Kagerou Project

children record i

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Children Record I

Cái cáng, thứ đang phát ra những tiếng động lớn, đi vụt qua trước mắt tôi.

Tôi khá là bất ngờ khi bản thân mình đang ở gần nó đến vậy, nhưng tình hình hiện giờ nghiêm trọng đến mức như thể chẳng còn điều gì là quan trọng nữa, nên tôi không làm gì hơn ngoài liếc nhìn nó một cái.

Tuy vậy thứ mà cái cáng kia đang mang có lẽ là thứ nặng nhất, nhưng cũng yếu ớt nhất mà tôi từng nhìn thấy.

Đây chính là lí do mà tất cả chuyện này thật rắc rối cho bệnh viện. Họ phải đối mặt với “thứ ấy”.

Cãi nổi khổ cố để hiểu được sự kinh khủng của cái chết lạnh lẽo trong từng ngày mình đang sống. Đó chính là thứ ấy.

Từ lúc sự việc xảy ra đến giờ đã là bao lâu rồi?

Có lẽ bởi vì phải chạy bộ quá đột ngột, đôi chân “khỏe hơn cành ngưu bàng”[1] của tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Tôi còn không nghĩ chúng có thể hữu dụng thế, mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Ừ thì, cũng phải thôi. Những dịp duy nhấy tôi dùng đến đôi chân trong cuộc sống thường ngày là khi đi vệ sinh hoặc đi tắm. Và rồi đột nhiên đôi chân này đã phải đi đến nào là trung tâm mua sắm rồi công viên giải trí, và cuối cùng, chạy hết sức bình sinh. Tôi cá là ai thì cũng sẽ có cảm giác giống tôi thôi nếu họ phải trải qua những chuyện tương tự.

Mà, cái gì đang diễn ra trong đầu con nhỏ đó thế? À khoan, tôi sẽ không bao giờ hiểu được trong đầu cô ta có cái gì đâu. Quan trọng hơn, tôi thậm chí không muốn biết đến cái đống suy nghĩ tinh nghịch, ranh mãnh đó.

Dù sao thì, hôm nay con nhỏ đó làm tôi không thể không lo cho cô ta được. Trên đường về từ công viên cô ta đột nhiên nói “Đuổi theo người kia được không?” và bắt tôi phải chạy theo một cái xe cứu thương, đến khi chúng tôi cuối cùng cũng đến được bệnh viện cô ta còn nói “Ngài có thể để em một mình với anh ta không?” và thế là tôi phải đưa điện thoại mình cho một người hoàn toàn xa lạ, và rồi tôi bị đưa đến một nơi nào đó, và nghiêm túc đấy. Chuyện này thật lố bịch.

Thế là, tình hình bây giờ như sau: tôi đang đứng trước phòng kiểm tra nơi mà đứa trẻ kia được đưa tới và nghĩ ngợi về một đống câu hỏi, không thể đi đến chỗ nào khác, chỉ đơn giản là chờ đợi cái anh chàng hẳn phải là người giám hộ đã cầm Ene đi kia quay lại.

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống như thể mọi chuyện đều ổn cả, nhưng càng nghĩ về nó, tôi càng thấy hình như sự hiện diện của mình ở đây không đúng lúc lắm thì phải. Tôi thậm chí không quen biết đứa trẻ đó, cũng chẳng có việc gì dính líu đến cậu ta cả, tôi chỉ đơn giản là ngồi đây, chờ đợi.

Nếu cha mẹ cậu ta mà ở đây bây giờ tôi dám chắc họ sẽ hỏi tôi “Cậu có làm sao không?” và rồi tôi sẽ đáp lại với một nụ cười u ám, nói “Không không không có gì đâu……”

Thực sự thì tôi chịu đủ rồi. Tôi đã quá quen với những trò khó chịu của Ene, thứ luôn làm đầu tôi quay cuồng, nhưng cô ta đã đi quá xa trong mấy ngày gần đây rồi. Tôi muốn về nhà sau khi cô ta trở lại và quay về với cuộc sống thường ngày của mình. Nhưng liệu Mekakushi Dan sẽ để tôi làm như thế?

Riêng việc nghĩ về những rắc rối chất thành đống này cũng đã đủ khiến tôi đau đầu.

“Chuyện này thật lố bịch……..”

“Haaa.” Tôi thở dài.

“Cái chuyện vô cùng lố bịch này đang xảy ra với mình… Nghiêm túc chứ….”

Bỗng nhiên, ai đó ngay cạnh tôi, cứ như đang tham gia cùng, cũng thở dài “haa” và lẩm bẩm, làm tôi giật bắn đến nỗi nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

“Woahhwahhh!!! Anh, anh ở đây từ lúc nào thế!?”

Khi tôi quay đầu lại, ngồi bên đó là cậu thiếu niên tóc trắng mà tôi đã giao Ene cho, di chuyên đầu cậu ấy và làm một biểu cảm không thể hiểu nổi.

“Xin lỗi…. Tôi…….”

Cậu ta có lẽ đã nghĩ rằng tôi đang giận cậu ấy và xin lỗi với một ngữ điệu chậm chạp.

Dù thế, biểu cảm của cậu ta chẳng hề thay đổi ngoại trừ việc trông có vẻ còn khờ khạo và vô tư hơn lúc nãy. Mặt khác tôi, đang nghĩ “Con nhỏ đó đang cố nói gì vậy?” và không đáp lại ngay lập tức, tạo ra một bầu không khí yên lặng kéo dài.

“Ể? À, không sao đâu…. Không phải lỗi của anh, tất cả là tại con nhỏ này này.”

Cậu ta nhìn xuống màn hình của cái điện thoại mình đang cầm và cô gái tóc xanh quen thuộc đó đang vừa trôi nổi trong cái màn hình, vừa bĩu môi có vẻ hờn dỗi.

“Ừm. Ngài đang lo lắng điều gì à, Chủ nhân?”

Cô ta vẫn đang bĩu môi và trôi nổi trong màn hình mà thậm chí không thèm nhìn tôi.

“À không, tôi chỉ đang phân vân không biết khi nào thì cô sẽ trở lại. Dù sao thì, anh ta là tên quái nào thế? Có phải người quen của cô không?”

Tôi đã bị kéo theo trong khi còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Vậy nên tôi nghĩ tìm hiểu về nguyên nhân của tất cả chuyện này thì không có gì là sai cả.

