=======================================================
Return of the Former Hero:Chương 128
=======================================================
========================================
Chương 128: Cựu anh hùng—đánh ngã bà xã
========================================
Tôi đang ở đỉnh cao phong độ.
Tôi chính xác cực kì sung mãn ngay lúc này.
Không có mệt mỏi. Tôi có thể bắt đầu chiến đấu kể cả bây giờ.
Bắt đầu sao đây?
Thực tế minh chứng, bằng cách thu hẹp số địch nhân xuống tới 4, tôi thì không nói, song mức độ thỏa mãn của đội đàn bà đã cải thiện thêm nhiều.
Hơn nữa, người thường thua sút về thể lực, Kagura-san, đã trở nên lợi hại.
Mina là người thường xuyên làm việc giặt giũ giờ rất cực khổ. (dịch: chắc mấy bạn biết sao cực rồi nhé ( ´◉‿ゝ◉`). )
Ngay cả số lần ứ ự không tăng thêm, song tôi vẫn hưởng thụ nhiều hơn thường lệ nhờ có 4 nàng khác yểm hộ.
Đúng vậy. Cổ nhân dạy, “Thất bại là mẹ thành công”, đố có sai. Thật hàm súc. Thật thâm thúy ảo diệu.
Cứ vậy, từ khởi đầu tuyệt vời ấy, tôi giờ có thể tham gia tập chung với nhóm Anh hùng mà tôi đã bỏ lỡ hôm qua.
Kagura-san nói, kiếm của tôi và Leon sẽ xong trong nay mai nếu mà cô ấy làm nhanh.
Đó là lý do vì sao tụi tôi hãy còn ở lại Odyssey trong một tuần trước khi xuất phát hướng tới Vương quốc Millis.
Trong tuần này, chúng tôi dùng đặc quyền của những người đạt vị trí cao ở đại hội mượn đỡ một chỗ trong đấu trường đặng dùng để tập luyện chung.
Tôi muốn cải thiện trình độ của Sharon lên một bậc nữa nhân dịp tập huấn chung này.
Tôi đã nghĩ chuyện ấy một chút trước đây, nhưng thông qua đại hội, tôi càng thêm củng cố quyết tâm nên làm việc này.
“Chào mọi người!”
Trừ bỏ Kagura-san, Celes và Mina vắng mặt, mọi người ở đây đang khởi động nóng người, và nhóm Leon đã tới.
“Tổng chào nha!”
Chào hỏi xong xuôi, Carolin thay đổi sang bộ bloomer rồi chúng tôi bắt tay tập luyện ngay tức thì.
“Vậy thì, Sharon em. Em có biết nguyên do vì sao em thua Leon không?”
“Có! Để xem…kiểu như sức mạnh của em? Kinh nghiệm? Em cảm giác có sự khác biệt trong thực chiến nữa. Sau đó là sự phân bố khi phát lực. Em đã không thể điều khiển lực được tốt cho lắm sau giữa chừng trận đấu, nên chuyển động của em trở nên chậm đi và vậy là em thua.”
Hô. Ngạc nhiên ghê.
Em ấy trả lời trôi chảy. Coi bộ Sharon biết mình biết ta nha. Thật là một cô gái siêng năng.
Tôi tuy không xem trận đấu của em ấy, nhưng phân tích như thế hoàn toàn không sai.
Hồi khi hoạt động ở Hội mạo hiểm, Sharon tích lũy rất nhiều kinh nghiệm từ việc chiến đấu với quái vật.
Thế nhưng, kinh nghiệm Leon có được sau những trận thư hùng với Ma Vương Quân và Tứ đại Thiên Vương thì rất là khác.
“Thực vậy. Đúng là có khác biệt trong kỹ thuật và kinh nghiệm thực chiến.”
“Vâng.”
“Nhưng mà, dù cho em vỏ vẽ biết được đi nữa, anh cho rằng vẫn còn thêm một yếu tố cơ bản nữa mà em đang thiếu.”
“Eh? E-em thiếu cái gì?”
Sharon ngồi thẳng lưng trong bộ bloomer. Em ấy ưỡn thẳng người trong khi lắng nghe tôi chăm chú. Thoạt nhìn trông “ăn” ngon ghê.
“Ờ hờ. Anh cho rằng, đó là ý chí chiến thắng.”
“Ý chí quyết thắng? Kh—không đâu, sư phụ! Đệ tử cố đánh để thắng mà?!”
Sharon đứng lên hoàn toàn luôn.
“Ừ thì vậy. Ý anh không có nghĩa là Sharon không phải không có ý đánh thắng.”
