viên cảnh sát đi tuần tra, nhưng đừng chơi xúc xắc với tôi!’
Chúng tôi là biệt đội NEET và Đồng Bọn, những người chẳng có giá trị gì để sinh tồn, dũng cảm thách thức cái xã hội nói rằng chúng tôi không được ăn nếu chúng tôi không làm việc! Nếu bạn cũng bỏ học, hãy nhớ tìm đến chúng tôi!”
… Vậy đó. Hơn nữa, mặc dù cậu ta không xuất hiện trong phần tóm tắt, nhưng nhân vật chính của chúng ta thực ra là một cậu học sinh cao trung.
Vì có một vài từ chuyên môn thường xuất hiện trong câu chuyện của tôi, tôi xin giải thích với các độc giả ở đây-
‘NEET’: Từ được tạo bởi các chữ cái đầu của cụm từ ‘Not in Education, Employment, or Training.’. Phần hay bị hiểu nhầm nhất là phần đầu tiên, ‘không được tuyển dụng.’ Phần này không liên quan tới thu nhập của một người. Chẳng hạn như tôi, người luôn bô bô về tình hình tài chính bê bết của mình trong phần lời bạt, mơ ước tới một ngày một cô gái giàu có sẽ nuôi tôi ăn - mặc dù tôi có thu nhập, nhưng tôi vân là NEET.
‘Dr.Pepper’: Một loại đồ uống ra đời ở Mỹ vào năm 1885 và giờ có phổ biến trên toàn thế giới, và là thức uống có ga nhiều tuổi nhất. Ở Nhật Bản, do chỉ có năm công ty, bao gồm cả Coca Cola, nhập khẩu Dr.Pepper, nên những chiếc máy bán hàng tự động có bán Dr.Pepper chỉ có ở vùng Kanto, Niigata, Shizuoka, và Okinawa.
‘Chơi xúc xắc’: Một trò chơi đã có ở Nhật Bản từ xa xưa, và cần dùng ba con xúc xắc. Có thể thu lời rất lớn từ trò chơi này nếu dùng nó như trò đánh bạc, nên nó vi phạm điều thứ một trăm tám mươi lăm của Luật Cờ bạc Nhật Bản. Tôi cũng suýt nữa thì vi phạm luật rồi.
‘Không làm thì không ăn’: Theo điều thứ hai mươi bảy của bộ Luật Nhật Bản, mỗi người đều có quyền và nghĩa vụ lao động. Khi tôi hỏi bạn tôi là một chuyên gia về ngành luật rằng: Nếu tôi không cần quyền lợi, tôi có thể xin miễn nghĩa vụ được không? Sau khi cười như nắc nẻ hai mươi phút, anh ấy bảo tôi: ‘Nếu cậu muốn trả lại quyền lợi, đầu tiên cậu phải rũ bỏ được nghĩa vụ phải sống.’
Vì nhà xuất bản nói rằng tôi có thể viết bốn trang lời bạt, nên tôi nghĩ mình có thể thêm vào một vài thông tin đơn giản và thú vị. Mặc dù mọi người thường sẽ viết thêm những thứ vô dụng nếu họ còn thừa trang, vì vẫn còn một trang nữa, nên tôi xin được viết điều gì có ý nghĩa một chút.
Về điểm xuất phát của cuốn sách: ý tưởng về một ‘thám tử NEET’, tôi đã nghĩ ra nó khi đang chat trên một diễn đàn BBS vào buổi đêm khuya. Nhân vật thám tử này ban đầu được xây dựng là gã NEET hai mươi tám tuổi thất nghiệp, và mặc dù anh ta là thám tử, anh ta dựa dẫm vào Internet và ru rú trong nhà hàng ngày. Nếu có ai có yêu cầu gì với anh ta, anh ta sẽ sử dụng Google để tìm kiếm, hoặc dò hỏi thông tin trên các diễn đàn BBS lớn để tìm kiếm câu trả lời, một nhân vật vô dụng.
Mặc dù lần nào tôi cũng nói những lời này, cuốn sách này chỉ có thể được xuất bản nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều người. Một lời cảm ơn đặc biệt dành cho Y-san, người đã gợi ý rằng tôi nên đổi thám tử thành một cô gái, và biên tập viên đầy trách nhiệm của tôi, Yuasa-sama, người đã chỉnh sửa những bản nháp của tôi rất nhiều lần, Kishida Mel-sensei, người đã thổi hồn cho những nhân vật, tôi xin dành cho họ lời cảm ơn sâu sắc nhất. Xin cảm ơn.
Tháng Mười một năm 2006, Sugii Hikaru