Buổi sáng ngày thứ Tư, vị đắng như khi tôi uống viên thuốc lần trước đọng lại trong miệng tôi. Tôi phải bắt đầu một ngày với mùi vị khó chịu đó. Bởi vì tối qua tôi không ngủ được đến tận ba giờ sáng, nên tới tám rưỡi tôi mới tỉnh dậy; chị tôi đã đi làm từ lâu.
Khi bước xuống cầu thang vào phòng khách và bật vô tuyến lên, bản tin, đương nhiên, không đưa tin về một tay cựu yakuza, hiện tại đang là phó chủ tịch của một công ty, đã bỏ trốn cùng với một số tiền mặt lớn. Toàn bộ chuyện này đã bắt đầu từ trong bóng tối, và sẽ kết thúc trong bóng tối. Nói thật thì, những bi kịch như thế này trên đời thường xảy ra hơn là chuyện người ta trở thành tâm điểm của sự chú ý, phải không nhỉ?
Tôi thẫn thờ nhìn màn hình vô tuyến đang phát một bộ phim thể loại kịch tính trong khoảng mười lăm phút đồng hồ, rồi thay đồ và bước ra khỏi phòng.
Những lời Min-san nói ngày hôm trước vẫn đọng lại trong tâm trí tôi - ‘đừng dính tới chuyện này’. Yondaime cũng từng bảo tôi một điều tương tự như vậy, nhưng tôi không thể cứ ở nhà nằm không mãi được.
*
Một cái ngõ cụt được tạo nên ở trước cổng của tiệm Ramen Hanamaru vì những tòa nhà không quá cao xung quanh cửa tiệm, và lúc này nó đang im ắng tới rùng rợn. Tôi đỗ xe đạp cạnh con phố chính, rồi kiểm tra xem có tên đệ yakuza nào ở trước cửa hàng không, nhưng tôi còn chẳng thấy bóng dáng của con mèo con nào. Thậm chí còn chẳng có ai ở phía sau những cánh cửa sổ và ban công của những tòa nhà xung quanh - nhưng chẳng phải mọi khi vẫn vậy sao? Không có ai đứng ở ngoài phơi phóng chăn chiếu, và cũng không có một chậu cây nào được đặt ở ngoài.
Thứ duy nhất còn lại là một vệt ố màu vàng trên cánh cửa thép của tiệm ramen, và trên con đường trước cửa. Tôi tới đây để ngó xem có chuyện gì đã xảy ra ở đây, chỉ để thấy cửa tiệm đã bị tạt sơn. Đúng là một cách quấy rối đầy ác ý.
“Min-san, bên ngoài-”
Khi tôi mở cánh cửa kéo và định bước vào trong, Meo và Min-san cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn tôi từ trong quầy, làm tôi hơi giật mình. Min-san đã cởi chiếc áo gilet của chị ấy ra, chỉ để lại dải băng sarashi trắng quấn quanh ngực. Từ vai phải chạy dọc tới bên sườn và tay của chị ấy dính đầy máu. Meo đang giúp chị ấy lau người.
“Chị bị làm sao vây!?”
“Chị bị đánh lén khi đi chợ về!” Min-san cau mày trả lời. “Chị bất cẩn quá. Giá mà là chị ngày xưa thì có thể hạ hai hay ba tên đó dễ như bỡn.”
Ngoài cảm giác sững sờ, tôi còn cảm thấy ngọn lửa giận dữ bừng lên trong lòng. Một cảm giác nôn nao mãnh liệt ập tới, khiến tôi cảm thấy như cả thế giới đang chao đảo.
“Không sao, bọn chúng chỉ xô ngã chị một chút. Và sau đó chúng cũng bỏ chạy ngay, nên không có gì nghiêm trọng.”
“Thế này thì không sao chỗ nào chứ!”
Meo nghẹn ngào trả lời. Từ lúc lau vết thương tới lúc băng bó, Meo vẫn khóc không ngừng.
“Ồn quá đi! Em có bị thương đâu, em khóc làm quái gì chứ!”
“Nhưng, đây là tại em…”
“Không phải lỗi của em. Nghe đây, đây rõ ràng là lỗi của mấy tên kia. Làm em cảm thấy có lỗi, đó là mục đích của chúng. Cho nên em không được nghĩ như vậy!”
Tôi nhủ thầm, tại sao con người này lại có thể kiên cường được như vậy? Trong khi t-tôi thì-
Min-san quay đầu lại sau khi nghe thấy tiếng cánh cửa sau bếp mở ra.
Một cô gái nhỏ tuổi mặc bộ pajaama đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào vết thương chưa được băng bó hẳn và trông có vẻ rất đau trên người Min-san với đôi mắt nở to, và khiến làn da trắng của cô ấy trông còn nhợt nhạt hươn mọi khi
“Con bé hikkikomori này? Em làm gì ở đây?”
Min-san gượng gạo nói, còn Alice chỉ lặng thinh. Đột nhiên thân trên cô ấy hơi run lên, và tôi lập tức chạy vào trong bếp, vòng qua quầy, và giữ chặt lấy Alice trước khi cô ấy gục xuống.
“Narumi… em xin lỗi.”
Alice ôm chặt lấy tôi trong khi vẫn run lên không ngừng và nói:
“Em nhìn thấy Bà chủ quay về, người dính đầy máu, nên em xuống để xác nhận rằng máu đã chảy vì sự ngu xuẩn và dốt nát của em, và cũng để xác nhận sự vô dụng của bản thân mình nữa…”
“Chị không ở đây để em xem cho đã mắt, nên cứ ngoan ngoãn ở yên trong phòng đi, đồ ngốc này.”
Min-san thở dài thườn thượt rồi ngồi lên chiếc ghế tròn. Khi chị ấy ngồi xuống, tôi thấy chị ấy nhăn trán vì đau.
“Không phải… là lỗi của Thám tử.”
Meo lắc đầu trong khi đang lau nước mắt.
“Meo, không sao đâu, con bé này là đồ ngốc hết thuốc chữa, nên những gì chúng ta vừa nói chẳng có tác dụng gì với nó đâu. Nó nghĩ rằng mọi điều bất hạnh trên thế giới này đều xảy ra do nó không thể giải quyết chúng.”
Min-san nói bằng giọng nửa bông đùa. Nhưng tôi hiểu rằng, đối với Alice, đó không phải lời nói đùa, mà là sự thật. Tất cả nỗi đau trên thế giới này là do sự vô dụng của cô ấy - và đó là lý do Alice chọn vai trò của một thám tử. Hai bàn tay tôi đang giữ lấy Alice bất giác hơi nắm chặt lại.
“Em đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Hello Corporation. Cuối cùng thì em cũng hiểu rồi.”
Những lời vừa vuột khỏi miệng của Alice nghe thật là trống rỗng.
“Hiểu cái gì cơ?” Min-san lạnh lùng hỏi.
“Nguồn gốc của khoản tiền, những việc Hello Corporation đã làm, và lý do tại sao Tabara-gumi và Kishiwada-kai lại có liên quan tới việc này. Điều duy nhất em không hiểu, là Kusakabe Masaya định làm gì?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Chỉ đến khi mọi chuyện đã quá muộn, thì tấm màn bí ẩn mới được vén lên. Ngồi một mình trong rạp phim trống, đó là vai diễn của thám tử. Dẫu vậy, em vẫn phải nói ra điều này… Mọi người có sẵn lòng muốn nghe không?”
“Tùy em thôi.”
“Narumi, lấy cho em một chiếc ghế. Chuyện này hơi phức tạp một chút.”
Alice mảnh khảnh ôm lấy đầu gối mình khi ngồi trên chiếc ghế tròn, và bắt đầu giải thích vấn đề phức tạp mà cô ấy vừa nhắc tới.
“Hello Corporation là một cái túi lọc khổng lồ, chính vì vậy nhiều kẻ có những cục nước bẩn sẽ tiếp cận họ.”
Tôi đặt cả hai tay lên bàn và nghiêng đầu thắc mắc. Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói về chuyện gì.
“Chị đã nghe nói về ‘rửa tiền’ bao giờ chưa?”
“Có nghe qua.” Min-san trả lời, còn Meo tỏ vẻ ngơ ngác. Nói thật thì, tôi cũng không chắc lắm, nhưng điều duy nhất tôi có thể hiểu là chuyện này có lẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với biển thủ tiền của công ty.
“Nói một cách đơn giản, rửa tiền có nghĩa là làm sạch tiền bẩn, và hợp pháp hóa số tiền đó.”
“Chị vẫn chưa hiểu, sao lại có tiền bẩn và tiền sạch?”
Tôi cũng đang thắc mắc chỗ đó. Alice ‘hừm’ một tiếng trong khi ngẩng đầu lên trần nhà, rồi tiếp tục giải thích:
“Vậy em sẽ giải thích từ đầu. Có một cách đơn giản người ta dùng để trốn thuế. Chị có biết không. Bà Chủ?”
“Làm sao chị biết được chứ? Bộ cửa hàng của chị trông giống một cửa tiệm lớn cần trốn thuế lắm à?”
“Chị nói có lý. Nhưng hãy nhớ này, thực sự nó rất đơn giản - không khai báo số tiền thu được, và tuyệt đối không sử dụng số tiền đó. Chỉ có vậy thôi.”
Sau khi Alice giải thích xong, tôi hỏi sau khi suy nghĩ một hồi:
“Nhưng nếu thế thì… kiếm tiền có ý nghĩa gì chứ?”
“Chính xác, nhưng việc trốn thuế chủ yếu xoay quanh việc này - làm sao để giả vờ là họ không kiếm được tiền, và giả vờ họ không có tiền để trả.”
“Vậy rửa tiền cũng giống với trốn thuế à?”
“Không hẳn, chỉ là rửa tiền có thể làm sạch khoản tiền thu được nhờ trốn thuế, và cũng có thể hợp pháp hóa số tiền không được tiết lộ cho công chúng; chẳng hạn như thu nhập có được nhờ buôn ma túy, vân vân; ý tưởng cơ bản của nó cũng giống với trốn thuế. Để thấy được sự cần thiết của rửa tiền, ta phải hiểu hai vấn đề cơ bản - đầu tiên là ‘nếu có tiền mà không tiêu được thì chẳng có ý nghĩa gì’, và điểm thứ hai là, bởi vì cục thuế vụ của nước ta rất xuất sắc, vậy nên ‘miễn là ai đó tiêu tiền cho một mục đích nào đó, họ sẽ ngay lập tức đánh hơi ra.’”