“?”
Tôi làm Sharon bình tâm bằng cách bóp nhẹ vai cô khi cô kề sát bên tôi.
Trọng điểm là, trong bộ bloomer, tôi thấy thiếu thiếu cái gì đó, giờ khi em ấy đến gần, tôi chợt nhận ra rồi.
Đó là, không có phù hiệu thêu số.
Tối nay phải làm mới được.
Bất kể là viết lên bằng tiếng Nhật hay là làm bằng quốc tế ngữ, tôi đây thấy phiền não chết đi được… Nhưng mà, tôi muốn được chiêm ngưỡng, chắc có lẽ tôi nên chơi bằng tiếng Nhật đi?
Còn có, chỉ số hiệu không thôi là không đủ.
Phù hiệu thường đi với năm cấp và số lớp.
Do Sharon trạc tuổi tôi, nếu là ở trái đất, cô ấy chắc ở độ năm hai cao trung đi? (dịch: tương đương lớp 11 bên mình)
Lớp B…Hay lớp C đây? Đúng vậy…ồ không, quả nhiên cô ấy nên ở lớp B. (dịch: anh ấy nói Sharon B-cup)
Cơ mà xếp lớp làm cái quỉ gì vậy?
Bất hảo, không tốt. Suy nghĩ của tôi lại tự dưng lạc trôi nữa.
“Em phải xác định bản thân với ý chí quyết chiến thắng. Với loại quyết tâm đó, đôi khi sẽ xảy ra cơ hội hiếm hoi vượt qua được sự khác biệt trong thực chiến ở vài trường hợp, giống như khi Leon cho thấy ở chung kết đó.”
“Đôi khi xảy ra cơ hội? Hiếm thấy, là tốt?...là…là…?”
Á, bất hảo. Sharon-chan, làm bộ dạng đó khiến anh muốn ăn em quá.
Hơn nữa, cô ấy nói vậy có lẽ không chừng còn chưa hiểu được quan điểm ấy.
Suy cho cùng, tôi đã đánh bại Leon. Tất nhiên, đã như vậy thì lời nói thiếu đi tính thuyết phục lắm.
“Thôi thôi, anh cho là chúng ta sẽ làm mẫu ví dụ? Thử cái là biết được liền. Sharon, đến đây em.
“A, v-vâng, sư phụ”
Tôi giục Sharon vào trung tâm võ đài và chúng tôi đứng đối mặt nhau.
Trên hai tay của chúng tôi là những thanh kiếm gỗ dành tập luyện. Giống như kiếm tre trong kendo vậy.
Với thứ này, sẽ không thể tránh thoát xây xước. Sharon-em, đừng trách anh đóng vai xấu làm điều ác.
“Được rồi. Thế thì, Sharon. Nhào lên với quyết tâm giết chết anh đi em…”
“G-giết sao, kh-không đâu…”
Đây chỉ là luyện tập thôi mà em, dù vậy Sharon vẫn thấy bàng hoàng.
“Hô hô hô. Sao em lại chần chừ? Em tưởng cùi bắp như em có thể đả thương được anh sao?”
“Eeh?! Kh-không đâu, em đâu có muốn đả thương anh!?”
Khi tôi khiêu khích em ấy, Sharon trở nên hốt hoảng. Người gì đâu mà dễ thương hết biết.
“T-thôi được, dùng hết sức của em tấn công anh đi.”
“V-vâng…Rõ. Em tới đó?”
Tôi gật đầu đáp lời Sharon.
“tsu~”
Sharon đạp đất, lao tới tôi với tốc độ đáng kể.
Nhưng chẳng hay chút nào.
Nhờ vào nhận xét của tôi mới nãy, tuy sự nhạy bén của cô ấy còn ở đó, nhưng khát máu của cổ vẫn yếu nhớt, tôi không thấy áp lực gì hết.
Ờ, bó tay thiệt mà, đâu thể làm như “đùng” 1 cái là nó ra ngay được.
Như vậy là, nếu tôi phản công, trận đấu tập rốt cuộc sẽ như mọi khi và thành ra chẳng có ý nghĩa nào hết.
Trước hết, tôi nên cho cô ấy thấy ý của mình là như thế nào trong trận đấu này.
Chúng tôi vào tầm tấn công của mình nhanh chóng.
Nếu tôi đứng đợi như thường ngày, Sharon sẽ bắt đầu chơi nhử đòn.
Vì vậy, tôi sẽ ra chiêu từ đó.
“!?”
Sharon bất ngờ trong giây chốc khi cổ nhận ra hành động của tôi khác thường ngày.
