Chương 48. Cựu anh hùng • trải qua một ngày yên bình trong chuyến đi
Do không có chuyện chi để vội vàng cả, với lại khuynh hướng của tôi là tránh rắc rối, chúng tôi dừng lại để tập luyện buổi sáng sau khoảng 3 tiếng đi đường.
Đã một ngày kể từ khi chúng tôi rời Vương Thành.
Tuy rằng tôi thấy không cần thiết lắm, song Mina đang lau chùi và bảo dưỡng Clato.
Mina là thành viên không-chiến-đấu.
Quả nhiên nàng không phải là nữ chiến hầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm bởi cô ấy chỉ có thể làm chừng này, nếu như cô ấy cũng có sức mạnh, chắc cô ấy sẽ cảm thấy dựa dẫm vào tôi chẳng được cái tích sự gì cho lắm..
Nhưng mà, việc như thế không ứng với Rithina.
Đó gọi là kiếm thuật hoàng tộc ư?
Cô ấy tương đối có năng lực.
Tuy rằng thỉnh thoảng cô ấy xuất hiện ở buổi huấn luyện của nhóm Leon và tập chung, nói không chừng là tính toán cho những sự việc xảy ra ở thế giới bên ngoài thế nầy.
Mà, tuy nói là vậy thôi, chứ thế vẫn là hình tượng một cô công chúa ở một trình độ nhất định.
Ở nơi đây không có lấy một binh sĩ.
Khi bị vây quanh bởi nhiều người, nàng không thể làm gì được.
Bởi vậy, Rithina cũng cùng nhau, vì bảo vệ cho chính mình mà bản thân cố gắng tập luyện.
Không biết có phải do nguyền rủa hay sao mà ma lực của Rithina rất cao.
Có lẽ hệt như giai đoạn Sharon luyện tập cường hóa, hoặc tập luyện thao túng ma thuật như Laurier, dẫu rằng không thể xưng mình là bậc nhất, thì cô ấy đã thành người tương đương có thực lực.
Đó là công chúa chiến sĩ.
Công chúa hiệp sĩ (Himekishi).
Danh hiệu thật không sai.
Đính vào danh hiệu công chúa, cô ấy đã vượt qua Aura.
….Nếu Aura dám vượt qua thứ như vậy, cô ấy sẽ khó mà sống yên ổn.
Ý tôi là, nếu như là một cô gái, nhắm tới việc thành công chúa hiệp sĩ không phải tốt lắm ư?
Thôi, bỏ đi.
Đối với tập luyện cường hóa cơ thể, dù tôi đã nhờ vả Laurier hỗ trợ, nhưng nàng vẫn không nắm được bí quyết.
Tài năng của Sharon về điểm này thật đáng sợ.
Nếu như bình quân học một ngày mà nói, thì tôi chẳng còn đất để chôn nữa.
Hừ..hừ… Được rồi.
“Được lắm. Quyết định rồi. Sharon, nàng sẽ là sư phụ của Rithina. Sharon có trách nhiệm cố gắng dạy Rithina phép cường hóa cơ thể và thân pháp.”
Tôi ra phương án..
“Eeehh!? E, em, sư phụ cái mô!?”
Sharon ré lên tiếng kinh ngạc.
Cô ấy có lẽ chẳng dự định điều ấy.
Vì tôi cũng mới vừa nghĩ ra cơ mà.
“Đúng vậy đó. Nếu em định chỉ dạy ai đó, em sẽ cố gắng giảng giải rõ ràng dễ hiểu phải không? Hễ mà em không hiểu thấu đáo, em sẽ chẳng thể nào dạy người khác được. Cứ như thế, vừa ích cho người mà cũng lợi cho ta.”
Tôi vô tình ứng khẩu thành thơ.
“À à, em đã hiểu rồi!”
Sharon tin tưởng một cách dễ dãi. Nhỏ thực là người thành thật. Cơ mà cẩn thận đừng có để bị kẻ gian lừa tình nhé.
Rithina lẳng lặng mà nghe xong rồi ý kiến ý cò.
Tận tay hả…
Hay đó.
Sau cùng tôi có nên làm không?
Không không, tôi phải nên chịu đựng.
Chịu đựng một chút có thể giải quyết vấn đề sao?
“Sau này anh sẽ dạy em ma thuật.”
“Vậy hả, em biết rồi.”
Rithina cứ vậy mà đơn giản bị thuyết phục.
Thiệt sự rất thẳng thắn.
Là vầy phải không?
Xét theo công việc đám phàn, trước hết nên đưa ra phản đối dù không hiểu chuyện gì, có phải vậy không?
Tôi cóc hiểu gì cả.
Dù sao đi nữa, tạm thời bắt cặp họ một thời gian, sau đó bàn giao cho Laurier.
Con người này cứ hễ một mình là lười biếng chảy thây.
