“Sao giờ mình còn ngồi xem TV được nhỉ ?”
Tôi bắt gặp bản thân mình lầm bầm tự hỏi khi ngồi trước một cái TV analog.
Tâm trí tôi không hẳn là mơ hồ. Tôi không có chút kí ức nào về việc mình đã thiếp đi và tôi cũng không nghĩ mình đã ngất đi hay bị gì đó tương tự vậy.
…Chờ đã. Thực ra tôi không nhớ được bất kì điều gì hết trơn.
Tôi đang làm gì ở đây? Và tại sao tôi lại đang dán mắt vào cái TV này? Vì một lí do nào đó, tôi hoàn toàn không thể nhớ được.
Tôi không chỉ không nhớ nổi thứ gì về cái chương trình mà cứ cho là tôi đang xem này giờ đây, mà thực sự trong kí ức tôi không có gì cả mãi cho tới lúc mà tôi mở miệng nói. Cứ như thể là ai đó đã đưa một băng chuyền vào trong não bộ tôi, rồi lấy hết tất cả các kí ức trong đó ra trước khi mà tôi kịp giữ chúng lại.
Tôi tập trung cái đầu xao nhãng của mình về lại cái TV. Trong tiếng vĩ cầm du dương mà méo mó, các dòng chữ chạy từ dưới lên trên như là credit ở cuối một bộ phim.
Như vậy có lẽ là tôi đã xem một bộ phim nào đó?
…Điều đó với tôi khá là khó xảy ra. Phim ảnh chưa bao giờ là thứ mà tôi đặc biệt hứng thú. Những bộ gần đây nhất mà tôi có thể nhớ là bản điện ảnh của anime về mấy nữ chiến binh đáng yêu chiếu vào sáng Chủ Nhật ấy. Nhưng thử hình dung bản thân mình dán mắt vô hồn vào credit phim, bao lâu chẳng rõ nữa, thì thật khó để tưởng tượng. Dẫu tôi có bao nhiêu thì giờ trong đời- và tin tôi đi, tôi có cả tá- thì điều này với tôi mà nói là một sự lãng phí không tưởng.
Nếu tôi đã xem credit nãy giờ, thì chắc hẳn, đây cũng dạng dạng như là..bạn biết đấy, một bộ phim. Và chắc hẳn tôi đã xem một khoảng x phút nào đấy từ trước, nhưng… tôi đã xem cái gì mới được ?
“Geez, mình chẳng nhớ nổi gì hết.
Mình thậm chí là đang ở đâu thế này…?”
Yeah. Đúng rồi tôi ạ. Nên hình dung ra điều đó trước thì hơn. Liệu có thứ gì tôi có thể tận dụng để giúp biết được mình đang ở đâu không? Đại loại như là một tòa nhà hoặc là cửa số, hoặc là một ai đó? Hi vọng rằng tìm ra được thứ như thế sẽ không khiến tôi phải rời phòng quá lâu.
Đó là những gì thoáng hiện lên trong tâm trí tôi khi tôi ngoảnh đầu qua lại, cố quan sát cảnh quan xung quanh mình – để rồi chỉ thấy chúng hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
“Đùa chắc”
Trải dài tới cả trăm dặm…là một thế giới chỉ có màu trắng. Không thể biết được nó vươn tới tận đâu.
Không có một bóng người hay là tòa ốc- đến cả một cành cây khô cũng chẳng thấy đâu. Không có gì để phận định mặt đất với bầu trời, và chắc chắn cũng chẳng có thứ gì như là mặt trời hay mặt trăng. Thậm chí đến cả cái bóng của tôi cũng không thấy.
Ngoại trừ cái TV cũ nát đã bị thời tiết bào mòn ra, mọi thứ ở trước mắt, sau lưng, trên đầu, dưới chân- tất cả mọi thứ mà tôi có thể trông thấy,chỉ là một màu trắng đơn điệu, đều đều.
Một cảnh tượng vô thực tới tàn nhẫn- và nó làm tôi khẽ run rẩy.
