Jyaryu Tensei

chương 01: thực thể mạnh nhất có thể tiêu diệt quỷ vương và anh hùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Vân Lãng

Edit: Kuroinu

Lưu ý 1: Trans Eng cũng là newbie (người mới) nên bản dịch này chỉ đạt được tầm 70% chính xác về mặt nội dung.

Lưu ý 2: trong chương có lẽ sẽ có vài đoạn mọi người không hiểu. Nói thật, thậm chí bên Eng họ còn bình luận là đọc khó hiểu. Mong các bạn chịu khó, nếu các bạn có góp ý hay ý kiến nào thì bọn mình sẽ nhận để giúp bản dịch hoàn thiện hơn.

"{...}" là phần tự vấn của nhân vật.

=========================

Bản hợp đồng lần nữa phải soạn lại từ đầu từ lúc nhận được phản hồi từ cấp trên, nên tôi đã bỏ nó vào máy xé giấy và khởi động máy tính để có công cụ soạn thảo văn bản.

Tôi đang làm việc tại một công ty mà bạn sẽ tìm thấy ở bất cứ nơi đâu có con người hiện hữu. Nội dung công việc của tôi tập trung chủ yếu vào bộ phận bán hàng.

Tôi nhìn vào bảng báo cáo kết quả bán hàng của tháng được dán keo dính vào bức tường đầy những vết ố vàng kinh tởm.

Với biểu đồ cột biểu thị cho năng suất làm việc; tôi hiện tại đang đứng thứ hai. Chỉ có một sự khác biệt "nhỏ" giữa tôi và người đứng đầu.

Và: "Thế à? Tổng doanh thu của tháng này là khoản bao nhiêu?" - đó sẽ là câu nói đầu tiên mà ông chủ của bạn sẽ phun ra khi nhìn thấy một bảng báo cáo kết quả như vầy; ông ấy sẽ chẳng thèm liếc bạn một cái nếu bạn xui xẻo bị ốm và rơi xuống vị trí thứ 3. Nên tôi cảm thấy chả có vấn đề gì cả khi xếp ở vị trí này, mà nếu có đi nữa thì đúng vậy; tôi thấy khá là tiếc khi không thể nhận được "phần thưởng khi đứng nhất" vào tháng này.

Tôi cố gắng để đứng lên và đi rót một ly caffe với cảm giác choáng váng dần hiện rõ, tôi bỗng chạm mặt một "con thú" với chiếc bụng quá cỡ... ... con thú sáp lại và vô cớ thúc vào vai tôi như thể đó là vô ý.

(Vân Lãng: WTF? "skimp"? Thật sự??)

(Kuro: để là “Súc vật” thì sao ? ai cho ý kiến đi >.<)

Người đồng nghiệp láng giềng ngồi bàn đối diện sở hữu khả năng thay đổi khuôn mặt nhanh như lật sách đã xuất hiện!

"Thế nào, ***-kun? Cậu đã nghĩ mình sẽ lại thắng và đứng đầu bảng báo cáo kết quả của

tháng, đúng chứ?"[note2630]

(Vân Lãng: thật ra nó được dịch thô là: "Theo quy ước đã sửa đổi, thì cậu sẽ phải viết lại từ đầu, đúng chứ?")

Hắn không phải là kẻ đầu tiên làm cái khuôn mặt như vậy tôi cho tôi xem.

Như những gì bạn đang thấy; tôi có hiệu suất làm việc không thể chê trách nhưng tâm trạng của tôi vào lúc này không được tốt cho lắm.

Nếu bạn phàn nàn với tôi rằng kết quả trong công việc không như những gì bạn mong muốn và bạn ước gì thời gian có thể quay trở lại; thì bạn sẽ đứng chôn chân ở đó khá lâu trước khi bạn giác ngộ cái gọi là "thực tế" một lần nữa.

"Có chuyện gì vậy? Khuôn mặt của cậu trông khá là xanh xao đấy. Cậu chắc mình không sao chứ?"

