"Klopp, Klopp", cùng tiếng ngựa phi nước đại nhịp nhàng vang lên, xe ngựa của nhà Gutenbelt đang di chuyển với tốc độ ổn định.
Có vẻ phước lành hai cô gái nhận được từ lời cầu nguyện bình an của Robert là bầu trời trong xanh và lúc này họ đang băng qua một đồng cỏ bạt ngàn tươi tốt.
“Waa~,Waa~,Waa~, đây là lần đầu tiên em được đi xe ngựa! Nhanh quá!”
Tận hưởng hương hoa thơm ngát trong lúc những làn gió hiu hiu thổi qua tóc mái của mình, Ferris thích thú nói trong lúc thò nửa cả người ra khỏi cửa sổ của cỗ xe.
“F, Ferris! Làm vậy nguy hiểm lắm!”Alicia thấy vậy liền trở nên lo lắng.
Ferris cảm thấy có lỗi khi khiến Alicia phải lo lắng nên cô bé liền ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ của mình. Tuy nhiên, ánh mắt cô bé vẫn không rời khỏi khung cảnh bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô bé thấy cảnh vật thay đổi nhanh đến thế, vì vậy tim cô bé đang đập rất nhanh.
Vệ sĩ của họ, người nữ kiếm sĩ mỉm cười vui vẻ.
“Wahaha, Ojou-sama cứ như là chị gái của Ferris vậy. Tiểu thư trước giờ là người trẻ nhất trong gia đình, nhưng giờ đây khi có một người khác nhỏ tuổi hơn mình, tiểu thư cảm thấy tinh thần trách nhiệm của mình trỗi dậy đúng không?”
“K-Không phải vậy! Chỉ là, tôi cảm thấy mình không thể để Ferris ở một mình được!”
Hai má Alicia nóng bừng.
Bởi thường ngày cô luôn cư xử như người lớn, Ferris đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa cô bé với Alicia được rút ngắn lại khi thấy nét biểu cảm đầy trẻ trung đó của cô.
Alicia sau đó vui vẻ lấy ra cái giỏ tre ở trong đựng một bọc nhỏ. Sau khi cô mở nó ra, thứ đập vào mắt Ferris là những ổ bánh mì kẹp thịt với rau được xếp ngay ngắn.
“Mặc dù hiện giờ vẫn còn hơi sớm, chúng ta hãy cứ ăn đã. Đây là món mà cô hầu trưởng hiếm khi làm, món sandwich đặc biệt của cô ấy!”
“Wa~! Sandwich, đây là lần đầu tiên em được ăn đó!”
Nhìn mấy cái bánh kẹp ngon mắt trong cái giỏ tre, dạ dày của Ferris bắt đầu rung lên òng ọc.
Thấy phản ứng đó của Ferris, Alicia mỉm cười yếu ớt.
“Fufuu~, Ferris thực sự có rất nhiều lần đầu tiên nhỉ?”
“Vâng! Vẫn còn rất nhiều lần đầu tiên khác nữa đang đợi em trải nghiệm trên khắp thế giới này!”
Ferris cầm miếng sandwich trong hai bàn tay bé nhỏ và bật cười vui vẻ.
————————————————————————————————————
Sau khi đi được 3 ngày đường, cỗ xe ngựa của gia đình Gutenbelt gặp phải một hỏng hóc nhỏ.
Bánh xe phải đột ngột bị bung ra và lăn xuống dải đồi bị phủ kín bởi sắc xanh của cỏ.
Người đánh xe nhanh chóng cho ngựa dừng lại rồi chạy bay mất cả mũ để đuổi theo cái bánh xe, thế nhưng bác ta đã không thể bắt kịp nó.
Bác đánh xe nhìn cái bánh khi nó rơi xuống đáy thung lũng và trưng ra một vẻ mặt như thể đây chính là tận thế vậy.
Cả nhóm sau đó tiếp tục chuyến đi trên đôi chân mình hướng tới thành phố gần nhất, thế nhưng tất cả xe ngựa được bán tại đó tình cờ cũng đều đang trong quá trình bảo dưỡng cả, và sẽ phải mất tới 1 tuần cho tới khi chúng sẵn sàng hoạt động trở lại.
Bởi họ sẽ không thể tới kịp trước khi buổi khai giảng diễn ra nếu họ chờ đợi lâu hơn nữa, cả nhóm quyết định sẽ kiếm một chiếc xe ngựa công cộng.
“Kì lạ thật... tôi đã kiểm tra lại tới 2 lần vào hôm trước ngày khởi hành, vì vậy đúng ra không thể có hỏng hóc nào cả...”
