Tôi nhìn lên tấm biển, vốn chỉ là một tờ giấy trắng nham nhở ghi chữ ‘Cấm vào’ được dán lên cánh cửa sân thượng, và chợt nghĩ tới vài thứ vô nghĩa. Có người nói rằng, có những điều trong cuộc sống này không bao giờ có thể sửa chữa được, và có những người không nghĩ vậy, nhưng chắc chắn tôi thuộc vào nhóm đầu tiên. Nếu điều ‘không bao giờ có thể sửa chữa được’ ấy ám chỉ cái chết, thì cái học thuyết ‘điều không bao giờ có thể sửa chữa được’ không thể được xây dựng. Tại sao ư? Vì khoảnh khắc một người chết đi không được tính là ‘trong cuộc sống’ của người đó nữa.
Nhưng còn cái chết của những người khác thì sao? Chẳng phải đó cũng là những thứ không thể sửa chữa được? Đúng thế, con người không thể hồi sinh, nên những khoảng trống trong tim mỗi người sẽ lấp đầy bởi những người khác, hay những điều khác; hoặc họ cũng có thể khép chặt trái tim mình lại, và lấy băng dính dán chặt lên. Còn đối với những người không thể làm vậy, họ sẽ chọn cách tự sát, nên đúng là cuộc sống có những thứ không thể sửa chữa được. Nếu là tôi tuần trước, có lẽ tôi đã bỏ qua chuyện này rồi, nhưng khi thấy một người thậm chí không thể chết được, tôi đã học được một bài học kinh khủng.
Trong cuộc sống này chỉ có toàn những điều không thể sửa chữa được.
Mặc dù tôi cũng không chắc điều đó có đúng hay không.
Điều duy nhất mà tôi biết chắc là cánh cửa dẫn lên sân thượng đã bị khóa chặt. Hình như tạm thời sân thượng đang bị niêm phong. Sân thượng nơi Ayaka đã nhảy xuống không phải là mái của tòa nhà phía nam chỗ chúng tôi trồng cây, mà là ở tòa nhà phía bắc ở hướng đối diện, nhưng đó không phải vấn đề chính.
Tôi vặn nắm đấm, và quyết định bỏ cuộc việc tìm cách mở cánh cửa ra sân thượng, rồi bước xuống cầu thang. Có lẽ tôi không phù hợp cho việc làm thám tử. Nếu là một người có năng lực hơn, có lẽ họ sẽ tìm cách mượn chìa khóa, hay thậm chí tìm cách trèo lên mấy cái ống nước để lên bằng được!
*
Phụ tá của thám tử.
Hợp đồng tuyển dụng giữa tôi và Alice vừa được thiết lập vào ngày thứ hai. Alice gọi tôi tới và yêu cầu tôi kể lại mọi thứ mình biết về Ayaka. Hầy, cô ta đúng là chẳng có ý tứ gì cả. Sau khi chịu trận một tiếng, Alice nói bằng giọng quả quyết.
“Được rồi, tôi hiểu. Những đầu mối đã được cột lại với nhau.”
Vậy câu trả lời là gì? Nhưng Alice từ chối trả lởi tôi.
“Điều tôi biết chỉ là sự thật, chứ không phải chân tướng!” Lời Alice nói khiến tôi ngã ngửa.
“Sự thật và chân tướng… Khác quái gì nhau chứ?”
“Nói thẳng ra thì đó chỉ là linh cảm của tôi thôi… Chỉ biết sự thật thôi cũng đủ rồi, nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép tôi chỉ tiết lộ sự thật cho khách hàng.”
“Hmm… có phải vì cô chưa có đủ bằng chứng không?”
“Ừm, nói ngắn gọn là như vậy. Chính vì vậy tôi mới bảo anh làm những việc vặt ở đây, cũng là để trả phí cho yêu cầu của anh bằng lao động chân tay. Nếu ngay bây giờ tôi tiết lộ hết thông tin cho anh, vậy chẳng phải tôi sẽ không được trả công xứng đáng sao? Nếu anh chỉ muốn lướt qua chân tướng và chỉ cần biết sự thật, anh cứ việc tự đi mà điều tra! Đi đi! Cứ cắm cúi mà làm như một con chuột chũi mù toét mắt đi!”
Cảnh tượng Alice mếu máo giữ chặt tay tôi trông giống như một cú lừa vậy. Hôm nay, cô ấy dùng giọng bình thường để nói với tôi:
“Cứ tiếp tục hoạt động của anh trong Câu lạc bộ Làm vườn như mọi khi và quan sát kĩ những nơi Ayaka thường đi tới. Đó là công việc đầu tiên của anh.”
*
Đó là lý do tôi đang tiếp tục đi về phía khu vườn.
Không có lấy một bóng người trên sân sau giờ tan trường. Có thể là vì sắp tới mùa thi, cũng có thể vì giờ đang là mùa đông, nhưng một lý do khác cũng có thể là vì vết loang to đùng màu đen trên sân loang lổ giữa khu vườn và khu phòng học. Tôi đứng bên cạnh vết đen và nhìn nó một hồi lâu. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn tận mắt sự hiện diện thực sự của cái chết, và nó vẫn còn xuất hiện ở ngay hiện trường. Sau cùng thì mưa và tuyết có lẽ cũng sẽ rửa trôi nó đi, nhưng ngay lúc này, vết loang vẫn còn in hằn trên mặt đất.
Chẳng còn lại gì khác cả.
Người ta nên làm gì với những chuyện thế này? Alice đã giải thích rằng cô ấy đã hiểu lý do Ayaka tự sát, nhưng không tìm thấy bức thư tuyệt mệnh nào, cảnh sát thì im lặng, còn mấy tờ báo thì cứ nhắm vào gia đình của Ayaka - gia đình khó có thể nói là yên ấm. Những điều người khác không thể nhìn thấy, liệu có thể được nhìn thấy trong căn phòng đầy máy móc kia không?
Cứ nghĩ mãi về chuyện này thật vô nghĩa, nên tôi rảo bước về phía đích đến cuối cùng của mình - căn nhà kính phía sau trường. Đó là thánh địa của Ayaka. Tôi mượn chìa khoá ở phòng giáo viên, và mùi nồng của cỏ tràn vào mũi tôi ngay khi tôi mở cửa.
Diện tích mặt sàn rộng khoảng gấp đôi phòng ngủ của tôi, rộng khoảng mười hai chiếu. Căn nhà kính trông hơ xơ xác, tôi chỉ thấy một dãy cây nhiệt đới đang héo dần trên giá, thậm chí còn không ra hoa. Có lẽ ai đó đã sắp xếp lại chỗ này sau khi Ayaka tự sát?
Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy những đường ống đan vào nhau trên trần nhà, và có gì đó giống như cái vòi xịt. Tôi đoán chúng sẽ phun nước hay tưới phân tự động? Ngoài ra còn có hệ thống chiếu sáng bổ sung. Đây rõ ràng chỉ là một trường cấp ba binht thường, vậy tại sao lại có một căn nhà kính hiện đại tới vậy? Ngân sách của trường rộng rãi vậy sao?
Tôi ngồi xuống phần dưới của cái giá và tựa lưng vào nó. Tôi nhắm mắt lại, thả cho bản thân chìm vào mùi hương của đất như làn nước ấm.
Chúng tôi không tìm thấy Toshi, còn Ayaka thậm chí chẳng còn đây với chúng tôi nữa. Chỉ còn lại mình tôi ở lại nơi vốn thuộc về chúng tôi, trong khi chỉ có số người nghiện nhập viện hay bị bắt là ngày một tăng.
Đột nhiên điện thoại của tôi reo lên. Tôi giật mình, và cộc đầu vào ngăn trên của cái giá.
'Tôi đây. Anh có đang làm việc nghiêm túc không đấy? Anh không nằm bẹp dí và nghĩ đi nghĩ lại về mấy chuyện vẩn vơ đấy chứ? Dù tôi là NEET, nhưng tôi cực kì nghiêm khắc với sự lười biếng của những người khác, nhớ đấy.’
Giọng nói của một cô gái trẻ vang lên từ đầu máy bên kia. Tôi bất giác nhìn quanh căn nhà kính. Ở đây không có giấu cái camera theo dõi nào đâu nhỉ?
'Chắc giờ anh vẫn ở trường, đúng không?’
“...Ừ, tôi đang ở trong nhà kính. Tôi đang làm theo chỉ dẫn của cô đây, quan sát thật kĩ căn nhà kính.”
‘Tốt. Tôi cần xác nhận một chuyện, anh có thấy hai lối vào nhà kính không?’
Tôi nhỏm dậy. Hai lối vào?
Ở phía đối diện của cánh cửa mà tôi đã đi vào, đúng là có một cánh cửa thép giống hệt như vậy.
Sao Alice biết được điều này? Có phải nhà kính thông thường đều có hai lối vào không? Hay cô ấy đã tìm ra điều đó khi điều tra qua mạng?
“Mở cánh cửa còn lại ra.”
“Nhưng phía bên ngoài cửa là một bức tường!”