"Không.... tôi cảm thấy ổn cả."

"Ôi trời! Có lẽ cậu bị thiếu ngủ vì đã thức thâu đêm liên tục trong vài ngày."

"C-Chắc vậy."

Bạn sẽ phải tiêu hao một lượng calo rất lớn nếu bạn có ý định buôn dưa lê với tên này. Nếu bạn giả bộ tỏ ra cảm thấy lúng túng thì một nhân viên đủ "tốt bụng" nào đó đi ngang qua sẽ giải vây giúp bạn.

"A? ***-san, anh không sao chứ?"

Yosh! (Ngon!)

Người tiến đến và đỡ tay tôi là một nhân viên nữ tên là Minamino. Cô ấy rất nổi tiếng trong công ty vì có một diện mạo lộng lẫy và ngoại hình cân đối thu hút ánh nhìn, thế nhưng ngay cả khi bị tấn công dồn dập bởi mấy con dê già lẫn trẻ quanh đây; thì cô ấy vẫn dư sức phản đòn rồi quay họ mòng mòng như quay dế.

Nếu thằng cha lãnh đạo (trưởng phòng) bắt gặp tình huống thân mật giữa tôi và cô ta vào lúc này thì bảo đảm ông ấy sẽ cho mời tôi lên văn phòng của ổng để "toạ đàm" ngay lập tức, có lẽ tôi sẽ nhận được những câu hỏi kiểu như vầy:

"A hừm, tôi nghe nói gần đây cậu khá là quen thân với Minamino?"

"À mà cậu không nên vướng vào "tình yêu chốn công sở" đâu đấy nhé, tiền đồ của cậu sẽ bị cuốn trôi theo nó... bla... bla"

"Sao? Cậu là gay ư?"

"... ...Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi!"

(Vân Lãng: khắm! :v)

Tôi cố dùng sức bả vai để đẩy gã đồng nghiệp béo ú ra xa trước khi chiếc miệng đầy dầu mở ấy chạm vào mặt tôi. Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định; đó là tựa nhờ vào Minamino và rời đi cùng với cô ấy.

=========================

Khi tôi bước đến nơi mà tôi cũng chẳng biết là chỗ quỷ quái nào thì Minamino bỗng đưa ra câu hỏi đầu tiên dành cho tôi kể từ khi chúng tôi chào hỏi nhau vào ngày công ty cắt băng khánh thành.

"***-san, anh có biết cửa hiệu nào có tên là Diva không?"

"Đó là tên một club được mở ra nhằm trao đổi mọi thứ về rượu."

"... ... Đúng như anh nói, nhưng trên thực tế có quá nhiều biên lai cho Diva Culb bị ghi đè dưới mục chi phí được trích ra khi giao dịch với các đối tác tiềm năng."

"..."

"..."

"Xin lỗi... tôi không thể giúp gì cho cô cả."

Tôi chắc chắn sẽ đến thăm quan cái nơi gọi là Diva Culb (Cây cọ nhúng nhảy) này trong khoảng thời gian sắp tới, nhưng trước đó tôi cũng cần phải suy nghĩ lại về những chi phí có thể phát sinh khi đến đó.

"A, không sao đâu. Là lỗi của tôi khi đề cập đến chuyện này."

"Cảm ơn cô. Về đoạn đường tiếp theo, ừm, tôi có thể tự đi đươ..."

"Oh, hãy nói về các lĩnh vực mới mà công ty dự định phát triển, còn có... bla... bla"

Khi tôi cố gắng để có khoảng không gian yên tĩnh cho riêng mình thì quý cô duyên dáng Minamino bỗng cắt ngang lời của tôi và tự tổ lái câu chuyện sang một hướng khác.

"À vâng, dòng cổ phiếu nội địa không có nhiều biến động lớn trong quý này... ...tôi nghe đồn anh đã chia tay với bạn gái vài ngày trước?"