Tôi nhớ bóng tối đã làm tôi sợ chết khiếp khi còn là một đứa trẻ. Cái màu trắng này thì hoàn toàn đối lập với nó, thế nhưng vẫn để lại ảnh hưởng y như vậy lên tâm trí tôi. Có khi còn tệ hơn.
Ít ra thì trong bóng tối, tôi còn có thể mường tượng ra điều gì đó tốt đẹp ở ngoài kia, một thứ hi vọng vô hình để bấu víu lấy. Một nỗi mong chờ. Chỉ là tôi không thể thấy nó, vậy thôi.
Nhưng ở đây thì, không có bất cứ thứ gì cả. Cái khoảng không trắng, và rõ này khiến hi vọng tưởng như bất khả.
Tâm trí tôi bị chôn vùi trong nỗi tuyệt vọng, nó không thể tìm thấy bất kì cơ sở nào để giải thích tình thế này. Tôi không có bất kì kí ức nào về việc mình đã tới đây, và không hề có bất kì sinh vật nào ở quanh đây hết. Kể cả khi tôi thử đi đâu đó, cũng chẳng có cột mốc nào ở xa để mà hướng tới. Tất cả những gì tôi thấy mãi chỉ là một màu trắng, trắng, trắng xóa- báo hiệu không gì khác ngoài một cái chết tàn nhẫn, lạnh lùng.
Chỗ này bị cái quái gì vậy? Thậm chí có ai còn có thể tạo ra một nơi rộng lớn như thế này, khó hiểu như thế này sao? Không đời nào. Chuyện đó đơn giản là không khả thi.
Nhưng theo tôi thấy, thì nơi này không có vẻ gì là “một sự kiến tạo” hết. Nó đơn thuần là một khoảng không vô tận, không có bất kì thứ gì tự nhiên hay kể cả là nhân tạo ở đây. Tôi chỉ còn có thể nghĩ đến một lời giải thích duy nhất, đó là tôi đã…
“Ah, khỉ thật ! Đừng có là thế thì hơn”
Giọng nói tôi run rẩy khi tôi cố ngăn dòng suy nghĩ điên cuồng trong đầu lại.
Không. Cố suy nghĩ một cách lí tính về một thế giới vô thực chẳng được lợi lộc gì hết.
Làm vậy thì có gì tốt chứ? Tôi sẽ không bao giờ tìm ra câu trả lời.
Trước mắt, cần bắt đầu tìm kiếm. Chắc chắn ở đâu đó, phải có một thứ gì đó mình có thể bắt lấy, và sẽ nó cho mình một manh mối về lối thoát. Nhưng có gì không? Có một chút gì không chứ? Làm sao để mình có thể thoát khỏi vùng đất kì dị này? Không, chắc hẳn phải có một manh mối đâu đó quanh đây…
Thứ đầu tiên tôi liên tưởng tới, tất nhiên, chính là cái TV analog đã rơi tõm xuống trước mặt tôi đây.
Hi vọng duy nhất tôi thực sự có để bước tiếp ở nơi này chính là cái TV kia, và tôi chẳng màng tới cái thực tế đó. Đầu óc tôi thèm khát có được thông tin, dẫu cho nó có nực cười đến mức nào đi chăng nữa. Bằng nỗi kì vọng đã hao mòn, tôi đảo mắt về phía màn hình- và nhận ra bao hi vọng của mình đã tiêu tan bởi thứ mà chỉ có thể được diễn tả là nỗi tuyệt vọng hiện hình dưới dạng chữ.
“Thứ ngôn ngữ quái quỷ nào đây...?”
Phần Credits chạy trên màn hình được tạo ra bởi một mớ hỗn động các câu chữ, như thể ai đó đã lấy các thứ tiếng từ một số vùng, xay chúng trong máy xay thực phẩm và đăng thành quả lên vậy. Tôi cố hết sức để đọc nó, dồn hết khả năng tư duy vào việc đó. Nhưng không có gì là nhất thống hay được lặp lại cả. Tôi chi ít còn có chút tự tin về ngôn ngữ, nhưng thứ này chẳng cho biết thêm được gì để tiếp tục hết.
