Jyaryu Tensei

chương 14 : tôi chỉ muốn trở thành một bậc đại hiền nhân…

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là phòng đơn.

Chỉ có duy nhất một chiếc giường.

Tuy nhiên sẽ có hai người nằm trên chiếc giường đó.

Tại sao tôi không chọn giường đôi hay hai chiếc giường và thay vào đó là một chiếc giường? Đó là vì…

“Chủ nhân, em sẽ ngủ trên sàn, được không?”

“Không, em sẽ ngủ trên giường.”

“Vậy còn chủ nhân thì….?”

“Cũng trên giường luôn.”

Em đang nghĩ cái gì vậy, tự nhiên lo lắng là sao, Irenu?

Em thấy đấy, em sai rồi… Em hiểu lầm sự việc theo hướng kì lạ rồi.

Ngay cả khi anh nói chúng ta sẽ ngủ chung thì anh vẫn không đề cập đến việc tình dục đâu.

Chúng ta thật sự chỉ ngủ cùng một giường thôi.

“Em không chắn mình có thể làm tốt hay không… Nhưng em sẽ cố gắng hết sức!”

“Un, sai rồi, em có thể đã hiểu lầm rồi?”

“Vậy…”

“Việc ta đi ngủ cùng nhau sẽ giúp em làm quen với việc ở cạnh đàn ông. Sau cùng thì ta sẽ không động một ngón tay đến em đâu”

“Là… như vậy ạ….”

Em ấy làm vẻ mặt như tận thế sắp đến vậy.

Em ấy có thể hạnh phúc như là kị sĩ rồng trong Sekai no owari vậy.

Irenu có vẻ xem tôi là một người thánh thiện vì đã chữa khỏi bệnh cho em ấy.

Mặc dù tôi là người gần như thuộc chủ nghĩa khoái lạc.

Một người đàn ông trưởng thành và một người thuộc chủ nghĩa khoái lạc, có thể bị dễ dàng lẫn lộn với nhau. [Tl note: cả hai từ này có cách phát âm giống nhau.]

Dù sao thì nếu mối quan hệ của chúng tôi cứ phát triển như thế này thì tôi sẽ gặp rắc rối mất.

Tôi phải giúp em ấy làm quen với đàn ông nhanh và để em ấy đi.

“Không cần gượng ép bản thân để chạm vào ta hay bất cứ thứ gì, nếu thấy không ổn thì em có thể rời khỏi giường. Hãy lam theo ý thích của bản thân.”

Chúng tôi tắt đèn và cùng nhau lên giường.

Bởi vì mặt của Irenu hướng về phía mình, tôi cảm thấy hơi ngượng nên quay lưng lại với em ấy.

Thời gian không ngừng trôi.

Có phải do mệt mỏi hay là đói bụng mà tôi có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt ở cạnh mình.

Trong khi không làm em ấy thức giấc, tôi rời khỏi phòng và đi vào thành phố ban đêm.

---------------------------

Kể từ khi trở thành con người, có một thứ gì đó khiến tôi cực kì khó chịu.

Điều gì đó đã thật sự thay đổi lúc tôi còn là Ác long.

Sự thèm ăn và sự ham muốn.

Khi còn là Ác long, chỉ uống nước là đủ sống trong nhiều tháng thi thoảng ăn trái cây là quá đủ đối với tôi.

Tôi không cần thịt và không bao giờ nghĩ đến chuyện ăn nó dù chỉ một chút.

Tôi cảm thấy mình như một chiếc xe lai cực kỳ hiệu quả.

Khi trở thành con người, cảm giác đói bụng của tôi lâu lâu bất chợt ập đến.

Bụng của tôi cứ réo miết và khá là phiền phức.

Nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng.

Nếu tôi có thể đánh chén một núi thức ăn, không phải là rất tuyệt sao.

Vấn đề thật sự ở đây là sự ham nhiều một cách bất thường muốn của tôi.

Khi còn là rồng tôi cứ như là một hiền nhân ở ẩn trên núi và không có bất kì ham muốn nào cả.

Sage time 24/7 luôn [ Tl note: sage time là một khoảng thời gian của người đàn ông sau khi “ấy” trong tiếng Nhật. Trong y học gọi là giai đoạn

trơ ì, sau khi đạt cực khoái họ không có cảm giác hứng thú từ việc

kích thích cơ quan sinh dục. Dù vậy sage time trong những bối cảnh thông thường được dùng để đề cập đến những người đàn ông sẽ đồng ý với mọi thứ sau khi lên đỉnh.]

Nó kiểu kiểu như vậy đó.

Tôi không cảm thấy hứng lên một tí nào, đôi khi tôi thấy phụ nữ ở truồng đi bơi từ trên trời nhưng tôi lại nhẹ nhàng bảo họ là “ Đừng để bị cảm, Ojousan.”

Đó là cho điều mà tôi chưa bao giờ gặp phải một lần.

