========================================
Return of the Former Hero:Chương 121
========================================
================================
Chương 121. Cựu anh hùng – Hôn sự
================================
“Em tuy còn bất tài và thiếu kinh nghiệm, nhưng xin anh hãy dạy bảo em thành vợ của anh trong tương lai, Amagi-dono… à không, Danna-sama (ông xã).”
Nani?
V..v-vợ…cô ấy nói sao cơ…
Ngay giờ là buổi tối.
Với việc tôi trở thành người chiến thắng giải thi đấu, chúng tôi trở lại khách sạn sau buổi lễ mừng đoạt giải và chuyện linh tinh đặng mà tổ chức tiệc kỉ niệm.
Các thành viên tham dự gồm có 6 cô nàng yêu dấu thuộc về harem của tôi, cộng thêm Kagura và Aura nên có tổng cộng 8 người.
Leon, người đã bất tỉnh trong trận chung kết, đã tỉnh lại nhờ có phép trị liệu, và coi bộ anh ta cần nghỉ ngơi cho đáng 1 ngày ở khách sạn.
Carolin ở cùng với anh ta.
Carolin-san, đây là cơ hội của cô đó! Mặc dù tôi tự hỏi mình sẽ khuyên bảo cô nàng cái gì đây trong tình huống này, nhưng tôi đành từ bỏ việc nhúng mũi vô.
Yunikram đã trở về kinh đô bởi tại ổng có chuyện để làm.
Cái ông chú đó, luôn luôn bận rộn để đi làm công chuyện.
Đúng là một anh hùng vô danh, tôi thành thật kính phục.
Tình cờ thì Mirabelle-san không xuất hiện ở ngõ vào thành phố sau khi giải đấu bế mạc.
Dù đã tiên liệu trước, nhưng tôi vẫn thấy có chút mất mác ghê gớm.
…
Ha, trở lại khúc trên.
Bởi những lời đột ngột của Aura mà não bộ tôi bị đoản mạch trong tích tắt chạy lạc trôi tới phương trời nào rồi.
“Ua, v-vợ làà.? Em nói, Aura…với anh là…?”
kích động* Tiệc mừng thắng lợi, đang yên lành cho tới cách đây một quãng ngắn, đột nhiên dừng lại như thể bị đóng băng bởi phát biểu cầu hôn đột ngột của Aura.
Chỉ có lời của tôi là phá tan im lặng.
“Đúng vậy, suốt hồi thi đấu, em đã được mời gọi lên giường bởi người đàn ông đã đánh bại em. Nói tức là, em được cầu hôn làm vợ.”
Aura đáp lại với khuôn mặt đầy thần thái tự tin.
Không hiểu sao… tôi thấy có một nhầm nhọt ở đây.
“Đ-…Đợi chút coi? T-tttt-tt-thế này nghĩa là sao?!”
Khi thời gian bắt đầu chuyển động tiếp, Sharon đòi hỏi một lời giải thích từ tôi.
Ở phía sau cô nàng, cả hai Rithina và Celes dựa người chờ đợi.
Nụ cười khẩy của Laurier với Tanya đang nhấn mạnh [Anh toi đời rồi] và đối với Mina…nàng ấy không nói gì… À đâu có, tuy em ấy không phản ứng theo những cách khác, nhưng em ấy đang chằm chằm nhìn tôi một cách dữ dội bất chấp dáng vẻ của mình.
Kagura-san…tôi không hiểu cô ấy đang nghĩ cái gì…
Bộ cô ấy không nghĩ? Hay là…
Quan trọng hơn nữa, tôi cũng không hiểu ra ngô ra khoai gì ở đây luôn.
“Etto…Ách, chà chà, đợi chút xíu…”
Trước hết, tôi làm bình tĩnh lại những cô nàng sấn sổ vào tôi.
Phải làm rõ những gì Aura vừa nói mới được.
Etto…Sao đây? Song đấu hả? Tôi đã nói cái gì hồi song đấu à?
À, có lẽ đó là trận đấu ở giải võ thuật. Tôi hiểu rồi.
Vậy thì, đừng bảo tôi đó là lời mời lên giường từ đối phương giành thắng lợi…
Fumu fumu. Tôi chắc chắn đã bảo cô ấy tới ở qua đêm.
Nhưng, cái ấy…Ý đâu phải là…Eh? Eeeh?
