Chương 146: Cựu anh hùng – Ăn chơi thời gian (3)
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Mặt trời dần khuất bóng.
Rithina kết cục trở về trễ hơn mong đợi.
Tất nhiên, nhóm Anh hùng Leon và Aura có đi cùng nàng ấy.
“Hô…”
Có lẽ nó sẽ không sao. Tôi đang tự hỏi Elcureure sẽ làm gì do Anh hùng sẽ thân chinh tới đây khi tôi bị xao lãng bởi…một cảnh ngoạn mục.
Tôi vừa đánh mắt nhìn xuống từ tầng trên tới tầng trệt, tách khỏi nhóm Rithina và Leon, tôi thấy có hơn 20 người lạ mặt đang tụ tập trong sảnh.
À không, không có gì.
Những người lạ kia là những con tin được giải cứu từ tay bọn cướp hoặc là tôi nghe vậy.
Thứ đầu tiên tôi chú ý là Leon.
Không đúng, nói cho chính xác là người đứng ở kế Leon.
Kế bên Leon là hai tiểu cô nương…đang bám vào thằng chả hai bên trái phải mà sát rạt giống như dán keo dính con voi vậy.
Hai cô bé đó nổi bật lên trong số những người trang phục giản dị ở dưới lầu.
Có lẽ là con gái của quí tộc mà anh ta cứu được từ tay bọn cướp chăng. Tôi có thể tưởng tượng điều đó.
Mà nói, cái cách mà hai cô bé ngắm nhìn Leon. Đó là ánh mắt của thiếu nữ đang yêu.
Chẳng lẽ là như thế sáo?
Một hoàng tử đẹp trai duyên dáng xuất hiện để cứu những thiếu nữ đang tuyệt vọng đúng vào thời khắc chân tơ kẽ tóc.
Chậc~
Kì sau tôi phải không bị người ta chơi trội mới được.
Kak~
Tôi cũng muốn có hai cô gái bám rịt lấy mình suốt thời gian và không chỉ hạn định trong Laurier với Tanya thôi đâu nhé.
Laurier và Sharon còn chưa về và Tanya có lẽ vẫn đang ngủ.
Celes và Kagura-san đang nghỉ trong phòng của họ.
Gununu~
Hay thật!
Tôi ước mình có thể ở vị trí của anh ta.
Ghen tỵ quá. Ấy không, ý tôi không là chức vụ của anh ta.
Giời ạ…nếu có hai người ngoan cố bám lấy Leon, anh ta cuối cùng sẽ không thể chiến đấu như một anh hùng nhiều tự do tự tại.
Một số thứ như vậy chỉ có thể làm được sau khi nhiệm vụ hoàn tất, giống như tôi vậy nè.
Phung phí, thật sự là phung phí.
Ngay cả khi hai người kia nhìn lớn hơn Tanya, họ vẫn được coi là rất nhỏ.
Eh? Bộ tôi có quyền bảo anh ta không được à?
Ôi thôi, quên nó đi thôi.
Tôi nghĩ cái quái gì nãy giờ vậy trời?
“Kia là…Anh hùng đấy hả?”
Úi mẹ ơi!
Vừa lúc đó, Elcureure đã đứng bên cạnh tôi từ đời nảo đời nào.
Đừng có làm như vậy chứ, thiệt tình.
“Ermm…uh phải, anh ta đấy.”
“Thế à…”
Cô ấy có thỏa mãn với câu trả lời của tôi không? Elcure nhìn chằm chằm Leon có chủ đích, như thể quan sát anh ta. Đừng có mà bộc lộ suy nghĩ kì cục gì đấy, làm ơn nha.
“Ông xã ơi!”
Ơi~
Trong khi tôi quan tâm Elcure đang nghĩ cái chi chi, Aura đã gọi tôi từ ở dưới lầu. Nàng ấy sau đó leo lên cầu thang tới chỗ tôi.
Aura em ơi.
Làm ơn đừng gọi anh như thế trước đám đông. Xấu hổ lắm à nghen.
