Kami-sama no Memochou

mở đầu + chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một ngày giữa kì nghỉ xuân, một khách hàng bất ngờ xuất hiện ở Văn phòng thám tử NEET, một cô gái người Thái kì lạ lúc nào cũng có vẻ năng nổ một cách bất thường.

Chiếc túi mà cha cô ấy để lại trước khi biến mất chứa đầy một món tiền khổng lồ - hai trăm triệu yên.

Yêu cầu của cô ấy là - “Xin hãy cứu cha mình.”

Cô gái thám tử NEET trẻ tuổi, Alice, người luôn mặc bộ pajama và không bao giờ bước ra khỏi phòng mình, và tôi, phụ tá của cô ấy, cùng với Tetsu-senpai, Thiếu Tá, và Hiro trong biệt đội Thám tử NEET sẽ bắt đầu cuộc điều tra. Kể cả thủ lĩnh của đám đầu gấu thiếu niên Yondaime cũng bị kéo vào việc này, và sự việc đã rẽ sang một hướng không ai ngờ-

Đây là phần thứ hai của câu chuyện về đám NEET-Teen trẻ tuổi có một chút khó đỡ, một chút hài hước, và thêm cả một xíu lòng dũng cảm nữa.

Narumi Fujishima

Cho tới năm ngoái, tôi vẫn chỉ là một nam sinh cao trung bình thường.

Vì những sự việc xảy ra vào mùa đông năm ngoái, toàn bộ học kì ba của tôi bị phá tung.

Dù vậy, tôi vẫn ngoi lên được năm hai, như một phép màu, nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu được bài giảng của giáo viên, và gần như trượt hết tất cả các môn. Khi tôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ, thì cuộc đời khốn khổ của tôi đã tới bên bờ vực thẳm rồi.

Tôi biết tôi không thể cứ thế trở thành một thằng ăn hại được, nên tôi đã nỗ lực đôi chút và kiếm được hai việc làm thêm.

Một trong số đó là làm nhân viên ở một tiệm ramen, còn công việc còn lại là… làm một trợ lý thám tử.

… Chắc tôi đã chọn nhầm chỗ để kiếm việc làm thêm rồi, và một trong hai người chủ của tôi cũng là NEET.

Hơn nữa, một đám NEET lúc nào cũng tụ tập ở chỗ tôi làm, và bắt nạt tôi để trở thành một NEET giống họ.

Còn về chuyện họ là ai-

Alice

Cô gái này là một thám tử NEET, và là một trong hai người đã tuyển dụng tôi.

Cô ấy là một hikikomori gần như không bao giờ ra ngoài, nên cách cô ấy sai khiến mọi người thực sự rất mất lịch sự.

Cô ấy nghĩ rằng một phụ tá thám tử (tôi) chỉ là một cái máy hút bụi biết nói.

Yếu ớt về thể chất, cô ấy không thể tự sống một mình, nhưng cô ấy rất giỏi tranh luận; mỗi khi tôi hơi phàn nàn một chút, lập tức cô ấy đáp trả bằng một tràng mắng mỏ khủng khiếp hơn năm nghìn lần.

Thật chứ, tại sao tôi phải làm việc cho cô nhóc này?

Thực ra, tôi cũng không chắc lắm, nhưng nếu không có tôi ở bên cạnh, có lẽ cô ấy còn không chịu ăn uống tử tế…

Biệt đội thám tử NEET

Ở bên cạnh Alice, họ là một nhóm những kẻ ngoài lề xã hội không thua kém gì Alice.

Bất kể họ gặp phải khó khăn nào, họ cũng sẽ không đầu hàng, không lùi bước, và không làm việc; đó là những nguyên tắc của bọn họ. Hầy ~ tôi thực sự không hiểu nổi.

Tetsu-senpai

Anh ấy từng học ở trường tôi vài năm trước, và có thị lực như siêu nhân, nhưng chỉ dùng nó để chơi cá cược trên máy đánh bạc.

Mặc dù đôi lúc anh ấy rất đáng tin cậy, nhưng cách nhìn nhận của anh ấy về chuyện tiền bạc thì tệ vô cùng.

Thiếu Tá

Dù trông anh ta như vậy, anh ta là một sinh viên đại học đích thực, và là một tên otaku quân sự cuồng tới mức khó tin.

Anh ta có khả năng lập trình khiến các giáo sư đại học cũng phải ngưỡng mộ, nhưng lại chỉ dùng chúng vào việc nghe lén điện thoại và chụp ảnh trộm.

Hiro

Mặc dù hay bị tưởng nhầm là người mẫu, nhưng thực ra anh ấy chỉ là một tên trai bao sống ở nhà các cô gái.

Sở hữu vẻ ngoài khiến người ta phải nhìn lại thêm lần nữa, và tài ăn nói ngọt như rượu vang, nhưng lại chỉ dùng chúng vào việc tán gái.

Anh ấy đã khiến nhiều cô gái phải khóc, và thực sự có khả năng có ngày anh ấy bị đâm chết ở đâu đó.

Min-san

Là bà chủ của tiệm ramen ở tầng dưới của văn phòng thám tử, là người chủ thứ hai của tôi.

Tính khí của chị ấy khá tệ, nên tôi hơi sợ chị ấy, vì vậy tôi không dám nói rằng ramen của chị ấy thực ra không ngon lắm.

Yondaime

Thủ lĩnh của đám thiếu niên du côn trong thành phố, và có mối quan hệ sâu sắc với nhóm người trong biệt đội thám tử.

Anh ta ăn nói rất cộc cằn và nóng nảy, nhưng tôi nghe nói anh ta cũng rất giỏi chăm sóc người khác, thậm chí còn giỏi hơn những người trong biệt đội thám tử.

Sở thích của anh ta là thêu thùa, và anh ta sở hữu những kĩ năng thượng thừa. Có lẽ anh ta sẽ giết tôi nếu tôi lỡ mồm kể ra chuyện đó, nên tôi không dám nói chuyện đó với ai hết.

Meo

Vào ngày đầu tiên tôi bắt đầu đi làm ở tiệm ramen, tôi bị Alice lôi đi sai vặt như mọi khi, và bắt đầu nghi ngờ cuộc đời của chính mình. Vào buổi chiều nhàm chán ngày Thứ bảy đó, cô ấy đã xuất hiện trước mắt tôi.

Đó là một cô gái dễ dàng trở nên hào hứng một cách kì lạ, và từng sống ở Thái Lan. Ngoài ra, cô ấy còn tới cả văn phòng thám tử để nhờ giúp đỡ.

Dù tôi là phụ tá của thám tử, tôi vẫn hoàn toàn bị sốc… Tôi thực sự chưa từng nghĩ sẽ có người thực sự tới để yêu cầu chúng tôi.

Lúc đầu tôi nghĩ nó chẳng có gì to tát nên cô ấy mới tìm tới Thám tử NEET.

Nhưng hóa ra-

Cô ấy mang một cái túi Boston đựng đầy-

Hai trăm triệu Yên.

Một khoản tiền có thể làm đảo lộn cuộc sống của bất kì ai.

Meo đã nói: “Xin hãy cứu cha em.”

Và như thế - mọi chuyện bắt đầu tiếp diễn.

Theo một chiều hướng không ai ngờ tới, u ám, và làm tan nát cõi lòng.

Phép màu có thể xảy ra một lần với bất cứ ai, nhưng khi nó xảy ra, họ chẳng bao giờ nhận ra cả.

trích “Tên tôi là Shingo” của Kazuo Umezo.[note16735]

*

*

*

Chương 1

Một số người vẫn hiểu nhầm rằng quận hai mươi ba của Tokyo chỉ toàn những tòa nhà từ bắc vào nam, và tôi là một trong số những người đó, cho tới khi tôi chuyển tới đây. Thực ra, nơi duy nhất có những tòa nhà chọc trời chỉ là ở quanh nhà ga, còn xung quanh đó là những ngôi nhà mái bằng lùn tịt. Con đường nhựa mấp mô vì mặt đất dốc xuống, dòng sông bốc lên mùi chua hắc, và những mảnh ruộng tôi không rõ liệu có ai trồng cấy gì ở đó không, tất cả bó gọn trong bán kính hai ki lô mét tính từ khu vực này; nhưng chỉ có một con đường ngăn cách giữa chúng, không còn nhìn thấy những ánh đèn neon nữa.

Mặc dù Tiệm ramen Hanamaru cũng chỉ cách nhà ga năm phút, nhưng nó được bao quanh bởi những tòa nhà xập xệ, và là một trong số những cửa tiệm bị che khuất đằng sau bóng đêm. Nó chỉ là một cửa tiệm nhỏ với năm bàn ăn, ngoài một vài vị khách say xỉn thi thoảng lui tới vào buổi tối, tôi gần như chẳng thấy có ai tới cửa hàng vào buổi sáng cả.

Vì vậy, buổi kiểm tra cho công việc làm thêm của tôi bắt đầu vào ngày ba mươi mốt tháng Ba, vào lúc một rưỡi chiều, khi không có ai ở trong tiệm hết.

“Nghe đây, nếu chỉ cần làm rớt ra một tí nào, thì đừng có mơ chị cho cậu qua.”

Min-san nói khi chồng những cái khay lên hai tay tôi, và những cái bát vẫn bốc khói nghi ngút được đặt lên khay. Chị ấy là bà chủ trẻ tuổi của Tiệm ramen Hanamaru, với mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, mặc một cái áo vest gilet màu đen, để lộ đôi vai săn chắc. Một dải sarashi màu trắng quấn quanh ngực của chị ấy. Không khó để nhận ra chị ấy thường xuyên tập thể hình, và thực sự không phải là người mà một thằng học sinh cấp ba yếu nhớt như tôi có thể chống cự được. Nhưng tôi không thể không đáp trả:

“Ừm… Tại sao em phải làm thế này trong bài kiểm tra công việc của em?”

“Cậu có biết cậu đã làm vỡ bao nhiêu cái bát không !? Cậu không đủ tập trung. Cho nên nếu cậu có thể mang chúng lên chỗ Alice an toàn, chị sẽ thuê cậu.”

Trước đây tôi đã từng phụ giúp việc dọn và rửa bát đĩa ở cửa hàng, và cũng đã gây ra kha khá thiệt hại. Nói thật, tôi thực sự phải cảm ơn Min-san đã rộng rãi cho tôi một cơ hội được kiểm tra lại.

“Chuẩn bị, bắt đầu. Giới hạn thời gian năm phút.”

“Có cả giới hạn thời gian sao!?”

Bị Min-san lườm, tôi chỉ còn cách thận trọng bước ra khỏi cửa sau nhà bếp.

Alice ở phòng số tám trên tầng ba trong cùng tòa nhà với tiệm ramen Hanamaru. Có thể lên đó bằng cách đi lên cầu thang và rồi đi thêm năm mét nữa dọc theo hành lang, và mất chưa tới một phút để đi từ cửa hàng ở dưới tầng một.

Nhưng vào lúc này, cứ mỗi bước tôi phải đi mất hai giây, vì vậy nên khi tôi tới được chỗ tấm biển đề ‘Văn phòng thám tử NEET’, lưng áo tôi đã ướt sũng.

Vì cả hai tay tôi đều đang bê khay, tôi phải dùng cùi chỏ để nhấn chuông cửa. Không có tiếng trả lời, chỉ có một ánh đèn màu xanh nháy lên.

“Alice, xin em, mở cửa cho anh.” Tôi van nài.

‘...Anh tự mở đi. Cửa không khóa đâu.’

Giọng sốt ruột của một cô gái nhỏ tuổi vang lên trong loa của điện thoại nội bộ.

“Anh không dùng tay được, anh đang cầm hai cái khay.”

‘Cứ đặt xuống đất là được!’

“Không, chắc chắn nó sẽ đổ mất.”

‘Anh nói cái quái gì vậy? Chỉ đặt hai cái khay xuống sàn thôi, việc đơn giản vậy cũng không làm được sao?’

“Còn một cái khay nữa ở trên đầu!”

Nghe tiếng kêu thảm thiết của tôi, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Một cô gái nhỏ thò đầu ra ngoài cửa. Mái tóc đen, dài của cô ấy suôn dài chạm xuống mặt đất, đôi mắt to tròn long lanh, và mặc một bộ pajama in hình những chú gấu đáng yêu làm nổi bật nước da trắng nhợt của cô ấy.

“...Anh đinh biểu diễn tung hứng đấy à?”

Hai tay tôi đang cầm hai cái khay, và thêm một cái nữa đội trên đầu. Thản nhiên nhìn mấy cái khay tôi đang giữ trong khi run rẩy, Alice nói bằng giọng khó chịu:

“Trông thú vị phết nhỉ. Em sẽ chụp một tấm ảnh kỉ niệm cho Tetsu, Thiếu Tá và mọi người cùng xem. Mọi người chắc sẽ thích lắm. Đợi đấy, em đi lấy máy ảnh, cứ giữ nguyên thế nhé.”

“Không, cái đó không quan trọng!” Tôi hoảng hốt gọi Alice, người đang chuẩn bị quay vào trong phòng: “Tóm lại… Ừm… Cầm hộ anh được không?”

Tôi liếc lên phía cái khay trên đầu tôi, nhưng Alice nhún vai.

“Làm ơn hãy để ý tới sự chênh lệch về chiều cao giữa anh với em, và độ dài tay của em nữa. Chẳng phải việc đó là bất khả thi sao? Cứ đi vào phòng rồi tìm chỗ nào để đặt xuống đi! Nhớ bỏ giày ra. Anh mà dám làm đổ tí nào ra sàn, em sẽ cho anh cọ sàn tới lúc nó sáng bóng.”

