“Tạm biệt người ngoài hành tinh tóc đỏ, với tất cả tình yêu dành cho quả tên lửa mà cậu đã làm.”
hide/ Hotei Tomoyasu
Chương 1
Một vị khách phải đợi lâu bước vào văn phòng đúng lúc tôi và Alice đang cãi nhau ỏm tỏi, thành thử chúng tôi không để ý thấy có người vừa đi vào.
“Anh thật sự muốn đem các bạn thân thiết của em đi tắm và để họ phải chịu nỗi cực hình thứ ba trên đời ấy hả!? Em biết anh lạnh lùng và vô lý, nhưng em không ngờ anh lại tệ đến mức này!”
Đứng trên chiếc giường trong căn phòng rộng sáu tsubo, Alice trông như thần hộ pháp Nio, mái tóc đen dài óng mượt như mật đen khẽ đung đưa, làn da trắng muốt nom có vẻ hơi ốm yếu của cô ấy hơi ửng hồng vì giận dữ. Gấu nhồi bông, cá heo nhồi bông, mèo nhồi bông, và đủ các thể loại thú nhồi bông khác nằm lăn lóc trên tấm trải giường. Lý do cô ấy trở nên kích động như vậy là vì tôi đã hỏi có nên đem chúng đi giặt không. Dù tự xưng mình là thám tử, và cứ mở miệng là nói ra đủ thứ nguyên tắc, nhưng thực ra tính cách của cô ấy lại giống như những gì người ta đoán được từ vẻ bề ngoài: một cô nhóc hay càu nhàu.
“Thế cái gì mới là cực hình thứ nhất và thứ nhì?”
Nếu tôi nghiêm túc trả lời những lời phàn nàn của cô ấy, có khi tôi còn bị mắng thậm tệ hơn, nên tôi lái hẳn câu chuyện đi.
“Hình thức tra tấn tàn bạo thứ nhì là phải chịu đựng những câu hỏi của những kẻ ngớ ngẩn. Còn điều tồi tệ nhất là phải chấp nhận sự thật rằng kẻ ngớ ngẩn đó chính là trợ lý của em!”
“Thôi được rồi, anh xin lỗi. Để đỡ phiền em thì anh cầm ly kem của Min-san xuống nhà vậy.”
“Sao anh không nói từ đầu,” Alice nhảy xuống khỏi giường và chạy về phía tôi. “Anh cứ giấu nhẹm đi từ nãy đến giờ, đồ đê tiện bỉ ổi.”
Chơi bẩn thế này cũng được hả? Min-san đã nói ‘Alice sẽ hớn hở nhảy xuống khỏi giường nếu cậu dùng kem để dụ dỗ con bé, và cậu có thể tranh thủ khoảnh khắc đó để thu dọn gấu bông và ga giường.’ Chị ấy nói trúng phóc luôn.
“Ưmmmm!”
Alice ngồi đung đưa ở thành giường, vừa rung chân vừa nghiến răng. Tranh thủ lúc ấy, tôi đặt ly kem vào tủ lạnh và tiện thể lấy ra một can Dr.Pepper.
“Nhưng mà, các bạn của em và ga giường đâu có bẩn. Nhìn này, trông mới tinh như mặt trăng khi mới ra đời.”
“Đúng là nhìn thì sạch thật, nhưng mà giờ là mùa hè rồi, biết đâu em ra mồ hôi khi ngủ thì sao.”
“Nếu anh không tin thì cứ ngửi thử xem.”
Tôi suýt chút nữa thì đánh rơi can Dr.Pepper đang chuẩn bị mở trong tay.
“Không… khoan đã nào, em đang nói gì thế?”
“Chính anh vừa bảo là đồ của em bẩn mà, nên anh phải có trách nhiệm chứng minh điều đó. Mau làm đi!”
Alice giẫm lên đùi tôi trong lúc tôi đang quỳ xuống trước giường để ngăn không cho tôi bỏ chạy, rồi giúi con gấu bông vào mặt tôi
“T-thôi nào!”
“Nói em nghe, có mùi gì không?”
Tôi thật sự không thể nói là ‘có mùi giống Alice’ được. Trong khi tôi ngã ngửa ra sau vì ngạt thở, ánh mắt của tôi chạm phải ánh mắt sói sắc lẹm ở phía trên.
“Hai đứa đang làm cái trò gì thế?”
“-Yondaime?”
Tôi đứng bật dậy. Tôi nhấc đầu gối lên quá nhanh khiến cho Alice ngã nhào và kêu toáng lên, nhưng giờ thực sự không phải lúc để ý đến chuyện đó.
“A-a-anh đến từ bao giờ thế? Anh nhìn thấy từ đoạn nào?”
Tôi bất giác khuỵu gối xuống trước mặt Yondaime. Thủ lĩnh của băng đảng yakuza trẻ tuổi hôm nay bận một bộ đồ mùa hè - một chiếc áo khoác ngắn tay để lộ làn da của mình và một chiếc quần bò ống rộng.
“Chắc là từ lúc chú mày bắt đầu hít ngửi ga giường đấy.”
“Em không có ngửi ga giường!”
“Không biết hai người tới đây có việc gì, nhưng rất cảm ơn hai vị tới đây giúp tôi đuổi anh trợ lý nhiều chuyện này ra khỏi đây.” Alice ngồi xuống giường. Hai người nào? Tôi quay đầu lại và nhìn thấy một mái tóc nhuộm màu nhạt phía sau lưng Yondaime, một người đang nở một nụ cười phô ra hàm răng trắng sáng.
“Cả anh c-cũng trông thấy rồi sao, Hiro-san?”
“À- ừ.”
Hiro-san cười tinh nghịch rồi đứng cạnh Yondaime. Gu thời trang của Hiro vẫn táo bạo như mọi khi, với một chiếc áo màu đỏ tươi cùng với chiếc dây chuyền vàng đeo trên cổ, khiến ai cũng chỉ cần nhìn là có thể đoán ngay anh ấy là một gã trai bao.
“Thấy hai đứa có vẻ vui lắm nên bọn này không muốn làm phiền.”
“Anh thấy vui thì đổi chỗ với em đây này!”
“Nhưng đó là đặc quyền riêng của Narumi-kun mà?” Đặc quyền quái gì mà phải lo tắm rửa giặt giũ cho Alice, lại còn phải bắt em ấy ăn uống và đủ thứ nữa trên đời. Giá mà bỏ được thì tôi đã bỏ từ lâu rồi!
“Nếu anh chỉ hít ngửi thôi thì cũng chẳng sao, nhưng dứt khoát không được giặt quần áo của em. Cả Hiro nữa!”
“Ừm… Alice, không phải vậy đâu…”
Hiro-san bước tới bên giường và ngồi xuống cạnh Alice.
“Anh nghĩ em nên cấm Narumi-kun cả việc ngửi đồ của em nữa.”
Anh đang nói gì vậy hả? Ánh mắt sắc lẹm của loài sói của Yondaime nheo lại như muốn xén ngang mặt tôi từ nãy tới giờ.. Chúng ta không nói về chuyện này nữa có được không?
“Tại sao không chứ? Narumi chậm chạp đến mức em không nói cho anh ấy hiểu nổi nữa. Ý em là em muốn mã hóa suy nghĩ rồi tải chúng vào não bằng cách cắm cáp USB vào lỗ mũi của Narumi.”
“Ấy, nghĩ mà xem. Pajama và ga giường là những thứ luôn luôn chạm vào người của Alice, phải không nào?”
“Ừ hứ?”
“Cho nên những con búp bê cũng như một phần cơ thể của Alice, có phải không?”
“Thì sao nào?”
“Vậy em nghĩ sao nếu để Narumi-kun trực tiếp ngửi mùi cơ thể của mình nào?”
Tôi cứng lưỡi, còn gương mặt của Alice thì trải qua từng gam của màu đỏ trước khi dừng lại ở màu đỏ rực như quả ớt.
“Narumi! Đồ không biết xấu hổ!”
“Em mới là đồ không biết xấu hổ ấy!” Phải nói toẹt ra như vậy em mới hiểu sao!?
Vừa dứt lời, tôi lập tức phải hứng hàng loạt vỏ lon Dr.Pepper bay tới tấp vào mặt. Tôi núp vội vào sau lưng Yondaime. Anh ta gạt bay từng cái vỏ lon chỉ với một tay nhờ phản xạ phi thường.
“Đừng làm trò hề nữa. Hiro, giờ không phải lúc lên lớp đạo đức. Tôi tới đây là có công chuyện hẳn hoi.”
“À, phải rồi, tôi suýt quên mất.”
Hiro-san trả lời, hai tay vẫn nắm vai Alice… Công chuyện sao?
“Đây nên là chuyên gì đó nghiêm trọng!” Alice bực bội trả lời, gương mặt em ấy trông như sắp xì khói tới nơi. “Chúng ta có thể tiếp tục sau khi đuổi cái đồ không biết xấu hổ kia ra khỏi văn phòng của em!”
Sao tôi lại bị mắng té tát thế này chứ…?
“Vậy cũng được. Yondaime bảo cậu ta muốn mượn Narumi-kun vài hôm. Không khéo cũng phải hết cả kì nghỉ hè đấy.”
“...Anh muốn mượn Narumi? Tại sao?”
“Tôi nói với cô hôm trước rồi. Tôi đã nhận hợp đồng quảng bá cho một ban nhạc indie.”
Yondaime đẩy mạnh tôi qua bên rồi bước vào phòng ngủ để giải thích với Alice.
“Cuối tháng Tám này, họ sẽ có một chuỗi buổi hòa nhạc trên khắp Tokyo.”
“Ahh… Là ban nhạc đó phải không? Em bỗng dưng quên mất tên, nhưng hình như là ban nhạc toàn nữ thì phải.”
Tôi buột miệng chêm vào.
“Thấy chưa, cả Narumi-kun cũng biết này.” Hiro-san tiến lại gần tôi. “Dạo gần đây họ có vẻ khá nổi trên Internet.”
Tôi thường thấy đoạn Mad Movie được đăng như trailer trên trang web chính thức, nhưng tôi chưa từng nghe bài hát gốc nào của họ cả, nên cũng chẳng có gì đáng để khoe.
“...Là ban nhạc này ấy hả?”
Những ngón tay của Alice lướt nhanh trên bàn phím, và kết quả tìm kiếm hiện ra trên một màn hình gắn trên tường. Không hổ danh là thám tử NEET, chủ nhân của lượng thông tin khổng lồ trên đại dương Internet, em ấy là vô địch mỗi khi online. Tôi nghĩ mình cũng đã xem rồi, một đoạn phim PV để lại ấn tượng mạnh trong lòng người xem. Nữ ca sĩ hát chính chơi một chiếc guitar Gibson Les Paul màu đen trong đoạn video.
“Không ngờ Yondaime cũng nhận việc trong ngành giải trí cơ đấy. Hôm nay ông trời đi vắng hay sao?”
“Tôi đây chẳng phải thích thú gì đâu. Đây là việc làm ăn.”
Yondaime cau có khoanh tay lại, đầu tựa vào tường.
“Cứ làm đầu gấu mãi thì lấy gì kiếm ăn. Nếu không mở rộng việc làm ăn thì bọn tôi xong đời. Tôi đã thành lập một công ty chuyên tổ chức sự kiện, chuyến này sẽ là bàn đạp cho công ty.”
Tôi không nhịn được mà phải dỏng tai lên lắng nghe. Yondaime là vua của đám NEET trong thành phố này, nhưng chân tướng của anh ta là một thương nhân đích thực.
“Mấy thằng đần trong băng đảng thì chả được tích sự gì trong việc này, mà một mình tôi làm thì không đủ. Tôi đang nhờ trực tiếp Hiro, nhưng vì nhóc Làm Vườn là trợ lý duy nhất của Alice, nên tôi vẫn cần phải xin phép.”
“Ừm, anh nhờ Hiro-san giúp đỡ thì em cũng hiểu được, nhưng sao lại cần cả em nữa?”
Hiro-san cực kì khéo léo khi làm việc với phái nữ. Nếu Yondaime muốn quảng cáo ban nhạc này qua truyền miệng, thì Hiro-san chắc chắn là lựa chọn số một, chứ còn tôi thì làm được gì?
“Anh đang tính tới chuyện quảng cáo trên Internet và liên hệ với DJ, nhưng ngoài chú mày ra thì anh không quen ai thạo việc này cả.”
“Ồ, thế ra hôm nay anh tới vì chuyện này sao?”
Quả đúng là tôi có chút hiểu biết về văn hóa đại chúng. Dù tôi không thể sánh được với Alice trên Internet, nhưng vì em ấy không có đối thủ, cũng có nghĩa là em ấy cũng không có ai là bạn bè. Chỉ còn lại một người, đó là tôi.
“Tức là anh muốn mang Narumi đi khắp nơi cả hè này sao?”
“Đại khái là như vậy.”
“Này, đừng có đùa, ai sẽ làm việc nhà cho tôi đây?”
Không phải lúc nãy em vừa đòi đuổi anh ra ngoài hay sao?
“Đâu phải nó sẽ không quay trở lại đây nữa. Khi năm học bắt đầu lại, nó sẽ lại là trợ lý của cô, phải không nào?”
“Uuu…”
Hôm nay Alice không được mạnh miệng cho lắm thì phải, cô ấy liên tục để cho đối phương chiếm thế thượng phong.
“Vì sao lại cần tới cả Hiro và Narumi? Chỉ là một ban nhạc indie thôi mà? Nếu không có đủ kinh phí, chẳng lẽ họ cũng không biết tìm những công ty tổ chức sự kiện giá rẻ sao?”
