Chương 132: Cựu anh hùng – Những phát hiện
=======================================
“Giờ thì, tôi sẽ giải thích vắn tắt chiến thuật!”
Tôi vừa đứng trong căn phòng riêng của chúng tôi tại cung điện, ở trước mặt các thành viên của nhóm diệt trừ đảng cướp, vừa tuyên bố khai mạc buổi họp.
7 thành viên tham gia chiến dịch từ nhóm của tôi là, chính tôi, Sharon, Laurier, Rithina, Mina, Celes và Tanya.
Từ nhóm của Anh hùng Leon là Leo, Yunikram, Aura và Caroline. Bốn người họ.
Điều đó tạo thành nhóm 11 người.
Kagura-san sẽ giữ pháo đài (nhà).
Lý do vì sao Mina tham dự là bởi nàng sẽ phụ trách việc chữa trị.
“Trật tự, chiến thuật đơn giản thôi. Chúng ta sẽ đồng thời tấn công 3 hang ổ đã được phát hiện bởi đội điều tra. Có vậy thôi! Liên quan tới việc giam giữ và phục hồi trị an, hội hiệp sĩ sẽ lo liệu điều ấy sau khi chiến dịch kết thúc. Nên nhanh chừng nào tốt chừng ấy, chúng ta phải vô hiệu hóa chúng mà không để bất kì một tên nào tẩu thoát.”
Đại cương của chiến thuật chỉ có 1 lời. Đánh nhanh rút gọn.
“Haruto!”
“Tốt, mời Laurier-kun.”
Tôi chỉ vào Laurier, người giơ tay phát biểu, cho phép cô ấy nói.
“Cái [Vô hiệu hóa] này, đại biểu nó ý chỉ là như thế nào?”
Biết ngay mà. Dĩ nhiên rồi.
“Hỏi hay lắm. Đơn giản nó là tước bỏ vũ khí và đặt biện pháp kiềm chế như trói, vân vân…nhưng chắc chắn vài tên trong số chúng có thể dùng được ma thuật, thế nên với kiểu địch nhân này, ta cũng phải bịt miệng chúng để chúng không làm được phép thuật. Tôi không nghĩ có kẻ địch nào có năng lực vô niệm như tôi, nhưng phòng ngừa vạn nhất, đánh ngất chúng là biện pháp nhanh và chắc ăn nhất.”
“Cái đó nghĩa là không giết người hả?”
Với giải đáp của tôi, Laurier hỏi thêm.
“Không, thực sự không tới trường hợp đó. Tôi không chống lại việc giết chúng, nhưng hãy đừng làm vậy trừ khi chúng ta bị bắt buộc. Đúng hơn nữa, nếu các bạn xét thấy chúng vẫn nguy hiểm nếu để còn sống, thì bằng mọi giá các bạn nên hạ thủ chúng, và cái đó hoàn toàn không sao hết.”
“Hiểu rồi.”
Laurier cuối cùng hiểu ra lần này.
Nhưng, nhỏ nhắc tôi mới để ý.
Rằng có một xác xuất sau cùng là chúng tôi phải giết người.
“Hỏi cái, ai trong số các bạn chưa từng giết người trước đây?”
Với câu hỏi của tôi, một số người giơ tay họ.
Sharon, Laurier, Rithina, Mina, Celes và Caroline là 6 người giơ tay.
Fumu.
Hơi bị bất ngờ là Laurier cũng giơ tay nha.
Theo kiến thức của tôi, mọi người đã có kinh nghiệm diệt sát ma tộc, nhưng khi đụng tới con người, kinh nghiệm của họ dường như bị giới hạn.
Mà nói, bản thân tôi đã trải nghiệm rồi. Nên tôi thấy không sao.
