Chương 87: Cựu anh hùng • tham quan cửa hàng vũ khí
----------------------------------------
Dịch: Nhật Nguyên
----------------------------------------
“Xin phép!”
Đêm qua, sau khi tận hưởng đủ mọi kích thước ngực từ lớn tới nhỏ, tôi say giấc trên chiếc giường mềm mại sau mấy tuần ngủ trên Kurato. Cơn trầm cảm như bị thổi bay không còn một vết tích, tôi thấy thoải mái và hăng hái vô cùng. Giờ tôi đi dạo vòng quanh cửa hàng vũ khí.
Tôi dẫn theo ba người là Sharon, Rithina và Mina.
Sáng sớm, Rithina dẫn ba chúng tôi ra ngoài.
Sau khi dừng chân ăn trưa một lúc, chúng tôi đặt chân vào tiệm vũ khí thứ năm trong ngày.
Sau khi thông báo tuyển thợ rèn, người ta gom được 7 thợ rèn giỏi nhất để chế tạo vũ khí riêng cho quân đội.
Nghe nói, từ vũ khí và áo giáp tự rèn cho đến những phụ tùng nhỏ và phức tạp đều được đem tới đây làm và xuất khẩu sang nước láng giềng.
Nhưng kệ đi đã. Dù gặp qua toàn những thợ rèn giỏi nhưng vẫn chưa có ai đủ khả năng chế tạo được vũ khí theo đúng yêu cầu của tôi.
Vì chỉ tạt qua và ngắm nghía vũ khí trưng bày trong cửa hàng nên tôi vẫn chưa biết được tay nghề thực sự của họ giỏi đến mức nào.
Tạm thời hãy cứ xem sơ qua đã. Cái tôi muốn là tìm được thợ rèn giỏi nhất trong bảy người đó để đặt làm vũ khí.
“....Ơ, không ai trả lời à?”
Tôi cũng chào lớn lắm rồi mà chưa ai ra đón cả.
“Có khi nào chủ tiệm không có nhà không?”
Vậy là tôi gọi vọng vào bên trong cái cửa hàng đó thêm lần nữa.
Rồi một tiếng *dota dota* từ bên trong vang ra.
“Rồi rồi, chào quý khách. Quý khách cần gì?”
Một cô gái đi từ trong ra.
Úi da, ngộ vãi.
Vẻ ngoài của cô nàng này cực kỳ lôi thôi. Mái tóc màu đen rối xù thì được cột theo kiểu đuôi ngựa.
Mái tóc ấy dài quá hông, đến nổi phủ lên đùi cô ấy.
Chà, nếu cô ta xõa ra thì liệu mái tóc đó có chấm đất luôn không?
Thêm một cái là áo quần cô nàng cũng khá được mắt nữa.
Trên người cô ta chỉ có mỗi một cái áo sơ mi…. còn cái thung lũng nằm giữa hai quả núi đồ sộ của cô ta thì hiện rõ mồn một.
Choa, nhìn đã mắt quá bây ơi.
Chỉ cần ráng xíu nữa là nhìn được quần lót luôn rồi.
Ngoài ra thì vẻ mặt của cô nàng cũng rất thích mắt nữa.
Ơ?
Ủa? Sao vậy ta?
Cánh tay phải của tôi bị Sharon túm chặt và đau dữ dội.
Chắc không phải tại tôi đâu hả?
“Ơ… ừm… chả là tôi đang cần mua một thanh kiếm loại ngắn. Vì nghe nói thợ rèn ở tiệm này rất giỏi nên tôi mới ghé coi thử.”
“Trời ạ, tưởng gì ghê gớm lắm chứ. Làm tôi phóng muốn hết hơi ra đây.”
Ê ê.
Làm cái gì thì kệ cô chứ? Bộ cô muốn đuổi khách lắm hay sao mà đi nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó hả?
Nghe tôi nói xong, con bi*ch ăn mặc hở hang ấy thõng cả hai vai xuống như thể thất vọng lắm vậy.
“Hiện tại bọn tôi không còn chế tạo vũ khí nữa, nhưng nếu thích thì mời anh coi qua mấy món vũ khí trong góc đằng kia kìa. Oáp~~”
Cô ta giải thích nửa vời. Với lại làm ơn đừng có ngáp trước mặt tôi được không? Không thì ít nhất cũng phải che miệng lại chứ.
Cơ mà khoan, cô ta là thợ rèn á?
“Hầy… rồi, để tôi coi thử.”
Tôi đáp lại cô nàng đĩ thỏa đó rồi đi coi thử mớ vũ khí trong góc cửa hàng.
Mà đây là thể loại cửa hàng gì vậy?
Kêu là tiệm vũ khí cho oai vậy chứ trong này không trưng bày lấy một món vũ khí luôn.
Có mấy món đồ tôi không biết là gì vung vãi lung tung, ngoài ra còn có cả một con búp bê nữa.
Nhìn cảnh này, tự nhiên tôi nhớ ra cái gì đó.
