~ Translator : Dantalian ~
Đợt bom Halloween đến đây kết thúc. Hi vọng các bạn sẽ xem và ủng hộ team dịch.
Xem chương mới sớm nhất tại web team dịch.
Chúc các bạn Halloween vui vẻ.
_______________________________________
Chúng tôi đã đến gần biên giới. Nhìn về nơi đó, cảm giác sốc và nể phục hiện lên trong tôi.
“Dường như vương quốc Dioral có một số tiền vô lý.”
Nếu tôi chỉ vượt qua ở đây, tôi có thể rời khỏi vương quốc Dioral. Tuy nhiên, gần rào chắn biên giới, một bức tường khổng lồ đã được dựng lên và có binh lính bảo vệ. Mặc dù tôi sẽ kiểu tra đường vòng, nhưng trong mắt tôi, nó chỉ là bức tường thôi, tường và tường. Tôi không thể thấy được điểm cuối của bức tường. Tôi tự hỏi đã bao nhiêu tiền bạc và công sức chúng đã bỏ ra để làm nên thứ này. Tôi mò mẩm kí ức của mình; a, nhớ ra rồi. Nếu tôi nhớ không lầm, chúng xây dựng thứ này sau khi thu thập tiền từ toàn bộ các nước trên thế giới với cái cớ là ngăn chặn sự tiến công của quỷ tộc. Thực tế, chúng đã dùng nó như thay cho tiền chu cấp cho người dân không kiếm được thức ăn.
“Một bức tường lớn thật. Không biết nó cao bao nhiêu.”
“Chắc khoảng 10m. Dù gì, Anh có thể xử nó nếu tự mình làm.”
“Nó cũng dễ dàng với Setsuna nữa, vì Setsuna có thể dùng vuốt để trèo và thậm chí chạy dọc trên tường.”
Setsuna để tay và chân của mình trong băng; nó khá dễ dàng cho cô ấy khi có nó. Hình dạng băng của cô ấy có thể tùy ý thay đổi và đủ để xé đôi đất đá. Công thêm khả năng thể chất, không có bức tường nào cản trở được cô.
“Mặc dù Setsuna và anh thì không sao, nhưng Freya và con chim ăn thịt thì không. Rất dễ bị nhận ra nếu anh kéo cả hai bằng dây thừng, nên chúng ta chỉ đi bằng cửa trước. Dù gì chúng ta cũng có cái vé để qua cổng mà.”
Thật đáng tiếc khi bỏ Freya và tôi cũng đã thấy thích con chim ăn thịt. Tôi không muốn để họ lại. Phá hủy bức tường hay ép bản thân qua cổng đúng là kế hoạch thiển cận, vì mặc dù điều đó khả thì, nhưng nó tương tự như việc hét lên rằng chúng tôi đột phá biên giới của vương quốc Dioral và chạy trốn.
Tôi đã có cái vé từ tên thương nhân và mình giao dịch bằng cách trộm nó… nó là sự biết ơn vì đã giúp hắn thoát khỏi tình huống khó xử. Vì chúng tôi đã đến đây vào lúc tối, nên cổng đã đóng lại hoàn toàn, nên chúng tôi không có lựa chọn ngoài việc đợi đến sang ngày mai. Với cái vé này, chúng tôi có thể đi qua mà không gặp vấn đề gì.
“Dường như hôm nay chúng ta phải cắm trại rồi.”
Freya nói thế với ánh mắt đờ đẩn.
“Setsuna không phiền chút nào. Những kĩ năng sinh tồn là điểm mạnh của em.”
Setsuna trưng một bộ mặt đắc thắng ra. Dù trên thực tế, chúng tôi có thể cắm trại an toàn nếu có Setsuna, vì cô ấy là một chuyên gia mà.
“Em không phải lo lắng về điều đó, vì chắc chắn sẽ có một quán trọ ở gần cổng biên giới. Sau cùng thì, có rất nhiều lãng khách mà.”