Alice vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Tôi chỉ còn cách cố giữ nguyên thân trên, nhẹ nhàng tụt giày ra, bước tới cái bàn bếp nhỏ, đặt hai cái khay trên hai tay xuống rồi nhẹ nhàng đặt cái khay trên đầu xuống. Tôi thở ra một hơi mạnh tới mức suýt nữa thì cả linh hồn bay ra ngoài, và giờ tôi chỉ muốn co ro vào một góc trên mặt sàn lạnh ngắt của căn phòng điều hòa này.

“...Ah, Bà chủ à? Ừm, Narumi vừa lên đây.” Giọng Alice và Min-san nói chuyện với nhau trên điện thoại vang lên trong phong. “...Không, anh ta không làm đổ gì cả. Chị tốt quá, Bà chủ. Nếu là em, em sẽ bảo anh ta bê mấy cái xô chứ không phải mấy cái bát.”

Cô gái này thực sự rất thích chọc ngoáy người khác. Trong khi thầm càu nhàu trong bụng, tôi đặt ba cái bát lên cùng một cái khay, và bưng vào phòng ngủ.

Ba bức tường trong căn phòng được bao phủ bởi những cái kệ cao tới tận trần nhà, và những thứ máy móc kì lạ được đặt trên đó, và vô số những dây rợ lằng nhằng ở xung quanh. Một cái giường lớn được đặt ở giữa phòng, và những con gấu bông đủ loại và kích cỡ nằm la liệt trên thảm. Ngồi giữa tất cả là Alice, như thể cô ấy nằm lọt giữa một đại dương gấu bông.

“Anh không định bắt em ăn hết cả ba cái bát đấy chứ?”

Alice lườm lườm ba cái bát mà tôi mang ra cho cô ấy, Cô gái bọc trong bộ pajama này vừa kén ăn vừa ăn ít, và lúc nào tôi cũng phải tốn rất nhiều công sức để cô ấy ăn hết thức ăn. Một xíu ramen vị khác nhau được ngâm trong ba bát mì.

“Chắc Min-san nghĩ anh sẽ làm đổ một hai bát gì đó.”

“Vậy sao anh không làm đổ? Anh chậm đến mức có con bọ ngựa đậu lên mũi anh cũng chẳng biết đâu!”

Sao làm vậy mà cũng bị mắng nữa…?

Tôi kéo cái bàn gập giống những cái trong bệnh viện ở cạnh giường ra, và đặt cái khay lên, rồi đẩy ra trước mặt Alice:

“Cứ chọn bát em thích nhất đi, anh sẽ ăn hai bát còn lại.”

Cô gái bọc trong bộ pajama kia ghé sát mặt xuống nhìn mấy cái bát, gần tới mức mặt cô ấy gần như chạm vào bát, và nhìn chúng một cách chăm chú.

“Em muốn bát ramen vị thanh nhất.”

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt van nài.

“Nghe nói đây toàn là sáng chế mới, nên anh cũng không biết mùi vị của chúng ra sao.”

“Ngh-”

Sau khi chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cô ấy chọn bát có nước lèo trong nhất. Nhưng sau khi húp một thìa nước, cô ấy không mở miệng nói được nữa.

“Sao thế?”

“...chua quá.”

Chua? Ramen vị chua?

Ah! Nhắc mới nhớ dạo này Min-san đúng là đang chế tạo mấy loại ramen kì lạ.

“Uuu… Em bị đánh lừa bởi màu của nước mì. Thật bất cẩn quá, quả thực là có một cái bẫy như vậy ẩn giấu bên trong.”

Alice giàn giụa nước mắt, nhưng cô ấy vẫn đưa từng sợi ramen vào trong miệng mình.

“Hai bát này có vẻ khá bình thường, muốn đổi không?”

Tôi cầm bát của mình và ngồi trước giường. Nhưng Alice lườm tôi gay gắt bằng đôi mắt ngân ngấn nước mắt.

“Làm sao em có thể tin được một người có thể ăn hết cả một bát mì ramen như thể nó chẳng là cái gì!? Em đã tự chọn cái bát này, nếu em nghe anh và thay đổi, nhưng vẫn không thích, chẳng phải em sẽ càng khó xử sao? Lúc đấy anh đền bù cho những nghi ngờ của em như thế nào đây?”

Tôi cũng định phản pháo: ‘Chỉ là bát ramen thôi mà, có gì đâu’, nhưng sau khi nhìn Alice vừa húp mì vừa kêu ‘Uuu-Uuu-’, tôi thấy cô ấy hơi bị đáng thương, và quyết định không nói gì. Tôi nhanh chóng xử lý hai bát ramen và bước về phía căn bếp nhỏ.

Mở cánh cửa tủ lạnh, tôi nhận thấy nó được chất đầy những lon Dr.Pepper 350ml màu đỏ. Tôi lấy một lon ra và đưa cho Alice. Dạo gần đây, tôi đã học được một tiểu tiết là phải mở nắp lon trước khi đưa nó cho cô ấy. Alice giật lấy cái lon từ tay tôi bằng bàn tay run run và tu cạn sạch.

“Uuuuuuuuuuuuuuu.”

Alice thở ra một hơi thật dài, và tươi tỉnh hẳn lên như thể não cô ấy mới được rã đông. Cô ấy nói tiếp: “Narumi, lấy thêm hai lon nữa,” và ném bừa cái vỏ lon rỗng đi. Thói quen ăn uống của cô gái bọc trong bộ pajama này cực kì tồi tệ, và gần như cô ấy chỉ sống bằng Dr.Pepper. Bị nói rằng khẩu vị của tôi không xứng đáng để cô ấy nếm thử bởi một người có thói quen uống một thức uống không tốt cho sức khỏe khi ăn mì như vậy quả là rất khó chịu.

“Con người chỉ có thể sống và giúp đỡ lẫn nhau, em cảm thấy cực lực đồng ý với điều này ngay lúc này. Thật may là có anh ở đây giúp em.”

Alice nói vậy sau khi ăn xong bát ramen và tu cạn lon Dr.Pepper thứ ba, rồi chui vào trong chăn và nhìn tôi mỉm cười. Chuyện như vậy bất ngờ xảy ra khiến tôi bị sốc và suýt nữa huých khuỷu tay làm đổ bát mì. Bình tĩnh nào. Cô bé này vẫn hay thi thoảng nói những điều ý nghĩa như vậy, và hơn nữa tôi cũng chưa từng được Alice giúp đỡ từ trước tới giờ. Không… Chà, tôi cũng không thể nói vậy được, nhưng biết nói thế nào đây nhỉ?

“Đúng rồi, anh nói anh muốn làm ở Hanamaru, sao hôm nay anh lại lên đây làm gì?”

Alice nói, đầu thò ra ngoài chăn.

“Em có thể đảm bảo rằng anh là một người không có một tí tinh thần làm việc nào, nên khỏi cần phải làm phiền Bà chủ chỉ để chứng tỏ chuyện đó.”

“Anh không cần đảm bảo đâu.” Có mà em phán bừa về tương lai của anh thì có. “Anh thực sự nghĩ Min-san đang quá vất vả, vả lại anh làm việc ở đây sẽ thuận tiện hơn.”

“Thuận tiện?”

“Như thế gần như hôm nào anh cũng có thể tới đây.”

Bắt nguồn từ vụ việc Alice đã giải quyết vào mùa đông, giờ tôi đã trở thành phụ tá của Alice. Mặc dù Alice là một thám tử, cô ấy vẫn cứ là một hikikomori không chịu ra khỏi nhà hay giao tiếp với xã hội, và tôi cũng chưa thấy một khách hàng nào khác từng đề nghị yêu cầu với cô ấy. Nên công việc phụ tá của tôi thường là mang đồ ăn và Dr.Pepper cho cô ấy, và cũng để Alice bắt nạt nữa. So với công việc này, có khi nếu tôi tìm được một công việc làm thêm nữa có lẽ sẽ tốt hơn, và không lãng phí thời gian nữa.

“Hmph! Không ngờ anh lại say mê cái công việc phụ tá này của anh đến vậy đó.”

Chính em bảo anh phải đến hàng ngày cơ mà!

“Đằng nào thì, cũng không có nhiều người muốn đi làm ở một tiệm mì với đồng lương ít ỏi như vậy, nên ít ra thì nó cũng giúp được Bà chủ đôi phần. Nhưng ngay khi Ayaka ra viện, anh sẽ bị sa thải thôi.”

Đôi tay đang xếp bát của tôi khựng lại.

Vì tôi chưa thể trả lời ngay lập tức trước cái tên Alice vừa đột ngột nhắc tới, tôi nhìn xuống bát nước mì và quay mặt đi.

“Sao vậy? Chẳng phải anh chỉ định làm tới khi Ayaka quay lại sao?”

“Không… Mnn, ừm… Anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Bởi vì…”

Ayaka…

Cô ấy đã nhảy xuống từ sân thượng ở trường hồi đầu năm, và giờ vẫn đang nằm hôn mê trên giường bệnh. Cô ấy học cùng lớp tôi, và cũng là người bạn duy nhất của tôi. Chỉ có điều, bây giờ cô ấy chẳng thể nói chuyện hay đi lại được nữa.

Ayaka đang như vậy… cậu ấy sẽ quay lại được sao?

“Các bác sĩ cũng nói rằng có cơ hội mà, phải không? Chẳng phải chính anh là người đầu tiên nghe họ nói vậy sao?”

“Đã đành là vậy, nhưng…”

Tôi cũng đã tự tìm hiểu. Nếu tình trạng hiện tại của Ayaka kéo dài trên ba tháng, nó được gọi là tình trạng mất ý thức kéo dài - những người sống thực vật. Nếu các bác sĩ xác định rằng không còn cơ may hồi phục, phần lớn các bệnh viện sẽ yêu cầu gia đình làm thủ tục đưa bệnh nhân về. Mặc dù có một vài trường hợp hồi phục được, phần lớn chỉ có thể hồi phục được khả năng biểu cảm bằng khuôn mặt là cùng, hoặc có thể tự ăn được, vậy thôi.

Nếu cô ấy có thể trở lại với cuộc sống thường nhật, ĐÓ mới là một phép màu.

“Anh không tin phép màu có thể xảy ra sao?”

“Em tin vào chúng sao, Alice?”

“Đương nhiên. Phép màu có thể xảy ra với bất kì ai, chỉ là mọi người thường không để ý khi nó xảy ra.”

Tôi không rõ ai đã nói vậy, nhưng đó thật sự là một cách nghĩ ngu xuẩn. Thà cứ bảo tôi rằng phép màu không tồn tại có khi tôi còn thấy khá hơn. Nếu nói như vậy, chẳng phải phép màu dành cho tôi và Ayaka đã bị dùng hết trong những ngày chúng tôi cùng nhau ở trên sân thượng đó, và mọi thứ sẽ không bao giờ quay lại như trước nữa hay sao?

“Chẳng sao cả. Vì nó đã xảy ra lần trước, thì nó sẽ lại xảy ra một lần nữa. Cứ tin như vậy đi!” Tấm chăn len khoác lên vai, Alice ngồi ôm gối và mỉm cười. “Mưa rơi trên sa mạc Sahara, cây Cầu Cổng Vàng ở Mỹ và đền Taj Mahal ở Ấn Độ, những đứa trẻ được sinh ra từ ống nghiệm dù cha mẹ chúng đã qua đời, Jimi Hendrix[note16736]

và Tháp Babel[note16737] , tất cả chúng đều là những phép màu, là phép màu đó! Vậy nên cũng sẽ có một ngày mà toàn bộ nhân loại này sẽ trở thành bạn bè của nhau.”

Tôi vẫn không hiểu nổi thói quen dùng ẩn dụ của Alice, nhưng tôi vẫn cố gượng cười đáp lại.

“Cuộc gặp gỡ của hai chúng ta cũng là một phép màu, và sự thật rằng anh tự nguyện tới đây cũng vậy, và cả việc anh không làm đổ bát mì nào trên đường lên đây - tất cả chúng đều là những phép màu.”

“...Chà, nói nghe hay chưa kìa.”

Tôi đứng dậy. Đúng vậy, vì tôi đã vượt qua bài kiểm tra xin việc, tôi nên mau chóng tới chỗ Min-san! Hôm nay tôi sẽ bắt đầu làm việc luôn.

Khi tôi chuẩn bị bước xuống từ trên phòng với ba cái bát và khay, Alice ngăn tôi lại:

“Bà chủ vừa dặn qua điện thoại…”

“Chị ấy bảo sao?”

“Chị ấy nói, anh phải đội mấy cái bát lên đầu khi đi xuống nữa.”

“Chưa nghe chị ấy nói gì về chuyện đó bao giờ!”

*

Dù sao thì, nói việc gặp gỡ một ai đó là một phép màu quả là một cách nói hay. Nhất là đối với Alice, một hikikomori, và tôi, một thằng cũng sắp sửa trở thành như vậy, vì chỉ cần nói chuyện với người lạ hai mươi giây đã đủ khiến chúng tôi bồn chồn.

Những người tôi đã gặp từ trước đến nay đều để lại ảnh hưởng của họ lên tôi, không ít thì nhiều, và nhờ có vậy tôi mới không rơi xuống những vực thẳm sâu hơn hiện tại. Mặc dù tôi cũng không thành được một người đàng hoàng nhờ điều đó, và tôi chỉ sống vật vờ cho tới năm mười sáu tuổi. Giữa cuộc sống hỗn loạn đầy ắp những khả năng này, nếu đúng là nhờ gặp được những người khác mà tôi đã sống được qua mười sáu năm qua, thì có lẽ những cái flag trong cuộc đời tôi có lẽ đúng là đáng quý - mặc dù tôi cũng không thực sự nghĩ rằng nó là cái gì xứng đáng để tôi nhớ ơn.