“Thế mọi người tính sao? Có xác suất là các bạn sẽ phải giết người khác, nên nếu không muốn làm, các bạn có thể chọn rút lui bây giờ. Thậm chí dù không làm trực tiếp, các bạn chắc vẫn phải chứng kiến cảnh tượng. Mọi người không phải cưỡng cầu. Nếu thật sự không muốn ra tay giết người, thì rút lui bây giờ có lẽ là điều tốt nhất.”
Hồi ứng với lời khuyên của tôi, Rithina và Laurier lập tức cất lên tiếng nói tham dự.
Laurier đã cố tình tránh việc giết người mãi tận tới bây giờ. Nhỏ đã lập tức đánh với Leon và tôi sau khi ra khỏi rừng nên nhỏ chưa bao giờ có cơ hội để làm vậy.
Rithina là công chúa của vương quốc này, nên dường như cô ấy đã chuẩn bị quyết tâm để giết hại nhằm dẹp yên vụ vụ tràn lan của bọn cướp bản xứ lần này.
Mina và Caroline cả hai đều tỏ ý làm hậu đội nên họ không có bất kì sự đắn đo nào vì bởi họ sẽ không đối đầu trực tiếp.
Ừm, không nhắc tới Mina, mặc dù bản thân Caroline chưa hề có kinh nghiệm giết người khác, nhưng cô ấy đã có chia sớt kinh nghiệm công bằng trong khi chu du cùng với nhóm Anh hùng, thế nên tôi sẽ liệt nhỏ vào hạng không sao.
Vấn đề bây giờ là Sharon và Celes.
Bất kể là ai trong hai con hàng này cũng đều chưa giết người và xem ra đó sẽ là một việc làm vất vả để thấy giết người trực tiếp.
“Thôi thì, gác lại việc giết người, nếu các em có thể phế bỏ chúng nhanh thì sẽ tốt hơn nhiều, vậy nên đừng có mà lo lắng quá.”
“Đúng rồi đó. Các cậu có thể để phần đó cho ta lo trong khi các cậu làm việc khác.”
Laurier hùa theo sự lý giải của tôi.
Nhưng cái kiểu hùa theo đó là gì vậy Laurier?
Thôi mà qua đi.
“Một điều nữa tôi cần phải nó, là chúng ta không ở đó để tàn sát những tên cướp kia.”
“Ta đã biết rồi mà. Nhìn ta thế này thôi, chứ ta sở hữu thường thức nhân loại đó nghen.”
Ứng với điều Laurier nói, mặc dù không lời, nhưng biểu hiện của Leon làm như là ảnh bán tính bán nghi nói [Eehh!?].
Tổ đội Leon từng là nạn nhân của sự khát máu của nhỏ. Nên bó tay là đúng thôi.
“…un. Được rồi. Bất kể là để nó cho Laurier-chan hay gì đó, nó cũng không có nghĩa gì nếu làm Laurier-chan gặp nguy và bị thương. Nên mình sẽ cố gắng hết sức!”
“M-mình cũng thấy không sao.”
Sharon và Celes lên tiếng tự nguyện tham gia.
“Mấy em chắc không đó? Không ai sẽ trách mắng kể cả bọn con gái các em không tham dự có biết không.”
Do đây không phải thứ dứt khoát được dễ dàng, tôi hỏi thêm một lần nữa để xác nhận.
“Chắc ổn cả thôi. Em sẽ nghĩ về Haruto khi em thực sự phải làm việc ấy!”
“À, nhất định là thế rồi. Lúc mình thấy Sharon-san tập luyện với Onii-san gần đây, mình đã sợ phát khiếp vì kiểu như hai người định giết lẫn nhau vậy.”
“Eh? C-có thực là vậy không? Cái đó hay à. Thành quả của việc huấn luyện cuối cùng đã xuất hiện.”
Sharon-san, em đang nói cái gì vậy?
Cái đấy không phải chuyện kì quái à?
Không không, tất nhiên ẻm chỉ đùa thôi đúng không. Em ấy chắc chắn không nghiêm túc. Sharon chỉ nói lời ấy đặng mà làm xao lãng bầu không khí kì quái…đúng vậy…chứ nhỉ?
