---------------------------------------------
Dịch: Nhật Nguyên
---------------------------------------------
200m phía trước.
Sharon và Lauriel đang ở trong rừng.
Ngoài hai người ra còn có một khí phối khác nữa.
Vì những thí sinh khác chỉ vừa đổ bộ lên bãi biển nên có lẽ đó không phải người tham gia đua rồi.
Có lẽ họ chính là những thám hiểm gia được ban tổ chức chuẩn bị sẵn.
Tôi ngừng lại rồi đặt Kagura xuống.
“Ủa? Sao lại ngưng ở đây?”
Bất ngờ bị thả xuống ngay trong rừng, chị ấy hỏi.
“Lauriel với Sharon cách chúng ta 200m trước mặt. Để em tới đó lấy lại số của mình đã. Chị cứ ở lại đây đi.”
“Hể? Vậy hả? Công nhận Haru-kun giỏi ghê á, cái gì cũng biết hết.”
Dù Kagura-san nhìn chằm chằm vào đằng trước nhưng vì bị cây cối trong rừng che khuất nên chị ấy vẫn không thể thấy hai người họ được.
“À, chị cầm cái này luôn đi.”
Nói xong tôi lấy ba con số trong túi mình ra rồi giao lại cho chị ấy.
Hiện tại, xung quanh đây không còn ai khác.
Những khu vực lân cận thì có rải rác vài người, khả năng cao chính là những thám hiểm gia ban tổ chức sắp xếp. Trong số họ thì không ai đi về phía chúng tôi cả.
Liệu Celes với Tanya đã bỏ cuộc chưa? Để đề phòng hai đứa nó đuổi theo, tôi giao số cho chị Kagura giữ.
“Bộ em đang… nghiêm túc đó hả Haru-kun?”
“Hể? À… vâng.”
Đúng là tôi đang làm cái mặt nghiêm túc thật.
Sharon và Lauriel là hai thành viên mạnh nhất nhì trong nhóm của tôi. Cái này là nói thật chứ không hề nói quá.
Không hiểu vì sao đó mà Sharon tiến bộ cực nhanh. Chắc chắn là ngay từ đầu con bé đã rất có tiềm năng rồi.
Ngoài ra thì hai con bé này cũng khá thân với nhau, rồi còn hợp tác chiến đấu khá ăn ý nữa.
Tóm lại là khác hoàn toàn Celes với Tanya.
Hiện tại, chẳng những tôi không được phép dùng ma thuật mà còn không có vũ khí nữa.
Vậy nên chỉ còn mỗi cách dùng sức mạnh thể chất để đánh hai đứa thôi.
Vụ lần này liên quan mật thiết đến phẩm giá của tôi, vậy nên tôi không thể không tập trung được.
Không ngờ thi đấu cho vui thôi mà giờ lại thành ra thế này.
“Ừm ừm… lúc nghiêm túc, mặt Haru-kun lúc nhìn ngầu ghê~”
Trong khi tôi đang tập trung tinh thần suy tính chiến lược, Kagura-san nói một câu mà tôi không thể bỏ qua được.
Hể?
Gì cơ?
Chị mới nói cái gì vậy?
À không, không cần phải lặp lại đâu.
Em nghe rõ hết rồi.
Nhìn em ngầu lắm hả?
Chị ấy mới vừa nói câu đó thiệt luôn hả?
Ôi mình ngầu vãi đái luôn!
Ây da, cuối cùng cũng thành công rồi.
Hị hị hị.
Ủa?
Sao tự nhiên chị lại làm cái mặt tiếc nuối đó vậy Kagura-san?
Nè nè, nhìn đi, nhìn vẻ ngoài ngầu lòi của em đi! Đã đổ em chưa?
Cười.
Ôi thôi, chết mẹ rồi.
Tôi cũng biết nhưng lại quên mới đau chứ.
Đúng là ngu hết thuốc chữa.
Nhìn mặt Kagura-san thì rõ ràng là chị ấy đang cực kỳ hối hận vì đã nói câu hồi nãy.
“E...ehèm”
Tôi giả bộ tằng hằng. Lần sau phải sửa lỗi mới được.
“Tóm lại thì Kagura-san cứ ở lại đây đi. Dù chị có để mất dấu em thì khi đó em sẽ tìm chị, vậy nên ở yên chỗ này nha.”
“Ơ… ừm, hiểu rồi.”