“Sự kiện lần này chắc chắn sẽ là một quả bom tấn, nên ngay từ đầu tôi đã hy vọng không có đối thủ sừng sỏ nào can thiệp vào, và họ cho chúng ta toàn quyền xử lý việc quảng cáo.”
Những lời khẳng định quả quyết của Yondaime khiến tôi và Hiro đều dán mắt vào anh ta. Đôi môi vẫn mím chặt và mắt nheo lại thẳng tắp như mọi khi, nhưng hôm nay dường như có một ngọn lửa vô hình bao quanh anh ta, khiến tất cả chúng tôi thấy chói lóa.
“Làm sao anh dám chắc rằng buổi hòa nhạc sẽ thành công?” Alice vừa cau mày vừa lắc đầu hỏi.
“Cô cứ nghe thử đi thì biết. Đừng nghe phiên bản đăng trên mạng, nghe bản ghi âm gốc từ buổi diễn thử này.”
Nói rồi Yondaime lập tức rút ra một vật từ trong túi và tung nó về phía Alice. Với một người có kĩ năng thể thao bằng không như Alice, đời nào em ấy bắt được nó; và thế là nó cộc thẳng vào trán của Alice, rồi rơi xuống đống búp bê - đó là một chiếc USB.
“Đồ mọi rợ này! Sao anh không đưa nó tử tế cho tôi?” Alice giận dữ cắm chiếc USB vào máy.
Phải tới ngày hôm ấy tôi mới để ý thấy dàn loa và âm-li đặt quanh văn phòng Thám tử NEET. Tiếng nghịch âm choán đầy cả căn phòng như một làn hơi nóng làm tôi nhận ra hai chiếc loa lớn nằm trên hai bức tường chất đầy máy móc màu đen nằm đối diện nhau bao quanh căn phòng. Tiếp sau đó là âm thanh vang dội của cây guitar điện Les Paul cộng hưởng với bộ âm-li Marshall.
Tôi cảm thấy như thể tiếng nhạc đang quất vào người mình— thì ra một xúc cảm như vậy thật sự tồn tại.
Những nhịp rung làm người nghe cảm thấy như moi móc tâm can; lời lẩm nhẩm mơ hồ dần tan thành lời cầu nguyện như trong giấc mơ; giọng hát như lướt qua những cảnh vật hoang sơ, bất tận. Cung nhạc lúc thì đau đớn, lúc lại cắt ngọt qua da thịt.
Thứ âm nhạc đã khiến tôi choáng ngợp ngay lúc đó là như vậy đấy.
Khi tôi, Yondaime và Hiro-san bước ra khỏi văn phòng thám tử thì trời vừa quá trưa. Ánh mặt trời bỏng rát đầu hè nướng chín những con đường nhựa giữa những tòa nhà.
“Cậu đã từng tổ chức hòa nhạc ngoài trời hay mấy sự kiện tương tự bao giờ chưa? Tôi có cảm giác hè năm nay thực sự là một mùa hè ra trò.”
Hiro-san quay lại hỏi Yondaime trong khi bước xuống thang thoát hiểm.
“Chúng ta có thể tổ chức ở đâu đây?”
“Ở nhà hát Hibiya chẳng hạn?”
“Giờ mới đặt chỗ ở Hibiya thì có muộn quá không?”
Sân khấu ngoài trời Hibiya là thánh địa của những buổi hòa nhạc ngoài trời. Tuy nhiên, vì nơi này chỉ mở cửa cho công chúng vào cuối tuần, nên thường thì lịch đăng kí lúc nào cũng kín đặc đến mức nếu đặt chỗ ngay bây giờ thì phải sang năm sau mới có chỗ.
“Hừm, tiếc thật. Ban nhạc này quả nhiên là-”
Hiro-san đều giọng lẩm nhẩm.
“Ước gì được nghe họ hát ở ngoài trời… sẽ cuồng nhiệt làm sao.”
Tôi cũng có thể hiểu được phần nào ý của Hiro-san. Được đắm chìm trong bài hát ấy, sau lưng là mặt trời hè đỏ rực như màu máu, có lẽ phải ba ngày sau người ta mới chạm chân xuống mặt đất trở lại. Và tôi cũng đã hiểu vì sao Yondaime lại quả quyết như vậy về buổi hòa nhạc này.
Hơn nữa, ngay cả Alice cũng lặng đi khi nghe bản thu âm của buổi tập, và đồng ý cho Yondaime mượn tôi.
Bài hát đó đúng là âm nhạc thứ thiệt.
“Nếu buổi hòa nhạc thất bại thì đó sẽ là lỗi của tôi.”
Yondaime phóng tầm mắt sang phía bên kia hàng rào. Đó không phải là những lời dễ nói ra.
Chúng tôi bước qua khoảng trống bên dưới thang thoát hiểm nằm giữa hai tòa nhà để tổ chức một buổi họp chiến thuật, an tọa trên những két bia rỗng, lốp xe cũ và thùng phuy bao quanh một chiếc bàn gỗ đã cũ mòn. Những làn hơi dày bốc lên từ nồi ramen đang sôi sục toát ra từ cửa sau của căn bếp, khiến bầu không khí trở nên nóng nực và mờ ảo. Cái nóng của mùa hè quả thật là khó chịu.
“Còn một chuyện nữa tôi đã không nói cho Alice,” giọng của Yondaime bỗng trở nên nghiêm trọng. “...Bọn tôi đánh hơi thấy mùi rắc rối trong vụ này. Rất có khả năng sẽ xảy ra xung đột.”
“Sao lại thế?”
“Sự kiện lần này lúc đầu do một công ty khác nhận thầu. một công ty bẩn được băng Yanagihara-kai chống lưng. Vì bọn này làm ăn cẩu thả, nên trưởng nhóm nhạc đã phá hợp đồng và tìm tới tụi này.”
Trời! Như này thì đâu còn là mùi của rắc rối nữa, mà là mùi khói sặc sụa của chiến trường rồi.
“Trong số những sân khấu bọn tôi đã đặt chỗ, có một nơi không thể dùng được nữa rồi. Có vẻ là đám này đang cố tình gây rối.”
“Có thật là ổn không vậy? Xung đột đã bắt đầu nhen nhóm rồi.”
“Mặc dù Yanagihara-kai không trực tiếp nhúng tay vào vụ này, nhưng nhìn chung thì tình hình vẫn không mấy khả quan. Cho nên tôi mới nhờ tới mấy người.”
Có nghĩa là, vào thời khắc then chốt nhất, văn phòng thám tử vẫn cần phải can thiệp vào vụ này sao?
“Thế thì cứ nói thẳng với Alice từ đầu có phải hơn không?”
“Anh mà làm vậy thật - chưa nói tới Hiro, nhiều khả năng là con bé sẽ không cho mượn chú mày đâu. Con bé hay lo lắng quá mà.”
Alice lo lắng đến vậy thật sao? Nhưng mà nếu thực sự vụ này có liên quan tới yakuza, thì đúng là ít nhiều cũng có mùi nguy hiểm…
“Tôi thì cũng đâu phù hợp với mấy công việc này, mà nom có vẻ là cậu cũng chẳng lo lắng cho tôi lắm nhỉ.”
“Ai thèm lo lắng hay trông đợi gì ở cậu. Một tên trai bao thì cứ lo làm việc của trai bao đi.”
“Rồi, rồi. Tức là tôi cứ lượn lờ ở các câu lạc bổ để nghe ngóng như mọi khi là được chứ gì?”
“Việc đó thì khỏi cần. Cậu không cần phải tới các câu lạc bộ, mà cứ hỏi thẳng từ bất cứ cô gái nào. Chúng ta vẫn chưa rõ ban nhạc được những kiểu khán giả nào biết tới.
“Oi oi, còn có hai tháng mà giờ cậu vẫn còn ở giai đoạn này sao? Không phải bọn họ sắp sửa ra mắt một album sao?”
“Tôi vừa bảo là mới nhận được hợp đồng còn gì nữa? Tôi biết phải làm thế nào bây giờ!”
“Ừm… thế còn em thì sao ạ?” Tôi không dám chen vào cuộc đốp chát nên chỉ dám khẽ ngắt lời. Yondaime lườm tôi một cái.
“Đi tìm mấy người làm việc như DJ có trang web riêng hoặc đang phát web radio trên mạng.”
“Nghe chừng tốn công và vất vả đấy…”
“Vậy ta bàn trước về tiền công đã… anh trả lương theo tháng có được không?”
“Huh… được ạ.”
“Yondaime có khác, bao giờ cũng rất cẩn thận chuyện tiền nong. Đúng là dân Kansai mà.”
“Liên quan quái gì tới Kansai. Chẳng qua đám NEET mấy người chả hiểu gì về tiền bạc hết.”
Mọi người đều nghiễm nhiên cho rằng Yondaime xuất thân từ một gia đình yakuza, nhưng tôi nghe nói thân thế thật sự của ảnh là công tử của một công ty gia đình danh giá. Mặc dù đã bị đuổi khỏi nhà, chảy trong huyết quản Yondaime vẫn là dòng máu thương nhân.
Sau khi nghe mức lương béo bở Yondaime đề nghị, tôi đồng ý mà vẫn chưa hết bàng hoàng. Thậm chí sau khi hai người họ đã đi khỏi con hẻm từ lâu, tôi vẫn ngồi thẫn thờ trên chiếc thùng phuy rỗng, đầu rũ xuống hai vai.
“Xin lỗi, em tới ghi món hơi trễ - hmmm?”
Cánh cửa sau của căn bếp bật mở, và cô gái tóc ngắn với gương mặt đáng yêu như nai tơ trong bộ đồng phục thủy thủ vừa thò đầu ra chính là Ayaka. Làn hơi nước ùa ra từ bên trong căn bếp làm chiếc tạp dề đen của cô ấy đung đưa.
“Yondaime và Hiro-san không có đây à?”
“À, ừ. Hai người họ nói vẫn còn đang bận việc nên họ đi trước rồi.”
“NEET thì có việc gì nhỉ?” Phải rồi, dù họ rõ ràng là một đám NEET nhưng họ vẫn có công việc. “Vậy ra là Fujishima-kun cũng tới đây chơi với tư cách là NEET dự bị ngay từ khi chưa chính thức nghỉ hè à? Cậu có muốn ăn gì không?”
“Đừng bao giờ gọi mình là NEET dự bị nữa! Với cả bây giờ mình chẳng có bụng dạ nào để mà ăn uống.”
“Có chuyện gì thế? À, mình biết rồi, cậu bị Alice mắng vì đòi đem quần áo của em ấy đi giặt chứ gì? Để mình chỉ cho cậu một bí kíp Min-san đã truyền lại cho mình nhé. Phía sau gáy của Alice rất nhạy cảm, cậu chỉ cần ôm ghì lấy em ấy từ đằng sau rồi thổi nhẹ vào gáy, thế là cậu chớp thời cơ đó để cởi pajama và ga giường của em ấy. Eh? Fujishima-kun, cậu có nghe mình nói không vậy?”
“Ừ, ừ…” Ấy là với điều kiện tôi làm nổi chuyện đó kia!
“Sao nhìn cậu bất cần chán đời thế nhỉ? Trông còn nghiêm trọng hơn mọi khi.”
“Bất cần cũng có nghĩa là chán đời rồi!”
“À, ừ nhỉ, mình xin lỗi! Tại vì mình thấy đúng mà, nên không nói ra cũng không sao.” Này! Cậu nói vậy còn ác hơn thì có!
“Ừm, không phải thế đâu… Ayaka này, một giờ làm ở Hanamaru cậu được trả bao nhiêu tiền? Có bằng mình không?”
“Hả? Cái gì thế?”
Đúng lúc đó, một cô gái với dáng người cao bước ra khỏi bếp và gạt Ayaka sang bên. Tóc cột đuôi ngựa và vẻ mặt nghiêm nghị, chị ấy mặc một chiếc áo ngắn để lộ hai cánh tay săn chắc. Đó chính là chủ tiệm ramen Hanamaru, Min-san.
“850 yên. Tiền lương của người khác thì liên quan gì đến cậu?”
“S-sao lại cao hơn lương của em tận những 150 yên?”
“Hả? Lại còn dám hỏi vì sao? Cậu có nhớ đã đập vỡ bao nhiêu bát của chị rồi không? Đứa nào còn làm đổ một cái bát vẫn còn mì hả? Hay là phải đổ nước mì sôi lên đầu thì mới nhớ?”
“Không, không ạ… em xin lỗi.”
“À, hóa ra là tại Fujishima-kun nên tạp dề mới bẩn thế. Vết bẩn ngấm vào trong vải rồi, mình không tẩy sạch được.”
Tôi ngơ ngác nhìn chiếc tạp dề của Ayaka, người đang đứng phùng má phụng phịu. Biểu tượng màu trắng của ‘Hanamaru Ramen’ bị nhuốm màu cà phê, gần như lẫn vào với màu vải đen xung quanh. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi có làm đổ nước mì lên đó hai lần thì phải…
Chậc, cũng chỉ là 150 yên thôi mà, cũng chẳng có gì to tát. Vả lại, số tiền công hàng ngày Yondaime chuẩn bị trả cho tôi có thể thuê được năm Ayaka mà vẫn còn dư tiền. Chính vì thế mà cảm giác trống rỗng đột nhiên choán lấy tâm trí tôi.
