Kaguya Wants to be Confessed to ~The Seven Mysteries of Shuchin Academy~

chương 2.2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tất cả bắt đầu từ một câu nói bình thường của Shirogane.

Nó bắt đầu từ ngày thứ ba sau khi Ishigami và Kaguya bắt đầu giả vờ hẹn hò.

Bọn họ đã thất bại trong việc lan truyền tin đồn đó. Không phải là vì khả năng diễn xuất tệ hại.

Sau khi Fujiwara tìm hiểu, hoá ra trong mắt lũ học sinh đó, Kaguya chỉ trông như đang dạy dỗ và chỉ bảo Ishigami mà thôi.

Kế hoạch thất bại, nhưng nó vẫn hiệu quả một cách bất ngờ. Có lẽ là vì người gửi thư đã bị doạ dẫm bởi cách Kaguya mang cậu nhóc miễn cưỡng Ishigami đi khắp mọi nơi, không còn bức thư nào được gửi tới nữa.

Ishigami cuối cùng cũng thoát khỏi những cái lúc hãi hùng đó, và ngồi chơi game một cách vui vẻ trong phòng hội Học sinh. Không cần giả làm người yêu Kaguya nữa. Shirogane nhìn Ishigami, người lúc nào cũng trông như thế, và bỗng dưng nhớ ra một trò chơi mà những người chơi phải đóng vai những nhân vật cụ thể.

“Ishigami, chơi TRPG bao giờ chưa?”

“Rồi, nếu là cái loại thường phải chơi qua mấy phòng chat online.”

“Ừ, có vẻ dạo này nó lại đang hot.”

“Hiểu rồi. À, chủ tịch, nếu cậu có hứng thú--”

Vào lúc Ishigami nói đến đó, có ai đó, lại xuất hiện một cách bất ngờ như mọi khi.

“Tớ nghe thấy hết rồi đó! Nếu cậu thật sự có hứng thú với TRPG, chủ tịch, cậu nên tự trải nghiệm đi. Tớ cũng mới có một cái kịch bản dùng chính học viện Shuchin làm bối cảnh đó.”

Tất nhiên, là Fujiwara Chika.

Fujiwara ôm một chồng giấy copy, đeo một cái khăn quàng vai màu trắng. Ishigami chỉ vào dòng chữ trên chiếc khăn, ngạc nhiên nói:

“Oh! TG Club! Nó viết TG Club á hả! Fujiwara-senpai thực sự đang đeo một cái khăn quàng vai kìa. Hay chính người đang đứng trước mặt mình đây là giả vậy?"

"Hmmp...Nếu muốn xem tôi là giả hay thật, dùng chính con mắt và kiến thức cậu có để kiểm chứng đi."

Fujiwara nở một nụ cười tỏ vẻ không sợ hãi, và đưa cho Shirogane cùng Ishigami mỗi người một tập giấy copy.

Shirogane, bằng phản xạ giơ tay nhận lấy nó, và hỏi:

"Thú vị đó, nhưng ta bắt đầu luôn sao? Shinomiya và Iino cũng bận việc câu lạc bộ rồi, họ không tham gia đâu. 3 người chơi được không?"

"Hôm qua, 3 thành viên TG Club chơi thử rồi, đừng lo. Nhiều người hơn thì vui hơn thôi. Tớ cũng không cần làm người chơi, tập trung hơn vào vai trò quản trò thôi. Tớ sẽ tìm nhiều người hơn, nên cứ đọc hướng dẫn đi."

Fujiwara sau đó chạy ra khỏi phòng. 16 phút sau, cô ấy dẫn theo cặp đôi Kashiwagi đang đi dọc hành lang về phòng Hội học sinh.

Shirogane, Ishigami và cặp đôi Kashiwagi bắt đầu tạo nên những nhân vật riêng của họ.

“Xin hãy chọn cho mình một nghề nghiệp trong này.”

Fujiwara nở nụ cười, cho mọi người xem danh sách nhân vật. Tuy nhiên, Shirogane lại không biết nên chọn cái nào.

Cậu có thể hiểu ‘Kiếm sĩ’ và ‘Pháp sư’. Nhưng ‘Tử thi lơ lửng’ và ‘Bạn của MC người có thể nói có bao nhiêu nữ anh hùng thích anh ta’ thì thật kì lạ. Nó không thể được gọi là nghề nghiệp hay gì đó tương tự được.

Trong khi Shirogane đang mông lung giữa một dàn nhân vật,

“Vậy tớ sẽ chọn, ‘Bác sĩ phù thuỷ’.”