Đó là lí do tôi đặt ra câu hỏi, nhưng tôi không chắc vì sao cô ta lại bật chức năng rung của điện thoại lên và lườm tôi một cách nghiêm trọng khi tôi bắt đầu hỏi.

Ánh mắt ấy của cô ta là thứ gì đó tôi chưa từng chứng kiến cùng bản tính nghịch ngợm mọi khi, nhưng vì vài lí do mà tôi cảm thấy tôi đã từng bắt gặp ánh mắt này trước đây, ở nơi nào đó khác.

Hướng về phía tôi, người đang lộ vẻ sợ hãi, Ene bĩu môi lần nữa và lẩm bẩm.

“Chỉ là nhầm lẫn thôi. Em không có quen anh ta. Em xin lỗi vì đã bắt ngài phải chạy nhiều như thế. Về nhà thôi.”

Cái cách nói mang vẻ bực bội của Ene đã làm lộ ra sự thật. Biểu cảm trống rỗng của anh chàng tóc trắng kia tối lại, và hình như cậu ta lại nghĩ lỗi là tại mình thì phải.

“Tôi, cô….. Đúng là không thể làm gì được nếu cô nói cô đã nhầm một người với ai đó khác, nhưng cô thực sự đã dừng một người lại trong khi người thân của họ trong phòng cấp cứu đấy, như vậy thì có phải hơi quá so với chỉ là hiểu lầm không?”

“Đó là bởi….. Thì…. aaaAAAHHH~~ NGÀI THẬT LÀ PHIỀN PHỨC MÀ!!! Em đã nói đó là một sự nhầm lẫn rồi còn gì?! Thảo nào Chủ nhân chẳng bao giờ nổi tiếng được cả!!”

Ene hét lên, làm cho vai cậu tóc trắng kia run nhẹ, nhưng biểu cảm của cậu ta thì vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Cậu ta bị sốc hay gì vậy? Cái thái độ đó của cậu ta là bất khả thi để biết cậu ta đang nghĩ gì, và điều đó khiến cậu ta cứ đơ đơ như một con robot.

“Cái đó… Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ cô bé này giận là bởi vì tôi. Tôi nghĩ thế.”

Anh chàng tóc trắng nhìn quanh với vẻ mặt trống rỗng, và nói với một giọng điệu hối lỗi.

“Cô ấy đã khóc khi nói những điều như ‘Tớ nhớ cậu’ và ‘Tớ nghĩ cậu đã chết’ , nhưng tôi không hiểu gì cả…… Tôi nghĩ cô ấy đã hiểu lầm điều gì đó.”

20 giây đã trôi qua từ lúc cậu ta bắt đầu nói đến khi nói xong. Tôi không biết là do tôi đã quen với cái kiểu nói như bắn liên thanh của Ene hay do cậu ta nói quá chậm đến mức tưởng như thời gian trôi chậm lại nữa.

HIỂU RỒI. TÔI NGHĨ CHUYỆN NÀY LÀ VÌ CẬU TA TRÔNG GIỐNG MỘT NGƯỜI BẠN CỦA ENE.

Đúng là cậu này tỏa ra một bầu không khí rất lạ. Nhưng nếu cậu ta là bạn của Ene, ít nhất tôi sẽ có thể dễ dàng chấp nhận cái sự kì lạ đó.

Dù sao thì, tôi cảm thấy lo cho cái điện thoại cứ đang rung mãi từ lúc cậu ta nói xong.

Khi tôi có chút sợ sệt nhìn vào màn hình, ở đó là Ene không mang cái sắc xanh như thường ngày, tai của cô ta chuyển thành màu đỏ và cô ta không ngừng rung lên.

“Cô, cô, tại sao-“

“UWAHHHHHH!!! UWAHHHH!! ANH PHIỀN PHỨC CHẾT ĐI ĐƯỢC!!! KHÔNG CÓ GÌ CẢ, IM ĐI!!!!!”

Cảnh vật như đóng băng lại trong chốc lát. Tôi có thể lờ mờ cảm thấy đôi vai cậu kia lại run lên, nhưng biểu cảm đó của cậu ta vẫn chẳng thay đổi.

Ngay cả tôi người đã quen với kiểu ăn nói của con nhỏ đó, cũng đang đông cứng lại vì đây là lần đầu tiên tôi thấy Ene biểu đạt cảm xúc của cô ta tới mức độ này.

Ene nằm trong màn hình, ôm đầu và đá chân lia lịa, nhưng rồi bỗng nhiên cô ta đứng dậy như thể vừa nhận ra chuyện gì đó và mỉm cười với tôi trong khi toát mồ hôi lạnh.

“.......làm ơn nhé, Chủ nhân?”

Tôi không chắc là cô ta đang cố che giấu những hành động mất kiểm soát của mình hay là đang cố tỏ ra bình thường, nhưng cái không khí im lặng chết chóc kia đang chầm chậm trôi đi.

Chắc chắn là đang có tâm trạng không tốt, mặt của Ene lại chuyển đỏ.

“Lỗi kỹ thuật à.....?

Tôi gõ gõ lên cái điện thoại và nó rung lên như để biểu lộ nó ghét việc đó đến mức nào.

“Ngài nghĩ em là thứ gì chứ??? Không như ngài tưởng đâu!!!”

Ene hét lên ồn ào trong sự bất ngờ.

CÔ TA TRÔNG CÓ VẺ KHỎE MÀ. CŨNG KHÔNG CÓ DẤU HIỆU CỦA VIRUS, VẬY THÌ CHẮC PHẢI LÀ DO CẢM.... À KHOAN, CON NHỎ NÀY SAO BỊ CẢM ĐƯỢC.

Mặc dù cô ta đã luôn là một con nhỏ dị thường, cái tính kì lạ của cô ta có vẻ còn trở nên tệ hơn vào hôm đó.

“Nó-nó không hề sai khi có những lúc phải biểu lộ sự bối rối phải không!!? Bởi vì anh ta trông giống một người bạn cũ của em, nên... Thì, đó là vì em đã nói những thứ kì lạ, hay đã nhớ lại vài chuyện trong quá khứ....? Có phải là vì em đã mong đợi một thứ gì đó một cách không thận trọng.........?”

“Không, tôi không hiểu cô đang nói cái quái gì cả. Tóm lại? Cậu ta trông giống người bạn trai cũ nào đó của cô, nên cảm xúc của cô trỗi dậy?”

