129.5: Cựu anh hùng • Học hỏi
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Độ 1 tuần đã qua.
Tôi lên Kurato. Hình như Kagura-san đã hoàn thành thanh kiếm của Leon đúng ngày chỉ định. Với việc hoàn thành cây kiếm, chúng tôi sẽ rời nơi đây vào mai hoặc ngày mốt.
“Kagura ơi? Eh? Không có đây à?”
…tôi đinh ninh thế, nhưng mà Kagura-san không có ở xưởng.
Quái lạ. Không lẽ cô ấy đi ra ngoài mua sắm.
Trong tầm mắt của tôi, không có cây kiếm hoàn thành nào ở bất cứ đâu trong chỗ này.
Có lẽ tôi sẽ tìm thấy nếu lục lọi nơi này, nhưng mà Kagura-san tuyệt nhiên ghét kẻ nào sục sạo đồ đạc của cổ.
Dạo trước, tôi mượn một ít dụng cụ để làm bồn tắm mà không xin phép cô ấy và tôi hãy còn nhớ cô ấy đã đùng đùng nổi giận lớn tới mức nào.
Mặc dù bên trong xưởng bề bộn mớ dụng cụ tứ tán, nhưng cô ấy đã tuyên bố rằng [Đây là cách sắp xếp để cho tôi dễ dàng tìm thấy nhanh nhất vật tôi cần].
Hiển nhiên, cái vụ “sắp xếp” đích thị là xạo bome, nhưng tôi biết ý cô ấy là gì.
Tôi từng có ngăn bàn học thời đi học tiểu học và nó được sắp xếp theo ý tôi thấy tiện nhất.
Thôi vậy, thanh kiếm dù sao sẽ sẵn có khi Kagura trở lại và tôi cũng không vội vàng chi hết.
Ồ, thế Celes thì sao?
Em ấy đang giúp đỡ nhiều cách. Không hiểu giờ em ấy ở đâu nhỉ.
Vả lại, ngoài việc rèn kiếm, Celes đang học về việc dịch chuyển con người, nên tôi nghĩ là một ý hay để dành một chút thời gian đặng nghe em ấy giảng bài.
Tôi ra khỏi xưởng, đi tới phần tiếp giáp Kurato và gọi to.
“Celes ơi, em có ở đây không?”
Tôi gọi nhưng thật sự không có ai bên trong Kurato lúc này.
Căn phòng của em ấy bị khóa nên tôi có thể hiểu tình hình chút chút.
Nghĩ cẩn thận, nếu Kagura-san đi ra ngoài thì lẽ đương nhiên Celes cũng đi theo cùng. Kẻ sống khép kín như Kagura-san sẽ không tự ý ra ngoài một mình vậy nên cô ấy sẽ nhờ Celes đi cùng.
Do không thấy ai ở đây, tôi cho là em ấy đã đi với Kagura-san.
Trước hơn hết, hãy xem căn phòng nhỏ bên trong Kurato mà đã dành cho Celes.
Dù tôi biết là sẽ không có ai ở đó, song tôi chỉ muốn thử xem thế nào.
Dẫu sao, đó là một căn phòng nhỏ có một bàn một ghế mà chỉ vừa vặn một người và không gian hẹp té cả trái lẫn phải. Theo cách nói nào đấy nó nhỏ hơn cả nhà vệ sinh.
Căn phòng không có cửa, chỉ ngăn cách nghèo nàn bằng bức màn.
Nhưng mà, chỗ này gây nên sự hứng thú lạ lùng bởi tại nó được ví như căn cứ bí mật của Celes.
Trong lúc nghĩ vậy, tôi kéo tấm màn ra.
Tôi biết ngay từ dấu hiệu lúc mở tấm màn là Celes không ở đó.
“Nè, Kurato-san. Ngươi có biết Kagura-san và Celes đi đâu rồi không?”
Tôi nhìn lên trần nhà và hỏi Kurato.
Thực sự tôi đâu cần nhìn lên trần. Đó chỉ là cảm giác tôi muốn nghe giọng nói từ bên trên.
Hầu như là chuyện bất khả thi để giao tiếp với Kurato trừ khi làm thế này.
Đúng là một gã cứng ngắt.
Tôi gọi là ‘gã’ vậy chứ nó không thực sự có giới tính nào.
…à đâu có, tôi nhớ những con tàu thường được ám chỉ là một phụ nữ.
