Kaiko Sareta Ankoku Heishi (30-dai) no Slow na Second Life

chương 210: inferno, ghé thăm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vâng, là tôi, Dariel đây.

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Ilda và những người khác rời đi.

Tôi thực sự cảm thấy lo lắng.

Dù được rất nhiều người thuyết phục rằng ở lại làng Rakus lúc này sẽ tốt hơn. Nhưng càng chờ đợi câu hỏi “Liệu có thực sự ổn không?” càng khiến tôi bồn chồn hơn.

Việc gia đình và quê hương quan trọng hơn tất cả rõ ràng là không cần tranh cãi.

Dù không ai khuyên bảo hay yêu cầu, hay thậm chí chỉ còn một mình, tôi vẫn sẽ dốc sức bảo vệ nơi đây,

Nhưng đồng thời, tôi cũng lo lắng. Liệu để một mối hiểm họa tầm cỡ thế giới như Inferno nhởn nhơ ngoài kia liệu sẽ gây ra tai họa gì.

Trong lúc tôi đang ngồi đây suy nghĩ, có thể ngoài kia Inferno đang tấn công một người quan trọng của ai đó khác.

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy sốt ruột hơn.

Liệu có phải giờ tôi đã có ý thức mạnh mẽ hơn về cái gọi là Công lý và lẽ phải? Dù chưa thể tự trả lời và vẫn còn nhiều lo lắng, nhưng giờ không phải lúc nghĩ về điều ấy, còn quá nhiều công việc hàng ngày tôi cần giải quyết.

Và việc đầu tiên của hôm nay là…

Arant tới chơi.

===========

-Ta có thể làm việc ấy ngay lúc này không?

-Hm? Việc gì cơ ạ?

Vừa mới nhìn qua mặt tôi một cái, ông ấy đã lao vào ôm chầm lấy Gran và vui đùa với cháu nội của mình.

Nhiêu đó thời gian ở Tổng hội vẫn chưa đủ với ông ấy sao?

-Làm gì có giới hạn nào cho tình yêu vô bờ bến với cháu trai ta chứ. Lão già này giờ cũng đã nghỉ hưu, không quan tâm, lo lắng cho cháu nội thì ta còn gì để làm nữa đây?

Không, vẫn còn đấy.

Đáng lẽ ra trong tình cảnh mối đe dọa của Inferno đang dần lan rộng thì ông ấy phải làm được gì đó.

Nhìn Arant lúc này, tôi có cảm giác như ông ấy đã quăng luôn cả phần trách nhiệm của mình cho anh hùng đương nhiệm Reidi và ung dung tận hưởng cuộc sống sau khi nghỉ hưu.

-Gran-kun dễ thương thật đó. Chắc hẳn thằng bé sau này sẽ trở thành một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ và tài giỏi. Ta thực sự mong muốn được chứng kiến ngày ấy đấy.

-Oi, Arant, lão hết thời gian rồi đó. Đến lượt ta âu yếm nhóc Gran nào.

-Yên lặng nào, sự dễ thương này đang chữa lành linh hồn đã trải qua bao năm sóng gió của ta.

-Nếu ngươi nói vật thì sức mạnh của sự dễ thương đó cũng đang giúp ta phục hồi thương thế.

-Đáng ra ta phải cho ngươi nằm dưới ba tấc đất luôn để khỏi mất công chữa bệnh.

Như thường lệ, Arant và Granbaza lại đang cãi nhau quanh Gran.

Tôi hiểu là cả hai người họ đều yêu thương cháu trai mình, nhưng làm ơn đừng có cãi nhau nếu không muốn ăn khay của Marika vào đầu.

Những người này, họ đều đã nghỉ hưu và giờ đang ung dung, thoải mái tận hưởng cuộc sống của mình, phó mặc mọi thứ lại cho thế hệ kế cận.

-….

Hừm…liệu tôi có nên dần hướng tới giống như họ không nhỉ?

Nhân nói tới việc đó…có một điều mà tôi lo lắng.

-Arant.

-Hửm? Gì đấy?

-Cha có biết ai tên Estelica không?

Cách đây vài ngày, một cô gái tên Estelica đã tới thăm nhà tôi.

Ngay khi vừa nghe xong cái tên đó, vẻ mặt hớn hở vì được gặp cháu nội của Arant cứng đờ lại và không khí xung quanh đột nhiên thay đổi.

Gran dường như cảm nhận được rất rõ sự thay đổi đó, tới mức đột nhiên bật khóc.

-Uh….ta xin lỗi…xin lỗi nhé…nào nào…đừng sợ…đừng sợ…

Arant vội vàng dỗ dành cháu trai, nhưng nét mặt vẫn không giấu được sự hoang mang tột độ.

-Cái tên đó…Dariel…sao con biết cái tên đó? Nghe ở đâu sao?

-Cô ấy mới tới nhà con hôm trước.

-Hả???

Arant lại càng thêm hoang mang và Gran lại khóc ré lên.

Không còn cách nào khác, tôi đành nhờ Marika chăm Gran và nói chuyện nghiêm túc với Arant.

-Dariel, ta không hiểu con đang nói cái gì hết…Con thực sự đã gặp Estelica sao? Không thể nào… Cô ấy đã chết hơn 30 năm trước rồi.

Ra là như vậy.

Đó có lẽ cũng là lý do cô ấy tới đây với tư cách là Tông đồ của Valhalla.

Chỉ những linh hồn của người đã chết mới có cơ hội tới được một trong hai thế giới do Quỷ vương tạo ra.

Và để được lên Valhalla, những linh hồn đó đều phải thể hiện được năng lực, đạo đức và tạo nên những chiến tích lẫy lừng lúc sinh thời.

