Trans: Vân Lãng
Edit: Kuroinu
*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*
Sau khi bay với vận tốc hơn 100km/h liên tục trong hai giờ, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được Lâu đài của Chúa quỷ.
Có một vài sinh vật trong lốt con người đang đi tuần tra một cách nhịp nhàng đồng bộ trước cổng lâu đài, nhưng họ không mảy may cảm nhận được sự hiện diện của tôi.
Tôi bay lách những cây cột trụ và tiến vào phòng ngai vàng.
Có một người đàn ông để râu đang ngồi đó và chống tay một bên má.
Và... không còn sinh vật nào khác.
Từ cảm nhận của bản thân, tôi nghĩ người đàn ông này chính là Chúa quỷ.
Tôi vô cảm ném "giẻ lau màu vàng" (cái thằng bị dọng hành vào mồm ở chương trước) tới trước mặt Chúa quỷ.
"Ông là sinh vật mang tên Chúa quỷ, đúng không? Vậy, ông đã chuẩn bị sẵn sàng?"
Mắt tôi híp lại trong khi nói vậy, và người đàn ông cuối cùng cũng có một sự phản ứng khi chiếc cổ trắng như sáp nến ấy khẽ xoay, ông ấy nhìn "giẻ lau màu vàng" bằng đôi mắt không cảm xúc như thể muốn một lời giải thích.
"Thưa đức ngài, con thú đó bất ngờ tấn công chúng tôi."
"Thế hai đứa kia đã nói gì trước khi chúng nằm xuống?"
"Vâng, hai tên đó đã nói: "Nó là một con quái vật, hãy mau chạy đi—Guwa?!"
Với một tia chớp đen xẹt qua, khuôn mặt của "giẻ lau màu vàng" bị chẻ đôi. Một lưỡi kiếm vô hình được triển khai bởi Chúa quỷ, và ông ta giết tên kia trong tích tắc.
"Ta không cần những kẻ yếu đuối, ta chỉ cần những bề tôi mạnh mẽ và thực dụng."
Nếu ông ta muốn tôi thở hổn hển với cái lưng lạnh toát, thì ngay lúc này ông ta đã thành công khi ngước lên nhìn tôi với một đôi mắt sáng lấp lánh.
"Ta lấy làm xin lỗi về sự thô bạo này, có lẽ chúng đã cố gắng để tấn công ngươi."
"Làm sao ông biết?"
"Bởi vì nếu không đúng như thế thì ngươi đã không xuất hiện ở đây nhanh như vậy, hẳn ngươi đang cảm thấy rất giận dữ, ta nói có sai không?"
Người đàn ông này rõ ràng là một sinh vật có bộ não to hơn một xíu so với ba tên kia, nó thể hiện qua cách mà ông ta giao tiếp.
Và ông ta khá là lịch sự theo khuôn khổ một quý ông, nhưng nó chả liên quan gì đến dự định của tôi trước khi đến đây cả, thế nên ông ta sẽ nhanh chóng hội ngộ với ba tên kia ở một nơi nào đó không phải trên thế giới này.
"Đúng vậy, những kẻ này đã sát hại những đồng bạn của tôi."
"Thật đáng tiếc, hãy gửi lời xin lỗi chân thành của ta đến những người bạn cuả ngươi, Tà Long..."
"Nah, chúng không phải là những con rồng giống ta hay thứ gì đó, chúng chỉ là những con Slime nhỏ bé vô hại."
"...? Những con Slime... là đồng bạn của ngươi... ?"
"Oi, điều đó có gì bất thường ư?"
Vị Chúa quỷ nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi cười phá lên trong khi xem tôi như một thằng ngốc.
Tôi bình thản nhận lấy tất cả chúng (sự xem thường).
Và nhận ra rằng, người đàn ông này xác thực là chủ nhân của 3 tên ngốc kia.
Từ thái độ cho đến lối hành xử như kẻ bề trên của ông ta, mọi thứ đều giống y hệt.