Trong trường hợp ấy, tinh linh thạch Kurato nhiều khả năng giống như một cô gái. YES!
Ơ hay, tôi bị não à?
Tại sao tôi lại hào hứng với một cục đá vậy?
Mà thôi, có lẽ tôi nên ngừng mang gái vô bên trong Kurato từ đây trở đi.
Vì cái tên này là một kẻ ăn nói trôi chảy, biết đâu nó bắt được gì đầy bằng hệ thống nghe lén thì sao.
“Celes-sama có vẻ đi mua sắm trong thành phố. Còn Kagura-sama, tôi không biết cô ấy đi đâu.”
Tiếng Kurato từ đâu chẳng biết trả lời vấn đề của tôi.
Sau cùng là đi mua sắm hỉ.
Coi bộ nó không biết Kagura-san đi chỗ nào, nhưng tôi đoán chắc cũng na ná như nhau thôi.
À phải rồi. Vì chúng tôi sắp sửa rời đi sau khi thanh kiếm đã làm xong, họ có lẽ đi sắm sửa mấy thứ để chuẩn bị lên đường.
“Ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi.”
Sau khi cảm ơn Kurato, tôi nghĩ coi mình sẽ làm gì tiếp.
Có lẽ tôi nên đi ngủ. Nghĩ đoạn, tôi dời gót khỏi phòng song mắt tôi bắt lấy một thứ.
Đó là…
Có một vật dạng như quyển nhật kí trên bàn của Celes.
Xin lỗi, tôi không hèn hạ tới mức đi đọc trộm nhật kí của người khác khi họ đi vắng đâu nha. Bạn lầm rồi đó.
Cương quyết để nó đó, cựu anh hùng lịch lãm bỏ đi, nhưng mắt cựu anh hùng đã thấy tựa đề trên quyển sách và thôi thúc tôi buộc phải xác nhận lại.
Nhờ vào gia sư tuyệt vời mà tôi có, tôi đã có thể nắm được nội dung chỉ bằng một cái thoáng liếc mắt.
Tựa đề quyển nhật kí, viết ngay dòng đầu, như sau:
[Chuyện Anh giai * Phần 48]
Thấy tựa đề như thế thì làm sao mà tôi không hiếu kì cho được.
Phần 48 đó là sao? Tôi nhất định phải biết.
Tôi nhặt và mở quyển nhật kí của Celes, bắt đầu đọc.
Giờ thì, mày là cái gì đây?
-o-
[Chuyện Anh giai * Phần 48]
Hôm nay, mình hỏi trực tiếp mọi người xem Anh giai dạo gần đây ra sao.
Ở bên dưới, mình viết ý kiến của mình cho những câu trả lời.
(*)Người phỏng vấn – Sharon-san
[Haruto hả, mình nghĩ anh ấy thích làm ở bên ngoài. Chỉ hai đứa tụi mình ở chỗ nào đó mà không có ai ở chung quanh]
-Mình hiểu rồi. Nhất định là Anh giai thích hoạt động dã chiến.
Mình cũng một lần bị mang vô một con hẻm khi mình đi hẹn hò với Anh giai.
-Chú ý điều này khi đi hẹn hò với Anh giai. Cơ mà không phải dạng như mình phản đối…
-Khi đi hẹn hò với Anh giai, chắc chắn phải mặc đồ lót đẹp vì anh ấy thế nào cũng sẽ nhìn nó.
(*)Người phỏng vấn – Rithina-sama
[Haruto thật sự thích ngực lắm. Ảnh toàn vùi mặt vào giữa ngực như là yêu thích lắm vậy.]
-Mình cũng đã có cảm giác về trường hợp này rồi.
-Quyến luyến với bộ ngực của Anh giai là hết thuốc chữa.
-Mình không thể giữ anh ấy trong ngực mình được nên mình có loại ghen ghét với những ai có thể.
-Ngực của mẹ mình to lắm nên mình hy vọng ngày nào đó mình cũng sẽ bự như thế.
(*)Người phỏng vấn – Mina-san
[Haruto-san thích được đi dạo. Cực kì phấn khích kể cả không có điều gì xảy ra. Rất là hồi hộp khi đi dạo với anh ấy.]
-Tôi ngạc nhiên bởi điều này.
-Bị phấn khích chỉ bằng việc đi dạo với ai đó, cái đấy là nghĩa làm sao?
-Mình nghĩ nhiều khả năng nó là mặt ưa thích của Mina-san.