Khi tôi nói xong, Ene, người đang nói những thứ kì lạ một cách lúng túng, bỗng nhiên đóng chặt miệng, có vẻ không nói nên lời, ngạc nhiên, và nhìn tôi bối rối.

“A~ Em nghĩ giờ em đã thực sự hiểu vì sao Chủ nhân không thể nổi tiếng được rồi. Có lẽ ngài nên sống một mình suốt đời đi. Nó không có tệ lắm đâu. (Giọng đều đều)”

“Ể?!! Có phải tôi vừa nói gì đó tệ không?!! Hơn nữa, tại sao tôi không thể trở nên nổi tiếng!? NÓI ĐI!!”

“A, làm ơn đừng nói chuyện với em trong một thời gian, sinh vật thảm hại”

“ÔI KHÔNG, TÔI VỪA NGHE THẤY CÔ NÓI ‘THẢM HẠI’ PHẢI KHÔNG!!! Kể cả cô có tình cờ thêm nó vào câu thì tôi vẫn nghe thấy đấy!!”

“Ngài thật sự quá ồn ào đấy!! Nói chung là, kể cả em cũng có những chuyện mà mình không thể nói với ngài được, Chủ nhân.......”

Đúng lúc cô ta bĩu môi và định nói thêm gì đó, có một tiếng động lớn phát ra từ trong phòng kiểm tra nói mà cậu bé kia đã được đưa vào.

Không lâu sau đó, tiếng ồn của những vật kim loại rơi xuống sàn có thể được nghe thấy.

“.........?! Chủ nhân! Thế này không ổn rồi!”

“Tôi biết....!”

Chạy qua hành lang, tôi gấp gáp mở cửa phòng kiểm tra, và nhìn thấy cậu bé khi nãy được mang vào kia đang nằm dưới sàn.

Mái tóc nâu rối tung cùng áo gi lê trắng, nhìn từ đằng sau trông cậu ta khoảng 11 tuổi. Nhiệt kế và dụng cụ ý tế rải rác khắp sàn và ở giữa đống lộn xộn đó là cậu bé đang cố gượng mình dậy.

“Này, này, em làm gì thế!! Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất hãy nằm xuống đã......!”

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh để đưa tay cho cậu ta, nhưng cậu ta gạt nó ra như thể cậu ta đang sợ hãi.

Lần đầu tiên tôi nhìn chính diện mặt cậu ta, nó đang ướt đẫm nước mắt. Trong đôi mắt đầy nước ấy tôi có thể thấy được sự hận thù với thứ gì đó khủng khiếp mà cậu ta đã phải trải qua, nó mang lại một cảm giác đen tối và nặng nề.

“Anh là ai....... đừng......cố cản tôi......!”

Cậu bé đứng dậy, cơ thể cậu ta vẫn lảo đảo, nhưng rồi cậu ta cũng đã giữ được thăng bằng và hướng về phía cửa ra.

“Hiyori..... Tôi phải đến chỗ Hiyori....”

Cậu bé lẩm bẩm như đang nói mơ và đi thẳng ra khỏi phòng mà không chịu nghe ai nói.

Tôi nhanh chóng đuổi kịp. Ngay sau khi bước ra khỏi phòng, cậu bé mặt-đối-mặt với gã tóc trắng.

“Đây đều là lỗi của anh...... Tất cả chuyện này sẽ không xảy ra nếu anh không tồn tại......”

Cậu ta nói vậy trong khi lườm gã kia với một ánh mắt hận thù và nước mắt lại trào ra.

Anh chàng tóc trắng nhận lấy tất cả điều đó và mang một vẻ bối rối, nhưng cũng chỉ đứng đó và không nói gì cả.

“Thế đấy....... Tôi phải đi....... Phải đi............”

Giây phút cậu bé nói những từ đó, cậu ta nhanh chóng đổi hướng cơ thể mình và dùng đà để chạy đi mất. Không lâu sau, hình ảnh cậu nhóc chạy trong hành lang bệnh viện u ám dần biến mất vào bóng tối.

“Ch-Chủ nhân, ngài đang làm gì thế??!! Nếu không đuổi theo cậu ta sẽ gặp nguy hiểm mất!!”

“Ừ ừ ừ. Tôi biết. A, chân tôi hết chạy nổi rồi......”

Đúng thế, trong thời khắc cấp bách đó đôi chân “khỏe hơn cọng cần tây” của tôi bắt đầu run rẩy một cách thảm hại.

“DAAAAHHHH!!!! NGHIÊM TÚC CHỨ! CHỦ NHÂN, NGÀI LÀ CON NAI CON HẢ??!! Sao ngài lại trở nên quá vô dụng trong những lúc thế này chứ.....!”

“I-Im đi!! Nếu nghĩ lại thì tất cả là lỗi của cô đấy!!

ĐỪNG COI THƯỜNG CƠ THỂ MẢNH MAI CỦA TÔI!!”

Trong khi chúng tôi bắt đầu cuộc cãi vã vô nghĩa này, cậu bé đã đi được một đoạn xa phía trước.

Tôi lo sợ rằng với cái tốc độ này cậu ta sẽ rời khỏi khu bệnh viện chỉ trong vài phút nữa. Khi đó chúng tôi sẽ không thể bắt kịp cậu ta. Và như thế sẽ không biết cậu ta ở đâu cả.

“Gọi ý tá...... nhưng có lẽ đã quá muộn cho việc đó rồi...... Vậy thì, ít nhất anh có thể làm gì không!? Mặc dù trông như thể anh đang giấu diếm gì đó, nhưng, cậu ta là người thân của anh mà phải chứ??!! Nếu cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ mất dấu cậu ấy!!”

Đối mặt với câu hỏi của tôi, cậu tóc trắng gật đầu với một khuôn mặt bối rối và nói với một giọng điệu có vẻ nhanh hơn nhưng vẫn quá chậm chạp.

“Hibiya đang rất giận tôi......”

“Tôi phải làm gì đó...... A-Anh có thể đi cùng tôi không?”

Những sự việc này đang hơi rối rắm, nhưng tôi cho rằng Hibiya là tên của cậu bé vừa chạy mất.

Có vẻ như anh bạn này cũng có cảm giác về mối nguy hiểm theo cách nào đó. Khi anh ta nói “đi cùng tôi”, biểu cảm đơ cứng của anh ta hình như hơi khác một chút khi đôi mắt ấy mang một vẻ quyết tâm nhẹ.