“...Bọn họ giỏi vậy sao?”
“Đương nhiên là giỏi rồi. Khi tiêu một khoản tiền vào một việc đáng kể - chẳng hạn như mua nhà, xe, cổ phần, đầu tư - những hoạt động đó phải được thực hiện ở nơi người ta có thể nhìn thấy. Nếu có một luồng tiền lớn, thì Cục Thuế sẽ phát hiện ra ngay lập tức, và họ sẽ bắt đầu điều tra nguồn gốc của số tiền đó.”
Theo lời Alice, dường như bọn họ sở hữu một siêu năng lực nào đó.
“Truy ngược luồng tiền, bọn họ sẽ coi đó là trốn thuế nếu khoản tiền đó chưa được khai báo, và họ sẽ yêu cầu truy thu thuế; nếu họ phát hiện ra đó là những khoản tiền mờ ám, những kẻ đó sẽ bị bắt. Chính vì vậy, những kẻ này sẽ cố gắng không để cho họ biết tiền đó từ đâu tới.”
“...Vậy bọn chúng phải làm gì?”
“Chẳng hạn, chúng có thể trả tiền cho lao động nước ngoài dưới dạng tiền lương, khoản tiền này sau đó sẽ chảy ra nước ngoài.”
Tôi hít vào một hơi.
“... Là Hello Corporation sao?”
“Đúng vậy, đó là lý do vì sao bọn chúng trả tiền mặt cho nhân viên. Những cư dân ở Hello Corporation phần lớn đều là nhân viên nữ đến từ Đông Nam Á, tới đây để làm việc. Và như thế, công ty đã tạo ra một kênh khác để rửa tiền. Đối với các nữ lao động, cũng dễ dàng hơn cho họ để ở lại Nhật nhờ sự sắp xếp của yakuza và công ty của chúng, nên làm vậy là một tên trúng hai đích.”
Tôi lén liếc nhìn Meo. Em ấy đã ngẩn người ra rồi, gương mặt tái hẳn đi.
“Kishiwada-kai có lẽ đã trợ giúp tài chính cho Hello Corporation khi nó mới thành lập, và khoản tiền được dùng đương nhiên chính là tiền bẩn của bọn họ. Chính vì vậy, mới nhìn thì có vẻ bọn họ không liên quan gì, và Hello Corporation chỉ đang rửa tiền thông qua Tabara-gumi. Em đã điều tra tất cả những cuộc gọi thường xuyên trong lịch sử cuộc gọi, và chắc chắn đó chính là Kishiwada-kai gọi cho bọn họ.”
Sau khi nói xong, Alice thở dài.
Có cảm giác - chuyện này… đã trở thành… một việc chúng tôi không thể tự giải quyết.
“...Có bằng chứng gì không?” Min-san bình tĩnh hỏi.
“Không.” Alice trả lời lạnh te. “Nếu có bằng chứng, chính quyền đã hành động từ lâu rồi. Tất cả những điều vừa nói ở trên chỉ là phỏng đoán của em thôi. Hello Corporation đã che giấu chuyện này rất khéo, và điểm trừ duy nhất chính là phương pháp này cho năng suất không cao vì quá thận trọng. Em đã kiểm tra số tiền tiết kiệm mà Linh Linh đã cho chúng ta xem, và cứ thế tính ra tổng số tiền. Tính như thế nào em cũng thấy khoản tiền một tỷ yên không thể rửa được một cách dễ dàng. Vì bọn họ không công bố những chuyện đó, nên những gì họ làm vẫn nằm trong bóng tối; nhưng, bởi vì cách rửa tiền của họ không hiệu quả, họ không thể xử lý nổi khoản tiền Kishiwada-kai giao cho. Trong tình huống này, mọi người đoán xem Giám đốc Mikawa đang lo lắng về khoản nợ lớn của họ đã làm gì?”
Thông tin Hiro đã thu thập được cùng với lời giải thích của Alice kết nối lại với nhau trong đầu tôi.
“Hắn… đã biển thủ khoản tiền đó sao?!”
“Đúng vậy, số tiền bị biển thủ không phải là do Kusakabe Masaya, mà là chính tên Giám đốc - bởi vì vẫn còn hai trăm triệu tiền mặt không thể xử lý được và được để trong két. Em không rõ hắn ta đã lừa Kusakabe như thế nào, nhưng tóm lại là, Mikawa đã dùng một trăm triệu để trả nợ, và hai trăm triệu còn lại thì cất trong túi.”
Kusakabe biết ông ta bị gài bẫy, nên ông ta đã bỏ chạy. Nhưng tại sao ông ta không chứng minh sự vô tội của mình? Không, có lẽ ông ta không thể. Kẻ thân thiết với Tabara-gumi là Mikawa, còn Kusakabe Masaya thì đã từng rời khỏi một băng yakuza vùng Kansai. Nếu cả Tabara-gumi và Mikawa đều đồng mưu với nhau và nói rằng đó là do Kusakabe, khả năng Kishikawa-kai tin lời bọn chúng là rất lớn. Suy cho cùng thì, yakuza và cảnh sát cũng không phải là một.
“Vấn đề lúc này là chúng ta không thể làm gì khi bây giờ mới biết được những chuyện này, vậy nên tất cả đã là quá muộn. Điều duy nhất chúng ta có thể xác nhận lúc này là Kusakabe đã bị Tabara-gumi bắt được, và sau đó - sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bị giết.”
Meo đứng bật dậy, khóe miệng hơi run run. Min-san cũng đứng dậy, và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Meo. Tôi nhìn Alice, không nói nổi lời nào. Ông ta sớm muộn cũng sẽ bị giết sao?
“Đó là điểm cốt yếu. Nghĩ thử xem, cứ cho rằng việc ông ta biển thủ tiền chỉ là lời nói dối. Nếu Kusakabe Masaya có thể đối chứng về chuyện đó, chắc chắn việc đó sẽ bị lộ ra. Để che giấu sự thật, Tabara-gumi và Mikawa chỉ còn cách giết Kusakabe Masaya.”
Tôi nhớ lại lời nói của Kính Râm, nó khiến tôi lạnh gáy.
-”Sẽ tốt hơn nếu họ có thể còn sống mà gặp được nhau!”
Tôi chạy theo bóng Alice qua cánh cửa sau của nhà bếp, và hét về phía bóng hình đang mặc bộ pajama gấu bông đang chuẩn bị bước lên cầu thang. Mái tóc của cô ấy đung đưa, và cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi với ánh mắt lạnh như băng.
“Sao vậy? Em chỉ lên cầu thang thôi, không cần bám đuôi em đâu.”
“Không, ý anh không phải vậy…”
Tại sao? Tại sao tôi lại ngăn cô ấy lại? Tôi, chính bản thân tôi cũng không rõ mình muốn nói gì.
“Em khuyên anh nên sửa chữa cái tính làm mà không nghĩ của mình đi. Anh nên quay lại và thực hiện nghĩa vụ học sinh của mình, làm bài tập trong kì nghỉ xuân đi!”
Ngay cả Alice cũng nói như vậy với tôi, khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
“Anh đang muốn hỏi em có việc gì anh có thể làm được, phải không?”
Tôi chỉ biết cắn môi và im lặng gật đầu; Alice đã nhìn thấy hết suy nghĩ của tôi.
“Chẳng có gì cả… nếu em nói vậy, chắc chắn anh sẽ tủi thân, bắt đầu chìm vào vũng lầy của sự tự chán ghét bản thân, rồi lại hành xử như một tên đần, phải không?”
“Anh xin lỗi mà!”
“Narumi, hãy nghe em nói. Sự thật là, tất cả chúng ta đều không thể làm được gì. Là một thám tử - em chỉ có thể gom góp những lời của những người đã khuất, sắp xếp chúng lại, rồi tìm kiếm ý nghĩa ẩn giấu bên trong chúng. Ngoài việc dùng trí óc để suy nghĩ về việc nọ việc kia, chúng ta còn biết làm gì đây?”
“Nhưng anh còn chẳng biết phải nghĩ về cái gì.”
Chấp nhận bị chế nhạo, tôi để lộ sự kém cỏi của bản thân. Nhưng Alice của giây phút ấy tựa người vào tay vịn cầu thang, và nhìn tôi dịu dàng, thấu hiểu. Tại sao cô ấy cứ phải trêu ghẹo tôi vào những lúc bất ngờ để khiến tôi đau đớn nhỉ?
“... Anh nghĩ xem tại sao Kusakabe Masaya lại muốn Meo đem giấu hai trăm triệu yên?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Alice trôi tới tai tôi, nhưng lúc đó, tôi không hiểu ý nghĩa của câu hỏi ấy là gì.
“Ý em là tại sao…” Tôi cuống quýt cố nhớ lại lời Alice vừa hỏi và tìm một câu trả lời. “Bởi vì ông ta nhận ra mình bị cài bẫy, và sau đó… làm vậy để họ không hiểu nhầm à ông ta đã biển thủ khoản tiền đó…”
...Eh?
Thấy tôi mím chặt môi, im lặng, Alice gật đầu.
“Đúng vậy, rất kì lạ, phải không? Bởi vì những việc ông ta đã làm không những không chứng minh ông ta không phải là người đã biển thủ tiền của công ty, mà còn khẳng định rõ ràng ông ta chính là thủ phạm. Nếu ông ta muốn tự cứu mình, ông ta có thể chỉ cần ôm hai trăm triệu yên và bỏ trốn. Nếu ông ta muốn minh oan cho bản thân, ông ta cũng có thể đơn giản là nộp lại hai trăm triệu yên lại cho Kishiwada-kai hoặc gọi cho cảnh sát. Trong khi đó, lựa chọn khó hiểu duy nhất ở đây là gọi điện bảo Meo đem giấu hai trăm triệu yên, còn chính mình lại bỏ trốn.”
Quả thật là không thể hiểu nổi.
Ông ta được lợi gì từ việc này? Làm cho chính con gái của mình gặp nguy hiểm, và rồi rốt cục chính mình cũng bị bắt. Đáng ra ông ta còn có thể dùng nhiều cách tốt hơn.