“…e hèm. Dẫu sao đi nữa, nếu tất cả các bạn tham gia thì ổn thỏa hết. Nhưng hãy để thêm một đêm suy xét nữa, và đừng do dự nói với tôi nếu điều ấy quá khó với các bạn. Chúng ta dầu gì không thiếu sức mạnh.”
Phòng ngừa vạn nhất, tôi cho lời cảnh báo cuối cùng.
Thực sự, nếu không cần giết người cũng không nhằm nhò gì.
“Bây giờ, giả sử mọi người đều tham gia hết, tôi sẽ nói về việc phân chia đội và sắp xếp. Đây là chia đội mà tôi nghĩ ra.”
Nói đoạn, tôi lấy ra một mảnh giấy từ túi và trải ra ở trước mặt mọi người.
Trên tờ giấy, phân chia đội mà tôi nghĩ ra theo như sau:
Đội 1-Tôi, Rithina, Mina
Đội 2-Sharon, Laurier, Celes, Tanya
Đội 3- Leon, Yunikram, Aura, Caroline
Tôi chia nhóm thành những đội như thế sau khi bàn bạc với Rithina.
Khái niệm của đội 1 là chính bản thân tôi.
Nó là để chứng tỏ sức mạnh của lãnh chúa kế tục và công chúa, người sẽ đứng bên cạnh anh ta.
Mina sẽ phụ trách việc hộ tống và giữ Rithina được an toàn.
Rithina bản thân cũng rèn luyện mỗi ngày nên cô ấy sẽ không thành gánh nặng trong suốt chiến dịch.
Khái niệm đội 2 là dùng Laurier như người chơi chủ bài, Tanya sẽ đóng vai tuyến đầu với Sharon yểm hộ. Celes sẽ phụ trách việc hậu cần y tế.
Đội nhóm này há chẳng phải cân bằng và tốt lắm sao?
Tôi hy vọng là Laurier sẽ không gây rắc rối nào.
Khái niệm của đội 3 là nhóm Anh hùng.
Dám chắc không có vấn đề nào trong phối hợp nhóm và cân bằng của đội ấy.
Vì không ai phản đối các đội hợp thành, chúng tôi quyết định cứ triển theo sắp xếp ấy.
Sau đấy, là về phương hướng và thời điểm tác chiến.
Chúng tôi cũng xem xét hướng tẩu thoát chắc chắn cần có của chúng. Chúng tôi kiểm tra mọi thứ bất chấp khó có thể xảy ra.
“Yoshi, vậy là xong xuôi rồi. Chúng ta sẽ khởi hành đi sớm sang ngày mốt. Làm ơn tự chăm sóc bản thân và sức khỏe của mình cho thật tốt.”
Tôi bế mạc buổi họp và mọi người rời phòng.
Chỉ còn ba người Rithina, Leon và tôi ở lại.
“Leon, tôi sẽ để Aura cho anh đấy.”
“Được. Để đó tôi lo. Tôi nhất định sẽ giúp mọi người có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn.”
Leon trả lời tôi với cái nhìn rất bảnh.
Leon có một mối quan hệ lâu dài với Aura hơn tôi. Tuy yêu cầu không thật sự cần thiết, nhưng tôi có cảm giác tôi cần phải nói.
Và ngoài chuyện đó ra, có một vấn đề khác mà tôi lên tiếng với Leon.
Leo giờ phút này, đang mang hai thanh kiếm ở eo.
“Leon, mấy cây kia là?”
“Hở?”
Nhận thấy chỗ mắt chiếu yêu của tôi chỉa vào, Leon lên tiếng với chất giọng ngu ngơ.
Ở eo Leon có một thanh kiếm được chế tạo bởi Kagura-san. Còn cây kia….địch thị là thánh kiếm.
Mặc dù là thánh kiếm, song nó không phải cái cây tôi làm gãy ở giải đấu Odysseus. Nhìn giông giống thế thôi, chứ cây này là cái khác.