-Cơ mà, Anh giai thiệt sự thích đi dạo à? Thường thường họ chỉ đi loanh quanh không chủ đích khi Anh giai đi ra ngoài với Mina-san. Bất quá đối với Anh giai, mình nghĩ thế là đủ nhỉ.
-Đi dạo, mình khá là thấy hứng thú với triển vọng đó.
(*)Người phỏng vấn – Tanya-chan
[Hắn dường như khoái thứ gọi là [Cặp sách?]. Ta thật sự không biết đó là cái giống chi nhưng nó là một cái túi đỏ đặc biệt làm ra dùng để mang trên lưng.]
-[Cặp sách] là cái gì nhỉ?
-Dù tôi được cho xem món đồ, nó chỉ là một ba lô đỏ thôi.
-Vì nó có thể là một món xuất xứ từ [Trái đất], đằng sau [Cặp sách] này hẳn có ý nghĩa nào đó, mình thật sự không biết được. (dịch: các bé tiểu học mang ba lô đỏ thường là mục tiêu của đám họa sĩ truyện Hay =)) )
(*)Người phỏng vấn – Kagura-san
[Điều Haru-kun coi bộ thích làm hả? Cậu hỏi thì, cậu thích bóp mông mình khoảng 30 giây ý.]
-Mông?
-Tôi đồng ý chuyện này.
-Anh giai xem ra có tật bóp mông gái. Lúc tôi ngồi trong vòng tay Anh giai, ảnh luôn luôn véo mông mình.
-Mông mình thuộc loại lớn và hợp với sở thích của ảnh.
(*)Người phỏng vấn – Laurier-chan
[À tên ấy hả. Hắn thích mò mẫm xàm sỡ phụ nữ đang ngủ. Ngày đầu mà chúng ta gặp gỡ á, hắn từng ly từng tí sờ mó mỗi phần trên cơ thể ta đó chứ.]
-Giờ nghe nói việc này, đúng thật là anh giai thích đụng chạm thân thể con gái khi chúng tôi say ngủ.
-Hầu như mỗi đêm, mình thường thấy Anh giai làm chuyện dâm ô trong giấc mơ của mình. Chắc tại lẽ trong hiện thực ảnh đang làm điều tương tự với mình đang ngủ.
(*)Người phỏng vấn – Aura-san
[Ông xã thích tóc đen! Khi ông xã nhìn tóc của mình, ổng có vẻ hài lòng lắm.]
-Đúng là không may, điều ấy có vẻ là thật.
-Ảnh cũng một lần kể với mình, trong lúc ảnh nghịch tóc mình, ảnh nói thích tóc màu đen.
-Từ lúc Aura-san và Kagura-san gia nhập, mình xác nhận điều ấy là có thực.
-Anh giai cũng có tóc đen, giống như hai chị kia, điều này khiến tôi có một loại ghen ghét.
(***) Kết luận, ý kiến của tôi về vấn đề này.
“Mọi người à, khi nói tới thứ mà Anh giai thích nhất theo ý kiến mình, đó là [khe hở].”
-Anh giai thật sự thích những khe hở.
-Khi tôi mặc quần sọt, tôi luôn thấp thoáng thấy được Anh giai nhìn chằm chằm vào khe quần sọt.
-Ngoài cái đó ra, phần quần áo lỏng lẻo hay bết với nhau, tôi cũng thường bắt gặp ảnh nhìn khe ở nách với một sự tập trung cao độ.
-Đó là thứ mình không thể thấy nhưng Anh giai thích những khe hở phi thường.
Phần 48 kết thúc.
-o-
Đây là thế giới quỷ quái nào vậy? Tôi là ai? Tôi đang làm gì?
Ặc, thật khó có ngôn ngữ nào diễn tả được.
Em đang tính toán làm gì vậy, Celes?
Tôi thử tìm những nghiên cứu tương tự khác trong nhật kí.
Trời ơi tin được không?
Nhật kí lên tận 48 phần và mỗi phần đều là những nghiên cứu riêng biệt phong phú.
Đại khái nói, chúng là: vị trí mà tôi ưa dùng nhất, vị trí nào mà tôi sẽ khoái lạc rên rỉ, lạc thú đồ lót của tôi là cái gì…
Đọc xong tôi muốn nhập thổ luôn.
Ừm, tôi biết được Celes luôn luôn bền chí với công việc nghiên cứu.