“Tớ chọn, hoa tiêu không gian - thời gian’.”

Người thừa kế của một bệnh viện và con gái của một nhà đóng tàu đã có câu trả lời.

Thấy họ chọn rất dễ dàng, Ishigami vốn đang khá hụt hẫng bỗng ngẩng đầu lên như đã nghĩ ra gì đó.

“Nếu chúng ta đang chọn như vậy, vì bố tớ làm ở ngành sản xuất đồ chơi, cái ổn nhất có lẽ sẽ là ‘

“Ừm, bố tớ không có công việc ổn định… Tớ sẽ chọn ‘

Khoảnh khắc 2 người nói. dường như bầu không khí quanh Ishigami và Shirogane trở nên u ám hơn. Trong lúc đó, cặp đôi Kashiwagi đang gieo xúc xắc để quyết định các chỉ số sức mạnh, tiếng cười của họ vang vọng khắp phòng.

Tâm trạng Shirogane chùng xuống, thể hiện rõ trên mặt cậu ta.

Nhìn Shirogane như thế, Fujiwara bắn qua một ánh nhìn mạnh mẽ.

“Này, đây chỉ là trò chơi thôi mà. Đừng có bực tức gì chứ. Nghe nè. Bác sĩ phù thuỷ là người chữa thương, Hoa tiêu không - thời gian thì lại có rất nhiều kĩ năng có ích trong việc lên kế hoạch tác chiến. Có lẽ hai cậu nên chọn loại nhân vật có thể combat được để cân bằng đội hình.”

“Fujiwara, cậu không chọn à?”

“Tớ không phải người chơi, mà là Quản trò, người sẽ quản lý trò chơi. Các cậu hãy cố gắng để đánh bại con rồng nhé.”

Shirogane chọn ‘Hiệp sĩ’, Ishigami thì là ‘Pháp sư bóng đêm’.

Tiếp theo, họ cần phải quyết định các chỉ số sức mạnh, ví dụ như trí thông minh, bằng xúc xắc.

“Tại sao cứ phải gieo xúc xắc trong khi ta có thể random số trên mạng cơ chứ?”

Nghe Ishigami nói, Fujiwara đặt tay lên mắt cá chân và thở dài.

“Cậu không hiểu rồi. Gieo xúc xắc chính là một phần thú vị khi chơi TRPG. Thậm chí chơi TRPG là để gieo xúc xắc, nên thật ngu ngốc khi cậu muốn thay nó bằng mấy cú click chuột đúng không?”

Không ai có thể thay đổi ý định của Fujiwara được, nên tiếng xúc xắc bắt đầu vang vọng trong phòng Hội học sinh một lúc.

Sau khi cả 4 người đều đã xong, vẻ mặt Fujiwara kiểu “Đến lúc rồi”, và lấy một vật ra.

“Uwah!? To quá!”

4 cái xúc xắc 6 mặt phải dùng hai tay mới cầm lên được. Đây là loại xúc xắc có rất nhiều trên những chương trình truyền hình, cái mà những người nổi tiếng sẽ dùng. Thường thì người ta sẽ không mua nó.

“Vì chúng ta sẽ đi vòng quanh trường khi chơi trò này, sẽ bất tiện lắm nếu xúc xắc không to như này. Được rồi, bắt đầu thôi. Mỗi người gieo xúc xắc một lần đi nào.”

“Khoan đã, quản trò Fujiwara. Xin lỗi, nhưng mà tớ chỉ mới chơi, và không hiểu lắm về mấy cái chỉ số trong trò chơi. Cậu giải thích được không?”

“Ah-- Chủ tịch, cậu là người sẽ đọc hướng dẫn cẩn thận sau khi mua một trò chơi mà. Nhưng mà với thể loại này, có lẽ cậu sẽ hiểu hơn khi tự mình chơi. Thư giãn đi, cậu chỉ có thể tận hưởng trải nghiệm này một lần trong đời thôi đó.”

“Nhưng… thôi kệ đi, hiểu rồi.”

Shirogane chỉ có thể nhìn Fujiwara đang mỉm cười mà gật đầu, nhưng cậu ta cũng không cảm thấy thuyết phục cho lắm.

Đến giờ, Shirogane chỉ bị bắt phải đọc một tờ giấy nói về thế giới trong trò chơi, gieo xúc xắc liên tục, và ghi lại các chỉ số vào bảng nhân vật.

Cậu ta không hiểu nổi trò này có gì vui. Cặp đôi Kashiwagi thì đang lạc lối trong thế giới riêng của họ, Ishigami thì nhìn chằm chằm vào bảng nhân vật với khuôn mặt hết sức nghiêm túc. Với bầu không khí này, Shirogane thật không thể nói nên lời.