Wow, cô ấy nghe được điều đó từ đâu? Tôi đoán những đồng nghiệp của tôi chính là thủ phạm, có lẽ nó được rò rỉ bởi tên mập. Nhưng chẳng sao cả.

"Phải... cô ấy là một phụ nữ cuồng trứng chiên. Mọi chuyện đều tốt đẹp trong khoảng thời gian dài, nhưng tôi bỗng nhận ra nước chấm mà cô ấy pha chế ra dường như có điểm gì đó là lạ... và chỉ với một cuộc tranh luận nhỏ; nó bỗng chốc hoá thành "chiến tranh lạnh", sau đó chúng tôi nói lời tạm biệt nhau."

"T-Thật đáng tiếc, chỉ vì một điều như vậy... ..."

"Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi muốn nếm thử món trứng chiên ăn cùng nước sốt một lần sau vài tháng liên tục "uống nước chấm"; cô ấy thu dọn mọi thứ và bỏ đi ngay ngày hôm sau."

"***-san, tôi nghĩ rằng nó cũng không phải là điều gì đó quá xấu... tôi cũng chọn nước chấm (nước tương lên men từ đậu nành) cho món trứng chiên."

"Cảm ơn cô vì đã an ủi."

Sau khi chân thành cảm ơn cô nhân viên nhiệt tình Minamino một lần nữa, tôi chào tạm biệt cô ấy và hướng đến Phòng Giám đốc.

=========================

Giám đốc chễm chệ ngồi vào chiếc ghế co dãn đến độ nó "nuốt" hơn 1/2 ông ấy vào miệng mình trong nháy mắt.

Trong khi chăm chú xem One Seg [#] bằng cả hai tay, ông ấy ngước nhìn tôi một giây và ngay lập tức chuyển tầm nhìn vào chiếc điện thoại thông minh. À, nó đang phát sóng trực tiếp trận đấu bóng chuyền tại công viên nước Koshien; vận động viên mà tôi yêu thích cũng góp mặt trong trận đấu đó.

"Đó là về người phụ trách hợp đồng đối tác với Diva Culb, có vài lỗi khó hiểu xuất hiện trong khâu biên nhận vốn và lãi được khứ hồi."

"... ..."

Với cách đi thẳng vào vấn đề, tôi có thể thấy được khoé mắt của ông ta thoáng giật giật. Thông thường với loại phản ứng này; thì bạn sẽ không nhận được câu trả lời phù hợp với mong đợi của mình.

"Nhân tiện, năng xuất làm việc của anh dường như sa sút thảm hại trong tháng này?"

"Không, đó là vấn đề về việc giới hạn sức khoẻ cho phép."

"Anh đang nói dối, thực chất anh không hề có lấy một xíu động lực nào cả, nó hiện rõ trong mắt anh... nó như mắt một con cá chết ngoài chợ!"

"Oh, đó là một cú đáng tiếc giành cho Tatsuhiko! Đúng vậy không?"

"Tatsuhiko làm sao cơ?"

Vận động viên bóng chuyền nhà nghề bán chuyên Tatsuhiko đã để lỡ một cú đập bóng giành điểm hit trong hiệp; quả bóng lăn ra khỏi vạch sân ngay sau đó trong tiếng "Ồ!" tiếc nuối của khán giả và vị trọng tài thổi còi thay đổi đội phát bóng.

"Cậu đã làm gì vậy, Tatsuhiko? ぉ お お お お お ぅ !?"

(Vân Lãng: :v :v :v ) (Kuro: Bên Eng để tiếng Nhật :v)

Chậc! Với tình hình hiện tại, đội của họ có nguy cơ mất đi chiếc cúp. Và điều tồi tệ hơn là họ sẽ phải chịu đựng sức ép tâm lý trong toàn bộ thời gian trước khi trận đấu kết thúc.

"Yosh! Tatsuhiko có thể dứt điểm trận đấu bằng cú phạt đền này!"