Cũng theo nhật kí này, tôi xác thực được đội ngũ bà xã thường trao đổi với nhau một cách thường xuyên.
Giờ ngẫm lại hồi đó mới ngộ ra, mọi người biết được chuyện xảy ra giữa tôi và Laurier chắc 1000% tại vì có Celes.
Gununu~
Không, biết chuyện hẳn nhiên là thấy xấu hổ rồi, nhưng thật hay khi biết rằng nhờ có vậy mà các bà xã trở nên thân nhau hơn.
Mãi chìm vào sự việc này, thời gian trôi qua mà tôi không hay biết và Celes hẳn sắp về đến nơi.
Phì~
Nếu tôi bị bắt tại trận đang lén đọc nhật kí, Celes có lẽ sẽ nhảy xổ vào tôi như con châu chấu vì tôi đáng lý không được phép đọc nó.
Bởi tại tôi ngừng đọc, nên không có lý do nào mà tôi không nhận ra âm thanh đến từ bên dưới cả.
Tôi trả nhật kí về chỗ cũ và đi xuống dưới.
“Mới về hả, Celes.”
“A, Onii-san. Em về rồi.”
Tôi chào đón Celes, người đang ôm một túi giấy lớn.
“Em mua cái gì mà ra cả một túi lớn như thế kia?”
“Cái này hả? Đó là sách với dụng cụ khác nhau. Tại chúng ta sẽ đi xa khỏi thành này một thời gian, nên Kagura-san và em đi chuẩn bị một số.”
Tôi biết mà. Họ ra ngoài để sắm sửa lên đường.
Vì chúng tôi nói về Kagura-san, dĩ nhiên cô nàng sẽ mua rất nhiều dụng cụ.
“Để anh giúp cho.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi đỡ túi giấy từ Celes.
Ôi chao, nặng nha.
“A, để em lấy ra sách của em đã mua trước đó đã.”
Nói vậy, Celes đi lên tầng 2 của Kurato.
Lấy sách ra…ý ẹ, có nghĩa là em ấy sẽ đi lên căn phòng bí mật hả?
…chà chà, nó sẽ ổn, đúng không?
Theo chân Celes, tôi mang hành lý lên tầng 2.
Trên tầng 2, Celes đang trừng trừng nhìn vào bên trong căn phòng nhỏ.
Thôi rồi lượm ơi!
“C-có gì vậy?”
Tôi thấy mình như kẻ trộm bị bắt quả tang.
Cựu anh hùng đang run lẩy bẩy.
“…Onii-san, anh mới ở đây lúc nãy phải không?”
Giật thót. Nhạy bén quá.
“Ehto…”
Tôi làm gì giờ? Tôi có nên nói dối không?
Không, chuyện cảm xúc của Celes, tôi thấy tự tin ở vài cấp độ.
Thay vì nói dối, tốt hơn hết là thành khẩn xin lỗi.
“Anh có.”
Cựu anh hùng là người trung thực.
“Anh đọc rồi sao?”
Ặc. Em ấy truy kích vấn đề.
Đọc cái gì vậy? Chả lẽ là chỉ quyển nhật kí?
Khỉ thật, nhỏ vẫn phát hiện ra ngay sau khi tôi đặt y nguyên vị trí cũ. Trực giác phụ nữ thật đáng sợ.
“….Ừa.”
Gom can đảm tôi đáp.
Tôi sợ hãi nghĩ rằng nhỏ sẽ ghét tôi thậm tệ tại tôi đọc lén quyển nhật kí.
Xin lỗi trước chắc cú hơn.
“Thế nó ra sao?”
Tôi đang tính buộc miệng ra lời xin lỗi thì Celes bảo thế.
Eeehh~
Tôi giác ngộ sẽ bị nhỏ la mắng, nhưng nhìn biểu hiện và chất giọng lời nói, dường như nhỏ không phải là giận nha.
Celes thay vì vậy lại nhìn tôi hưng phấn.
“T-thế nào…là gì?”
“Em vốn dự định sau khi viết xong 50 phần, thì sẽ cho Onii-san đọc thử coi sao. Nhưng hiện tại onii-san đã đọc, nên em muốn hỏi anh thấy nó ra làm sao.”
Ui-ui, nhỏ định cho tôi đọc ngay từ lúc bắt đầu viết sao?
Celes không giận thì hay rồi, nhưng tình tiết này là cái giống gì vậy?
Em ấy muốn tôi chơi trò xấu hổ hả?