Song em ấy lập tức ra đòn nhử chiêu trong khi thực hiện động tác né tránh.
Năng khiếu chiến đấu của Sharon thật sự xuất chúng.
Tiếc cho nàng, trước khi né được thành công, em ấy đã vô tầm tấn công của tôi.
Và tôi, người chưa từng chủ động trong tập luyện, ra tay cướp lấy tiên cơ.
Bakaan!
Đòn bổ xuống của tôi trúng vô vai phải của Sharon và em ấy té ngã ra đất.
“Hộc…hộc…”
Sharon buông rơi thanh kiếm gỗ nơi tay phải và bóp bóp vai phải, ngồi xổm xuống.
Kiếm tập dù được làm giảm xốc gây ra bởi va đập, nhưng tôi đã tung đòn tấn công hết sức chuyên chú, thương tổn không thể là xem nhẹ đó.
Đả thương người yêu làm tim tôi đau nhói, nhưng tôi thiệt không biết làm gì hơn để thực hiện một ví dụ rõ ràng.
“Em có thấy khí áp của anh khác với mọi lần không?”
Khi tôi hỏi Sharon, nàng ầy ngồi xổm bất động.
Nàng ấy không cử động được luôn sao?
“Carolin! Làm ơn trị giúp cho Sharon đi.”
“Đ-được được! Sharon-chan, cậu không sao chứ?”
Carolin đang đứng nhìn ở bên vội chạy tới và áp dụng trị liệu lên cho Sharon.
Hiện tại có trị liệu sư cao cấp Carolin ở đây, kể như tôi có làm ẩu một chút cũng không hề gì.
Vả lại, đấu trường luôn có một phòng sơ cứu dựng sẵn, nhưng sau cùng, bọn tôi chưa từng bước vô đó lần nào. Huống hồ nếu không phải bị đánh chết ngay thì vẫn có xác suất khôi phục nếu mà bạn đang ở gần Vương Đô luôn ấy chứ.
Suốt nguyên tuần này chúng tôi có thiên thời địa lợi (hoàn cảnh nơi chốn). Dù Sharon sẽ ăn khổ đấy, nhưng vì mục tiêu bước lên bậc cao hơn, tôi sẽ tiến hành triệt để.
“Haruto-san! Không phải vừa rồi cậu quá đáng à!?”
Lúc đang đợi Sharon hồi sức, Leon bắt chuyện.
“Hừm, có vẻ vậy. Nhưng tại đây là lần đầu, tôi muốn Sharon thực sự trải nghiệm nó.”
Leon hiểu ý tứ của tôi. Anh ta không nói năng nữa.
“Vậy đó, như anh đã nói, em có hiểu sự khác biệt không?”
Sharon đã khôi phục, ngồi ngay thẳng và tôi hỏi câu hỏi mới rồi.
“Ui cha…Eo ơi…em không biết nói sao, nhưng thấy lờ mờ…”
Sharon một bên đè lại bờ vai đau và lên tiếng đáp.
“Hiểu rồi. Vậy em biết vì sao anh làm thế không?”
“…Nói thật ra…em không hiểu gì hết.”
Sharon là người rất thành thật.
Tôi từng là người nếm trải vị trí của Sharon, bất quá trong trường hợp của mình, tôi không muốn bị đánh đau nên tôi nói xạo [Đã hiểu. Hoàn toàn hiểu]. Tôi nhớ vậy đó.
“Không sao, em sẽ không thể hiểu ngay lập tức? Vậy em muốn sao? Tiếp đó sẽ là một tuần khổ ải như vầy đó, em có muốn anh dừng không?”
Hiện tại Sharon đủ mười phần thực lực. Không cần nàng ấy phải miễn cưỡng.
Nhưng mà, tôi hỏi vậy có chút khó nghe câu trả lời quá.
Đã bảo như vậy thì tôi liền khó nói [Thôi đành ngưng vậy].
Thành quả là vô ích nếu tôi từ chối, nhưng hễ mà nàng ấy muốn dừng, thì tôi dứt khoát sẽ bảo [Anh làm quá rồi. Được, chúng ta dừng thôi.]
…Nhưng sau đó thì tôi làm gì đây?
“Ôi! Xin anh tiếp tục chỉ bảo!”
Sharon lạc quan trả lời… Bất đồng lần này, nàng ấy trả lời với quyết tâm để mình mạnh hơn.
“Hảo khí thế! Phục hồi nhanh lên để tiếp tục tiếp chiêu của anh.”
“Vâng! Sư phụ!”