“Ờ ờ, không không tôi không phiền đi cùng anh đâu, chỉ là đôi chân tôi bây giờ nó đang không được tốt lắm........”

“Gì mà chân tôi đang không được tốt lắm suốt thế, Chủ nhân? Ngài chỉ là một tên lười biếng không chịu vận động thôi, đúng chứ.”

“Cô có nói gì đi nữa thì bây giờ tôi cũng không chạy nổi đâu....... Ưm, ể?”

Như thể muốn ngắt lời, gã tóc trắng đứng trước mặt tôi và tôi cảm thấy một áp lực khiến mình lơ lửng, thứ mà tôi đã không trải nghiệm suốt mấy năm nay.

“WoahwOOAAAHHH?!!”

Cứ như đang chơi trò tung hứng với một đứa bé, gã đó dễ dàng nhấc tôi lên và ẵm tôi trên vai cậu ta.

“Xin lỗi, thế này có lẽ sẽ hơi đau....”

Sau khi nói những lời đó với một giọng trầm, kèm theo luồng sóng xung kích và một cú tác động, tầm nhìn về phía hành lang của tôi bắt đầu di chuyển ngược lại với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Gã kia hơi cúi người xuống và nhảy vọt xa hàng mét trong tư thế đó, và tôi thì mất đến 1.5 giây sau để hiểu được cái gì đang xảy ra.

“GYAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!”

Tôi không nói nên lời trong một lúc, nhưng sau khi nhìn lại cái tình cảnh này, tôi dốc hết không khí trong phổi mình ra mà hét lên một cách khổ sở.

“Đ-đ-đ-đ-đặt tôi xuống..... Hự!!”

Tôi đang cố hết sức để nói, nhưng lại bị xen vào bởi tác động của cú phanh gấp, làm cho không khí xộc ra khỏi miệng tôi thay cho những từ ngữ.

“X-xin lỗi, làm ơn hãy chịu đựng một chút nữa.”

Giây phút tiếp theo tôi không còn nhìn thấy cái hành lang di chuyển với tốc độ cao nữa, mà là mặt đất bỗng nhiên di chuyển rời xa mình. Nhận thấy độ cao của cú nhảy này khủng khiếp đến mức nào, tôi suýt thì ngất.

Tôi cố gắng giữ tỉnh táo và nhìn vào chiếc điện thoại mình đang giữ chặt trong tay. Ene đang dùng một thứ trông như cái gối để bao quanh đầu cô ta, nhắm chặt mắt lại, cứ như cô ta đang bảo vệ bản thân trước cú tác động tiếp theo.

“CHUYỆN NÀY QUÁ DỊ THƯỜNGGGAAAHHHHHH!!!!!!!!!”

Trong khi tôi đang la hét, luồng không khí dừng lại vì chúng tôi đã hạ cánh xuống một chỗ thoáng mát. Mái của bệnh viện trải ra trước mắt tôi. Vòm mái của khu nhà chúng tôi vừa nhảy khỏi giờ đã trở nên thật nhỏ bé.

Tôi tự hỏi cảm giác này có lẽ giống như khi ta nhảy dù tự do. Không, chính xác hơn thì, cảm giác này gần như giống hệt lúc tôi đi tàu lượn siêu tốc ngày hôm đó, thứ đang là nỗi ám ảnh lớn nhất của tôi.

Vậy nên, tôi sợ rằng một khi hạ cánh xuống đất kết cục của tôi sẽ lại giống như khi chơi xong trò tàu siêu tốc kia.

“Tìm thấy rồi.....!”

Gã đó thì thầm. Cậu ta nhấc tôi khỏi vai và – có lẽ là để giảm tác động khi hạ cánh cho tôi – chuyển sang dùng tay để mang tôi bên cạnh.

Sau đó, cảm giác không trọng lực lại đến, nhưng lần này mặt đất đang tiến gần lại với một tốc độ nhanh kinh dị.

Trong thâm tâm tôi bắt đầu niệm “Bằng mọi giá, rơi xuống từ độ cao này sẽ giết con mất. CẢM ƠN.” và cầu nguyện, sau đó cũng như Ene vừa nãy, tôi nhắm chặt mắt lại.

“BỊCH!!” tiếng động lớn đi kèm với cảm giác về trọng lực quay trở lại. Cú tác động đó nhẹ nhàng hơn tôi tưởng. Như dù vậy, thế là quá đủ cho cái dạ dày của tôi, thứ đã bị lộn lên lộn xuống sau chuyến bay vừa nãy. Khi tôi đã thoát ra khỏi cú sốc hạ cánh, cậu ta lo lắng hỏi tôi:

“Anh không sao chứ?”

“HaaaAAAh!!!”

Thay vì trả lời cho sự lo lắng ấy, tôi, người vẫn đang bị ôm, thở dài nhẹ nhõm.

“U...... uuuooo....”

Vàààààà như thường lệ, tôi nôn hết ra. Tuyệt vọng.

“Kyaaa!!! Ghê quá, đừng có đến gần em!!!”

“Haaa.... Haa... Không, ít nhất cô cũng nên tỏ ra lo lắng cho tôi một chút chứ.....”

“Xin lỗi, nhưng tôi cần phải hành động nhanh. Xin lỗi vì đã làm anh sợ.....”

Nhảy vọt xa hàng mét chỉ để cho nhanh trong khi đang ẵm theo một người trưởng thành, thậm chí có bao nhiêu người như thế này có thể đang tồn tại chứ?

Tôi trượt xuống từ tay cậu ta và đứng dậy, lảo đảo trong khi nhìn vào khuôn mặt cậu ấy. Tôi nhận thấy đôi mắt của gã không-cảm-xúc đang lóe lên loại ánh sáng màu hồng nào đó.

“Mắt của anh..... cơ thể của anh cũng có gì đó, phải không. Chuyện gì đang xảy ra thế, nghiêm túc đấy?”

Từ màu mắt và những hành động kỳ lạ của cậu ta tôi có thể chấp nhận khả năng rằng cậu ta cũng có một năng lực, giống như Momo và Mekakushi Dan.

Tôi có lẽ đã khá quen với triệu chứng này nhờ Momo và Ene, nhưng thực sự thì có gì đó không đúng lắm khi tôi gặp được cả đống người như thế chỉ trong có một ngày.

Mà nói đến đó, những đôi mắt đó là sao chứ? Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi không tìm hiểu về nó quá nhiều chỉ vì tính tò mò của mình...

“Anh là ai......?”