Căn nhà kính nằm trong góc của ngôi trường, và có vẻ cánh cửa bị chặn lại bởi bức tường bao quanh trường.
‘Anh nghĩ tôi không biết chuyện đó sao? Đừng lải nhải nữa, cứ làm đi.’
Tôi mở chốt, và một tiếng ‘dong’ trầm đục vang lên khi tôi vặn tay nắm của. Tôi chỉ mở được cánh cửa ra khoảng mười phân.
“Không mở được!”
‘... Anh nghe thấy không? Đúng rối, chắc là chỗ đó thôi… Một tấm ván? Chắc là chỉ có vậy thôi, phải không?’
Alice bỗng nói gì đó khó hiểu, và giọng cô ấy nghe xa xa. À, chắc là cô ấy còn nói chuyện với ai đó nữa. Khi tôi đang nghĩ vơ vẩn, cánh cửa bỗng bật ra. Tay vẫn nắm vào cánh cửa, tôi bị kéo theo sau và suýt chút nữa ngã nhào.
Bên ngoài cánh cửa là một bóng người. Ngầng đầu lên, tôi chạm mắt với ánh nhìn sắc lẹm của một con mãnh thú, và đầu óc tôi trở nên trống rỗng trong phút chốc.
Đó là Yondaime.
Sao lại là Yondaime? Và sao cánh cửa lại mở được?
Chuyện gì vừa xảy ra sao? Tôi thực sự không hiểu gì cả.
Tay cầm điện thoại, Yondaime nói: “Cửa mở rồi, ừ, đúng rồi. Hmm… Không, chúng bị dọn sạch đi rồi, chẳng còn gì cả. Tiếp tục bám đuôi chỉ tốn thời gian thôi.” Tôi vừa nghe thấy giọng Yondaime trả lời điện thoại.
‘Vậy từ đây tiếp tục thế nào tùy anh. Có thể ở đó còn có cả một cục Narumi ngơ ngác đang nằm lăn quay trên mặt đất, nên phiền anh giải thích cho anh ta nữa. Tôi bận lắm, anh biết đấy.”
“N-này này, Alice!”
Giọng nói ngừng phát ra từ ống nghe của Yondaime. Trong thoáng chốc, một sự im lặng nặng nề trùm lên Yondaime và tôi. Yondaime chẹp miệng, và bước vào nhà kính, còn tôi vội vàng né sang một bên. Rốt cục thì Yondaime chỉ lườm tôi và không nói gì. Tôi né ánh mắt đi và nhìn ra ngoài, và cuối cùng đã lý giải được bí ẩn trước mắt.
Một cái cột biển báo bằng gỗ và những bia mộ đầy bụi bẩn nằm ở phía bên kia cánh cửa - đó là nghĩa trang ở bên cạnh trường. Bức tường ở gần phía bên này của cánh cửa đã đổ sập một cách tình cờ, và chỉ được ngăn lại bởi một tấm ván gỗ lớn.
Nhưng sao Alice biết lỗi tắt này. Còn nữa, sao Yondaime lại ở đây?
Yondaime lờ tôi đi, và lấy điện thoại chụp ảnh bên trong nhà kính.
“Yondaime, sao anh lại ở đây?”
“Đừng gọi tao là Yondaime.”
“Ờ, thế em gọi anh là Sou-san nhé?”
“Mày tham gia tổ chức của bọn tao từ bao giờ?”
“Narumi, họ của Yondaime là Hinamura, nên anh cứ gọi anh ta là Hina. Anh ta sẽ vui lắm đấy.”
Uwaah, Alice chưa cúp máy cuộc gọi với tôi. Yondaime giật chiếc máy từ tay tôi với vẻ mặt dữ tợn và tắt máy của Alice đi. Tôi tưởng anh ta sẽ bóp nát điện thoại của tôi.
“...Hi-Hina?” “Tao đánh chết giờ!” Yondaime tống cái điện thoại vào mồm tôi. Anh ta đang làm cái quái gì vậy!
“Việc của mày là mở khóa nhà kính, phải không. Xong việc rồi thì mau cút đi chứ.”
Trước nhận xét của Yondaime, tôi chỉ biết nhìn anh ta chằm chằm.
“...Vậy là sao?”
“Alice chưa bảo gì với mày à?”
Tôi khổ sở gật đầu. Yondaime thở dài thườn thượt.
“Thế thì nghĩ cho kĩ đi.”
Mối liên hệ giữa Yondaime và Ayaka…
… là Toshi. Chỉ có Toshi, và Angel Fix.
Vậy tại sao Ayaka lại tự sát vì Toshi? Mà những thứ đó liên quan gì tới căn nhà kính? Những mảnh kí ức xoay vần trong tâm trí tôi, như những mảnh ghép của trò xếp hình không thể khớp vào nhau.
“Khoan, khoan đã!”
Tôi vội vàng gọi Yondaime, người đang chuẩn bị rời khỏi căn nhà kính. Yondaime quay lại, và ánh mắt của loài sói của anh ta trông còn dữ tợn hơn mọi khi.
“...Ayaka có liên quan tới thứ ma túy đó sao? Tại sao, có phải-”
“Đương nhiên là có, đồ ngu! Nếu không có thứ đó, giờ mày vẫn đang yên ổn làm hoạt động trong Câu lạc bộ Làm vườn. Mày không thấy có gì đó sai nếu những chuyện đó không xảy ra à?”
Tôi không biết trả lời anh ta thế nào.
Cánh cửa nhìn ra nghĩa trang bị đóng sập lại, để lại tôi một mình trong căn nhà kính cùng với hơi ấm từ những cái cây.
Có phải là vì thứ ma túy đó không? Ayaka đang hôn mê vì những viên thuốc màu hồng đáng nguyền rủa đó? Tại sao? Có phải Toshi đã làm gì không?
Tất cả đều là lỗi của Angel Fix.
Dù tôi có suy nghĩ bao lâu cũng sẽ chẳng đi đến đâu cả, nên tôi không nghĩ nữa, quay lại phòng giáo viên và trả lại chìa khóa. Khi tôi chuẩn bị rời khỏi phòng, Sayuri-sensei gọi tôi lại.
“Cô biết giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện này, nhưng về Câu lạc bộ Làm vườn, em định làm gì với nó đây?”
“Làm gì ạ?”
“Rốt cục… chuyện đã xảy ra như vậy, nên em là thành viên duy nhất còn lại của CLB.”
À, phải. Tôi nhớ lại ngày tôi gặp Ayaka, và lời hứa của chúng tôi.
“Đương nhiên, cô hi vọng em sẽ tiếp tục, và cô cũng sẽ hỏi các bạn khác xem có ai muốn tham gia không. Các giáo viên cũng nói khi vườn cần ai đó chăm sóc chúng.”
Tôi im lặng và suy nghĩ thật kĩ. Thật lòng mà nói, tôi chẳng biết gì về làm vườn cả, nên nếu tôi muốn tiếp tục hoạt động của câu lạc bộ một mình tới tháng Tư, khi đợt tuyển thành viên tới, điều đó là không thể.Nhưng tôi không muốn bỏ khu vườn và căn nhà kính, vì đó là nơi thuộc về Ayaka.
Kể cả nếu như cô ấy không quay lại nữa.
Có vẻ Sayuri-sensei đã hiểu nhầm sự im lặng của tôi.
“Xin lỗi vì đột ngột hỏi em chuyện này. Cô biết em cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Nếu em không muốn tiếp tục, cô cũng không ép buộc em.”
“Ờ…”
Sayuri-sensei đã làm giáo viên được 5 năm. Dù cô ấy đang độc thân, có khá nhiều lời đồn về cô ấy vì cô ấy cực kì xinh đẹp. Phô ra vẻ quyến rũ cùng đôi mắt sáng long lanh chính là vũ khí của cô ấy. Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chăm, tôi đầu hàng.
“Không phải em không muốn tiếp tục…”
“Vậy sao?”
Vẻ nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt của Sayuri-sensei.
“Đó đều là những bông hoa quý giá của Shinozaki, nên cô hi vọng chúng có thể được giữ nguyên. Hơn nữa, những cây hoa trong nhà kính cũng sắp ra hoa rồi…”
...Sắp ra hoa?
“Cây trong nhà kính biến mất hết rồi, không phải cô đã dọn chúng đi sao?”
Sayuri-sensei tròn mắt.
“Biến mất? Thật sao?”
Cô ấy đặt cây bút lên môi rồi suy nghĩ một lúc.
“Hay là Shinozaki đã dẹp chúng đi?”
Ayaka dọn chúng đi sao?
Có thể là như vậy, để chăm sóc… Khoan, có gì đó không đúng…
Tôi nhớ lại những lời Yondaime đã nói. Anh ta đã nói với Alice qua điện thoại: “Chúng bị dọn sạch đi rồi.”
Ayaka và căn nhà kính.
Toshi.
Angel Fix.
Những mảnh ghép trong đầu tôi dần khớp vào với nhau.