"... KHÔNG~ nó đã ra ngoài vạch ghi điểm!!"

Tôi tự giác đứng lùi lại trước người giám đốc đang sở hữu cho mình cái đầu nóng. Và nói ra ý định của mình trước khi đến đây.

"À, ừm, tôi muốn thay đổi bộ phận công tác."

Tôi muốn hưởng thụ một cuộc sống dễ thở hơn. Bạn sẽ có cho mình một lý tưởng tốt đẹp khi muốn tìm một công việc; theo đó, việc không cần phải tăng ca thường xuyên và có phúc lợi thoả đáng cũng như mức tiền lương cao là những hạng mục hàng đầu mà bạn chắc chắn sẽ hướng tới.

{... ... Đó là lí do làm cho rất nhiều những giấc mơ trên thế giới này tan vỡ.}

Sau đó, bạn sẽ cần kiếm thật nhiều tiền nhất có thể và gửi chúng vào sổ tiết kiệm. Nhưng bạn chỉ có một cách hái ra tiền đó chính là vắt khô bộ óc của mình trong khi nài lưng ra mà làm việc.

{Dì của mình là một minh chứng thuộc type người sống dành dụm...}

=========================

"Cảm ơn vì đã luôn ghé qua, ***-san. Vâng, hi vọng anh sẽ gặp may mắn với nó."

Tôi biết sác xuất để tôi có thể trúng được giải nhất còn thấp hơn sác xuất mà tôi có thể tử vong trong một ngày. Tôi biết là thế nhưng tôi vẫn mở ví của mình ta và mua nó. Đó lí do tại sao giấc mơ của tôi vẫn còn nguyên vẹn cho đến tận bây giờ.

Tôi đã truy cập vào giao diện wed này hơn một trăm lần.

(Vân Lãng: ngồi ngẫm 5 phút mới nghĩ ra main đang đề cập đến việc mua vé số trực tuyến trên mạng) (Kuro: đọc là biết nó mua vé số :v mà ko nhờ chú tui cũng ko hiểu nó mua bằng gì -_-)

Vâng, sau khi quẳng vấn để này ra sau đầu, tôi bỏ điện thoại vào túi quần và nhận ra mình đã đứng trước vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.

Khi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, tôi bắt đầu ra lệnh cho đôi chân của mình hoạt động một cách nhịp nhàng chậm rãi.

Vào thời điểm ngay sau đó, tôi chợt nghe thấy tiếng động cơ vô cùng ồn ào; dường như nó đang hướng về phía tôi.

"-Huh?"

Hey, đợi đã! Cái quái...

Hai chấm màu đỏ sậm sáng chói một cách nhức mắt bỗng xuất hiện, và chúng đang dần được phóng to ra.

Những gì mà tôi có thể thấy được... ... đó là một cặp đôi trai gái có thể là vợ chồng hoặc chỉ đơn giản là bạn tình đang ngồi sau tay lái.

Người thiếu niên đang điều khiển vô-lăng bằng một tay trong khi trao đổi "răng môi" với người thiếu nữ trẻ tuổi. Họ không hề chú ý tới tôi vì họ đã lạc ở đâu đó trong "khu vườn màu hồng” mà chính họ tạo nên... có lẽ là vậy.

"Wow!?"

Trong khi chưa kịp bất ngờ với giọng nói kì cục mà bản thân chợt phát ra, thì tôi đã rơi vào một vùng không gian tối tăm và lạ lẫm. Không tốt!... Có thể tôi đã chết.

Dù bạn có nghĩ gì đi nữa, thì điều này đã diễn ra quá nhanh và tôi đã không hề có một cơ hội để tránh thoát.

{... ...Không thể lý giải nỗi... cuộc sống này... thật vi diệu... wow...}

◇ ◆ ◇

"—"

"—?"

"—-. — .———."

"——?"

"–.?"

"–—.?"

"—--—- .———-."

"—."

"... ... ..."