Vậy còn cô gái tôi gặp ngay trong ngày đầu tiên sau khi vượt qua bài thi tuyển dụng của Hanamaru, liệu có phải đó cũng là một phép màu?

Cô gái ấy tới vào khoảng ba giờ chiều, khi tôi đang nấu chảy chocolate bằng cách đun hai lần trong bếp. Min-san đứng ở sâu hơn trong quầy, và đang dùng một cái máy đánh trứng để đánh lòng trắng trứng làm món kem trứng. Điểm hút khách thực sự của Hanamaru thực ra lại là món kem được làm thậm chí còn ngon hơn cả một đầu bếp món tráng miệng chuyên nghiệp. Mùi thơm ngọt ngào choán đầy cả quán mì và khiến nó có mùi không giống quán ramen chút nào, vả lại đằng nào cũng chẳng có mống khách nào trong quán.

Và có lẽ vì lý do này, cô gái đã đạp tung cánh cửa và nói “Xin lỗi đã làm phiền!” đã nhìn chằm chằm một lúc khi thấy cảnh tượng ở trong cửa hàng. Cô ấy nghiêm túc nhìn cái chảo thép chứa đầy chocolate trong hai giây, rồi lùi lại hai bước để xác nhận lại tấm biển hiệu treo ở bên ngoài quán.

Đó là một cô gái có vẻ ngoài ấn tượng với làn da màu hạt cà phê. Cô ấy trông ít hơn tôi khoảng một, hai tuổi, và mái tóc dài ngang ngực được tết đơn giản thành hai bím tóc. Dòng chữ màu trắng in trên chiếc áo phông của cô ấy trông như chữ viết của một dân tộc thiểu số nào đó; còn chiếc quần đùi bò cực kì, cực kì ngắn được bận ở dưới thân dưới của cô ấy. Đôi chân của cô ấy dài và thanh mảnh, nếu cô ấy nói mình vừa bơi qua Thái Bình Dương tới Vịnh Tokyo, có khi tôi cũng sẽ tin cô ấy thật. Một chiếc túi Boston màu cà phê đeo vắt qua vai, trông không ăn nhập với vẻ ngoài của cô ấy.

Khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, cô gái chắp hai tay vào nhau, nói ‘Sawasdee’ và hơi cúi đầu. Tôi vô thức đáp lại cô ấy bằng câu nói tương tự. Eh… Cô ấy đến từ đâu nhỉ?

Cô gái nhìn kĩ lại dòng chữ trên tấm biển hiệu treo ở cửa và hỏi:

“Ừm, có phải những từ này đọc là ‘Hanamaru’ không ạ?”

Phát âm tiếng Nhật của cô ấy rất chuẩn. Nhưng câu hỏi ấy bỗng khiến tôi chột da, và tôi chỉ biết giấu cái chảo chocolate ra sau bồn rửa và trả lời:

“Ừm… Chắc vậy?”

“Chắc vậy?!”, chiếc túi Boston trên vai cô gái suýt rơi xuống đất. “Xin lỗi, em đọc chữ kanji hơi kém.”

Huh? Làm gì có chữ kanji nào trên đó nhỉ?

“Oh? Vậy cái này phải đọc như thế nào?”

Cô gái trỏ tay vào góc của tấm biển và hỏi.

“...Đấy là một bức tranh vẽ Naruto.”

“Vậy ra cái này đọc là ‘Naruto’ huh? Tiếng Nhật thật là sâu sắc.”

“Không hẳn…”

“Lạ nhỉ, hay là em đến nhầm chỗ rồi? Em nghe nói đây là một cửa tiệm của một chị gái xinh đẹp và hiểu chuyện.” Cô gái lúng túng ra mặt, và nhìn đi nhìn lại xung quanh.

“Mnn, thế chắc là không phải quán này rồi. Min-san không có hiểu chuyện chút n- OÁI! Đau quá! “

Min-san vừa bước ra từ trong bếp gõ mạnh một cái vào sau gáy tôi.

“Cậu đang làm gì vậy, sao lại nói dối cô bé?”

Min-san đẩy tôi - người đang ôm cái cục u sau gáy - ra xa, và đeo tạp dề vào:

“Xin chào. Chúng tôi vẫn đang mở hàng, nên xin mời ngồi!”

“Ah, xin lỗi, em không tới để ăn ramen.”

Và rồi sau đó, những từ khó tin thốt ra từ miệng cô ấy.

“Em nghe nói có một văn phòng thám tử ở trên tiệm ramen.”

Min-san và tôi nhìn nhau.

Đó là khách hàng đầu tiên của Văn phòng Thám tử NEET mà tôi từng gặp.*

“Chẳng mấy khi chúng ta có khách. Narumi, lấy cho cô ấy một lon Dr.Pepper nữa.”

Mặc dù cô ấy chẳng bao giờ cho tôi lon Dr.Pepper nào bao giờ (tôi cũng không thích lắm), Alice bảo tôi lấy cho cô gái một lon. Cô ấy ngồi khoanh gối dưới thảm, có lẽ vì cô ấy nghĩ như vậy mới là lịch sự khi tiếp khách?

Khi cô gái chuẩn bị bước vào trong căn phòng điều hòa, cô ấy ngần ngừ trước cửa vì cái lạnh bên trong căn phòng; và sau khi bước vào phòng và nhìn thấy Alice, cô ấy ngạc nhiên tới mức há hốc miệng, chiếc túi Boston trên vai rơi xuống sàn. Thật là một người dễ đoán.

“...Cậu là thám tử sao?”

“Tôi là một thám tử NEET. Tôi là Alice, và trợ lý của tôi đang đứng đây là Naru… Oái!”

Cô gái chống hai tay xuống bên cạnh giường và ghé sát mặt vào bên cạnh Alice. Cô ấy nhìn Alice sát sạt thật kĩ càng, và hình như đang hít hít cả mùi bộ pajama của Alice nữa.

“C-cô làm gì vậy?”

“Mình ôm cậu được không?”

“Cô đang nói cái quái gì vậy!?” Alice đẩy cô gái ra xa, mặt đỏ bừng và lùi lại vài bước.”

“Xin lỗi, tớ chưa từng thấy thám tử nào như vậy nên…”

“Thì sao chứ? Khách hàng nên cư xử cho phải phép khách hàng.”

“Không được à? Một cái ôm cũng không được?”

“Tôi không phải một con búp bê!” Alice dùng đám gấu bông quanh đó để tạo thành một bức tường và lùi lại xa hơn về phía cái giường.

“Thật là, Ayaka và Bà chủ cũng vậy, tại sao đám con gái đều thích ôm tôi vậy nhỉ? Thật là khó hiểu.”

Không, tôi hoàn toàn có thể hiểu lý do tại sao. nhưng tôi không muốn đổi đề tài câu chuyện, nên tôi giữ im lặng.

“Mau nói rõ danh tính và ý định của cô. Cô không định tới đây để quậy phá, phải không?”

Alice nói từ đằng sau bức tường gấu bông, bĩu môi.

“Ah, đúng rồi!” Cô gái bỏ khuỷu tay khỏi thành giường và nói: “Mình là Meo.”

Khi cô ấy phát âm tên của mình, âm ‘Me’ được kéo dài ra, còn âm ‘o’ kêt thúc gần giống âm ‘u’, một kiểu phát âm không có trong tiếng Nhật. Sau đó, cô ấy đặt hai bàn tay lên hai bên đầu, và vẫy vẫy như tai của một con vật nào đấy.

“Meo? Là tên em à?” Tôi không nhịn được, chen vào.

“Vâng, nghĩa là con mèo.”

“Cô đến từ Thái Lan, phải không? Sau khi Alice nói vậy, Meo lập tức mở tròn mắt.

“Cậu biết rồi sao? Quả đúng là thám tử có khác.”

“Tiếng Thái thôi mà. Cái đó liên quan gì tới thám tử chứ?”

“Cách người Thái đặt tên lạ nhỉ.”

Tên của cô ấy nghĩa là “mèo”, đây là cách đặt tên thông thường ở Thái Lan sao?

“Narumi, cái này gọi là cheuulehn trong tiếng Thái, có nghĩa là biệt danh. Phần lớn mọi người ở Thái Lan đều gọi nhau bằng biệt danh, vì tên thật của họ quá dài. Văn hóa của họ không quá quan trọng hóa cái tên, và họ tin rằng giấu đi tên thật giúp bảo vệ con người khỏi nguy hiểm. Để không bị ma quỷ bắt đi mất, họ thường cố ý lấy tên của các loài vật hay ghép những âm tiết vô nghĩa để đặt tên.”

“Vậy nó có thể bảo vệ mình khỏi nguy hiểm sao?” Meo ngạc nhiên hỏi. “Mình còn không biết đấy.”

… Cô có phải người Thái thật không vậy?

“Mình đến Nhật từ hồi năm tuổi, nên mình không rõ lắm về những chuyện ở Thái Lan.”

“Ah, thảo nào tiếng Nhật của cô tốt đến vậy.”

“Mình học tiếng Nhật từ cha, và các anh ở cùng khu nhà với mình. Có rất nhiều chị người Trung Quốc và Phillipines ở đó nữa, nhưng các anh trai ở đó phần lớn là người Nhật.”

“Mm, không phải cô sống ở ‘Hello Palace’ đấy chứ?”

“Wooah, Nàng Thám tử cái gì cũng biết hết á!”

Meo tựa người vào thành giường, hai chân không ngừng cựa quậy.

“Không, Hiro đã từng nói với tôi, anh ta bảo có một nhà nghỉ đặc biệt dành cho công nhân ở đó. Thế giới này mới bé làm sao.”

“Ah, mình cũng nghe về văn phòng thám tử này từ Hiro-san.”

Nghe lời Meo nói, Alice và tôi nhìn nhau. Thì ra là như vậy. Giờ chúng tôi đã hiểu đôi phần về chuyện gì đang xảy ra.

“Một chị người Trung Quốc sống ở gần nhà mình, và Hiro cũng ở đó tầm một tháng. Chắc là khoảng tầm mùa hè năm ngoái? Anh ấy dạy mình rất nhiều tiếng Nhật, và nói rằng công việc của anh ấy rất vất vả, nó được gọi là làm trai bao.”

“Trai bao không phải một nghề!”

Tôi buột miệng hét toáng lên. Hiro là một trong số những gã NEET thường tụ tập đằng sau tiệm Ramen Hanamaru, và là gã trai bao thường ở nhà các cô gái khác. Anh ta đã dạy thứ tiếng Nhật quái quỷ gì cho Meo vậy?

“Sau đó, Hiro bị bảo vệ bắt gặp và bị đuổi ra ngoài. Anh ấy bảo mình trước khi đi rằng: nếu sau này có gặp vấn đề gì, mình chỉ cần tới tiệm ramen Hanamaru để được giúp đỡ.”

“Ra là thế.” Alice thở dài và lắc đầu. “Thôi được, lát nữa cứ gọi Hiro lên đây sau, tôi cần hỏi anh ta vài chuyện. Cơ mà, hãy kể cho tôi về vấn đề của mình trước đã! Đó là lý do cô tới tìm tôi, phải không?”

Sau khi Alice nói dứt lời, vẻ tươi tỉnh trên mặt Meo bỗng mờ hẳn đi.

“Vào buổi trưa, mình có nhận được một cuộc điện thoại từ cha.”

Meo ngồi trước giường và bắt đầu giải thích:

“Ông ấy đột nhiên bảo mình ‘Lấy cái túi trong két sắt và trốn tới một nơi an toàn.’ Mình thực sự rất hoảng vào lúc ấy, nhưng giọng của cha nghe rất gay gắt, và mình chỉ biết làm theo lời ông ấy…”

“Đây là cái túi trong két sắt.” Meo chỉ về phía cái túi Boston đặt dưới chân tôi và nói.

“Mnn, nó nặng tới mức làm mình mệt phờ.”

“Cô đã thử gọi lại cho cha chưa?”

Vẻ mặt của Meo lại càng xám xịt đi.

“Cha dặn mình không được gọi cho công ty của ông, tạm thời không được về nhà, và rồi mình không gọi được vào số máy của cha nữa. Mặc dù cha bảo mình đi trốn, nhưng mình chẳng có chỗ nào để đi cả, nên mình nhớ tới văn phòng thám tử mà Hiro-san đã bảo mình tới.”

“Cha cô tên là gì? Ông ấy làm việc gì?”

“Cha tên là Kusakabe Masaya, và cha làm ở một công ty tên là Hello Corporation.”

Alice cau mày.

“Tôi nhớ Hiro có nhắc tới cái tên này rồi. Anh ta nói đó là một tay yakuza sống cùng con gái ở bên cạnh nhà anh ta, có lẽ là hai người nhà cô.”

“Ông ấy không còn là yakuza nữa.”

...không còn nữa?

“Mình nghe nói cha gia nhập băng đảng khi bọn mình sống ở Osaka, nhưng ông ấy nói đã rời khỏi băng đảng rồi.”

Một tay xã hội đen yakuza từ bỏ băng đảng đột nhiên gọi bằng điện thoại di động nói hãy bỏ trốn, và mang theo một cái túi to tướng. Tình hình lúc này thật kì lạ.

Tôi nhìn vào cái túi Boston một lần nữa - chắc không có quả bom nào ở bên trong đâu, nhỉ?

“Cô đã xem có gì bên trong chưa?”

“Chưa.”