Nhưng kể ra thì làm vậy cũng hợp lý - bởi vì Yondaime đang chơi một canh bạc lớn. Ảnh nói công ty tổ chức sự kiện kia làm ăn cẩu thả, khiến ca sĩ chính của ban nhạc nổi giận, đuổi việc bọn họ, và trực tiếp nhờ tới Yondaime. Yondaime còn giảm giá cho họ sau khi bị choáng ngợp bởi nhiệt huyết của ban nhạc. Vậy nên tôi tin là khoản lương cao quá mức dành cho tôi cũng là một khoản đầu tư của Yondaime. Không giống như bình thường khi người ta cân nhắc năng lực của bạn để trả lương tương xứng, thì thay vào đó anh ta trả thật nhiều tiền để bạn cũng phải cải thiện năng lực của mình và dồn hết sức lực vào công việc - giả thuyết của tôi là như vậy.
Cách sống “liều ăn nhiều” này là điều mà cả đời tôi cũng không thể hiểu nổi. Nghĩ lại, có khi tôi còn chẳng xứng đáng để được làm NEET.
“Thế cậu đã giặt ga giường và gấu bông cho Alice chưa?”
Min-san cốc đầu tôi một cái, kéo tôi ra khỏi mộng tưởng.
“À - em xin lỗi. Em ấy vừa phát cáu nên em đành phải tạm thời rút lui.”
“Cậu có biết liêm sỉ không thế? Ngoài việc chăm lo cho những nhu cầu phiền toái của Alice thì cậu chả được tích sự gì hết!”
Em xin lỗi vì vẫn trơ trẽn sống như thế này.
“Đâu phải như vậy! Fujishima-kun rất hữu dụng mỗi khi xuất hiện mấy món thịt lợn ngâm muối chiên để trong tủ lạnh từ đời Tống, vì bụng dạ của cậu ấy chịu nổi cái mùi đó.”
Em thành thật xin lỗi vì đã nhận tới bảy trăm yên mỗi giờ… mặc dù em đã bị đuổi việc rồi. Bị sỉ vả không thương tiếc, tôi chỉ biết lẳng lặng đứng dậy và quay trở lại cầu thang thoát hiểm.
Trước khi trông ngóng hay ngỡ ngàng trước khoản tiền lương của Yondaime, tôi nghĩ tốt hơn hết là nên làm xong việc của mình trước, vì tôi là trợ lý của thám tử.
Khi tôi bám tay vào lan can, một câu hỏi quan trọng nảy ra trong đầu tôi-
...Giặt quần áo có phải là một phần công việc của trợ lý không?
Lúc tôi lên tới bậc thềm giữa tầng một và tầng hai, những tiếng máy móc và tiếng nước chảy đáng ngờ vang lên từ phía trên, và còn có cả tiếng vật gì đó bị va đập, đi kèm ngay sau đó là tiếng rên rỉ. Có phải là Alice không? Tôi vội vàng chạy lên cầu thang. Khi tôi nhìn thấy đôi tất bó tới đầu gối trên đôi chân mảnh mai đang thò ra khỏi chiếc máy giặt ngoài cửa căn hộ 308 đang giãy giụa cuống quýt, tôi buột miệng kêu lên một cách kì lạ, rồi mau chóng chạy lại gần. Trong lúc đầu óc tôi đang rối bời, tôi thậm chí còn quên cả tắt máy đi, mà rút thẳng phích cắm điện để máy dừng lại. Sau đó tôi túm lấy hông Alice và kéo em ấy ra khỏi buồng máy.
“Alice! Này, Alice!”
Khi tôi vén mái tóc đen dài ướt sũng lên, gương mặt của Alice, mắt mũi vẫn còn xây xẩm hiện ra.
“Uuu-uuuuu… nước… nước…”
“Không sao rồi, em hãy thở đi!”
Cuối cùng Alice cũng chịu ngừng giãy giụa sau khi tôi đã lau sạch nước giặt màu hồng trên má và xoa nhẹ lưng của em ấy. Em ấy ôm chặt lấy tôi, thở hổn hển không ngừng trong lòng tôi.
“....Đ-đây là biến cố lớn nhất - cả đời em… Sa mạc Sahara đang mở rộng không ngừng, loài chim cánh cụt vua ở nơi hệ sinh thái bị tàn phá, và vùng Trung Đông nơi đang bị đánh bom liên miên, tất cả những nỗi đau khổ mà em không thể thay đổi trên thế gian này vừa mới lướt qua trước mắt em.”
“Lo mà chui ra khỏi cái máy trước khi nghĩ về mấy chuyện đó đi chứ! Anh chưa từng nghe ai chết đuối trong máy giặt của chính mình bao giờ!”
“Nhìn cổ tay của em đây này. Làm sao em có đủ sức để nhấc một nửa trọng lượng của mình trong tư thế đó?”
Có nhất thiết phải nói theo kiểu quý tộc như vậy không?
“Mà nhắc mới nhớ, em đang làm cái gì với cái máy giặt vậy?”
“Em giặt đồ chứ còn gì nữa!”
Alice hất mái tóc dài của mình ra sau lưng và ngồi xuống, lắc lư người và đẩy tôi sang một bên. Nước trên người Alice chảy xuống ướt đẫm đống pajama, khăn tắm và ga giường ở bên dưới.
“A-ai lại để cái đồ thô lỗ nhà anh… c-chạm vào những món đồ đã tiếp xúc với cơ thể em chứ? Giờ em mới nhận ra như vậy thật là đồi bại! Từ nay em sẽ tự lo chuyện này!”
Giờ em mới nhận ra à? Lúc nào anh cũng phát ngại đi được ấy!
“Anh không muốn em gặp tai nạn như lúc nãy mỗi lần em giặt đồ, nên cứ để đó cho anh. Alice, em làm không ổn đâu.”
“Anh lại nói gì vậy, đừng coi thường em. Em cũng biết cách vận hành thứ máy móc thô sơ này!”
“Em làm gì biết dùng, thậm chí em còn chẳng đủ cao để với tới nắp máy!”
Có khi vì lùn quá nên em ấy mới ngã vào trong máy giặt? Nghe hơi khó tin nhưng tôi thực sự không nghĩ ra lý do nào khác.
“Còn nữa, em không được bỏ nước xả vải vào ngay từ đầu. Em phải để nước chảy vào trước đã.”
“Uuuu…”
Ướt như chuột lột, Alice ngồi trên bậc thềm, mặt đỏ bừng, hai tay vung vẩy đầy tức tối.
“K-kể cả thế thì ai cho anh chạm vào đồ của em chứ…”
“Không phải, ừm… anh sẽ không ngửi mùi chúng đâu.”
“Đương nhiên là không rồi!”
Alice hẩy tay tôi đi, lúi húi nhặt đống quần áo vương vãi trên sàn.
“Ở đây cứ để anh lo. Em đi tắm rồi thay quần áo đi.”
“Khỏi cần anh nhắc em cũng biết. Mau gọi Ayaka lên đây!”
Cô nàng thám tử NEET với giọng lưỡi sắc bén này không quen tự tắm rửa, cho nên đây là công việc của Ayaka. Tôi thở dài, đứng dậy, còn Alice vội vàng chạy tới chỗ máy giặt, mặt tái mét.
“Lyril của em!”
Chú gấu bông cỡ vừa mà em ấy thường ôm trong lòng mỗi khi phải ra ngoài bị văng khỏi máy giặt. Alice lập tức nhận thấy vết khâu trên đầu của nó bị lỏng ra khi em ấy bế nó lên, và một bên mắt đính bằng khuy áo đã bị rơi mất. Chắc đây là hậu quả trong lúc em ấy suýt ngã vào máy giặt chăng?
“Mau gọi Yondaime!”
Trông như sắp khóc tới nơi, Alice ôm chặt con gấu bông và la toáng lên.
*
Tạm thời bỏ qua vụ việc vừa rồi, chuyến hành trình của tôi trên tuyến Yamanote bắt đầu từ ngày hôm sau.
Mặc dù nhóm nhạc chưa ra album nào, nhưng tất cả những nhạc sĩ nghiệp dư tôi làm quen trên Internet đều trả lời rằng “có, tôi biết bọn họ” và cứ thế là họ cắn câu. Thời đại công nghệ kết nối thật là tuyệt vời đến khó tin.
Tối hôm đó chúng tôi ngồi họp với Yondaime tới tận khuya, loại trừ những đối tượng chỉ muốn tới để ngắm nghía những cô gái đẹp, gạch bớt những phương pháp không phù hợp với ngân sách của chúng tôi, và thế là chúng tôi quyết định được mục tiêu cho những đề nghị của mình.
“Nhóm này sẽ tổ chức một buổi biểu diễn vào tháng Bảy, chúng ta có thể đề nghị biểu diễn cùng với họ.”
“Nhưng bọn họ đã có một công ty mẹ tài trợ rồi, như vậy sẽ khó cho chúng ta.”
“Anh lại chỉ tính chuyện vơ hết lợi nhuận về túi mình rồi…”
“Dĩ nhiên rồi! Nếu chúng ta không có lợi nhuận thì chẳng để làm gì cả!”
“Nhưng nếu chúng ta bán những mặt hàng khác ngoài âm nhạc thì có thể ảnh hưởng tới hình tượng của ban nhạc, cho nên chúng ta cần phải cẩn thận hơn. Hay là, anh nghĩ sao về việc bán USB có các bài hát?”
“Để anh tính toán lại đã.”
Tôi phát biểu bất cứ ý tưởng nào xuất hiện trong đầu. Mặc dù Yondaime gạt bỏ đi từng cái một, nhưng tôi cảm thấy việc này khá thú vị. Có thể đó chỉ là ảo tưởng của tôi, nhưng tôi cảm thấy mình đang làm một việc có ích.
Giá mà phòng họp của chúng tôi là một nơi nào khác chứ không phải là văn phòng của Hirasaka-gumi. Căn phòng họp của chúng tôi là nhà kho kiêm phòng nghỉ kiêm phòng máy tính ở tầng dưới cùng của văn phòng. Một vài thành viên của băng đảng đang theo dõi chúng tôi từ bên ngoài. Nói thật thì bọn họ khiến tôi phát phiền.
“Không hổ danh Aniki, anh ấy thảo luận những chuyện chúng mình không hiểu cùng với Sou-san.”
“Nhìn kìa, anh ấy có thể vừa gõ phím vừa nói chuyện! Thật là siêu phàm!”
“Anh ấy còn biết dùng Tìm kiếm Goggle nữa kìa!” “Mất ba tiếng đồng hồ mà bọn mình cũng không làm nổi!”
Mấy câu chuyện ngớ ngẩn như vậy cứ vọng vào trong phòng qua những khe nứt trên cánh cửa. Mấy người có im đi được không? Hơn nữa, đấy là Google chứ không phải Goggle.
“Có cần phải giao việc gì cho bọn họ không?”
Tôi hỏi khẽ Yondaime để mấy gã bên ngoài không nghe thấy, còn anh ta chỉ cau mày.
“...Bọn nó chỉ làm mấy việc trang trí, bảo vệ và nhặt rác thôi!” Ôi trời! Anh ta chỉ coi mấy gã này như mấy chân sai vặt.
“Oi! Mấy thằng kia, đừng làm ồn nữa! Còn không mau xem lại sách hướng dẫn đi!” Yondaime hướng ra ngoài cửa, quát lớn.
“Bọn em hiểu rồi ạ! Bọn em xin lỗi!”
Những giọng nói ở bên ngoài vẫn vọng vào bên trong dù đã khép cửa.
“Nghe đây, chúng mày không được động tay động chân kể cả khi có khách đến phá quấy. Mau luyện tập đi.”
Đây là giọng của Núi Đá, một trong hai cấp phó của Yondaime.
“Được rồi, tao đóng vai khách này.” “Hiểu rồi!” “Thử nói câu gì khó chịu đi!” “Oi, tao buồn đi ỉa, toilet ở chỗ nào thế?” “Mày ỉa vào mồm mày ấy!” “Này, mày muốn cái gì hả!”
Tôi và Yondaime nhìn nhau rồi cả hai cùng thở dài. Sự kiện lần này liệu có ổn không đây?
“Anh phải về trước đã. Mấy thằng đần này anh giao lại cho chú mày.”
Yondaime đứng dậy, khoác áo. Liếc nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, tôi nhận ra bây giờ đã sang ngày mới.
“Anh bỏ em ở đây một mình ư? Mấy gã đó vẫn còn ở ngoài kia kìa! Cứ mười phút bọn họ lại hỏi em một chữ kanji họ không biết đọc, mà anh còn bắt em phải ngồi với họ một mình sao?”
Sau khi phàn nàn bằng giọng mà chính tôi cũng tự thấy thảm hại, Yondaime cau mày trả lời:
“Không phải chú mày còn phải trả lời rất nhiều tin nhắn sao? Anh còn chưa làm xong việc Alice yêu cầu nữa.”
“À, ahhh… Là việc đó sao?”
Một điều không ai ngờ tới là sở thích của Yondaime là thêu thùa, kĩ năng của ảnh có thể đạt tới trình độ chuyên nghiệp, và cái công việc được ưu tiên hơn cả việc làm ăn chính là khâu lại một chú gấu bông nhỏ.
“Vết rách khá là nghiêm trọng, hơn nữa anh đây cũng chưa tìm được cái khuy nào hợp với mắt của con gấu bông. Về bảo Alice là có thể sẽ hơi mất công đấy.”
Nói rồi, ông trùm yakuza bận rộn bước ra khỏi thư phòng. Đúng lúc tôi vừa quay lại với máy tính và thở dài, tôi nghe tiếng của cấp phó thứ hai của Yondaime, Cột Điện, vang lên từ bên kia cánh cửa khép hờ.
“Sou-san, phòng nhạc ở Ikebukuro vừa gọi điện.”
“Có vấn đề gì à?”
“Họ nói rằng có ai đó cứ hỏi các nhân viên về bọn mình. Em nghe nói bọn họ muốn đuổi hắn đi nhưng hắn cứ quấy rầy.”