Có rất nhiều lãng khách như chúng tôi đến vào buổi tối và không có cách nào vượt qua. Và nếu có rất nhiều người, thương như sẽ tụ tập. Sau khi thăm dò một chút, chúng tôi tìm được một nhà trọ và quyết định tá túc ở đó. Một nhà hàng cũng ở đó và nó chật kín người.
Vì rất nhiều lãng khách đến đây, một nơi để trông ngựa cũng ở đó, tôi giao chim ăn thịt của mình cho họ. Những căn phòng giá rẻ đều đã có chủ và vì chỉ những phòng đắt tiền dành cho những người có tiền vẫn còn, nên chúng tôi đã lấy nó. Thật may mắn, tôi có nhiều tiền dư trong túi sau khi bán giá cắt cỏ với thuốc chữa bệnh; đó là một số tiền sẽ cho phép một gia đình sống sung túc hết phần đời của họ.
“Uwaaa, Kaeruga-sama, giường ở đây êm và mịn hơn cái mà chúng ta đã dùng ở Ranalitta.”
“Nó thơm nữa, mùi nắng. Nó không thể được tạo ra trừ khi họ phơi nó mỗi ngày.”
Đúng như dự đoán từ một căn phòng đắt tiền. Căn phòng rộng và sạch sẻ, còn có những đồ dùng tốt.
“Với điều này, có vẻ như chúng ta sẽ có thể tận hưởng hơn mọi đêm rồi.”
Khi tôi nói thế, Setsuna và Freya đỏ mặt ngượng ngùng.
“Nhắc mới nhớ. Kaeruga-sama, có ổn không khi không báo với người đó rằng anh đã rời khỏi thành phố?”
“Nếu em nói về Kureha, thì ổn thôi, vì anh đã gửi một lá thư cho cô ấy. Anh cũng chỉ cho cô ấy làm thế nào để liên lạc rồi.”
Freya ghét Kureha đến lạ lùng. Tôi tự hỏi cái đó có phải là sự bướng bỉnh của phụ nữ hay không.
“Đúng như dự đoán từ Kaeruga-sama. Thành thật mà nói, cô ta là một người ngoài khó chịu, nhưng lại mạnh và tiện lợi.”
Dường như phần tính toán kì lạ và một người độc đoán của công chúa Flare vẫn chưa thay đổi. Kể cả khi công chúa Flare cảm thấy khó chịu về người khác, cô ta vẫn dùng người đó nếu họ có thể dùng được.
“Chúng ta nên đến nhà ăn dưới lầu sớm. Anh đói rồi.”
“Em đồng ý!”
“Setsuna cũng rất đói.”
Như vậy, cả 3 cùng nhau xuống lâu.
●
“Đúng như dự đoán, đây đúng là tốt đúng với bảng hiệu chuyên môn của họ.”
“Vì Ranalitta không có gì khác ngoài cá biển, cá sông có mùi vị rõ rệt hơn.”
“Thịt gấu hoang cũng ngon. Vì quái vật gần làng chúng em, nên gấu hoang không đến gần.”
Vì thiên nhiên nơi này rất phong phú, nên thực đơn đa phần là thức ăn từ sông và biển. Thứ chúng tôi gọi ra là một loại cá sông nhỏ, ruột đã được xử lý, được nướng trên xiên và được phủ một lớp sốt đặc biệt. Thật tót khi có thể ăn hết mọi thứ, từ thịt đến cả xương. Đĩa thịt là thịt gấu hoang nướng đã được chia làm nhiều miếng và xếp chống lên nhau. Lẽ ra phải ăn với súp hầm xương gấu hoang, nó khá là ngon.
“Đã một thời gian rồi anh chưa ăn uống bia.”
“Vâng, vì chúng ta đã uốc rượu suốt thời gian đó.”