Nắm chặt cái gậy đi bộ và lắc đầu, người đánh xe quyết định sẽ ở lại thành phố, trong khi đó Ferris, Alicia và người nữ kiếm sĩ sẽ tiếp tục cuộc hành trình.
Khi họ tìm được một chiếc xe ngựa công cộng còn trống thì đêm cũng đã muộn rồi.
Được Alicia giúp đỡ, Ferris trèo lên xe và ngồi vào chỗ của mình.
Cũng có những người hành khách khác ở trong xe và hai cô gái đang bị những ánh mắt của họ quan sát.
“Oya~, thật là một hành khách trẻ tuổi. Cháu không đi cùng cha mẹ mình sao...?”
Một bà lão mặt đầy nếp nhăn hỏi Ferris bằng giọng lỗ mãng.
“C-Cha mẹ không có ở đây, nhưng...”
Ferris sợ. Đây là lần đầu tiên cô bé gặp một người phụ nữ già cả đến vậy, vì vậy cô bé tưởng như mình đang đối diện với một con quái vật.
“Bỏ nhà ra đi không phải là hành động đúng đắn đâu. Cháu có cần ta đưa tới chỗ lính gác không?”
“K-Không, cháu không muốn bị đưa tới đó, nhưng mà...”
(Bị người khác bắt đi tới nơi nào đó, rất ghét. Sau tất cả, mình đã tìm thấy nơi mà mình thuộc về.)
Xuất hiện từ phía sau Ferris, người nữ kiếm sĩ kiêm hộ vệ cũng ngồi vào chỗ của mình.
“Bà không cần phải lo lắng đâu, Obaa-san. Những đứa trẻ này đang trên đường tới trường. Tôi sẽ giám sát chúng cẩn thận để không gây rắc rối cho mọi người.”
Nghe vậy, người đàn ông ngồi cạnh bã lão chắt lưỡi.
“Gì chứ, là con nhà giàu huh. Tại sao phải dùng đến cả phương tiện di chuyển công cộng thế này? Mùi bốc ra từ đống tiền vàng của các người thật khó ngửi.”
“C-Cháu có mùi lạ ááááááááá!?”
Ferris vội vàng ngửi tay áo mình.
Thế rồi Alicia đặt tay lên vai Ferris.
“Bình tĩnh nào Ferris. Bác ấy không có ý như vậy đâu.”
“Nếu thế thì bác ấy muốn nói gì cơ chứ...?”
Ferris vẫn chưa biết được câu trả lời.
Sau đó, tất cả hành khách trong xe nhìn cô bé bằng những ánh mắt lạnh như băng.
Ferris tuyệt vọng cố gắng nghĩ về những việc sai trái mà có thể mình đã vô ý phạm phải, thế nhưng rốt cục cô bé vẫn không thể nghĩ ra được bất cứ lí do nào cả.
Thứ duy nhất cô bé có thể làm lúc này là co cái cơ thể nhỏ bé của mình lại hết mức có thể bên cạnh Alicia.
Cỗ xe ngựa công cộng khởi hành và rời khỏi con phố.
Bên dưới bầu trời đêm thiếu vắng ánh trăng, cỗ xe ngựa đang băng qua vùng sa mạc cằn cỗi.
Tiếng ngáy của những hành khách khác bắt đầu vang lên không lâu sau khi cỗ xe khởi hành, thế nhưng Ferris vẫn không thể ngủ được bất kể cô bé có cố đến mức nào đi nữa.
Trước hết, cô bé không thể bình tĩnh được khi ở quanh mình có nhiều người lạ đến thế.
Bên cạnh đó, khác với xe ngựa của gia đình Gutenbelt, đây chỉ là một cỗ xe ngựa công cộng nên những cơn gió lạnh lẽo liên tục lùa vào trong.
Dù đang cuộn mình trong tấm chăn dày, Ferris vẫn bị lạnh bởi cơ thể non nớt của cô bé không thể tạo đủ nhiệt để giữ ấm được.
Alicia nhìn Ferris với ánh mắt lo lắng.
“Ferris... em vẫn thấy lạnh sao?”
“Em ổn! Mùa đông trong khu mỏ còn lạnh hơn thế này nhiều! Achoo!”
Mặc dù cô bé vẫn có thể chịu đựng được cái lạnh, thế nhưng cô bé không thể điều khiển được cơ thể mình.
“Thật là, em không có ổn chút nào hết. Lại đây. Nếu chúng ta ôm lấy nhau thì sẽ không còn lạnh nữa.”
