Kagerou Days II
Tôi đã mơ thấy một cơn ác mộng kinh khủng, thật khó chịu. Ở đấy cậu bất chợt biến mất ngay trước mắt tôi.
Đã bao nhiêu lần tôi mơ về giấc mơ ấy.
Tất cả đều giống hệt như giấc mơ của ngày trước.
Tôi tự hỏi việc hôm nay rồi sẽ lập lại bao nhiêu lần nữa.
Tôi tự hỏi việc hôm qua rồi sẽ lập lại bao nhiêu lần nữa.
Tôi tự hỏi rằng đã bao lần chúng ta cùng nói chuyện ngay công viên này.
Có thể với cậu thì đây là lần đầu tiên nhưng với tôi, tôi chẳng thể đếm xuể nữa.
Tôi cũng đã nói chuyện này với cậu rồi.
Tôi đã nói chuyện này với cậu rất nhiều lần rồi.
Và lúc nào cũng thế, cậu đều tin tôi.
Cậu thực sự rất lo về chuyện này.
Nhưng lần nào cũng thế, trong giây phút cuối cùng cậu vẫn là người ra đi.
Cứ mỗi khi tôi nói với cậu điều ấy, cậu đều trở nên lo lắng và ủ rũ.
Cho nên tôi đã quyết định, rằng sẽ không nói cho cậu biết nữa.
Cậu không phải lo gì cả. tôi hoàn toàn ổn mà.
Và tôi đã trân trọng hơn những giây phút này, giây phút chúng ta cùng trò chuyện ở công viên.
Sẽ ổn thôi nếu tôi vẫn còn nghe giọng nói của cậu.
Mà, vì cậu chỉ nói đi nói lại một chuyện, tôi đã thuộc lòng từng câu từng chữ luôn rồi đấy.
Dù vậy, không sao cả.
Không sao cả vì những gì tôi muốn là nghe cậu nói thôi.
Trong giây phút chú tâm lắng nghe giọng cậu, tôi cảm thấy ấm lòng hơn khi không phải nghe thấy tiếng kêu ồn ào của lũ ve sầu.
Bởi vì những gì tôi nghe thấy là giọng nói của cậu.
Chúng ta cùng nhìn đồng hồ, đã gần 12:30PM rồi.
“Có lẽ bọn mình phải về nhà thôi, nhỉ?”
Khi tôi với tay ra nắm lấy tay cậu, mặt cậu đỏ bừng lên rồi cậu siết chặt tay tôi.
Cuối cùng thì cậu thực sự vẫn rất kinh tởm đấy, biết không…
Đây là lý do vì sao cậu chẳng nổi tiếng gì hết.
Chà, sắp đến lúc rồi nên tôi sẽ nói ra điều này.
Cảm ơn cậu vì tất cả, Hibiya.
Hệt như tôi nghĩ, lũ ve sầu ồn ào, cả “làn sương nóng đến chao đảo” đang đứng ở kia nữa
……và cả mùa hè, tôi thực sự rất ghét chúng.
――Rồi tôi nhìn lên trên, một thanh sắt rơi xuống ngay trước mắt tôi, đúng vào thời điểm ấy, luôn là như vậy.