“Đầu tiên, ‘ông ta không cho Meo cách nào để liên lạc với mình’. Đúng như anh nói, trông có vẻ như ông ta đã bỏ mặc Meo cùng với hai trăm triệu yên. Tại sao ông ta lại làm vậy? Em cũng không biết. Trong tình huống này, mọi khúc mắc đã được giải đáp, điều duy nhất em không hiểu chính là nhân vật then chốt này, Kusakabe Masaya. Chỉ còn lại một bí ẩn duy nhất này thôi.”
Tôi cũng không hiểu tại sao. Làm sao tôi có thể hiểu được một việc mà ngay cả Alice cũng không thể giải thích nổi chứ?
“Có điều, em cho là lý do của ông ta không liên quan tới bản chắt của vụ việc này.”
Alice quay mặt sang bên, rồi nói bằng giọng cô đơn:
“Cũng giống như lần trước, em chỉ đang muốn thỏa mãn bản thân thôi. Chừng nào vẫn còn bóng tối đang lẩn trốn, em không thể không lấp đầy chúng được; một số phận hẩm hiu làm sao.”
Và cô ấy lại mỉm cười với tôi, giống như bầu trời đầy sao mà tôi đã từng thấy vào một ngày trước đây.
“Và rồi, thứ chân lý thừa thãi mà em đã khai quật được - lý do thực sự đằng sau hành động của Kusakabe Masaya - có thể làm tổn thương Meo sâu sắc, giống như lần trước…”
Cô ấy cứ nhắc lại về lần trước, nhưng tôi không thực sự hiểu lần trước đó là khi nào. Nếu cô ấy muốn nói về lần hai chúng tôi ngắm nhìn bình minh trên sân thượng ngày hôm đó, thì tôi thực sự muốn nói với cô ấy rằng chuyện đó không sao hết.
“Cũng chẳng quan trọng. Meo rất mạnh mẽ… mạnh mẽ hơn anh nhiều. Em ấy luôn tin vào cha mình. Bất kể người khác nói gì với em ấy, Meo cũng không để điều đó làm lay chuyển niềm tin của mình.”
Alice nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, và lặng lẽ liếc nhìn tôi một lúc lâu. Tôi gần như cảm thấy khó thở. Tôi lại nói gì sai sao?
Rồi sau đó, một tiếng thở dài thoát ra khỏi khóe miệng anh đào nhỏ nhắn.
“Meo hẳn là đã nhận ra câu trả lời đúng nhờ trực giác.”
...câu trả lời?
“Câu trả lời về những việc Kusakabe Masaya đang cố làm. Trên lý thuyết, sẽ mất khoảng một trăm năm để chúng ta có thể xây được một pháo đài với một cây cầu có thể đưa ta tới nơi đó, nhưng đôi cánh của niềm tin thì sẽ đưa ta đến đó chỉ trong một đêm. Nhưng em là một thám tử NEET, một sứ giả của người chết. Em không quan tâm tới những cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời… Vậy nên, Meo, cậu có thể cứ giữ lấy sự thật của riêng cậu trong trái tim của cậu.”
Tôi ngạc nhiên quay người lại. Làn da màu cafe au lait nấp sau khe cửa bếp đang hé mở vài centimet. Đôi mắt to, tròn của em ấy dường như đang hấp háy liên tục vì ngạc nhiên.
Khi tôi quay đầu lại vì lại nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, bóng hình của Alice đã biến mất phía sau góc cầu thang.
Meo chậm chạp mở cửa bếp và bước ra ngoài. Cảm nhận được sự hoảng loạn tột độ trong ánh mắt của em ấy, tôi thấy phát cáu với bản thân vì sự ngu xuẩn của mình.
Cứ nói đi nói lại những thứ làm Meo bất an từ hôm qua tới giờ, tôi đang làm cái quái gì đây? Có khi nào tôi đúng là một tên đại ngốc?
Nhưng người đang phải chịu nhiều đau đớn nhất lúc này hiển nhiên là Meo.
Lo lắng cho sự an nguy của cha mình, bản thân đang bị yakuza truy lùng, và thậm chí không thể trở về nhà, lúc này hẳn là em ấy đang rất lo lắng. Vậy mà ngay lúc này, tôi vẫn-
‘Không ai quan tâm anh có ý chí mạnh mẽ hay không đâu.’
‘Anh có thể đem những gì anh vừa nhận ra ném cho vịt ăn được đấy. Việc chúng ta cần làm là gì?’
Có ý chí sắt đá hay không cũng chẳng phải vấn đề của tôi, và cũng không phải việc của Meo. Vậy nhưng đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ tới những thứ ích kỉ, và thậm chí tôi còn nói những lời tồi tệ với Meo nữa. Trợ lý thám tử cái khỉ gì chứ! Tôi chỉ là một thằng ranh con vô ý tứ.
“Liệu cha… sẽ ổn chứ? Phải… không?”
Giọng Meo nghe như em ấy không thể nói thêm lời nào nữa.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, nắm lấy đôi vai của Meo và đẩy em ấy vào trong bếp.
“Không sao đâu, chắc chắn ông ấy sẽ ổn thôi.”
Rốt cục tôi cũng nói được vài lời an ủi. Thế mà hôm qua tôi thậm chí còn chẳng làm được cái việc đơn giản này.
Và tôi tiếp tục với một lời hứa rỗng tuếch.
“-Chắc chắn bọn anh sẽ cứu được cha em.”
*
Min-san bảo tôi tạm thời không đến cửa hàng, và thế là tôi bị đuổi khỏi tiệm ramen Hanamaru. Dù tôi lo lắng về việc để hai người họ một mình, Min-san bảo tôi:
“Nghe kĩ này, nếu có việc gì xảy ra thật, thì chị vẫn có thể bảo vệ Meo, nhưng chị phải làm thế nào nếu phải bảo vệ thêm cả cậu nữa? Cho nên cậu biến ngay về nhà cho chị.”
Đúng là một cách đuổi người thẳng thừng mà.
Không chừa lại cho tôi chỗ nào để có thể phản đối, tôi chỉ có thể rời tiệm ramen Hanamaru. Ngay khi ra tới phố chính, tôi gọi điện cho Tetsu-senpai.
‘Alice vừa gọi anh rồi, anh đang tới Hanamaru đây. Khỉ thật, anh nghĩ anh sẽ phải đứng gác ở đấy trong thời gian này.’
Tôi nghe những lời đó như muốn nói ‘bởi vì cậu không làm được’, và chỉ biết trả lời một cách vụng về rồi cúp máy. Một cơn hoảng loạn thật sự. Hiro và Thiếu Tá không nhấc máy, có lẽ họ đang bận chuẩn bị thiết bị theo dõi và thăm dò thông tin từ các cô gái? Tôi biết tôi chỉ là gánh nặng cho bọn họ. Biết làm sao đây, tôi chỉ có thể bước đi một mình trên những con phố.
Ở nhà ga vào dịp nghỉ xuân, có nhiều người trông giống học sinh cấp ba. Hiro nói rằng rất nhiều học sinh ở dưới quê thường tới đây vào dịp này, và khiến cho cả thành phố mang một diện mạo khác hẳn.
Tóm lại là, tôi đã hứa với Meo sẽ cứu cha em ấy.
Bản thân tôi chẳng có nhiều thông tin trong tay, nhưng tôi sẽ không chỉ hành động khi người khác bảo tôi làm vậy. Tôi sẽ gọi Yondaime trước. Anh ta vẫn theo dõi từ trước tới giờ, nên có lẽ anh ta sẽ có thông tin gì đó mới.
Ngay lúc đó, chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên.
‘Anh nghe nói Min-san bị đánh lén, có phải không?!’
Giọng Hiro nghe hơi bị kích động.
“Narumi, cậu tới tiệm ramen chưa? Chị ấy sao rồi? Chuyện gì xảy ra vậy? Anh không gọi được số máy của tiệm ramen.”
“Ờ-ừm…” Thật là hiếm khi nghe được giọng hồi hộp của Hiro như thế này. “Chị ấy bảo chỉ bị xô ngã một chút, và bị thương nhẹ. Tetsu-senpai đang chạy đến rồi.”
Lý do không ai trong tiệm ramen nhấc máy có lẽ là vì đang bận xử lý vết sơn vàng ở bên ngoài. Một tiếng thở dài phát ra từ đầu dây bên kia. Hiro sao thế nhỉ? Cảm giác… không giống anh ấy chút nào. Dĩ nhiên, khó mà bình tĩnh được khi biết Min-san bị yakuza bắt nạt, nhưng mà…
‘Thế à? Thật mừng là không sao… À - anh cũng muốn đến, nhưng anh còn phải đi vài chỗ nữa, cậu nghĩ anh nên làm thế nào đây? Một mình Tetsu có ổn không?’
Có thật là ổn không nhỉ? Mặc dù Tetsu-senpai rất mạnh mẽ khi đánh nhau, nhưng đối phương là yakuza đó…
“Ừm…”
Tôi sẽ hỏi thử.
“Nếu anh cần phải tới chỗ nào, em có thể đi hộ anh. Min-san bảo em không được đến Hanamaru, nhưng anh thì có thể mà.”
‘Ah-Hmm…’ Hiro hơi chần chừ, đúng như dự đoán: ‘Anh phải đi tìm mấy cô gái, nên anh phải tự đi. Anh cảm ơn đề nghị của cậu, nhưng lần này có lẽ là…’
“Có lẽ là không có việc gì em làm được, phải không?”
Kể cả tôi cũng biết giọng mình lúc này nghe thật xấu hổ.
‘Ừm… Chỉ còn một việc là kiểm tra tình hình ở Hello Corporation. Nhưng có thể có đám người của Tabara-gumi đang lượn lờ quanh đó. Tất cả chúng ta đều đã bị nhận mặt rồi, nên có hơi nguy hiểm.’
“Chắc là… bọn chúng không nhận ra em đâu.”
Bởi vì tôi lúc đó đang run bần bật bên cạnh Meo.
‘Eh? À, không… Đúng rồi… Nhưng mà làm vậy thực sự quá nguy hiểm.’
“Em sẽ chỉ tới đó ngó qua thôi.”