A, đồng hồ hả ta?
Trên cái đồng hò đó là những ký tự số của thế giới này.
À quên, giờ không phải lúc tằng mằn cái đồng hồ đó.
Tôi cầm mấy món vũ khí được trưng bày một cách tùy tiện lên rồi kéo ra coi thử.
Rồi cầm thử cán kiếm.
Khi siết chặt thì cái cán ấy cũng gần giống như kiếm thép vậy.
Nhưng tôi lại cảm nhận được một sức mạnh lạ từ lưỡi kiếm truyền xuống.
Khi thử truyền ma lực vào bên trong, tôi cảm nhận được được ma lực riêng bên trong lưỡi kiếm.
Chà chà.
Chuẩn hàng rồi.
Nhưng làm sao họ rèn ra được vậy?
Theo như tôi biết, độ tinh khiết của nguyên liệu luôn có một giới hạn nhất định, và lượng ma lực khả dụng nạp của món vũ khí tùy thuộc vào độ tinh khiết của nguyên liệu chế tạo nó. Còn thanh kiếm này, dù độ tinh khiết không bằng những vũ khí khác nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng truyền ma lực vào bên trong. Không hiểu vì sao nữa.
Nhờ vào cái kĩ thuật bí ẩn ấy mà thanh kiếm này còn tốt hơn cả những món vũ khí trên hạng nó nữa.
“Sao rồi Haruto? Kiếm tốt không?”
Thấy biểu hiện lạ trên mặt tôi, Sharon hỏi ngay.
“À, tuy bản thân sản phẩm này không được hoàn hảo cho lắm, nhưng hiệu quả dẫn xuất ma lực lại cực kỳ cao. Tuy anh không hiểu vì sao nhưng nếu so với vũ khí trước, thanh kiếm này khác biệt một trời một vực.”
“Chà, vậy hả? Nghe hay quá, cho em thử nha?”
“Ừ, thử đi.”
Tôi đưa Sharon cây kiếm.
Em ấy cầm lấy, nhìn chằm chằm vào đó rồi vừa ậm ừ vừa kiểm tra.
“Em thử truyền ma lực vào giống anh rồi những cũng không thấy gì lạ hết.”
Coi bộ Sharon chưa biết cách phân biệt chất lượng vũ khí rồi.
“Tuy còn trẻ nhưng coi ra cậu cũng rành về chất lượng vũ khí quá nhỉ?”
Hóa ra cô nàng đĩ thỏa khi nãy đang nghe lén chúng tôi nói chuyện.
“Ờ thì… tại trước nay tôi cũng thử qua nhiều vũ khí khác nhau rồi mà.”
Hề hề.
Ngoài kiếm ra, tôi còn biết dùng giáo với cũng nữa đó.
Đã là anh hùng thì cái gì cũng phải biết, hiểu không?
“Vậy, cô rèn thanh kiếm này như thế nào? Dù chỉ là thép thông thường nhưng dẫn xuất ma lực của nó lại cao hơn hẳn mấy thanh khác.”
Tôi chống tay lên quầy, nhìn thẳng vào cô nàng đĩ thỏa ấy rồi hỏi.
Tôi làm màu mè vậy không phải để ti hí cái thung lũng giữa hai ngọn núi trong cái áo của cô ta đâu nha.
Chắc chắn là không, tôi đảm bảo đó.
“Bí mật kinh doanh. Giờ tôi chưa thể cho cậu biết được.”
Cô nàng đĩ thõa ấy trả lời rồi rướn người tới và chống khuỷu tay lên bàn như tôi.
Nhờ vậy nên cái khe cổ áo của cô ta lại càng rộng ra.
Úi ùi ui.
Chút nữa.
Thêm chút xíu nữa là thấy được rồi.
“Thích không? Thích thì mua mà xài.”
Không biết có phải do nhận ra ánh mắt của tôi hay không, cô ta đứng thẳng người lên rồi rời khỏi cái quầy.
Ê, chơi gì kỳ vậy?
Cho bố mày ngắm thêm tí nữa coi con bi*ch kia!
Cái thể loại này làm tôi chán vãi.
“Chà, dù tay nghề rèn có giỏi đến đâu đi nữa, chất lượng của kiếm làm bằng thép vẫn bị khống chế ở một mức nào đó thôi. Nhưng nếu cũng một tay nghề mà dùng nguyên liệu khác để rèn thì lại khác…. để coi, có khi nào là orichalcum không?”
Khỏi nói cũng biết đó là vật liệu thuộc hàng cao cấp nhất rồi.
Lúc còn làm anh hùng, vũ khí cuối cùng mà tôi sử dụng cũng được rèn từ orichalcum.
Kể ra cũng xịn lắm.
Tuy không bằng với thanh Kiếm diệt thần・Ragnarok nhưng dù sao thì đó vẫn là thanh kiếm mạnh nhất thế giới. Hiệu quả dẫn xuất ma lực của nó không gì bì được.
“Orichalcum hả? Bớt giỡn đi. Trên đời này làm gì có cái thứ đó?”