“Vậy…” Alice hạ giọng, và đặt chân từ trên giường xuống sàn. “Nếu cô không ngại, xin hãy mở cái túi ra. Nhưng tôi phải nhắc trước hai người, mở cái túi này giống như mở một cái chốt vậy, và sẽ không còn cách nào quay lại nữa.”

Meo và tôi cùng nhìn Alice một lúc. Cô ấy vẫn thích nói những thứ xa xôi không ai hiểu một cách đột ngột như thế này.

“...Chắc không có quả bom nào bên trong đâu, phải không?”

Meo và tôi hỏi cùng một lúc. Alice hơi cong môi lên và lắc đầu.

“Hai người nghĩ xem thứ nào giết chết nhiều người nhất trên đời này? Không phải bom đạn hay thuốc độc, mà là thông tin - kẻ nào biết được nó sẽ phải chết. Dù vậy, tôi vẫn cần phải biết chuyện gì đã xảy ra với cha cô trước khi có thể giúp cô. Nếu cô kiên quyết muốn làm việc này, hãy mở nó ra.”

Tôi gần như có thể nghe tiếng Meo nuốt nước miếng. Căn phòng được lấp đầy bởi một mùi hương khó tả - tôi không thể phân biệt được mùi hương vào thời điểm đó, phải chăng đó là mùi của sự nguy hiểm? Của thèm muốn? Hay đó là thứ mà họ vẫn gọi là-

“Uuu…”

“Uwaa…”

Meo và tôi kêu lên một tiếng kinh hoàng cùng một lúc. Bên trong là vô số những ông Yukichi Fukuzawa đang nhìn chúng tôi chằm chằm từ bên trong chiếc túi đen ngòm, cả cái túi được nhét đầy một cách bừa bộn những cọc tiền mặt. Mặc dù tôi hiểu cảm giác đồng tiền choán đầy không gian chỉ là một ảo giác, nhưng đó vẫn là lần đầu tiên tôi thấy nhiều tiền như vậy - có lẽ lên tới một trăm triệu tiền mặt, nên tôi không khỏi cảm thấy hơi chuếnh choáng.

Tiếng lẩm bẩm của Meo phá vỡ sự im lặng.

“...Sao lại có nhiều tiền thế này…”

“Nhà cô có giàu có tới mức tiết kiệm được ngần này tiền không?”

“Nhà mình không có giàu đến mức này!”

“Chiếc túi này vẫn luôn được cất trong két chứ?”

Sau khi chen ngang, tôi ngay lập tức nhận ra câu hỏi này thật là ngớ ngẩn. Nếu cái túi lúc nào cũng cất trong két, làm sao Meo lại biết về nó được? Meo nhắm mắt lại, và lấy ngón trỏ day day thái dương, kêu lên ‘Mnn-” rồi nói:

“Đôi lúc, em thấy cha có mang cái túi về từ công ty… Ah, em nghĩ đó là vào ngày trả lương. Em chỉ nghĩ: Chà, cha có lương cao thật! Đỉnh quá đi mất.”

Làm gì có ai lương cao đến vậy chứ!

“Alice, phải chăng đây là tiền của công ty…”

“Có khả năng là như vậy.”

Một ông bố đột nhiên mất tích và bảo con gái đem một khối tiền mặt khổng lồ đi trốn, có lẽ ông ta cũng đang trốn ở chỗ nào đó… Và tay này còn là một cựu yakuza nữa.

“Tệ rồi, có nên gọi cảnh sát không?”

Tôi nói khẽ vào bên tai Alice. Hình như Meo cũng nghe thấy tôi nói, và chậm chạp bước tới chỗ tôi trong khi bám lấy thành giường.

“Ý anh là sao? Cha em sao rôi?”

“Không có gì…” Tôi không biết trả lời thế nào và quay ra nhìn Alice chăm chăm.

“Có thể cha cô có liên quan tới một phi vụ tội phạm.”

Nghe những lời Alice nói hộ tôi, gương mặt Meo đông cứng lại.

“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta cứ nói thẳng - cha cô có lẽ đã đánh cắp khoản tiền của công ty, và bỏ trốn vì kế hoạch đổ bể.”

“Cha mình sẽ không bao giờ làm vậy!”

Meo gạt mạnh mấy con gấu bông ra, nhào lên giường, túm lấy hai vai của Alice và gào lên thật to.

“Xin hãy bình tĩnh. Tôi chỉ nói rằng có khả năng là như vậy thôi. Vì cha cô nói rằng cô không được về nhà hay tới công ty, có nghĩa là ông ta không muốn ai biết cô ở đâu, và cũng không có thông tin gì về ông ta hết-”

Meo dường như đang lờ đi những gì Alice nói. Cô ấy nhảy xuống khỏi giường, vớ lấy chiếc túi Boston và chạy ra cửa.

“Narumi!”

Không đợi Alice nói, tôi đã chạy tới và tóm lấy vai Meo. Tôi, một người mọi khi vẫn lờ đờ, lần này cũng có thể hành động theo phản xạ. Bản thân tôi cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.

“Bỏ em ra! Kì quặc! Biến thái! Lão già cổ lùn béo ú! Machikane Fukukitaru! Thịt gà Nagoya!”

Cô học những từ quái gở này ở đâu ra vậy? Lại còn giả vờ dốt tiếng Nhật nữa! Là Hiro đúng không? Chắc chắn Hiro đã dạy cô ấy những thứ này! Mà mấy thứ cô ấy nói còn không phải là từ để xúc phạm người khác nữa! Oái! Này, đừng có cào tôi! Bình tĩnh lại! Đừng cựa quậy nữa!

Mặc dù tôi lo mấy bức tường có thể không cách âm tốt lắm vì hơi mỏng, nhưng tôi vẫn tóm chặt Meo lại và gào vào tai cô ấy:

“BÌNH TĨNH! Em còn không biết cha mình đang ở đâu, em định làm gì khi đi ra ngoài?”

“Em sẽ đi tìm cha! Cha em không phải kẻ cắp!”

“Kể cả có vậy thì em làm được gì-”

“Bỏ em ra-”

Tiếng hét của cô ấy (có lẽ) đã chuyển thành tiếng Thái, và tôi không hiểu cô ấy nói gì nữa. Hơn nữa, cô ấy vẫn vùng vẫy quyết liệt, và đẩy sức lực của tôi tới giới hạn vì bản thân tôi cũng chẳng khỏe mạnh gì.

“Meo, cô đã quên những gì cha cô dặn sao?”

Giọng nói dõng dạc của Alice vang lên đằng sau chúng tôi. Nghe những lời ấy, Meo lập tức đông cứng lại.

“Chẳng phải ông ấy đã bảo cô trốn đi sao? Tôi chắc rằng ông ấy đang gặp rắc rối gì đó vào lúc này, và có thể còn khiến tính mạng cô gặp nguy hiểm nữa. Nếu cô cứ lao ra ngoài, chẳng phải như vậy sẽ làm lãng phí công sức của cha cô sao?”

“...Nhưng!”

Meo vặn người và thoát khỏi tay tôi. Tôi có thể nhìn ra được cô ấy đang khóc.

“Tốt hơn hết là cô cứ báo cảnh sát, như vậy còn hơn là cô cứ chạy quanh như con hươu lao đầu vào đèn pha.”

“...Báo cảnh sát?”

Gương mặt Meo tối sầm lại., như thể cô ấy biến thành một người khác.

“Đừng gọi cảnh sát, cha dặn mình không được gọi cảnh sát nữa. Đám người đó toàn làm những việc xấu tính chỉ vì màu da của bọn mình. Những người khác ở khu nhà của mình cũng có giấy phép nữa…”

Giọng Meo bỗng trở nên nghiêm trang, như thể cô ấy biến thành một người khác.

“... Có chuyện gì à?”

Tôi cố quan sát biểu cảm của Meo, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu quầy quậy.

“Bời vì cha từng là yakuza, nên ông ấy mới bị nghi ngờ, chắc chắn là như vậy.”

Đột nhiên phải nghe sự thật tàn nhẫn này, tôi cũng chỉ còn biết im lặng.

Đối với những người đến từ Đông Nam Á, Nhật Bản quả thật không phải một đất nước mà họ có thể sống một cách thoải mái. Lấy luôn tôi đây làm ví dụ này, tôi mới chỉ nghe rằng cha của Meo từng là yakuza, và lập tức tôi nghĩ rằng ông ta đã lấy trộm tiền của công ty. Đúng là có hơi thiển cận, nhưng-

Không gọi cảnh sát sao? Ông ta còn bảo cô ấy như vậy nữa, có thật là có chuyện gì ông ta không thể nói sao?

“Cho nên em phải tự tìm hiểu.”

“Em còn chẳng biết ông ấy ở đâu-”

“Hãy quay lại và nhìn vào đây. Em có cần nhắc lại với anh rằng người đang đứng trước mặt anh là ai không?”

Alice đột nhiên nói.

Khi tôi quay lại, Alice đã bước xuống khỏi giường, và đang đứng ở cửa phòng ngủ, lưng hướng về phía ánh sáng tỏa ra từ vô số những chiếc màn hình phía sau lưng cô ấy.

Bị ngắt lời, tôi thở dài, rồi để mặc Meo tựa người vào cái bàn bếp nhỏ. Tôi không biết phải đáp lại Alice, người vừa mới bước xuống khỏi giường.

“Thám tử…”

“Tôi không chỉ là một thám tử bình thường, mà là một thám tử NEET. Dù tôi chỉ rúc trong xó giường, tôi vẫn có thể tìm kiếm khắp thế giới này để tìm ra sự thật.”

Meo quỳ gối xuống sàn, mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm Alice một lúc. Không ai cất tiếng nói. Dù tôi muốn nói điều gì đó, tôi chẳng nghĩ ra cái gì để nói cả. Giữa một khách hàng và thám tử, không có chỗ để một phụ tá như tôi chen vào - Alice không nói với tôi, nhưng khuôn mặt cô ấy đã nói lên điều đó.

“Cậu có thể tìm cha mình được không?”

Giọng Meo nghẹn ngào.

“Đó là yêu cầu của cô sao?”

Alice nói bằng giọng lạnh tanh như quả dưa chuột.

“Nếu thám tử NEET chấp nhận một vụ việc, người đó sẽ phải tìm kiếm sự thật sau khi lục lọi qua ba nghìn thế giới để đi tìm câu trả lời. Nếu không được yêu cầu, tôi cũng sẽ chỉ như vô vàn những cánh cửa sổ khác, không thể cất lên lời.”

Meo lấy tay gạt những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt.

“Mình yêu cầu cậu -” Cô ấy nói rành mạch. “Xin hãy cứu cha mình.”

Vẻ nhẹ nhõm xuất hiện trên gương mặt Alice, tôi nghĩ tôi cũng hiểu vì sao cô ấy lại cảm thấy như vậy. Cô gái thám tử hikikomori này chỉ có thể tiếp xúc với thế giới qua những vụ việc. Nếu không có một yêu cầu chính thức, cô ấy chỉ có thể lưu lại những thông tin một cách cô độc trên giường của mình. Nỗi cô đơn của Alice, nỗi sợ hãi vì không thể giúp được ai điều gì trong khi thế giới vẫn tiếp tục xoay vần, tôi đã nghe về tất cả những điều đó trong sự việc hồi mùa đông năm ngoái.

Nhưng-

Tôi không thể cứ đứng một bên mà không nói gì được.

“Em thực sự định tự giải quyết việc này một mình mà không báo cảnh sát sao?”

Meo và Alice quay ra nhìn tôi cùng một lúc, nhưng Alice là người đầu tiên trả lời:

“Một thám tử luôn luôn phải hành động theo nguyện vọng của khách hàng của mình.”

Trong khi đó, Meo chỉ lắc đầu quầy quậy. Tôi thở dài lần nữa và gãi đầu.

“Vậy nếu thực sự đây là một tội ác…”

“Cha em không phải người xấu.”

Được rồi, tôi hiểu rồi, thôi đi! Nhưng ông ta có thể vướng vào một vụ án kể cả nếu như ông ta không phỉa người xấu! Tôi chỉ mong Alice không phải đối mặt với chuyện gì nguy hiểm.

Nhưng Alice chỉ lạnh lùng nói:

“Em đã quyết định sẽ nhận vụ này, anh không có quyền can thiệp.”

Tôi thấy hơi choáng váng. Cô bé này nghiêm túc thực sự, và không thèm quan tâm kể cả khi người khác lo lắng cho cô ấy.

“Nghĩ cho kĩ vào, thực ra tại sao anh ở lại đây?”

“..,Không phải là để bưng đồ ăn và lấy Dr.Pepper cho em sao?”

“Nếu anh thực sự nghĩ vậy, thì anh có thể mau chóng rời đi trong sự khinh thường.”

Nhưng em vừa mới nói vậy mà! Tôi định nói vậy nhưng ghìm mình lại được. Tôi chìm vào một thoáng suy tư: Dù sao đi nữa, trợ lý của thám tử chỉ tồn tại để giúp đỡ cho thám tử, chứ không phải lo lắng cho thám tử. Nhưng kể cả như vậy…

Chuyện đó làm tôi nghĩ lại về vụ việc hồi mùa đông năm ngoái. Hồi đó, tôi quá đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, và không nhận ra rằng thực ra Alice và mọi người không chỉ dựa dẫm vào cảnh sát và vẫn tự mình làm những việc nguy hiểm. Phải chăng Alice, Tetsu-senpai và mọi người đều đã quen với những hiểm nguy này?

Ah- thì ra là vậy.