“Chủ nhân!! Hình như cậu bé đó đã ra khỏi bệnh viện rồi kìa??!!”

Tôi dừng dòng suy nghĩ lại và vội nhìn về hướng Ene chỉ. Trên con đường dẫn đến cổng bệnh viện có một cậu bé đang chạy.

Và cậu ta đang sắp có thể ra khỏi khu bệnh xá.

“Hibiya..... Chúng ta sẽ mất dấu cậu ấy nếu cứ để như vậy.....!”

Gã kia nắm lấy cánh tay tôi như thể muốn ẵm tôi lên lần nữa.

“GAHHH!!! KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG!!! TÔI KHÔNG THỂ CHỊU CÁI ĐÓ ĐƯỢC NỮA ĐÂU!! Tôi xin anh đấy, làm ơn, BUÔNG TÔI RA ĐI!!!”

“X-xin lỗi, tôi sẽ không làm thế nữa....”

Khi tôi từ chối, cậu ta rùng mình và thả tay ra. Tôi đã thành công trong việc tránh khỏi cái hành động la hét tức cười đó một lần nữa, cho dù là thế cậu bé kia sẽ chạy ra ngoài đường phố nếu tiếp tục như thế này. Tình hình sẽ rất tệ nếu điều đó xảy ra.

“Không, tôi không thể. Tôi sợ phải đi một mình nên tôi không thể..... Uu....”

Cậu ta thực hiện một biểu cảm không thể ngờ tới với một người có thái độ cứng nhắc và yếu ớt cúi đầu.

Tôi nhìn về phía cậu bé đang chạy một lần nữa và biết rằng kể cả bây giờ tôi có đuổi theo thì chân tôi cũng sẽ không làm ăn được gì cả.

Ngay lúc tôi chuẩn bị bỏ cuộc thì bỗng dưng tôi nhớ ra điều gì đó. Tôi vội vàng nói với chiếc điện thoại của mình.

“Này, Ene! Gọi cho Momo!!”

“Ể? Gọi cho Em gái?......... A! Em hiểu rồi!! Tuân lệnh!!”

Tỏ ra đã hiểu ý muốn của tôi, Ene vỗ tay và dùng tay phải cô ta để vẽ một dấu thập, sau đó màn hình điện thoại chuyển sang chế độ gọi điện cho Momo.

Khoảng 2.5 giây trôi qua trước khi chữ “CALLING” lớn màu xanh hiện lên màn hình.

“A~ Anh đấy à, Onii-chan? Anh đã xong việc với Ene chưa~?”

“Xong cả rồi, nhưng giờ có chuyện khác đây.... Momo, em đang ở đâu?”

“Ể? Ừmm~ Để xem nào.... Chúng ta đang ở đâu nhỉ, Đoàn trưởng? Ồ, cảm ơn. A, Onii-chan? Bọn em đang ở~ trước cổng bệnh viện? Dưới cái cây bên cạnh đó..... Argh, cậu nhóc kia làm sao thế? Chạy nhanh như vậy-“

“Nàyy!!! Dừng cậu bé đó lại ngay!! Làm ơn!!”

“EHHH??? TẠI SAOOO??!!”

“KHẨN CẤP ĐẤY!!! LÀM ĐI MÀ!!!”

“KHẨN CẤP?!! Ừm~ ĐƯỢC THÔI...... Được, em sẽ thử!!”

Momo cúp máy, màn hình hiển thị dòng chữ đỏ “END OF CALL”.

“Thế này sẽ không có vấn đề với Em gái đâu, nhỉ?”

“Nó có thể ngốc nhưng nó rất năng động....”

“Ừ.... có thể hơi ngốc....”

Tôi nhìn thấy cậu bé đang sắp vượt qua được cánh cổng.

Khi cậu ta chỉ còn chút nữa là đến nơi, cậu ta lảo đảo như thể vừa đâm phải thứ gì đó.

Trong khoảnh khắc tiếp theo Momo bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ mà đáng lẽ không có gì ở đó, cậu bé ngạc nhiên và cố phòng thủ, nhưng lại bị đè xuống bởi Momo và hoàn toàn không thể cử động.

“Oaa!!! Làm tốt lắm Em gái!! A~ a~ nhưng cô ấy ôm cậu ta chặt quá thì phải....”

“Bằng cách nào đó nó đã trở thành một cái đệm tốt. Được rồi, nếu ta không bắt kịp ngay bây giờ...”

“Cái người duy nhất chậm chạp là ngài đấy, Chủ nhân.”

Tôi lờ Ene đi và rảo bước. Khi tôi cuối cùng cũng đến được cổng, nơi có Momo, đang ôm chặt cậu nhóc. Trong lúc đó, cậu ta cố hết sức để thoát ra như thể cậu ta sắp chết vì ngạt thở vậy.

“A, Onii-chan! Có chuyện gì thế.... Ouch, đau đấy! Đừng cử động, cậu....”

“Xin lỗi, Momo. Này, cậu đấy! Tôi không biết cái gì đang xảy ra nhưng ít nhất cậu có thể bình tĩnh lại không!? Cái cuộc tẩu thoát vừa rồi khỏi bệnh viện làm mọi người lo lắm đấy!!”

“Eeehhh!?? Đứa trẻ này là bệnh nhân!?”

Momo thả lỏng ra, có lẽ do bất ngờ, và cậu bé thoát khỏi vòng tay của cô ấy. Khuôn mặt cậu ta đỏ rực khi cậu ta thở sâu, sau đó giật mình lườm Momo.

“Bà nghĩ bà đang làm cái gì thế, bà cô béo! Đừng có nhảy bổ ra từ chỗ nào đó rồi tóm tôi!!”

Momo, người có phản ứng chậm chạp, làm một vẻ mặt hờ hững, nhưng ngay sau khi hiểu được những gì cậu nhóc nói, mặt cô ấy chuyển đỏ.

“H-Hở??!! B-b-bà cô béo..... CẬU VỪA NÓI CÁI GÌ CƠ??!!!!”

“Tôi vừa nói thế đấy, bà cô béo mập!! Tôi đang rất vội....”

Cậu nhóc đang định chạy đi lần nữa nhưng Momo nhanh tay tóm lấy mũ áo của cậu ta và lôi lại.

“T-Tôi nói nhé..... Cậu là một bệnh nhân phải chứ?!! Tất nhiên chạy đi là không phải rồi!! V-và tôi không có b-bé-béo.....”