“...Chân tay của Yanagihara-kai à? Không phải đã có sổ tay hướng dẫn cách đối phó với yakuza rồi sao? Đem phát cho mọi người đi.”
“Không phải ạ, ừm- em nghe nói đó là mấy tên nhóc tầm tuổi bọn mình. Có khoảng năm, sáu tên gì đó.”
Yondaime nheo mắt lại suy tư, rồi đột nhiên mở cửa ra. Đúng lúc tôi đang vô thức đứng dậy để nhòm ra ngoài, tôi bị bất ngờ bởi cánh cửa bật mở và vấp phải thành giường phía sau lưng.
“Chú mày cứ rón rén cái nỗi gì? Chuyện này cũng có liên quan tới chú mày đấy, nghe cho kĩ vào.”
“À, ừm… em xin lỗi.”
Lúc đó, đám người mặc áo đen vừa mới làm mấy trò nhố nhăng ở ngoài đều nhìn tôi nghiêm trang.
“Bọn này biết Hirasaka-gumi đứng ra lo việc này mà vẫn dám gây sự, hử?” Yondaime cất lời.
“Bọn chúng còn nhắc tới Sou-san, em và một vài người khác nữa, và cứ hỏi đi hỏi lại mãi.”
“Không thể chấp nhận được!” “To gan!” “Bọn khốn này, để tao dạy nó một bài học!”
Trong khi đám lâu la văng lời thóa mạ, Yondaime trầm ngâm, ấn một nắm tay lên trán.
“Dám tới gây sự ngay cả khi đã biết đến chúng ta, lẽ ra bây giờ không còn một băng đảng nào dám làm vậy.”
Đám áo đen đồng loạt im bặt như một đàn chó thiến.
“...Dạ đúng ạ.” Núi Đá thấp giọng trả lời. “Đám người đó đã bị Sou-san xử lý từ lâu rồi.”
“Không phải chỉ nhờ một mình tao-”
Yondaime ngập ngừng.
“Tạm thời cứ bỏ qua chuyện này. Tóm lại thì, Nhóc Làm vườn, chú mày cũng phải thận trọng hơn. Mày vẫn mới chỉ là lính mới, nên nếu có vấn đề gì, đừng nhúng tay vào. Chỉ cần lo việc của mình là đủ.”
Tôi ngần ngừ một lúc, nhưng rồi vẫn gật đầu. Thế này là sao? Vì sao lúc nãy Yondaime lại chần chừ?
Nhưng như Yondaime đã nói, tôi cũng tự nhủ chỉ cần tập trung vào việc của mình, và sau đó, tôi rời khỏi thư phòng.
*
Ngày hôm sau, sau khi tan học, tôi tới hỏi thăm một số phòng nhạc, hộp đêm và công ty quảng cáo. Việc thiết kế tất cả các hình ảnh quảng cáo được bàn giao cho dân chuyên, nhưng không hiểu vì sao việc quản lý trang web thì lại dồn hết lên vai tôi. Biết nói sao đây, tôi không thể coi công việc này như việc chuẩn bị cho lễ hội trường được nữa. Với đồng lương cao ngất ngưởng như thế này, tôi cũng không thể làm ăn cẩu thả được.
Yondaime nói thế này: “Nếu để đám designer thiết kế trang web, bọn họ sẽ nhồi nhét một đống hiệu ứng flash lòe loẹt lên đó, gây thêm gánh nặng lên máy chủ. Anh không muốn thế, nên giao hết cho chú mày đấy.” Lý do nghe hơi gượng ép, nhưng tôi cũng nhất trí với anh ta.
Và cứ thế, công việc của tôi rải rác khắp Tokyo, từ đền Kichijiyou ở phía tây, tới Ueno ở phía đông. Những ngày bận rộn ấy khiến tôi nghĩ rằng ngay cả khi sau này mình không trở thành NEET, tôi vẫn có thể làm một công việc bình thường để kiếm sống.
Lần đầu tiên tôi gặp Renji-san là một ngày thứ Sáu vào giữa tháng Bảy bận rộn ấy.
Tối hôm đó, tôi đến Harajuku. Trong số những buổi hòa nhạc liên miên vào cuối tháng Tám, sự kiện thu hút được nhiều sự quan tâm nhất chính là buổi hòa nhạc Harajuku. Vì vậy, công việc bố trí ở đây cần phải tỉ mỉ hơn. Sân khấu nằm lọt trong khoảng không giữa một phòng nhạc và một nhà hát bên trong một tòa nhà trên phố Meiji. Thực ra tôi chỉ định tới đây để ngó nghiêng và chụp ảnh đôi chút.
Bước qua cánh cổng với tông màu bạc và xanh da trời, âm thanh sống động của đoạn riff guitar lập tức đâm thấu qua cơ thể tôi. Sân khấu được chiếu đèn sáng rực như thủy cung vào buổi tối, và tôi thấy hình bóng của những cánh tay đung đưa của khán giả trong khi ban nhạc đang ngạo nghễ bận bộ đồ theo phong cách Harajuku cất cao giọng hát trên sân khấu.
Tôi tới gần quầy bar nằm giữa những chùm ánh sáng trắng và hét thật to để gọi một ly nước ép cà chua. Thấy tôi lấy chiếc máy ảnh kĩ thuật số ra, cô nhân viên nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.
“Này, không được chụp ảnh ở đây!”
“Em có giấy phép đây!”
“Hả-? Cậu bảo sao cơ?”
“Em là Fujishima vừa gọi điện hôm qua đây! Chị có thể gọi người phụ trách ra đây được không?”
“Tôi đang bảo cậu là ở đây không được chụp ảnh! Ở đây chúng tôi cấm chụp ảnh!”
“Nhưng em có giấy phép đặc biệt!”
Màn biểu diễn ồn ào làm chúng tôi không nghe rõ lời nhau. Trong khi hai chúng tôi đang cố gắng một cách vô ích để tranh cãi, tôi nghe rõ một giọng nói vang lên từ giữa những tiếng ồn của nhà biểu diễn.
“Đã bảo là trí nhớ của đằng này không được tốt mà, xin lỗi nhé. Mấy cậu quen biết thế nào với tôi nhỉ?”
Tôi lập tức quay người lại.
Chỏm tóc trên đỉnh đầu của anh ta được vuốt keo highlight thành hình tia chớp, kèm với vóc người cao to khiến anh ta nổi bật ngay cả trong bóng tối của sân khấu. Kèm với cặp kính râm mắt tròn và nụ cười tự tin, anh ta toát lên vẻ sắc sảo. Tôi đoán anh ta tầm khoảng hai mươi tuổi?
“Hmm, có phải tôi nợ tiền mấy cậu không? Hay là tôi lỡ hẹn với mấy người?”
“Đừng giả ngu nữa!” “Bọn tao còn nhớ rõ lắm!” “Mày đánh gãy mũi bạn tao, tới giờ hắn vẫn chưa khỏi!”
Những tiếng thóa mạ vang lên. Đám người đang đứng bao quanh người đàn ông lạ mặt là một đám tóc nhuộm, xỏ khuyên đầy vẻ bất hảo.
“Đã bảo lần cuối cùng tôi tới đây là cách đây năm năm! Các cậu cũng đâu có nhớ ông thủ tướng năm năm trước là ai đâu, đúng chưa? Tóm lại là, chúng mình gặp nhau ở đây cũng là có duyên rồi, hay là mình giảng hòa đi? Để tôi mời các cậu.”
Cách anh ta dùng tiếng lóng vùng Kansai có gì đó rất khác thường. Người đàn ông đeo kính râm rẽ qua đám đông và tiến lại gần chỗ tôi. Tôi vội vàng đứng sang một bên, nhường chỗ cho anh ta.
“Bốn ly whiskey pha loãng.”
Cô nhân viên mang đồ uống tới cho anh ta với vẻ khó chịu.
“Oi, bỏ cái trò ấy đi!” “Mày định chạy đâu!” “Cút ra đây!”
Ba tên thích gây sự kia vẫn ngoan cố đuổi theo anh ta từ trong đám đông.
“Chà, sao mình không làm mấy vại bia rồi kết bạn có hơn không?”
Đầu óc anh ta có vấn đề sao? Giờ mà còn nói mấy chuyện này? Tôi quyết định đi tìm người phụ trách để tránh khỏi rắc rối, và bước khỏi cuộc nói chuyện của người nói giọng Kansai ở quầy bar gần như chìm trong bóng tối.
Đúng lúc đó, từ “Hirasaka” đột nhiên lọt vào tai tôi. Chính xác là Hirasaka. Tôi quay đầu lại và thấy người đeo kính râm cùng với đám đầu gấu xỏ khuyên đang đấu khẩu ở một phía của đám đông. Là ai vừa nói?
Ai trong số bọn họ vừa nói ra cái tên đó? Hirasaka đó có phải là trong Hirasaka-gumi không?
Tôi đã biết Hirasaka-gumi khá lâu rồi, và tôi nhớ mặt tất cả bọn họ, cho nên tôi nhận ra ngay không một ai trong số bốn người này là thành viên của băng nhóm. Nhưng mạng lưới giao du của Yondaime rất rộng lớn, mà Harajuku vẫn nằm trong địa bàn của ảnh, nên biết đâu mấy người này có liên quan tới băng đảng.
Hỏng bét. Nhỡ họ có liên quan thật thì sao? Nếu những người có quen biết với Hirasaka-gumi mà lại gây rối ở nhà biểu diễn thì coi như công sức của Yondaime đổ hết xuống biển.Lần này, tôi lại nghe rõ một gã xỏ khuyên nhắc đến “Hirasaka”, nhưng phần còn lại của cuộc nói chuyện bị át đi bởi tiếng nhạc. Tôi cố chen qua đám đông, hi vọng có thể tiến gần quầy bar.
“Thằng khốn!” “Đừng lải nhải nữa-”
Đúng lúc người nói giọng Kansai đang cầm hai cốc bia ở hai bên tay, hai gã xỏ khuyên định xúm lại để tóm lấy anh ta. Cả hai gã cùng phát ra tiếng kêu bụp bụp giống tiếng pháo giấy, và lập tức khuỵu xuống, tay trái nắm lấy tay phải. Những tiếng kêu thét vang vọng trong căn phòng, và dĩ nhiên anh chàng nói tiếng Kansai kia đã biến mất. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình - bằng một động tác cực kì chính xác, anh ta đã xoay hông và đạp vào nắm đấm của hai gã kia, nhưng điều đáng sợ hơn nữa là hai cốc bia trên tay anh ta không rớt giọt nào.
“Úi. Chân tôi tự dưng bay vèo một cái. Mấy cậu có sao không? Xin lỗi nhé!”
Người đàn ông nói tiếng Kansai đặt hai chiếc cốc xuống quầy, và chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh hai gã kia.
“Đ-đau quá!” “Gãy ngón tay tao rồi…” “T-thằng khốn này!”
Gã đầu gấu còn lại đẩy hai tên đồng bọn sang bên và định đánh vào vai của người nói giọng Kansai. Anh ta đứng dậy, kéo cặp kính râm xuống dưới cổ. Đúng trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nhìn thấy-
Ánh mắt lạnh như thép của một người đã tôi luyện bởi vô vàn biến cố.
Thôi xong rồi, tôi lập tức tự nhủ.
Đầu chưa kịp nghĩ ra kế hoạch gì thì hai chân tôi đã tự động phản ứng. Khi đang ở vào thế khó và bị bối rối, người ta lại thường đưa ra phương án xử lý phù hợp nhất, và đó chính là điều đã xảy ra với tôi. Tôi đứng ở bên sườn của người nói giọng Kansai và hất cốc nước ép cà chua trên tay mình vào áo anh ta.
“-Oáiiii?” Anh ta ré lên bằng giọng kì quái, trong khi gã xỏ khuyên thì giật mình lùi lại. Ngay lúc đó, tôi chen vào giữa hai người bọn họ.
“Ấy, e-em xin lỗi, anh có ổn không?”
Tôi chợt nhận ra mình cũng đang nói liến thoắng.
“Anh có bị ướt không? Chắc là anh ướt hết rồi, để em đền cho anh sau, xin hãy mau theo em ra ngoài, ra ngoài!”
“Từ từ… Oái! Đừng có đẩy tôi!”
Như một đấu sĩ sumo, tôi cuống quýt đẩy anh chàng nói tiếng Kansai ra cửa. “Thằng khốn! Đứng lại!” Một bức tường kín đặc người chặn đứng những tiếng quát tháo giận dữ của đám người xỏ khuyên kia. Khi chúng tôi mở cánh cửa dày cách âm, thì cả anh chàng nói tiếng Kansai kia cũng vừa cười vừa chạy.
Sau khi chuồn tới tiệm thuốc Matsumoto ở Takeshita, chúng tôi bước chậm lại sau khi rẽ vào một con hẻm nhỏ.
“Narumi? Cậu tên Narumi sao? Có cả họ Narumi luôn hả? À, thì ra đó là tên của cậu. Tôi tên Renji, Renji trong câu ‘lần sau sẽ đào trúng vàng ở phía đông’ ấy. Cho nên chuyến này tôi quay trở lại Tokyo.”
Tôi không hiểu lời giải thích của anh ta cho lắm, nhưng tôi cũng không dám nói với Renji-san, người đang bật cười một mình.
“Nhưng mà phải nói là cậu vừa cứu tôi đấy, Narumi.”
“Ừm… thực ra em không phải cứu anh đâu, Renji-san. Đúng hơn là em vừa cứu mấy gã kia.”