Tôi không hẳn là lo lắng cho Alice. Tôi chỉ đang lo rằng mình không theo kịp được với mọi người. Nói cho đúng thì - tôi không theo được chút nào luôn. Đó là bởi vì tôi không có chút hiểu biết, quan hệ, hay thậm chí là tài năng gì.

Thực sự thì tất cả những thứ này chẳng có nghĩa lý gì hết, chỉ đơn giản là tôi là đồ hèn thôi.

“...Xin lỗi.”

Meo ngước mắt lên bên cạnh tôi với vẻ mặt bối rối trong khi Alice nhìn tôi lạnh lùng đang ngồi trên giường. Nỗi hoảng loạn bắt đầu nhen lên trong lòng tôi, như muốn nói với tôi rằng, tôi - một con tốt quèn - nên im đi. Tôi chỉ biết nép mình ra sau tủ lạnh, chỉ thò một nửa người ra ngoài.

“V-vậy thì…” Tôi cảm thấy tủi thân khi bắt đầu nói. “Nếu chúng ta nhận yêu cầu này, anh có một điều kiện.”

“Tại sao anh lại đòi đưa ra điều kiện?”

“Không, đấy là vì…” Ánh mắt của Alice giống như những cơn gió rét tháng Hai, có thể xe toang người ta thành từng mảnh. “Vì cha của Meo muốn em ấy đi trốn, em ấy phải sẽ làm gì sau này?”

Meo lắc đầu liên tục: “Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.” Đúng ra em phải nghĩ về nó từ đầu đã chứ!

“Sẽ phiền phức nếu em ấy cứ lao ra ngoài như vừa nãy, nên nếu chúng ta không thể đảm bảo sự an toàn cho Meo, chúng ta không thể nhận vụ này được.”

Meo nhìn tôi nghi ngờ, mắt hấp háy. Tìm kiếm một tay cựu yakuza có lẽ sẽ khó nhằn, nhưng nếu chỉ là tìm một nơi an toàn cho một cô gái, tôi nghĩ mình có thể giúp được. Tôi lấm lét nhìn biểu cảm của Alice.

“Anh đang nghĩ một cách đê tiện rằng anh có thể lợi dụng Meo sự an toàn của Meo như một tấm khiên khi cần, và sau đó chúng ta có thể chỉ cần từ bỏ việc tìm kiếm Kusakabe Masaya?”

“Đương nhiên là không rồi!”

Chà, thực ra là có một chút… Sao cô bé này lúc nào cũng nhạy bén như vậy chứ?

“Thôi quên đi, anh nói cũng không sai. Meo, quyết định vậy nhé.”

“...Quyết định là sao?”

“Cô phải nói rằng mình muốn được bảo vệ, nếu không tôi sẽ giao cô lại cho cảnh sát.”

“T-tại sao nghe giống như đe dọa vậy?”

“Tôi không đe dọa cô, đây là sự cẩn trọng cần thiết để tìm kiếm cha cô. Giờ cô có ba lựa chọn. Một, cô có thể quay lại. Hai, gọi cảnh sát. Ba, giao lại cho chúng tôi.”

Meo im lặng một hồi, ôm chặt lấy chiếc túi Boston của mình, rồi quỳ xuống và nói:

“Xin hãy lo cho thân già vô dụng này từ nay về sau ạ!”

...Em ấy học cái ĐÓ ở đâu ra vậy? Thật là, ai đã dạy em ấy mấy cái này? Hiro phải không? Chắc chắn là Hiro, đúng không?

“Vậy thì - Narumi, anh khởi xướng việc này, nên mau hoàn thành nhiệm vụ của mình đi chứ?”

“Huh?”

“Không phải anh bảo chúng ta cần giấu Meo đi sao? Chắc là vẫn còn nhiều phòng trống ở chỗ của Bà chủ, nên anh đi hỏi chị ấy đi!”

“Hỏi Min-san?”

Min-san sống ở tầng dưới cùng của khu chung cư ngay phía sau tiệm ramen. Vì cha của chị ấy đã bỏ đi, nên chắc là chị ấy vẫn còn vài phòng trống. Nếu chúng tôi muốn giấu Meo, đó sẽ là chỗ phù hợp. Nhưng… sao tôi lại là người phải hỏi chị ấy chứ?

*

“Sao mấy đứa không gọi cảnh sát?”

Min-san không thèm cả nhìn tôi khi chị ấy trả lời, và tiếp tục thái mớ cần tây trong tay. Tôi không biết phải trả lời câu hỏi bất ngờ của chị ấy như thế nào, và Meo thò đầu ra từ cửa sau của căn bếp, vẻ bối rối lộ rõ trên mặt. Tôi quay lại và nhìn em ấy, rồi lại nhìn Min-san lần nữa.

“Thì… Có nhiều lý do lắm ạ.”

“Những lý do nào?”

“Ngh…”

Tôi kể cho Min-san về việc cha của Meo biến mất và dặn em ấy bỏ chạy, nhưng làm sao tôi có thể kể cho chị ấy phần sau đây?”

“Cậu muốn chị cho con bé một chỗ trốn mà không cần lý do sao?”

Khi tôi nghĩ lại, đúng là cái này nghe giống như tôi đang được voi đòi tiên vậy.

“Thôi quên đi, phòng của ông già chị đằng nào cũng phủ bụi rồi, cứ ngủ ở đấy cũng được.”

...Huh? Vậy mà chị ấy cũng đồng ý sao?

“Ưm… e là em có hơi phiền phức đấy ạ.”

Giọng Meo lí nhí sau lưng tôi. Đến khi nghe thấy giọng của Meo, Min-san mới quay đầu lại, và chị ấy bảo:

“Không sao đâu, nếu có vấn đề gì chị sẽ nện Narumi trước. Phòng hơi bẩn, nhưng em muốn làm gì cũng được, căn phòng đó từ đầu cũng chỉ trống không thôi mà.”

“Chị ấy nói rồi đấy…” Tôi quay đầu lại nhìn Meo. Gương mặt màu cà phê của em ấy lập tức sáng lên một nụ cười.

“Cảm ơn, Min-san.”

“Nhưng em chỉ được ăn ramen ngày ba bữa thôi. Narumi, lấy cho con bé một cái chăn từ ngăn xép trong phòng chị.”

“Ah, vâng ạ.”

Và thế là, tôi đưa Meo từ cửa sau bếp tới nhà Min-san. Min-san ra lệnh cho tôi một cách tự nhiên, và tôi cũng chẳng nghĩ nhiều về chuyện đó - nhưng có thật là ổn khi tôi tự tiện ra vào phòng một cô gái như thế này không?

Cha của Min-san đã bỏ lại con gái và tiệm ramen và đi biệt tích cho tới tận bây giờ, nên phòng của ông ta giờ được dùng làm kho, và chất đầy những giá sách và thùng các-tông từng dùng để đựng thực phẩm. Tôi xếp bừa mấy cái thùng cá khô dùng để nấu nước dùng cũ chồng lên nhau, và cuối cùng cũng dọn được một khoảng trống để đặt cái đệm vào. Meo đứng ở cửa phòng với chiếc túi Boston khoác ra sau lưng, nhìn quanh một cách tò mò và nói:

“Như vậy ổn thật sao? Hình như có ai đó cũng đang dùng phòng này.”

“Nhưng em chẳng còn chỗ nào khác để đi, đúng không? Em cũng chẳng thể về nhà được nữa…”

Biểu cảm của Meo lại tối sầm lại, và tôi vội vàng nói tiếp:

“Lát nữa anh sẽ ghé qua nhà em. Vả lại Alice quen rất nhiều người kì lạ thích lo chuyện bao đồng, nên đừng lo!”

Kho tôi chuẩn bị để Meo lại đó và bước ra ngoài, em ấy túm lấy vạt áo của tôi.

“...Hmm? Sao thế?”

“Mọi người đều tốt quá, Min-san, Thám tử, và cả anh Trợ lý nữa…”

Tốt bụng? Tôi sao?

“Em thật sự xin lỗi vì lúc nãy, tự dưng làm náo loạn lên. Thì ra mọi người đều chỉ lo lắng cho em… Em cảm ơn ạ.”

Ngay lúc ấy tôi không thể nói được gì. Thực ra thì tôi không hẳn là lo lắng cho Meo, nên lòng cảm kích chân thành của em ấy khiến tôi hơi bối rối, và không biết phải đáp lại ra sao.

“Em chỉ cảm thấy hơi ghen tỵ. Hiro-san lúc nào cũng bô bô với em rằng anh ấy là một gã trai bao không nhà cửa, nhưng anh ấy có Hanamaru. Bởi vì ở đó có một người Mẹ xinh đẹp và dịu dàng, dù chị ấy sẽ chỉ biết nấu ramen cho anh ấy thôi.”

Tôi thực sự không muốn một người mẹ đáng sợ như Min-san… ý nghĩ ấy đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.

“Vậy còn mẹ em bây giờ đang làm gì?”

Dù có hơi muộn để hỏi câu này, nhưng từ nãy tới giờ chẳng ai nhắc tới chuyện này cả. Gương mặt Meo bỗng đông cứng lại. Em ấy cúi đầu xuống trong khi ngồi lên chiếc túi Boston đặt trên sàn, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“...Mẹ… mất vì bị bệnh không lâu sau khi tới Nhật.”

Tôi giật mình. Lạ thay, cô gái ngồi bên cạnh tôi mỉm cười. Nụ cười của em ấy như làn sương vào buổi sáng ngày hè, ẩn giấu một nỗi buồn thoáng qua.

“Cũng không sao ạ, em vẫn sống với các chị gái ở trong tòa nhà.”

Con người ta trở nên cô đơn hơn khi họ mỉm cười, đó là điều tôi đã hiểu ra trong mùa đông vừa rồi.

Dù chúng tôi có thể tìm ra được Kusakabe Masaya nếu gọi cảnh sát, Meo có thể sẽ chỉ còn một mình sau chuyện đó - mãi tới lúc này tôi mới hiểu được sự thật này.

Nhưng nếu vậy, chúng tôi nên làm gì bây giờ? Tôi bó tay. Nếu thực sự chúng tôi có thể tìm ra nơi ở của Kusakabe Masaya, nếu ông ta thực sự tham gia vào một vụ án, thì Alice nên làm gì?

Cả tôi nữa - tôi nên làm gì?

“Sao vậy, anh Trợ Lý?” Meo ngước lên nhìn tôi, người vừa im bặt và không nói câu nào. Vì không dám chạm mắt với Meo, tôi quay đầu sang một bên và nói:

“Không có gì. Xin lỗi vì đã hỏi những câu kì lạ như vậy.”

*

Không lâu sau đó, Hiro xuất hiện ở tiệm ramen lúc gần năm giờ chiều.

“Nghe nói Me-chan ở đây sao?”

Người vừa bước vào quán là một gã trai cao ráo mười chín tuổi, anh ấy mặc một chiếc áo khoác jean màu be, và một chiếc quần khaki lụa màu trắng. Tôi chưa từng thấy ai mặc đồ sáng màu hợp hơn anh ấy, kể cả người mẫu nam. Ngoại hình của anh ấy giống như một người mẫu hay một tên lừa đảo, nhưng thực ra anh ấy chỉ là một tên NEET, và ngoài ra còn là một tên trai bao nữa.

“Ah, Hiro-san!”

Meo, người đang ăn kem trong bếp, thò đầu ra.

“Anh đi làm về rồi ạ?”

“Làm trai bao là một công việc đòi hỏi sự sáng tạo, nên giờ giấc làm việc của bọn anh cũng linh hoạt hơn.”

“Hiro, ra đây mau. Tôi sẽ làm cho cậu không thể làm xấu mặt đất nước Nhật Bản thêm được nữa!”

Min-san lườm Hiro, trong tay cầm con dao bếp, và dọa anh ta chạy biến ra khỏi cửa tiệm, và núp vào con hẻm đằng sau tiệm. Cánh cửa sau của tiệm Ramen Hanamaru nằm giữa hai tòa nhà. Chỗ đó được chất đầy lốp xe cũ, những thùng phuy sắt úp ngược, xô nhựa, và những tấm ván gỗ được dùng làm bàn ăn. Đó là nơi hoàn hảo nhất cho đám NEET tụ tập.

Dù giờ đã là lúc tôi nên chuẩn bị để mở hàng, nhưng vì chẳng có việc gì để làm, tôi bước ra sau bếp để tìm Hiro; Meo theo tôi ra ngoài, cũng vì lý do đó.

“Alice bảo anh về tình hình qua điện thoại rồi…” Hiro nói trong khi ngồi trên cái xô nhựa. “Nhưng còn vài phần anh chưa chắc chắn.”

Tôi gật đầu.

“Có bao nhiêu tiền trong túi?”

Hiro hỏi Meo, người đang ngồi cạnh anh ấy.

“Hmm, em không biết. Em chưa đếm…”

“Nhìn nhiều như thế này, em dám cá rằng phải có vài trăm triệu trong đó.” Tôi trả lời hộ Meo.

“Me-chan giàu vậy sao?”

Meo cuống quýt lắc đầu.

“Đúng đó! Công ty cũng không lớn, vả lại gia đình em còn phải ở cùng khu nhà với những người bỏ nhà đi kiếm sống cơ mà.”

“Em nghĩ đấy là tiền của công ty?”

“Tiền của công ty sao? Vậy làm sao ông ta lấy được nhiều vậy? Lại còn là tiền mặt nữa!”

“Cái… cái này… nó…” Tôi không biết phải trả lời ra sao. “Có vẻ Alice đã tìm ra manh mối gì rồi, rằng cha của Meo là Giám đốc của công ty đó. Nếu đúng là như vậy, thì chẳng phải là cũng có khả năng sao?”