Tôi buông một tiếng thở dài nặng nề và ngồi lên chỗ mà tôi cho là mặt đất.
Nhìn quanh lần nữa, vẫn chẳng thấy bóng người. Chẳng có gì ngoài cái đầu TV kia. Kí ức cuối cùng mà tôi có thể nhớ là lúc tôi đang ngồi trong phòng mình nghịch máy tính. Đúng không nhỉ? Đó là tất cả những gì tôi có thể hình dung ra, và kể cả nó cũng mơ hồ. Tuy nhiên, tôi chắc chắn chưa đặt chân ra ngoài.
Cái TV với phần credits này…Nó có ý nghĩa gì chứ ?
Nhìn vào màn hình làm tôi ngờ ngợ, rằng mình đã thực sự xem… thứ gì đó ở đây. Một thứ gì đó thực sự có nghĩa.
Có những đoạn làm tôi bật cười, tôi nghĩ vậy, và những đoạn khác thì nghiêm túc hơn, gần như là buồn. Đây là những mảnh kí ức nhỏ bé bỗng hiện lên trong đầu tôi- rồi cũng chóng biến mất nhanh như cách chúng xuất hiện.
Phải rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi đã xem một thứ …bất kể nó có là gì, và những dòng credits này là dành cho nó.
Nhưng có một điều gì đó về cái “bất kể nó có là gì” đó…
Vì lí do nào đấy không hiểu nổi, tôi không thể nhớ nổi bất kì khía cạnh chính nào về nó, cứ như thể là nó được phủ trong một lớp sương mù vậy. Tại sao mình lại quên thứ quan trọng nhất ở đây chứ ?
“Có phải nó,... là một thứ mà mình không muốn nhớ?”
Khoảnh khắc suy nghĩ cất lên thành lời, tôi tìm thấy một vài từ trong thứ ngôn ngữ khó hiểu trên màn hình mà tôi cuối cùng cũng có thể giải mã. Tôi vội vàng chạy lại chỗ cái TV, dán chặt mắt vào màn hình để không bỏ lỡ mất chúng. Tia hi vọng đầu tiên của tôi. Tôi đọc thành tiếng theo bản năng :
“Xem nào… Thủ vai..Shintaro...Kisaragi…?”
Cả đời tôi chưa từng bắt gặp ai có cùng tên với mình. Và kể cả tôi có đi chăng nữa, thì không đời nào cái người bí ẩn ấy lại xuất hiện ngay lúc này. Không phải là lúc thế này.
Không lầm vào đâu được nữa. Ngôi sao của bộ phim… được liệt dưới tên tôi.
Vậy có phải là tôi đã đóng vai chính hay đại loại vậy đúng không? Yeah, phải. Tôi chưa bao giờ lại gần một phim trường, chứ đừng nói đến việc sắm vai chính.
Có lẽ là một thứ gì đó ngoài phim ra ? Nhưng còn thứ gì mà lại có đầy đủ credits thế này ? Sân khấu truyền hình, phim truyện, anime,… Dù sao đi chăng nữa tôi cũng không nhớ mình có đăng ký cái nào. Hơn nữa, tôi không nghĩ tôi thậm chí còn có cơ hội làm nam chính trong mấy thứ như thế.
Yeah. Thật điên rồ. Bộ phim duy nhất mà mình có thể đóng vai chính ấy…cùng lắm là cuộc đời mình thôi.
Cuộc đời... của tôi...?
"… Không"
Không. Không, không. Không!
Chuyện đó không thể nào. Đây là một giấc mơ. Mình chỉ đang có một giấc mơ tồi tệ, vậy thôi! Cảm giác ớn lạnh tới lạ lùng truyền đi khắp cơ thể, và sự gấp gáp của hơi thở- chỉ là một phần của cơn ác mộng thôi. Yeah. Không có credits hạ màn nào cho cuộc đời của tôi hết. Không thể nào có được..!