Sau khi bàn kế hoạch với Kagura-san xong, tôi thẳng tiến đến chỗ bọn Sharon.
Tôi vừa né cây vừa đâm xuyên qua khu rừng.
Phải nghĩ cách đối phó trước khi chạm tráng hai đứa ranh ma ấy mới được.
Thứ nhất, tôi là người gặp bất lợi.
Vì hiện tại bọn Sharon đã lấy mất số của tôi.
Trên đường tới đây, tôi đã hỏi Kagura-san rồi. Số của những thí sinh tham dự được hai điểm.
Số của những thám hiểm gia do ban tổ chức sắp xếp sẵn là một điểm.
Số của chính tôi cũng cộng cho tôi hai điểm luôn. Và cuối cùng, tôi phải kiếm đủ 10
mới về đích được.
Hồi nãy, lúc đang sờ mó Tanya, tôi đã dùng tìm kiếm để tìm Sharon rồi. Em ấy đã chạm trán với hai thám hiểm gia.
Và hiện tại, họ lại đang giao chiến với hai thám hiểm gia nữa.
Vậy nghĩa là họ đã hạ 4 thám hiểm gia, giành được 4 điểm, cộng thêm điểm từ số của hai người với của tôi nữa là tròn 10 điểm rồi. Giờ họ chỉ còn tìm cách về đích nữa là xong.
Nói cách khác, nếu thấy tôi thì họ chỉ cần bỏ chạy thôi chứ không cần đánh làm gì cả.
Nhưng nhất định tôi không để hai đứa chạy thoát đâu.
Vì vậy nên tôi sẽ tấn công chớp nhoáng để giành lấy mấy con số trước.
Nếu phải chọn mục tiêu tấn công, tôi sẽ chọn Sharon.
Tuy Sharon đã mạnh lên rất nhiều, nhưng nếu đem so với Lauriel thì vẫn cách biệt một trời một vực.
Chỉ cần vút qua một cái là kết cuộc cũng giống y như Celes thôi.
Trong khi tôi nghĩ vậy trong đầu thì một cái bóng ở đó tiến tới trước.
Được lắm.
Mần thịt Sharon thôi…!
Vừa nghĩ xong thì tôi đến ngay nơi mình nhìn thấy cái bóng.
Sau khi thấy cảnh tượng ở đó, tôi đờ người ra.
Một con bé tóc xanh đang đứng ngay giữa một khoảng rừng trống. Lauriel đứng đó nhìn thẳng vào tôi.
Không thấy con bé tóc đỏ đâu hết. Thay vào đó là 3 gã đàn ông với gương mặt xanh lè đang nằm lăn lộn trên đất.
“Tới rồi đó hả Haruto?”
Giữa lúc tôi đang bối rối vì cảnh tượng trước mặt, Lauriel vẫy vẫy tay và kêu lên.
Sao Sharon không có ở đây?
Trong lúc tôi còn nghệch mặt ra suy nghĩ thì cô nàng đã lên tiếng.
“Hahahaha! Anh tưởng anh bắt kịp tụi này à? Để chuyện Sharon qua một bên đã, sau khi hạ được mấy tay thám hiểm gia này, tụi em đã kiếm đủ 10 điểm lâu rồi!”
Con lùn ấy nói bằng một giọng coi thường. Ngoài ra ẻm còn liếc tôi bằng một ánh mắt tinh ranh nữa.
Tôi hiểu vì sao Sharon lại không có ở đây rồi.
Nghĩa là… vậy đúng không?
Ờm….
…tôi hiểu rồi. Tôi tiêu rồi.
“Em đã lôi theo gã thám hiểm gia kia để làm anh tưởng em và Sharon đang chạy, còn Sharon thì đổi chỗ với một trong những thám hiểm gia bị hạ gục để núp… đúng không?”
Tôi chỉ nghĩ ra được mỗi khả năng đó nên hỏi luôn cho chắc.
“Umu. Đúng là Haruto có khác, đoán hay lắm, và cũng đúng rồi đó. Em biết rằng ma thuật của anh có thể dò ra người khác trong một khu vực khá rộng, nhưng bất lợi nằm ở chỗ, ma thuật đó chỉ có thể dò ra người ta chứ không thể xác định đó là ai được.”
Bớt lên giọng ta đây đê!
Tuy tôi chưa từng giải thích ma thuật tìm kiếm của mình nhưng họ lại đoán chính xác đến không tưởng.