Có lẽ đây là một cú đánh tâm lý quá mạnh vào Momo: Cơ thể cô ấy bắt đầu run lên và hơi thở cô ta ngắt quãng.

Cậu nhóc lườm cô ấy một lần nữa, kéo mũ áo xuống và hét lên với Momo:

“Như tôi đã nói đấy....!! Đừng có cố cản tôi!!! Và tôi cũng không phải là bệnh nhân, tôi chẳng bị làm sao cả!! Còn với bà cô, tôi nghĩ cô nên để bác sĩ kiểm tra cái cơ thể bò mộng của mình đi!! Đó chắc chắn phải là một căn bệnh đấy.”

Trong khi nói cậu ta chỉ tay vào ngực Momo hay chỗ nào gần đó, Ene bật cười trong điện thoại của tôi “Pfft.... A, xin lỗi.”, và một tiếng đổ vỡ có thể nghe thấy từ Momo: “M-mọi người đang lo lắng cho cậu, vậy mà cậu!!!!!! CẬU.....!”

Bị trêu chọc bởi cậu bé làm Momo gần như khóc. Ngay khi Momo-mặt-đỏ đang định lao tới tóm lấy cậu ta, lần này đến cái mũ áo của cô ấy bị ai đó vô hình năm lại, dừng hành động tấn công lại.

“B-bỏ tớ ra, Đoàn trưởng! T-THẰNG NHÓC NÀY LÀ KẺ ĐỊCH, Ồ ĐÚNG RỒI, KẺ ĐỊCH CỦA NHÓM TA!!! MEKAKUSHI DAN XỬ LÍ KHẨN CẤP!!! Để~ tớ~ đi~ ARGHH~~

......!!!!!!!!”

Momo vùng vẫy như một con bò điên cuồng, và cộng với những gì cậu bé kia vừa mới nói tôi không thể nhịn được việc buông một tiếng cười thầm, nhưng hình như Momo đã nghe thấy mà lườm tôi sắc bén.

“Anh đang cười cái gì ấy nhỉ, Onii-chan!? Thằng nhóc đó làm sao thế?! Sao nó lại gọi em như thế?!”

“A~ Anh hiểu anh hiểu. Xin lỗi, cứ bình tĩnh lại đã. Này, tên cậu là Hibiya, phải không? Sao cậu lại phải vội thế? Đi lúc khác không được sao?”

Hibiya không cố để chạy trốn khi nghe thấy câu hỏi của tôi, thay vào đó cậu ta quay về phía tôi, không thèm dấu đi vẻ mặt thù địch của mình. Cậu ta trả lời một cách thô bạo:

“...... Có một cô gái, có lẽ giờ cô ấy đã chết rồi. Người đó rất quan trọng với tôi. Tôi là người duy nhất đã được cứu. Nên giờ đến lượt tôi phải cứu cô ấy.”

Điều Hibiya vừa nói khiến mọi người phải ngừng thở.

Ngay cả Momo người ồn ào nãy giờ cũng đã dừng vặn vẹo và há hốc miệng kinh ngạc.

“K-khoan đã nào. Chết nghĩa là.... nghĩa là hai người đã bị vướng vào một vụ tai nạn phải không? Nếu đó là vấn đề, sẽ tốt hơn khi bàn chuyện này với cảnh sát hoặc bác sĩ trước, đúng chứ? Cậu định một mình đi đâu chứ?”

Trước khi đến bệnh viện, tôi không hề thấy dấu hiệu nào của một vụ tai nạn xe tại nơi Hibiya ngất. Cơ thể của cậu ta cũng không có vết thương rõ ràng nào, vậy nên dưới cách nhìn nhận của một kẻ ngoài cuộc hẳn là cậu ta đã ngất do đột quỵ tim.

Đó cũng là những gì ban đầu tôi đã nghĩ.

Nhưng, theo cách mà Hibiya đã nói, đây rõ ràng không phải là một biến cố bất ngờ xảy ra, mà nó giống như một vụ án đang diễn ra hơn. Nếu là như vậy, đáng lẽ cậu ta nên bàn chuyện này với cảnh sát.

“Không cần biết tôi có cố gắng giải thích như thế nào, chắc chắn sẽ không có ai chịu tin tôi. À phải, nếu anh muốn bằng chứng, cứ hỏi gã đó đi. Anh ta chỉ đứng đó và nhìn mọi chuyện xảy ra.”

Cậu bé chỉ vào gã đó người đang tỏ ra áy náy và nắm chặt áo của mình.

“Này, anh đã ở đó chứng kiến tất cả, phải chứ? Nếu anh đã không thể làm gì, ít nhất thì sao không cố giải thích mọi chuyện đi?”

“Không, không phải thế! Tôi cũng muốn cứu cô bé...nhưng...nhưng...tôi không có quyền lựa chọn...!” Anh ta nói, trong khi cậu nhóc tiếp tục nghiến răng, lườm anh ta với một ánh nhìn còn sắc bén hơn nữa.

Gã đó hạ thấp tầm nhìn xuống như thể anh ta không chịu nổi điều đó nữa.

Cậu bé thở dài nhẹ và một lần nữa thể hiện ý muốn vượt qua cánh cổng của mình.

“........Tốt thôi. Nếu anh đã vô dụng thế, tôi sẽ tự mình làm tất cả. Đừng cản.... tôi....”

Lúc cậu nhóc chuẩn bị bước đi thì cơ thể cậu ta bỗng lảo đảo, ngã về phía trước và hướng thẳng xuống đất.

“O-oi!”

Tôi muốn lao về phía đó để đỡ cậu ấy nhưng khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn. Ngay cả anh ta người vừa thể hiện những khả năng đáng kinh ngạc cũng phản ứng chậm hơn tôi đến hai lần, như thể vừa bị đông cứng lại sau những lời của cậu bé.

Cậu nhóc đó không hề có dấu hiệu chống đỡ và cứ thế đâm đầu xuống đất.

“Chết tiệt.....!”

Ngay lúc tôi nghĩ là đã quá muộn, cơ thể của Hibiya trông như nó đang được treo lơ lửng trên không bởi một sợi dây vô hình và dừng lại giữa chừng trong tư thế thẳng đứng.

Tôi chưa nhận thấy được cái gì đang diễn ra ngay lập tức, nhưng sau khi nhìn thấy Momo người vừa mất thăng bằng và ngã sóng soài ra đất, tôi đã hiểu.

