Chương 110. Cựu anh hùng. Giáp mặt với ngày thi đấu
Đến hôm khai mạc giải thi đấu.
Buổi sáng, vừa dùng bữa trong phòng khách sạn, tôi vừa xác nhận lịch trình hôm nay.
“Vậy, người dự giải sẽ là anh, Sharon và Tanya phải không? Laurier, em thiệt sự không tham gia cũng okê ư?”
Theo những gì tôi nghe, chẳng có chiêu đãi nào vào ngày thi đấu, sơ bộ là thế mặc dù tôi chậm trễ xác minh điều ấy, mà Laurier đã nhận một lời mời tham gia thi đấu chứ bộ.
Nếu chúng tôi thử thương lượng sắp đặt lại, chúng tôi chắc có thể thuyết phục họ mở thêm số lượng người dự thi.
“Guinunu…K…Không, ta chả đi. Ta sẽ thầm lặng ủng hộ mọi người lần này.”
Laurier trả lời trong khi ngốn bánh mì vào mồm.
“Hiểu rồi.”
Thú thật, tôi có sự vui mừng là Laurier không tham dự.
Không như là tôi không thể thắng lại ẻm nhưng nó sẽ phiền toái chết đi được.
Nhân tiện mới nói, đối với Laurier người có sở thích ngủ và đánh lộn, có một nguyên do vì sao nhỏ bỏ cuộc thi đấu.
Thức ăn đặc sản của thị trấn này là món thịt gọi là Balal.
Khi tôi nếm thử, nó kiểu như thịt bò vậy.
Tôi không chắc thế giới này có loài bò hay không.
Nhưng có lẽ Balal này giống y hệt bò.
À không, trong vụ này, cái tên làm nghĩ ngay tới bò nên có lẽ đây là một loài sống khác biệt.
Trời ạ, mà nó có là vấn đề gì đâu.
Tôi phải nói thịt nướng Balal mà bọn tôi dùng ở nhà hàng lúc được Leon mời tới rất là ngon lành. Sau cùng, thịt là hết xảy.
Laurier dường như thích thịt ấy nhiều tới mức nhỏ ăn quá trời kể từ lúc ấy.
Không chỉ vậy mà còn tới mức độ nhỏ bí mật giấu riêng đặng mà nhỏ có thể ăn vụng một mình.
Hơn nữa, thịt đó dường như đặc biệt rất khó có được theo cách thường.
Sau đấy, Rithina nhận được một ghế đặc biệt cho vị trí hoàng tộc của vương quốc Millis trong ngày thi đấu.
Và ở đó, thịt bò Balal đặc biệt sẽ được phục vụ. Laurier, người muốn ăn thịt bằng mọi giá, bỏ cuộc thi đấu và quyết định bám lấy Rithina.
Là đánh nhau hay thịt đây? Một sự xung đột nội tâm nảy lửa giữa bản năng và tham ăn xuất hiện trong nhỏ.
Laurier, người nhăn trán bặm môi cho thấy một biểu cảm phức tạp.
Có lẽ đây là lần đầu tôi thấy nhỏ có loại biểu hiện này.
À, không đúng. Đây nhất định là lần đầu tiên của nhỏ luôn.
Chính xác hơn nữa, đây là kinh nghiệm đầu đời kể từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra mà Laurier phải đối mặt với sự quyết định.
“Vậy thôi, Laurier và Rithina-sama, cùng với Mina, sẽ đi tới chỗ ngồi của giới quí tộc. Laurier. Em có thể ăn thịt nhưng đừng có mà gây rắc rối cho Rithina-sama bằng cách tham ăn hốt uống đó nghe chưa?”
Đề phòng hờ, tôi căn dặn nhỏ.
“Nuu, ta biết cái gì nên làm và cái gì không. Ai cần ngươi nói chớ, Haruto. Đúng vậy không, Mina?”
“Phải đó anh à. Cung cách ngồi bàn của Laurier-sama đã tiến bộ hơn trước.”
Laurier, người tỏ vẻ giận dỗi trong một khắc, cầu viện Mina giúp đỡ và Mina phụ họa.
Vậy hả?
Nn… Giờ nàng ấy nhắc, tôi mới thấy cung cách ăn uống của nhỏ đã tốt hơn gần đây.