Nói cách khác tôi gần như là một thưc thể hoàn hảo.

Và bây giờ thì nó như thế nào hả?

Nó giống như là tôi trở lại những ngày đi đến trường trung học vậy.

Không nó còn tệ hơn nữa.

Ngay cả khi chỉ có một người phụ nữ gợi cảm đi ngang qua, tôi cảm giác như ôm hôn người ta từ đằng sau.

Nếu là như vậy không phải tôi là một tên biến thái sao?

Tôi khá là sợ bản thân mình.

Sự thật là nó cũng hơi nguy hiểm một lúc trước đó

Mặc dù nói là mình sẽ không chạm đến em ấy dù chỉ một lần nhưng tôi lại thấy muốn hiếp em ấy cả chục lần mà không nói trước.

đáng thương…

Tất cả đều là do sự ham muốn này, chết tiệt.

Tôi không thể bay trên trời. khả năng chiến đấu giảm sút, tôi có thể chịu được.

Nhưng, nhưng

tôi không thể điều khiển cái cảm giác ham muốn này và thật sự không vui chút nào.

Ham muốn mãnh liệt như thế này là vấn đề cực kì đáng lo ngại.

Đa số những người tuyệt vời thường thất bại bởi vì phần dưới của họ.

Những giáo viên đã trở nên thất nghiệp bởi vì lí do đó.

Nhưng cả khi như vậy thì việc thiến họ thì có hơi.

Vậy phần kết luận chỉ có một.

Để bảo tồn hình tượng của chính bản thân và sự trong trắng của Irenu, tôi chỉ cần giải phóng sự khó chịu của mình một cách vừa phải.

Bởi vìn điều đó, tôi đi đến

của hàng mà tôi đã điều tra trước đó.

Tôi dừng lại một lát trước của hàng tên “Bữa tiệc của thiên sứ”.

… nó cũng như vậy khi tôi còn là một nhân viên.

Trong khoảng thời gian tôi nhận lương, tôi thường lui tới những nơi có những người phụ nữ chuyên nghiệp.

Và trên hết tôi là một ODN(Oppai Daisuki Ningen)[TL: những người thích ngực bự.], nên tôi đến quán rượu nơi dành cho việc đó, bởi vì bọn họ có rất nhiều.[ TL note: có vẻ ảnh đang nhắc đến quán rượu oppai, tôi đã đến đó trước đây, khá là thú vị đó.]

Có cảm giác như mình đã quay lại khoảng thời gian lúc đó.

Tôi mở cánh cửa ra.

-------------------

Tôi rời khởi cửa hàng sau hai giờ, và chạy tới nơi khác.

Có vẻ tôi đang có một sự hiểu lầm không hề nhẹ.

Nếu tôi giải phóng một lần, tôi sẽ đi vào trạng thái hiền nhân.

Tôi đã tưởng rằng như vậy.

ngu ngốc 100%

Đúng hơn là nó đã trở thành câu châm ngôn của KaOpaebisen, rằng “ một khi đã bắt đầu ăn thì bạn sẽ không thể ngừng lại được”, tôi đã choi qua nhiều và giờ không thể dứt ra được.

Nó giống như là ngòi nổ bị bắt lửa.

Tôi tấn công cửa hàng tên “Mật ẩn thống khoái” tiếp theo không một chút do dự.(Dâu: từ mysterious climax bác nào dịch hay hơn không?)

Và rồi hai giờ sau đó, tôi tới một của hàng khác nữa.

Nó là một nhà thổ nơi bạn có thể chơi với Á nhân ở một trong những căn phòng mà họ đã chuẩn bị sẵn futon.

Nơi này được gọi là “Những tiên nữ gợi cảm”

Kiến trúc của Guizado có nét tương đồng với Châu Âu trong quá khứ.

Nhưng vì một vài lí do, nơi này có những gia vị của Nhật bản kết hợp với nhau ở khắp mọi noi.

Cửa phòng thì lạo cửa trượt, sàn nhà thì là tatami, và giường thì không phải là giường ngủ mà là futon.

Trong căn phòng có diện tích khoảng 8 tấm tatami, có một bức thư pháp treo trên tường, hoa được cắm trong cái bình bằng đất được sắp xếp bên trong và một mùi hương thoang thoảng khắp phòng.

Điều này khiến tôi thư giãn.

Nó khiến tôi nhớ đến Nhật Bản.

“Thứ lỗi.”

Giọng nói đến từ cái cửa trượt.

Người nhân viên nói điều đó có vẻ là một Dark elf tràn đầy sức sống vừa mới vào làm ở đây.

Bởi vì cô ấy còn khá là tươi, là điều tôi được bảo, nên tôi quyết định yêu cầu cô ấy.

Mở cánh cửa ra, một người phụ nữ mặc chiếc đầm babydoll hết sức khiêu gợi xuất hiện.

Cơ thể của cô ấy tuyệt vời đến nổi đủ để khiến tên ODN như tôi câm nín và gương mặt của cô ấy…… CÁI GÌ?

