Tôi bị đánh thức bởi một cảm giác kì lạ vào sáng sớm.
Cánh tay của tôi--- nóng.
Giống như máu trong cơ thể tôi đang sôi sục.
“Cái gì thế này?”
Tôi không ăn bất cứ thứ gì kì lạ cả.
Cũng không làm không làm gì kì quặc luôn.
Tôi cố suy nghĩ trong tạng thái nửa tỉnh nửa mê suốt hai phút.
Giờ nhớ lại thì… cảm giác này giống như lúc biến thành người.
Không lẽ nó là dấu hiệu của việc trở lại làm rồng?
Mặc dù tôi đoán là vậy, nhưng cho dù tôi có chờ đợi bao lâu thì sự thay đổi vẫn không diễn ra.
Tôi thử nói khẽ mà không làm Irenu thức giấc.
“Trở lại.”
Hai tay của tôi tở thành tay rồng với móng vuốt sắc nhọn.
Nghiêm túc đấy chứ!?
Nó được bao phủ bởi một lớp vảy cứng cáp và còn là một màu bạc đầy hoài niệm nữa chứ!
Nó sẽ không thể không khi chuyển được.
Mặc dù nói như vậy chứ chỉ có phần cẳng tay tôi trở ra là biến đổi.
Nếu là như vậy thì trông nó giống như cánh tay của ông thầy địa ngục nào đó à?[ Tl note: tham khảo hell teacher nube]
Không phải là mất cân bằng quá rồi sao?
Điều này sẽ không khiến việc sống trong xã hội loài người khó khăn và xấu hổ hơn à?
Ngay cả bắt tay tôi cũng không làm được.
“Quay lại, quay lại, quay lại, ah, thành dạng bàn tay đi.”
Ooo……………. Nó quay lại như cũ rồi.
Bởi vì đã như thế này nên tôi thí nghiệm với nó một chút.
Kết quả tôi không cần phải nói ra chỉ nghĩ thôi cũng có thể biến đổi rồi.
“Khá là tiện lợi đây.”
Vuốt rồng của tôi đơn giản là có sức mạnh lửa khá lớn.
Ngoài ra nó còn trì hiệu ứng trì hoãn chất độc thần kinh.
Nó rất có ích trong chiến đấu.
Nhân tiện, tôi có thể điều khiển độc và khiến chúng trở nên yếu đến mức vô hại.
Ah, tôi nên làm gì với phong cách chiến đấu của mình đây?
Có nên dùng chúng để cào và đại loại như vậy?
Hay là nắm chặt thanh kiếm… điều đó sẽ rất vô dụng, nếu là dùng để nắm chặt thì bàn tay con người làm tốt hơn nhiều.
Tôi sẽ giữ thanh kiếm bằng tay phải và chỉ biến đổi khi cần thiết.
Dù sao thì việc biến đổi gần như là tức thì.
Tôi chỉ cần cẩn thận hơn nếu không muốn người khác để ý.
Một điều nữa, bởi vì trời còn sớm, tôi nên quay lại ngủ tiếp.
◇◆◇
Mặc dù chúng tôi đã kiếm tiền hôm qua nhưng vẫn chưa đủ, nên chúng tôi lại đi săn quái vật ngày hôm nay.
Tôi quyết định tiêu diệt nhiều goblin hơn so với ngày trước.
Vừa mới nhắc xong một con đã xuất hiện.
Lần này chúng có rất nhiều, có mười con đi thành nhóm với nhau.
Không lẽ là còn có nhóm lớn nào gần đây chăng?
“Giải quyết hết từ đây mệt mỏi lắm. Ta sẽ cắt bọn chúng ra, nên trông chờ vào sự giúp đỡ của em đấy.”
“Vâng!”
Tôi nắm lấy thanh kiếm thánh trong bàn tay phải, chạy tới và lao vào đám goblin.
Trong khi bay vào, tôi nắm chặt mặt của con goblin đầu đàn, bóp nát nó, cùng lúc khi tôi đáp xuống tôi chém chúng với thanh kiếm.