Mặc dù hầu hết loại cồn thường là rượu ở Ranalitta, nhưng loại cồn được phục vụ ở đây làm từ lúa mì. Nó tốt theo cách riêng của nó. Đối với một cơ thể mệt mỏi, thì bia sẽ tốt hơn rượu.
Nhìn chung, thực đơn và thức uống cồn được phục vụ rất quê mùa và là một thực đơn cung cấp năng lượng. Có rất nhiều khách trong quán ăn và có khá nhiều ánh mắt tập trung vào chúng tôi. Vì cả Freya và Setsuna đều xinh đẹp phi thường, đàn ông không thể kiềm chế vì hiếu kỳ.
“Được rồi, Kaeruga-sama, ‘a’ nào.”
Freya cho một mẫu thịt gấu hoang nướng và miệng tôi.
“Em đang cố làm gì thế?”
“Đây là cách diệt côn trùng. Vì em là một cô gái xinh đẹp, nên rất nhiều côn trung sẽ đến trừ khi em tình tứ với anh.”
“… đúng là vậy, anh nghĩ thế.”
Tốt hơn là để cô ấy thể hiện bản thân là tài sản của tôi. Setsuna đến gần. Setsuna cũng muốn muốn thể hiện rằng cô là tài sản của tôi luôn sao? Trong khi dự đoán điều cô ấy sẽ làm, cô ấy đột nhiên hôn tôi.
“Kaeruga-sama, miệng anh dính nước sốt.”
Cô ấy trông khá xấu hổ, cô ấy ngượng ngùng nói với tôi như thế.
“Cảm ơn, anh rất vui khi em làm thế với anh.”
“Nn.”
Đã hoàn thành ý định của mình, Setsuna khẩn trương quay lại chỗ ngồi. Cô ấy bồn chồn đến lạ thường. Cô ấy ắt hẳn vừa làm nó trong một khoảng khắc và sau đó trở nên xấu hổ. Đã làm nhiều như thế, thì liệu hồn đừng có tên nào đến gần.
Nếu có tên dám quấy rầy chúng tôi, thì cũng ổn khi khử luôn tên đó. Điều khiển côn trung là lĩnh vục chuyên môn của tôi, tôi có thể làm thứ mà mình đã thành thục làm ở Ranalitta.
Trong khi ăn và tán gẫu với Freya và Setsuna, tôi tập trung nghe ngóng xung quanh. Những lời đồn về việc tôi đã làm cho tới giờ ở Ranalitta… tôi đang xác nhận liệu sự sống sót của công chúa Flare và trận đấu anh hùng [Trị liệu] đã đến nơi này chưa. Chim ăn thịt chạy nhanh hơn cả ngựa và vì tôi đã rời khỏi Ranalitta ngay khi tin đồn bùng phát, thông tin vẫn chưa đến đây, nhưng tôi làm thế chỉ để chắc chắn thôi. Nếu tin đồn đến được đây, thì chắn chắn sẽ là chủ đề được bàn tán của cả quán ăn, nhưng lại không có bất kỳ tin đồn như thế. Tuy nhiên, có một tin đồn mà tôi lo lắng.
“Dường như có một cuộc viễn chinh quy mô lớn được lập ra ở đế đô.”
“Ồ, đáng kinh ngạc đấy. Vậy nó hướng đến đâu?”
“Người ta nói họ hướng đến Buranikka. Rõ ràng thì, thành phố công sinh giữa quỷ tộc và con người là một lời nói dối, con người thực sự bị tẩy não, bị biến thành vệ sĩ của ác ma.”
“Đáng sợ thật.”
“Yeah, đó là lí do có cuộc nói chuyện về việc vương quốc Dioral dự định đột kích và phá hủy nó. Rõ ràng mà nói, con bé công chúa nhỏ sẽ chi huy.”