Nói vậy, Alicia mời Ferris đắp chung chăn với mình và hai người họ quấn lấy nhau.
Ấm. Một cảm giác êm ái tuyệt vời.
Hai cô gái kéo chăn cao tới tận mũi mình, và Ferris bắt đầu thấy ấm áp hơn.
“Không...còn lạnh...nữa...Hehehe...”
Cô bé cảm thấy rất dễ chịu.
Và không lâu sau, Ferris ngủ ngon lành.
“Này, này! Đằng đó, cái quái gì vậy!?”
“Số lượng của chúng thật quá vô lý! Tại sao chúng lại xuất hiện tại một nơi như này chứ!?”
Ferris mở mắt sau khi đột ngột bị đánh thức bởi những tiếng la hét.
Cô bé có thể nghe được tiếng người đánh xe quất roi da quất vun vút. Cỗ xe sau đó tăng tốc nhanh hơn nữa.
Người nữ kiếm sĩ ngó ra cửa sổ để nắm bắt tình hình trong lúc nắm chặt chuôi thanh kiếm đeo trên hông mình.
Ferris hỏi Alicia với một biểu cảm lo lắng hiện rõ trên mặt.
“A, Ano, chuyện gì đang xảy ra vậy...?”
“Chỉ là một vài con quỷ xuất hiện thôi, ne~. Mọi chuyện sẽ ổn cả, thế nên Ferris không cần phải lo lắng gì đâu.”
Mặc dù đang trấn an Ferris, giọng Alicia lại có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
“Q-Quỷ sao...”
Từ đơn giản ấy Ferris đã từng được nghe từ lâu rồi.
Mặc dù trước giờ cô bé chỉ làm việc trong hầm mỏ, nhưng chủ nhân cô bé và những người khác thường xuyên trò chuyện về những sinh vật đáng sợ: quỷ.
Chúng khác với con người hay quái thú, một thực thể sinh ra từ cái ác thuần khiết nhất. Chúng tấn công động vật, ăn thịt con người và luôn gây ra tội ác.
Người thường không có khả năng chống trả chúng, và thậm chí những binh lính được huấn luyện đầy đủ cũng có thể dễ dàng bị chúng sát hại. Khả năng chúng có được quả thực là kinh hoàng.
Và có nhiều con quỷ như vậy ngoài đó ư...?
Ferris ngó ra ngoài cửa sổ rồi kêu lên hoảng sợ.
“Hii....!?”
Bên ngoài.
Những bộ xương cầm kiếm, có tất cả 10 con đang đuổi theo cỗ xe ngựa.
Chúng chạy nhanh ngang ngựa của họ…không đúng, chúng đang nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với họ.
“Không xong rồi; chúng sẽ bắt kịp chúng ta!”
Sau khi người đánh xe cay đắng kêu lên, sự hoảng loạn của những hành khách nhanh chóng rung chuyển cỗ xe.
Việc đó khiến lũ ngựa đột ngột đứng lại, và cỗ xe nảy bật lên rồi dừng lại.
Tất cả hành khách trong xe ngã nhào xuống sàn, và Ferris tuyệt vọng bấu víu lấy Alicia.
“Hai người, xin hãy trốn trong xe! Tôi sẽ xem liệu mình có thể làm gì!”
Dứt lời, người nữ kiếm sĩ nhảy khỏi xe.
Đám quỷ xương vung vẩy thanh kiếm của mình và lao thẳng vào tấn công cô.
Tia lửa phát ra khi những thanh kiếm va vào nhau lóe lên trong bóng tối.
Người nữ kiếm sĩ đang đâm thanh kiếm của mình với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà bắt kịp được.
Một con quỷ xương đâm xuyên qua giáp vai của cô và máu tươi đang bắt đầu chảy ra từ vết thương.
10 con quỷ xương bao vây người nữ kiếm sĩ và không ngừng tấn công cô.
Tiếng máu bắn tung tóe khiến Ferris run rẩy sợ hãi và lấy tay bịt cả 2 tai lại.
Tuy nhiên, âm thanh của trận chiến vẫn tiếp tục lọt vào mãng nhĩ của cô bé một cách nhẫn tâm.
“Chết tiệt, ta sẽ không để các người muốn làm gì thì làm như vậy đâu... Vả lại, ta còn nợ Robert một ân huệ! Ta sẽ không để các ngươi làm hại bọn trẻ!”
Người nữ kiếm sĩ gầm lên tiếng kêu xung trận rồi bổ thanh kiếm của mình xuống bằng tất cả sức lực.
Con quỷ xương bị chẻ làm đôi.