Thế giới này đúng là hỏng bét thiệt rồi.
Không không, có lẽ tôi nên nói đó là đúng như mong đợi trước nhỉ?
“Em đã tập trung vô bổn phận làm hiệp sĩ tới tận bây giờ và em vẫn còn bổn phận đi đánh bại Ma vương. Thế nên em chẳng biết khi nào mình sẽ mất mạng. Đó là tại sao em muốn biết được niềm vui được làm một người phụ nữ từ khi cơ hội đã dâng tận miệng em.”
Aura nói rứa với khuôn mặt đỏ thẹn thùng.
Tôi lấy lại bình tĩnh chút ít.
“A-anh hiểu rồi.”
Aura đã chuẩn bị tâm lý trước khi được tôi mời gọi hồi thi đấu trận bán kết.
Quả là thành viên của đội ngũ anh hùng, quyết tâm của cô ấy thật khác.
“Em biết rồi. Nhưng thế này không đúng!”
Trong lúc tôi lờ mờ hiểu lý do của Aura, Sharon làm một phản đối hùng hồn. Mà thế này cũng trong dự liệu của tôi.
Vợ.
Aura mới nói cô ấy sẽ làm một người vợ, vợ của tôi. Nói tức là, kết hôn.
Kết hôn ư.
Ừm, thế nào mà, đó là một từ sẽ khiến một ai buộc giật mình.
Tỷ dụ, mối quan hệ giữa tôi và 6 cô nàng harem bây giờ là cái gì?
Nếu tôi được hỏi về chuyện này, sẽ không có gì sai nói rằng nó căn bản dẫn tới một kết hôn giữa chúng tôi, đó là lẽ tự nhiên.
Đành là vậy, nhưng tôi lưỡng lự phải mở lời.
“Anh có điều muốn xác nhận trước.”
“Là gì vậy anh?”
Tôi hỏi Aura lần thứ hai, trong khi làm yên tĩnh Sharon người đã siết lấy cổ áo tôi.
“Anh thấy ngại để hỏi vì anh không biết đó là từ chối hay chấp nhận, nhưng em không nói tất cả những chuyện vậy chỉ là để thỏa mãn trí tò mò phải không?”
Tôi sẽ không chối từ khi ai đó đến với tôi. Triết lý sống của tôi là thế. Nhưng mà, tôi không muốn có một mối quan hệ miễn cưỡng, không bằng lòng.
Tôi muốn cả hai bên đều phải đồng thuận thương yêu nhau đến trọn đời.
Và, lý do tôi mời gọi cô ấy đến trong hôm nay chỉ là có thêm chút cơ hội để gần gũi thêm với cô.
Đó không giống như tôi có ý định vượt qua lằn ranh, nhưng đâu phải buộc tôi phải nói ra điều ấy với cổ đúng không nè?
“T-tất nhiên rồi anh. Ừm… em không biết chuyện tình yêu. Nhưng em ngưỡng mộ tính cách và sức mạnh của Amagi-dono suốt cả thời gian dài. Hơn nữa, trong trận đấu hôm nay, um, umu…em có thể cảm thấy quyết tâm của một nam nhân có ý chí mạnh mẽ!”
Aura như làm hết sức để trả lời tôi.
Ý chí mạnh…ý chí mạnh, ý cô nàng ý chí mạnh nghĩa là gì vậy?
Nhưng mà, cái kia, hở?
Cô ngưỡng mộ tôi suốt một thời gian dài?
Eh, tôi không dự kiến được nha.
Tôi không nhận ra gì hết. Tôi luôn nghĩ là cô ấy yêu Leon cơ. Tôi đúng là thằng mít đặc.
Eh, đợi tí.
Đây không phải lúc để sung sướng về chuyện ấy.
Tôi hiểu tâm tình của Aura.
Vậy còn tôi thì sao?
Vợ, cô dâu, kết hôn?
Những từ này cảm giác như thể chúng có áp lực huyền bí…nhưng tôi cần phải trả lời một câu với sự quyết đoán. Đúng vậy, y như lúc trận chung kết.
Mặc dù giống hệt từ ngữ, nhưng thật là kì cục vì ấn tượng nó thật khác trong hoàn cảnh này!
“Anh rõ rồi. Mọi người, đó là vậy đấy.”