*
Hôm đó đã sang tháng Một khi tôi lao như bay tới tiệm ramen, mặt trời đang lặn nhanh chóng. Nhìn qua những ánh đỏ đang thấm đẫm những tấm rèm cửa, không có một khách hàng nào trong cửa tiệm. Tôi lái chiếc xe đạp vùn vụt cho tới khi tông phải cái ba-rem nhựa đằng sau cửa hàng, dựng chiếc xe vào tường, và chạy lên cầu thang.
Ngay khi tôi định chạy lên gác, Min-san gọi tôi từ trong bếp.
“Vào đây và ngồi xuống đi.”
“Em đang bận.”
“Đừng lảm nhảm nữa và ngồi xuống, không thì chị đánh đấy.”
Vì Min-san đang huơ huơ cái muỗng canh một cách đáng sợ, tôi đành ngoan ngoãn quay vào tiệm và ngồi xuống trước quầy.
Min-san dập một cái cốc giấy xuống trước mặt tôi, một cốc smoothie bưởi. Vị chua khuấy đảo đầu óc tôi như những mũi kim băng giá. Cảm giác như thể toàn bộ hơi ấm trên cơ thể tôi bị cốc sinh tố hút sạch, và rồi sau đó một vị cay hơi nồng ập tới, quả là một hương vị bí ẩn. Tôi chợt nhớ ra lúc này đang là mùa đông, và cả người tôi bắt đầu run lên.
“Chị cho gừng vào sinh tố đó.”
“Ồ…” Đúng như chị ấy nói, đó là vị cay của gừng. Ngạc nhiên thay, hương bưởi và gừng thực sự khá hài hòa khi đi cùng nhau…
“Đây là một món tráng miệng đặc biệt cho mùa đông để làm ấm người.”
Min-san nói bằng giọng đắc thắng, ưỡn bộ ngực được quấn bằng sarashi của chị ấy ra.
“Bố chị là kiểu người thích vận động ngoài trời, một người sống dựa vào ý chí của mình. Ông ta thường đưa chị tới những dãy núi đầy tuyết để tắm nước lạnh, nên chị phải tập nhai gừng tươi hay nấu súp để chịu đựng.” ...Chị được huấn luyện để trở thành ninja à?
“Nhưng thực ra hồi bé chị không giỏi bơi lắm đâu.”
“Eh?”
“Làm cái mặt thế là sao, ai mà chẳng có điểm yếu, phải không?”
Ừ thì, điều đó cũng không sai, nhưng tôi hoàn toàn không thể hình dung ra Min-san hồi nhỏ trông như thế nào.
“Một người không biết bơi lúc nào cũng vùng vẫy trong nước khi bị đuối, phải không. Bố luôn mắng chị về chuyện đó. Nếu không biết bơi thì đừng có vùng vẫy, và cơ thể sẽ tự nổi. Nhưng một người đang chết đuối làm sao mà nghĩ ra được chuyện đó chứ.”
Ngay lúc đó Min-san ngừng lại và nhìn chăm chăm vào tôi. Đó là lúc tôi nhận ra Min-san đang giảng giải cho tôi, dù chị ấy không nói rõ ra là như vậy.
Đầu óc tôi trấn tĩnh lại.
Đúng vậy, mới nãy tôi còn định chạy lên tìm Alice theo bản năng, và túm lấy cổ cô gái chùm trong bộ pajama ấy mà bắt cô ấy giải thích ra nhẽ. Nhưng tôi hoàn toàn chưa biết phải hỏi gì, vì tôi thậm chí còn chưa nghĩ tới chuyện đó. Tôi đúng là một thằng ngu mà.
Hai vai tôi chùng xuống. Một người không biết bơi có thể nằm yên và tự nổi, nhưng tôi nên làm gì bây giờ?
“Min-san…”
“Hmm?” Min-san, người đang thái hành, ngừng lại và ngẩng đầu lên.
“Về chuyện… Ayaka không còn ở đây nữa, chị nghĩ thế nào về chuyện đó?”
“Cậu bị ngu à? Cậu không cần phải hỏi ý kiến của người khác về những chuyện này.”
Giọng của Min-san nghe có vẻ chị ấy thực sự tức giận.
“Nếu chị bảo cậu là chị sẽ tới thăm con bé và khóc hết nước mắt, thì liệu cậu có thấy cậu cũng muốn làm vậy không? Mà nếu chị bảo là chị thấy bình thường, chẳng lẽ cậu cũng cảm thấy bình thường nếu cứ ngồi yên à?”
Những lời nói của Min-san cũng giống như những cú đấm của Yondaime, giáng mạnh vào ruột gan tôi. Tôi cúi đầu, tay vẫn cầm cốc kem, và nhận thấy tôi vẫn cứ lặp lại những việc ngu xuẩn suốt mấy tháng qua, khiến mọi người ngạc nhiên.
Tôi cúi đầu xuống và đứng dậy.
“Em lên văn phòng của Alice một lát.”
“Được.”
Cánh tay vươn ra của Min-san xuất hiện trước mắt tôi. Chị ấy đặt xuống một cái cốc giấy đậy nắp - một cốc smoothie bưởi giống như cốc tôi vừa ăn lúc nãy.
“Mang nó cho con bé, chị nghĩ hôm nay nó cũng xấu trời lắm.”
*
Đúng như Min-san đoán, Alice trông thật thê thảm. Giờ đang là tháng giá rét, nhưng điều hòa vẫn chạy ầm ầm. Những chồng vỏ lon Dr.Pepper chất đống trước giường như tổ ong. Trên giường, Gấu Mocha (Yondaime đã sử dụng kĩ năng thượng thừa của anh ta để khâu lại tai cho nó) dẫn đầu một đoàn quân thú nhồi bông và búp bê bao quanh Alice. Một miếng dán hạ nhiệt được dán lên trên trán của cô ấy, trong khi hai quầng mắt thâm đen bao quanh đôi mắt của cô ấy.
“Anh dũng cảm nhỉ, dám bước vào lãnh thổ của tôi và ăn mặc dày cộm như một tay lính Nga. Tôi cho anh hai lựa chọn, bỏ ngay bộ quần áo thể thao khiến người ta phát ngốt này ra, hoặc anh có thể ra khỏi phòng.
“...Tôi cũng muốn hỏi cô câu này mọi lần rồi, tại sao cô lại để căn phòng của mình lạnh như vậy?”
“Hai cái thứ mọc ra ở hai bên đầu của anh là bánh lái à? Tôi hỏi anh định ra ngoài hay định cởi bộ áo kia ra?”
Tôi lủi thủi cời chiếc áo khoác thể thao ra. Hừ hừ, lạnh quá. Alice vẫy tay chỉ vào bức tường xếp đầy máy móc.
“Những con mắt và chiếc tai của tôi luôn tỏa nhiệt chừng nào chúng còn hoạt động. So với bóng tối và sự tĩnh lặng vĩnh hằng, lạnh một chút có làm sao đâu chứ.”
“Nhưng tôi nghĩ con người không cần phải làm việc cùng với chúng như vậy.”
Răng tôi đánh vào nhau lập cập khi trả lời vì lạnh.
“Thật là ngạo mạn. Anh hóa ra lại là một người chỉ biết tới mình, và không thể cứu chữa nổi. Anh muốn môi trường phải chiều theo ý con người sao? Đó là một cách hành xử ngu xuẩn. Theo Nguyên lý bất định Heisenberg[note15142] và Định lý bất toàn của Godel[note15143], kể từ khi con người chịu thua trước Chúa, họ nhận ra rằng thay đổi chính mình thì dễ dàng hơn là dùng triết học hay khoa học để thay đổi thế giới. Tất cả mọi người đều đã thay đổi con đường của mình, nhưng riêng mình anh vẫn đang đứng trên con tàu đang chìm kia, mù quáng phất ngọn cờ của một nhà giả kim. Hiếm có đấy. Nếu tôi làm bộ phim về cuộc sống của anh, có lẽ chúng ta sẽ thu được đủ thứ giải thưởng ấy chứ.”
“Argh…”
Hehe, vậy ra tôi là một người ngạo mạn chỉ biết tới chính mình. Cho là vậy đi, tôi nhận ra khi Alice nói vậy về tôi. Dù tất cả những thứ đó nghe như Alice chỉ đang lấy cớ, nhưng tôi đã đầu hàng trước cái lạnh và những lời lẽ hùng biện của Alice.
“Thôi được, tôi xin lỗi. Tôi sẽ cởi cả áo len nữa, được chưa?”
Alice tròn mắt.
“...Anh lạ thật đấy. Cái điều hòa rõ ràng là một công cụ mà con người dùng để buộc thiên nhiên phải hợp tác với mình, vậy sao anh lại bỏ cuộc nhanh vậy. Ít nhất anh có thể nói rằng chính tôi mới là người chỉ biết tới chính mình.”
“Không…”
Tôi chợt nhận ra mình cảm thấy khá hơn sau khi bị Alice mắng mỏ, và không khỏi cảm thấy bồn chồn. Tôi đúng là hết thuốc chữa.