Gào thét như một quái thú điên cuồng, người nữ kiếm sĩ tiêu diệt hết con quỷ xương này đến con quỷ xương khác.
Trong nháy mắt, tất cả đám quỷ xương bị đập nát và rơi xuống đất thành một đống bất động.
“Tuyệt quá...”
Ferris không nói lên lời sau khi mục kích sức mạnh của người nữ kiếm sĩ.
Cô bé nghĩ người nữ kiếm sĩ trông rất ngầu. Mặc dù cô bé cảm thấy mình sẽ không thể trở thành một người đáng tin cậy như cô ấy, cô bé vẫn hi vọng mình sẽ được như cô ấy.
Giờ đây cô bé cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy nhiên,
Đột nhiên mặt đất rung chuyển khi một ma pháp trận khổng lồ màu tím xuất hiện.
Mặt đất nứt toác ra và sau khi khói bụi tan biến... một con quỷ xương khổng lồ xuất hiện.
Hốc mắt nó phát sáng một cách mờ nhạt, và một màn sương tím đang tỏa ra từ miệng nó.
Và trong tay nó là một cây chùy bự ngang thân cây.
“Ara ara... Thật luôn.... Chuyện này chẳng buồn cười chút nào.”
Cùng lúc khi người nữ kiếm sĩ đang cắn môi, con quỷ xương khổng lồ lao tới tấn công.
Nó gầm lên và và vung ngang cây chùy của mình, hất văng người nữ kiếm sĩ lên không trung.
Sau khi té nhào xuống nền đất, người nữ kiếm sĩ nằm im bất động.
“K-Không thể nào...!”
Alicia mau chóng lấy cây đũa phép của mình ra từ trong đống hành lý.
Cô ngay lập tức nhảy xuống khỏi cỗ xe và chĩa cây đũa phép được chạm trổ tinh xảo vào con quỷ xương khổng lồ.
Alicia xướng lên một câu thần chú bí ẩn.
“Hỡi ngọn lửa của sự thanh tẩy, hãy tiêu diệt sinh vật tà ác kia—Spirifer!”
Một quả cầu lửa phóng ra từ đũa phép của cô.
Nó đánh trúng con quỷ xương.
Tuy nhiên, nó không gây ra chút thiệt hại nào cả, và con quỷ xương tiếp tục tiến lại gần cỗ xe ngựa.
Con quỷ xương cứ nghiến răng kèn kẹt trong lúc vung vẩy cái chùy.
Tất cả hành khách lúc này chen chúc tại một góc trong cỗ xe, một vài người đang run bần bật trong sự sợ hãi.
“Thế là hết... xong thật rồi... tất cả chúng ta sẽ chết...”
“Không! Tôi không muốn làm thức ăn cho bọn quỷ đâu! Tôi không muốnnnnnn!”
“Kami-sama... Kami-sama...”
Một vài người chấp nhận số phận, vài người khác hoảng loạn, trong khi số còn lại thì lẩm bẩm với chính mình.
Người nữ kiếm sĩ mà mạng sống mọi người phụ thuộc vào lúc này đang nằm bất động trên mặt đất, máu chảy ướt đẫm trán cô ấy.
Ferris cũng đang run rẩy một cách không thể kiểm soát.
Vô cùng sợ.
Sẽ bị đánh đến chết bởi con quỷ xương. Không muốn.
Chắc chắn là rất đau.
Nước mắt bắt đầu trào ra khi cô bé nghĩ tới cảnh tượng đó.
“Ferris...!”
Alicia ôm chầm lấy Ferris.
Như thể che chắn cho Ferris trước con quỷ xương, Alicia dùng chính thân mình để bọc lấy Ferris.
Ferris nhận ra điều đó, nhận ra rằng Alicia cũng đang run rẩy.
Đúng thế. Alicia cũng đang sợ hãi. Bất kể dù cô ấy có tuyệt vời đến mức nào đi nữa, cô ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé.
Thế nhưng, một người nhỏ bé như vậy đang cố gắng bảo vệ Ferris bằng mọi giá.
Ferris tuyệt vọng cố gắng kiểm soát nỗi sợ của mình.
Và tại khoảnh khắc đó, Ferris cảm thấy có thứ gì đó nóng bỏng đang bừng cháy trong tim mình. (Trans: Ferris is filled with DETERMINATION.)
Ferris rời khỏi vòng tay của Alicia và trèo ra ngoài.
“F, Ferris...?”
Alicia hãy còn đang bối rối cũng liền đứng dậy đi theo Ferris.
Mạnh mẽ bước lên phía trước với tư thế như thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
Dù đôi tay còn đang run rẩy, cô bé chĩa lòng bàn tay mình vào con quỷ xương.