‘Narumi, đợi đã-!’
Tôi dập máy, rồi tắt điện thoại. Tôi không thể cứ im lặng chờ đợi mãi ở đây được.
*
Lần trước, tôi đã hỏi Thiếu Tá địa chỉ của Hello Corporation, nên lần này đôi tìm ra chỗ đó một cách dễ dàng. Nó nằm ở một góc của khu văn phòng, cách chỗ tôi khoảng mười phút đi xe đạp. Trông nó giống một công ty bình thường, và biển hiệu của công ty được treo lên một bên của tòa nhà. Công ty việc làm thời vụ, Hello Corporation, tọa lạc trên một tòa nhà tương đối mới; đương nhiên không phải cả tòa nhà, chỉ có tầng ba là được thuê làm văn phòng thôi.
Tôi nhìn quanh khu mua sắm trước khi bước qua vạch kẻ cho người đi bộ. Chắc chỉ có tên mặc áo da và tên áo tím tôi gặp ở Hello Palace là nhớ mặt tôi thôi. Lần đó tôi đeo kính và mặc áo của Hiro, nên có lẽ lần này chúng sẽ không nhận ra tôi. Và còn có cả tên đeo kính râm màu nâu đi tới tiệm Ramen Hanamaru lần trước. Lần đó tôi nấp sau cửa sau bếp, nên chắc là bọn chúng cũng không nhận ra tôi.
Nhưng khi đèn đường chuyển sang màu xanh, hai chân tôi không nhúc nhích nổi. Hình ảnh Min-san bê bết máu bỗng hiện ra trước mắt tôi. Dù tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng tôi cũng cảm thấy cực kì sợ hãi.
Tôi nói rằng tôi sẽ tới đây để kiểm tra tình hình, nhưng tôi còn chẳng biết phải làm gì. Tôi bị ngu hay sao? Tôi đến đây để làm quái gì chứ?
Cảm thấy bất lực trước sự ngu xuẩn của bản thân, tôi chỉ biết ngồi thần người trên tay vịn bên đường. Những chiếc xe vượt qua trước mặt tôi, còn người đi bộ thì đi qua đi lại sau lưng tôi.
Giá mà tôi có thể thấy một gương mặt quen thuộc, biết đâu tôi lại có thể mò ra được thông tin gì đó. Cứ thế, tôi quyết định sẽ quan sát lối vào của tòa nhà này.
Sau khi ngồi nhìn một lúc, dòng suy nghĩ của tôi trôi về khu công trường vào buổi sáng sớm hôm đó. Giá mà lần đó tôi hành động, mọi chuyện đã không thành ra như thế này. Nhưng khi đó tôi có thể làm được gì chứ? Hay là tôi nên cứ thế xông vào lán và nói thẳng mọi chuyện với Kusakabe Masaya?
Giờ mới nghĩ tới chuyện đó thì chẳng để làm gì, vả lại ông ta thậm chí còn có cả con dao làm bếp nữa.
Dao làm bếp, xịt khử mùi, kim chỉ khâu, kéo, bật lửa, hai trăm triệu yên, Singapore, Thái Lan, Tabara-gumi, Kishiwada-kai, rửa tiền.
Tôi thực sự không hiểu. Kusakabe Masaya rốt cục muốn làm gì? Trong vụ việc lần trước, kể cả một thằng đần như tôi cũng có thể suy ra một nửa những sự thật mà Alice tìm ra.
Tôi chợt để ý thấy ai đó đang bước ra từ cửa chính của tòa nhà, và bước về phía tôi qua vạch kẻ đường. Dù chỉ mặc một chiếc áo phông thể thao và quần jeans, đôi mắt híp của chị ta thực sự khiến tôi ấn tượng.
“Eh? Minh hải?”
Linh Linh-san cũng nhận ra tôi. Đúng là có hơi ngượng một tí.
“Sao thế? Cậu làm gì ở đây vậy?”
“Ừm… Ừ thì…” Thật tình, tôi đang làm cái quái gì chứ? “Cứ cho là em đang theo dõi kẻ địch đi.”
“À…” Gương mặt của Linh Linh-san chùng xuống. “Tôi cũng nghe nói Kusakabe-san bị bắt, có phải không? Đám người ở Tabara-gumi vừa nhắc đến chuyện đó khi bọn chúng đến uống rượu.”
“...Là thật đấy. Bọn chúng có nói ông ta đang ở đâu không?”
“Xin lỗi, tôi không để ý kĩ lắm.”
Tôi hơi thất vọng. Đương nhiên, mọi chuyện đâu có thể dễ dàng như vậy được.
“Linh Linh-san, chị ở đây làm gì?”
“Chẳng phải tôi bảo cậu tôi là nhân viên của họ sao? Tự dưng bị gọi ra ngoài thế này không hay ho gì cho tôi đâu.”
À, tôi suýt quên mất. Chị ta là một trong những người tồn tại chỉ để bọn chúng có thể rửa tiền, một nhân viên trên danh nghĩa.
Nếu Linh Linh-san biết về chuyện này, chị ấy sẽ nghĩ sao? Như vậy có nghĩa là bọn chúng đã dùng số tiền chị ấy gửi về quê nhà để làm khống báo cáo tài chính, thảo nào lương của chị ấy lại cao như vậy. Ấy vậy mà-
“Ấy!”
Linh Linh-san nhận ra vài người khác ở lối vào, và lập tức quay người lại. Đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ vét màu xanh dương. Ông ta có nước da hơi nhợt, và trông có vẻ tử tế. Linh Linh-san gật đầu chào ông ta, và ông ta vẫy tay với chị ấy.
“...Ai thế ạ?”
“Giám đốc đấy.”
Linh Linh-san khe khẽ trả lời tôi, và khi đó tôi bừng tỉnh, tập trung sự chú ý của mình vào người đàn ông trông có vẻ hơi trẻ để làm Giám đốc. Khi ông ta mở cánh cửa chiếc xe ô tô nhập ngoại đỗ bên đường, tôi suýt nữa thì kêu lên khi nhìn vào bên trong xe qua cánh cửa hé mở.
“Minh Hải, sao thế? Sao lại há hốc mồm ra thế này.”
“Eh? À! Không có gì…”
Chiếc xe nhập ngoại rời đi, và đèn đường đã chuyển màu, vô số những chiếc xe khác lại chen chúc nhau trên phố.
Có một người khác đang ngồi trong xe. Chẳng phải đó chính là Kính Râm sao? Mặc dù hắn không đeo cặp kính ngày hôm trước, nhưng bộ mặt gai góc của hắn thực sự khó có thể quên được.
“Đúng là một công việc nhàn hạ, ông ta đã được về rồi. Mấy cô ở phòng Hành chính tổng hợp nói rằng hôm qua ông ta cũng về từ lúc trưa. Ông ta ở cơ quan chưa được một tiếng đồng hồ thì phải?”
“Hôm qua cũng vậy sao…?”
“Sao thế? Cậu quen Giám đốc của bọn tôi à?”
“Eh? À, không, em không quen ông ta. À này, chị có biết người đàn ông còn lại trong xe không?”
“Hmm-? Tôi cũng không chắc lắm, hình như là một ông trùm yakuza thì phải? Hình như hắn ta vừa nói chuyện với Giám đốc về việc gì đó. À, đúng rồi, Minh Hải, nghe tôi than phiền một chút được không? Bọn họ quá đáng lắm rồi!”
Linh Linh-san kéo tôi tới tiệm Mos Burger gần đó. Như mọi khi, trên bàn ăn chất đầy những chiếc bánh burger, bánh mì kẹp xúc xích, salad, và khoai tây chiên chồng chất lên nhau như những ngọn đồi con. Nhìn cái đống đó đã đủ khiến người ta phát ngấy rồi, nên tôi chỉ ăn một miếng hành tây tẩm bột thôi.
“Có thể bọn tôi sẽ không được ở lại Nhật Bản nữa.”
Sau khi xử lý xong một nửa chỗ đồ ăn, Linh Linh-san cuối cùng cũng mở lời:
“Tôi vừa mới được thông báo về chuyện này, nhưng không biết lý do. Họ nói cái gì mà đừng gửi tiền về nhà nữa, và chấm dứt hợp đồng; thật sự là rất đau đầu vì đột nhiên họ bảo với tôi chuyện đó.”
“Chuyện này thật là… tệ.”
“Đấy, phải không nào? Có vẻ là hầu hết mọi người ở nhà tôi đều bị gọi tới đây để thông báo về việc này. Mà bọn họ thì kiếm được bao nhiêu tiền từ lao động nước ngoài bọn tôi rồi. Nghe đâu công ty đang muốn thay đổi hình tượng và trở thành một công ty việc làm thời vụ hợp pháp hơn, nên họ muốn giũ bỏ gánh nặng - là bọn tôi? Hầy - giá mà Kusakabe-san còn ở đây, chắc hẳn ông ấy sẽ nghĩ ra cách gì đó để giúp bọn tôi.”
Tôi trầm ngâm. Không biết chuyện này có liên quan tới vụ án không? Nếu Kusakabe Masaya vẫn còn ở đây - vậy có nghĩa là, chuyện này xảy ra vì Kusakabe Masaya không còn ở đây nữa? Nhưng tại sao? Và không phải những người phụ nữ ở Hello Palace chỉ là công cụ để bọn chúng rửa tiền sao?
“Bọn họ còn không cho phép chúng tôi làm việc ở những nơi khác nữa. Chẳng phải đó lẽ ra là quyền của bọn tôi sao? Nhưng nói thật với cậu này, công ty đã lo liệu hết visa của bọn tôi rồi, nên có lẽ chúng tôi sẽ phải về nước. Aaah - thật là - bực mình quá đi mất!”
Linh Linh-san sau đó tiếp tục ních thêm cái bánh mì kẹp xúc xích sốt cay kiểu Mexico vào miệng.
“Hình như đám yakuza vừa tới đây để thảo luận về việc này, mấy người ở phòng Hành chính tổng hợp vừa bảo tôi như vậy.”