“Tôi thấy hơi mệt, nên chẳng còn sức để phản bác lại cô nữa.”
Khi Alice bắt đầu nói tiếp, tôi nhanh tay đưa cốc smoothie cho cô ấy để bịt miệng cô ấy lại.
Sau khi mở cốc ra, mắt Alice sáng lên khi thấy mùi thơm của bưởi, nhưng ngay khi ăn một thìa đầy, cô ấy kêu lên tiếng ‘Uwuwu~’, và mắt nheo tít lại thành một đường thẳng.
“Sao thế?”
“Cay quá…”
Alice nói, mắt rớm rớm. Món đó cay tới mức làm người khác phát khóc sao?
“Bà chủ thật đáng kinh ngạc… Một sự ngạc nhiên mà cả tôi cũng không ngờ tới… Wuwu…~”
“Cô có ổn không?”
“...Tôi ổn. Chỉ là nó ngon quá, tôi phải ăn hết nó mới được!”
Alice vừa phụng phịu vừa ăn ốc sinh tố, trông như cô ấy muốn khóc tới nơi rồi. Mỗi khi xúc một thìa vào miệng, cả người cô ấy uốn éo.
“Đừng tự ép mình quá. Tôi ăn hộ cô một phần cũng được.”
“Sao anh tham thế! Anh đã ăn dưới nhà rồi, mà vẫn còn muốn ăn cả phần của tôi nữa. Một thìa cũng không cho anh.”
Alice lè lưỡi với tôi, rồi dành mười phút để ăn hết cái cốc. Hình như vị cay vẫn đọng lại trên lưỡi cô ấy kể cả khi cô ấy đã ăn xong. Alice nhăn nhó, hai mắt nheo lại như đường chỉ. Cô ấy vẫy vẫy tay khi đang ngồi trên thảm như muốn nói gì đó, nên tôi lấy một lon Dr.Pepper và đưa cho cô ấy.
Sau khi tu sạch cả can Dr.Pepper trong một hơi, Alice thở phào, và có vẻ tâm trạng cô ấy đã tốt lên nhiều.
“Với tư cách là trợ lý của tôi, có vẻ anh đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm rồi. Anh có thể hoàn thành công việc chính của mình mà không cần tôi nhắc nhở gì. Thành tích của anh như vậy là cũng tạm được.”
“Vậy ra việc chính của phụ tá là lấy Dr.Pepper…”
“Anh nghĩ tôi nói gì sai à?”
Không, cô đã nói rõ ràng về chuyện đó rồi!
“Được rồi, giờ thì giải quyết vấn đề của anh nào! Yondaime chắc chẳng giải thích gì với anh, nên có gì muốn hỏi thì cứ nói ra! Dù có khả năng tôi cũng sẽ không trả lời anh.”
Thế này gọi là gì đây?
Tôi đăm chiêu suy nghĩ. Đúng là, đằng nào Alice cũng sẽ coi tôi như thằng ngu bất kể tôi có hỏi gì, và có thể sẽ không trả lời. Nhưng đôi khi, không trả lời tự nó cũng là một câu trả lời.
Vả lại…
Không phải tôi luôn mò mẫm trong bóng tối.
“Chẳng phải anh muốn hỏi gì sao?”
Alice gập đầu gối lại, và chống cằm lên đó, nghiêng nghiêng đầu.
“Tôi đang nghĩ xem nên hỏi điều gì?”
“Chà, có tiến bộ đấy nhỉ!”
Chắc đó là nhờ cốc smoothie bưởi của Min-san. Nếu tôi xộc thẳng lên đây, và cứ nói bừa những gì nảy ra trong đầu, có lẽ Alice sẽ lại coi tôi là một thằng đần.
Tôi nghĩ một hồi lâu rồi nói:
“Cô có thể cho tôi một bản copy thông tin về Angel Fix được không? Bản có cả hình ảnh ấy.”
Nụ cười vụt tắt trên gương mặt của Alice. Ban đầu cô ấy không trả lời, và trong căn phòng chỉ còn tiếng quạt của dàn CPU. Bản năng mách bảo tôi rằng: Ah, mình hỏi đúng câu rồi. Cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy như trái tim mình bị xéo dưới gót giày của mình vậy.
Sau cùng, Alice lẩm bẩm:
“Anh đã chuẩn bị tinh thần để quật mồ của người chết chưa?”
Tôi-
khẽ gật đầu.
“Hiểu rồi, thông tin đây. Nhưng trước khi đưa nó cho anh, có một chuyện tôi muốn hỏi.”
Để trở thành phụ tá cần phải trả một cái giá không nhỏ. Alice ngồi trên giường và gọi tôi lại. Eh? Khoan đã? Lên giường sao? Cô ấy bảo tôi ngồi lên giường của cô ấy sao?
“Anh còn chần chừ gì nữa? Tay anh dài tới mức có thể gõ bàn phím từ chỗ đó sao?”
“...Bàn phím?”
“Việc tôi sắp yêu cầu anh cần phải dùng tới máy tính, nên tôi cần anh mau ra đây.”
“Ah, oh…”
Và để hiểu lầm đáng xấu hổ của tôi không bị lộ, tôi quay lại và đứng dậy.
“Ờ, tôi trèo lên giường cô nhé.”
“Cứ ra đây, nhanh lên.”
Đè lên tấm chăn, tôi ý tứ xoay người sang bên cạnh Alice bằng đầu gối của mình. Ngồi trên cùng một chiếc giường với một cô gái khiến tôi thấy cực kì hồi hộp.
“Anh rất giỏi việc chỉnh sửa ảnh, phải không? Nếu vậy, tôi giao cho anh bức ảnh này.”
Alice chỉ vào phía dưới của màn hình. Cô ấy đã mở Photoshop ra, và hình ảnh một nam thanh niên với cằm nhọn hiện lên màn hình.
“Chỉnh sửa?”
“Đúng vậy, vì thông tin này sẽ được photocopy và được phát tán mọi nơi. Anh đã nghe bao giờ chưa? Con người không nhớ mọi thứ đúng như nguyên bản, nên một người sẽ để lại ấn tượng mạnh hơn nếu những đường nét trên khuôn mặt họ được làm nổi bật. Ảnh chân dung cũng giống như vậy.
À, hình như tôi có nghe cái này ở đâu rồi. Ánh mắt tôi hướng trở lại vào màn hình.
Ngay lúc đó, một cơn ớn lạnh chạy lên sống lưng của tôi. Tôi đã thấy người này rồi. Nhưng ở đâu?
“...Gã này là ai?”
“Tên hắn là Shirou Hakamizaka, một nhà nghiên cứu.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Alice. Hakamizaka?
Tôi nhìn lại màn hình lần nữa. Một cái cằm nhọn, khuôn mặt trí thức, chắc đây là ảnh bằng lái xe hay gì đó, huh? Thậm chí không có một dấu vết nào của nụ cười trên khuôn mặt hắn ta. Tôi thử đặt thêm một đôi kính không vành lên khuôn mặt đó trong đầu… Đúng rồi! Đúng vậy, ngày Toshi biến mất, tôi đã nhìn thấy hắn, người khiến người khác cảm thấy bất an ở chỗ vạch kẻ sang đường.
“Hắn nhập học ở Đại học Y dược T bảy năm trước, không phải ngành Dược, mà là ngành Khoa học Sự sống. Khá là lạ nếu anh cho rằng đây là một đối tượng nghiên cứu về di truyền học. Tôi nghe nói kết quả học tập của hắn ta rất tốt, và thậm chí hắn còn du học ở Iran nữa. Có lẽ hắn đã tìm thấy nó ở đó.”
Tìm thấy? Thấy cái gì?
“Đúng rồi!”
Alice đưa cho tôi xấp giấy, và bức ảnh bông hoa màu đỏ nằm trên tờ giấy trên cùng. Chính là xấp giấy tôi thấy hôm trước.
“Từ đầu thì, loài hoa trong bức ảnh này không hiếm lắm, và cũng không có tác dụng dược lý nào, nên có lẽ Hakamizaka đã tìm ra chủng đột biến của nó. Ở trung tâm nghiên cứu, chúng tôi đã tìm thấy vài loài cây có chứa chất alkaloid tương tự như vậy. Đây là tiền công tôi trả trước cho anh! Nên tạm thời bỏ qua thông tin này đã…”
“Hakamizaka không phải người duy nhất liên quan tới vụ việc này. Tôi đã điều tra kĩ càng những người có liên hệ với anh ta. Tôi không dám chắc từng người một trong số bọn họ đều có liên quan tới thứ thuốc này, nhưng tóm lại, đây là một tổ chức ma túy kiểu tập đoàn gia đình. Cha của Hakamizaka là một chính trị gia quyền lực thuộc thế hệ hai, nên có lẽ chi phí của họ đến từ tiền tiêu xài bình thường của Hakamizaka. Tôi cũng đã điều tra những tài sản khác dưới tên cha của hắn, nhưng chưa tìm được vị trí hiện thời của chúng. Một kế hoạch vừa cẩn thận lại vừa liều lĩnh: chỉ một nghiên cứu viên bắt đầu từ con số không, tìm kiếm người giúp đỡ trên mạng, ươm trồng nguyên liệu thô, sản xuất, và rồi bán chúng ra với giá rẻ mạt. Chính nhờ vậy mà đến giờ bọn chúng vẫn chưa bị tóm.”