“Shintaro, người này.... Tốt nhất là không nên gửi trả cậu ấy về bệnh viện.”

Không khí xung quanh Hibiya bỗng nhiên rung lên và méo mó, cùng lúc đó Kido, người đang mặc chiếc áo khoác với mũ trùm kín đầu, xuất hiện.

Ẩn dưới mũ áo với mái tóc dài của cô ấy, khuôn mặt Kido biểu lộ một trạng thái trộn lẫn giữa ngạc nhiên và lo lắng.

“Bắt tốt đấy..... Mà, ý của cậu là gì thế? Rõ ràng là những triệu chứng của cậu nhóc đang tệ hơn rồi. Ừ thì, tình hình bây giờ có vẻ rất tệ. Nhưngn dù vậy, vẫn tốt hơn nếu chúng ta để cậu ấy lại cho bác sĩ hoặc cảnh sát chứ, phải không?”

“.....Không, tôi e là ngay cả bác sĩ hay cảnh sát cũng vô dụng thôi. Vì theo như tình trạng hiện giờ của cậu ấy, tôi nghĩ những người duy nhất giúp được là chúng ta thôi.”

Kido nhìn Hibiya trong vòng tay của mình và biểu lộ vẻ mặt cứ như cô ấy vừa ăn phải thứ gì đắng ngắt.

Khi tôi đang đi bộ bên cạnh Kido, tôi liếc sang khuôn mặt của cậu bé và trong đôi mắt khép hờ đó tôi nhìn thấy một vết đỏ thẫm như máu lan ra, hòa lẫn với màu mắt của cậu ấy.

Cái gì thế này?

“Ê, cái này là......”

“A, tôi biết những gì cậu đang cố nói. Tình hình hiện giờ khá là rắc rối đây.”

Kido đáp lại giống như cô ấy đang nhớ đến thứ gì đó đáng ghét.

Cái cách màu mắt của cậu bé thay đổi chắc chắn giống như khi Kido và những người khác sử dụng một “năng lực nào đó”

Có lẽ khi đó Kido nói “ngay cả bác sĩ hay cảnh sát cũng vô dụng” là bởi vì điều này. Đúng là không ai trong số những người kể trên có thể dễ dàng chấp nhận một triệu chứng hiếm gặp và kì lạ như thế, tôi nghĩ.

“Thế, giờ chúng ta phải làm gì....? Thằng bé sẽ ổn chứ!?”

“Cho đến giờ, chúng ta vẫn chưa biết năng lực của cậu ấy là gì cả.... Nếu ta để cậu ấy đi thì sẽ rất nguy hiểm. Bằng mọi giá, chúng ta phải đưa cậu bé đến căn cứ đã.”

Tay của Kido đỡ lấy lưng cậu ta một cách chắc chắn và cô ấy ôm cậu nhóc trong khi đặt đầu cậu tựa lên vai mình.

“Được rồi, Kisaragi. Cậu hãy bảo Kano chuẩn bị giường. Oh, và nếu Mary sợ thì sẽ có hơi rắc rối, nên hãy để cô ấy ở chung phòng với Seto.”

Nghe thấy lệnh của Kido, Momo, người vẫn đang ngồi chặt trên nền đất, ngay lập tức đứng bật dậy và làm tay kiểu chào. “Đ-được! Tuân lệnh!”

“Haha....cậu vất vả rồi.”

Kido ngây ra một lúc, rồi cô ấy nở một nụ cười hiếm thấy. Ánh mắt cô ta luôn cho một ánh nhìn sắc cạnh, nhưng khi cô ấy cười ánh mắt đó lại thật ấm áp như một người mẹ.

“À, phải rồi. Tên anh là gì ấy nhỉ?”

Kido, vẫn đang ôm Hibiya, bỗng nhớ ra gì đó và quay về hướng Konoha.

“T-tôi?..... Konoha. Đó là tên tôi. Tôi nghĩ thế.”

Có lẽ anh ấy không cố tình, nhưng cái cách ăn nói siêu chậm chạp của anh ta làm cho màn tự giới thiệu ấy thành ra hơi vụng về.

Khi anh ta nói tên mình, chiếc điện thoại trong tay tôi lại rung lên, và trên màn hình Ene đang tỏ ra tức giận trong khi đá xung quanh với đôi chân của cô ta.

“Vậy à, Konoha. Từ những chuyện tôi vừa nghe được, tôi đoán là chúng tôi có thể giúp một tay với “vụ việc” của hai người. Dù sao thì, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cậu bé này cho đến khi cậu ta ổn định lại. Nghe này, anh muốn theo không?”

Lúc Kido nói đến đó, Konoha làm một vẻ mặt nghiêm túc nhất mà tôi từng nhìn thấy trước giờ và gật đầu.

“Thế là đồng ý, huh. Được rồi, đi nào.... nhưng giờ tôi hơi đói. Tôi nên để Kano nấu bữa tối trước.... này, Kisaragi. Cậu liên lạc với Kano chưa?”

“Chưa, tớ không gọi được cho cậu ấy, nên giờ tớ đang gọi Seto.... A! Chào, đây là Momo!”

Tôi đoán là Seto đã nghe máy. Ngay cả khi không thể nhìn thấy bên kia đầu thoại, Momo vẫn đứng thẳng người và nói.

“Xin thứ lỗi, có một vài chuyện đang xảy ra ở đây. Sắp có một bệnh nhân được đưa về căn cứ, nên tớ nghĩ liệu Kano có thể chuẩn bị một cái giường để...ể? Cậu ấy không có nhà à? Ừm.... Được, mình hiểu rồi! A, bên cạnh đó hãy làm bữa tối nhé..... và còn nữa, sau đó, hãy ở chung phòng với Mary! Vậy thôi, tạm biệt!”

Cô ấy tua nhanh đoạn cuối, thế rốt cục cô ấy đã giải thích mọi chuyện với Seto chưa?

Sau khi cúp máy, Momo thở dài nhẹ nhõm như thể cô ấy vừa hoàn thành một nhiệm vụ được giao.

“Xin lỗi đã làm phiền, Momo. Và, Kano đi đâu rồi à?”

“À, phải. Hình như cậu ấy có để lại lời nhắn “Tớ sẽ không về tối nay” và cứ thế đi mất.”

“Haa...... Cậu ta thật sự vô dụng những lúc quan trọng như thế này....”

Tôi nhớ đến những điều y hệt Ene đã nói trước đó và tim tôi thắt lại.

