Chương 112. Cựu anh hùng – Hùng hồn mạnh miệng lên tiếng
“Fuhahaha! Một thằng nhóc mà là đối thủ của ta ư…guha~~?!”
Địch thủ trận sơ loại thứ hai của tôi là một Daruma lực lượng cao 2m.
Giây phút trận đấu bắt đầu, gã daruma hồ hởi nói gì đó, nhưng ai mà thèm nghe chứ, tôi đến và tấn công bụng hắn.
Tôi không có kỉ niệm đẹp nào với những gã daruma cả.
Do đó, tôi chắc đã đặt thêm tí sức lực vào đòn của mình.
Chú daruma này ôm bụng quị xuống trong khi sùi cả bọt mép.
“Trận đấu chấm dứt!”
Trọng tài tuyên bố. Vậy là tôi thắng tiếp.
Với một đòn chết tức khắc ngay lúc khởi đầu của tôi, những thí sinh khác đang nhìn vào từ chung quanh xì xào xí xố ồn ào.
Trận đầu của tôi là đụng hạng 5 giải năm ngoái phỏng?
Chuyện tôi áp đảo gã ikemen có cái nhìn xấu xa ấy đã trở thành đàm tiếu nên số lượng khán thính giả đã tăng lên.
Những cái liếc nhìn sợ sệt đều chú mục vào tôi.
Thỏa mãn à.
Nhưng tiếc cái hầu hết ánh mắt đều đến từ cánh đàn ông.
À không. Từng võ đài đều có ghế khán giả. Ngoài ra quần chúng nhân dân cũng xem mà.
Celes với Kagura chắc lẫn trong đó.
Cả hai người, sau khi xem tôi trình diễn ắt sẽ…ơ hơ?
Số thứ tự được kêu ngẫu nhiên mà. Họ có biết số tôi không mới được?
Liệu họ có xem tôi đấu không đây?
Tôi nhìn khán đài nơi người bình thường xem các trân đấu.
Un….nhiều người quá, tôi chẳng thể nào nhận ra họ.
Có 4 võ đài trong hai địa điểm cho trận vòng loại và có một bờ biên đơn giản giữa các võ đài vì vậy chúng tôi không thể thấy võ đài khác.
Nếu khán giả muốn xem trận họ thích, họ phải chuyển tới nơi có võ đài ấy…ừm, hai người ấy có lẽ không xem tôi rồi.
Sĩ khí của tôi thế là tụt giảm.
Không không không, hãy còn quá sớm để bỏ hy vọng.
Celes chắc chắn sẽ tìm thấy tôi bằng sức mạnh tình yêu.
Sức mạnh tình yêu a!
Rithina, Mina, Laurier và Carolin đang xem võ đài Nắm Đấm từ chỗ ghế dành riêng cho những vị khách quan trọng..
Vì tôi không thượng đài ở đấy, bốn người họ đương nhiên là không xem được tôi rồi.
Chậc, tiếc hùi hụi.
Tôi chắc chắn sẽ cho họ xem trong vòng đấu chính ngày mai, nhưng tôi giờ làm gì đây trong khi chờ trận kế hả?
Trận đầu và trận hai của tôi kết thúc trong một nốt nhạc nên tôi có thừa thải thời gian cho tới trận tiếp theo.
Sharon, Tanya và Aura nữa, tôi tự hỏi họ ra sao rồi?
Đối với tôi đã xem năng lực của người hạng 5 giải trước ra sao, tôi chắc cú thực lực của họ sẽ vào vòng đấu chính.
Được rồi, hãy đi nhìn các cô nàng đi.
Nếu xem đã rồi thì tạt qua ngó Leon cái cũng được.
Tôi ngó quanh và bắt đầu đi tới võ đài ngẫu nhiên.
Tôi không thể thấy người quen nào ở bốn võ đài trong sảnh mà tôi ở.
Bộ mọi người đều ở sảnh khác ư?
Sảnh khác nằm ở tòa nhà khác, nhưng mà buồn gì đâu khi bị cho ra rìa nhỡ.
Lúc tôi đi tới sảnh khác, cánh cửa giữa hai tòa nhà bật mở.
“Ồ Sharon em.”
“A, Haruto.”
Những gì hiện ra là gương mặt người tôi quen, là Sharon ấy mà.
“Yo!”
Tôi chào nhỏ và chợt nhận ra cánh cửa mà Sharon bước ra.
Tấm biển treo trên cửa viết…etto…sơ…cứu…phòng.
P-phòng sơ cứu?!