"Phải, câu chuyện này nghe không quá vô lý. Bởi vì trước đó ít lâu ta đã được nghe về một con Bạch Long không biết từ đâu bay đến và trú ngụ luôn ở khu rừng dưới chân núi, ta đã cảm thấy thật khó hiểu vào lúc đó... ra vậy, ngươi là một loại tồn tại kì lạ và khác biệt."
"Oh, phải không? Thế bây giờ ông đã có ý định choảng nhau với tôi hay chưa? Hãy trả lời nó bằng hành động tiếp theo của mình."
"Hah~ chỉ vì đã dễ dàng đánh bại ba Tướng quỷ yếu kém của ta mà ngươi lại sớm tự kiêu như vậy? Đừng khiến ta buồn cười!!"
Trong khi bao phủ mình bởi luồng chiến ý phi thường và khủng lồ, ông ta giơ tay lên sau đó triệu hồi một thanh cự kiếm từ hư không.
Tôi học Kendo được một vài tháng khi còn sống ở thế giới trước, nhưng trong thế giới này, tôi đã giáp mặt với vô vàn những tay kiếm sĩ cực kì mạnh mẽ.
Tôi có thể thấy kĩ năng sử dụng kiếm của ông ta khá cao khi ông ta vung thử vài đường kiếm đẹp mắt.
"Khoảng 15%?... Không, chỉ 10% là đủ."
"Ngươi đang tự thì thầm cái gì vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ đang tính nhẩm xem bản thân cần sử dụng bao nhiêu năng lượng để hạ gục ông."
"Cái gì? Ngươi nghĩ mình sẽ có thể đánh bại ta bằng lượng sức mạnh cỏn con đó?"
"Yeah, đúng vậy đó, tới đi nào, hỡi loài sinh vật nhỏ bé."
"Kieeeeeeeee!"
Với một tiếng hống lạ lùng và âm thanh vỗ cánh xoàng xoạt của lũ quạ, lão Chúa quỷ lao thẳng về phía tôi.
Đúng như mong đợi về chủ nhân của ba tên không não kia, ông ta sở hữu một tốc độ đáng kinh ngạc.
Nếu bạn là một người bình thường, thì bạn chỉ có thể thấy ông ta bỗng dưng biến mất giữa không khí.
Đó là đối với đôi mắt của một người bình thường, nhưng dưới đôi mắt của tôi, một con Rồng, thì điều này diễn ra khá là chậm.
Với đòn đánh ngày một gần của ông ta, tôi đơn giản tiếp nhận nó.
Vảy của tôi cứng như thép, và một tia lửa xuất hiện khi nó va chạm với lưỡi kiếm, nhưng có lẽ thanh kiếm được phù phép với những hiệu ứng đặc biệt, nên nó sở hữu một mức độ nguy hiểm nhất định.
"Không thể nào, thật vô lý!"
Giống như khi lão ta giết "giẻ lau màu vàng", một tia chớp đen nổ ra và hướng đến đầu tôi, tôi phản xạ lại bằng cách đưa móng vuốt của mình ra.
Kết quả của sự va chạm giữa hai luồng haki, nhầm, hai luồng sức mạnh cực đại, tất nhiên, tôi đã giành chiến thắng.
Lưỡi gươm bị gãy lìa ở phần giữa thân và rơi chạm đất với tiếng "Xoảng!" thanh thuý.
"C... Cái... thanh kiếm ma thuật đã..."
"Mua cho mình một thanh kiếm tốt hơn đi, thằng cờ hó!"
Bằng một cái vẫy đuôi chớp nhoáng, nó đâm xuyên qua mắt lão ta.
Điểm ở đầu đuôi của tôi còn sắc nhọn hơn mũi giáo tam chỉa của Poseidon.
Trong những tình huống đặc biệt, tôi có thể thay đổi hình dạng chiếc đuôi của mình tùy thích nhưng nó chỉ trong một giới hạng nhất định.
Với tình trạng đó, máu đỏ tươi bắt đầu tràn ra từ khoé miệng và một phần mặt bị tôi đâm qua, tôi còn có thể thấy cả các bộ phận trong đầu lão.
Mất đi điểm tựa, thân hình của lão rung lắc rồi sụp đổ xuống sàn nhà, và không còn dấu hiệu phản ứng nào nữa.
