Tôi đến cửa hàng Pachinko sau một thời gian dài.
Tôi rất thích loại Pachinko một yên.
Sau đó, tôi cho tiền vào và nắm lấy tay cầm. Tôi mang số tiền gấp ba lần trước đó và đặt theo những gì tổ tiên mách bảo… Sao mà lạ thế nhỉ.
Nói thế nào nhỉ, tay cầm mềm mại một cách kỳ lạ. Ngoài ra, tay tôi không cầm vừa nữa chứ.
Hơn nữa, đôi khi tiếng rên lại vang lên. Càng nghĩ kĩ, tôi nhận ra rằng nếu mà cứ tiếp tục vậy thì sẽ không bắn được bóng mất.
Ah, đây là một giấc mơ.
Một máy Pachinko mà không bắn được thì thật ngu ngốc nên tôi phải mở mắt ra.
Irene mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển và nằm ngay trước mắt tôi
Có vẻ như mình đã ngủ cùng Irene. Bàn tay đang xoa bóp tiếp tục di chuyển theo quán tính. Mỗi khi ngón tay tôi cử động, Irene bắt đầu vặn vẹo.
“…… Chết”
Dường như mình đã vô thức nắn bóp cục bột mềm mại của Irene.
Nạn nhân Irene tỏ ra bẽn lẽn,
“Chủ nhân đừng cảm thấy có lỗi. Chủ nhân chẳng làm gì sai trái cả. Đúng hơn là em rất vui vì Chủ nhân chạm vào em.”
Có vẻ như ngọn núi lửa bên dưới sắp phun trào rồi. Buổi sáng của đàn ông phiền lắm chứ. Cơ thể của họ, đặc biệt là nửa dưới đã dương cờ khiêu chiến rồi.
Tôi thật sự muốn hỏi 'Oi, sao sáng nào mày cũng đứng lúc tao đang nằm thế'.
Thêm nữa, sau khi biến đổi thành rồng, ham muốn tình dục của tôi trở nên tồi tệ hơn.
Ngoài ra, tôi từng thất bại trong quá khứ. Từ kinh nghiệm ấy, tôi đã làm điều gì đó trái với luân thường đạo lý, nhưng điều đó không có nghĩa là cơ thể đang rức cháy sẽ vâng lời làm theo.
Đúng hơn, nó đang phát cuồng. Giống như cắn Viagra vậy.
Cho đến bây giờ tôi đã tự xử và thiền định nhưng vẫn không cản được nó. Và bây giờ, nếu ở trong tình huống này, tôi có thể nổ tung ngay lập tức.
Chuồn lẹ khỏi giường.
“Đã đến lúc chúng ta nên ở một phòng hai giường”
“Nhưng chúng ta không có đủ tiền.”
“Nếu tay trắng thì chỉ có cách kiếm thôi. Có làm mới có ăn. Cần cù bù siêng năng. Em không cần phải lo. ”
“ …… Puu ”
Irene phồng má như một đứa trẻ. Nói cho có vậy chứ em ấy vẫn là đứa trẻ mà.
Chúng tôi thay đổ chuẩn bị. Nhân tiện thì tôi luôn quay lưng lại khi Irene thay đồ.
Bước xuống tầng một, Merurida đã luống cuống và thấp thỏm.
“Có vẻ như bà chủ đang đau đẻ ~, và ông chủ phải chăm sóc bà ấy nên hôm nay chỉ có tôi thôi.”
“Ho ~ n”
“Cái phản ứng đó là sao.”
Dù vậy thì đó đúng là chuyện nhà người ta thật.
“Ah, nhắc mới nhớ. Cho tôi mượn Irene một ngày nhé/ ”
“ Đừng nói như thể em ấy là món hàng.”
“ Được không, cho tôi mượn đi ~ làm ơn.”
“ Cái đó còn tùy vào quyết định của em ấy. ”
“ Ưm, kế hoạch hôm nay là …’
“ Không có làm gì cả.”
“ Chị sẽ trả tiền theo thời gian, em thấy sao Irene? ”
"Nếu là như vậy thì em cũng muốn thử."
“Vậy chị sẽ trông cậy vào em nguyên ngày hôm nay, Irene”
“Cảm ơn chị.”
Đó là cách Irene được mướn trả công.
Irene có khả năng thích nghi cao nên em ấy sẽ làm chủ được một cách trơn tru thôi.