Giờ tôi sực nhớ, người ta nói có một chỗ để sơ cứu trị liệu giữa các sảnh đấu mà.
“Sao vậy? Em bị thương chỗ nào?”
Tôi đi tới và thăm khám toàn thân Sharon vội vội vàng vàng.
Tạm thời, nàng ấy hình như không có dấu hiệu bị thương…
“A, ừm, em chỉ bị vẹo mắt cá chân do bị té mới nãy. Nhưng em đã xin chữa bằng phép rồi nên không sao hết đâu anh.”
Sau khi nói vậy, Sharon cho tôi xem mắt cá chân và xoay nhẹ cổ chân.
Nhưng tôi thấy giọng hứng khởi lạc đâu mất tiêu.
Lúc cô ấy té…
Và bộ dạng này…
Đây…vậy là chuyện….
“A, anh hiểu rồi. Anh rất mừng khi được biết….etto….a,anh…”
“Cảm ơn anh…. Ehehe… em thua rồi.”
Khi tôi thử tính nói ra phỏng đoán, Sharon đã lên tiếng trước.
Quả nhiên… cô ấy thua rồi.
“A…anh… hiểu.”
“Ờ. Ở vòng 2, đối thủ của em là Anh hùng.”
Leon sao?
À…ừ phải….
Tốc độ phát triển của Sharon thật tuyệt vời.
Sẽ chẳng có gì sai nếu tôi nói cô thuộc hàng mạo hiểm giả nhất lưu.
Thế nhưng cô ấy không thể đánh nổi Leon?
Anh ta chắc chắc có tài, có kinh nghiệm thực chiến đối đầu với Đoàn quân Ma vương.
Nói thật với bạn, trong một tuần lễ tập huấn, tôi có cảm giác là Sharon vẫn chưa thể đạt tới độ cao ấy.
“Em không cho mình có thể thắng nhưng em đã thử và khiêu chiến với anh ta. Nhưng không hổ là một Anh hùng…Em đã đánh tốt cho tới giữa chặng và dần dà em bị áp đảo, thế là em thua.”
Sharon cứ nói.
Biết là vậy nhưng quá rõ ràng cô ấy khác xa với vẻ vui tươi thường ngày.
Như đã nói, mặc dù cổ biết là không thể thắng, song nếm mùi bại trận là khó chịu nổi.
Bằng chứng là dù em ấy đang ăn nói hồ hởi đấy, nhưng nhớ lại, nước mắt em ấy bắt đầu nhú ra kìa.
“A..aa.. xin lỗi. Em khóc vì em đã thua.”
Sharon vội vã quẹt lau đi nước mắt, nhưng nước mắt đã đổ rồi khó dừng lại lắm.
“Không không, khóc vì thua trận là chuyện đương nhiên. Ngược lại, trông em bình thản mới là chuyện kì.”
Tôi cũng đã từng trải chớ bộ.
Giống như lần này Sharon bị loại khỏi giải đấu vậy, dù tình hình tụi tôi có khác biệt, thì lúc ấy khi tôi thấy người mà tôi không thể giúp đỡ bằng sức mình, tôi vẫn cảm thấy hối tiếc việc mình bất tài vô năng làm sao.
Vào lúc đó, tôi đã khóc.
Ông già đồng bạn tôi khi ấy đã bảo ‘cứ khóc đi đừng ngại ngùng để rồi ôm hận’ nên tôi khóc.
Tôi cảm thấy khoan khoái sau khi khóc đã đời. Kiểu như tôi có thể bước lên trước nếu so với việc không khóc.
Do đó, nếu Sharon muốn khóc, tôi sẽ để nàng khóc để rồi nàng sẽ thấy sảng khoái đầu óc lại.
Do không thể giải thích tốt bằng lời nói, tôi cho xem bằng hành động.
Tôi dắt tay Sharon và đi tới một không gian giữa phòng sơ cứu và sảnh đấu.
“Eh…đợi đã… Haruto?”
“Những lúc thế này, tốt hơn em nên khóc nhanh đi để mình thấy thanh thản.”
Tôi nói một cách dịu dàng nhất có thể trong khi nắm tay và ôm Sharon vào lòng.
Một [Trường im lặng] được tạo nên, để ngăn âm thanh phát ra bên ngoài.
“Khóc để tốt hơn…”
Sharon tựa mặt vào ngực tôi và lẩm bẩm chậm rãi.
“Ừ hử.”
“Ừm…được. Vậy cho em một chút…”
Rồi Sharon bắt đầu khóc.
Giọng nức nở của cô không lớn tới mức dùng [Trường im lặng] theo cách thức nào nhưng tốt hơn hết là để nàng ấy xả ra hết uất ức.