Hai cái đầu cùng nahu rơi xuống.
Ngay lập tức, một trong những con ở gần tôi la lên với cái giọng kì lạ nên tôi nhổ vào mắt để khiến nó mù đi, và với khoảng trống tạo ra bởi nao núng, tôi chém nó làm đôi từ đầu đến chân.
Cơ thể tách ra làm hai phần theo chiều dọc và lợi dụng sơ hở đã được hình thành tôi liền đâm xuyên qua tim con đứng đằng sau.
“Gieee!!”
Con goblin lẻn ra đằng sau tôi vung một cái chùy của nó.
Tôi đổi tay mình thành rồng và làm cú chặt ngược tay.
Cái chùy gỗ và bàn tay tôi va
chạm với nhau.
Với một chút sức mạnh, cánh tay tôi chiến thắng một cách áp đảo.
Thấy
vũ khí của mình bị phá hủy, mắt của goblin trở nên run sợ và tôi đâm ngón trỏ vào đso.
Nó dễ dàng xuyên qua nhãn cầu ngay cả não luôn.
Với điều này chúng tôi đã hạ được sau con.
Mặc dù mọi chuyện đều êm xuôi đến bây giờ, dường như một nhóm goblin không phải để trưng
Bằng ánh mắt chúng lập tức bao quanh bốn phía tôi.
Nhũng con mà tôi đã hạ gục chỉ dùng vũ khí bằng gỗ, nhưng bốn con này lại cầm thứ gì đó trông như
kiếm gỉ sét.
Một là chúng lượm được
hai là cướp bóc.
Một hay hai bây giờ không quan trọng.
Cả bốn con cùng lao vào tấn công tôi.
Ngẫm lại thì có vẻ bọn chúng có trí khôn.
Liếc sơ qua, không một lối thoát nào dành cho tôi, đây là một tình huống mà ngay cả một bậc thầy về kiếm cũng phải chật vật.
Tôi canh thời gian và lộn nhào vào lúc đó.
Với cơ thể này, tôi có thể dễ dàng nhảy cao hơn những con quái vật với cái đầu nhỏ bé chỉ cao 130 cm này
Bỗng nhiên mục tiêu ban đầu của mình biến mất, không dừng lại được, đám goblin va vào nhau
Mặn dù đã tránh đâm chính đồng bọn
nhưng chúng vẫn phải hứng chịu cơn đau từ pha hun đất của mình.
Đây không phải mức độ có sơ hở được.
Đúng hơn là không có gì ngoài sơ hở cả.
Tôi nhanh chóng chém hết bọn chúng.
Nhìn qua phía Irenu.
Có hai con goblin đã bị hạ bởi em ấy.[Tl note: ban đầu có ba con nhưng tôi nghĩ tác giả đánh máy nhầm]
Vừa mới nãy đầu của chúng bị xuyên qua bởi mũi tên có vận tốc cao.
Bằng điều này, chỉ còn lại hai con.
Nhưng khoảng cách đã bị rút gọn rất nhiều, Irenu không còn cách nào khác ngoài dùng kĩ thuật đá của mình.
Đám goblin bị chia thành hai phía trái và phải để dễ dàng giải quyết.
Điều này, khá tệ nhỉ?
Tôi lấy cái chùy từ chỗ xác chết và la lên.
“Em xử lí bên trái nhé.”
Em ấy gật đầu đồng ý, và rồi tôi dùng hết sức ném cái chùy đang cầm vào con goblin bên phải.
Cái chùy bay đi với vận tốc cao và đam xuyên đầu của con goblin, phát ra âm thanh đau đớn.
Irenu thì dùng con dao ở đôi giày của mình để cắt cổ họng của đám còn lại.
Cả hai chúng tôi không bị thương gì nghiêm trọng, dễ dàng hạ gục đối thủ của mình.
“Làm tốt lắm.”
“Chủ nhân vất vả rồi.”
“Ta thắc mắc nãy giờ rồi, nhưng sử dụng cung có thủ thuật gì à?”