Hiểu rồi nha… Vậy ra Laurier cuối cùng đã tiếp thu được thường thức rồi?
“Là lỗi ở anh. Thật tinh xin lỗi.”
“Phư phư. Thật hay là mi đã hiểu ra.”
Để làm lời xin lỗi, tôi chĩa một xúc xích từ dĩa mình ra và dâng tặng miệng ẻm. Laurier, người nhìn thấy, lập tức khôi phục và nhoài lên cắn xúc xích đưa ra một cái “paku”.
Sao mà giống cảnh dạy thú quá vậy nè.
Ơ…cung cách ăn trên bàn…?
Tôi liếc xéo Mina.
Mina nhanh chóng ngoảnh mặt đi.
Dường như Laurier vẫn còn đường dài phải đi à.
“Celes, em không muốn đi tới ghế đặc biệt cùng họ à? Em có thể ăn thức ăn ngon ở đằng ấy đó.”
“Chỗ đó chi khiến em lo lắng thôi… vậy nên em sẽ xem cùng Kagura ở ghế thường.”
Cuối đến, tôi hỏi Celes.
Em ấy đã nói trước nhưng hình như em ấy sẽ xem cùng Kagura-san.
“Hiểu rồi. Làm ơn chăm sóc Kagura-san để mà cô ấy không đột nhiên té xỉu.”
“Ahaha… Được. Để đấy em lo.”
Khi nghe tôi bảo thế, Celes chỉ cười khan.
Mặc dù Kagura-san là một hikikomori, nhưng đột nhiên cô ấy bắt đầu đi ra ngoài mà tôi không hiểu vì lẽ gì.
Hệt như vào ngày kia khi cô ấy nói điều không hiểu nổi là [Tôi đã vượt qua ánh mặt trời] và nhập bọn tập luyện buổi sáng với chúng tôi. Tuy vậy, cô ấy kết thúc quay vào lại nhà trong chưa tới một tiếng.
Tôi thấy bi đau tim khi thi thoảng phải nhóm ngó cô ấy và cổ, người đang đứng vững, đột nhiên té lăn đùng.
Ờ mà, vì cô ấy định đi xem giải đấu, tôi đoán chắc sẽ ổn.
Sau khi xác nhận lịch trình, chúng tôi kết thúc bữa sáng.
“Etto….bắt đầu vòng loại là 9 giờ sáng…chúng ta nên đi thôi chứ nhỉ?”
Mọi người đều chuẫn bị ra ngoài.
Nếu chúng tôi đi bây giờ, bọn tôi khả năng đến vào lúc 8h30.
Trước hết, hãy đi tới chỗ Kagura-san rồi tới Đại đấu trường vậy.
“Haruto-kun.”
Khi tôi sắp ra khỏi phòng mình ở khách sạn, Rithina thình lình kêu tôi dừng.
“Hở?”
“Hôm nay là vòng đấu loại vậy nên em sẽ không thể thấy anh nhiều. Vì….lẽ đó….tuy em không lo lắng nhưng xin anh hãy cố hết sức để lọt vào sự kiện chính ngày mai.”
“Chụt”, Rithina hôn tôi sau khi nói những lời khích lệ.
Ồ….Có cảm hứng ghê nghen.
“Được! Anh sẽ làm hết sức!”
Tôi trả lời đầy năng lượng. Ngay cả nửa phần dưới của tôi cũng trở nên đầy năng lượng luôn.
Cứ thế này, tôi muốn cường bạo đè nàng ra mất.
Không không, giờ đâu phải lúc.
Khi chúng tôi vẫn ở trong thế giới của riêng mình, Laurier, người chứng kiến, tiến đến gần.
“Nếu là Haruto, ngươi chắc chắn sẽ thắng giải thi đấu. À…ừ, nếu ngươi chăm chỉ, vậy liền tốt.”
Khi Laurier nói vậy, nhỏ đứng rướn lên bằng mũi chân trước mặt tôi.
Đây là….nhỏ muốn hôn tôi phải không?
Quá tệ, ẻm thuộc dạng ngốc lùn mà.
Nhưng mà, đáng yêu chết đi được.
Chụt.