“Cái thứ chết tiệt này là gì được chứ…? Khốn nạn !”
Tôi bật dậy và nhanh chóng đá vào cái TV để nói cho nó biết chính xác những gì mà tôi nghĩ về tất cả chuyện này. Chân tôi đập vào nó, đủ mạnh để tôi có thể dễ dàng bị gãy một ngón chân.
Thế nhưng…Chuyện gì thế này? Không đau chút nào cả, và mình còn không chảy máu?
Được rồi. Giờ thì đáng sợ rồi đấy. Tôi không hiểu gì hết. Sự lo lắng đang dọa giết tôi tới nơi. Thế nhưng, cho dù thế…sao tôi không khóc chứ?
Chuyện gì đã xảy ra với mình vậy chứ? Sao tôi không thể nhớ được gì hết? Mình có thực sự là Kisaragi Shintaro không ?
Làm ơn. Ai đó. Hãy trả lời đi
Chuyện gì sắp xảy đến với mình đây? Có phải mình sẽ cứ thế biến mất không? Có phải là hoàn toàn chấm hết rồi không? Hay là sẽ kéo dài tới vô tận? Có đúng là rồi sẽ như thế không? Mình, một mình cô độc, trong khoảng trống này mãi mãi.
…Ugh. Gì cũng được trừ cái đó ra. Đây là giấc mơ tệ nhất từng có.
Tôi nghĩ mình sắp sửa mất trí đến nơi rồi. Nếu đây là một giấc mơ, thì ai đó hãy gọi mình dậy đi…Nhanh lên…
“…Bình tĩnh được rồi đấy, Shintaro.”
...Một giọng nói
Một giọng nói bất chợt vang lên làm các sợi thần kinh quá tải trong não tôi bất động ngay tại chỗ. Có thể là sự đường đột của nó quá đỗi bất ngờ, nhưng lí do thực sự mà nó dừng tôi lại một cách lạnh lùng đến vậy, là bởi chủ nhân của giọng nói này lại là người mà tôi ít ngờ rằng sẽ gọi tên mình nhất.
Theo sau giọng nói ấy, tiếng máy móc đinh tai bắt đầu kêu lên bíp bíp từng đợt đều đặn. Nó cứ vang mãi một nhịp điệu đều đều với
thứ thanh âm nhân tạo, lạnh lùng của nó. Có một điều gì đó về nó... Mình biết cái này. Đây chính là âm thanh được dùng trong các chương trình TV để biểu thị động mạch của ai đó.
Tiếng điện tâm đồ…? Tôi đã nghe thấy nó không biết bao lần nữa. Khi ông tôi phải nhập viện. Khi em gái tôi suýt chết đuối ở biển. Lần đó, và cả một lần khác nữa.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy một cánh cửa sắt bỗng hiện lên trước mắt từ trong thinh không, chỉ cách phía trước tôi một chút. Không có khung cửa bao quanh nó-
chỉ là một cái cửa, đứng sừng sững giữa nơi không có gì cả.
Là sâu thẳm trong tôi vẫn còn nhớ hay là tâm trí tôi cuối cùng cũng đã quyết định khớp nhập với tôi, tôi không thực sự rõ- nhìn thấy cảnh tượng này không làm tôi thấy sốc hay ngạc nhiên.
Tôi xem xét kĩ cánh cửa.
Phải chăng nó dẫn tới một phòng mổ? Ở trên cánh cửa có một bảng hiệu màu đỏ làm tôi nhớ đến những tấm biển báo phẫu thuật đang được tiến hành trong bệnh viện.
Giữa thứ này và giọng nói tôi vừa nghe thấy...
“…Anh muốn tôi vào trong sao?"
…đó là cách hiểu duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới.
Giọng nói ban nãy chắc chắn rất quen thuộc. Không đời nào đó có thể là ai khác ngoài người mà tôi đang nghĩ tới đây.
Và nếu quả đúng là anh ta- thì thật mỉa mai làm sao- nơi đây là bệnh viện HAY LÀ có cánh cửa bỗng dưng lại trở nên vô cùng hợp lí. Nhưng…chuyện đó thậm chí còn khả thi sao?