“Không ạ? Ah nhưng em có thể sử dụng cung tên ma thuật nên…”
“Em có thể xài ma thuật?”
“Vâng, mặc dù chỉ giới hạn trong cung tên ma thuật. Đẩy nhanh vận tốc bằng ma lực, tên gió, tăng sức xuyên phá, tên đất. Em còn có thể dùng tên lửa và tuyết nữa.”
Hiểu rồi, từ hôm qua đến giờ em ấy sử dụng tên gió à.
Bở vì tôi dường như cũng có ma lực, trong tương lai tôi có thể học ma thuật cũng nên.
Quanh đây, ma thú chỉ toàn là goblin , với tâm trạng đang tốt tôi bắt đầu thu thập móng goblin.
Hiện giờ đang là mùa sinh sản của goblin, nên việc tìm ra chúng không có gì khó khăn cả.
Lúc chúng tôi có thể nghỉ ngơi, Irenu lên tiếng.
“Chủ nhân, em có chuyện muốn nói với ngài.”
“Nói đi”
“Ngài có biết saikuropusu không ạ?”
“Ah, cái loài mà có một mắt hả? Ta ghét thứ đó.”
“Sao vậy ạ?”
“Nó rất bạo lực và không bao giờ quan tâm đến những ai mà nó tấn công. Sao đọt nhiên em hỏi về nó vậy?”
“Không có gì đâu ạ, nó chỉ là câu hỏi bâng quơ thôi….”
Irenu hơi cúi đầu xuống.
Vì một số lí do nào đó mà tâm trạng của Irenu có vẻ kì lạ
“Ah, ta hiểu rồi. Kẻ đã tấn công ngôi làng của em là một con cyclop phải không?”
“………..”
Em ấy nhớ lại chuyện gì và lúc đó à?
“Em biết đấy, em, em đang cố gắng quá nhiều rồi đấy. Khoảng thời gian mà em chịu đựng, em nên trải lòng mình ra. Một cô gái 14 là một sinh vật luôn nhí nhảnh, có ước mơ và có cho mình một tình yêu nữa. Ít nhất thì ở đất nước ta, nó giống như vậy. Nên nhớ đừng gượng em bản thân nhiều quá, cứ làm nhũng gì mình thích nhé.”(Dâu: câu cuối là “Just remember to leave some leeway for yourself” có nghĩa give some freedom to act)
“Chủ nhân…”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Irenu.
Sự từ chối tôi cảm thấy ban đầu đã biến mất không còn dấu vết.
Có vẻ như cảm thấy thoải mái nên em ấy chấp nhận nó.
Tôi chỉ ve đầu em ấy.
Nó rất mượt mà và nhìn như những sợi chỉ vàng óng ánh vậy.
Cảm giác này thật tuyệt.
Tôi chỉ muốn an ủi em ấy nhưng kết cục bàn tay tôi được chữa lành.
“Tóc em có kì không?”
“Không một chút nào. Ta nghĩ nó rất đẹp. Thứ kì nhất là.”
Giữa mái tóc ấy, lộ ra, tôi chạm vào chỗ nhọn của đôi tai em ấy.
“Haa,auu………”(Dâu: ai đó gọi 113 đi)
Irenu phản ứng một cách thái quá.
Có phải là em ấy ngạc nhiên hay là do đôi tai nhạy cảm này?
Nghĩ đây là thí nghiệm trên loại elf, tôi tiếp tục chọt vào đầu tai của em.
“Kufun-, ya-, wa-, chủ-, chủ nhân!?”
“………”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
“Uuu-, auu-“
Má của Irenu trở nên ửng hồng.
Có vẻ như em ấy cảm thấy phiền phức.
Đành vậy thôi, tôi dừng lại.
“Ah, ngài… dừng lại rồi….”
Vì một số lí do nào đó mà em ấy làm gương mặt tiếc nuối.
Nếu là như vậy, thì ta sẽ tiếp tục trêu chọc em .
“Auh-, hau-!”