Tôi gập người và hôn Laurier. (dịch: dm mày Haruto)
Lúc tôi đứng lên sau khi thưởng thức cánh môi mềm của Laurier, tôi thấy trại con gái đang đứng xếp hàng phía sau.
Ôi chu choa.
Mọi người cũng muốn hun cổ vũ hả?
Phư phư, tôi thấy nóng lên rồi nha.
Vào những lúc thế này, tôi mừng là mình đã tới thế giới khác.
Tôi đã nếm hương vị của họ mỗi đêm nhưng lần này thật khác lạ.
“Haruto-sama. Chúc nữ thần chiến tranh luôn ở bên anh.”
Chụt.
“Onisan ơi! Cố hết sức nhé!”
Chụt.
“Em sẽ trả cho anh cái ơn anh đã tặng cho em hôm cuộc đua đấy. Nhưng cố lên nhé!”
Chụt.
Mina dường như thực sự lo cho tôi bị thương tích.
Trong khi Celes lại tỏ ra xấu hổ trong một khắc.
Riêng Tanya, vì tham gia thi đấu, nhỏ đã hóa thành người lớn. Tuy ẻm tuyên chiến với tôi, nhưng cuối cùng đúng là dere-dere mà.
“Etto, n…nnn~”
Người còn lại là Sharon nhưng em ấy không định cho tôi cái hun hở.
Do em ấy cũng thi đấu, tôi sẽ là địch thủ mà em ấy cần đánh bại và mục tiêu ấy cần phải vượt qua nên ẻm dường như xung đột nội tâm xem có nên hôn cổ vũ tôi không.
Nhưng, dù cả như thế, em ấy trông hết sức bối rồi với cái mặt muốn hôn tôi.
Ẻm thật là, dễ thương quá chừng. Trái tim tôi rung rinh chỉ bằng cách nhìn nhỏ.
Được thôi. Chỉ một lần, tôi sẽ chiều nhỏ.
“Sharon em. Hãy cố hết sức cùng với nhau.”
“Haruto..Đ-đúng! Hãy vậy đi! Cả Haruto nữa, cố hết sức…với nhau!”
Ngay từ đầu, nhỏ đã quyết ý muốn hôn tôi, nên nếu tôi dắt tay, sẽ dễ như ăn cháo.
Tôi xoa đầu Sharon và hôn nhỏ.
Chụt.
Tôi được hôn khích lệ bởi sáu cô gái nên giờ động lực tôi max đỉnh.
Uoo! Tôi nhất định sẽ làm được!
“Haruto! Em muốn anh xoa đầu luôn!”
Hả?
Trong khi tôi hạ quyết tâm chiến thắng với cảm xúc mới mẻ, Tanya bỗng dưng ôm tôi từ đằng sau.
Ở vị trí này, cần cổ tôi bị chôn vùi bởi hai quả bưởi của Tanya.
Tôi muốn được cặp bưởi đó lấp ở đằng trước mặt cơ.
Tôi cảm giác thấy thực sự có thể thắng giải rồi!
Tôi biết rồi.
Do chỉ có Sharion được hun được xoa đầu nên họ ganh đấy mà.
Vậy là tôi thất lễ rồi.
Được rồi. Lần này, tôi sẽ làm lại và xoa đầu mọi người theo thứ tự.
Bạn biết đấy, xoa đầu con gái sướng mô tê gì đâu. He he he.
Xoa đầu mọi người xong, thêm cả những nụ hôn sâu nồng nàn nữa chứ, phần dưới của tôi đã đầy tràn năng lượng, nhưng với tinh thần thép, tôi kiềm nén và đi đón Kagura-san.
Rồi đoạn chúng tôi tới Đại đấu trường.
Bây giờ là 8h50.
Suýt nữa thì trễ nhưng d sao chúng tôi đã tới kịp, nào đâu có sao hén.
Đây là một thí dụ tôi cần lập kế ứng phó nếu trường hợp này xảy ra thường xuyên. Hị hị hị.
Trong quảng trường ở trước Đại đấu trường, có một đám daruma cơ bắp lực lưỡng. (dịch: daruma là con lật đật.)
Uegh… Cảnh này làm tôi khá là kinh dị.
Tuy vậy, tôi thấy những bóng hình phụ nữ ở đây và kia.
Họ cũng tham gia à?