Alice phóng to những cửa sổ khác trên màn hình. Phần lớn chúng không được chụp thẳng từ trước, và là một phần của một lượng lớn ảnh cực kì nhòe.
“Cô kiếm đâu ra đống này vậy?”
“Tôi đã nói tôi là thám tử NEET rồi mà, nhỉ? Phần khó nhất là tìm ra số điện thoại của Shirou Hakamizaka, còn những thứ kia chỉ là chuyện vặt.”
Tôi sững sờ. Vậy ra cô ấy CÓ biết cách dò tìm lịch sử cuộc gọi?
“Thì ra cô đúng là hacker…”
“Tôi không phải hacker. Hacker vốn là một từ do các sinh viên ở MIT dùng để gọi những người dàn dựng mấy trò chơi khăm tập thể. Còn anh đang nói tới một người bẻ khóa để đánh cắp thông tin. Tôi khác với bọn họ, cái này tôi cũng giải thích cho anh nhiều lần rồi. Tôi là một thám tử NEET. Nên đừng tán nhảm nữa và chú ý vào màn hình giùm.”
Alice tóm lấy mặt tôi và giúi tôi quay lại về phía màn hình.
Tôi không thể nhìn nhầm người trong tấm hình cuối cùng; đó là Toshi. Đôi mắt giống với Ayaka, vóc người giống Ayaka; tôi suýt bật khóc. Dù tôi đã biết điều đó ngay từ đầu… Dù tôi đã biết ngay từ đầu…
“Cô… có chắc không?”
Cuối cùng tôi vẫn hỏi như vậy. Alice nhẹ nhàng trả lời tôi:
“Bọn tôi vẫn chưa chắc lắm. Thế giới mà tôi có thể nhìn thấy chỉ là góc nhìn bó hẹp qua một trong vô vàn những ô cửa sổ của cả hệ thống. Một cách tình cờ, Toshi đã gặp Hakamizaka ở một trang web về ma túy, và làm quen với nhau. Có thể Toshi đã nhận được Angel Fix trực tiếp từ Hakamizaka, và không tham gia vào việc sản xuất hay phân phối chúng. Tôi cũng chưa thể loại bỏ khả năng này.”
Lời Alice nói khiến người ta cảm thấy trống rỗng, như được đọc ra từ trên giấy vậy,
“Có một vài điểm kì lạ trong cách hành xử của Toshi. Hơn nữa, khi anh ta tới tiệm ramen ngày hôm đó, có lẽ anh ta không định tới để lấy tiền của Ayaka.”
“...Eh?”
“Toshi đã hỏi anh mà, phải không? Có phải Yondaime đã tới văn phòng của tôi hay không. Và rồi anh ta nói đó là điều duy nhất muốn hỏi, đúng không?”
“Ah…”
Tôi nhớ chứ, ĐÚNG là Toshi đã nói vậy. Lúc đó, tôi không chắc tại sao Toshi lại muốn nói vậy, nhưng giờ khi đã biết những gì Toshi đã làm, tôi đã hiểu ra rồi.
“Anh ta tới để xem… Alice và Yondaime đã bắt đầu điều tra về thứ ma túy này chưa?”
“Đây vẫn chỉ là suy đoán thôi, chưa phải sự thật. Nhưng giả thuyết này có một điểm mâu thuẫn. Nghe này, nếu Toshi đã đề phòng tôi, sao anh ta vẫn cho anh thấy mấy viên Angel Fix?”
Tôi lặng người.
Đúng là quá kì lạ. Nếu anh ta cảm thấy Alice đã bắt đầu điều tra, có lẽ anh ta sẽ không cẩu thả tới mức để tôi thấy anh ta phê thuốc sau khi uống.
Hakamizaka đã nói cuối cùng anh ta cũng đã tìm thấy Toshi hay đại loại vậy, nên có lẽ đó là ý định của bản thân Toshi?
Tôi không hiểu nổi.
Nếu người được nghe về Angel Fix không phải tôi mà là một người nhạy bén hơn như Yondaime hay Alice, một người đang điều tra về chuyện này, mọi chuyện đã không thành ra như thế này. Giá mà đó không phải là tôi…
Tại sao lại là tôi?
Tại sao Toshi lại-
Tôi không hiểu gì hết.
“Anh không hiểu, và tôi cũng thế, cho nên…”
Alice khẽ nhấc bàn tay của tôi lên và đặt nó lên con chuột máy tính. Con trỏ trên màn hình hơi động đậy.
“Tôi cũng giống như anh thôi. Anh muốn dùng những thông tin này và đôi tai, đôi mắt của chính mình để xác nhận sự thật, và để tìm kiếm sự thật ấy, tôi cần phải tìm Toshi.”
Chỉnh sửa lại sáu bức ảnh và khớp chúng lại làm một tốn khoảng hai tiếng đồng hồ. Alice bó gối ngồi cạnh tôi, mắt dán chặt vào những bức ảnh được chỉnh sửa trên màn hình. Mọi khi cô ấy chẳng bao giờ ngừng nói lấy một giây, nhưng chỉ những lúc như thế này cô ấy mới giữ im lặng. Điều đó khiến tôi thấy căng thẳng. Tôi cố không nhìn sang phía Alice, và tập trung vào cái màn hình máy tính. Tôi mỏi cổ quá… Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy không thoải mái khi đối phương không nói gì.
“Alice, xong rồi.”
“Hmmmm...Mnn~”
Thì ra cô ấy ngủ gật rồi. Thảo nào cô ấy yên lặng vậy.
“Anh chậm tới mức tôi ngủ gật luôn. Hmm, không tệ đâu.”
Không thèm cảm ơn tôi câu nào luôn. Thôi kệ đi. Alice đẩy tôi sang một bên, mở ứng dụng mail, và gửi tệp file nén đi. Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại từ phía sau cái kệ máy tính bừa bộn.
“...Yondaime? Mn, tôi đây. Bọn tôi chỉnh sửa xong bức ảnh rồi, tôi gửi rồi đấy… Hmm? Đấy là tệp zip! Zip ấy. Eh? Nháy đúp bằng chuột rồi in ra ở định dạng A4. Không không, chắc máy anh có Paint đúng không? Không à? Ahh, đúng rồi, máy của anh được Thiếu Tá mang tới rồi chỉnh sửa lại, thôi ít ra anh cũng có thể tải một phần mềm chỉnh sửa miễn phí mà! Cái gì cơ? Anh không hiểu sao? Thế thì gọi một người hiểu được ra đây…”
Khi nói chuyện điện thoại, có những lúc giọng Alice thấp tới mức đáng sợ, rồi lại có lúc cô ấy cao giọng lên như đang nổi giận. Cuối cùng, Alice quat lên: “Đủ rồi! Thôi quên đi! Tôi sẽ bảo Narumi qua đó ngay bây giờ. Đợi ở đó!” rồi cúp máy. Eh? Khoan đã nào… Sao chuyện này lại liên quan tới tôi?
“Chuyện là vậy đó…”
Alice nhìn tôi và nói quả quyết. Chuyện là như vậy thì sao chứ?
“Mấy tên ở Hirasaka-gumi thậm chí còn không có một chút hiểu biết cơ bản nào về máy tính cả, thật là kinh khủng. Kể cả nếu Chúa là người dạy dỗ mấy tên ngốc đó, Người chắc cũng sẽ thấy phát bực. Nên anh tới đó thì hơn.”
“Ờ, không, khoan đã…”
“Đây cũng là công việc của một phụ tá. nên mau đi đi.”
Tôi bị đuổi khỏi văn phòng thám tử mà còn chưa có cơ hội để phản bác.
*
“Tao chưa từng nghĩ có ngày bọn tao cần mày giúp…”
Yondaime nói, giọng đầy cay đắng. Bên trong trụ sở của Hirasaka-gumi là những chiếc giường đơn giản, một căn bếp nhỏ, tủ lạnh, ngoài ra còn có một cái bàn làm việc và một cái máy tính cũ nữa ở sâu bên trong phòng. Như thể bị hấp dẫn bởi ánh đèn màn hình, mấy tên lâu nhâu đều đang ngồi ngay ngắn xung quanh tôi, đằng sau Yondaime, còn tôi thì đang ngồi co quắp trên cái ghế ở chính giữa.
“Sou-san, bọn em đã có mặt cả đây ạ.”
Gã tay chân mở cửa ra và bước vào báo cáo.
“Này! Sửa mau lên!”
Gã cao kều thò đầu qua vai tôi và quát lên, mắt dán vào màn hình, và còn cốc vào đầu tôi nữa. Chính là gã vệ sĩ tôi nhìn thấy hôm trước, thằng cha cao kều như cột điện.