“...Kể cả nếu ông ta có biển thủ tiền của công ty, liệu công ty đó có kiếm nổi ngần đó không? Anh nhớ là tình hình tài chính của công ty đó cũng chẳng khá khẩm gì.”

“‘Biển thủ’ là sao ạ?”

Gương mặt Meo thực sự ngây thơ, khiến tôi và Hiro cứng họng. Tôi chỉ còn cách chọn một cách giải thích phù hợp nhất có thể:

“Ừm… Thế có nghĩa là lợi dụng chức vụ để lấy tiền của công ty.”

“Anh lại nói vậy rồi, Anh Trợ lý! Cha em không bao giờ làm như vậy!”

Meo đánh túi bụi vào tay tôi, mặt đỏ bừng. Hiro cố giảng hòa chúng tôi, và túm chặt lấy vai của Meo.

“Em có chắc là ông ấy sẽ không làm vậy chứ?” anh hỏi bằng giọng nghiêm nghị.

“Tuyệt đối.”

“Em tin ông ấy đến vậy sao?”

Meo gật đầu mạnh đến mức cổ của em ấy suýt thì gãy đôi.

“Mm, anh hiểu rồi.” Giọng nói của Hiro lại trở nên nhẹ nhàng. “Tin tưởng là việc của Me-chan, còn nghi ngờ là việc của bọn anh. Có rất nhiều điều bọn anh không thể chắc chắn nếu không nghi ngờ, nên hãy cứ để bọn anh lo công việc kinh khủng này!”

Hiro nhìn vào mắt Meo một hồi, rồi nở một nụ cười hòa nhã.

Meo lưỡng lự đôi chút, rồi gật đầu.

Tay này giỏi thật - đột nhiên tôi cảm thấy như vậy. Nói thẳng, tôi không chắc lắm về những gì Hiro nói vào lúc đó, nhưng anh ấy luôn có cách để làm người khác bình tĩnh. Anh ấy hẳn là thường dùng năng khiếu này vào những việc bậy bạ, nhỉ? Anh ta đúng là kẻ thù số một của phụ nữ.

“Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn cần phải kiểm tra tình hình ở công ty và gia đình Meo nữa.”

“Hiro chắc là biết địa điểm của tòa nhà, phải không? Và quen cả những người ở đó nữa.”

“À - anh ấy hả? Mấy tay bảo vệ đã nhớ mặt anh rồi, hơn nữa anh cũng đã xóa số điện thoại của bạn gái cũ.”

Nhắc mới nhớ, anh ấy đã bị bảo vệ đuổi đi. Vậy chúng tôi biết làm gì bây giờ?

Hiro nhìn tôi, im lặng.

Meo cũng nhìn tôi mà không nói một lời.

Đây là…

“Em có nên… đi không?”

“Chẳng còn lựa chọn nào khác, có còn ai đâu.”

“Em cũng không ngại đâu, nhưng em đang trong giờ làm.”

“Hả? Làm việc sao?”

Phản ứng của Hiro rõ ràng là thái quá, và nó làm trái tim mỏng manh của tôi tổn thương ghê gớm. Tôi vỗ vỗ chữ ‘Hanamaru’ trên chiếc tap dề màu đen.

“Mm, Narumi, cậu làm việc ở đây sao? Thật ư? Tại sao? Trở thành NEET đâu có phải là bệnh tật gì, nên đừng ngại, cậu không cần phải cố ép mình tìm cách chữa trị nó đâu.”

Em đã bảo em không phải NEET!

“Mà trông cậu cũng có ra dáng đang làm việc đâu.”

Bị nói như vậy, tôi cứng lưỡi, vì sự thật đúng là như Hiro đã nói.

“Vậy còn Tetsu-senpai và Thiếu Tá, bọn họ đang làm gì?” Tôi vội vàng đổi chủ đề.

“Anh mới gọi Tetsu, cậu ta đang ở Trường đua Tokyo.”

Ah, hôm nay là ngày đua ngựa. Vì giờ đang là kì nghỉ xuân, tôi đã quên luôn cả ngày tháng.

“Cậu ta nói đã thua hết số tiền để mua vé tàu trở về trong ván cược cuối cùng, nên cậu ta sẽ đi bộ về. Thật là, cậu ta chỉ cần cá độ trên WINS cũng được, làm sao phải tới tận đó khi cuộc đua thậm chí còn chưa bắt đầu?”

Đồ nghiện cờ bạc hết thuốc chữa này… Chẳng phải sẽ phải mất bốn tiếng để anh ấy đi bộ từ đó về đây sao?

“Em không thể đi sau khi xong việc sao?”

“Cô ấy làm việc vào ban đêm, nên nếu cậu không đi ngay bây giờ, cô ấy sẽ ra ngoài mất,” Hiro nói. Tôi thở dài. Như thể có một đôi tay vô hình đang cản trở không cho tôi làm việc vậy. Được rồi, được rồi! Tôi sẽ đi ngay bây giờ.

Tôi quay trở lại vào bếp và nhẹ nhàng hỏi Min-san, người đang chăm chú hớt cặn ra khỏi cái nồi nghi ngút khói.

“Ừm…”

“Cậu định trốn việc vào ngày đầu tiên đi làm à? Cậu to gan quá nhỉ!”

Min-san nói mà không thèm nhìn tôi. Có lẽ chị ấy đã nghe hết bọn tôi nói chuyện lúc nãy rồi.

“X-xin lỗi, cứ coi như em chưa-”

“Thôi cũng chẳng khác gì, vì chúng ta đang rảnh quá mà. Nhưng cậu sẽ bị đuổi nếu đến bảy giờ cậu chưa về!”

Hiro cho tôi mượn chiếc áo khoác và một cặp kính ngầu lòi trước khi tôi đi. Có lẽ đây là những món đồ mà cô bạn gái cũ ở khu nhà đó đã tặng anh ấy sao?

Khi tôi đang chuẩn bị lấy xe ra từ trong hẻm ra ngoài phố, tôi loáng thoáng nghe được đoạn hội thoại giữa Min-san và Meo ở trong quán.

“Meo, em có muốn làm việc trong quán của chị không?”

“Eh, không được đâu ạ, em đang làm ở một nhà hàng Thái… Ah, nhưng mấy hôm nay em đang trốn việc, nên chắc em bị đuổi rồi…”

“Nếu đổi ý thì cứ bảo chị nhé, chị sẽ đuổi việc Narumi luôn.”

Thế thì quá đáng quá… Chị ấy quả là tàn nhẫn. Trong khi cố nén nỗi đau lòng, tôi đạp xe trên con phố được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn.

*

Khi đạp tới lối ra phía nam của nhà ga, gần con dốc, tôi rẽ phải sau khi đi qua bưu điện. Tôi bị lạc giữa một ngôi trường cấp hai và một cái đại sứ quán, và cứ quay đi quay lại trên con phố đó mấy lần, rồi nhận ra cái tòa nhà bốn tầng to bằng ngôi trường ở bên tay trái của tôi chính là một dãy những tòa chung cư, đồng thời cũng là điểm đến của tôi - Hello Palace. Tôi dừng lại ở ven đường, nhìn chằm chằm xuống chiếc xe của mình, miệng há hốc. Tôi nghe nói những người sống ở đây phần lớn là những phụ nữ ngoại quốc tới từ Đông nam Á, và cứ ngỡ rằng nó là một khu tập thể xập xệ với bảy hay tám người nhồi vào một căn phòng sáu chiếu tatami. Tôi thực sự đã có định kiến như vậy đấy, thật là mất lịch sự.

Để không bị chú ý, tôi đỗ xe ở một góc của khu nhà không bị nhìn thấy từ phòng bảo vệ.

Khi tôi dừng xe, khoản tiền mặt khổng lồ Meo mang theo bỗng hiện lên trong tâm trí tôi. Nó quá lớn, nhỡ đâu nó thực sự liên quan tới một vụ án thì sao? Cảnh sát vẫn chưa tới nhà Meo đâu, phải không? Nếu vậy, tôi cứ giả ngu là được.

Tôi lấy đôi kính thời trang ra và đeo nó vào.

Phòng nghỉ của bảo vệ nằm ngay cạnh lối vào tòa nhà, và không có ai ở đó cả. Nhưng không hiểu vì sao tôi cứ tự dưng nhón chân khi đi vào, thế thì trông tôi khác gì một kẻ đang lẻn vào nhà người khác chứ? Tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng mình không làm gì sai trái cả, và bước tới phòng thứ tư ở trên tầng ba. Dòng chữ ‘Kusakabe’ được ghi trên biển tên. Không thấy một ai khác ở đó cả, điều đó khiến tôi nhẹ nhõm đôi chút. Tôi ấn chuông cửa, và đợi khoảng ba phút nhưng không có tiếng đáp lại; rồi tôi vặn tay nắm và phát hiện ra cửa đã bị khóa.

Thực ra, Meo có đưa cho tôi chìa khóa nhà, nhưng tôi không muốn vào trong lắm. Nếu có ai phát hiện ra, tôi sẽ không thể giải thích được làm thế nào tôi có được chìa khóa.

Chẳng còn cách nào, tôi đành nhấn chuông cửa phòng bên cạnh, căn phòng của cô gái mà Hiro từng sống ở đó. Sau khoảng hai mươi giây, cửa phòng hé mở, và một cô gái trẻ đứng đằng sau.

“Chào…”

Nghe giọng cô ta có vẻ ngái ngủ. Cô ta mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình in đầy chữ giản thể và một chiếc quần đùi, mái tóc dài của cô ta được buộc luộm thuộm bằng một sợi dây chun. Mặc dù cô ta không trang điểm, tôi có thể nhìn ra cô ta là một người đẹp Trung Hoa với vóc dáng hấp dẫn.

“...Cậu là ai?”

“Ah, x-xin lỗi!” Cô ta đang ngủ sao? “Chị có biết Kuwabara Hiroaki-san không?”

Khi tôi nhắc tới tên của Hiro, cuối cùng ánh mắt của chị ta cũng tỉnh táo lên.

“Hiro? Eh?... Ah, chiếc áo khoác này…”

“Ừm… Meo đang ở chỗ em.”

Đôi lông mày của cô ta bỗng giật giật, rồi nhanh chóng sập cửa lại trước khi tôi kịp nói xong. Sau đó, tiếng dây xích cửa được tháo ra vang lên, và rồi lần này, cánh cửa được mở hẳn ra.

“Ah- Mnn- Tôi có nghe nói về chuyện này, đợi một lát, tôi sẽ lấy cho cậu.”

Eh? K-khoan đã, thế này là sao chứ?

Khi tôi đang đứng giữ cửa, cô gái quay vào phòng và lấy ra một cái gói giấy màu cà phê.

“Cậu có thể ăn ngay, nhưng hâm nóng lại sẽ còn ngon hơn.”

Trong khi đầu óc tôi vẫn còn đang rối tung, cái túi giấy được giúi vào tay tôi.

“Eh, ah, ừm…”

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đột nhiên cô ta ôm choàng lấy tôi. Tôi lập tức nhận ra cô ta không mặc đồ lót, và nó khiến tôi đông cứng người lại. Khi đó, cô ta mới thì thầm vào tai tôi:

“Tôi không thể nói chuyện ở đây được, nên cứ giả vờ là cậu tới đây chỉ để lấy cái túi, rồi hãy quay về ngay!”

Tôi lập tức tỉnh ngộ ra. Sau đó chị ta bỏ tôi ra, và nói với tôi bằng giọng của nhân viên tiếp thị: “Chào mọi người hộ chị nhé” rồi đẩy tôi ra ngoài và khép cửa lại.

Tôi bị bỏ lại một mình ngoài hành lang, sức nặng của chiếc túi giấy đặt lên bàn tay tôi.

Không nói chuyện ở đây được?

Vậy có nghĩa là chị ta đã biết về tình hình hiện tại của Meo? Nhưng chị ta bảo không thể nói chuyện ở đây nghĩa là sao chứ? Hay là trong phòng chị ta còn có người khác và sẽ không hay nếu có ai đó nghe được chúng tôi nói chuyện?

Tôi không hiểu đầu đuôi mọi chuyện ra sao, nhưng tôi vẫn làm theo lời chị ta, nhận lấy chiếc túi, và ngoan ngoãn rời khỏi ‘Hello Palace’.

Sau khi bước ra khỏi cửa, tôi lập tức xé chiếc túi ra. Bên trong có một cái bánh bao nhỏ, và một tấm danh thiếp được đặt lên trên - ‘Hộp đêm Thoát y vũ, Shanghai Love’. Biểu tượng trên tấm danh thiếp màu hồng tươi, còn cái tên được ghi trên đó được viết bằng chữ romanji: Rin. Còn có một dòng chữ viết ngoáy bên dưới dòng tên nữa-

Đợi tôi ở sau quán lúc 4 giờ sáng.

Trên tấm danh thiếp có ghi là hộp đêm mở cửa tới ba rưỡi sáng, vậy có nghĩa là chị ta muốn tôi đợi tới sau khi chị ta tan ca sao? Nhưng sao phải tốn công đến vậy để diễn kịch như vừa nãy?

Tôi nhét tấm danh thiếp vào trong túi, bước tới chỗ chiếc xe đang đỗ ven đường, và đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Tôi thực sự không nên dừng lại, và đáng ra tôi nên leo lên xe và đạp đi càng sớm càng tốt, nhưng cảm giác đó làm tôi đứng lại. Tôi nhìn thấy hai bóng người xuất hiện ở khóe mắt, và họ đang tiến lại chỗ tôi từ phía Hello Palace.