Tôi gật đầu với khuôn mặt cực kì nghiêm túc tợn và tuyên bố cho các cô gái ở đây.
“Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Sau khi nghe sự công nhận của tôi, Aura quì gối và gập người cảm ơn.
Aura-san, đó không phải là kiểu người vợ thường làm a.
“Haruto! Còn ta thì sao? Ta có phải vợ anh không?”
Do tình hình thậm chí khó để Sharon, Rithina và Celes lĩnh hội, Tanya không thèm đếm xỉa tới họ và bám vô lưng tôi gạn hỏi.
Dĩ nhiên.
Chỉ tuyên bố với mỗi Aura làm vợ tôi là một bước đi sai lầm.
“Tanya hiển nhiên là vợ của anh rồi. Không chỉ Tanya, mọi người đây là vợ của anh hết!”
Tôi tuyên bố trắng trợn một cách hăm hở.
“yay!”
Tanya bắt đầu hun gáy cổ tôi trong niềm vui khoái chí.
Uwa, sởn cả gai óc rồi nè.
“Mu~…”
Sharon và mấy cô nàng khác làm vẻ mặt như họ chưa được thuyết phục, tôi nên làm gì giờ?
Tôi chắc có thể vượt qua sự lưỡng lự của họ nếu mà tôi nhấn ép xa hơn.
“Công chúa Điện Hạ. Và mọi người nữa. Aura Rozes này tuy không xứng đáng, nhưng tôi đã được cho phép ngồi ở ghế cuối nhất trong thứ bậc các thê tử của Amagi-dono. Bởi do còn có chuyến lữ trình, tôi không thể đi cùng mọi người ngay từ khởi đầu, nhưng mà xin chiếu cố cho tôi từ giờ trở đi.”
Aura đưa ra một lời thăm hỏi kì cục cho mọi người ở tại chỗ.
Tôi đã nói rồi cơ mà. Cái đấy đâu phải những gì một người vợ thường làm hả.
“Ue?... Etto, umm, haa… Đ-được, cũng xin quan tâm với tôi.”
Có phải tại do họ mụ mẫm đi với lời chào của Aura không, mà sao Sharon và mọi người dường như chấp nhận thế nào ấy.
“À à, đành vậy. Số lượng con gái tăng thêm giờ đã không thành vấn đề nữa? Haruto xét cho cùng là loại đàn ông như thế mà. Vô luận là tăng thêm bao nhiêu, ngươi cũng không được đi và bỏ rơi chúng ta nghe chưa?”
Laurier thượng lên đùi tôi trong khi nói vậy.
Nhỏ luôn luôn là kẻ a dua cực hay đúng lúc đúng địa điểm. Cảm ơn nhiều.
“Tất nhiên rồi!”
Tôi nói và xoa đầu Laurier.
“Fufu~”
Laurier sung sướng tỏ ra giống như một đứa trẻ nhõng nhẽo. Cô nàng phó mặc cái đầu vô lòng ngực tôi và dụi dụi nó nhè nhẹ. Dễ thương~
“Laurier-dono mà có thể thành ra đáng yêu như vậy sao. Niềm vui sướng khi được làm một người phụ nữ thật là đáng kinh ngạc!”
Khi thấy Laurier như thế, Aura trở nên hào hứng kì dị.
“Haizz, đành vậy.”
“Đúng ạ, sau cùng đó là Haruto-sama mà.”
Rithina lặng lẽ ngồi kế bên và nắm lấy tay tôi.
Đoạn cô nàng bóp bàn tay tôi thật chặt và ịn lên người nàng ấy.
Lâu lắm rồi tôi mới lại được cảm nhận cặp vếu mềm mại của cô ấy.
Mina đã lặng lẽ di chuyển qua phía bên kia và nắm lấy tay khác của tôi.
Sau đó cô nàng để tay tôi vào bên dưới mép tà váy giữa cặp đùi cổ.
Cô ấy chắc chắn hiểu rõ tôi thích gì!
“…Um!”
Celes tới gần tấm lưng tôi trước khi tôi hay biết và bám vào tôi ngay sát bên Tanya. Quá ngọt.
“Uwaha…K-không còn chỗ rồi!”
Sharon người chậm chân để nhận ra bắt đầu bồn chồn hoảng hốt.
Tự kiểu cách con người ấy thì đã dễ thương hết xiết rồi!