Renji-san sững người, ấn lại gọng kính râm lên trán sau khi nghe vậy. Tôi vừa chùi đôi tay đẫm mồ hôi của mình vào quần vừa hỏi:
“Lúc nãy anh định đập đầu vào mặt tên kia, đúng không?”
“Làm sao cậu biết?”
“Bình thường, khi đeo kính râm kiểu trùm kín mắt, nếu người ta muốn đẩy kính ra, họ sẽ đẩy lên trán, phải không? Thường thì họ sẽ không kéo nó xuống tận cổ.”
Hơn nữa, tôi vừa nghe bọn họ nhắc tới chuyện đánh gãy mũi ai đó. Nếu có người bị thương ở nhà biểu diễn thì sẽ rất phiền cho tôi.
“Ồ! O-ồ!”
Renji-san xoa đầu tôi không ngừng. Đừng làm vậy nữa, xấu hổ lắm.
“Chắc là tôi trông đê tiện lắm nhỉ.”
Thực ra khi tôi xông vào ngăn cản cuộc ẩu đả chẳng phải là vì đã tính tới những chuyện phức tạp kia, mà là bởi sát ý toát ra từ ánh nhìn của Renji-san. Có điều, khi nhìn anh ta cười phớ lớ như thế này, tôi lại nghĩ hay đó tưởng tượng mà thôi…
“Thực ra tôi đây dễ khùng lên lắm.” Renji-san giải thích. “Nên từ đầu tôi là mún sống tế nhị hơn. Tôi đã quyết định trong lòng là sẽ không bao giờ nổi khùng nữa, nhưng lại vô thức làm chân tay và đầu mình mất kiểm soát. Đúng là hỏng bét mà!” Renji-san bật cười. Thật là một người nguy hiểm.
Sau đó, tôi giải thích rằng mình sẽ đền chiếc áo phông bị hỏng cho anh ta. “Thật hả! Thế thì ta đi luôn nào! Lâu lắm rồi tôi mới đi mua sắm chút.” Cuối cùng thì anh ta hớn hở đồng ý. Không, cơ mà… Vì là người có lỗi nên tôi cũng không có quyền nói ra điều này, nhưng bình thường người ta nên lịch sự từ chối mới phải chứ?
Tôi không ngờ rằng anh ta bắt đền tôi ba chiếc áo phông mới sau khi đi thử một đống quần áo trong năm, sáu cửa hàng.
“Cám ơn nhiều! Đi mua sắm mà không phải nhìn mác giá thật là hết sảy!”
Renji-san bước ra khỏi cửa hàng trong chiếc áo phông màu da cam mới toanh, vừa vỗ vai tôi vừa cười nói như vậy. Tôi đã cuống quýt chê những bộ quần áo đắt tiền là “không hợp tẹo nào!”, và khuyên anh ta không nên chọn chúng, nhưng nhiêu đó vẫn không cứu nổi ví tiền của tôi.
“Điều hạnh phúc thứ ba trên đời này là mua sắm bằng tiền của người khác.”
Tôi nghĩ mình từng nghe câu này ở đâu rồi thì phải. Tôi thở dài, mặc kệ anh ta.
“Điều thứ nhì là ăn uống bằng tiền của người khác.”
“Em có hỏi đâu.”
“Và cuối cùng, điều số một sẽ là đi chơi Disneyland bằng tiền của người khác.”
“Tại sao? Thế quái nào mà anh lại rút ra kết luận như thế?”
“Khó khăn lắm tôi mới quay trở lại được Tokyo, tôi thật sự cần phải đi chơi cho thỏa thích.”
“Bảy giờ tối rồi, chứ anh nghĩ Disneyland ở đâu hả?”
“Ở California bên Mỹ phải không?”
“Thế thì anh còn kể vất vả lắm mới quay lại Tokyo để làm gì!”
“Tốt lắm, chúng mình diễn tsukkomi ngày càng ăn ý đấy.”
“Anh lo mà chú ý đến chủ đề rồi hẵng nghĩ đến chuyện chọn bạn diễn vai tsukkomi!”
Lờ đi nỗi bực tức của tôi, Renji-san nói gì đó nghe như ‘Mình đi uống đi, tôi mời.’ Trời đang nóng hầm hập, mà tôi thì cũng đang khát nước, nên tôi chấp nhận lời mời của anh ta. Hay nói đúng hơn - tìm cách gỡ lại chỗ tiền mua quần áo cho anh ta. Vả lại, tôi còn phải tìm hiểu mối quan hệ của Renji-san với Hirasaka-gumi nữa.
Sau khi đi lang thang quanh Harajuku một hồi lâu, vất vả lắm chúng tôi mới tìm được hai chỗ ngồi ở quán Doutor Coffee đông nghịt.
“Anh có cần em gửi chiếc áo bẩn đi giặt là không?”
Chiếc áo mà tôi đã làm rớt nước ép cà chua lên đang nằm trong chiếc túi bên dưới bàn. Chiếc áo trắng bị nhuốm đỏ nên chắc là giặt bình thường thì sẽ không đủ để tẩy vết ố.
“Chả sao đâu, cậu không cần phải lo quá lên.”
“Thật tình, anh mà rộng lượng được như vậy từ một tiếng trước thì hay quá.”
“Thế thì cậu lại không mua quần áo cho tui nữa!”
Ra thế! Biết ngay mà!
“Để tôi mời lại cậu ở đây vậy. Cứ gọi đồ ăn đồ uống thoải mái.”
Nhưng mời tôi ăn ở quán Doutor này thì có hơi… Dẫu vậy, người này không có vẻ kiệt xỉ. Hay là do anh ta không biết cách chi tiêu hợp lý?
“Hình như lúc nãy anh cũng định mời bia ba tên tới gây gổ kia, phải không? Anh nghĩ gì mà lại làm thế?”
“Như thế là cơ hội cả đời mới có một lần còn gì nữa? Tôi lúc đó đã nghĩ phải trân trọng cơ duyên được hội ngộ này.”
“Nhưng rõ ràng đám đó muốn sinh sự còn gì nữa? Anh đừng có trân trọng những cuộc gặp gỡ như thế!”
Giây phút ấy, ánh mắt ẩn giấu bên dưới đôi kính râm của Renji-san bỗng dịu lại.
“Cuộc gặp gỡ nào cũng quan trọng - đã có người từng nói với tôi như thế.”
Cứ như anh ta đột nhiên xìu hẳn xuống. Nhìn vào ảnh phản chiếu méo mó của chính mình trên đôi kính của Renji-san, tôi nhẹ nhàng cầm lấy ly cà phê đá của mình.
“Ờ thì, tôi lúc nào cũng nhanh chóng đánh mất mọi thứ…”
Renji-san giải thích với một vẻ mặt mà tôi không phân biệt được là đang cười hay đang co giật.
“Mà chủ yếu là do tôi thôi - đãng trí số một, lại còn không biết quản lý tiền nong. Giờ một mống bạn ở Tokyo cũng chẳng còn, nên tôi mới phải ngồi ngẫm lại đây. Đành chịu thôi, tình bằng hữu cũ đã tan tành rồi, chứ nếu không tôi cũng ước rằng khi tái ngộ vẫn có thể gọi nhau là bằng hữu.”
Làm sao anh ta có thể nói ra những lời dịu dàng ấy bằng giọng như nén hương tàn vậy nhỉ?
“...Chẳng có gì trên đời là phải ‘đành chịu’ cả.”
Những lời ấy vô thức vuột khỏi khóe miệng tôi.
“Hmm?”
Hình như Renji-san đang nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi phải tránh mắt đi và nhìn xuống ly cà phê đá cắm thêm chiếc ống hút của mình. Sao tự dưng tôi lại nói thế? Chính tôi cũng chẳng thể hiểu nổi.
“Chừng nào ta còn sống… thì không gì có thể bị hủy hoại mãi mãi được.”
“... Chắc là phải có chứ, chính tôi đây cũng đã vài lần…”
“Không đâu.”
Chừng nào ta còn sống, dù mọi thứ có vẻ không phải như vậy, nhưng chúng vẫn…
“Cậu này lạ ghê. Làm gì mà phải thuyết phục bằng được một gã cậu mới gặp lần đầu thế?”
Cũng phải nhỉ. Bản thân tôi cũng cảm thấy như vậy, xấu hổ quá đi mất. Nhắc mới nhớ, sao chúng tôi lại ngồi ở Dotoru Coffee nhỉ? À phải rồi, là để tìm hiểu mối liên hệ giữa người này và Hirasaka-gumi chứ còn gì nữa? Cho nên-
Đúng lúc đó, giọng nói của Renji-san cắt ngang những suy nghĩ của tôi.
“Đã thế thì để tôi thử làm bạn với cậu nhé, Narumi?”
Tôi ngẩng đầu lên. Renji-san chìa cho tôi nụ cười đầy ranh mãnh.
“Tôi đây cũng là loại ất ơ nên chắc ta cũng chỉ chơi được với nhau tầm một tháng thôi.”
Tôi nhìn thấy một thoáng cô đơn vào đúng giây phút ấy trong đôi mắt ẩn dưới chiếc kính râm, và chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười rón rén.
“Nói thật với cậu, mồm nói đây là cơ duyên cả đời có một chứ thực ra tôi cũng là hạng đầu đường xó chợ. Chuyện ghê gớm đến mấy tôi cũng dám làm! Nếu cậu vẫn khăng khăng là tình bằng hữu này sẽ không đổ vỡ, thì chúng ta thử làm bạn xem.”
“Không, ừm…”
Vắt óc nghĩ một câu trả lời cho phù hợp, tôi khoanh tay trước ngực, đổi hết bên nọ sang bên kia.
“Chúng mình đừng có “thử” làm bạn thì hơn.”
“Cũng phải…” Renji-san cười nhạt. “Lỗi tôi. Chuyện đó mình xí xóa đi!”
“Ừm… ý em không phải thế. Ý em là khỏi cần phải ‘thử’, mà ta cứ kết bạn luôn cũng có sao đâu?”
Chúng ta cứ trao đổi số điện thoại như bình thường và cứ kết bạn là được mà? Tôi đang định giải thích thì Renji-san hướng ánh mắt lên phía trên, nhìn qua vai tôi về phía lối vào. Sau đó, anh ta cau mày và tỏ vẻ phật ý thấy rõ.
Khi tôi quay đầu lại, cánh cửa kính tự động đã mở ra, và một vài gã thanh niên da ngăm lần lượt xuất hiện. Hai gã đi đầu chỉ về phía chúng tôi, và ra lệnh cho đám người đứng sau. Chính là hai gã xỏ khuyên mà chúng tôi vừa gặp lúc nãy, chắc là bọn chúng vừa gọi thêm hội đến trợ chiến. Ngay khi tôi cảm thấy có gì không ổn, thì bóng ai đó đã vụt ngang qua bên cạnh tôi rồi. Là Renji-san.
Lần này thì tôi không kịp cản anh ta lại. Renji-san chỉ nói thầm: “Phiền thật đấy.”, còn gã xỏ khuyên đã kịp túm ngực áo của anh ta trước khi tôi kịp lập bập đứng dậy. Những gì xảy ra tiếp sau đó bị che khuất bởi tấm lưng dày của Renji-san.
Một tiếng ‘bịch’ vang lê, còn gã xỏ khuyên nhũn ra, tựa người vào Renji-san, rồi ngã nhào xuống đất ngay sau đó. Những tiếng la hoảng vang lên.
“Thằng khốn, mày định làm g…”
Lần này thì tôi có thể nhìn thấy rõ Renji-san thụi vào mặt địch thủ. Một tên côn đồ giận dữ hét lên lao vào, nhưng hắn đã bị nện trúng bởi Renji-san, máu mồm máu mũi trào ra. Khủng khiếp hơn là Renji-san vẫn còn kịp kê lại một chiếc bàn bị xô lệch ở bên cạnh mình.
Riêng tôi, người vẫn còn cứng đờ người vì sợ, thì lại cảm thấy một nỗi kinh hoàng quen thuộc.
Lối chiến đấu mạnh mẽ đến nhường này… tôi đã từng thấy nó ở đâu rồi nhỉ?
Khi đám côn đồ đang rên rỉ trên sàn nhà đang chuẩn bị nhổm dậy, Renji-san để ý ra bên ngoài cửa hàng. Phía bên kia cửa kính, có thể thấy một vài bóng người mặc áo xanh. Cảnh sát.
“Hỏng bét!”
Giẫm lên mấy tên côn đồ đang nằm gục dưới đất, Renji-san lao vào trong đám đông đang tò mò đứng nhìn từ xa, rồi chạy vào một lối ra dẫn tới một con hẻm nhỏ. Tiếng bước chân của anh ta bị chắn bởi cánh cửa đang khép lại phía sau, còn bên trong quán, mọi người đang làm om sòm cả lên. Khi cảnh sát bước tới cửa, tôi cũng dứt khoát tìm đường tẩu thoát. Lúc tôi đang bước ra ngoài cửa, chân tôi bỗng vấp phải một vật gì đó.
Khi nhìn kĩ lại, tôi nhận ra đó là chiếc túi nhựa đặt dưới gầm bàn lúc nãy.
Sau khi chuồn khỏi Doutor, tôi chạy thẳng tới phòng nhạc, và bỗng cảm thấy mình thật liều mạng, vì mấy tên xỏ khuyên kia đã nhớ mặt tôi rồi. Nhưng ngay từ đầu mục đích của tôi để tới đây là để làm việc, mà tôi lại chưa chụp được bức ảnh nào, nên tôi chỉ còn cách quay lại đó thêm một lần nữa.