Ý tôi là, nếu tôi có thể gặp lại anh ấy, thì tôi cũng muốn. Có rất nhiều điều chúng tôi cần bàn bạc với nhau. Hai năm qua, tôi hối hận vì đã không thể nghe những lời anh ấy thực sự phải nói, hay là nói cho anh ấy những gì tôi thực sự mong muốn. Chuyện gì đã thực sự xảy ra vào ngày hôm đó hai năm về trước? Tại sao tôi lại là kẻ duy nhất bị bỏ lại phía sau? Những câu hỏi đó đã không ngừng dày vò tôi.
Nếu đây là cơ hội lớn để có thể trò chuyện với anh ấy lần nữa…
"… Tôi vào đây"
Khoẳng khắc tôi thì thầm những lời đó trước cảnh cửa, có một tiếng “ kịch” lớn vang lên và ánh đèn màu đỏ tắt ngấm. Đồng thời, cánh cửa kim loại mở ra không một tiếng động.
Thứ đầu tiên tôi chú ý tới chính là mùi. Thứ mùi đặc trưng của thuốc sát trùng, tưởng như nồng nặc khắp ngóc ngách của bệnh viện ấy, tràn qua cánh cửa khép hờ.
Thứ tiếp theo đập vào tâm mắt tôi là một lượng khổng lồ các máy truyền tĩnh mạch, gần như là không đếm xuể, được giăng chằng chịt khắp không gian màu trắng. Vô số các dây ông nhựa được nối với từng túi chưa đầy chất lỏng không màu, nhưng các ống dài ngoằn ngoằn ngoèo lại kéo dài vào trong, về một chỗ duy nhất không thể thấy. Chúng nhiều hàng tá, thậm chí hàng trăm cái, khiến cho chúng trông giống như một cái mạng nhện tùy hứng.
Và ở phía cuối… là một thứ gì đó tôi không thể thấy từ cửa vào. Nhưng dựa vào hướng mà tiếng bíp kia phát ra, thì chắc chắn là nó được tạo ra bởi ai đó ở đầu bên kia.
Cứ loanh quanh mãi ở cửa không có ích gì hết. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước qua cánh cửa.
Tay vịn vào các máy truyền tĩnh mạch, tôi mò mẫm vượt qua mê cung, cẩn thận để không làm đổ chúng khi đang dè dặt từng bước. Càng tiến xa hơn, mùi thuốc sát trùng càng nồng hơn. Cố bước qua đống dây chằng chịt, vô tận này, cứ như là bước xuyên qua một khu rừng kim loại vậy.
Luồn lách trong tiếng lengkeng, lách cách dọc con đường, điểm kết của cái mớ lộn xộn này cũng lọt vào tầm mắt.
Mặc dù nơi đây được cho là phòng mổ, nhưng lại không thấy bất kì một thiết bị y tế nào khác ngoài máy truyền mạch. Cũng không có bóng dáng của một bác sỹ hay y tá nào.
Tất cả những gì tôi có thể thấy là một cái giường đơn, bọc trong lớp chăn nệm trắng tinh tựa như tan vào phông nền cũng vô ngần như nó.
Bất ngờ chạm mắt với người bệnh trên giường kia, y như cái cách mà tôi nhớ anh ta đã từng làm dạo trước, khiến hơi thở tôi chững lại.
Anh đang làm gì ở đây?
Chuyện gì đã xảy ra với anh suốt bấy lâu nay?
Cũng như là chúng ta đang ở đâu đây?
Có phải mình ở đây là vì anh ta đã gọi mình tới không?
….Mặc cho các dòng câu hỏi này và nọ cứ lướt qua tâm trí tôi, câu nói tự bật ra khỏi môi tôi theo phản xạ là khá là tầm thường :
“Đã bao lâu rồi nhỉ, Haruka?"
“...Um, khá lâu rồi, anh đoán vậy, ha ?”