Tôi đứng phắt dậy, nhưng đầu gối tôi va phải cạnh bàn. Linh Linh-san vội vàng giữ chặt ly cà phê đá vì nó suýt lật nhào.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì.” Quả nhiên việc này có liên quan tới vụ án. “Ừm… bọn họ nói về chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không chắc lắm, vì đây cũng chỉ là chuyện tôi nghe người khác kể lại thôi, nhưng họ có nói đến chuyện kiểm tra phần gốc hay gì đó. Không biết thế nghĩa là sao nhỉ. Chắc là họ nghĩ chúng tôi thông đồng với Kusakabe-san? Hay họ sợ chúng tôi báo cảnh sát? Nhưng mà như vậy cũng không cần phải đuổi chúng tôi ra khỏi Nhật như vậy chứ!”
Kiểm tra phần gốc sao?
“Ah…”
Trong khi vẫn nhìn chằm chằm xuống cốc nước cam ép, tôi chậm chạp ngồi xuống.
Tôi cảm thấy - tôi đã hiểu ra rồi.
Alice đã nói rằng việc rửa tiền thông qua Hello Palace không hiệu quả, hơn nữa, công ty đã biển thủ tiền của yakuza. Vì khoản tiền này được kiếm từ một nguồn trái pháp luật, công ty cần phải rửa tiền để trả nợ. Vậy họ cần phải làm thế nào? Đương nhiên là họ lại sử dụng Hello Corporation cho việc này. Biện pháp kém hiệu quả này không còn được dùng để làm cho Kishiwada-kai nữa, mà là để phục vụ chính công ty; và Kusakabe Masaya, người phụ trách việc điều hành kế hoạch này không còn ở đây nữa - và việc rửa tiền đương nhiên sẽ bị đình đốn lại, không thể tiếp tục được nữa. Ít nhất tình hình là như vậy khi nhìn từ góc nhìn của Kishiwada-kai.
Rồi sau đó chuyện gì sẽ xảy ra?
Đối với đám người này, cư dân ở Hello Palace chỉ như tấm vải lọc bám đầy sạn sau khi chúng đã rửa xong tiền (mặc dù đó không phải là một cách nói hay ho gì). Nếu chính quyền đánh hơi được vụ việc và tiến hành điều tra, thì sẽ rất phiền phức. Và hơn nữa, như Linh Linh-san đã nói, một số người còn có thể bị bắt vì liên quan tới vụ việc của Kusakabe Masaya.
Vì vậy, những thứ không còn giá trị nữa thì phải đem vứt đi.
Và không may (nhưng lại là may mắn cho bọn chúng) là những cư dân của Hello Palace đều là người nước ngoài.
Chỉ cần bọn chúng sa thải tất cả và đẩy họ về nước, thì sẽ không thể điều tra thêm được nữa.
Gần như tất cả những điều trên đều chỉ là phỏng đoán của tôi, nhưng nếu đó đúng là sự thật, thì mọi chuyện thật sự là rất tệ. Nhấp một ngụm nước cam; vị của nó đắng ngắt một cách kì lạ.
“...Hải. Oi, Minh Hải!”
Giọng của Linh Linh-san kéo tôi trở lại thực tại.
“Eh? À, sao thế ạ?”
“Minh Hải, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“...Em mười sáu tuổi.” Chị ấy hỏi tuổi tôi làm gì nhỉ?
“Hai năm nữa. Tôi không chờ được hai năm đâu, và cậu còn cần cha mẹ đồng ý nữa. Thế này làm sao mà kiếm visa được, chúng ta còn phải chung sống nữa. Thế mà tôi cứ nghĩ Minh Hải cũng được…”
Eh, khoan đã? Chị ta đang nói cái gì vậy?
“Ahhh - Biết thế tôi đã kiếm bạn trai từ đầu rồi.”
*
Tôi tạm biệt Linh Linh-san sau khi rời Mos Burger. Thật tình, cái nào mới là sự thật vậy? Tất cả đều là đùa thôi, phải không? Tôi lắc đầu để gạt đi nụ cười đầy toan tính của Linh Linh-san ra khỏi tam trí, rồi vừa đi vừa nghĩ về những sự thay đổi liên quan tới Hello Corporation.
Giờ chúng tôi phải tập trung tìm hiểu về tình hình xung quanh vụ việc này.
Nhưng khi tôi đi ngang qua ngã tư giữa khu văn phòng và đứng trước Nhà hàng Tobu, dòng suy nghĩ của tôi tắc tị, và nhịp bước chân tôi cũng chậm dần lại.
Tôi bước vào một cửa hàng tiện dụng, chen ngang qua một nhân viên văn phòng đang ăn trưa, mua một can cà phê, rồi bước tới chỗ điện thoại công cộng ở ngoài cửa để ngồi nghỉ.
Tôi lấy điện thoại ra và lật mở máy, nhưng rồi lại gập nó lại ngay lập tức.
Có lẽ chuyện này không liên quan tới vụ việc, và cũng không trực tiếp liên quan tới Kusakabe Masaya. Tóm lại là, tôi chỉ cần báo lại thông tin cho Alice. Tôi nên mặc kệ đó có phải là thông tin quan trọng hay không, vì cô ấy thông minh hơn tôi nhiều.
Nhưng-
Đừng cố thể hiện vô nghĩa. Sau khi tự nhủ câu đó khoảng hơn mười lăm lần, ngón tay tôi vẫn chưa chịu nhúc nhích. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không muốn gọi Alice, nhưng có lẽ tôi sẽ lại bị ca thán nếu báo tin cho cô ấy muộn hơn, và sẽ được nghe mấy câu đại loại như ‘Sự chậm chạp của anh thật là đáng nể, có thể nói Sao Kim tự quay quanh trục còn nhanh hơn anh’ hay đại loại thế. Nhưng mà…
Cuối cùng tôi cũng hiểu rằng từ đầu Alice đã biết là tôi sẽ tự hành động, nên tôi không dám gọi cho cô ấy. Ngoài chuyện đó ra, những khi cô ấy coi tôi là đồ ngốc còn dễ chịu hơn.
Đống vỏ lon dưới chân tôi tăng lên hai, rồi ba. Người bán hàng cứ nhìn tôi, người chỉ mua từng lon một, bằng ánh mắt kì quái.
Khi tôi chuẩn bị bật nắp lon thứ tư, tiếng nhạc của bài ‘Colorado Bulldog’ bỗng vang lên inh ỏi từ điện thoại của tôi, làm tôi giật mình lỡ tay ném cái lon đi mất.
‘Narumi, anh đang ở đâu?’
Giọng Alice hớt hải.
“Đang ở nhà hàng, bên cạnh nhà hàng Tobu. Sao thế?”
‘Meo bỏ đi rồi!’
Tôi đứng bật dậy, và cộc đầu vào cái bốt điện thoại.
“...!”
‘Tiếng gì thế?’
“Không có gì… Em ấy đi từ lúc nào vậy?”
‘Khoảng nửa tiếng trước, em vừa mới phát hiện ra sau khi kiểm tra camera giám sát. Em chỉ giám sát hành động của bọn tay sai của Tabara-gumi, thật là sai lầm làm sao.’
Vị cà phê trong miệng tôi đắng như mùi gỗ cháy.
‘Túi của cậu ấy cũng biến mất rồi. Anh có biết chỗ nào Meo có thể đến không?’
“...Nhà em ấy thì sao?”
‘Em bảo Hiro tới đó rồi.’
Những nơi Meo có thể đi tới. Meo… đã bỏ đi. Tại sao? Khỏi phải bàn, đó là để gặp cha em ấy. Hoặc là vì em ấy sẽ khiến Min-san gặp rắc rối nếu tiếp tục ở lại.
“Em ấy có nói gì với Min-san không?”
‘Cậu ấy rình lúc Bà chủ đang ở trong tiệm ramen, thế mà anh cũng phải hỏi à? Chắc chắn Bà chủ sẽ ngăn cậu ấy lại nếu chị ấy biết ngay từ đầu.
Bỏ đi mà không nói một lời. Tôi cảm thấy như có một thứ chất lỏng đen ngòm, lạnh buốt đang dâng lên người tôi từ dưới hai chân, và nhấn chìm cổ họng tôi trong nháy mắt. Tôi không đứng nổi nữa, và nắm chặt lấy cái điện thoại công cộng. Tại sao? Tại sao bọn họ đều như vậy, bỏ đi mà không nói một lời? Họ nghĩ làm vậy là vì thông cảm với bọn tôi, nhưng họ có biết làm vậy là làm khổ bọn tôi thế nào không? Bọn họ bị đần sao!? Cái quái gì vậy chứ! Cơn giận không có chỗ giải tỏa khiến bàn tay cầm chiếc điện thoại của tôi run lên.
‘...mi, Narumi! Anh làm sao vậy!? Anh có nghe thấy không đấy!?’
Nghe thấy tiếng hét của Alice bên tai, tôi bừng tỉnh:
“...Anh không sao. Anh sẽ đi tìm em ấy.”
Nhưng tôi biết tìm em ấy ở đâu đây?
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xầm xì, rồi lại hướng sự chú ý của mình về phía những con phố nhộn nhịp. Tìm một cô bé nhỏ nhắn giữa đám đông trong thành phố này cũng khó ngang với việc tách những giọt nước mưa và những giọt nước mắt cùng chảy ra biển khơi; và Meo lại không có điện thoại nữa.
Tôi chợt nghĩ ra một ý, và quay lại nhìn chiếc điện thoại công cộng sau lưng.
“Alice, em kiểm tra nhật kí cuộc gọi của Kusakabe Masaya chưa?”
Có lẽ vì tôi quá căng thẳng, nhưng giọng tôi to đến nỗi cặp đôi vừa đi vào cửa hàng tiện lợi giật mình và nhìn tôi chằm chằm.
‘Em kiểm tra gần hết rồi - À, em hiểu rồi!’
Tiếng gõ phím liên thanh vang lên từ đầu dây bên kia. Alice lập tức nhận ra tôi đang định làm gì. Meo chọn cách bỏ đi khỏi tiệm ramen Hanamaru vì không muốn làm phiền Min-san. Để làm vậy, em ấy phải làm gì? Em ấy không thể để người khác nhìn thấy mình rời đi, và không để bọn yakuza đang dòm ngó cửa tiệm nhìn thấy, nên hẳn là em ấy phải rời đi một cách lén lút. Sau khi đã làm được, em ấy phải báo cho đám người ở Tabara-gumi rằng em ấy không còn ở tiệm ramen nữa. Cách duy nhất để Meo có thể liên lạc với đám người đó là-
‘Đừng nói nữa, Narumi! Cậu ấy đang ở Siêu thị Lowson đối diện với nhà hàng Quattro, nghe rõ chưa?’