Có lẽ Irene nên bắt đầu kiếm tiền. Đối với số tiền kiếm được hôm nay, em ấy hoàn toàn có thể sử dụng hết. Sẽ rất rắc rối nếu mình quá khắt khe với em ấy và em ấy có thể trở nên quậy phá.
Vậy, mình phải làm gì đây. Mình vẫn còn cả đống tiền. Mình cũng không cảm muốn đi diệt goblin một mình nữa.
Giờ mà có quán net thì mình có thể ra đó gạ kèo solo cho qua ngày, nhưng giờ có đâu mà ra.
“Ah”
Hôm nay có một mình mình … Điều đó có nghĩa là tôi có thể đi thuyết phục lễ tân Sierra?
Được rồi, quyết định vậy đi.
Tôi đến cửa hàng hoa để chọn loại hoa phù hợp theo sự giới thiệu của họ. Chi phí khoảng ba ngàn rize lần này không đến nỗi.
Có vài hiệp sĩ Ánh sáng Thực sự cạnh bàn lễ tân. Mặc dù trời vẫn còn sáng nhưng họ đã đứng thành mộ hang dài. Hàng bên phía quầy của Sierra còn dài hơn nữa chứ.
Những người xếp hàng toàn là đàn ông. Có lẽ xem tất cả bọn họ là đối thủ cũng không sai.
“Ou, Sierra”
“Ara. Hôm nay anh cũng mua nó à? ”
“Không phải đâu. Cái này, là dành cho em. ”
“ Giờ em có nhận bó hoa thì nó cũng gây chút cản trở. ”
“ Uga, anh, anh hiểu rồi …… Nhưng em dung nó để trang trí cũng được mà.”
“ Em không thực sự thích hoa cho lắm. Bởi vì nó chóng tàn phải không? Chẳng phải phụ nữ thường được ví như hoa sao? ”
Có vẻ như nó đã phản tác dụng. Ngay từ đầu, đối với phụ nữ làm việc ở một nơi chẳng hạn như hội mạo hiểm giả, việc tặng hoa của mình có lẽ quá cứng nhắc.
Một cái chùy gai hình như còn phù hợp hơn.
"Thế anh còn công chuyện nào khác ở đây không?"
“Được thôi, tán gẫu tí nào.”
“Mặc dù nhìn em thế này thôi, chứ em đang rất bận.”
“……”
“*khúc khích* Được rồi. Em sẽ bầu bạn với anh trong một phút vậy. Chúng ta nên nói về điều gì? ”
"O, Ok, vậy, em có người yêu chưa?"
“Bí mật.”
“Mẫu đàn ông của em?”
“Bí mật.”
“Vậy hôm nay em ăn gì?”
"Bí mật."
Con ngườ mà, có phải két sắt đâu! Và sau đó em ấy tiếp tục cười khúc khích với khuôn mặt tinh nghịch của mình. Rõ ràng là em ấy đang chơi đùa.
"Anh hiểu. Nếu vậy, hãy để anh hỏi thêm một câu nữa.”
“ Được thôi. ”
“ Tại sao em lại chọn làm lễ tân? ”
Ý muốn của tôi được truyền đạt rõ ràng. Màu mắt của Sierra đã thay đổi. Có thể nói, em ấy không còn chơi đùa như lúc nãy.
“Ý của anh là gì”
“Dù có cố gắng che giấu bao nhiêu đi nữa, có thể suy đoán được vài điều từ phía bên ngoài của em.”
“…Em hiểu rồi. Anh vẫn còn muốn biết thêm không? ”
“Đúng vậy”
“Vậy thì đi đến Rừng Kimari và bắt mười con bọ cánh cứng Kabuto.”
“Nó để làm gì?”
“Rõ ràng là em không muốn nói chuyện. Để buộc một phụ nữ nói về quá khứ của cô ấy, anh phải chuẩn bị để làm việc tương đương ”
“ Không phải vậy, tại sao phải là bọ Kabuto ”
“ Em làm tình nguyện ở trại trẻ mồ côi. Không phải những đứa trẻ sẽ rất hạnh phúc sao? ”
"À được thôi. Anh hiểu, mười con. ”
“ Em sẽ cho anh một lời khuyên. Khu rừng đấy rất nguy hiểm.”
“ Phải thế không, anh sẽ đi.”
Vì những gì tôi cần làm đã được xác nhận, tôi cần phải di chuyển.