“Chưa hết à…lại thêm người phụ nữ khác…Con người… kinh thật.”
Ở kế bên, Elcure nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò tọc mạch.
Nó thực sự là kinh ngạc hay là ghen tỵ vậy…mà, dù vì lý do gì, thì cô nàng đang nhìn tôi bằng một ánh mắt soi mói có thể đục thủng một lỗ trong tim tôi.
Tôi cảm thấy xương sống mình bị teo lại. Tôi không hiểu. Tôi thật sự không hiểu mà.
D-dù sao đi nữa, vào giây phút này, bà xã Aura đã dừng ở trước mặt tôi.
“Ông x...ấy chết, ý em là, Haruto-dono. Em đã trở về rồi.”
“Mừng em về nhà. Em đã khổ cực rồi.”
Aura mà tiến đến, có lẽ thấy Elcure đang đứng kế bên tôi, nên cô nàng thay đổi cách xưng hô.
Cô ấy cũng không quên lễ giáo nữa…nhưng điều đó quá trễ rồi, Aura em ơi.
Mà thôi không sao, lâu rồi tôi không được gặp cô ấy, nên hãy du di cho cổ lần này đi vì cổ thật là dễ thương khi ăn nói như thế.
Có thứ gì đó tự nhiên nảy sinh trong đầu tôi sau một thời gian dài xa cách như thế. Nhưng hãy cho nó ra sau cái đã.
Trong khi tôi trò chuyện với Aura, Rithina cùng Mina, cũng như Leon, Carolin và Yunikram cũng đi lên tới cầu thàng.
Elf tự dưng nấp trốn sau lưng tôi vì lý do gì đấy.
Giờ là sao đây? Bộ cô tính dùng tôi làm lá chắn hả?
Suy nghĩ đó xẹt qua đầu tôi trong thoáng chốc, nhưng thực sự hóa ra không phải trường hợp ấy.
Elcure vừa trốn sau lưng tôi vừa giữ khoảng cách để mà không có sự tiếp xúc nào với tôi, trong khi cô ấy quan sát Leon từ cái bóng lưng của tôi.
Ơ hay, cô xấu hổ à?
Tôi nhớ lại những khi tôi cố gắng chủ động tiếp cận cô ấy.
Ôi không, cô ấy dễ thương quá.
Cô ấy sẽ còn đáng yêu hơn nữa nếu cô ấy bám nhè nhẹ vào lưng tôi, nhưng tôi đoán còn chưa đến lúc ấy nhỉ?
“Tốt một chút hơn tôi nghĩ…trông được.”
A..a…a…ahhhh?
Elcure thì thầm từ sau lưng tôi.
Ê ê, bộ cô cảm nắng anh hùng hay gì đó như thế rồi à?
Mẹ…
Lẽ nào do cái bản mặt.
Gương mặt tôi là mặt người thế giới khác nè.
Kuk.
Tôi ngoảnh đầu lại để nhìn Elcure, và mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.
“---“
“---“
Sau khi mỏi mắt nhìn nhau một lúc, cô ấy cuối cùng quay người và đi thẳng lên cầu thang.
Mọi chuyện này là sao thế?
Tôi bị xung đột bởi sự dễ thương và xác suất cô ấy ghét tôi.
À thôi đi.
Dù sao, cô ấy xem ra là một người vô hại.
“Cô gái vừa rồi, cô ấy bị làm sao thế?”
“Nn? A, à phải. Bỏ đi, không có việc gì đâu, cứ để cô ấy ở một mình.”
Sau khi xác nhận Elcure đã đi thực rồi, Leon mới nói với tôi.
Lẽ đương nhiên, Leon đã được thông báo về mục đích của cô gái ma tộc đang ở đây.
“Cậu Haruto đã nói vậy, thì tôi cũng sẽ không để ý gì.”
Leon dường như không phán xét đánh giá của tôi.
Vụ tin tưởng này, là nhờ có Laurier hả?