“Tôi đang tải tập tin xuống đây.”
Trong khi đang tự hỏi tại sao tôi lại vướng vào rắc rối này, tôi mở trang web cung cấp phần mềm miễn phí và tải xuống phần mềm xử lý video đơn giản nhất. Có vẻ Thiếu Tá chỉ cài đặt những ứng dụng cơ bản nhất cho cái máy tính này. Ổ cứng gần như trống không, và chỉ có hộp thư là có dấu vết được sử dụng. Tôi cứ tưởng giờ người trẻ nào cũng giỏi dùng máy tính, nhưng giờ tôi nhận ra mình đã nhầm.
Ngay khi tôi mở bức ảnh tôi vừa chỉnh sửa, đám người xung quanh tôi xôn xao trầm trồ. Mấy người có cần phải ngạc nhiên tới vậy không? Tôi chỉnh kích cỡ của bức ảnh về định dạng A4 rồi in nó ra. Mấy tên áo đen háo hức nhìn cái máy in màu chầm chậm in ra bức ảnh với gương mặt của sáu người ở trên đó.
“Whoa!”
“Thật là kì diệu!”
“Đây là một phép màu!”
“Thật là khó tin tới mức tôi không thể hiểu mình đang nhìn chuyện gì.”
“Wow, in thêm năm bản nữa đi… Không, năm cái nữa.”
Sau khi in được sáu bản, gã vừa giục tôi lúc nãy, Cột Điện, giờ nắm lấy vai tôi với đôi mắt long lanh.
“Em xin lỗi! Không hổ danh là phụ tá của Ane-san! Em đã sai lầm về anh, aniki!”
“Cảm ơn vì công lao của anh, aniki!”
“Cảm ơn vì công lao của anh.”
Không không, đừng làm vậy với tôi chứ. Yondaime cau có cầm lấy sáu tờ giấy, phát chúng cho những người khác và nói: “Đừng có làm mấy trò ngu nữa. Mang ra tiệm tạp hóa và photo thêm hai trăm bản nữa mỗi tờ.”
“Đã hiểu! Em sẽ mài giũa khí chất nam nhi của mình ngay.”
“Đã hiểu!”
*
Khá đông người đang tụ tập dưới nhà để xe bên dưới văn phòng của Hirasaka-gumi. Khoảng trống vốn đủ chỗ cho hai mươi cái xe giờ đã chật kín người; họ đang lầm rầm nói chuyện với nhau trong bóng tối. Bọn họ đều là những thanh niên mà bạn có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trên đường phố. Một trăm.. Hai trăm người… Không, có lẽ còn nhiều hơn nữa? Bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông hoàn toàn bị xua ra khỏi căn hầm để xe. Một đám toàn là đàn ông đứng chen chúc, họ tỏa ra một bầu không khí kì lạ. Chắc hẳn fan hâm mộ đứng chờ một buổi biểu diễn cũng có cảm giác như vậy, nhỉ?
“Aniki, mời bước ra đây.”
Một gã mặc áo đen kéo cổ áo tôi khi tôi đang đứng ở lối ra vào, ngơ ngắc, và đưa tôi sang bên phải. Những người có phù hiệu trên áo đang đứng thành hàng như đội cổ vũ. Nhưng thật ra, tôi chỉ tới đây để lấy xe đạp thôi. Giờ thì tôi thực sự đang hối hận vì quyết định của mình. Lẽ ra tôi nên đỗ xe ở ngoài!
“Hirasaka-gumi có nhiều thành viên vậy sao?”
Có vẻ anh ta nghe thấy tiếng lẩm nhẩm của tôi.
“Không, thành viên thực sự của băng chỉ có tầm hai mấy người, nhưng hội này cũng nghe theo lời của Sou-san. Sou-san giúp đỡ những người thất nghiệp ở đây, nên bọn họ sẽ tới mỗi khi anh ấy gọi họ.”
Tôi thở dài và nhìn vào đám đông. Hơi nóng tỏa ra từ người bọn họ khiến tôi nhức cả đầu. Khi tôi đứng thẳng dậy, nhìn quanh và nghĩ: ‘Mình sẽ ra khỏi đây thật nhanh, ngay sau khi tìm thấy xe đạp.’, tiếng ồn đột nhiên lắng xuống.
Ánh mắt của mọi người đều dồn cả về phía Yondaime. Quay lưng lại với ánh sáng trắng xanh nhờ nhờ bên ngoài, Yondaime bước xuống con dốc dẫn vào nhà để xe. Áo choàng của anh ta bay phấp phới trong làn gió sinh ra từ chênh lệch áp suất không khí bên trong và bên ngoài. Có thể cảm nhận được tất cả đều đang chờ Yondaime lên tiếng, và chuyện đi tìm xe đạp tắt phụt đi trong đầu tôi.
“Có một vài kẻ đang lan truyền những thứ rác rưởi quanh đây.”
Yondaime nói bằng giọng điềm tĩnh.
“Nó là một thứ rác rưởi màu hồng có thêm cánh. Cảnh sát chẳng thể làm gì cho tới mãi tận gần đây, khi có người bị đâm, vì thứ thuốc này chỉ xuất hiện trên đường phố, và không được buôn bán bởi tổ chức nào. Những kẻ làm ra chúng và bán chúng là những kẻ vô danh giống như chúng ta.”
Hai trăm con người cùng gật đầu một lúc, tạo nên một làn sóng nhỏ.
“Vậy nên chúng ta sẽ tự tay xử lý vấn đề này. Vì những người bị sùi bọt mép trong cơn nghiện của mình, những người bị những tên nghiện tấn công sau khi tâm trí của bọn họ bị lu mờ bởi thứ thuốc này đều là anh em của chúng ta. Cảnh sát sẽ chỉ vào cuộc sau khi đã có bốn hay năm người thiệt mạng, và khi đó thì đã quá muộn rồi. Vậy ai là người có thể ngăn không cho điều này xảy ra?”
Đủ kiểu câu trả lời vang lên để đáp lại câu hỏi của Yondaime, tạo nên những tiếng ồn hòa lẫn vào nhau trong không trung. Tiếng ồn vang lên trong bóng tối giống như tiếng gầm của đoàn tàu cao tốc, nhờ có tiếng gào thét của hai trăm người đang giơ cao tay lên trời. Giữa những tiếng ồn hỗn loạn đó, giọng nói của Yondaime vẫn vang lên rõ ràng.
“Đúng vậy, chỉ có chúng ta. Nếu chúng ta để việc này lại cho cảnh sát, những kẻ vô danh ngu xuẩn kia sẽ có thể tiếp tục làm trò khỉ thêm một tháng nữa, rồi sẽ bị bắt và bị nhốt vào trại cải tạo hay nhà tù vài ba năm, rồi lại được thả ra.”
Những tiếng quát tháo giận dữ ‘Nhảm nhí!’, ‘Giết hết chúng!’ và đại loại vậy nổi lên. Tôi rùng mình. Hơn hai trăm con mãnh thú đang nổi giận sẽ đồng loạt tỏa ra trên các ngả đường theo lệnh của Yondaime.
“Vậy các anh em đã nhận được các bức ảnh cả rồi phải không? Chúng ta chưa biết ai trong số đó là người liên quan đến thứ thuốc này, nên không được manh động khi tìm thấy bọn chúng. Tra khảo chúng là việc của Hirasaka-gumi, nên đừng làm những việc có thể khiến bản thân bị bắt. Chỉ cần tìm ra bọn chúng là đủ, photo thêm ảnh và đưa cho những người khác cũng được. Nếu thấy kẻ nào đang bán thuốc, hãy bắt hắn ngay, kể cả nếu hắn ta không có trên ảnh. Sau cùng thì Hirasaka-gumi sẽ lo liệu mọi việc.”
Yondaime nhìn tôi- Không, là nhìn mấy gã áo đen bên cạnh tôi.
“Hãy cảnh cáo chúng, để cho mọi người biết rằng tốt hơn hết là không nên giở trò đó trên đường phố của chúng ta.”
Sau khi đám đông hơn hai trăm người kia tản đi, tôi gục xuống dưới hầm để xe trống không và nằm nghỉ một lúc. Bóng của những thành viên của Hirasaka-gumi còn ở lại đảo qua đảo lại trên mặt đất. Cảm giác giống như những tiếng thét giận dữ ban nãy vẫn còn đọng lại trên mặt đất và trên những bức tường.
“Aniki, đây là xe đạp của anh à?”
Một gã lấy xe đạp của tôi từ sâu trong nhà để xe. Tôi yếu ớt gật đầu.
“Cảm ơn đã giúp, bọn tao sẽ lo phần còn lại. Đừng có lo chuyện bao đồng nữa, may không làm được gì đâu.”
Yondaime nói sau lưng tôi, rồi bỏ đi.
“Này!”
Tôi đứng lại và gọi Yondaime, anh ta quay lại và lườm tôi với ánh mắt của loài sói.
“Nếu… anh tìm thấy Toshi… anh sẽ làm gì?”