Nói về nó, không biết Kano định làm gì nhỉ, đi ra ngoài vào giờ này. Đối với một người có tính cách như thế, không hề lạ gì nếu cậu ấy có nhiều bạn bè. Thế thì chắc là cậu ta ra ngoài cùng bạn, mình đoán thế. Chết tiệt........ Cậu ta thậm chí còn ít tuổi hơn mình.....

“Đi thôi chứ. Từ đây đến đó có lẽ không xa đâu, chúng ta nên đi nhanh.”

Mắt của Kido lại ánh lên màu đỏ. Tôi đoán cô ấy dùng năng lực vì Momo.

Tôi vẫn chưa hiểu hoàn toàn về năng lực đó, nhưng tôi biết cô ấy dùng nó để không ai có thể nhìn thấy chúng tôi và điều đó thật không thể tin được.

“Ừm, Chủ nhân,”

Sau khi rời khỏi tòa nhà mọi người đều theo sát Kido. Bỗng nhiên, điện thoại của tôi rung nhẹ hơn bình thường.

“A? Gì thế?”

Ene mà tôi thấy bây giờ trên màn hình khác với trước: cô ấy đang trôi nổi trong đó với biểu hiện u ám như thể cô ta đang chìm trong suy nghĩ riêng của mình.

“Ừm.... Chẳng phải chúng ta nên về nhà bây giờ sao? Với Em gái nữa. Em cảm thấy hơi lo. Như thể sắp có gì đó không tốt sắp xảy ra....”

Ene nói ra một suy nghĩ tiêu cực hiếm hoi của cô ta trong khi nắm chặt áo, làm nó nhàu lại.

Bình thường thì con nhỏ này sẽ nói những thứ như “Nhảy qua nó đi, Chủ nhân!” nếu có một vòng tròn lửa trước mặt tôi, vậy nên chắc chắc có cái gì đó không đúng với cô ta hôm nay.

“Huh? Nếu cô nhìn lại thì ngay từ đầu mọi chuyện này lỗi là do cô đó. Này, tôi cũng muốn về nhà lắm chứ....”

“Nếu, nếu là như thế, thì....!”

“Mm-hmm, nhưng chính tôi cũng hơi lo cho đứa trẻ đó, mà Momo cũng không có vẻ như nó muốn về nhà. Dù sao thì, tôi không nghĩ là Đoàn trưởng sẽ dễ dàng cho chúng ra bỏ đi đâu.”

“E-em hiểu....”

Ene trông bất lực và buồn bã. Tôi đang băn khoăn không biết cô ta định làm gì nhưng chợt nhận ra điều gì đó.

“A, đừng nói với tôi là cô...!”

“Eh eh eh??!! Không có! Tất nhiên là không!! Ene vẫn là.... Ene, hiểu chứ?! Em không phải như ngài nghĩ đâu! Chủ nhân, ngài rất là đen tối đó, thật đấy.....”

“Vậy là cô lo là mình sẽ hết pin?”

“.......Hở?”

Ene đã nói rất nhiều thứ kì lạ, nhưng khi tôi hỏi câu đó cô ta há hốc miệng mà không nói năng gì và có vẻ như đông cứng.

Ngay sau đó biểu cảm của cô ấy thay đôi thành một nụ cười. Cô ta vụng về vẫy tay.

“.....A, a~ sạc điẹn, đúng, chính nó~! Khi mà pin yếu thì em sẽ thấy mệt mỏi, bực thật đó!”

“Uh-huh! Đúng như tôi đã nghĩ! Này tôi sẽ sạc lại cho cô ngay khi chúng ta về đến căn cứ, vậy nên vui lên đi, được chứ?”

Vậy vấn đề là do pin, huh? Có lẽ bởi vì cô ta đã tốn nhiều năng lượng khi ở công viên giải trí, màn hình đúng là đang hiển thị tình trạng pin yếu....

Mình không biết cô ta cần gì để hoạt động, nhưng nếu cái tính cách kì dị kia của cô ta quay trở lại khi mình sạc điện thoại, mình sẽ được giải thoát.

Nếu không chăm sóc cô ta thì có khi cô ta sẽ làm những chuyện còn kì dị hơn. Mình chắc chắn sẽ không sống nổi với tình trạng đó.

“Ahaha.....haa. Nói đến đó, em cũng nghĩ là Chủ nhân đã.... thay đổi một chút.”

“A? Thật à? Tôi cũng không chắc....”

“Có vẻ như ngài đã rất vui hôm nay. Thế có tuyệt không, kết bạn ấy?”

“Huuuh? Những người đó là bạn của tôi á? Tôi chỉ cảm thấy là mình bị dắt mũi suốt thôi....”

Tôi hơi cảnh giác khi nói về họ như bạn của mình vì tôi mới biết họ có một ngày.

Dù vậy thì nó thực sự đúng, họ khá thân thiện để làm bạn.

Họ sẵn sàng giúp đỡ một cậu bé bình thường và thậm chí giải quyết vấn đề cho cậu ta, vậy nên họ thực sự rất tốt bụng trong thời nay.

“Thế không tuyệt sao? Chủ nhân có thể kết bạn với những người thậm chí đã từng dắt mũi mình.”

Ene nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng cô đơn.

Bỗng nhiên, một nụ cười tôi biết mình đã từng nhìn thấy trước đây lướt qua đầu tôi. Nụ cười mà tôi đã từng đánh mất. Nụ cười mà đã luôn được giữ ở đâu đó sâu trong tâm trí tôi.

“Tôi nghĩ thế cũng đúng.”

Tôi không muốn quên nó, vậy nên tôi khóa nụ cười đó lại, cùng một chỗ tôi đã luôn để nó ở đó.

“Tất nhiên là vậy rồi! A, nhân tiện, em luôn nghĩ em là một cô gái mạnh mẽ, ngài có nghĩ thế không? Ngài có bị ám ảnh bởi em không?”

“Không không, trước hết, cô có thực sự được xếp vào danh sách “cô gái” không?”

“EH EHHH?!!! Quá đáng quá, Chủ nhân!! Em là một cô gái tốt mà!? Trẻ trung và xinh đẹp, phải chứ!?”

Đối diện với Ene, người vừa quay trở lại với vẻ lắm lời của mình, tôi quyết định mình nên quay về thật nhanh để sạc lại điện thoại cho cô ấy và rảo bước.

-Hết chương-

Truyện Chữ Hay