"Kuku~ kukekekeke!"
Tôi nghe thấy một giọng cười kinh dị như của Ông kẹ.
Ah~ ha, tôi biết ngay mà.
Rằng lão sẽ không thể nào bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy.
Khi tôi nhìn về phía "cái xác", thì một chiếc sừng bỗng xuất hiện hiện trên đầu lão và lão từ từ đứng dậy.
"Ra vậy, ông cũng giống như tên tóc vàng, huh."
"Kekeke, nó là con trai ta sau tất cả! Và mi không nên đánh đồng ta với những thứ rác rưởi."
Lão đã không hề ngần ngại tiễn đưa con trai mình, người mà hắn gọi là thứ rác rưởi.
Thật sự... không thể tha thứ!
"Để ta cho ngươi thấy... đâu mới là sức mạnh thật sự, dieeeeee!"
Lão tích tụ không khí xung quanh lão càng nhiều càng tốt, và biến nó thành lửa từ trong bụng, rồi thổi nó ra với một lực nén cao.
Những ngọn lửa đỏ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Ah~ ah~...
(Trans: Tưởng main rên :v) (Edit: thì nó đang rên mà :v)
"Kukekekeke! Biến thành tro đi!"
Khi ngọn lửa tắt, lão Chúa quỷ như thể bị hoá đá với tư thế giơ hai tay qua đầu cùng nụ cười cứng ngắc.
(Edit: kiểu để tay hình chữ V đưa lên trời ý =))))
Ah~ ah~, nó thật sự rất ấm áp.
Bạn thậm chí còn không thể tìm thấy vết cháy xém trên vẩy của tôi.
Một con Chihuahua đang đội lốt vị Chúa quỷ hùng mạnh? Nếu lão là thuộc hạ của tôi, thì tôi nghĩ bản thân nên ngay lập tức tự kết liễu đời mình bởi vì quá nó quá mức xấu hổ... không thể đỡ nổi.
"Hãy nhìn mà học hỏi, đây mới là một hơi thở khạc ra lửa đích thực!"
Tôi sẽ diễn giải cho lão một cách cặn kẽ nhất.
Tôi mở miệng và hít vào một hơi thật sâu, rồi...
... ... ...
Một mảng đỏ tỏa ra nhiệt bao phủ toàn bộ tầm nhìn của tôi.
Các kết giới cấp cao trên những bức tường bị xoá sổ ngay lập tức, và một phần của lâu đài đang tan chảy trước mắt tôi.
Còn Chúa quỷ?
Lão đã trở thành một đống gì gì đó màu đen nhánh đang bốc khói.
Đó là hơi thở Rồng với mức 10% năng lượng, nhưng nó đủ để kết liễu lão.
"Đức ngài!"
Nghe được sự náo động, một nhóm Thú ma thuật chạy vọt vào phòng ngai vàng từ hướng cầu thang.
Khi nhìn thấy chủ nhân của mình đã trở thành một đống đen xì, họ đồng thanh phát ra tiếng nuốt nước miếng và cố chấp nhận tình huống hiện tại.
"Phải, tôi đã hạ sát lão Chúa quỷ, và liệu các người sẽ lựa chọn phương án báo thù cho lão?"
"... ... ..."
"... ... ..."
"Hey, hey! Chọn nhanh lên chứ! Câu trả lời của các người là?"
"C-Chúng tôi sẽ không..."
Un, lão ta hoàn toàn không nhận được lòng của đám thuộc hạ, lão là một Chúa quỷ cô độc.
Đã có một số kẻ bắt đầu co giò bỏ chạy.
Hay nói đúng hơn, đó là hầu hết trong số họ.
Chỉ có một người duy nhất còn đứng lại.
"Vậy thì... vị Chúa quỷ đáng kính của chúng ta chắc hẳn phải có cho mình một gia tài kết sù, và tôi muốn chúng..."
"Tôi sẽ chỉ ngài nơi cất giấu kho báu!"
Nhưng lâu đài này chủ yếu được cấu tạo từ ma thuật, nên những rương châu báu là thứ gì đó viễn vong.
Tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, nên tôi thở dài ngay sau đó.