Haruka Kokonose, đàn anh khóa trên của tôi, ngồi trên giường, giọng nói vẫn dịu dàng như ngày nào.
… Điều này đáng lẽ không bao giờ xảy ra, nhưng anh ta – ngồi ngay đó – tỉnh táo.
“Um, tôi…uhh.."
Giọng tôi bỗng nghẹn lại. Sao trách tôi được chứ ? Tôi không hề có bất kì chủ đề dễ dãi nào để tán ngẫu với anh ấy. Haruka chắc hẳn đã để ý, bởi vì anh ấy là người tiếp theo lên tiếng :
“Khá là dễ cảm thấy lo lắng sau ngần ấy thời gian ha? Ý anh là, anh thậm chí chưa bao giờ dám mơ rằng chúng ta có thể gặp lại nhau như thế này."
“Oh, a-anh cũng vậy hả? Tôi cũng thế"
Haruka trả lời bằng một cái “Ừ” thật nhẹ, rồi anh nhìn xuống, khuôn mặt để lộ chút buồn bã.
… Lặng im đến quá nhanh. Tôi không thể đoán được đã bao lâu kể từ lần cuối tôi nói chuyện với ai đó. Não tôi có vẻ nhớ rằng tôi đã nói chuyện với em gái không lâu về trước, nhưng ngoài chuyện đó ra, tôi không hề có một mảnh kí ức tí xíu nào về việc nói chuyện với một con người khác cả.
Tôi là loại người như thế đấy. Và điều đó có nghĩa là không đời nào mà tôi có thể duy trì cuộc hội thoại này một mình được.
“ ….Um. Thì ! Có rất nhiều điều tôi muốn nói với anh! Đại loại như là chúng ta đang ở đây, và, m-mấy chuyện khác nữa..!”
Đúng như tôi đoán, câu nói đó nghe to hơn mức tôi dự định . Ít ra thì giọng tôi còn biết điều không dội ngược vào từ tường quá nhiều, đấy là nếu có tường-mà giờ tôi mới để ý, không có cái nào cả.
Thế nhưng Haruka không làm bộ ngạc nhiên chút nào hết. Thay vào đó, anh ấy chỉ nhìn xuống, có chút chán nản.
“Anh đoán là sau cùng thì em cũng không nhớ được gì, ha? Em vẫn chưa quên …em biết đấy, về tất cả mọi người đấy chứ ?”
Sau cùng ? Mọi người ? Tôi chẳng có kí ức nào cả. Ý anh ấy là "mọi người" nào cơ ?
“Uhmm,… Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là mình thực sự nhớ được gì”
Haruka hành xử như thế anh ấy biết được điều gì đó. Tôi muốn lấy được nhiều thông tin nhất có thể từ anh ấy…hoặc chi ít đó cũng là ý định của tôi. Nhưng tôi cũng không thể ép mình thúc giục anh ấy quá nhiều.
Vẫn luôn là như vậy. Haruka thường làm việc theo nhịp độ của riêng anh ấy. Hồi đó tôi thầm đặt biệt danh cho nó là “Thời gian chuẩn Haruka”. Và nó chưa bao giờ làm tôi cảm thấy phiền.
“… Anh biết đấy, tôi…tôi đã luôn muốn hỏi anh…về chính bản thân anh”
Ugh. Mình là một thằng vô dụng. Thậm chí còn không thể nói một câu cho trọn vẹn. Người khác đã từng suốt ngày càm ràm với mình về việc mình đã xấu tính và làm họ cụt hứng tới mức nào. Cứ như thể là lưỡi mình teo đi vì thiếu sử dụng ấy.
“Chà, cảm ơn em." Haruka nói vẻ hối lỗi. “Thực ra có chuyện anh cần làm rõ với em. Sẽ là một câu chuyện dài, thế nhưng…”
Rồi anh bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện về quá khứ, một câu chuyện mà tốn nhiều thời gian để chạm tới cái kết hơn là tôi nghĩ.
Giọng anh vẫn trong trẻo hệt như hai năm về trước- vào cái mùa hạ mà anh vĩnh viễn ra đi.