Một con bọ cánh cứng có chết không khi nó được đặt trong túi màu đen? Để đề phòng, tôi đã mua một chiếc hộp có thể trở nên giống như hộp đựng côn trùng. Có nên mua mồi dụ không? Không cần. Mình sẽ chỉ bắt chúng bằng chính đôi tay này. Tôi đã từng làm điều đó rất nhiều khi còn là một đứa trẻ.
Tôi ngay lập tức đi ra rừng.
Phía bắc từ vùng đồng bằng nơi chúng tôi săn yêu tinh, có một khu rừng. Khi tôi bước vào, khung cảnh trở nên tối hơn.
Là vì cây cao che khuất ánh nắng. Mặc dù bầu không khí âm u và rùng rợn, nhưng nhiệt độ mát mẻ nên rất dễ chịu.
Nhiệt độ ở vùng này quá nóng.
Tôi sẽ ngay lập tức tìm kiếm tất cả những cây lá rộng.
Thông thường chúng mọc thành cụm gần nhựa cây.
Ooh, thấy rồi… Không phải nó bự quá sao?
Phần cơ thể vượt quá 15 cm và phần sau có màu vàng.
Oioi, đây không phải là bọ hung khổng lồ sao!?
Nếu tôi muốn mua nó ở Nhật Bản, con vua của thế giới bọ kabuto này có giá hơn trăm nghìn yên. Tại sao con vua lại ở đây. Tôi dễ dàng bắt được nó.
Hình như nó rất phổ biến ở đây thì phải?
Bắt thêm vài con nữa nào, nếu nó bán được, thì tôi sẽ đem bán.
Tôi chạy quanh khu rừng. Sau vài giờ, tôi đã bắt thành công 13 con bọ hung.
Khu rừng này là một kho vàng đúng nghĩa luôn. Mình tự hỏi tại sao không có ai ở đây ngoài bản thân.
Tôi hiểu lý do ngay lập tức.
Đất gần đó trồi lên và trồi lên. Và khoảnh khắc tiếp theo, một con quái vật trông giống như một con sâu bướm chui ra từ mặt đất.
Một con giun?
Cơ thể màu trà, không có mắt hay nốt, phần mặt chủ yếu là khuôn miệng tròn.
Phía trong, quanh miệng nó mọc đầy những chiếc rang hệt như lưỡi cưa san sát nha. Trông như nó như sẵn sàng để nghiền nát con mồi của mình.
Phần cơ thể dưới chôn vùi trong đất, chiều cao phần còn lại vươn cao khoảng 3m. Vũ khí bình thưởng sẽ chẳng bao giờ chạm đến đầu của nó cả.
Nó tấn công tôi khi tôi chưa kịp rút kiếm.
Giống như cách chim săn mồi, nó nhắm vào đầu tôi từ trên cao.
Tôi đã tránh nó bằng cách lách sang một bên. Nhưng, một phần rang vướng vào phần vai của quần áo của tôi.
Con giun ăn miếng vải dính trên miệng mình.
“Quả là một con giun ăn tạp.”
Như thể nó có thể hiểu được lời tôi nói, con giun tức giận và phun ra chất lỏng từ miệng của nó. Tôi tránh sang bên và nó dính vào cái cây phía sau, vỏ cây tan chảy ngay lập tức. Thứ đó trông giống axit sulfuric.
Đánh trực diện thì thật nguy hiểm … Nhưng cũng may đây rừng nên có rất nhiều chỗ để trốn.
Tôi chạy xung quanh con sâu trong khi dùng cây làm lá chắn.
Con sâu phun nhiều lần phun axit vào tôi và lần não cũng bị cây cối chặn lại.
Có vẻ như nó đã hết chất lỏng và không thể khạc ra được nữa. Tôi từ từ tiến lại gần. Khi nó bắt đầu lao vào tôi từ trên cao một lần nữa, tôi trượt tới ngực của kẻ thù nhanh chóng.
Tôi tặng nó một vết chém ngang. Máu xanh chảy túa ra. Vì phần thân quá dày nên tôi không thể chém nó làm đôi được. Tôi đầy mạnh lưỡi kiếm lần nữa để hoàn toàn chia đôi nó,
Khi nằm đo đất, con sâu quằn quại trong đau khổ, nhưng cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn nằm im.
Tôi đã hiểu được chiến thuật của loại giun này, vì vậy sẽ không có vấn đề gì cho dù có bao nhiêu con nữa trồi lên.