"... ... ... của sức mạnh..... dùng để..... các giác quan..... ...nên có thể hiểu là..."

{Eh?!}

Tôi đã mơ về một điều gì đó mà hiện tại tôi đã quên khuấy đi mất.

Những câu thoại kì lạ cứ liên tục xuất hiện và biến mất hệt như một làn khói trắng.

Nhưng thật khó khăn khi tôi hầu hết không thể hiểu chúng có ý nghĩa gì.

Điều quan trọng ngay lúc này đó chính là tôi không thể mở đôi mắt của mình theo phản xạ cơ thể.

{Và... mình đang ở đâu?}

=========================

Có vẻ như tôi đang ở trong một cái hang động với độ ẩm vô cùng thấp.

Ánh sáng trắng lờ mờ xuất hiện khi tôi di động tầm mắt.

Đó chắc hẳn là lối ra.

Tôi là một nhân viên văn phòng phổ biến ở mọi nơi.

Sau khi đặt mua vé số trên mạng, tôi bị tông bởi một chiếc xe hơi khi đi trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.

Mặc dù lối suy nghĩ thường thức vẫn còn ở lại... nhưng tôi không thể nhớ ra tên của mình; cả họ và tên.

... ... ...

Nhưng không sao cả, tôi đã chết và không thể phủ nhận sự thật này.

"Oooooooooo~" (SFX: tiếng ngáp dài)

Khi tôi ra khỏi hang động, thì một thung lũng đập vào mắt tôi.

Dường như tôi đang ở một nơi bị trũng sâu bởi hai ngọn núi liền kề; nơi có thể gọi là hẻm núi.

Ngoài ra, còn có một con sông nằm không quá xa hang động, nước sông của nó rất xanh và trong. Làn nước sáng óng ánh vì nó khúc xạ với ánh sáng Mặt trời và trông vô cùng diễm lệ khi nó kết hợp với khung cảnh núi rừng xung quanh.

".............. ???"

Sự choáng ngợp không kéo dài bao lâu trước khi tôi nhận ra một vài điều bất thường.

Đầu tiên, tầm nhìn của tôi đã rộng mở hơn... chiều cao của tôi đã tăng lên?

Thứ hai, cơ thể của tôi được phủ bởi một lớp vẩy màu bạc? Và... một chiếc đuôi vô cùng dài?

Thứ ba, một sinh vật giống như loài Rồng thường hay xuất hiện trong các bộ phim đang nhìn tôi chằm chằm... ... nó cao tầm hai, không, khoảng mười mét hơn.

"........ Được rồi, bình tĩnh nào."

Trong khi đang tạo dáng chào giống như những Pani [2][note2631], tôi cố gắng mỉm cười và vẫy tay với con Rồng trắng được phản chiếu trên mặt nước. Nó chợt nhe hàm răng sắc nhọn và phát tiếng gầm gừ "Gigowwowo~!"

Phản ứng như vậy là có nghĩa gì? Nó đang cảm thấy đói bụng và tìm được con mồi của mình?

Một sinh vật nguy hiểm như vậy không nên tồn tại trên Trái Đất... khoan đã, đây liệu có phải là một nơi chưa được loài người khám phá trên Trái Đất hay không?... Cơ thể của tôi cũng cảm thấy hơi là lạ.

Vâng, tôi đã vô tình đọc được một mẫu truyện tiểu thuyết cũng có chung tình huống mở đầu y như vậy. Nhân vật chính chết và được tái sinh ở một thế giới khác. Thế nhưng anh ta chết vì bị đột quỵ do quá lao lực trong khi tôi chết vì tai nạn giao thông.

"Giggiwoo Oooo!!"

{Mình nên nghĩ cách thoát khỏi con Rồng trước thì hơn...}

Tôi lùi lại, nhưng con Rồng cũng phản ứng theo từng cử động của tôi.

Ồ không, nó đang muốn chơi trò mèo vờn chuột trước khi xơi tái tôi!