“Cảm ơn vì đã yêu cầu tôi. Tôi là dark elf, Sumira.”

“Tai, sao… cô, ở đây,…?”

“Ara, anh là…”

Khi hai ánh mắt của chúng tôi bắt gặp nhau, cả hai người khựng trong vài giây.

Chúng tôi khôn phải là bạn.

Chúng tôi chưa nói chuyện với nhau lần nào.

Nhưng, ít nhất chúng tôi cũng biết mặt nhau.

Bởi người phụ nữ tuyệt vời này là món hàng đầu tiên ở buổi đấu giá nô lệ lúc trước.

“Cô, không phải cô là của tên gấu trúc… không phải, nô lệ của tên nhà giàu.”

“Phải, dưới mệnh lệnh của người đó, tôi sẽ làm việc ở đây kể từ hôm nay.”

“Ah~điều đó được à?”

Để nô lệ của mình làm gái bán hoa.

Có phải nó là những hành động bí ẩn của họ không.

Nhưng, nếu tôi nghĩ về chuyện đó, thì sẽ an toàn hơn là cùng nhau đi săn quái vật.

Và nếu như bạn gửi nô lệ đến dungeon, bạn sẽ không bao giờ lo mình sẽ chết.

Đó là lí do tại sao họ được bán với giá rất cao.

Đó là suy nghĩ của tôi, nhưng có vẻ là chuyện đó cũng có điều kiện.

Những kẻ buôn nô lệ làm điều đó là trái pháp luật, và…

“Nếu chỉ giới hạn với những nô lệ mà không có dấu ấn thì chuyện đó là khả thi.”

Hiểu rồi, nếu một khách hàng thấy mùi của người khác trên người của mình thì nó chắc chắn sẽ khiến họ thất vọng.

Nó có cảm giác như bạn đang mượn nô lệ của người khác vậy.

Dù vậy tôi cũng không quan tâm lắm.

“Vậy, chủ nhân không đặt dấu ấn nô lệ lên cô là bởi vì hắn đang dự định để cô làm ở đây hả?”

“Có thể là như vậy.”

“… Co không nghĩ đến việc chạy trốn à?”

“fufu.”

Sumira chỉ trả lời với nụ cười trên môi.

Có vẻ như tên gấu trúc đó không phải là ngu ngốc, có vẻ hắn đang che giấu cái gì đó dưới tay áo của mình.

Hay đúng hơn là kẻ mà không che giấu thứ gì dưới tay áo là một kẻ ngốc.

Trong khi nghĩ điều đó, chiếc đầm babydoll từ từ rơi xuống sàn nhà.

Cô Sumira, người đang khỏa thân, dường như chẳng có một chút xấu hổ nào.

Ngược lại, đang có một nụ cười đầy quyến rũ trên môi cô ấy.

“Đây là chuyện giữa anh và tôi, tôi khá hứng thú với anh đấy. Giờ, ta hãy thỏa mãn con tim của mỗi người nào.”

Tôi lặn xuống bãi biển đầy đê mê trước khi kịp nhận ra.

--------------------------

Với sự giúp đỡ của Sumira ngọn lửa ham muốn của tôi cuối cùng cũng được dập tắt an toàn.

Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời theo nhiều cách.

Nó tuyệt như thế nào à? Thật khó để tôi có thể diễn tả bằng lời.

Bên ngoài, mặt bắt đầu mọc.

Mặc dù mặt trời chỉ mới mọc nhưng có rất nhiều người tấp nập mua bán trái cây.

Khi tôi mua thử một trái và tôi rất sốc.

Số tiền còn lại mà tôi có là…. 500 rize!?

Trong một đêm 60.000 rize đã bay hơi.

Tôi…tôi…

Tôi thất vọng chóng hai tay hai chân trên đất.

Người bán trái cây nhìn tôi như một kẻ làm phiền.

“Này, anh bạn, anh đang cản trở công việc của tôi đấy.”

“Im đi…”

“Vậy tôi sẽ cho anh dùng chỗ đó, nên hãy mua trái táo đi.”

“… bao nhiêu vậy.”

“500”

“Mắc vậy!’

“Nó là hàng cao cấp mà. Nếu anh nghĩ tôi đang lừa anh thì thử một trái đi.”

“Anh đang tuyệt vọng à, tên ngu ngốc này!”

Cảm giác như mình bị lừa, tôi đưa cho người đàn ông số tiền cuối cùng của mình.

Và trái táo giống y hệt những trái táo khác mua ở những chỗ khác, tôi cắn thử một miếng.

Tôi đã bị lừa.

Tôi đã trở nên rỗng túi.(Dâu : thật sự thì ông này chỉ cần khóc một chút thôi đã trở thành đại gia rồi vậy mà ngu đến nỗi của mình không chơi lại chơi của người ta, hết biết :v)

Truyện Chữ Hay