Nếu có thiệt, tôi muốn họ làm đối thủ của tôi bằng mọi giá.
Tôi sẽ không làm bất cứ hành động dâm dê nào với họ nếu họ làm đối thủ của tôi đâu. Không hề nha.
Có lẽ chỉ tí chút thôi. Chuyện này chấp nhận được mà phải không? Tôi chắc chắn đấy.
Ừm-ừm, dù sao, tôi rất là trông mong điều ấy.
“Haruto-san. Mừng quá. Tôi nghĩ cậu cứ không tới chứ.”
Lúc tôi nhận ra, nhóm Leon đã tới từ ở bên.
“Chào buổi sáng, Leonh, Aura, Carolin và Yunikram nữa.”
“Chào mọi người.”
Chúng tôi chào nhau và nhóm Leon tới trò chuyện một chút.
“Sao cơ? Yunikram không tham gia à?”
“ờ, tôi có việc phải làm chút. Vì vậy tôi sẽ tới xem vào ngày mai.”
Người tham gia thi đấu trong nhóm Leon hình như là hai người, Leon và Aura.
Yunikram, như thường lệ, luôn làm việc hậu trường. Đúng là một hiền nhân.
Leon à, vì bởi có một người luôn ở chỗ tối như Yunikram, anh không được phép quên ổng khi anh nhận vinh quang từ ánh mặt trời đấy.
Đối với tất tần tật sự việc ấy, không cần tôi lên tiếng nhưng Leon hẳn đã hiểu về nó.
Kể cả khi ảnh không hiểu, ảnh vẫn là một đồng chí tràn đầy sôi nổi.
Kể cả khi tôi để mặc, tôi cảm giác như thể mình đang thúc đẩy một tình bằng hữu tốt đẹp.
Không ngờ nha, khả năng có thể rất gần như thế.
Waa, một điều ước khác vừa thành sự thật.
Nếu thực sự là vậy….sẽ thành tấn bi kịch cho Carolin và Aura.
Hai em, nếu chuyện thực sự xảy ra, làm ơn đến với anh bằng mọi giá.
Harem của anh luôn chào đón hai đứa em.
“Haruto, anh đang nghĩ điều chi đó?”
Khi thấy tôi nhìn Aura và Carolin cười nụ, Sharon liền tỏa ra khí chất muốn giết người từ bên hông tôi.
Oi oi, Sharon-san. Em sẽ đấu trong giải thi đấu vậy nên xin em đừng hào hứng tới độ đó, thư giãn, thư giãn đi em.
“…”
“Không có gì, Anh xin lỗi.”
Tôi chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn mặt Sharon nhưng tôi bị trừng mắt lạnh lùng. Sợ quá đi thôi.
Lưng tôi cũng đã run như cầy sấy rồi nè.
Bởi do vậy, tôi phải xin lỗi bằng hết sức mình.
“Cửa đang mở rồi. Vậy bái bai mọi người, xin hãy cố hết sức nhé.”
Rithina cổ vũ tất cả mọi người tham gia thi đấu.
Sau đó Mina, Laurier, Carolin cùng với Yunikram tiến vào ngõ vô khác trong Đại đấu trường,
Tại sao Yunikram đi vào đó vậy? Thế tức là sao? Mà thôi, thây kệ đi.
“Vậy bọn em cũng đi luôn. Cố gắng lên nhé.”
Cả hai Celes và Kagura đi vào ngõ lên của khán giả.
Kagura bật ngón cái với tôi.
Khi tôi dạy cái đó cho Kagura-san, ẻm dường như học hỏi và nó trở thành lời đáp khỏi nói chi lời dư thừa.
Tôi cũng giơ ngón cái đáp lại Kagura-san.
Bây giờ chỉ còn những ai dự thi ở lại.
“Được rồi. Bọn tôi đi đây. Kể cả khi chúng ta đấu với nhau. Hãy đừng giữ sức nhé. Xốc hết lên mà chiến.”
“Đúng vậy!”
Tôi cuối cùng nói.
Dù chắc là không sao với Leon, nhưng căng thẳng dâng lên sau khi tôi nói vậy.
Và rồi chúng tôi tiến vào lối vô đấu trường.
Giải đấu thế là bắt đầu.