“Có Chúa mới biết, nếu hắn may mắn, hắn sẽ chỉ phải vào viện chứ không phải chuyển ra nghĩa trang.”
Đó là một lời nói đùa phải không? Chẳng phải anh quen biết với Toshi sao? Nhưng tôi không dám hỏi những câu đó.
Yondaime đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
“Một đàn em của tao bị đâm, còn em gái của chính hắn ta đã tự hại chính mình và giờ đang hôn mê. Mày vẫn tha cho hắn được à?”
Những lời ấy xuyên thấu vào trong tim tôi.
Ayaka… bị Toshi làm hại?
“Tao mặc xác mày nghĩ gì, nhưng xử lý những thằng bị bọn tao bắt được là quyền, và cũng là trách nhiệm của bọn tao.”
Những thành viên Hirasaka-gumi còn lại nghiêm túc gật đầu.
Sau khi Yondaime và đàn em rời khỏi hầm để xe, tôi nắm lấy ghi-đông xe và đứng thẳng dậy.
Ayaka đã bị hãm hại.
Ayaka… bị Toshi hãm hại.
*
Ngày hôm sau, tôi mang những tài liệu về Angel Fix mà Alice đã đưa cho tôi tới trường.
Trong giờ nghỉ, tôi tìm Sayuri-sensei trong phòng giáo viên, cô ấy vừa mới quay lại đó.
“Sao thế? Em muốn ăn trưa cùng cô vì không có bạn bè sao? Xin lỗi nhé, nhưng cô phải chuẩn bị cho giờ học buổi chiều.”
Sayuri-sensei vẫn như mọi khi, tôi không hiểu có chuyện gì mà cô ấy cứ sốt sắng như vậy. Cô cứ lo việc của mình đi, và đừng rối rít lên như vậy nữa.
“Em không đến ăn trưa với cô, mà đến để hỏi cô một chuyện.”
“Sao vậy?”
“Cô đã thấy những cái cây trong nhà kính hồi trước rồi phải không? Hồi học kì hai ấy.”
“Ừ, cô đã vào trong nhà kính nhiều lần rồi.”
Tôi lấy ra một mẩu giấy từ trong túi áo. Trên đó là bức ảnh bông hoa mà tôi đã cắt ra từ tập tài liệu về Angel Fix. Khi tôi đưa cho cô ấy bức ảnh, Sayuri-sensei nghiêng đầu và nhìn đó một lúc, rồi gật gù và “Oh~” một tiếng.
“Trước kia có rất nhiều hoa như vậy trong nhà kính, đều được trồng bằng thủy canh. có cả một đống thùng được xếp trên sàn nữa… Nhưng hoa có màu xanh hơn trong ảnh.”
“...Có lẽ nó là một chủng đột biến.”
Giọng của tôi nghe như tiếng bong bóng sủi lên từ đáy bể bơi. Như vậy những bông hoa đó có màu xanh… Kể cả nếu Alice tỏ ra cô ấy biết về mọi chuyện, có lẽ cô ấy cũng không biết về chuyện này, nhỉ? Trong cơn tuyệt vọng, tôi nhờ lại những bông hoa màu xanh tím đu đưa trong căn nhà kính lắp điều hòa.
Những bông hoa Ayaka đã trồng.
“Đây là hoa gì vậy?”
“Em nghĩ tên khoa học của nó gọi là Papaverbracteatum Lindl.[note15144]
“Uwaah, nghe cứ như em vừa nhai đinh ốc ấy, nhưng mà những bông hoa ấy đẹp thật.”
Nếu đó là chủng đột biến và được trồng thành công, tức là đây là một loài hoa mới. Chẳng phải cần đặt cho nó một cái tên mới à? Vừa nghĩ về việc này tôi vừa bước khỏi phòng giáo viên. Một nhóm nữ sinh đang cầm trên tay chiếc cúp từ Hội bảo trợ, và vui vẻ tán chuyện với nhau khi đi ngang qua chỗ tôi.
Hakamizaka đã đặt tên gì cho chúng?
Vì những bông hoa đó, Ayaka đã-
Tôi vô thức nắm chặt bức ảnh mà tôi đã cắt ra.
*
Sau khi tan học, tôi tới tiệm ramen Hanamaru. Không có khách hàng nào trong tiệm, chỉ có Tetsu-senpai, Thiếu Tá và Hiro đang làm trò gì đó, đứng quây xung quanh cái thùng phuy. Tôi nghe tiếng lách tách và khói đen bốc lên từ chỗ đó.
“Các anh đang làm gì thế.”
“Bọn anh đang thử đánh lửa. Không biết lúc nào bọn anh sẽ trở thành bọn lang thang, nên cứ coi như đây là diễn tập đi.”
Tetsu-senpai đặt một tay lên cái thùng phuy và nói. Ở dưới có báo cũ, và chân bàn ghế bị chẻ ra đang cháy sáng rực.
Thiếu Tá nói: “Tiếp đây bọn mình sẽ học cách làm nhà bằng bìa các tông, rồi sau đó bọn mình sẽ chẳng phải lo lắng gì khi trở thành mấy tên lang thang.” Đúng là một bài diễn tập phiền toái, mà trông nó cũng khá là thực tế.
“Làm trò này ở đằng sau tiệm mì, thế nào các anh cũng bị Min-san mắng đấy.”
“Không sao, không sao. Đằng nào cũng chẳng có khách hàng nào mà, với cả bọn anh đốt mấy thứ này để giúp dọn dẹp cửa hàng. Hôm nay là ngày mười lăm tháng Một, trùng hợp thay cũng là ngày lễ của các dosojin.[note15145]
“Vì mấy anh mà tiệm vắng khách thì có.”
Tiếng mắng của Min-san vang lên từ trong bếp, hình như chị ấy còn nói là chị ấy sẽ thui sạch cả bọn chúng tôi. Giờ mới là năm giờ tối, nên khi mặt trời lặn lát nữa, sẽ có khách tới, nhỉ?”
“Phó Đô đốc Fujishima, cậu có thể ném vào đây bất cứ thứ gì cậu muốn đốt!” Đừng gọi tôi là phó đô đốc…
“Anh vừa đốt những tấm poster với cô người yêu cũ. Giờ anh thấy rất mãn nguyện.”
“Anh vừa đốt đống vé đua ngựa mà anh vừa thua. Hiệp hội Đua ngựa Nhật Bản chết tiệt hãy nhớ lấy, năm nay chắc chắn anh sẽ cho họ lãnh đủ!”
“Tôi định đốt thẻ sinh viên, nhưng bị hai tên này ngăn lại…”
Đừng đốt thẻ sinh viên, Thiếu Tá. Anh gặp chuyện gì khó chịu ở trường sao?
Tôi nhìn ngọn lửa lách tách một hồi, rồi rút ra xấp giấy trong cặp và ném nó vào đó. Mớ giấy photo đầy những phương trình hóa học và từ ngữ biết mất trong ngọn lửa chỉ trong chớp mắt, hóa thành tro tàn.
“Cái này là về loại ma túy kia…”
Có vẻ Hiro đã nhận ra.
“Alice đưa cậu cái đó phải không? Đốt nó vậy có sao không?”
“Chẳng quan trọng nữa, mọi chuyện đã xong rồi.”
“Cậu tìm ra chuyện gì sao?”
Tôi gật đầu nửa chừng, rồi ngồi thụp xuống vì cơn mệt mỏi bất ngờ ập tới. Một chút hơi ấm tới từ trong thùng phuy càng khiến tôi cảm nhận cái lạnh rõ ràng hơn.
Chúng tôi yên lặng ngồi quanh cái thùng phuy đang cháy, cho tới khi mặt trời lặn dần. Tiếng khách hàng gọi món của Min-san vang lên từ trong cửa hàng, còn tiếng lách tách của ngọn lửa dần lịm đi, như thể nó đã tan vào trong bầu không khí tăm tối.
“Anh đã hiểu rồi. Thực ra cậu rất giống Alice.”
Tetsu-senpai lẩm bẩm. Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
“Luôn tự gánh vác mọi thứ, giữ mọi chuyện trong lòng, tự đẩy mình tới giới hạn, mà không để ý tới những điều khác, luôn nghĩ rằng mọi thứ đều là lỗi của mình, chính vì vậy mà hai người đã cộng hưởng với nhau.”
Giống nhau? Cộng hưởng? Bản thân tôi không hề nghĩ vậy.
“Nhưng Alice thì rất có năng lực, chứ không như Phó Đô đốc Fujishima.”
“Thiếu Tá, cậu hơi thẳng thắn quá đấy.”
Tetsu-senpai bật cười, nhưng tôi thì không. Anh ta nói đúng.
“Chúng ta nên ngồi vào trong.”
Hiro nói, và khách hàng tụm hai tụm ba lần lượt bước vào quán.