Hinh như những khán giả đang đứng bên dưới sân không phải những người lúc nãy, và trên sân khấu cũng là một ban nhạc khác đang biểu diễn. Tôi nấp trong một góc phòng chật chội, nóng nực, lưng tựa vào tường, thả mình vào dòng chảy của âm nhạc đang dâng trào, và khẽ bấm nút ống kính máy ảnh của mình vài lần.
Ánh mắt của tôi dán xuống đất - xuống chiếc túi đựng áo của Renji-san. Tôi biết phải làm gì với nó đây? Tôi chưa hỏi cách để liên lạc với anh ta, nên tôi cũng không thể đem trả nó lại được. Dẫu vậy…
Sau khi lấy chiếc áo ra khỏi túi và trải nó ra, tôi để ý thấy chỉ có cổ áo và tay áo là có màu đen. Những họa tiết kiểu Nhật được in lên vai, lưng và bên sườn. Những mảng màu đen và tím tỏa ra mọi phía một cách hỗn độn tạo thành một họa tiết tuyệt diệu. Hừm? Trông không giống pháo hoa lắm, mà tôi có cảm giác như mình đã thấy hình ảnh này ở đâu đó rồi. Vừa nghĩ vừa lần tay lên những đường nét trên chiếc áo, tôi nhận ra chúng không phải là hình in, mà là được thêu lên. Thật đáng kinh ngạc. Tôi không biết phải dùng bao nhiêu sợi mới thêu được một bức tranh phức tạp đến thế này, nhưng chắc hẳn là nó phải rất đắt tiền.
Cho nên để có thể trả nó lại cho Renji-san lần tới chúng tôi gặp lại, tôi phải đem nó đi giặt… Tôi chợt giật mình khi nhận thức ra ý nghĩ ấy của mình. Người như vậy mà tôi còn tính gặp lại sao? Thật sao? Tôi cũng không chắc nữa.
Anh ta quả thực là một người kì lạ. Nhưng trong số bạn bè của tôi, những người không kì lạ chỉ chiếm thiểu số, nghĩ mà đã thấy buồn rồi. Có điều, ngay cả cái cách anh ta tỏ ra kì quái cũng rất khác biệt. Hừm, một sự kì lạ vừa xa xôi vừa nguy hiểm. Nó giống như một axit mạnh và một chất kiềm mạnh cùng đặt chung trong một lọ hóa chất mà chỉ được ngăn cách bởi một tấm giấy mỏng. Dù chỉ mới gặp thoáng qua Renji-san, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Tóm lại là, anh ta đúng là cư dân của giới giang hồ, một người mà ta không nên lân la thì hơn.
Thế nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn lên sân khấu để tập trung vào buổi biểu diễn, tôi chợt nhận ra chẳng có chút âm nhạc nào lọt vào tai, bởi vì cái giọng Kansai hơi lố kia, cùng với cặp kính râm giấu đi ánh nhìn của loài mãnh thú, và nụ cười niềm nở cứ xoay vần mãi trong tâm trí tôi.
Rốt cuộc, tôi vẫn chưa hỏi được anh ta có liên hệ gì với Hirasaka-gumi hay không. Nhưng nếu có, thì tôi nghĩ bất kể dù có muốn hay không, sẽ có ngày chúng tôi gặp lại nhau.
Tới lúc đó, liệu tôi có thể nói tiếp những lời còn dang dở?
Chuyện đó phải mãi về sau tôi mới biết, nhưng có lẽ cuộc gặp gỡ của chúng tôi chẳng phải là tình cờ. Thành thử, tôi gặp lại Renji-san sau đó thật - và theo một cách kì quái hơn so với những gì tôi tưởng tượng.
*
Kì nghỉ hè chính thức bắt đầu từ ngày mai, nhưng cuộc sống thường ngày của tôi cũng không thay đổi gì đáng kể; điểm khác biệt duy nhất là hàng ngày tôi đến Hanamaru Ramen sớm lên vào tầm trưa.
Mặc dù trời đang vào hè, nhưng quán vẫn đông khách đến mức mọi người phải đợi ở bên ngoài. Quả thực là mùi vị của nước dùng đã cải thiện nhiều, và gây được ấn tượng đáng kể, nhưng chủ yếu vẫn là do món kem.
“Cho một sherbet chanh.” “Một kem socola bạc hà.” “Cho tôi một kem vani với.”
“Đây là quán mì ramen!” Min-san gắt lên với mấy vị khách quen đang đứng sau quầy. “Gọi mì đi, rồi tôi sẽ làm thêm kem tráng miệng.”
“Chúng em bắt đầu phục vụ cả mì lạnh kiểu Tàu rồi đây ạ!”
Nhễ nhại mồ hôi, Ayaka tất tả phục vụ bàn rồi lại vào rửa chén đũa, một nụ cười mãn nguyện trên gương mặt cậu ấy. Mấy ông chú cũng cười theo, rồi bắt đầu gọi món. Hai người họ thật ăn ý với nhau, chả bù cho một tên NEET dự bị vô dụng nào đó. Nào đừng có tự gọi mình là NEET dự bị! Tự tsukkomi bản thân, tôi mở cánh cửa sau bếp và bước vào trong gian phòng nghi ngút hơi.
“Anh đã giặt xong quần áo chưa thế?”
Trên hành lang ở phía cuối gian bếp, một bức tường gấu bông được xếp chồng lên nhau ở một chỗ khuất tầm nhìn của khách hàng, còn Alice hỏi bằng giọng hơi gai góc từ phía sau bọn chúng.
“À, ừm. Khoảng ba mươi phút nữa là xong.”
“Anh không sờ mó hay nhìn trộm những món đồ trong túi giặt đấy chứ?”
“Đã bảo là anh không làm mấy trò đó mà!”
Từ hôm ngã vào bên trong máy giặt, Alice bắt đầu để ý tới những chuyện này hơn. Vì chiều cao của bản thân không cho phép cô ấy sử dụng máy giặt, dạo này Alice bắt đầu cho quần áo cần giặt vào túi rồi quăng vào máy giặt, như vậy cũng là tiến bộ đáng kể rồi. Có điều, lúc tôi định tranh thủ giặt cả chăn ga giường và dọn phòng, cô ấy lấy cớ rằng ‘Em nhất quyết không để anh giặt các bạn của em đâu!’ rồi nấp sau quán ramen cùng với binh đoàn gấu bông của mình.
Tôi chợt nảy ra câu hỏi.“Thế còn nếu em muốn phơi quần áo thì em định làm thế nào?”
“Em sẽ tự đem đi sấy. Em mà để anh phụ trách thì anh sẽ sờ vào đồ của em mất, phải không?”
À, phải rồi. Nhưng kể cả có cho vào máy sấy thì quần áo vẫn sẽ không khô nếu cô ấy để chúng ở trong túi giặt.
“Thế thì anh phải đi sớm đây. Hôm nay anh lại phải đi xa.”
“Anh lại định chuồn sớm hôm nay nữa à?”
Ôm trong lòng một con thỏ bông, Alice nhích đầu gối lại gần tôi với một cái nhìn có phần ngờ vực.
“Hmm… sao thế?” Alice ôm chặt con thỏ bông, vừa ngồi thụp xuống vừa nhún nhảy vòng quanh. Chà, dẻo thật đấy. “Anh là trợ lý của em cơ mà, phải không? Không phải anh vẫn còn việc quan trọng hơn để làm cơ mà? Chẳng hạn như mở nắp lon Dr.Pepper cho em này.”
“Phiền lắm. Hay là để anh mở sẵn chỗ nước ở trong tủ lạnh nhé? Oái oái, anh đùa thôi.”
Mặt đỏ lựng, Alice vớ bừa một chai bia để ném vào tôi, nhưng lại ngã ngửa ra sau vì sức nặng của nó. Tôi vội vàng xoay qua chuyện khác.
“Ừm… Ayaka này, cậu có thể ghé qua chỗ Alice khi rảnh có được không?”
“Dựa dẫm vào Ayaka để trốn việc, đầu anh bị chập mạch rồi hả! Đến cả con vi khuẩn phytoplasma còn dứt khoát hơn anh!”
Alice giậm chân lên tấm ván sàn gỗ trên hành lang. Cơ mà phytoplasma là con vi khuẩn kí sinh trên cây mà? Dạo này tôi bị so sánh với đủ thứ trên đời.
“T-thế cứ nhất quyết phải là anh à?”
“N-nhất quyết!? Ai bảo anh thế?”
Alice kích động đến mức làm sập cả bức tường gấu bông của mình. Tôi lách qua Alice rồi nhặt chúng lên để chúng không lăn vào bếp. Không biết cô ấy bị làm sao nữa…
“Thôi được, tùy anh! Thích đi đâu thì đi! Đến lúc anh về thì em đã biết tự kéo chốt bồn tắm, thắt nút túi ni lông và gấp quần áo rồi! Cả đời anh sẽ chẳng còn việc gì để làm nữa! Anh mau nghe hướng dẫn xin trợ cấp thất nghiệp ở Bộ Lao động đi là vừa!”
Ngay cả mấy việc đó em cũng không biết làm ư? Với cả anh gia nhập bộ lao động từ bao giờ? Tôi còn rất nhiều điều để phản pháo, nhưng Ayaka đang ra hiệu với tôi bằng ánh mắt, nên tôi chỉ có thể im lặng và quay lại cửa sau bếp.
“Mình có thể giúp cậu sau giờ cao điểm buổi trưa. Nhưng mà… mình nghĩ phải là cậu mới được, Fujishima-kun.”
Tại sao? Ai lấy Dr.Pepper cho Alice mà chẳng thế?
Tôi đang chuẩn bị quay ra ngoài thì Min-san lại gọi với tôi lại.
“Hôm nay cậu lại loăng quăng ở chỗ nào? Ueno hả? Thế thì hay quá. Chị nhờ cậu tiện đường ghé qua chỗ này luôn thể.”
“Ở Ueno ấy ạ?”
“Không, ở Kitasenjuu.”
Thế thì tiện đường kiểu quái gì? Đi từ Kitasenjuu đến Ueno thì sao mà gọi là ‘ghé qua’ được!
“Cậu muốn nói gì hả? Là tại cậu làm tạp dề trong quán bẩn thỉu tơi tả hết rồi, không thay không được. Cái mới làm xong rồi, đi lấy về hộ chị.”
Tôi đang định chống chế chuyện chị ấy bắt tôi đi đến tận Kitasenjuu chỉ để lấy cái tạp dề thì Min-san đã dúi vào tay tôi một mẩu giấy. Trên đó có ghi địa chỉ, số điện thoại, và cái tên ‘Tiệm thủ công Wakagi.’
“Đấy là cửa hàng của người quen của chị, nên chị đặt làm riêng ở đó. Anh ấy bảo sẽ gửi nó đến cho chị, nhưng chị muốn nhận hàng ngay hôm nay, nên đi lấy hộ chị luôn.”
Tôi bị đủn ra khỏi cửa sau bếp, và rồi cánh cửa bị sập lại ngay lập tức trước mắt tôi.
*
Tiệm thủ công Wakagi nằm trong một căn nhà hai tầng xộc xệch bên cạnh siêu thị Marui đối diện với ga Kitasenjuu. Khi tôi nghe ‘tiệm thủ công’, tôi cứ nghĩ nó là một phần mở rộng của một cửa hàng phụ kiện thời trang, nhưng khi tôi nhìn thấy những chiếc tủ gỗ cao sát tận trần nhà đầy ắp vải lanh và vải gai chạy dọc hai bên lối ra vào của cửa hiệu, tôi có cảm giác ở đây giống một cửa hàng bán sỉ hơn.
Mấy cô gái đang xúm lại ở một góc trưng bày các loại nơ và sợi thêu, đúng như tôi dự đoán. Trong quán khá đông khách. Tôi có cảm giác người như tôi không nên có mặt ở đây, cố nép mình vào những chiếc tủ gỗ khi bước vào để những khách hàng khác không để ý thấy.
Ở phía bên kia quầy (có lẽ) là một người bán hàng trẻ tuổi, đeo chiếc tạp dề với biểu tượng của cửa hàng thêu lên trước ngực. Anh ta là một thanh niên với dáng vẻ thanh lịch, mái tóc ngắn và đôi kính rất hợp tông. À, ra thế. Trông anh ta có vẻ đúng là có bề ngoài rất ưa nhìn đối với phái nữ. Thảo nào mấy em nữ sinh cứ thi thoảng lại lượn qua quầy để nhìn liếc. Nhưng có lẽ không phải chỉ nhờ vậy mà cửa hàng làm ăn phát đạt- Tôi vừa nghĩ bước về phía quầy tính tiền thì đột nhiên phát hiện ra một người đàn ông đang nói chuyện với người bán hàng, làm tôi sững người lại.
“...Đã bảo rồi, hoa văn Trung Quốc tinh xảo quá, không thể gỡ miếng thêu ra được.”
“Dùng laze thì sao? Ở cửa hàng cũng có đấy.”
“Hay là khâu dích dắc? Sắp xong rồi mà cứ phải chạy đi chạy lại thế này thì-”
Người vừa nói hơi ngẩng đầu lên giữa chừng. Đụng phải ánh mắt như mãnh thú đó, tôi đã quên phắt rằng mình đang ở trong một cửa hàng thủ công, mà chỉ cảm thấy như sắp chết đến nơi.
“Y…Yondaime?”
“... Mày… Sao mày lại ở đây?”
Dù có là một thủ lĩnh yakuza trẻ tuổi đã trải qua hàng trăm trận chinh chiến, mặt ảnh cũng hơi tái đi vì bất ngờ. Ngược lại, người bán hàng lần lượt nhìn Yondaime rồi lại nhìn tôi một cách tò mò.
“Ừm, thì… ờ, Min-san bảo em đến đây.”