Một trong hai người đó mặc một chiếc áo khoác da nhếch nhác, còn một người nữa mặc một cái áo hoa màu tím cực kì lỗi mốt, cùng với mái tóc làm xoăn trên đầu. Tôi giả vờ không để ý và bước nhanh lên. Khi tôi chạm bóng của ngôi nhà, tôi lại cảm thấy cơn ớn lạnh sau lưng mình.

“Oi, thằng kia!”

Một trong hai gã kêu lên. Cứ như thế, trực giác bảo tôi rằng hai gã đó không phải loại người tôi nên dây vào. Tệ thật, tôi thực sự nên bỏ chạy nhanh gấp đôi. Ngay khi tôi chuẩn bị đạp xe đi, tiếng bước chân sau lưng tôi càng trở nên gấp gáp. Tôi ngẩng đầu lên, chỉ để nhận ra hai gã đó đứng gần tôi khủng khiếp.

“Thằng nhãi, đừng có chạy!”

Gần như theo phản xạ, tôi giơ tay lên và ném chiếc túi trong tay mình về phía bọn chúng, rồi nhanh chóng đẩy chiếc xe xuống dốc và nhảy lên xe. Tôi không rõ chuyện gì xảy ra với chiếc túi, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng quát giận dữ của hai gã vang lên từ phía sau. Tôi sợ rằng bọn chúng có thể nhanh chóng bắt kịp và tóm lấy cổ áo mình, nên tôi guồng chân lên đạp, và lao vun vút xuống con dốc mà không đạp chân, và ngoặt sang phải thật gấp ngay sau khi xuống đường bằng. Một chiếc xe ô tô vụt qua bên cạnh tôi, để lại phía sau tiếng còi inh ỏi.

Tôi rẽ khỏi phố chính và rẽ ngoằn ngoèo qua những con hẻm mà chính tôi cũng không biết rõ đường đi, và chỉ dừng lại để nhìn quanh sau khi tới được ngã rẽ thứ tư(?) Đương nhiên, hai gã kia đã không còn ở phía sau. Miệng mũi tôi tranh nhau thở, tôi cố gắng điều hòa cho hơi thở và nhịp tim chậm lại, và cảm thấy những cơn đau nhói lên từ hai lá phổi.

Hai gã đó rốt cục là ai?

Lý do tôi bỏ chạy không chỉ bởi vì hai gã đó khiến tôi có cảm giác bất an, mà thái độ của bà chị người Trung Quốc kia cũng khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.

Tôi lấy điện thoại ra.

“...alô, em đây.”

‘Sao rồi? Cậu có gặp Linh Linh không?’ Hiro hỏi tôi.

“Ừm… à, có, em có gặp chị ta.”

Ra vậy - tên của chị ta là Linh Linh, thảo nào chị ta lấy biệt danh là Rin. Trong khi nghĩ về mấy thứ vô nghĩa đó, tôi điều hòa lại nhịp thở của mình và trả lời:

“Nhà của Meo đang bị theo dõi.”

Hiro, người ở đầu dây bên kia, im lặng.

“Bọn họ có thể là yakuza. Hiro, anh thực sự nên nhắc Meo không được ra ngoài.”

‘Hiểu rồi. Mọi chuyện thực sự không đơn giản đâu, có thể chúng ta sẽ cần phải nhờ tới cả sự giúp đỡ của Yondaime…’

Tôi bảo Hiro mình đang quay lại ngay, rồi cúp máy.

Có lẽ chúng ta sẽ cần phải nhờ Yondaime giúp. Mặc dù đó là một lựa chọn, tôi thực sự không muốn mọi chuyện phải tới mức đó. Khi thủ lĩnh của đám thanh niên yakuza bắt đầu hành động, lúc đó sẽ khó có thể ngăn được đổ máu xảy ra.

Nhưng linh cảm của tôi thường đúng trong những tình huống xấu như thế này, và đương nhiên, lần này nó cũng đúng luôn.

*

Khu Hotel Street lúc bốn giờ sáng trông như một bệnh nhân mất ngủ đang trằn trọc, với đôi mắt sưng quầng và vện máu đỏ ngầu. Bước đi trên con đường ngoằn ngoèo trên con dốc, những cột đèn đứng hai bên đường chiếu sáng lên những tấm biển đề dịch vụ và giá tiền; phần sườn của một cái khách sạn trông hơi mờ ảo vì những ánh đèn xanh hồng chiếu lên nó có thể nhìn thấy được khi đứng từ trên dốc.

Đi bộ một mình ở nơi này vào buổi đêm, tôi có cảm giác mình sắp bị áp lực tâm lý đè bẹp đến nơi, nên tôi tự ép mình chú ý tới những tấm bảng giá trên mỗi cái khách sạn. Không rõ có phải vì cạnh tranh ở đây lớn hay không, nhưng có rất nhiều những dịch vụ kì lạ đi kèm. Có vẻ mỗi phòng không chỉ có cả lò vi sóng, mà một số tấm biển còn có thêm cả Dreamcast[note16738]

nữa! Rốt cục là bọn họ định thu hút thể loại cặp đôi nào đây?

Tôi từng tới đây một lần trong vụ việc lần trước, nhưng tôi chẳng còn chút ấn tượng nào về nơi này nữa. Giờ này chẳng có mấy ai ở những nơi này, nên xung quanh cực kì im ắng.

Leo lên con dốc sau khi bước qua khu Hotel Street, tôi bước tới một cái hộp đêm đầy khả nghi trên đường. Nơi đây nằm xa những hoành tráng lung linh được giới trẻ ưa chuộng, một khu phố tồn tại vì các ojisan (chắc vậy).

Theo lời Hiro, do đợt chỉnh sửa đặc biệt về luật công nghiệp, số hộp đêm ở đây đã giảm đi nhiều, và giờ gần như đã biến mất hẳn hoặc chuyển sang cung cấp một số dịch vụ cho mấy cái nhà nghỉ gần đây…

Cái hộp đêm trông như một loài động vật quý hiếm, ‘Hộp đêm Thoát y vũ, Shanghai Love’, nằm ở ngay góc phố. Những chiếc đèn điện được làm kiểu cách giống như đèn dầu với một cánh cổng vòm, nơi này đúng là gợi nên cảm giác của một nơi mà bất cứ người đàn ông trưởng thành nào cũng có thể tới đây. Ánh đèn neon màu hồng không quá phô trương, và nơi đây trông không có vẻ gì là một hộp đêm khả nghi. Đây có thực sự là một nơi đồi trụy không vậy?

Nhưng biển hiệu rõ ràng có ghi đây là quán rượu.

Tôi nhìn giờ trên điện thoại, ngày mới đã sang, trở thành mùng Một tháng Tư. Giờ là ba giờ bốn mươi lăm phút sáng, vẫn còn sớm.

Một người đàn ông trung niên bước ngang qua tôi, đi cùng với một cô gái mặc một chiếc váy xẻ ngắn, trông có dáng dấp của người trong ngành. Nhìn hai người bọn họ bước về phía khu Hotel Street, tôi rúc vào trong con hẻm chật chội bên cạnh quán rượu để trốn.

Ngay lúc đó, tôi nhớ ra cảnh tượng lúc tôi mới quay trở lại Hanamaru vào buổi tối. Khi tôi cầm tấm danh thiếp được bà chị người Trung Quốc - Linh Linh đưa cho tôi ra cho Hiro xem và hỏi anh ấy về chuyện gì đã xảy ra, anh ấy tỏ ra hơi ngượng nghịu và nói: “Có khi sẽ tốt hơn nếu anh đi. Cậu chắc không thể ra ngoài vào giờ khuya như vậy đâu, phải không?” Có lẽ trải nghiệm của anh ấy về chuyện chia tay Linh Linh không được tốt cho lắm?

Mặc dù tôi lo rằng họ có thể hơi ngại khi gặp nhau, nhưng lý do chính khiến tôi tới đây là vì tôi muốn đi. Nếu việc đơn giản như thế này mà tôi cũng phải nhờ tới Hiro, thì tôi thực sự là một thằng vô dụng.

Nói thật thì, khi ngồi trên vách ngăn giữa bãi đỗ xe tính phí, tôi hơi hối hận vì đã nhận yêu cầu này. Nhỡ đâu tôi bị cảnh sát bắt và phải đi tư vấn? Chắc họ sẽ báo về với trường tôi, nhỉ? Và tôi còn trốn nhà mà không thèm báo cho chị tôi nữa, tôi đang làm cái trò gì đây…

“Cậu đợi lâu chưa?”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của một cô gái làm tôi giật nảy người, suýt nữa ngã nhào xuống. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, và thấy Linh Linh-san mặc một chiếc váy mini cực kì ngắn, như không mặc gì nếu nhìn vào ban ngày, và một chiếc áo khoác màu be sáng. Chị ta hơi cúi xuống và nhìn vào mặt tôi.

“Xin lỗi, cậu ổn chứ? Giờ muộn lắm rồi. Lúc đầu tôi còn tưởng Hiro mới là người tới đây.”

“Cái đó là vì… Hiro… ừm…”

“Tôi biết, anh ta không muốn đi, phải không? Lần sau cậu hãy nện cho anh ta một trận hộ tôi nhé?”

Linh Linh-san mỉm cười và nói.

“Ở đây không tiện nói chuyện, tốt hơn là chúng ta hãy vào một quán ăn.”

Chị ta túm tay tôi và đi thẳng. Động tác của chị ta đều quá tự nhiên. Mặc dù tôi vẫn cảm thấy hơi bất an, tôi ngoan ngoãn đi theo chị ta.

Rồi tôi dần dần nhận ra một điều - cách Linh Linh-san đang bước đi có gì đó không bình thường. Khó có thể nhận ra nếu không chú ý thật kĩ, nhưng lưng chị ta hơi cong xuống mỗi khi bước đi, và bước chân của chị ta hơi tập tễnh.

“Ừm… chị ốm sao? Hay chị bị đau bụng?”

“Eh? Cậu nhận ra à?” Một nụ cười ngượng nghịu xuất hiện trên gương mặt của chị ta. “Chà, vì dù sao tôi vẫn là cơm gạo của quán, nên vẫn còn cái mặt tôi không bị ăn đòn.”

“Huh…?”

“Nghe nói lúc đấy cậu bỏ chạy, phải không? Vậy không hay đâu - tôi còn giả vờ rằng rất quen thân với cậu nữa, và cuối cùng phải bao nhiêu công sức để giải thích, nhưng cuối cùng bọn chúng cũng không thèm tin lời tôi.”

“Ờ… là gã mặc áo khoác da và gã tóc xoăn?”

“Đúng rồi. Mấy tên đó là bảo kê của quán của tôi, và bọn chúng tới để giám sát xem Meo có quay lại không.”

Bảo kê?

“Đó là bọn yakuza đi thu tiền bảo kê. Tôi không biết chúng sẽ còn làm gì, nên hãy nhớ bảo với Meo rằng, tạm thời đừng quay lại đây.”

Quả nhiên bọn chúng là yakuza. Nhưng tại sao bọn yakuza lại đi tìm Meo? Khi tôi muốn hỏi tiếp, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng tôi:

“Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.”

“Cậu nhóc này là ai đây?”

Khi tôi quay đầu lại, tôi nhìn thấy hai cô gái khác ăn mặc giống Linh Linh-san đi qua khu nhà tới chỗ chúng tôi.

Trong nhà hàng vào buổi đêm khuya này, ở chỗ ngồi sâu nhất trong chỗ ngồi hút thuốc, nơi không còn khách ăn nào khác, tôi đang bị ba onee-san làm việc ở hộp đêm bao vây, và tôi ngồi giữa bọn họ, co rúm người. Linh Linh-san vừa hỏi vừa ăn bát tekkadon lớn: “Vậy rốt cục cậu là ai?”

Ngoài ra trên bàn còn có một suất hamburger, mì spaghetti sò, súp cà chua, khoai tây chiên, và một đống đồ ăn khác nữa, khiến tôi hơi sốc vì khẩu phần lớn đáng sợ này của bọn họ. Ba người bọn họ trông đều mảnh mai cả, làm sao họ có thể ăn nhiều như vậy chứ?

“Cậu có quan hệ thế nào với Meo? Cậu là bạn của Hiro?”

Hua-san, hình như quê ở Đài Loan, hỏi tôi bằng giọng dồn dập.

“Cấp hai? Cấp ba?” Bà chị hình như là người Philippine chen vào, hỏi thêm nhiều câu hỏi nữa.

“Ah, em là học sinh cấp ba.” Trông tôi có kí lô nào giống học sinh cấp hai sao? Mặc dù ĐÚNG là tôi đã bị nhận nhầm một vài lần. “Ừm… Khó nói lắm… Các chị nghe về văn phòng thám tử ở cùng tòa nhà với tiệm ramen chưa?”

“Oh-” Linh Linh-san gật đầu và nói: “Tôi có nghe về chỗ đó, hình như thám tử là một cô gái, phải không? Cô ta là người như thế nào?”

“Cô ấy là người như thế nào, huh…”

Thực ra tôi cũng không biết rõ ràng đến vậy về Alice, và thậm chí còn chẳng biết cô ấy bao nhiêu tuổi nữa.

“Đó là một cô gái nhỏ nhắn, mảnh mai, khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặc pajama và ngồi ru rú trong phòng hàng ngày. Mặc dù cô ấy hơi xấu tính, nhưng em nghĩ trình độ máy tính của cô ấy rất giỏi.”

“Cô ta nhỏ tuổi như vậy thật à? Thế tại sao lại gọi là thám tử được nhỉ, thật là khó hiểu.”