Mà cũng chả sao. Dù gì thì tôi cũng không định giấu họ, và đây cũng không phải ma thuật gì ghê gớm cho lắm.
Và đúng như Lauriel nói, ma thuật này không thể xác định danh tính của những người trong tầm dò được.
Cái quan trọng nằm ở chỗ, nó có thể dò xác định được kẻ đó có đang chiến đấu hay không kìa.
Nếu dồn ma lực vào thì tôi có thể tăng phạm vi dò lên, nhưng chuyện xác định danh tính từng người vẫn là không thể. Và lần này, ở đây, tôi đã không dùng hết sức.
Mà cái quan trọng nhất vẫn là khu rừng. Rừng thì có rất nhiều cây, vậy nên tôi nghĩ chỉ cần dò sơ qua là được. Ai ngờ họ lại dùng chính vị trí của mình để làm bẫy dụ tôi vào.
Sau khi nghe Lauriel giải thích, tôi liền dùng ma thuật “Tìm kiếm” thăm dò khắp nơi.
Sharon đâu rồi?
Gần chỗ Kagura-san không có.
Gần đây cũng không luôn.
Từ đầu tôi cũng nghĩ Sharon sẽ không tấn công Kagura-san rồi, bởi em ấy đâu cần tới số của bọn tôi nữa.
Rồi tôi dò được một người đang chạy rất nhanh cách đây một quãng.
Hể? Ai đó?
Chắc chắn là Sharon rồi.
Tôi có nên phóng thẳng tới chỗ Sharon không?
Không. Vì Lauriel đang ở đây nên có thể đó là bẫy.
Tức là Lauriel là người giữ số, và Sharon là mồi nhử dụ tôi rời khỏi đây.
Chẳng những vậy, nếu tôi còn để Kagura-san chờ nữa, thể nào chị ta cũng sẽ mò tới đây thôi.
Hiện tại chị ấy là người giữ số.
Nếu tôi bỏ qua Lauriel rồi chạy đến chỗ Sharon, khả năng cao là Lauriel sẽ trấn sạch số của hai đứa tôi.
Đậu xanh rau má.
Thử thách trên hòn đảo này bất lợi cho bọn tôi quá chừng.
“À khoan. Dù em ở đây thì làm sao Sharon về đích được? Đây là cuộc đua theo nhóm hai người mà?”
Tôi đột ngột hỏi.
Vậy đó. Nếu tôi bắt được Lauriel thì thể nào Sharon cũng phải quay lại đây thôi.
Nghe xong, Lauriel thở dài một tiếng.
Hể? Là sao?
Làm gì mà thở dài nghe não nuột thấy ghê vậy?
“Sharon nói có sai đâu, đúng là anh không biết gì về luật lệ của cuộc đua này thật. Đồ ngu, về đi một mình hay hai mình gì thì cũng là về đích thôi.”
Cá… cái gì?
Lauriel nói tôi biết.
“Thiệt tình chứ…. tới con khờ như em còn biết đọc luật đây…”
Ẹc….
Không thể tin là tôi bị Lauriel kêu là đồ ngu.
Không, cái này là tại tôi không đèm đọc hay hỏi luật trên đảo này ra sao mà đã đâm đầu vào hành động luôn rồi.
Nghĩ lại mới nhớ.
Hồi trước tôi từng quyết tâm học học đọc học viết rồi.
Nhưng vì có nhiều chuyện quan trọng hơn cần làm nên tôi phải dẹp chuyện đó qua một bên.
Sau khi nhớ lại mấy chuyện nhảm nhí đó, tôi lại thấy học đọc học viết quan trọng hơn nhiều.
Mà thôi, trước tiên phải hạ Lauriel đã.
Dẫu sao thì tôi cũng cần phải ‘tiếp xúc vật lý’ để coi Lauriel có giữ mấy con số đó hay không.
Tiếp theo, nếu Lauriel không giữ số thì tôi chỉ cần rượt theo Sharon rồi cướp lại là được.
Ừm.
Gắt vãi.
Mà giờ không còn nhiều thời gian nữa rồi.
“Anh hiểu rồi. Và anh cũng không còn nhiều thời gian nữa. Hơi tiếc nhưng anh đành phải hạ em thật nhanh thôi Lauriel à.”
“Hờ. Bộ anh tưởng dễ hạ em lắm hả Haruto? Không đâu. Đừng hòng hạ được em.”
Mắt Lauriel mắt đầu bốc hỏa.