Vì vậy để không phản bội niềm tin đó, tôi phải giữ cho chắc Elcure.
Mừng quá. Guhehe.
Bỏ âm mưu xấu xa của tôi qua bên, tôi cần thảo luận vấn đề của Elcure với chuyện quân đội ma vương cho mọi người nè.
(------------------)
“…đó là như thế, cho những người còn lại ví dụ như là công nhân, tôi sẽ để cậu chăm lo cho họ.”
Fumu. Chuyển tới một chỗ khác, chúng tôi hoàn thành việc nghe Leon báo cáo.
Nhân tiện nói, trừ bỏ Leon và tôi, chúng tôi có Sharon và Laurier mới vừa quay về, Tanya mới thức dậy, Kagura-san tươi tỉnh cùng Celes, Rithina, Mina, Aura, Carolin và hai cái thằng. Elcure không ở đây.
Khá là nhiều người.
Nơi đây vẫn chưa có nhiều bàn ghế, nhưng các thị nữ đã chuẩn bị căn phòng họp. Chiếc bàn dài được đặt trong một căn phòng lớn và đẹp hơn còn Leon thì đang ngồi ở phía xa tận cuối cái bàn.
Loại bàn dài này thiệt sự là không ổn.
Nếu được lựa chọn, tôi thích kiểu bàn tròn hơn bàn dài.
Thôi cho qua đi, hãy đưa ra suy nghĩ về buổi cáo cáo của Leon.
Leon báo cáo… dòng cuối là một số người họ đã giải cứu mà không có thân nhân để sum họp, nên anh ta muốn chúng tôi lo liệu cho họ.
Tôi sẽ tình nguyện ngay cả khi anh không yêu cầu tôi.
“Không có gì tốt hơn là nhân lực. Chúng tôi hoan nghênh chấp nhận họ hết.”
Sau khi cho ít suy nghĩ, Rithina lên tiếng.
Giỏi, giỏi lắm, loại việc thế này thì sau cùng do Rithina cáng đáng hết.
“Được như vậy thì thật sự cảm ơn công chúa.”
“Ừ.”
Rithina và Leon có thể chỉ việc tự bàn bạc với nhau và báo kết quả cho tôi sau đó ngay từ đầu đi.
Tôi không phiền nếu họ đi trước những việc thế này, nhưng tôi đoán chắc Leon muốn làm việc cho ra ngô ra khoai. Kiểu như nó là phong cách của anh ta hay gì đó. Thật là một anh chàng trung thực và cứng nhắc.
Dẫu sao thì, tôi nên ghi chú việc đó.
“Yoshi, tôi đoán đó là tất cả. Cảm ơn mọi người đã tham gia chiến dịch thảo phạt bọn cướp lần này. Nhờ vào công sức của mọi người, mà thị trấn được giải phóng khỏi nanh vuốt của lũ cướp mà không xảy ra sự tình nghiêm trọng nào. Tôi xin cảm ơn.”
Tôi đứng lên và nói lời cảm ơn tương xứng với nỗ lực của mọi người, gửi họ những lời chúc tốt đẹp và hảo cảm.
Thật hay khi không ai bị thương và chiến dịch kết thúc trôi chảy.
Tôi nhận ra vị trí lãnh chúa đến với nhiều trách nhiệm, nhưng không có gì là tệ cho tới bây giờ.
Sau cùng, tôi không còn phải cần đi kiếm tiền nữa.
Nhờ có vậy, tôi có thể phát triển thậm chí thêm nhiều phục trang mà tôi muốn.
Có nhiều cái tôi muốn làm lắm.
Bên cạnh đó, Etna-san cũng ở trong thành phố này.
Tôi sẽ làm. Tôi nhất định sẽ làm kì này.
Tôi nhất định sẽ bắt Etna-san kì này. Gahaha.
Và rồi, làm cái này làm cái kia…guhehehe~
“Anh đừng có phá mọi thứ bằng bản mặt đó.”
Ặc.
Tôi cảm giác như đã lâu lắm rồi từ lần được Sharon khen.