Alice chưa nói dứt lời, tôi đã cất bước chạy đi rồi. Vượt qua chỗ sang đường cho người đi bộ, tôi chạy vào trong những ngõ nhỏ phía sau Siêu thị Parco.
“Cuộc gọi gần nhất cách đây bao lâu?”
‘Khoảng mười phút trước. Khoan, Narumi, đừng tới đó. Nhỡ anh gặp phải người của Tabara-gumi thì sao?’
“Giờ còn nói vậy để làm gì nữa, còn ai giúp được đâu!?”
‘Chỗ đó khá gần văn phòng của Hirasaka-gumi-’
Tôi dập máy và vứt điện thoại vào túi. Mười phút trước. Hay là em ấy vừa mới đi chỗ khác rồi? Tôi có tìm nổi em ấy không đây?
Chợt thấy một cô gái da màu với một chiếc túi Boston trong tay đang đứng dưới biển hiệu của Siêu thị Lowson, tôi suýt chút nữa gào toáng tên Meo từ bên kia đường vì kích động. Sau khi nhận ra em ấy có vẻ đang đợi ai đó ở chỗ điện thoại công cộng, tôi lập tức nuốt lại những lời định nói vào trong bụng.
Tôi băng qua con đường và lại gần Meo, chỉ để thấy em ấy tròn mắt ngạc nhiên và ôm chặt chiếc túi vào ngực mình.
“Anh Trợ Lý, sao anh lại ở đây?”
Tôi chống cả hai tay lên gối, khuỵu lưng xuống, cố gắng kiềm chế hơi thở của mình. Vì tôi vừa chạy đột ngột, đầu tôi đau buốt lên từng đợt vì thiếu oxy.
“...Meo, chúng ta về thôi.”
Meo lắc đầu quầy quậy làm hai bím tóc đung đưa theo.
“Không, anh về đi, anh Trợ Lý.”
“Em đã liên lạc với bọn yakuza, phải không?”
Thấy Meo cắn môi mà không trả lời, trái tim đang kích động của tôi đành chùng xuống. Meo định giao nộp bản thân em ấy và hai trăm triệu yên cho Tabara-gumi. Đầu óc em có bình thường không vậy? Em ấy có biết chuyện gì sẽ xảy ra khi làm vậy không?
“Em cứ nghĩ thử là hiểu ngay thôi, làm sao bọn chúng có thể để em và cha em, những người biết về chuyện này, được tự do? Em nghĩ cái gì vậy hả!? Đồ ngốc này!?
“N-nhưng mà…!”
“Tóm lại là-”
Khi tôi vươn tay ra để cầm lấy quai túi, tiếng xe phanh gấp vang lên sau lưng tôi, và vẻ mặt Meo thay đổi hẳn đi: “Anh Trợ Lý, mau buông ra!”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cửa sau của chiếc xe van màu đen mở ra, và hai gã đang bước tới chỗ chúng tôi từ trong xe. Một trong hai tên đó chính là gã mặc đồ da!
“Chạy mau!”
“Eh? K-khoan đã!”
Tôi giật lấy chiếc túi Boston trên vai Meo và khoác nó lên vai mình, rồi vùng chạy trong khi túm chặt lấy tay Meo. Tiếng chân hớt hải và tiếng nổ máy vang lên sau lưng chúng tôi. Lờ đi những tiếng quát giận dữ “Hai đứa kia, đứng lại!”, tôi kéo Meo vào một con dốc trong một con hẻm nhỏ, nhảy qua một bức tường thấp, rồi mau chóng vượt qua khoảng trống phía trước lối vào của một tòa nhà.
“Anh Trợ Lý… X-xin đừng làm thế này!’
Im đi và chạy đi nào! Cố bỏ ngoài tai tiếng bước chân của hai gã đang đuổi theo chúng tôi, bàn tay tôi đang nắm tay Meo càng nắm chặt lại. Cái quai của chiếc túi Boston hơi trượt xuống dưới vai tôi, và hai lá phổi của tôi bỏng rát trong đau đớn. Nhưng dù sao chúng tôi cũng phải tìm cách để trà trộn vào đám đông, dù sao thì-
Chạy tới một con đường hẹp sau khi lao xuống dốc, một tiếng còi đinh tai vang lên bên cạnh tôi, khiến tôi giật nảy người và dừng khựng lại. Chiếc xe van màu đen lúc nãy đang chặn đứng tầm nhìn của chúng tôi. Chúng tôi bị vây rồi! Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn, và không đợi tôi quay đầu lại, hai tên lúc nãy đã tiến tới bên cạnh chúng tôi.
“Mấy đứa nhỏ phiền toái này…!”
Tên mặc áo da vừa thở hồng hộc vừa nói. Cơn ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng tôi, và tôi cảm thấy như chân tôi đã biến mất từ đầu gối trở xuống. Vậy là cuối cùng thì cũng chẳng thể làm gì, chẳng thể làm được gì…
“Khoan đã, anh này không liên quan, cho nên…”
Tiếng van nài của Meo bị bàn tay của gã đàn ông bịt lại. Cánh cửa sau của chiếc xe van mở ra: “Cả hai chúng mày, lên xe!”, một giọng nói khàn hơn của một tên khác vang lên từ trong xe. Tôi tưởng tượng mình sẽ húc vào bụng tên bên phải, rồi vung chiếc túi Boston đập vào tên bên trái, rồi nhanh chóng bỏ chạy với Meo, nhưng thực tế thì, tay tôi thậm chí không nhúc nhích nổi, cứ như nó bị đóng băng. Gã trong xe vươn tay ra để giật lấy chiếc túi trên vai tôi, còn tôi nắm chặt tay lại theo phải xạ.
“Thằng oắt con, bỏ tay ra…!”
Một nắm đấm bỏng rát thụi vào bụng tôi. Cảm giác đầu tiên không phải đau đớn, mà là cơn buồn nôn ứ lên họng tôi.
“...(khụ)...(khụ)!”
Tên yakuza tóm lấy tôi, người đang gần gục xuống, túm vai tôi và lại giã thêm một đấm nữa vào bụng. Tôi cảm thấy tiếng xương rạn vang tới tận óc. Mắt tôi mờ đi. Meo đang gào thét cái gì ấy nhỉ? Khi bị hai gã đứng hai bên sút vào bụng, tôi bỗng nghĩ tới Alice, tôi cũng không hiểu vì sao. Xin lỗi nhé, vì anh không nghe lời anh, nên anh mới bị như thế này. Là do anh nhát gan quá. Một bàn tay vươn ra sau lưng tôi từ bên trong xe, định kéo tôi vào bên trong.
Đúng lúc đó, có một tiếng ầm lớn. Cả cái xe van bị đẩy qua một bên, và cái gã định túm lấy tôi ngã nhào xuống. Tôi cũng ngã ra đường.
Tôi nhăn nhó vì đau đớn, trong mắt tôi hiện ra bóng dáng một chiếc xe màu xanh nước biển. Không biết từ lúc nào, một chiếc xe tải đã đâm sầm vào xe van, làm gờ chắn sốc bị méo đi, còn động cơ thì bốc khói trắng nghi ngút.
“Cái gì…!?”
Trong khi mấy tên yakuza vẫn đang ngơ ngác, cánh cửa xe tải nhanh chóng mở ra, và ba thanh niên mặc áo phông đen nhảy xuống từ phụ ghế lái và thùng xe, trong khi một người khác mặc áo choàng đỏ rực nhìn ra từ ghế lái.
“Nhóc Câu lạc bộ Làm vườn, mau chui vào sau!” Yondaime giơ ngón cái trỏ vào thùng xe.
“-Chết tiệt… Chúng mày đang làm gì thế…!?”
Lại thêm những bóng người nữa lao ra từ trong xe van. Hai- không, ba người. Những tiếng quát tháo giận dữ và những nắm đấm đối đầu với nhau. Mấy người ở Hirasaka-gumi, dù đánh đấm không tệ, nhưng vẫn dưới cơ khi gặp phải yakuza thực thụ, và chẳng mấy chốc đã có hai người gục xuống mặt nhựa đường.
“Đừng có láo toét, ranh con!”
Đám yakuza vẫn đạp lên người mấy gã áo đen một cách tàn nhẫn. Miệng ngậm đầy máu đau đớn, tôi gượng đứng dậy và túm lấy tay Meo. Bọn yakuza đã hướng sự chú ý của chúng đi rồi, chúng tôi vẫn có cơ hội trốn thoát chứ?
“Mau đứng dậy!” Tôi bị túm lấy từ phía sau, và có cảm giác như ai đó vừa nhét một cục nước đá vào bụng tôi. “Oi, chơi thế đủ rồi! Về thôi!”
Tiếng hét lớn vang lên, nhưng những thành viên của Hirasaka-gumi vẫn đang chiến đấu với đám yakuza.
“-Cúi xuống!”
Một tiếng quát lớn xé toạc qua cả con phố. Đó là tiếng Yondaime.
Cánh tay của anh ta vươn ra khỏi chiếc xe tải, và ném ra một vật nhỏ, nó lăn tới chân tôi sau khi vạch nên một đường cong trong không trung. Tôi thấy mấy gã mặc áo phông đen che tai và ngồi thụp xuống. Tới giờ nghĩ lại, tôi vẫn không hiểu sao mình có thể bắt chước họ vào lúc đó. Khỏi phải nói, tôi được biết chân tướng về cái vật nhỏ hình trụ đó rất nhanh ngay sau đó.
Ôm chặt lấy đầu của Meo vào lòng và ngồi thụp xuống - tôi còn không kịp bịt tai lại. Cái vật nhỏ kia tạo nên một tiếng động điếc tai và ánh sáng chói lòa. Đầu óc tôi nhòa đi…
Đó là một quả lựu đạn choáng đặc chế của Thiếu Tá.
Tôi không rõ mình đã bất tỉnh trong bao lâu.