Vậy thì, Estelica-san là…

-Arant, cha hẳn cũng đã gặp hắn nhỉ? “Thần thổ Ilda” ấy.

-Hm? Sao giờ con lại đột nhiên nhắc vụ đó?

-Cô ấy giờ cũng giống như hắn.

Tôi giải thích qua một lượt với Arant, mọi thứ, bao gồm cả Valhalla và địa ngục.

-Có vẻ như cô ấy đã được triệu hồi từ Valhalla để tóm cổ tên Inferno đang lẩn trốn đâu đó trên thế giới này. Mới hôm trước họ đã ghé qua đây.

-Đó…thực sự…là cô ấy…

Rầm…

Arant ngồi phịch xuống.

Cảm giác như nếu không có chiếc ghế ở sẵn đó thì ông ấy thậm chí còn ngã ngửa ra sàn nữa cơ.

Tôi chưa từng thấy Arant giống như vậy bao giờ, một con người từng trải, đủ lạnh lùng và cứng rắn để đứng vững trước ngay cả những cú sốc lớn nhất.

Và ông ấy giờ đang vô cùng bối rối.

Khuôn mặt này, nó cũng gần giống như khi ông ấy nhận ra tôi là đứa con trai lưu lạc.

-Ta cũng đã từng đối đầu với cô ấy.

Granbaza dường như cũng ngạc nhiên, nhưng không giống như Arant.

-Sức mạnh của cô ấy, thực sự xứng đáng với vị trí Anh hùng. Dù hai bên chỉ giao chiến một trận duy nhất, nhưng ta vẫn còn ấn tượng với con người đó. Nhưng ta nghe nói rằng, cô ấy đã chết không lâu sau trận chiến với ta.

-Ngươi nói cái gì hả???

Arant lao tới tóm cổ áo Granbaza.

-Không phải là do lũ quỷ các ngươi gây ra hay sao?? Chính các ngươi…chính các ngươi đã giết cô ấy.

-Arant…bình tĩnh đi.

Tôi vội lên tiếng ngăn cản.

Mối thù của Arant với tộc quỷ đã giảm đi đôi chút sau khi biết tôi còn sống.

Nhưng dường như nó đang dần trở lại mạnh mẽ.

Cô gái tên Estelica kia, rốt cuộc là ai mà có thể gây ra ảnh hưởng mạnh như vậy tới Arant?

Ngay khi hàng loạt câu hỏi mới xuất hiện trong tôi, một sự cố bất ngờ khác đã xuất hiện.

=============

-Chuyện gì vậy?

Bên ngoài đột nhiên vô cùng ồn ào, còn hơn cả ba chúng tôi đang tranh cãi về Estelica.

Chạy vội ra bên ngoài, tôi tròn mắt trước cảnh tượng được chứng kiến.

Mặt trời đang lơ lửng trên nền trời.

Không, là một mặt trời thứ hai.

Thứ đáng ra mọc ở hướng đông và lặn ở hướng tây vẫn đang ở nguyên trên vị trí của nó, nhưng bên cạnh là một thứ phát sáng tương tự đang mọc lên từ đường chân trời phía Nam.

Và thứ đó đang lớn lên rất nhanh.

Một quả cầu lửa khổng lồ với ánh sáng chói lòa chẳng kém gì mặt trời đang lơ lửng ngay phía trên làng Rakus/

-Gahh…đó là thứ gì vậy? Nóng quá. Như là giữa mùa hè vậy.

-Kẻ nào có thể tạo ra quả cầu lửa ở kích cỡ đó? Nhiệt lượng này có thể sánh ngang với mặt trời.

Ngay cả Granbaza, bậc thầy Hỏa ma thuật, cũng bị sốc trước quả cầu lửa kia.

Dù không biết chắc thứ kia là gì, nhưng nhiệt lượng mà nó tạo ra, chưa chắc ma thuật lửa mạnh nhất của Quỷ tộc đã tạo ra nổi.

Kẻ đang nắm giữ sức mạnh khủng khiếp đó là ai vậy?

Đột nhiên, quả cầu lửa khổng lồ trên đầu chúng tôi phát nổ và giải tán toàn bộ sức nóng.

Ánh sáng chói lòa của vụ nổ khiến tôi phải đưa tay che mắt.

Tàn lửa từ vụ nổ khiến một số công trình trong làng bốc cháy, tôi rõ ràng không hài lòng với việc ấy, nhưng trước khi lo việc ấy, còn một thứ khiến tôi chú ý hơn cả ở nơi mà quả cầu vừa mới biến mất.

Chiếc áo choàng màu đỏ máu nổi bật đang tung bay phần phật trên nền trời như một ngọn lửa khủng khiếp.

-Là ngươi….

Inferno.

Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hắn dưới ánh sáng ban ngày, và cũng là bằng chứng cho việc hắn thực sự còn sống.

Hơn nữa, hắn lại một lần nữa xuất hiện tại làng Rakus.

Không phải đây chính là mục tiêu của nhóm người Estelica sao?

-Cuối cùng cũng tới nơi. Vừa may ngươi lại ở đây. Ta đang đi tìm ngươi đó.

Kẻ lơ lửng trên không nhìn xuống tôi.

Chiếc áo choàng màu đỏ vẫn bao trùm cả cơ thể, nhưng tông màu đỏ đã khác hẳn trước đây.

-Hai thứ mà ta đã tìm kiếm, giờ đã có một. Và chỉ còn một thứ nữa thôi.

-Ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy hả?

-Đó chính là ngươi, Dariel.

Hắn mới nói gì?

-Ngươi chính là mảnh ghép thứ hai mà ta đang tìm kiếm. Hãy quy phục và cùng ta đánh bại Quỷ vương.

Truyện Chữ Hay