“Ồ, tao nên đàm bảo mình không đến gần đó. Kể cả thế, những tên ở Buranikka thực sự xui xẻo. Không ngờ bao nhiêu người sống ở đó như vậy, lại sắp có thần chiến tranh đổ bộ.”
Thật đúng lúc. Chẳng có hại gì khi chuyện tầm phào này là thật, vì nếu những người ý thực được sự khủng hoảng, họ sẽ chọn không đến gần Buranikka trong 1 thời gian. Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội hoàn hảo.
Người đã đầu độc dân làng ở buổi hành quyết hầu như chính là con em gái của công chúa, nhưng tôi không bằng chứng khả quan nào. Tuy vậy, nếu cô ta tuyên bố bản thân chỉ huy trước công chúng như thế và nếu như tôi dùng Kureha để thu thập thông tin, thì tôi có thể tự tin tổng kết được đó là hành động của em gái công chúa.
Tình huống xấu nhất… tôi có thể trung hợp ở lại Buranikka, trùng hợp kết bạn với một người và trùng hợp, người bạn đó bị giết dưới mệnh lệnh của em gái công chúa. Đó sẽ là một sự trả thù hợp lý. Đứng giữa bờ vực của sự đau thương và tuyệt vọng… tôi sẽ không còn cách nào ngoài việc giết em gái công chúa. Tuyệt vời.
Tôi lươn muốn nhanh chóng trừ khử con em gái công chúa ấy; thứ đó quá nguy hiểm. Hơn nữa, điều tuyệt nhất là chúng tôi có thể đi nước đầu tiên vì chúng không biết Freya và tôi đã ở đây. Chiếc thuật của con em gái ấy rất thần thánh, nên nếu cô ta phát hiện chúng tôi nằm trong số kẻ thù, cô ta sẽ tạo ra một kế hoạch phản công phù hợp, nên nó sẽ trở nên khó để có thể giết cô ta. Lần này, tôi bị ám ảnh bởi con mồi khác. Thời điểm một con thú lộ ra sơ hở lớn nhất là lúc nó chết, sinh linh gọi là con người không hề nằm ngoài số đó.
Thời điểm em gái công chúa đẩy hàm răng của cô ta vào người bạn mới của tôi ở Buranikka, tôi sẽ cắt cổ cô ta. Chẳng phải quá là tuyệt vời sao? Hãy làm như vậy đi. Tôi nên nhanh chóng gửi một lá thư đến Kureha. Sự việc bắt đầu trở nên thú thú vị rồi.
“Freya, Setsuna. Buranikka là một thành phố tuyệt vời. Có rất nhiều đặc điểm văn hóa đặc thù của loài quỷ, hai người có thể ăn những món ngon mà không thể ăn ở đây, còn có thể tận hưởng nhiều thứ với phương tiện giải trí công cộng nữa.”
“Em mong đợi điều đó.”
“Setsuna hứng thú với món ngon.”
Dường như Freya và Setsuna đều mong đến Buranikka. Tôi trông chờ đến thành phố đó sớm. Nếu tin đồn vẫn chỉ là tin đồn và bị trì trệ bởi sự náo loạn tôi tạo ra ở Ranalitta, thì nó sẽ ổn vì tôi đã lên kế hoạch để đến Buranikka.
Tuy nhiên, có một thứ tôi không thể kiềm được mà phải tò mò, nó là không có sự tấn công nào lên Buranikka ở kiếp trước. Bánh răng lịch sử bắt đầu sụp đổ không cách cứu vãn nữa, lợi thế của tôi đang biến mất. Tôi nghĩ không còn cách cứu chữa nữa, mục tiêu của tôi khi tạo ra thế giới này là để tìm lấy niềm vui; không có nghĩa nếu tôi tiếp tục dấu vết của lịch sử trở kiếp trước. Giờ, làm thế giới này thú vị nào. Sau cùng, đó là lí do tôi đã dùng [Hồi Phục] lên thế giới này.