Những mảnh vỡ thu thập đã được Leon mang về cho Giáo hội, nhưng cây thánh kiếm đặc thù kia không thể nào khôi phục lành lặn như cái này được.
“Chúng có gì lạ sao anh?”
Rithina thì thào bằng một vẻ mặt bối rồi.
Thiệt tình, có ổn không đây.
Leon nói, khi anh ta trả kiếm gãy cho Giáo hội, anh ta không nhận bất cứ chỉ trích nào, anh ta cũng dễ dàng được giao phó một cây thánh kiếm thứ hai.
“Thanh thánh kiếm này…Giáo hội rốt cuộc có bao nhiêu cây vậy?”
Đối với thắc mắc của tôi, cả hai Rithina và Leon trầm ngâm. Tôi đoán chẳng ai trong họ có thể tìm ra lời giải này.
“Tôi thật sự không biết. Không chỉ đưa tôi một cây thay thế khác dễ dàng mà họ còn không chỉ trích tôi. Họ chưa hề nhắc tới bất cứ gì liên quan tới sự dính líu của Haruto-san.”
Leon cũng ngờ nghệch về vụ này.
Thật sự, tôi không cảm giác thấy anh ta đang nói dối.
“Trước hết, hãy xem chúng ta có gì trên tay, cây thánh kiếm này có điều gì lạ không? Hình như cây thứ hai này tốt tương đương cây cũ và sở hữu một lượng ma lực lớn…”
Tôi mượn thánh kiếm từ tay Leon và khảo sát nó.
Nó chứa đựng một lượng ma lực khổng lồ, làm khó cho tôi có thể điều khiển nó.
Người duy nhất có thể nắm giữ thanh kiếm này, có lẽ chỉ là Leon.
Đó là bởi vì nó là thánh kiếm nên chỉ có thể là anh hùng Leon nắm giữ hay bởi vì Leon là một anh hùng nên anh ta mới xài được thánh kiếm?
Tôi không có đáp án.
Tôi đã chỉ ra một lần trước đây: khó có thể nói ra điều gì khiến một anh hùng là một [Anh hùng].
Chúng tôi có nên hỏi giáo hội…không được, đó là chuyện nên hỏi một cách gián tiếp.
Trừ bỏ Leon, nhất định giáo hội có điều chi ám muội.
“Cái này, nếu tôi cũng đập vỡ nó, họ sẽ đưa cho anh thêm cây thứ ba chứ?”
“Ca…xin đừng giỡn nghen.”
Nghe ý kiến của tôi, Leon lập tức từ chối. Maa, chỉ là đùa thôi mà.
Thôi, tôi không cảm nhận bất kì ma lực tà ác nào. Cho tới giờ thanh kiếm này chỉ là một vật chứa đựng ma lực lớn.
“Leon này. Sau khi diệt trừ quân cướp xong, tôi có thể xin anh điều tra về thánh kiếm không?”
“Hả? Á, ừ phải. Ừm…không. À, có chứ. Tôi sẽ thử.”
Leon hình như lúng túng trước yêu cầu của tôi, nhưng lạ lùng thay anh ta đồng ý tra xét thánh kiếm.
Thực tế, một số mảnh của thánh kiếm vỡ được giữ ở nơi tôi. Tôi sẽ để Kagura-san nghiên cứu, nhưng bây giờ hãy xem cái thứ hai này đã.
“Tôi, hoàn toàn trong một thời gian dài, luôn tự hỏi vì sao tôi được giao cho thánh kiếm để làm anh hùng. Khi thời điểm tôi biết được, tôi sẽ nhờ cậy ở cậu.”
Leon rời phòng sau khi nói xong.
“Thiệt tình, không như Leon, thật khó nói giáo hội đang nghĩ gì và họ đang định làm chuyện gì?”
“Anh nói phải. Giống như anh nói, Leon hình như không che dấu chuyện gì.”