Trong lúc nàng ấy khóc, tôi ôm nàng thật chặc và vỗ về lưng với đầu nàng.
Cuối cùng, Sharon hết khóc sau vài phút.“Cảm ơn anh. Em thấy đỡ hơn nhiều sau khi khóc rồi.”
Sharon khóc xong bước ra cách tôi một bước, lau đi nước mắt còn đọng trên má cô.
Lần này, không như trước, tôi cảm giác nàng ấy đã trở lại bình thường Sharon.
“Phải. Việc này không thể tránh khỏi nếu như nó làm em hối tiếc vĩnh viễn. Vì thế, em chỉ cần mạnh mẽ hơn nữa.”
“Đúng vậy, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!”
Sharon đã lấy lại hùng tâm tráng chí của em ấy rồi.
Dù nàng nói sẽ cố gắng hơn nữa nhưng ẻm đã chăm chỉ lắm rồi. Bộ em ấy định làm cái gì khác như là nhốt mình trên núi từ bây giờ à?
Thôi kệ mọe đi. Trừ việc ẻm nhốt mình trên núi, tôi sẽ giúp nàng nhiều nhất tôi có thể làm.
Sharon, là một cô gái đã cùng chiến đầu song hành ở kề bên tôi,
Tôi nhìn Sharon bằng ánh mắt ấm áp và thư sướng.
Liền đó, Sharon nhác thấy ánh mắt (dâm dê) của tôi, ẻm đỏ bừng mặt.
“N. nói mà, em bị dắt tới đây nãy giờ, bộ…Haruto cũng muốn sảng khoái luôn hả?”
G…gì cơ…?
Sharon em. EM hiểu anh nhiều dữ vậy sao?
Ngay cả là tôi, khi thấy một cô gái ủ dột khóc sướt mướt, sẽ không nứng lên và dắt cô ấy vào bụi rậm đâu nha. Tôi chẳng phải phường hạ lưu ấy.
À, không phải là không có. Chỉ một chút xíu xiu thôi.
Đó không phải là cảm xúc khi thấy một cô gái khóc ở mức độ vi mô nhưng quả là nhẫn tâm khi cổ cho rằng tôi nghĩ tới làm chuyện ấy trong tình hình đó.
“L-lúc anh ôm em thật gần gũi, c-cái ấy…b-bbbbự lên…”
Đ..đậu xanh…
Sharon hơi hơi căng thẳng lúc liếc mắt xuống.
Cha ơi mẹ ơi, con thật đáng thương hại.
Không ngờ tôi phản ứng với tình huống ấy, tôi muốn khóc vì điểm yếu ấy quá.
“Đ-cái này…anh thật bất lịch sự….”
Tôi xin lỗi Sharon.
Tôi thấy chán mình quá thể.
“U, uun! Không sao! Bởi tại đó là Haruto mà! Umm…khi em bị ôm, em rất hạnh phúc…”
Ngọ nguậy và ưỡn ẹo, Sharon nói em ấy hạnh phúc khi tôi ôm em ấy. Nhưng mà, em ấy nghĩ gì về tôi lúc nãy?
“Etto…ừm, cảm ơn anh, Haruto…đ-, cái kia… sẽ không ảnh hưởng đến trận đấu nếu cứ để vậy hả anh?”
Nn? Gì cơ?
Sharon len lén ngó xuống hạ thân tôi.
Ý em ấy là sao khi “cứ để vậy”?
Ý em ấy là gì khi “ảnh hưởng”?
Á à, là cái này?
Phải, hình như là nó.
Chà, thế này có tốt không vậy?
Đối với một cô gái mới khóc đây thôi?
Biết vậy, nhưng Sharon là người lên tiếng mà. Tôi cho là không sao chứ nhỉ.
Được không? Chắc chắn okê phải không. Ừa, okê đi em.
“Đúng vậy.”
Khi tôi ngoan ngoãn trả lời, Sharon ngượng hơn nữa.
Nhưng mà, em ấy tiến một bước gần tôi hơn và ngồi xổm xuống.
“C,cái phép ngăn âm thanh phát ra ấy, xin anh dùng nó thật hoàn hảo được không?”
“Được.”
Khi bạn muốn khóc thì cứ khóc đi.
Và rồi bạn sẽ thấy sảng khoái, đó là những gì tôi nói lúc nãy.
Tôi khóc bởi vì yếu điểm của mình và giờ tôi thấy "khoan khoái". Tôi rất là mong đợi trận kế tiếp của mình.