Tôi tỉnh lại nhờ tiếng ai đó bị đánh, và Meo đang mếu máo ở bên cạnh tôi, còn mấy gã áo đen đứng xung quanh chúng tôi. Sau khi cựa quậy một lúc, tôi nhận ra mình đang ở trong thùng xe phía sau chiếc xe tải.
“Aniki, bọn em xin lỗi vì tới trễ.”
Mấy gã chân tay xin lỗi tôi, gương mặt họ bị đánh bầm dập. Tôi muốn đáp lời bọn họ, nhưng không làm nổi vì miệng tôi khô rát, còn môi thì run bần bật. Mỗi nhịp đập của trái tim khiến cơn đau nhói lên ở chỗ vết thương.
*
Có một kệ sách nhỏ, một cái giường bình dị, và một cái bàn nhỏ cùng với vài cái hòm các-tông được đặt trong thư phòng tối tăm trong văn phòng của băng nhóm, và chỉ có cái màn hình máy tính chưa tắt là tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ.
Những tia sáng hơi xanh chiếu lên gương mặt Meo, người đang ôm chặt lấy chiếc túi của mình, khiến gương mặt em ấy trong như đang ốm. Tôi tìm thấy cái kệ sách và ngồi xuống, không biết phải nói gì, nên tôi chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chương trình đang chạy trên máy tính. Tôi cảm thấy Yondaime, người đã thu xếp cho chúng tôi nói chuyện một mình với nhau, đã hơi quá cẩn thận. Cơn đau dưới bụng tôi ở chỗ bị bọn yakuza sút vào giờ chỉ như một vết thương cũ đôi khi nhói lên thôi.
Tôi thấy hoàn toàn không cần thiết phải hỏi vì sao em ấy bỏ đi, vì như vậy chẳng có ích gì. Bởi vì đó là thân thể của Meo, là tính mạng của chính em ấy.
Nhưng mà-
“Anh Trợ Lý, vết thương của anh vẫn ổn chứ.”
“Đừng lo lắng quá về chuyện đó, là do anh cẩu thả. Lỗi tại anh.”
Tại sao lúc nào tôi trả lời em ấy nghe cũng giống như tôi đang sốt ruột nhỉ?
“Anh vẫn giận à?”
Meo hơi ngẩng đầu lên hỏi. Tôi thở dài:
“Tại sao em lại rời đi?”
Và rốt cục, em ấy vẫn trả lời điều chúng tôi đã rõ từ lâu.
“...Bởi vì… nếu em không đi, cha sẽ bị giết.”
Xen lẫn giữa câu trả lời là những tiếng thút thít.
“Kể cả nếu em có tới đó thì cha em vẫn sẽ bị giết, và em còn có thể bị tra tấn nữa. Lẽ ra em phải thận trọng hơn.”
Tôi cố nén cảm xúc của mình để nói ra câu đó, giọng tôi phẳng như đất sét được nhào bẹt dí.
“Nhưng sau khi chúng em trả lại tiền thì sẽ ổn thôi…”
“Bọn chúng là yakuza đấy.”
Tôi ngắt lời, trong khi em ấy vùi mặt vào chiếc túi.
“...Em muốn được gặp cha. Em không thích thế này, cha đang ở một nơi mà em không có mặt… Mấy cái này, mấy cái này…”
Lời em ấy nói nhanh chóng bị thay bằng tiếng nức nở, nhưng tôi vẫn không khoan nhượng:
“Nhưng ngay cả như vậy em cũng không cần phải bỏ đi. Em có biết Min-san lo lắng thế nào không!?”
“Nhưng…” Đôi mắt của Meo sưng húp vì khóc. “Nếu em nói em muốn rời đi, chắc chắn mọi người sẽ cản em lại.”
“Chứ còn sao nữa!”
Tôi vô thức nổi cáu. Meo rúm hai vai lại vì sợ. Thực sự, tôi mới là người ngạc nhiên nhất. Tôi không nghĩ mình sẽ nổi cáu tới mức này. Tôi hướng ánh mắt của mình xuống sàn nhà bụi bặm, và kiềm chế hơi thở của mình.
Mặc dù rõ ràng chính tôi là một trong những người đã dồn Meo vào chân tường.
Nổi giận chẳng có ích gì, hẳn là có những điều khác tôi nên nói với em ấy. Bắt đầu thế nào đây? Thôi quên đi, cũng chẳng để làm gì, kể cả khi em ấy không hiểu. Tóm lại, tôi cảm thấy muốn gào lên với ai đó nếu không thể bộc lộ những cảm xúc đang dồn nén trong lòng thành lời.
Diễn tả thành lời.
Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?
Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng tôi cũng cất lời. Nhưng có cảm giác như tôi đang không nói với Meo, mà nói cho chính mình vậy.
“Anh kể cho em nghe về Ayaka chưa?”
Meo liếc nhìn lên mặt tôi và trả lời: “Chỉ nhắc tên thôi.”
Tôi không chịu nổi ánh mắt trong sáng của Meo, nên tôi vừa nhìn cái màn hình máy tính vừa kể.
“Bọn anh là bạn cùng lớp… và cô ấy là bạn anh.”
Gọi là “bạn” có đúng không nhỉ? Tôi ngừng lại trong thoáng chốc để nghĩ về chuyện đó.
“Anh là học sinh mới chuyển đến, và chẳng có mấy bạn bè. Ayaka mời anh gia nhập Câu lạc bộ Làm vườn, và cũng là người đưa anh tới tiệm ramen Hanamaru. Cho nên, nhờ có Ayaka anh mới gặp được Meo.”
Đó chính là - một phép màu vẫn đang tiếp tục xảy ra.
“...Chị ấy đang ở đâu rồi?”
“Đang nằm trong bệnh viện.”
Im lặng.
Những tiếng động vang lên từ trong ổ cứng.
“Cô ấy nhảy xuống từ sân thượng trường anh. Cô ấy không chết, nhưng sẽ không thể tỉnh lại nữa.”
Tới lúc này, tôi mới nhìn vào mặt Meo. Môi em ấy mím chặt, ánh mắt chăm chú theo dõi tôi.
“Alice từng nói cho anh lý do Ayaka nhảy xuống từ trên đó, nhưng anh cũng không biết như thế có đúng không, vả lại giờ chuyện đó cũng vô nghĩa rồi. Nhưng Ayaka chỉ nhảy mà không nói một lời, không một lời nào với anh. Em có biết sau đó anh trở thành như thế nào không?”
Meo im lặng lắc đầu.
“Anh trở nên hoàn toàn vô vọng, không ai có thể giúp được anh. Anh không thể ghét bỏ ai, không thể tức giận với ai, chỉ đơn giản là có một lỗ hổng trong tim anh, chỉ có sự giá lạnh của trái tim là tăng lên thôi. Rất đau đớn.”
Meo gật đầu. Những tia sáng trắng chiếu lên mặt em ấy, gương mặt của em ấy phản chiếu lại những tia sáng nhờ nhờ phát ra từ cái màn hình máy tính.
“Có thể là dễ dàng hơn khi bỏ đi mà không nói gì với mọi người. Tự quyết định, rồi tự đồng tình với quyết định của mình. Nhưng khi ta đã có bạn bè, chẳng phải chúng ta nên để dành một phần trái tim mình cho bạn bè chứ? Sau khi đã thu xếp mọi thứ trong lòng, sẽ còn thừa nhiều chỗ lắm. Nên đừng đi mà không nói một lời. Nhỡ như không còn ai ở trong khoảng trống đó, chúng ta biết phải làm sao? Nếu đã biết như thế này, không gặp nhau từ đầu có khi còn tốt hơn.”
Nói được nửa chừng, chính tôi cũng không rõ mình đang nói với ai nữa. Bóng tối trong thư phòng, Ayaka trong kí ức của tôi, và cả chính tôi, nghe những lời mình nói, tất cả đều không đáp lại lời tôi.
Thay vào đó, người đáp lại lời tôi là Meo.
“...Em xin lỗi.”
Chẳng còn lời nào đơn giản hơn từ này nữa. Nghe vậy, những nút thắt trong tim tôi dần nới lỏng. Giá mà chúng tôi có thể bày tỏ những lời đơn giản này, có lẽ tôi và Ayaka đã có thể đang sống một cuộc sống tốt hơn.
“Nhưng khi anh nói nếu không gặp nhau từ đầu thì tốt hơn, em nghĩ đó có lẽ là nói dối.”
Tôi ngượng nghịu cười đáp lại. Đó là một nụ cười không tệ, phải không? Xung quanh tối quá, tôi không nhìn ra Meo đang khóc hay đang cười.
“Nhưng vì em đã giao lại việc này cho thám tử, em nên tin vào cô ấy tới phút cuối cùng. Có thể bây giờ bọn anh chỉ đang trì hoãn mọi việc, nhưng bằng giá nào bọn anh cũng sẽ không giao Meo cho bọn yakuza, và chắc chắn bọn anh sẽ cứu được cha em.”
“Vâng…”, và lần này, tôi biết chắc là em ấy đang khóc.
“Đương nhiên, rời đi hay không là lựa chọn của em, bọn anh không có quyền bắt em ở lại. Nhưng nếu em thực sự muốn đi, hãy nhớ nói với anh trước.”
Và rồi-
“Và rồi anh sẽ ngăn em lại, phải không?” Đôi mắt của Meo ngấn nước.
Người cảm thấy nhẹ nhõm có lẽ không phải Meo, mà là tôi.
Tôi thở dài và đứng dậy.
Nhưng Meo chặn tôi lại khi tôi đang chuẩn bị rời khỏi thư phòng.
“Sao thế?”
“...Làm sao các anh biết em ở đâu nhanh vậy?”
Tôi định nói gì đó để an ủi em ấy, nhưng thực sự tôi chẳng nghĩ ra được điều gì.
“Những gì Meo nghĩ thật sự rất dễ đoán mà.”
Meo cười ngượng nghịu, rồi đứng dậy và bước tới cạnh tôi, rồi cầm lấy tay trái của tôi và nâng nó lên. Tim tôi thoáng đập rộn ràng, sống lưng tôi chạm vào cánh cửa phòng.
“Cái... gì thếMeo viết một vài từ vào lòng bàn tay tôi, những nét chữ phức tạp gồm nét vuông và tròn. Tôi nhận ra có lẽ đây là tiếng Thái.