“Ha! Đ-đây… Xem ra con đường làm vợ còn dốc hơn em tưởng.”
Aura, người thấy hiện tượng này lần đầu, tựa như dấy lên bản năng sinh tồn thế nào ấy.
Em sẽ cần học rất nhiều đó.
Nhưng mà được huấn luyện bởi kẻ như tôi, nghe thật tốt!
Thế là như thường lệ, tôi được bao vây với những làn da mềm mại, những cặp vếu và đùi của các cô gái quanh tôi, môi tôi quấn quít. Tôi húp hương vị cao nhất của sự hạnh phúc.
Hơn nữa, Aura từ hôm nay sẽ gia nhập harem, nên đó là 7 người.
Nn…hử, 7 người?
Lúc tôi sực nhớ, liền có một âm thanh rin rít ở trong phòng.
Hiya~
Mọi người xoay mặt tới hướng âm thanh phát ra.
Nơi đó…có một Kagura-san đang chà cái ly của cổ trên mặt bàn bằng hết sinh lực.
Ách.
“Haru-kun…!”
“V-vâng, a-tôi đây…”
Kagura-san quắc mắt nhìn tôi.
Tôi giống như một con ếch bị rắn trừng mắt. Tôi đáp lời theo phản xạ.
Bởi tại phát biểu kết hôn của Aura, tôi hoàn toàn quên mất con người này.
Bỏ mẹ nó rồi….
Những giọt mồ hôi không mấy dễ chịu đang rịn ra.
“….”
~một phút mặt niệm~
Mấy cô gái khác dường như cũng quên đi về tình hình hiện tại. Họ đang nhìn xem tiến triển trong khi nuốt nước bọt.
“….”
?!?
“T-tôi thì sao?”
Hả?
Bất kể áp lực tỏa ra mới rồi, Kagura-san lên tiếng căng thẳng.
“Umm…một lúc trước đó, anh nói…. Mọi người ở đây đều là vợ của anh…c-còn tôi thì sao?”
“Etto…?”
Nani?
‘Còn cô thì sao’? Đó nghĩa là gì?
Phải là cái tôi đang nghĩ không?
Eh? Thiệt sự? Ninga?
“Anh thấy đó… sau khi chúng ta khởi hành từ Angel, tôi đang tự hỏi chừng nào mình mới bị Haru-kun tấn công. Nhưng mà, anh không có đụng tay vào tôi nên tôi nghĩ là anh không coi tôi như cái cách mà tôi thấy anh xem với các cô gái ở đây. Thế nên tôi muốn hỏi ‘tôi thì sao’?”
Bộ cô ấy đang giấu sự xấu hổ? Kagura-san cứ nói là nói.
“Anh hiểu không? Tôi đã sống và làm kiếm như thợ rèn suốt cả thời gian dài…Đ-đó là lý do tôi không có kinh nghiệm tình yêu lẫn tôi không biết nên làm gì. Tôi cũng lớn tuổi hơn nên tôi tự hỏi có lẽ vậy mà anh không có hứng thú với tôi chăng?.... Nếu là như vậy thật, tôi sẽ bỏ nhóm này ngay hôm nay, n-nên mọi người trẻ tuổi có thể tận hưởng d-dễ dàng.”
Cô ấy thấy ngượng bởi vì mọi người đang chú ý vào cổ? Kagura-san sửa soạn rời phòng sau khi quyết ý.
Bởi tại cô ấy luôn có vẻ tự mãn nên tôi lóng ngóng không biết cách nào là tốt là hay để tiếp cận cô nhưng hóa ra cô đã luôn ngóng đợi tôi mở lời trước à.
Tôi luôn bị vây quanh bởi đàn con gái, nên tôi kết cục trở nên mất nhạy cảm với sự đối lập. Đúng là ngu si mà.
“Kagura-san!”
Đương nhiên, tôi chặn Kagura-san lại.
Kagura-san ngừng bước và chầm chậm xoay lại.
“C-cái gì nữa?”
Biểu hiện cảm xúc của cô có sự bất an pha lẫn sự mong đợi.
Ôi, luộm thuộm như Kagura-san còn có thể cho thấy vẻ quyến rũ thế này ư.
Tôi nói một câu với Kagura-san.
“Kagura-san, xin hãy làm cô dâu của anh luôn!”