Tôi thổ lộ với Rithina chỉ sau khi Leon đã đi khỏi hẳn, để lại hai đứa tụi tôi một mình trong phòng.
“Ha, mặc dù vô căn cứ, nhưng cũng có xác suất đúng thực có hai thánh kiếm.”
“…điều đó không phải không có khả năng.”
Rithina không như đồng tình với tiên đoán chủ quan của tôi.
Dẫu vậy, chúng tôi sẽ không thể có đáp án nào dù cho chúng tôi nghĩ nát óc ra sao ở đây.
Trước tiên hãy tập trung vô việc diệt trừ quân cướp cái đã.
Chắc hẳn nó không là quá muộn kể cả làm sau khi diệt trừ quân cướp.
Với nữa, tôi muốn tập trung thêm về tương lai.
“Rithina-sama. Hãy dẹp bỏ hết chuyện thánh kiếm ở bây giờ đi, anh muốn cầu xin một đặc ân.”
“Ếh? C-cái gì vậy?”
Rithina giật mình với ánh mắt nghiêm túc của tôi.
Giờ phút này, chỉ có Rithina và tôi ở trong phòng họp.
Có một vách tường có thể viết lên giống một tấm bảng đen, vài bộ bàn ghế nhìn kiểu như mấy cái dùng bởi một chủ tịch câu lạc bộ.
Ở trước nó là bàn và ghế được xếp vây quanh.
Nhìn thoáng qua, cái này nhìn giống nhiều một lớp học.
Không đâu, đâu phải tôi muốn học hành gì.
Cũng không phải tôi muốn chơi trò giáo viên.
Ngay giờ, mảnh quan trọng nhất của khung cảnh là bàn của chủ tịch câu lạc bộ và cái ghế.
Tôi nên ngồi trên ghế à? Trong khi Rithina lặn dưới bàn hả?
Eee~
“…em không hiểu lắm. Anh muốn em làm thế đó ư?
“Ừ em.”
Rithina, bối rối với giải thích của tôi, hỏi lại tôi.
Tôi gật đầu với cái nhìn nghiêm túc trên mặt.
“Anh đã hỏi với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, em tự hỏi nó sẽ như thế nào…chắc em không có lựa chọn khác…Nn được rồi…Haruto, anh tới đây.”
Rithina mang vẻ mặt hơi khó chịu ý trên mặt, nhưng bất kể như vậy, vẫn bò dưới cái bàn và kêu tôi tới.
Tôi ngồi xuống ghế và ngó xuống.
Dĩ nhiên, tôi có thể thấy hình ảnh Rithina đang ngồi chồm hổm giữa hai chân tôi bên dưới cái bàn.
Góc độ này cực tốt! Quả thật vi diệu!
Sau đó, phải một tiếng sau tôi mới ra khỏi phòng họp.
Trên đường đi ra, tôi băng qua Mina, người hỏi Rithina ở đâu và tôi đi đâu, nhưng tôi đáp lại [Rithina hả? Anh đâu có biết?] trước khi trở vào bên trong. Mina theo sau tôi.
Chặp sau, Celes xuất hiện hởi Mina ở đâu khi nàng ấy không trở về. Mà tôi cũng trả lời tương tự [Rithina và Mina? Anh đâu có biết?]. Celes không nói gì nhưng mặt em ấy ửng đỏ khi bỏ đi.
Tôi không thể che giấu điều gì.
Nhưng tôi khá chắc chắn về một điều.
Event này nhất định sẽ được ghi vào nhật kí của Celes sau đó.
=======================================================
Góc người dịch: Ờm, nói chung chap này sẽ xả vài tấm hình của tác giả (ổng thích vẽ vời) cho mấy người khỏi nói ta xạo =))
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!
Hỉnh ảnh hiện không khả dụng trên thiết bị di động/máy tính hoặc phần mềm của bạn. Vui lòng nâng cấp!