“Charunee.”
“Sao cơ?”
“Đó là tên thật của em, chỉ có cha em biết thôi.”
Meo nắm bàn tay của tôi lại, rồi dùng cả hai bàn tay nắm chặt lấy nó. Hai tay của em ấy ấm hơn tay tôi nhiều.
“Để Meo không bị ma quỷ bắt đi, anh phải nhớ tên em đấy, được không?”
Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt long lanh nước mắt, tôi chỉ cảm thấy một dòng chảy nóng hổi dâng lên mặt mình. Tôi quay mặt đi, và gật đầu.
Khi mở cửa thư phòng, tôi đập phải cái gì đó, và nghe thấy ai đó kêu lên ‘Ái!’
“...Mấy người làm gì vậy?”
Khoảng bốn gã tay chân mặc áo đen đang đứng nép ở ngoài cửa, nghe lén. Khi tôi định bước ra ngoài, cả hội cười bẽn lẽn và lùi lại vài bước.
“À thì, là vì aniki đang ở một mình với một cô gái khác.”
“Đúng rồi ạ. Nhỡ có gì xảy ra, bọn em phải báo lại với ane-san.”
Huh?
“Bọn em nghe nói hai người đã đi tới giai đoạn có thể cùng ngủ chung giường”
“Anh hai Hiro nói rằng aniki có năng khiếu, nên như thế này thật là nguy hiểm.”
Mấy tên này đang nói về chuyện quái gì đây!?
“Ừm… Chuyện của em với Alice không phải như mọi người nghĩ đâu.”
“Sao thế ạ?”
Không ra được khỏi phòng, Meo hỏi từ sau lưng tôi, trong khi tôi quay đầu lại và vẫy tay ra hiệu mọi chuyện đều ổn.
“Mấy người đang làm gì vậy?”
Cánh cửa sắt mở ra, và Yondaime bước vào cùng với Núi Đá và Cột Điện. Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào. “Anh còn vài chuyện cần nói với Yondaime, nên em cứ chờ ở trong một lúc.” Tôi đẩy meo vào trong thư phòng, rồi đóng cửa lại.
“Nhóc Làm vườn, nói chuyện với con bé xong chưa?”
“Xong rồi.”
Yondaime ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện. Khoảng mười thành viên của Hirasaka-gumi đứng vây quanh chúng tôi, và làm tôi cảm thấy như mình đang ngồi dưới một cái giếng vừa tối vừa sâu.
“Tao gọi Hiro rồi, anh ta sẽ đến đón mấy đứa ngay đây.”
“Về chuyện này… ừm… em có một đề nghị.”
Ngay khi tôi nói vậy, ánh mắt của Yondaime đanh lại.
“Tao không thể giấu con bé cho mày được.”
Whoa… tôi bị từ chối thẳng thừng. Tôi là người dễ đoán vậy sao? Tôi thấy mình như một cuốn sách mở toang, thật là buồn mà. Nhưng lần này tôi vẫn tiếp tục van nài:
“Anh không thể làm được sao?”
“Bọn tao có liên hệ gì với con bé đó? Chỉ là vì Alice bảo tao đến cứu mày lúc nãy nên tao mới cho nó đi cùng thôi. Những kẻ phiền phức nên biến hết đi!”
Cách anh ta nói chuyện thật sự là không thương tiếc chút nào hết.
“Nhưng anh nói anh nợ em một lần mà…”
“Thế mày nghĩ tao phải làm bất cứ việc gì cho mày vì tao nợ mày sao? Mày có bị ngu không? Chẳng phải tao đã bảo mày rồi sao, tao chỉ giúp bạn bè và gia đình của họ thôi. Tao có thể giúp mày nếu mày gặp rắc rối, nhưng tao không quan tâm tới con bé đó. Tao không có nghĩa vụ phải đối đầu với Tabara-gumi chỉ để cứu nó.”
Tôi thật sự không biết phải nói gì nữa. Yondaime là yakuza, cho nên anh ta có một ranh giới rõ ràng giữa nguyên tắc đạo đức và người của anh ta.
Tôi chống nắm tay lên đầu suy nghĩ. Tôi cần phải thảo luận để giải quyết việc này, cho nên tôi cần một lý do hợp lý.
Thấy hai chúng tôi im lặng, đám áo đen xung quanh bắt đầu lo lắng. Nhưng bọn họ đều biết hậu quả của việc nói quá nhiều là bị Yondaime cho ăn đòn, nên không ai dám nói gì. Trong thế giới này của họ, họ là máu mủ của nhau, và thủ lĩnh của họ cũng vậy, nên lời nói của Yondaime có sức nặng khủng khiếp.
...Ah, phải rồi.
Tôi xem xét tất cả những lý do tôi có thể nghĩ ra. Lý do này có ổn không? Có thể tôi sẽ bị ăn đòn, nhưng vì họ không phải là yakuza thực thụ, tôi có thể giả vờ mình đang chơi trò chơi gia đình thôi.
Tôi khoanh tay trước ngực, và cẩn trọng lựa chọn những lời để nói tiếp theo.
“Ừm… vậy anh có thể giúp một việc liên quan đến em chứ?”
“Nói đi.”
“Xin hãy làm… cái gì ấy nhỉ…? Hãy thực hiện nghi thức uống sake với em.”
Lông mày Yondaime giật giật, còn đám lâu la đứng xung quanh tôi bắt đầu nhốn nháo.
“Cuối cùng aniki cũng…”
“Hay quá.”
“Sou-san, bọn em cũng xin anh đấy-”
“Đừng có đùa!” Yondaime gào lên, và tiếng nhốn nháo im bặt. “Tao đã nói rồi, tao sẽ không cho học sinh trung học gia nhập băng đảng!”
“Em không cần gia nhập băng đảng.” Tôi trả lời ngay lập tức: “Em không muốn gia nhập băng đảng, mà muốn trở thành anh em kết nghĩa. Xin hãy chấp nhận!”
Đột nhiên gương mặt của Yondaime trông như bị sốc, rồi anh ta bắt đầu nghiến răng.
“Như thế chúng ta sẽ không còn nợ gì nhau nữa… Anh thấy sao?”
Tôi tiếp tục. Nhưng tôi có thể thấy rõ cơn giận của Yondaime đang dâng lên ngày một cao, tôi hơi sợ mình đã nói quá nhiều.
“Ra vậy, trở thành anh em kết nghĩa.”
“Như vậy bọn em không gọi anh là aniki được nữa, mà là Anh hai(?)”
“Nhưng như thế dễ nhầm với Anh hai Hiro, aniki ạ, nên bọn em tiếp tục gọi anh là aniki nhé?”
Tình huynh đệ của anh em kết nghĩa. Và như thế là tôi và Yondaime sẽ trở thành ‘máu mủ’. Và cứu bạn của tôi - lý do để cứu Meo đã ra đời.
Trong khi cả đám người Hirasaka-gumi đang nhảy múa ăn mừng, Yondaime đứng dậy, và lập tức tất cả lại im bặt. Ánh mắt sắc lẹm của loài sói nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi muốn nghẹt thở.
Dẫu vậy, Yondaime vẫn ngượng nghịu nói:
“Thực hiện nghi lễ uống sake là chúng ta hòa nhau, còn mày sẽ nợ tao một lần khi tao bảo vệ con bé cho mày, hiểu chưa?”
Không nén nổi sự hào hứng, tôi gật đầu. Bình tĩnh nghĩ lại mới thấy, không phải nợ Yondaime một lần còn đáng sợ hơn sao? Nhưng lúc đó tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Đám người áo đen hò reo ầm ĩ.
“Hay quá!”
“Ăn mừng thôi nào!”
“Im hết đi. Chúng ta tổ chức vào sáng mai, mau chuẩn bị đi!”, Yondaime quát lớn.
“Đã hiểu!”
“Em sẽ rèn luyện bản lĩnh nam nhi của mình ngay!”
Sau đó, Yondaime ra lệnh cho họ làm việc này việc kia, và bọn họ nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Còn tôi, tôi tựa người vào ghế sofa, nhìn chằm chằm bàn tay của mình. Không còn đường lùi nữa rồi, tôi cảm thấy như vậy.
“Nhóc Làm vườn, mày có số điện thoại của Kusakabe không?”
Khi mọi người đều đã rời khỏi văn phòng, Yondaime ngồi trên sofa hỏi tôi.
“Eh…? À, em có.”
Tôi mở danh bạ điện thoại và đưa cho Yondaime, trong khi Yondaime lập tức gọi vào số đó bằng điện thoại của văn phòng.
...Eh? Không đúng rồi, khoan đã, anh ta đang định làm gì!?
“-Tôi là Hinamura ở Hirasaka-gumi. Hãy đưa máy cho người phụ trách.”
Tôi không rõ cuộc điện thoại có nối máy được không, nhưng Yondaime nói bằng giọng trầm:
“Im ngay, các người là ai? Có phải người của Tabara-gumi không? Đúng rồi, Souichirou Hinamura đây. Các người nghe về vụ chiếc xe van rồi, phải không? Thế thì càng hay, chắc là Kusakabe vẫn còn sống, phải không? Sao? Đương nhiên đây là vì mối quan hệ bằng hữu của chúng ta rồi. Nghe kĩ đây, nếu có vấn đề gì thì cứ trực tiếp tìm đến Hirasaka-gumi. Cứ thử động vào quán ramen thêm lần nữa xem, tôi sẽ giết sạch các người!”
Yondaime dập máy và đặt nó lên bàn.
Anh ta lườm tôi với ánh mắt hung tợn, rồi nói:
“Có chắc là mày thắng được không?”
Tôi nhìn chiếc điện thoại đang im lặng nằm trên bàn, rồi lắc đầu.
“Chính mày tự nâng tiền cược lên, cho nên hãy cố nghĩ ra cái gì đi.”
Cũng chính là những lời Min-san đã nói với Meo.
Tôi thực sự không biết phải làm gì. Chỉ khi cần thiết tôi mới bắt đầu suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề, chưa kể còn những việc phải làm ngày mai nữa. Nhưng lúc này tôi chỉ có thể im lặng gật đầu. Giờ đây người khiến cho chúng tôi không thể lùi bước không còn là Meo, mà là chính tôi.