Trong lúc chiến đấu với nỗi sợ trong lòng mình, cô bé xướng lên câu niệm chú như Alicia vừa mới sử dụng.
[H-Hỡi ngọn lửa của sự thanh tẩy, hãy tiêu diệt sinh vật tà ác kia—Spirifer!]
Cảm giác như thể mọi âm thanh trên thế giới này đã bị câm lặng trong giây phút ấy.
Thậm chí đến cả những ngọn cỏ cũng đã dừng phất phơ bởi thời gian đang tạm thời bị đóng băng.
Ngay sau đó, một ngọn lửa phun ra từ lòng bàn tay Ferris.
Nó sau đó tập trung lại hình thành một quả cầu lửa quay cuồng rực cháy giữa trời đêm.
Và rồi quả cầu lửa đánh thẳng vào đầu con quỷ xương.
Thiêu cháy nó trong ngọn lửa đỏ thắm.Sau đó vang lên rú cuối cùng của con quỷ xương.
Ngọn lửa thiêu đốt con quỷ xương cho tới khi nó biến mất vào hư vô, thậm chí còn không sót lại tí tro nào.
Không có bất cứ thứ gì ngoại trừ sức nóng của ngọn lửa còn lại sau khoảnh khắc đó cả.
Kẻ địch đã bị tiêu diệt, và không còn thứ gì đe dọa tới tính mạnh của cô bé nữa.
Ferris khuỵu xuống và ngồi bệt ra nền đất.
Alicia chạy tới trong cơn hốt hoảng.
“E-Em không sao chứ!?”
“Hông em, đang chao đảo...”
Ferris nhìn Alicia và bật cười vui vẻ.
————————————————————————————————————
“Cháu xin lỗi vì mọi rắc rối ạ!”
Ferris chạy lại chỗ cỗ xe và cúi đầu xin lỗi những hành khách ở phía trong.
“Eh...? Eh...?”
Tiếp đó Ferris cảm thấy bối rồi.
“Chúng ta được cứu là nhờ có ojou-chan! Bác rất xin lỗi vì đã nói những thứ quá quắt với cháu... Thế nên là, cảm ơn cháu rất nhiều!”
Người đàn ông mà lúc trước Ferris nghĩ là người xấu lúc này đang nồng nhiệt cảm ơn cô bé.
“Tôi vẫn còn sống để gặp cháu tôi sau ngày hôm nay. Thực sự cảm ơn cháu, cảm ơn cháu rất nhiều.”
Bà lão mặt đầy nếp nhăn đang bày tỏ lòng biết ơn với Ferris trong lúc nắm cả 2 tay cô bé.
“Em quả là một pháp sư tài ba! Em là cứu tinh của anh đó!”
Một thanh niên trẻ tuổi với thân hình cân đối đang bật cười vui vẻ.
“Thật bất ngờ khi người mà tôi lẽ ra phải bảo vệ lại chính là người cứu mạng tôi.”
Người nữ kiếm sĩ cười khổ trong lúc được Alicia chữa trị. Cô khổ bị bất cứ thương tích nghiêm trọng nào cả và chỉ bị mất ý thức trong một thời gian ngắn mà tôi.
Có vẻ như, mọi người đang cảm ơn Ferris.
Tuy nhiên, cô bé không biết phải phản ứng lại như thế nào khi nhận được nhiều sự biết ơn của mọi người đến vậy.
“Ojou-chan, cháu hẳn đã rất đói sau khi sử dụng một phép thuật hùng mạnh cỡ đó. Đây là dăm bông do chính tay vợ bác làm, nếu cháu không phiền... xin cháu hãy ăn một chút.”
“Chỗ bánh quy này nữa, cháu cứ ăn thoải mái!”
“Anh có vài cái bánh chiffon ngon tuyệt đây! Bởi em vẫn đang trong tuổi lớn, em nên ăn nhiều hơn!”
“Cái váy này là ta đã đặt may cho cháu gái, nhưng... nó có thể đợi thêm năm nữa mà! Xin cháu hãy nhận nó.”
Những người khách liên tục dúi đồ cho Ferris.
“K-Khoan đããã! Đừng nhét đồ ăn vào miệng Ferris nữa! Em ấy sẽ nổ tung mất!”
Và Alicia cố gắng ngăn họ lại.
“Muguuuuuuuuuu!?”
Bởi miệng Ferris bị nhồi nhét đến mức quá tải toàn đồ ăn là đồ ăn, mắt cô bé trợn ngược và cô bé ngã ra bất tỉnh.