Đương nhiên, Yondaime là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Anh ta lại gần tôi với ánh mắt dữ dằn, phớt lờ đi tiếng gọi ‘Hina?’ của người bán hàng, túm lấy cổ áo tôi rồi kéo tôi ra cánh cửa phía sau quầy.
“Á- Yondaime, từ từ đã, đau quá.”
Khi bị lôi ra tới góc cầu thang tối tăm và nóng nực, rốt cục tôi cũng được thả ra sau khi bị quăng vào tường.
“Chú mày đang làm trò gì ở đây! Làm sao chú mày biết đến chỗ này?”
“K-không có gì ạ. Em đã bảo Min-san sai em đến đây mà.”
“À… Thì ra là Bà chủ. Mẹ kiếp...”
Trông mặt Yondaime đắng ngoét như vừa nuốt phải điếu thuốc lá.
Dù bề ngoài mang vẻ lạnh lùng của Sniper Wolf rình mồi trong khu rừng bê tông (cả tôi cũng phải phì cười khi viết ra câu này), anh ấy thực ra có một sở thích bí mật dễ thương, đó là thêu thùa. Không những phải giấu nhẹm đam mê của mình với bọn đàn em mà anh ấy còn suốt ngày bị lôi ra làm trò đùa bởi Alice và mấy người kia.
“Nghe cho kĩ đây, cấm hé răng về cửa hàng này với ai.”
Yondaime đưa tay túm cổ áo tôi, còn lời anh ấy nói thì như lưỡi dao nhọn hoắt dí sát bụng tôi.
“...Còn những ai biết nữa?”
“Chỉ có Min-san thôi.”
Phiền thật. Không hiểu sao mọi người cứ nghĩ rằng tôi là người kín miệng, nhưng thực ra chỉ là tôi sẽ không cố ý để lộ những chuyện liên quan đến người khác, có điều tôi hay buột miệng tự nói ra suy nghĩ của mình khi nghe người khác nói chuyện.
“Mày mà để lộ ra là anh giết.”
“E-em hiểu rồi…”
“Xong việc rồi thì xéo mau!”
“Hina, cậu làm gì thế? Đừng có quấy rối khách hàng.”
Nghe thấy tiếng gọi, Yondaime thả tôi ra và quay đi. Cánh cửa hơi hé mở, và người chủ cửa hàng ngó đầu vào qua khe hở.
“Còn chú bé đây là…? Có phải tôi vừa nghe ai nhắc Min-san không?”
Chủ tiệm vừa nói vừa mỉm cười với tôi.
“Mà thôi nào, vào tiệm đi, ở đây nóng quá!”Chỉ riêng việc anh chủ tiệm gọi Yondaime là ‘Hina’ đã đủ làm tôi sững sờ, nhưng đáng ngạc nhiên hơn là Yondaime chịu gọi anh ta là ‘Yoshiki-san’. Đó là lần đầu tiên tôi từng thấy ảnh chịu gọi ai bằng kính ngữ.
“Tao không tìm thấy cái khuy nào phù hợp cho con búp bê của Alice, mà đường chỉ cũng sờn hết rồi, nên anh phải sửa lại toàn bộ. Cho nên mới phải tới đây nhờ Yoshiki-san giúp.”
Chúng tôi ngồi cạnh nhau sát dúi dụi trong khoảng trống sau quầy, một nơi không thể nhìn thấy từ bên trong cửa hàng. Một hình thêu đang dở trên khung thêu và một tấm nệm cắm kim đầy những sợi chỉ sặc sỡ được đặt trên bàn làm việc.
“Đường xa như thế nhưng Hina vẫn thường tới đây.” Yoshiki-san mỉm cười nói. Vì còn phải trông tiệm nên anh ta ngồi ở một vị trí có thể quan sát toàn bộ cửa hàng.
“Thì bởi vì có những loại vải và sợi chỉ có ở đây thôi.”
Yondaime hơi cau có đút tay vào túi quần.
“Nào phải vậy đâu. Em có thể tìm thấy chúng trong trung tâm, chẳng hạn như ở hàng Yuzawaya này.”
“Khác gì đâu, mua ở đâu mà chẳng vậy.”
Tôi đưa mắt nhìn hai người họ. Mối quan hệ giữa họ là sao? Sắc da của Yoshiki-san rất đẹp, nên thật là khó đoán tuổi anh ta. Dựa vào những vết chân chim trên khóe mắt, có khả năng anh ta gần ba mươi tuổi. Anh ta có một sự lôi cuốn mà lại không có cảm giác giả tạo. Nếu tôi phải so sánh vẻ ngoài của Hiro-san như sâm panh thì có lẽ Yoshiki-san giống với nước khoáng tinh khiết. Ấy vậy nhưng anh ta vẫn có thể khiến trái tim người khác thổn thức với nụ cười của mình.
“Ừm, Fujishima…kun? Có phải không nhỉ?”
“Eh? À, vâng, cứ gọi em là Narumi ạ, mọi người đều gọi vậy.”
“Sao Hina lại gọi em là nhóc Làm Vườn? Em có quen biết gì với Hina?”
“À— chuyện dài lắm ạ.”
“Em không phải là người trong băng nhóm, phải không? Tôi trông em có vẻ vẫn giống học sinh cấp ba.”
Tôi gật đầu lia lịa. Yoshiki-san mỉm cười ấm áp.
“Hina trước giờ vẫn ít bạn bè, chỉ có đám bạn cùng quậy phá và đám tay chân ngớ ngẩn. Thành ra một người bạn như Narumi-kun đây thật là khó kiếm.”
“Thôi mà, Yoshiki-san. Em không có quan hệ như thế với nhóc Làm Vườn.”
Yondaime từ chối ra chiều thẳng thừng.
“Không phải như thế là sao? Ý em là quan hệ nào?”
“Thằng nhóc này là trợ lý của Alice. Anh biết Alice đấy, cô bé chuyên thu thập thông tin. Trước đây có một số chuyện rắc rối, nên bọn em thực hiện nghi lễ uống sake cùng nhau.”
“Nghi lễ uống sake? Hở? Hai người vừa bảo chú bé đây không phải trong băng đảng cơ mà?” Yoshiki-san hơi tỏ ra bối rối.
“...Là huynh đệ kết nghĩa.”
“Thế thì là bạn bè chứ còn gì nữa?”
“Em đã bảo rồi là không phải thế, bọn em là anh em kết nghĩa!”
“Vậy thì hai người còn thân thiết hơn cả bạn bè nữa.”
Nhìn Yondaime vừa đứng vừa gào lên như một con thú, Yoshiki không khỏi bật cười. Khi Yondaime chuẩn bị cự cãi lại, một nữ sinh cấp ba lại gần bên kia quầy, làm Yoshiki-san phải quay lại tiếp khách. Ngay lúc đó, Yondaime lườm tôi bằng ánh mắt sắc lẹm như dao mới mài.
“Chú mày bớt cái mồm đi.”
“Nhưng anh với Yoshiki-san mới là người nói nhiều nhất mà…”
Yoshiki-san quay lại ngay sau đó. Vừa ngồi một chỗ trả lời khách hàng, vừa quay lại nói chuyện với chúng tôi, trông anh ta cứ như một người chủ nhà tắm.
“Mấy cô bé lúc nãy đều nhìn trộm Hina mãi! Anh bảo mấy bé đó rằng cậu cũng như là em trai anh.”
“Anh lại nói lung tung rồi!”
“Nhưng mà cũng đâu có sai lắm đâu, phải không nào?” Yoshiki-san ẩn nhẹ vai của Yondaime rồi lại bật cười. Ánh mắt sói hơi đanh lại.
“Ư-ừm, thế tức là Yoshiki-san cũng như là anh trai của em, phải không ạ?”
Mấy lời tôi nói bừa để làm dịu bớt căng thẳng hóa ra lại bị hố to. Không những Yondaime, ngay cả Yoshiki-san cũng ngẩn người ra.
“Â-â-ấy em xin lỗi! Em lỡ lời ạ!”
Tôi vội vàng rụt chân lại, nhưng Yondaime đã dậm ngay lên bàn chân tôi.
“À, không, tôi không có ý đó. Hina, cậu đừng có hung hăng như vậy. Thật tình, ngày xưa cậu biết vừa dùng miệng vừa dùng nắm đấm cơ mà…”
“Thế giới của em lúc nào cũng cần đến đấm đá.”
“Narumi-kun này, bây giờ huênh hoang như vậy nhưng ngày xưa Hina cũng trẻ con lắm. Mặc dù rất thích búp bê, nhưng Hina lại chơi gắp thú rất dở, lại còn mếu máo xin tiền tôi nữa.”
“Em khóc khi nào! Thôi đi!”
“Với cả, ngày xưa Hina không uống được rượu—”
Yoshiki-san cứ kể hết chuyện giật gân này đến chuyện giật gân khác về Hina-chan, còn tôi chỉ biết cười ngượng nghịu, cố gắng ngồi ngay ngắn, khép chân lại, nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ. Hai người này là như thế nào với nhau? Yoshiki-san từng là một đại ca đã gia nhập Hirasaka-gumi từ trước? Nhưng theo như tôi nhớ thì Yondaime là thủ lĩnh đầu tiên của băng đảng
cơ mà?
“Hina này, anh nói cho em ấy biết về quan hệ thực sự của chúng mình nhé?”
“Thôi đi!”
“Có sao đâu mà…” Cười lém lỉnh như vậy nhưng Yoshiki-san vẫn vô tình kể chuyện đó ra. “Anh kể cho em nghe này, bạn gái cũ của Hina cũng rất thích thêu thùa, và cũng là một khách hàng quen của tiệm này.”
Yondaime thở dài thườn thượt rồi khoanh tay trước ngực.
“Nhóc Làm Vườn, anh sẽ đánh cho chú mày quên tiệt.”
Nghe ổng dọa rùng rợn như vậy làm tôi chột dạ bấm bụng không biết có nên trốn việc mà chuồn thẳng không. Nhưng làm thế thì Min-san cũng sẽ cho tôi ốm đòn. Đừng nói đến trí nhớ, không khéo tôi còn toi mạng nữa.
“À, việc Min-san nhờ đúng không? Một chiếc tạp dề nhỉ? Xong rồi đấy. Phải rồi, em đến vì việc này mà. Hina, ra phía sau lấy cho anh với?”
Yondaime vừa lầm bầm vừa lôi ra một chiếc tạp dề từ sau cửa tiệm.
“Tôi đã chỉnh lại logo của cửa hàng một xíu. À, với cả em hãy nói với Min-san là nếu muốn sửa lại cả rèm cửa thì tôi sẽ lấy bớt cho nhé.”
“...À, thế tức là Yoshiki-san đã thiết kế ra nó phải không ạ?”
“Đúng rồi.”
Dù cửa hàng có vẻ bình thường, nhưng sản phẩm ở đây lại rất tinh tế. Tôi thật sự ngưỡng mộ đường nét sắc sảo trên chiếc tạp dề đen.
“Xong việc rồi thì biến ngay. Giờ việc chính của chú mày phải ở Ueno chứ!” Bằng một cái gườm gay gắt, Yondaime dựng tôi dậy sau khi đã sút vào cẳng tôi một cái.
Chiếc Maserati màu xanh thẫm của Yondaime đỗ ở bãi đỗ xe bên cạnh tòa nhà. Ai không biết mà thấy con gấu bông được bọc kĩ thì chắc sẽ được một mẻ cười cả tuần mất.
“Anh không định đưa em đến Ueno đấy chứ…? Ấy thôi, em hiểu rồi mà.”
“Tao làm gì có thời gian mà đến Ueno!”
Khi tôi chuẩn bị bước ra ga thì điện thoại trong túi Yondaime chợt reo. Vừa bắt máy, gương mặt Yondaime tối sầm lại, còn tôi cũng không thể làm như không thấy mà bỏ đi được. Có chuyện gì sao?
“Nhóc Làm vườn, thay đổi kế hoạch. Lên xe đi!”
Yondaime đút điện thoại vào túi, mặt sa sầm lại, ngồi vào ghế lái.
“Ơ? Cái gì thế?”
“Cứ lên xe đi đã! Tạm thời hãy hủy kế hoạch với phòng nhạc đi, tao sẽ xin lỗi bọn họ sau.”
“S-sao thế ạ?”
Tôi ngồi vào xe, vừa thắc mắc vừa cố cài dây an toàn tôi chưa quen trên chiếc xe nhập ngoại.
“Có người của băng vừa gây rối ở Akasaka, đúng chỗ chuẩn bị tổ chức buổi hòa nhạc tháng tới.”
Tôi liên lạc với Alice và Hirasaka-gumi và thay mặt cho Yondaime phân công cho mọi người.”
“Ừ, Cột Điện sẽ gửi em đoạn video sau, em cứ phân tích qua thử xem sao được không? Hả? Lyril? Con gấu bông ấy à? À… Ừ thì…”
“Bảo con bé là tao đã chuẩn bị xong đồ rồi, ngày mai tao sửa cho! Giờ làm gì có thời gian để quan tâm đến một con gấu bông chết tiệt hả giời!” Yondaime gầm lên từ ghế lái.
‘Dám gọi Lyril thân yêu của tôi là “gấu bông chết tiệt”! Anh biết lo cho thành viên dưới trướng thì tôi cũng biết lo cho người bạn thân mến của tôi chứ!’
Tôi gần như có thể cảm nhận được Alice đang nổi đóa ở đầu dây bên kia.