Bọn tôi không thể chuyển cái thùng phuy đi ngay, nên bọn tôi cứ tạm để nó ở đấy. Chúng tôi dịch vào cửa sau của căn bếp. Tetsu-senpai nói anh ấy sẽ bao chúng tôi ramen. Hình như anh ấy đang thua cá ngựa và pachinko dạo gần đây, nên anh ấy muốn bao chúng tôi để đổi vận. Tôi gọi một bát mì naengmyeon Trung Quốc có gừng, Min-san định bước ra và phàn nàn chuyện gì đó, nhưng lại quay vào bếp để làm mì ngay khi nhìn thấy tôi. Chị ấy quả là nhạy bén.
“Trời này mà cậu muốn ăn cái đó sao…”
Tetsu-senpai nhìn bát mì trên đùi tôi và lè lưỡi.
“...Thiếu Tá, anh có nhớ cái hôm anh đã gọi món này không?”
Nghe câu hỏi của tôi, Thiếu Tá và Hiro nhìn nhau.
“Thiếu Tá hôm đó tìm được thông tin ở trên trường. Hiro, Ayaka và em đang ăn kem, rồi Alice gọi…”
Tôi nghĩ lại về ngày hôm đó - khi Ayaka vẫn khỏe mạnh và làm việc trong bếp và ở ngoài cửa hàng.
“Hiro và em mang mấy thứ tới chỗ Yondaime, rồi Ayaka đã về sớm khi bọn em quay lại. Có lẽ từ hôm ấy Ayaka bắt đầu cư xử kì lạ…”
Tôi biết tôi không nên làm thế, nhưng tôi không thể ngăn mình nhìn về phía Hiro.
“Ayaka nhìn thấy thông tin về Angel Fix, nên cô ấy đã nhận ra loài hoa mình đang trồng trong nhà kính là nguyên liệu thô của loại ma túy đó.”
“Vậy… là lỗi của anh sao?”
Hiro bắt đầu rên rỉ. Tôi lắc đầu, mỉm cười. Có lẽ nụ cười này cũng ổn, đúng không?
“Để quên thông tin ở cửa hàng không phải là lỗi của anh, vì người duy nhất biết Ayaka không nên thấy nó là em.”
“Nhưng, Narumi…”
“Phần sau chỉ là suy đoán của em thôi. Khoảng mùa hè hoặc mùa thu năm ngoái, Ayaka nhận lời Toshi, người đã lâu không trở về nhà, trồng một loại hoa ở trong nhà kính ở trường. Toshi dùng cửa sau của nhà kính để thu hoạch hoa một cách đều đặn. Ayaka biết một chút về danh tính của Hakamizaka, nên cô ấy tưởng rằng Toshi đang giúp anh ta làm nghiên cứu gì đó ở đại học hay đại loại vậy… Nhưng, hôm đó cô ấy đã nhận ra mọi chuyện không phải như vậy.”
Tôi ngừng lại, và ngay sau đó là sự yên lặng. Đằng sau chúng tôi là tiếng bát đĩa va vào nhau lách cách, tiếng húp mì xì xụp, tiếng mọi người gọi món và ăn kem.
Và rồi sao nữa? Tôi không hiểu. Ayaka, người đã hiểu rằng chính anh trai mình đã bảo cô ấy trồng thuốc phiện, đã làm gì? Có lẽ cô ấy đã hỏi Toshi về chuyện đó? Và rồi-
Tôi không hiểu gì cả.
Mọi chuyện đã trật đường từ đâu, khiến cho Ayaka tự tử?
Alice đã nói cô ấy biết lý do. Cô ấy có một mảnh ghép mà tôi không có? Hay tôi đã bỏ lỡ điều gì? Tôi không hiểu, tại sao Ayaka phải tự sát? Tại sao cô ấy lại làm vậy mà không nói gì với tôi? Dù tôi vô dụng, nhưng vẫn có việc gì đó.. tôi có thể giúp được việc gì đó…”
“Vậy là chắc chắn rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên vì câu nói của Tetsu-senpai.
“Đã chắc chắn là Toshi là một trong số bọn chúng rồi.”
Tôi gật đầu yếu ớt.
Alice đã nói có thể Toshi không liên quan gì tới việc bán ma túy, nhưng không chắc lý do tại sao Toshi lại cho tôi thấy những viên Angel Fix, mọi thứ đều chưa chắc chắn.
Yondaime cũng nói những người họ tìm kiếm có thể không có liên hệ gì với loại ma túy này.
Đó là những lời nói dối ngọt ngào mà hai người họ đã nhồi nhét cho tôi.
Angel Fix.
Mọc ra đôi cánh màu hồng, nó đã mang Ayaka đi.
“Vậy giờ cậu định làm gì?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Tetsu-senpai, hơi há miệng ra. Không có chút giận giữ hay thương hại nào trong giọng nói của anh ấy, đôi mắt của anh ấy như những chiếc máy gắp đồ chơi, nuốt chửng những đồng xu một cách vô cảm. Tôi không nhịn được, né ánh mắt mình đi, và cúi đầu.
Tôi - định làm gì bây giờ?
Tôi không biết. Vì tôi chẳng thể nào giúp được việc gì. Nếu có việc gì tôi làm được, thì đáng lẽ ra tôi đã phải làm từ lâu rồi. Trước khi Ayaka tự sát, trước khi Toshi mất tích.
Giờ việc duy nhất tôi có thể làm cho Ayaka là tìm ra lý do cô ấy tự sát, và tìm kiếm Toshi, người có thể sẽ biết sự thật.
“Có thực sự là vì Ayaka không?”
Lời nói của Tetsu-senpai vang lên. Tôi cứng đơ người.
Vì Ayaka sao?
Làm gì có chuyện đó, vì Ayaka đã chết rồi. Chỉ còn thân xác của cô ấy trong phòng bệnh, còn linh hồn của cô ấy đã tan biến vào bầu trời mùa đông.
Vì vậy nên-
Vì vậy nên, những điều tôi làm sẽ chỉ là vì chính tôi. Để giải tỏa những cảm xúc của chính tôi, vì bây giờ tôi không chần chừ được nữa.
“Vậy thì hay lắm!”
Tetsu-senpai nói. Tôi ngẩng đầu lên.
“Anh nói rồi mà, phải không. Anh sẽ không giúp một người không tự yêu cầu anh chuyện đó.”
“Vậy…” Tôi nhìn Tetsu-senpai, Thiếu Tá, và Hiro. Không hiểu sao tôi thấy khuôn mặt họ hơi mờ mờ. “Nếu em nhờ, mọi người sẽ giúp em chứ?”
“Đương nhiên! Phó Đô đốc Fujishima cũng là một phần của Quân đội Nhật Bản!”
Hiro mỉm cười và nói: “Làm sao mấy tên NEET chúng ta có thể không giúp nhau cơ chứ?”
Nhưng liệu ba tên NEET và một thằng cấp ba ngu xuẩn có nguy cơ trở thành NEET có làm nên trò trống gì không? Chúng tôi có thể làm gì chỉ với bốn đôi tay yếu ớt-
“Chắc chắn sẽ có cách.”
Tetsu-senpai nói.
Tôi cắn môi. Ngay cả lúc quan trọng như thế này, tôi vẫn là một thằng ăn hại không thể nhìn thẳng vào mắt bọn họ.”
“Xin… hãy giúp…”
Giọng nói nghe như ai đó lấy dây ghè vào răng của tôi bật ra từ cuống họng.
“Xin hãy giúp em.”
Tôi cảm nhận được ba người bọn họ đứng dậy.
Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy Tetsu-senpai đang gọi điện thoại. Giọng nói của Alice khẽ vang lên từ đầu dây bên kia.
‘Em không nhớ có nhờ mấy người giúp đỡ.’
“Bọn anh nhận yêu cầu trực tiếp từ Narumi.”
‘Vậy lần này không có thù lao đâu. Nếu muốn được trả tiền, cứ đòi thẳng Narumi. Anh biết anh ta không trả được, đúng không!”
“Không sao, anh bảo nó xóa nợ cho anh vụ chơi xúc xắc là được.”
“Eh? Khoan đã nào, người duy nhất được lợi trong vụ này là Tetsu!”
Hiro ngắt lời.
“Tôi sẽ mời các cậu ăn thịt nướng sau.”
“Nhưng như vậy không công bằng. Khoản nợ hai trăm bảy mươi nghìn chỉ đổi được một bữa thịt nướng.”
“Khẩu súng mô hình tôi đang muốn mua có giá tám bảy nghìn cơ.”
“Im nào! Mấy thứ đó không quan trong!” Tetsu-senpai khó chịu nói. “Cậu nữa, còn định lần chần ở đó tới bao giờ, mau đứng dậy!”
Nắm lấy tay tôi, Tetsu-senpai dùng sức kéo tôi đứng lên.
Ngẩng đầu lên một cách yếu ớt, tôi ngỡ ngàng khi thấy gương mặt của ba người bọn họ. Trước cánh cửa tối tăm của tiệm ramen, là đôi mắt chỉ tồn tại để nhìn những chiếc máy pachinko, đôi mắt chỉ tồn tại để đọc những thông tin về quân sự, đôi mắt chỉ tồn tại để dòm ngó những cô gái, và tất cả đều đang cùng bừng sáng long lanh.