Với vẻ khó chịu, Linh Linh-san giữ im lặng hồi lâu. Rồi sau đó, chị ta châm lại điếu thuốc, hít một hơi sâu và thở ra một luồng khói dài.

“Thật sao, cô ta ít tuổi vậy sao? Cô ta là thám tử cơ mà?”

“Ừm, về chuyện cô ấy làm thám có lẽ là tự phong thôi.”

Mọi người phản ứng như vậy khi biết về Alice là bình thường, nhỉ? Ý nghĩ đó đột nhiên thoáng qua đầu tôi. Nhưng không phải họ đang hơi ngạc nhiên quá sao?

“Ra là vậy. Tôi thực sự đã thua cô ta… Uwa, thì ra Hiro là một tên lolicon! Đau lòng quá…”

Chị ta vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhưng những lời lẩm bẩm của chị ta thực sự không thể lờ đi nổi. Ý chị ta là sao? Hay là Hiro… Không, sao có thể như vậy được?

“Linh Linh, cô nên quên gã trai bao đó đi.”

Hua-san xoa đầu Linh LInh-san như để an ủi, nhưng bị Linh Linh-san gạt đi, và rồi chị ta tiếp tục hỏi:

“Vậy ra Hiro vẫn giúp cô thám tử đó. Vậy cũng có nghĩa là Meo đang ở đấy à?”

“Ah… đúng vậy.”

Chiều nay - không, đấy là từ hôm qua - tôi giải thích ngắn gọn làm thế nào Meo tới được văn phòng thám tử NEET, và khi nghĩ lại, tôi thực sự cảm thấy đó là một ngày thật dài.

“Chỗ Meo ở hiện giờ có an toàn không?” Jennifer hỏi.

“Mm - có lẽ là khá an toàn.” Nếu Min-san chịu giúp đỡ, thì chị ấy thực sự rất đáng tin cậy.

“Meo giống như con gái của bọn tôi…” Jennifer nói tiếp: “Lúc đầu tôi định lấy một người giống như Kusakabe-san, và rồi sinh một đứa con giống như Meo.”

“Chẳng phải chồng cô nghiện ma túy sao? Anh ta đúng là hợp với cô ghê ấy!” Hua-san châm chọc.

“Tôi đã bảo anh ta thôi đi rồi, vả lại Kusakabe-san đã giúp tôi nện cho anh ta một trận.”

“Nhưng anh ta vẫn chưa có việc làm, phải không?” Linh Linh-san chau mày.

“Cứ bảo hắn ta biến đi sau khi lấy được visa vô thời hạn ấy!”

Cuộc nói chuyện của bọn họ lái sang một hướng mà tôi không hiểu nổi nữa, và còn bồi thêm cả mấy câu tiếng Anh, tiếng Trung và tiếng Philippine. Cảm thấy hơi áp lực, tôi ngậm lấy cái ống hút và uống cốc cà phê sữa của mình.

“Meo cũng không biết chuyện gì xảy ra với Kusakabe-san, phải không?” Linh Linh-san lái câu chuyện về vấn đề chính.

“Không.” Tôi lắc đầu, và giải thích về cuộc điện thoại từ cha của Meo.

“Không biết Kusakabe-san đã làm chuyện gì…”

“Hay là ông ta vướng vào rắc rối với Tabara-gumi? Nhưng chẳng phải ông ấy đã rời khỏi băng nhóm ở Osaka rồi sao?”

“Mấy gã đó vừa tới quán lúc nãy. Chủ quán là một người bạn cũ của Kusakabe-san từ hồi ở Kansai, nên ông ấy bị dò hỏi mãi, và bọn chúng hỏi ông ấy có giữ cái gì hộ Kusakabe-san không. Đương nhiên ông ấy không trả lời rồi. Hmph!”

Vậy số tiền đó đích thực là của công ty - không, có lẽ nó thuộc về đám yakuza?

Tôi quyết định không nói với họ về số tiền lớn như quả bom trong tay Meo. Người biết là người phải chết - tôi nhớ lại lời Alice nói khi ngắt lời họ:

“Ừm…”

Tôi cảm giác hai tay mình mướt mồ hôi, nhưng tôi phải làm rõ chuyện này.

“Có phải Hello Corporation… Em biết nói sao nhỉ, là một tổ chức xã hội đen? Hay là yakuza?”

“Không thể nào!” Cả ba lập tức phủ nhận.

“Vậy rốt cục là kẻ nào đang truy tìm Meo?”

“Tôi đã bảo đó là bọn bảo kê của băng Tabara-gumi còn gì. Sẽ rất phiền phức nếu có kẻ nào gây rối đối với ngành của chúng tôi, nên chúng tôi có thuê đám yakuza đó. Nhưng bọn chúng quá tham lam, dạo gần đây nhiều quán khác cũng đã không làm ăn với chúng nữa, nhưng còn bọn tôi… không còn cách nào khác, chúng tôi có nhiều người nước ngoài quá.”

Điều này càng làm tôi thấy mù mờ hơn về Hello Corporation. Bọn họ có quan hệ với yakuza, mở một quán rượu, và còn thuê cả một chỗ ở đẹp đẽ cho các nhân viên nữ người nước ngoài của mình.

“Mặc dù tôi cũng không rõ lắm…” Linh Linh-san tiếp lời: “Nhưng những người làm trong ngành chúng tôi, không ít thì nhiều đều có quen biết với đám người đó. Hello Corporation cung cấp việc làm, và còn mở lớp dạy tiếng Nhật cho chúng tôi nữa.”

“Tiền lương cũng rất hậu hĩnh nữa.”

“Nhưng từ đầu chúng tôi cũng đều nợ nần rất nhiều. Kể cả nếu chúng tôi có gửi tiền về nhà, có lẽ họ cũng sẽ lấy đi một nửa số tiền đó.”

“Đó chỉ là một vỏ bọc để vắt sạch tiền từ bọn tôi thôi.”

“Không còn lựa chọn nào khác, nhờ sự giúp đỡ của hội mà bọn tôi có thể ở lại Nhật Bản.”

“Hội?” Tôi hỏi. Những chủ đề tôi không hiểu cứ nảy ra liên tục, và tôi gần như không theo kịp câu chuyện nữa.

“Hello Corporation là một hiệp hội hợp tác được tạo ra bởi những nhóm phụ nữ làm việc ở đây. Kusakabe-san là hội trưởng, nên ông ấy sống với bọn tôi. Ngoài việc giúp chúng tôi làm visa dễ dàng hơn, hội cũng giới thiệu chúng tôi lấy chồng, và vân vân.”

Tôi nghe thấy có gì đó là lạ trong lời giải thích của Linh Linh-san… Khoan đã!

“Cái này họ gọi là kết hôn giả đúng không?”

Jennifer và Hua-san cùng bật cười và nói:

“À thì, bọn tôi có sống cùng nhau nữa. Nếu chúng tôi không sống hòa thuận, chúng tôi sẽ không vượt qua bài kiểm tra làm visa.”

“Nhưng sau này chuyện đó sẽ ra sao? Nếu Kusakabe-san bị bắt…”

“Nếu một tên lưu manh nào thay thế ông ấy, có lẽ tôi sẽ không thể tiếp tục làm việc nữa. Nếu không nhờ Kusakabe-san, tôi thực sự không thể đương đầu với mọi chuyện từ lâu rồi…”

“Linh Linh, cô vẫn còn độc thân mà, nên cũng chẳng sao…”

Ba người bọn họ lờ tôi đi và bắt đầu nói về những chuyện nghiêm trọng. Tôi lắng nghe câu chuyện của họ từ bên cạnh, và khuấy khuấy mấy viên đá trong cốc để thư giãn một chút. Không những tôi không thu được gì về cha của Meo, những chủ đề gây sốc tiếp theo càng khiến tôi thấy mọi chuyện mù mờ hơn.

Vụ việc xảy ra mùa đông năm ngoái còn đơn giản hơn. Nói cho cùng, nó chỉ là về những kẻ phải nếm trái đắng từ cái ác mà chính họ trồng nên. Nhưng lần này thì khác.

Liệu Alice có thể xử lý chuyện này không?

Bầu trời đêm đã hơi chuyển sang màu xanh lam ở chân trời khi chúng tôi ra khỏi nhà hàng. Không có ai ngoài chúng tôi bước đi trên vỉa hè, nhưng ngay cả vào giờ này, ô tô và xe tải vẫn đi lại nhộn nhịp trên đường.

“Đúng rồi, tôi quên mất chưa hỏi tên cậu.” Linh Linh-san nói.

“Ah, Em là Fujishima. Fujishima Narumi.”

“Viết như thế nào?”

Linh Linh-san lấy điện thoại ra, và tôi gõ tên mình vào đó.

“Ồ- viết là Minh Hải.”

Được nghe ai đó đọc tên mình bằng tiếng Trung Quốc - hình như tôi có đọc về chuyện đó trong một bộ manga nào đấy rồi.

Và như thế, Linh Linh-san và những người khác trao đổi số điện thoại với tôi khi chúng tôi đứng bên đường.

“Minh Hải, vậy cậu cũng ở bên cạnh giúp đỡ thám tử sao?”

“Có vẻ là em là trợ lý của cô ấy.”

Chính tôi cũng thấy hơi xấu hổ khi nói ra câu đó.

“Vậy sao? Vậy nếu cậu tìm ra Kusakabe-san, xin hãy cứ ông ấy. Ông ấy hiểu bọn yakuza hơn bọn tôi, nên ông ấy khó có thể tự mình vướng vào rắc rối được. Có lẽ ông ấy đã làm những việc đó vì một vấn đề khẩn thiết nào đó.”

Có thật là như vậy không? Nếu ông ta biết một cách để có thể lén lấy tiền của công ty mà không bị phát hiện, những người có thể làm được điều đó có lẽ vẫn sẽ quyết định làm vậy - tôi vừa nghĩ vừa gật đầu.

“Thật là, sao Kusakabe-san không trốn tới Thái Lan với Meo.”

Jennifer lẩm bẩm một mình.

“Ừ, mặc dù bọn mình có lẽ sẽ gặp rắc rối nếu ông ta không ở đây, nhưng nhìn tình hình hiện giờ, chúng ta cũng chẳng chạy đâu được…”

“Narumi, nếu cậu gặp Kusakabe-san, xin hãy bảo ông ấy…”

Hua-san nắm tay tôi và nói:

“Ông ấy đang làm việc quá vất vả ở Hello Corporation, xin hãy bảo ông ấy đi trốn tới một nơi khác!”

“Thật sao… huh?”

“Tốt nhất là nếu ông ấy có thể mang tro cốt của vợ mình theo về Thái Lan nữa…”

Có cảm giác như một gáo nước lạnh vừa dội lên người tôi. Tôi nhìn vào mặt Linh Linh-san.

Mẹ của Meo đã chết ở nơi đất khách quê người.

“Tôi giao lại Meo cho cậu đó.”

Ba người bọn họ nói vậy, lần lượt ôm tôi một cái, rồi rời đi.

Sau khi Linh Linh-san và mọi người đi khỏi, tôi ngồi một mình trên hàng rào và thẫn thờ nhìn bầu trời buổi sáng. Tôi cảm thấy cơn buồn ngủ đang chôn chặt trong lồng ngực mình không thể được sổ lồng, và không len lỏi lên được tới óc tôi. Nhìn xuống phía dưới, tôi chỉ thấy con dốc thoải xuống thành một đường thẳng từ lối ra phía nam của nhà ga, và những ánh đèn của thành phố đang hằm hè với bầu trời đêm dọc theo con dốc.

Vụ việc này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, và nó khiến tôi cảm thấy một dự cảm không lành. Chúng tôi nên làm gì bây giờ? Chưa bao giờ tôi nghĩ tới chuyện cả khách hàng của mình lẫn người chúng tôi cần tìm đều bị yakuza truy lùng. Tôi biết phải làm gì để giúp đỡ trong vụ này? Nghĩ lại cảnh tượng đám yakuza đuổi theo mình - ahh, vô vọng rồi. Nếu lần sau tôi gặp lại bọn chúng, chắc tôi vẫn sẽ bỏ chạy.

Sao Alice lại thuê tôi làm trợ lý chứ? Cô ấy chỉ chiều theo tình hình lúc đó, tôi hiểu. Nhưng sau khi vụ Angel Fix kết thúc thì sao? Tôi, chính tôi, đã nói với Alice rằng tôi muốn tiếp tục được làm trợ lý của cô ấy, và cô ấy đã đồng ý. Vậy cô ấy trông đợi gì ở tôi? Tôi cũng không biết nữa.

Tiếng kêu nhức óc của bầy quạ quây quanh tôi làm tôi khó chịu. Sẽ chẳng ích gì nếu tôi cứ tiếp tục suy nghĩ về chuyện này.

Dù sao thì, đây cũng là công việc chính thức đầu tiên kể từ khi tôi trở thành trợ lý của Aluce.

Liệu tôi có thể ở lại bên cạnh Alice - điều đó sẽ phụ thuộc vào vụ việc lần này.

Trong vụ việc hồi mùa đông, thực ra tôi cũng chẳng giúp được gì mấy. Dẫu vậy, Alice vẫn nói rằng tôi là trợ lý của cô ấy; và dù cô ấy có hành tôi tới mức nào, cô ấy cũng không bỏ rơi tôi. Và vì thế tôi chỉ có thể tiếp tục bám lấy cơ hội mong manh, vô vọng này.

Và bây giờ vẫn vậy.

Tôi chỉ có thể làm những gì có thể.

Nhảy xuống khỏi hàng rào, tôi phủi đất cát trên người mình, và bắt đầu bước đi trên hè phố.

Truyện Chữ Hay