“Cô nói gì thì nói chứ tôi cũng đang khó khăn lắm đây…”
Sau một hồi kẹt giữa hai người bọn họ vặc nhau, tôi cúp máy. Cùng lúc ấy, xe của chúng tôi đang chuẩn bị hướng vào Cao tốc Shuuto. Quán tính từ cú nhấn ga làm tôi bị ép chặt vào ghế trong khi những chiếc xe ở xung quanh đang chạy với vận tốc 100km/h dần dần vọt ngược ra phía sau tầm mắt tôi.
Tôi nhìn sang ghế lái. Mới nãy, vẻ mặt lạnh lùng của Yondaime còn như một tấm kính mờ, giờ đã chuyển thành ánh mắt dữ tợn của loài sói. Tôi nên nói gì chăng? Tôi cứ phân vân hồi lâu.
Phòng nhạc lớn ở Akasaka vốn là một trong những địa điểm chính trong kế hoạch của chúng tôi. Nghe đâu một chục gã mặc áo đen tự xưng là người của Hirasaka-gumi đã xông vào, ép người chủ quản cho bọn chúng vào xem phòng nghỉ của nhân viên, và khi những nhân viên không cho bọn họ vào vì chưa có hẹn trước, đám người này đã dùng đến vũ lực. Mấy tên côn đồ này đã chuồn khỏi hiện trường ngay sau đó. Tôi không biết phải gọi là may mắn hay không, nhưng những nhân viên ở phòng nhạc chưa gọi điện báo cho cảnh sát. Đó hẳn là do tiếng xấu của Hirasaka-gumi; vì sợ bị trả thù nên họ đã báo cho trùm băng nhóm trước khi gọi cho cảnh sát.
Ý nghĩ ‘Làm sao lại thế được?’ lóe lên trong đầu tôi. Bất kể đám người của Hirasaka-gumi đần tới cỡ nào, thì cũng không thể đến mức bọn họ lại làm một việc ngớ ngẩn là làm xấu mặt thủ lĩnh vào đúng thời điểm quan trọng thế này - hay nói đúng ra là hoàn toàn không thể, bởi vì bọn họ có lẽ còn chẳng biết địa điểm này ở đâu.
“...Núi Đá vừa gọi bảo anh ta đã triệu tập tất cả thành viên tới văn phòng.”
Tôi rụt rè bảo với Yondaime.
“Chuyện đó không quan trọng.” Yondaime đanh giọng. “Giờ ta đến thẳng chỗ Alice.”
Đến gặp Alice sao? Tôi lại trố mắt nhìn Yondaime.
Đoạn video ghi hình bọn côn đồ trong camera an ninh đã được Hiro-san tìm về thông qua quan hệ của anh ấy. Hiện giờ nó đang được Alice phân tích. Là ai đã gây nên chuyện này?
Đến lúc đó tôi mới nhận ra. Thì ra Yondaime không hề nghi ngờ rằng đàn em của mình đã gây ra vụ việc này. Nếu không anh ấy đã chẳng cần phải nhờ Hiro-san kiếm lại đoạn phim mà chỉ việc thẩm vấn từng người một trong băng đảng.
Chính vì không nghi ngờ đàn em của mình - nên anh ấy sẽ tới để đưa ra yêu cầu với thám tử.
Khi tôi hoàn hồn lại thì chiếc Maserati đã rời khỏi Cao tốc Shuto. Đi qua những lối tắt để tránh những đoạn tắc đường, chúng tôi rẽ vào những con phố nhỏ quen thuộc. Mặt trời chói chang của ngày hè đang lặn dần, những tòa nhà thấp hai bên đường phủ xuống mặt đường những cái bóng ngắn ngủn. Một vài cô gái mặc đồ hở đùi hở vai đang dạo quanh mấy cửa tiệm hay quán cà phê trên phố. Yondaime hung hăng lái chiếc Maserati khiến những người xung quanh nhìn chúng tôi bằng một ánh mắt kì lạ, cứ như thể họ đang nhìn một chiếc xe chở theo một quả bom hẹn giờ.
Yondaime đỗ xe ngay trước hẻm. Bước xuống khỏi xe, mùi nhựa đường nóng hổi bện với mùi mồ hôi bám chặt lấy da thịt. Hai người chúng tôi chạy thẳng tới quán Hanamaru nằm ngay đối diện.
Sau khi chào vội Min-san, chúng tôi lao lên cầu thang và mở cửa bước vào Văn phòng Thám tử NEET. Khi bước vào căn phòng lạnh cóng, người tôi hơi lả đi vì nhiệt độ thay đổi đột ngột.
“Anh có tìm được được mắt để thay cho Lyril thật không đấy? Anh mà để mất ánh mắt trìu mến thăm thẳm của cậu ấy là tôi không chịu đâu, cho nên nhớ để tôi nhìn trước khi đính nó lên, hiểu chưa.”
Alice đang ngồi trên giường quay người lại, yêu sách. Ánh mắt cô ấy nhìn Yondaime nhưng những ngón tay đang gõ phím vẫn không hề dừng lại. Yondaime thở dài rồi lấy ra một chiếc khuy từ một cái túi nhỏ bằng nhựa, và thám tử Alice gật đầu thỏa mãn sau khi xác nhận rồi quay lại với những chiếc màn hình của mình.
“Cô đã phân tích xong chưa?”
Yondaime bước mau vào phòng ngủ, quỳ xuống bên thành giường và hướng về phía màn hình cùng với Alice. Đoạn video đang được chiếu có lẽ được ghi lại từ một cái camera an ninh, một đoạn phim đen trắng phân giải thấp chạy trên màn hình - dáng người của một vài gã đang mặc áo phông đen. Một tên trong số đó nhìn thẳng mặt vào ống kính, và trên ngực áo thấy rõ phù hiệu màu trắng. Một con bướm phượng được in lên ở ngay chính giữa - phù hiệu của Hirasaka-gumi. Tôi có thể thấy đám người áo đen tấn công những nhân viên và người đi đường xung quanh, dúi họ ngã xuống đất, nhưng vì đoạn video không có tiếng, tôi vẫn chưa thể nhận thức rằng cảnh trước mắt là sự thật.
Một chiếc áo phông đen đồng phục của Hirasaka-gumi đang được trải ra trên giường.
Quả nhiên là chúng giống hệt nhau. Vậy có nghĩa là…
“Chất lượng đoạn phim hơi tệ, nhưng chúng ta vẫn có thể chồng ảnh lên nhau và so sánh.”
Alice nói khẽ, và Yondaime gật đầu. Ngay cả tôi cũng nhận ra được hai điều—Sau một cái liếc mắt với huynh đệ kết nghĩa của mình, hai chúng tôi im lặng xác nhận.
Cái phù hiệu đó là hàng thật. Đó chính xác là đồng phục của Hirasaka-gumi. Hơn nữa—
Những kẻ mặc đồng phục đó không phải thành viên của băng đảng, mà tất cả đều là người lạ mặt.
Đúng lúc đó, có tiếng chuông điện thoại reo lên, và Yondaime rút nó ra khỏi túi.
“...Ừm, bọn này vừa thấy rồi. Khỏi cần, không cần tập hợp mọi người lại, không phải vấn đề của băng chúng ta… Anh biết rồi… Bọn chúng chuồn rồi hả? Chìa khóa làm sao cơ?... Ừ, được rồi, để anh nhờ Thiếu Tá điều tra. Alice đang bắt tay vào việc rồi, chắc chắn chúng ta sẽ tóm được mấy tên này.”
Yondaime cúp máy. Từ cách anh ta cầm điện thoại, tôi có thể thấy được cả sự do dự và cơn thịnh nộ của ổng. Cho tới lúc nãy, Yondaime có lẽ vẫn còn đôi chút nghi ngờ người của mình. Để kìm nén chúng, ảnh cố giữ vẻ mặt lạnh. Nhưng giờ—gánh nặng ấy đã được trút bỏ.”
“Núi Đá gọi à? Em có nghe loáng thoáng.”
Yondaime gật đầu.
“Chú mày có nhớ cái nhà kho dưới tầng hai không?”
Tầng dưới của văn phòng của Hirasaka-gumi. Tôi đã đặt chân vào đó hai lần, cả hai đều là vì những nghi lễ vô nghĩa nhưng khó quên.
“Mấy cái áo phông dự phòng cất ở đấy bị mất rồi.”
Tôi nuốt nước miếng thật khẽ. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một cuộc tấn công có chủ địch. Rõ ràng là có kẻ nào đó muốn vu khống Hirasaka-gumi.
“Còn ai giữ chìa khóa vào chỗ đó?”
Alice quay lưng về phía chúng tôi hỏi.
“Chỉ có mình tôi—”
Yondaime bỗng khựng lại. Giọng của ổng bỗng trở nên ngập ngừng, gương mặt để lộ một biểu cảm khó hiểu. Có chuyện gì vậy? Anh ta nhớ ra chuyện gì sao?
“...Yondaime? Có gì—”
“Không có gì hết!”
Yondaime quả quyết lắc đầu trả lời, át hẳn câu hỏi của tôi đi.”
“Tôi cũng đang tính chuyện mượn Thiếu Tá một chút. Tôi sẽ dò xem chúng đã đột nhập vào như thế nào. Dám coi thường bọn này! Phải khui bọn chúng ra cho bằng được!”
Bỏ lại tôi và Alice, Yondaime rời khỏi văn phòng thám tử một mình. Trong thoáng chốc, chỉ có tiếng của những chiếc máy lạnh cũ xen lẫn với tiếng gõ phím vây lấy tôi.
Khi tôi quay lại, Alice cũng ngừng tay để quay người nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Alice tỏ ra hơi ngại ngùng, cúi xuống nhìn hai bên đầu gối tôi.
“Anh vẫn sẽ… nhận việc Yondaime giao cho đấy à?”
“Ừ… sao thế?”
“Đây là một vụ có liên quan đến bạo lực, nên em có linh cảm xấu. Một nỗi đau mà em không thể ngăn chặn… Cứ như là em có thể nghe thấy tiếng của những đường chỉ dệt nên thế giới tươi đẹp đang bị bào mòn, bị ô uế.”
Tôi chẳng thể nghe thấy âm thanh mà cô ấy nói tới, nhưng tôi có thể nhìn thấy điều đang nằm ẩn sau đôi mắt của Alice. Một nỗi bất lực trong màu da người chết.
“Hơn nữa, trong vụ này, có thể thấy rõ ác ý nhắm tới những cộng sự của chúng ta.”
“...Ừm.”
Quả là như vậy. Tất cả những vụ việc lần trước, dù kết thúc tốt đẹp hay bi thảm, đều chẳng có chỗ cho ai can dự vào. Những nhân vật duy nhất trên sân khấu chỉ là những người lạc lối và những tên hề.
Nhưng lần này thì khác.
Có ai đó đang cố ý hãm hại một người khác. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi rùng mình.
“Thế mà anh vẫn muốn-”
Đang nói dở chừng, Alice quay người sang một bên.
“Hmph! Em hiểu rồi. Không thèm nói với cái đồ mắt hình Yên chỉ quan tâm tiền lương nhiều hay ít.”
“Không, anh thật sự không làm vì tiền.”
“Chứ sao nữa, làm mấy việc vặt ở văn phòng của em thì kiếm được mấy đồng đâu, nên anh chểnh mảng thế nào mà chả được. Nhưng dứt khoát là em không trả lương hàng tháng cho anh đâu, NEET cũng có sự khiêm tốn của NEET chứ.”
Em bỏ ngay cái kiểu khiêm tốn ấy đi. Mà tại sao Alice lại cáu như vậy nhỉ? Lần đầu tiên tôi thấy Alice như thế này đấy. Tôi từ từ trèo lên giường và đi ra trước mắt Alice.
“Ừ thì… Alice cũng rất quan trọng với anh mà?”
Mặt Alice đỏ lựng lên như chiếc kính vạn hoa được thả vào một cánh hoa hồng.
“...Anh n-nói cái gì thế hả?”
Alice giật lùi lại hẳn mấy bước, mái tóc dài đung đưa sang hai bên.
“A-anh tính làm cái quỷ gì thế?! Tự dưng lại nói nhăng nói cuội!”
“Nhưng chính Alice đã dặn anh là không được bỏ mặc em mà.”
“Ý em không phải như thế!”
Thế như vậy tức là làm sao? Alice chất đống một núi gấu bông thành một bức tường ngăn giữa chúng tôi, rồi kêu toáng lên từ đằng sau.
“Ý em là, anh còn không thèm quan tâm tới an toàn của bản thân thì làm gì có quyền quan tâm tới ai khác!”
“À… Anh xin lỗi. Lần nào cũng để em phải lo lắng.”
“Đằng này không thèm lo cho đằng ấy bao giờ cả!”
Bức tường gấu bông đổ ụp xuống.
“N-nghe này! Điều em lo là khoản đầu tư em đổ vào anh có thu hồi được hay không! Khoản nợ của anh vẫn đang trừ vào lương của anh đấy, anh quên rồi hả !?”
“Anh không quên. Ừm, đừng lo.”
Tôi nhặt chú thỏ và cá heo vừa lăn xuống sàn lên giường và đặt chúng bên cạnh Alice.
Tôi là trợ lý của thám tử. Vì chốn đây, và vì thám tử nhỏ nhắn ấy, tôi phải dốc hết máu trong huyết quản của mình.
Alice gườm tôi bằng ánh mắt như sắp khóc đến nơi, rồi quay phắt lại với bàn phím của mình. Mái tóc đen dài óng mượt uốn lượn theo đỉnh đầu, khẽ chạm vào mu bàn tay của tôi.
Sau đó, một cửa sổ nhỏ hiện lên màn hình, báo hiệu một tác vụ đã hoàn thành. Cùng lúc ấy, chiếc máy in lặng lẽ khởi động, lần lượt in ra những tờ rơi cùng với bức ảnh truy nã các nghi phạm.