Thực tế, ngay giờ nhỏ đang nằm ườn trên lưng tôi đây.
Nhỏ này từ đầu đã thiếu nghĩ cực kì, hay tôi nên nói là bản chất thiếu đi sự tham lam. Nhỏ là kiểu người sẽ chẳng động tâm nếu như không có mồi dụ.
Mà nói về mồi dụ lúc thời điểm thực hành, đó là chuyện đánh nhau với tôi, người mà mạnh hơn nhỏ.
Tuy vậy, làm thế thật mệt mỏi lắm đó.
Bởi nhỏ vững tin rằng tôi mạnh mẽ, vốn dĩ sẽ không đánh chết được, nên mỗi lần ra tay đều dùng toàn lực đánh đập không chút lưu tình.
Nếu như cấm ma thuật sở trường thì có thể dễ dàng dắt mũi nàng rồi, lại còn thong dong mà sơ múi quấy rối, thế nhưng khi đã có ma thuật, thì trận tập luyện chẳng khác chi một trận chiến sinh tử hết.
May thay, Mina bình thường có thể dùng ma thuật hồi phục đơn giản.
Nếu ở mức độ trày da hay vết chém, chúng tôi có thể tiếp tục hành trình mà không ngại chi…
Phải rồi ha.
Nếu như lần sau có cơ hội thân thích với một nàng nữa… tôi nhất định phải kiếm một nữ đồng đội chuyên về trị liệu mới được.
Đội ngũ không có trị liệu sư đúng là có vấn đề,
Mà, cái này nghĩ dần dà về sau vậy,
“Tốt. Hiện tại tôi với Laurier bắt đầu giả chiến nha?”
“Ố ồ! Ta đang đợi đây. Hôm nay ta chắc chắn khiến anh cặp đất!”
Laurier đang bám lưng tôi nhảy xuống đắc ý.
“Hôm nay không chơi ma thuật.”
“Eeeh~…!!! Chơi ma thuật đi mà! Làm vậy đi!”
Laurier nói như thể nảy ra ý hay.
Nhưng thế đâu phải.
Tôi hoàn toàn bảo là “không” cơ mà?
“Không chịu thì không chơi nữa!”
“Mồ! Hiểu rồi. Không có cũng được.”
Laurier miễn cưỡng phục tùng.
Con người này thiệt sự là cuồng chiến quá đi.
Nói chung đúng kiểu là con nít thích đánh nhau.
Mà thôi, đối với tôi, được tập luyện giả chiến với một quỷ tộc đẳng cấp cỡ Laurier có lẽ là điều tốt.
Cứ như vậy buổi sáng qua đi, chớp mắt đã tới buổi trưa.
“Mọi người ơi! Bữa trưa đã xong rồi. Vui long tập hợp lại đây ạ.”
Tiếng kêu của Mina đánh dấu việc kết thúc buổi tập sáng.
Bữa trưa cho mọi người được bày lên một cái bàn đã chuẩn bị sẵn.
Dù lúc ở biệt thư kinh thành chúng tôi chưa từng quây quần quanh bàn ăn, nhưng lúc này, dưới sự thuyết phục của Rithina, Sharon và tôi, Mina rốt cuộc chịu ngồi vào bàn luôn.
A hà. Ăn cùng mọi người quả nhiên thật là hay.
Cảm giác như một gia đình vậy!
Tất cả mọi người đều là waifu của tôi.
Vợ à…
Ha, hahahaah….
“Harutto, đừng có làm bộ mặt ấy ở bàn ăn.”
Sharon phàn nàn.
Khỉ thật.
Rõ ràng gần đây không có nói gì mà sao….
Không đúng, thế không có nghĩa bảo tôi là thấy gớm.
Hú vía.
Là gì vậy ta?
Mọi người dọn dẹp sau bữa ăn trưa.
Dù Mina có nói để một mình nàng làm đi nữa thì không đời nào chúng tôi làm vậy được.
Giờ chúng tôi đã là một đội ngũ, chẳng có nhân loại, thú nhân, ma tộc, lẫn công chúa nào hết.
Mọi người hè nhau cùng dọn dẹp.
Đây là quy định bất thành văn của tôi.
Sau bữa trưa, bọn tôi lại lên đường.
Không di động gì hết.
Duy chỉ có Mina học cách thức vận hành Clato, việc khiển xe đành để cho nàng.
Chúng tôi quyết định học cách vận hành Clato cùng nhau vào chiều này tại vì không thể cứ mãi đùn đẩy việc này cho nàng ấy.
Tuy nói là vậy, song đó không là chuyện quá phức tạp.
Chúng tôi ngồi hỏi Clato-sensei cặn kẽ rồi cứ thế mà qua truôn.
Việc điều khiển từ ngày mai trở đi có thể thay phiên rồi.
Mang cảm giác đó, chúng tôi hướng tới lãnh thổ của Hầu tước Cordato.