Shirogane hiểu những gì Fujiwara đã nói, nhưng vẫn cảm thấy dường như hơi quá lạ lẫm với một người hoàn toàn mới bắt đầu như cậu.

Có vẻ như mình sẽ không thể hỏi được...

Cảm thấy như bị xa lánh, Shirogane cầm một cái xúc xắc lên.

“Bắt đầu nào… Một - Hai!”

Sau tín hiệu của Fujiwara, Shirogane ném ra viên xúc xắc một cách hờ hững.

Trái ngược với những gì cậu ấy nghĩ, ba người còn lại tung viên xúc xắc của mình lên thật cao.

Ánh mắt Shirogane bám theo những viên xúc xắc, và trong khi ngắm nhìn chúng từ từ rơi xuống, cậu ta chợt nhìn thấy một tia sáng loé lên trong mắt Fujiwara.

Khuôn mặt cô ấy giống như khuôn mặt của một người đã gạt bỏ tất cả những thứ khác sang một bên và chỉ có hứng thú với thứ gì đó.

Những viên xúc xắc lăn đều dưới ánh mắt có phần non nớt của Fujiwara, và chậm rãi dừng lại--

Vào khoảnh khắc đó, cánh cổng tới một thế giới khác đã mở ra.

◇◇◇

Trò chơi nhập vai với bút và giấy, thường được gọi là TRPG.

Là khởi nguồn của game RPG, một cái tên rất nổi trong ngành công nghiệp game.

Nói một cách cơ bản, không như những game và máy tính sẽ random kết quả gieo xúc xắc, nó sẽ được làm thủ công ở TRPG.

Ví dụ, khi gặp một kẻ thù, họ sẽ phải gieo xúc xắc với số lần bằng với điểm khéo léo của kẻ địch, sau đó gieo xúc xắc với số lần bằng số điểm khéo léo của bản thân. Nếu tổng số điểm của người chơi lớn hơn của kẻ địch, họ sẽ có thể đi nước đầu tiên.

Và phần thú vị của trò chơi này là, người chơi có thể tự do quyết định gần như tất cả mọi thứ.

Sau khi gieo xúc xắc vào thời điểm chạm mặt kẻ thù-- bạn có thể chọn đốt lửa xung quanh để mang lại lợi ích cho mình, hoặc đơn thuần là rải tiền ra để làm rối kẻ địch. Giống như trong đời thực, người chơi có vô vàn lựa chọn.

Người quản trò thống lĩnh trò chơi sau đó sẽ đánh giá xem những hành động đó có logic hay không bằng cách kiểm tra sách luật. Quyển sách luật đương nhiên cũng không thể viết tất cả mọi thứ ra một cách chi tiết hoàn toàn được, thế nên đôi khi Quản trò cần “tự biên tự diễn”, ví dụ như, “Xin hãy gieo xúc xắc với số lần dựa trên chỉ số may mắn của bạn-- Không may thay, do hướng gió thay đổi bất ngờ, lửa cháy xung quanh bạn. Kẻ địch của bạn nhận 1 damage, còn bạn nhận 3.” “Kẻ thù của bạn là goblin. Chúng không biết về giá trị của tiền, và thay vì nhặt tiền chúng đã tấn công bạn.”

Không như video game, loại game này có rất nhiều hạn chế. Bạn không thể chơi nếu không đủ người, không thể lưu lại những khoảnh khắc bạn thích, và nếu có ai đó trong đội của bạn tự cho mình là trung tâm, chắc trò chơi cũng không thể tiếp tục.

Tuy nhiên, chính những giới hạn đó là thứ đã làm trò chơi thu hút hơn và làm nên một sự tự do riêng trong nó.

Trong thời đại này, khi nền công nghiệp game đang bùng nổ, những người chưa từng thử các loại game như TRPG sẽ không bao giờ biết chúng vui thế nào.

Roleplay chính là một dạng của diễn xuất.

Sự khác biệt giữa TRPG và các loại game khác chính là cảm giác chân thực nó mang lại.

Khi bạn đã trải nghiệm qua sự hấp dẫn của game này dù chỉ một lần, viên xúc xắc sẽ trở thành chìa khoá đưa bạn tới một thế giới hoàn toàn khác.

Hãy lựa chọn đi! Bạn có dùng chiếc chìa khoá để mở cánh cửa hay không, đó là lựa chọn của bạn--

Truyện Chữ Hay