Nhưng bất chợt, con Rồng lại đột ngột biểu hiện ra một khuôn mặt đầy ngạc nhiên.

...Tôi thử nghiêng đầu mình và con Rồng làm theo y chang!

... ... ...

Tôi đã thử vô vàn những động tác ngớ ngẩn ví dụ như nhéo mũi, tự tát mình vài cái và làm mặt chú hề... và con Rồng cũng bắt chước một cách hoàn hảo.

Ít lâu sau đó, tôi nhìn thẳng vào con Rồng và buông lời thở dài: "Ha~ mày có phải là... ?"

Đây là cảm giác gì vậy nhỉ? Nó như thể bạn bị cho ăn đấm bởi một tay boxing quyền anh hạng nặng, tiếp đó là cú nock-out với đòn móc từ dưới quai hàm. Thật là đau!

Tôi đang xúc động mãnh liệt hệt như một đứa trẻ bị kẻ xấu đoạt đồ chơi một cách thô bạo, không, có lẽ tôi đang được "vuốt ve" bởi một con mèo cái hiền lành.

{Và có có lẽ… đôi khi sinh mạng của mình sẽ bị tước đi bởi sự dịu dàng đó.}

======================

Translater Note:

[#] One Seg: nó cũng được biết đến với những cái tên khác như 1Seg hay ワンセグ (wansegu). Nó là tên của một dịch vụ phát thanh và là truyền hình kĩ thuật số vô tuyến phát sóng tại mặt đất với định dạng phát hành và cài đặt dưới hệ thống xử lí của điện thoại thông minh. Nó xuất hiện và thịnh hành ở các nước tiêu biểu đầu tiên như Nhật Bản, Argentia, Brazil, Uruguay, Peru và Philippines. Dịch vụ tiện ích này được đưa ra thử nghiệm vào đầu năm 2005, và được phát hành bản thương mại vào ngày 1 tháng 4 năm 2006. Nó được thiết kế như là một sản phẩm thuộc công trình ISDB-T (*), hệ thống phát sống truyền hình kĩ thuật số tại mặt đất của các quốc gia đã kể trên vào những năm tiếp theo sau đó, vì mỗi kênh được chia thành 13 phân đoạn, nên với việc tách một phân đoạn dư thừa ra khỏi những Kênh được phân chia nội dung phát sóng tương xứng (tín hiệu phát sóng HDTV (**) chỉ có 12 phân đoạn); thế nên đoạn thứ 13 vô tình được chia sẽ cho những người sử dụng điện thoại di động có tích hợp các tính năng thông minh.

Bản thương mại dành cho đất nước Brazil được phát hành rộng rãi vào cuối năm 2007 (bản quyền phát sóng chính thức chỉ được cấp ở một vài thành phố), với sự khác biệt nhỏ so với đối tác Nhật Bản: nó được phát dưới tốc độ định dạng 30 khung hình/giây (truyền hình Nhật Bản nằm trong khuôn khổ 15 khung hình/giây)

(*) ISDB-T international: ISDB-T hoặc SBTVD là tên viết tắt của Sistema Brasileiro de Televisão Digital (Truyền hình kĩ thuật số Brazil); tra Wikipedia để biết thêm thông tin chi tiết.

(**) HDTV: viết tắt của High-definition television (Truyền hình độ nét cao), là một hệ thống truyền hình cung cấp độ phân giải màn hình có độ phân giải cao hơn đáng kể so với truyền hình cung cấp độ sắc nét tiêu chuẩn. HDTV hiện tại là định dạng video tiêu chuẩn được sử dụng trong hầu hết các chương trình phát sóng trên toàn cầu: Truyền hình mặt đất, truyền hình cáp, truyền hình vệ tinh, DVD và video trực tuyến. Để biết HDTV có thể chạy trên những định dạng nào thì xin mời bạn tìm hiểu thêm trên Wikipedia.

Truyện Chữ Hay