Kagerou Days I
―Hai mắt tôi dần mất phương hướng. Thế giới lập tức chuyển hai màu đen trắng. Giữa cái đống đó là màu xanh của một bầu trời quang đãng không mây và đỏ……đỏ, dấu hiệu, và……! Sự tương phản dữ dội chỉ với hai màu đó như đốt cháy võng mạc tôi.
Tôi tự hỏi những thứ cứ tràn lan trước mắt tôi ấy là gì.
Tiếng rên khóc ngu ngốc của lũ ve như đập thủng tai tôi.
Mùi gỉ sắt trộn lẫn mùi hương của cậu.
Cứ không nhận ra thì mọi cảm xúc cứ kích thích trực tiếp như đấm vào đầu tôi mất.
Con đường bộ cùng vết lốp xe dường như muốn bốc cháy và thân thể nhỏ nhắn của cậu như cùng kích thước với vệt dài màu đỏ đó. Không phải là tôi sẽ thử hay làm gì vào cái lúc đó nhưng một khi tôi chạy đến bên cậu, cái nóng ấy như bao trùm cổ họng, mắt, mũi, đầu, và thật giống như đang đập mạnh vào tôi vậy.
Người trước mặt tôi không phải là cậu.
Cậu không phải là người đã nói chuyện với tôi vài phút trước đó.
Cái đó phải là cái cục màu đỏ của thứ gì khác.
Dù người ta có nói gì đi nữa, cái thứ đó chắc chắn không thể nào là cậu.
……Tôi dần cảm thấy buồn nôn và chóng mặt kinh khủng. Tầm nhìn đang dần mờ đi như tôi đang cố mở mắt trong nước vậy, nước từ đâu cứ nhỏ giọt và để lại vết trên mặt đường nhựa. Hình như nước cũng đang rơi từ cả hai mắt tôi.
Tôi cố mở miệng để nói với cậu nhưng, không biết có phải tại vì nó bị át bởi tiếng ve hay ngay từ đầu chính tôi không nói ra được mà tôi không nghe thấy gì cả.
Tôi phải nói với cậu.
Tôi chỉ mới quyết là phải cố nói cho cậu.
Tôi phải nhanh lên và nói điều đó.
Cái hơi nóng cứ đung đưa ấy (kagerou) đang đứng gần khủng khiếp.
Nó chỉ đứng ở đó và như thể đang chế nhạo chúng tôi hoặc cố gắng tạo ra khoảng cách giữa cậu và tôi.
Xin đừng chia cắt bọn tao. Tao muốn nói điều này cho cô ấy ngay bây giờ.
Sau đó mày có thể cười vào mặt tao nếu muốn. Đó là tại sao xin mày hãy để bọn tao yên.
Thật sự muộn rồi, và cậu sẽ thấy nó kinh tởm mất nhưng…
Cái tính cách ngốc nghếch ấy,
Và thói quen đánh tôi mỗi khi cậu xấu hổ,
Và cả hương thơm mỗi khi tóc cậu lay động cùng gió, tất cả chúng,
――Tớ thật sự rất yêu cậu.