“Thì…chuyện là. Anh không đọc hết. Chỉ nhìn lướt sơ qua, nên nó hơi…”
Một lý do què quặt, nhưng tôi thiệt hết biết đường binh.
“Vậy hả? Hmm, em hiểu được…”
Celes xem ra tiêu hóa từng lời của tôi một cách cẩn thận.
Tôi bỗng dưng có dự cảm xấu về chuyện này./
“Thế thì xin anh đọc nó ngay tại đây đi…”
Ngoài ý sở liệu của tôi, Celes lấy ra quyển sách và yêu cầu tôi đọc để hiệu đính.
Ôi trời, những 50 phần đó.
Con tim yếu ớt của tôi không chịu nổi đâu.
Thế nhưng, Celes là không thể lay chuyển nổi.
Một người nghiên cứu như nhỏ không hề có chuyện dẹp bỏ khi đụng tới đề tài mà họ đeo đuổi.
Trước khi tôi có thể tính ra kế sách, Celes đã sốt sắng bắt đầu kể lể.
Đầu hàng đi vậy.
Tôi chỉ có thể buộc mình chịu trận.
Những phần xấu hổ của tôi!
Tôi buông rơi hành lý và bắt đầu nghe Celes.
“Nếu onii-san được ôm, anh thích bị ôm từ đằng trước hay đằng sau nhỉ và ngực lớn có ảnh hưởng tới cảm giác không?
Còn nữa, anh có thích hành động ôm ấp không? Bởi vì onii-san trông đú đởn lắm bất kể được ôm bởi Laurier-chan hay là Tanya-chan nên em cho rằng ngực có vẻ không liên quan tới vấn đề này.”
Celes nói bất chấp.
Nhỏ vậy mà như thế đó. Ngày bình thường, nhỏ sẽ thẹn thùng và bỏ chạy nhưng đụng tới nghiên cứu, mặt nhỏ bừng bừng sự cuồng nhiệt.
Tôi đành trả lời.
“Bị ôm thì bên nào anh cũng thích, vì cảm giác được ôm đã tốt lắm rồi nên ngực nhất định không phải chuyện hệ trọng.”
“Em biết ngay mà!”
Celes đắc ý lúi cúi ghi lia lịa.
Cái này mà cũng ghi à? À không, nghiên cứu là phải ghi chép mà lị.
Sau đó Celes hỏi tôi đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi và tôi theo đó mà bấm bụng trả lời tuần tự.
Theo lẽ thường, Celes sẽ không nói những chuyện dâm ô, nhưng tới giờ, càng lúc càng nhiều chuyện nhạy cảm được khui ra tới mức độ tôi xấu hổ muốn chết quách đi cho xong.
Tuy vậy, tôi thậm chí bỏ ngõ một số câu hỏi nhất định bởi do không biết nói sao.
Tôi không thể diễn đạt điều ấy thành lời nỗi.
U~uu..
U~~uuu..
Nghĩ ra rồi.
Đã không thể nói ra, thì tôi chỉ việc diễn tả bằng hành động thực tiễn thôi.
“Đáp án là vầy sao?”
“Ối! Ui ui! Onii-san…kyah?”
Tôi nắm tay Celes và kéo vô phòng nhỏ.
[Chuyện Anh giai * Phần 49]
~Celes~
Hôm nay, Onii-san đã thấy hết nội dung nghiên cứu.
Tuy tôi không nói với onii-san, dù tôi có ý định cuối cùng cho anh ấy xem đi nữa, thì việc nhìn vào vật dụng của người khác mà không được họ cho phép cũng không hay tí nào.
Bất quá, nhờ có như vậy, mà tôi có được cơ hội để nghe trực tiếp ý kiến của onii-san.
Chi tiết sẽ được ghi riêng biệt, nhưng tôi kiểm chứng được gần hết nội dưng là sự thật.
Hoan hô.
Còn có nhiều cái…được tái hiện thực tế.
Mấy cái đó là…hiện tại trong phòng đây tôi đang viết ghi chú tỉ mỉ.
Sau khi rời khỏi thành phố, mặc dù tôi đã quen thuộc với nơi này, tôi vẫn thấy kì lạ mỗi khi ngồi ở đây, tại vì nó nhắc tôi nhớ tới ngày hôm đó.
Thực tế đã…
Ui, kết thúc tóm tắt ngày hôm nay.
Chi tiết sáng mai sẽ ghi vậy.