Bản mặt này sẽ phá mọi thứ, hả?
Tôi đoán em ấy nói cũng có lý. Tôi cần phải kiểm điểm lại thêm hơn.
“Xong hết rồi hả? Có đúng không? Vậy đi tắm nhé!”
Tanya thực tế đề xuất ý kiến mà tôi không dám nói.
Bộ nhỏ tắm chưa đã à?
Nhỏ mới tắm sáng này mờ…
À, cái đó không tính hả.
Nó giống nhiều như giờ tắm của tôi thay vì của Tanya hả.
“Tắm à! Nghe hay à! Ơ, nhưng…sẽ mất thời gian nếu chúng ta có lượt.”
Nghe từ ’tắm’, Sharon lập tức như lên đồng.
Nhưng, đúng như em ấy nói, nhất định sẽ mất nhiều thời gian nếu chúng tôi làm lượt với quá nhiều người như này.
“Haruto đã làm một bể tắm thật lớn ngày hôm nay.”
“Eh? Thật sao? Hee…Funn.”
Đúng đó. Đúng đó. Tôi đã tạo nên một bể tắm khổng lồ chỉ để cho dịp này thôi.
Mà vẫn có nhiều thứ mà tôi muốn làm nữa cơ.
Eee, Sharon em, em nhìn thế nghĩa là làm sao?
Nếu có điều chi búc xúc, cứ nói đi anh nghe hết.
“E-em muốn nói gì à”
“Kh-không có gì ạ~”
Kuk, dễ thương.
Dễ thương là chân lý.
Tôi chỉ xấu xa.
Yep.
“À há. Đã là như thế, thì chúng ta đều đi tắm chung với nhau cho vui đê!”
Với tiếng động xột xoạt, Laurier đứng dậy khỏi ghế và giành quyền đầu tiên ra khỏi phòng.
Theo sau đó, các thành viên nữ khác cũng rời đi từng người một.
Dĩ nhiên, tôi hăm hở đi cùng họ, nhưng ánh mắt của Sharon ngăn cản tôi làm điều đó.
Okay. Anh sợ. Anh thật sự sợ đó.
Úi mà không, coi nào. Làm sao các em có thể vui vẻ với bể tắm nóng mà không có anh hả?
Tôi tự hỏi có phải tại vì có Carolin ở đây hay không.
Giờ thì em đã hiểu, thưa cô Sharon.
Tôi tạo một cái cớ với Sharon rằng tôi chỉ đi đổ nước nóng vô bồn thôi, mà điều đó thuyết phục em ấy.
Tất nhiên, dưới điều khoản là tôi phải trở về phòng mình lập tức sau đó.
Do vậy tôi tự hỏi mình có nên lén đi nhìn trộm không nhưng sau đó, tôi kiềm lòng bởi vì quá đáng sợ.
Đừng có làm việc quá cố. Sau cùng còn có tối hôm nay kia mà.
Cơ mà tôi muốn nhìn cảnh tắm của Carolin quá đi…
Và như thế, sau khi đội số thành viên nữ tắm táp xong, ba thằng tôi mới có lượt.
Đám đàn ông tụi tôi chuyện trò về hai cô bé bám rịt tới Leon và tiến triển trong mối quan hệ của anh ta với Carolin.
Rồi sau khi rời nhà tắm, tôi bái bai Leon, đoạn leo lên cầu thang.
Trước đây có một lần, tôi nói rằng tôi sẽ leo đường lên núi lớn hậu cung của tôi. Lần này, thực sự nó giống leo núi thể lực nhiều hơn.
Ở cuối lối cầu thang này, có 8 bà vợ của tôi.
Ý nghĩ đó thúc chân tôi bước nhanh hơn.
Sớm thôi sẽ là 9…à không, có lẽ tôi nên chuẩn bị chỗ sẵn cho số 10. Tôi phải để cửa mình rộng mở chớ.
Tối hôm nay…à, để sửa lại, tối nay cũng vậy, tôi sẽ làm hết sức mình.