Cô ta ngưng lại một lúc rồi trả lời tôi. Rồi cái người hình như là thợ rèn ấy bật cười ngặt nghẽo.
Thôi kệ, dù sao tôi cũng tiên liệu trước vụ này rồi.
Tôi chỉ muốn nói ra thử coi sao thôi, giờ mà cãi với cô ta cũng không làm gì được.
“Không, cái đó giỡn cho vui thôi. Cái tôi cần là một thanh kiếm có cùng dẫn xuất kìa.”
“Chà, tuy am hiểu về chất lượng vũ khí nhưng coi bộ trình độ của cậu không được khá khẩm cho lắm nhỉ?”
“Nhìn vậy thôi chứ anh ấy mạnh lắm đó.”
“Nói thật thì chỉ có mấy tên quý tử bẩn thỉu mới dắt theo tận ba cô gái đi cùng mình thôi.”
Pặc pặc.
Cái đậu.
Con quỷ sứ này.
Bất lịch sự vừa thôi nha.
Không thể chấp nhận được.
Tôi có tới sáu người mà cô ta dám nói là ba à?
Nhưng mà giờ không phải lúc cãi vụ đó.
Cô ta đúng là một đứa đĩ thỏa.
Nhưng mà cô ta lại chế được mấy món vũ khí tốt quá chừng.
Dù vẫn còn hai tiệm vũ khí nữa, nhưng tôi dám cá họ không thể nào chế được vũ khí tốt cỡ này đâu.
“Ừ-Ừm, sao cũng được, tôi chỉ muốn mua vũ khí thôi. Sẵn có một cây bằng Mithril ở đây, cô có thể rèn thêm một cây giống thế này không?”
Tôi tháo cây kiếm đang đeo bên hông ra rồi đặt lên quầy.
“Mithril á? Đã có vũ khí tốt thế này rồi mà vẫn còn muốn hàng tốt hơn nữa à? À không, đó là chuyện của cậu, kệ mấy lời tôi nói đi nha.”
Ừ đó.
Ngay từ đầu tôi đã định vậy rồi.
“Giờ làm gì với thanh kiếm này đây ta? ...Ồ, con hàng này cũng tốt quá đi chứ. Cơ mà sao lại thành ra thế này vậy? Không lẽ trình của cậu còi tới mức làm hư cả một thanh kiếm xịn thế này luôn à?”
Grừ.
Con đũy ấy ngó nghiêng cây kiếm của tôi rồi nhận xét.
Dân bên thế giới này có biết thế nào là tôn trọng khách không vậy?
Đúng là khác với Nhật Bản một trời một vực.
“Thanh kiếm hư là bởi tôi đánh nhau với một con quái vật cực kỳ…”
“Đánh với cái gì thì kệ mẹ cậu. Vậy giờ sao? Có cần tôi sửa lại cho không? Chắc phải một tuần mới xong được.”
C-Á-I-Đ-Ị-N-H-M-Ệ-N-H!
Bộ tưởng cho tôi ngắm ngực một tí là được quyền lên mặt hả?
Mỗi lần cô ta cử động là hai ngọn núi ấy lại lắc lư theo. Ôi phụ huynh ơi.
Cơ mà không phải.
“À, không. Thực ra tôi tới đây để xem hàng thôi chứ chưa quyết định vụ đó.”
“Gì? Giỡn hay thiệt vậy? Có biết tôi đang cần tập trung mà vẫn phải bỏ việc để ra gặp cậu không?”
Con đũy ấy vứt thanh gươm lại trả tôi.
Chịu rồi.
Thôi thì cứ ghé mấy tiệm khác coi sao đã.
Có khi gặp được thợ rèn nào đó giỏi hơn con bò sữa này cũng không chừng.
Với lại tôi cũng chưa có tiền trong tay nữa.
“Nãy giờ có mỗi tiệm của cô là tốt nhất thôi. Chắc để sau tôi quay lại vậy.”
“Rồi, rồi, cứ thoải mái tung tăng ngắm mấy tiệm vũ khí khác đi.”
Tôi nhận lại cây kiếm rồi rời khỏi quầy.
Sau khi nói chuyện xong, ba người tản ra ngắm cửa hàng tụm lại nhìn tôi.
“À đúng rồi. Tôi tên Haruto Amagi. Đũy…. à không, bà chị tên gì vậy?”
“Hử? Tên hả? Không thấy cái bảng hiệu trước cửa à?”
Đuỵt.
Xin lỗi nha, anh đây éo đọc được mấy chữ đó.
“Thôi sao cũng được. Tôi tên Kagura. Gil Kagura. Ờm, rất vui được gặp cậu.”
Cô nàng thợ rèn tự giới thiệu.
Kagura…
Nghe sặc mùi Nhật Bản luôn.
Trùng hợp chăng?
“Vậy đi đây, rất vui được gặp cô, Kagura-san.”
Thế là chúng tôi rời khỏi đó rồi sang tiệm tiếp theo.