Màn đêm sắp sửa buông xuống. Ferris bắt đầu hành động lúc mặt trời lặn, khi những người thợ mỏ quay về trại của mình.
Chủ nhân của Ferris nói là cô vẫn có giá trị. Do đó, cô không nghĩ mình có thể đối chất với họ và viện được một cái cớ để từ bỏ công việc khai thác đá của mình.
Ngay từ đầu, bao quanh khu hầm mỏ của cô bé là những bức tường cao chót vót. Những người thợ mỏ sẽ khóa cổng lại sau khi kết thúc công việc của mình.
Hiển nhiên đó là cách thức để ngăn Ferris trốn thoát. Nói cách khác, Ferris phải hành động mà không hề có tính toán trước để thoát khỏi nơi này.
Hành lí của cô bé gồm có cái nệm rơm tả tơi và nửa miếng bánh mì mốc. Miếng bánh là do cô bé đã chừa lại từ bữa tối của mình.
Cô bé không biết lần tiếp theo mình sẽ được ăn là khi nào bởi có những lúc cô bé không được nhìn thấy đồ ăn trong nhiều ngày liền. Ngoài ra, cô bé còn phải kiếm một nơi để ngủ sau khi trốn khỏi khu mỏ. Vì vậy Ferris nghĩ mọi sự phòng bị đều là cần thiết.
Mặc dù cô bé cho rằng mình đã sẵn sàng, nhưng vốn ngay từ đầu thì cô bé cũng chẳng có mấy hành lí để mà chuẩn bị rồi.
Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh để đảm bảo không có ai ở gần đó cả, cô bé lén lút trèo ra khỏi hầm mỏ.
Với những bước chân rón rén nhẹ nhàng, cô bé hướng về dãy hàng rào.
Trên đỉnh hàng rào có chăng nhiều sợi dây thép gai nên nếu trèo qua đó thì sẽ rất đau đớn.
Ferris cũng thử kéo cánh cổng, thế nhưng nó thậm chí còn không di chuyển dù chỉ 1mm.
Cô bé cũng chẳng biết cách phá khóa luôn.
Không còn lựa chọn nào khác, Ferris bắt đầu đào xuyên qua lòng đất phía dưới dãy hàng rào.
Sức mạnh cô bé có được nhờ việc đào đá hàng ngày không phải chỉ để làm cảnh. Cô bé đã đào thành công một cái lỗ đủ lớn để một bé gái như mình có thể chui qua.
Ferris chạy.
Sẽ rất đáng sợ nếu cô bị chủ nhân phát hiện, vì vậy cô muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Cô bé chạy như thể mạng sống của mình đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vậy.
“Hya!?”
Cô bé đập vào một thứ gì đó ở đằng trước và cất tiếng rên rỉ.
Ferris tưởng mình vừa bị ai đó tấn công, thế nhưng ở quanh đó chẳng có lấy một bóng người.
Cô bé cố gắng bỏ chạy nhưng rồi một lần nữa bị cái lực cản bí ẩn đó ngăn lại.
Dường như trước mặt cô bé có một rào cản vô hình.
Đó là một ma pháp trận dùng để ngăn các nô lệ bỏ trốn, thế nhưng Ferris không hề có nhận thức về thứ đó. Cô bé chỉ biết cái bức tường vô hình ấy đang chắn ngang con đường dẫn tới tự do của mình.
“Ei–!”
Ferris đấm bức tường.
Thế rồi, chỗ mà cú đấm của cô bé đánh vào tỏa sáng mờ nhạt trong một khắc rồi bắt đầu vỡ vụn ra.“Chuyện gì vậy nhỉ...?”
Ferris thắc mắc, nhưng rồi cô bé lại tiếp tục hành trình của mình.
Đúng vậy, cô bé đã không nhận ra.
Không nhận ra rằng đó là một ma pháp trận cực mạnh mà không pháp sư nào có thể phá vỡ được, thế nhưng Ferris đã giải trừ nó với chỉ một cú đấm.
—————————————————————–
3 ngày đã trôi qua nhưng Ferris vẫn tiếp tục bước đi .
Cô bé tránh những con đường lớn và chỉ di chuyển trong những bụi cây sát bìa rừng. Cô bé không biết khi nào mình sẽ bị bắt lại, vì vậy lúc nào cô bé cũng bị nỗi sợ hãi ám ảnh khôn nguôi. Cô bé ngủ trên tán cây hoặc trong các hang động khi đêm xuống.
Cô bé đã ăn hết phần bánh dự trữ của mình dù đã chắt chiu từng chút một và giờ đây cô bé phải ăn lá cây để thỏa mãn cơn đói. Mặc dù cơ thể của cô bé có được sức chịu đựng đáng khâm phục nhờ những năm tháng làm việc trong hầm mỏ, thế nhưng sớm muộn cô bé cũng sẽ tới giới hạn của mình.
Ferris cuối cùng cũng tới được một thành phố đích thực, nhưng rồi đột nhiên cô bé bị choáng váng và ngã ra đất do sự căng thẳng tích lũy bấy lâu nay đột nhiên được trút bỏ.
Ferris lảo đảo băng qua cánh cổng lớn và tiến vào con phố tấp nập người qua lại.
Người lính gác trừng mắt nhìn Ferris đầy nghi ngờ nhưng rồi cũng chẳng buồn ngăn cô bé lại.
“Uwaa... con người, nhiều quá...”
Ferris đưa mắt nhìn quanh đầy tò mò trong lúc đứng trên vỉa hè.
Cô bé chưa bao giờ thấy nhiều ngôi nhà đến thế.
Cô bé chưa bao giờ thấy nhiều người đi lại đến thế.
Mùi sắt, mùi kẹo, mùi cay nồng, mùi đồ ăn nóng hổi, mùi gì đó thơm ngát và mùi ôi thiu. Tất cả những mùi hương đó kích thích khứu giác của Ferris hoạt động hết công suất.
Có rất nhiều sạp hàng bán đồ ăn dạo trên khắp các con đường trong thành phố. Tất cả những món ăn được bày bán trông thật thơm ngon bởi chúng rất sạch sẽ và không dính đầy bụi bẩn của mấy viên đá ma thuật.
Con người, từ những đứa trẻ cho tới các thiếu nữ đầy sức sống, người già và trẻ sơ sinh, con người ở đây có đủ độ tuổi và kích thước khác nhau.
Ferris trước giờ chỉ làm việc trong khu mỏ bẩn thỉu và chưa từng được chứng kiến một cảnh tượng như thế, vì vậy tâm trí cô bé bị quá tải bởi dòng thông tin mới đang đổ vào dồn dập.
Ferris cảm thấy hoa mắt, cô bé tiến lại gần một trong những sạp hàng nối tiếp nhau thành một dãy dài trước mặt một tòa nhà lớn.
Thế rồi một bà cô đang đứng trước sạp hàng đó cau mày.
“Gì vậy, con nhóc kia. Đừng lại gần ta! Shoo! Shoo!”
“C-Cháu xin lỗi!”
Ferris nhanh chóng tránh xa khỏi chỗ bà cô.
Tim cô bé đang đập rất nhanh. Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cô bé tiếp xúc với người khác và cũng đã lâu rồi cô bé mới bị la mắng như vậy.
Cô bé biết việc mình đã làm là không tốt. Tuy nhiên, cô bé không biết mình phải làm gì, tâm trí cô bé lúc này thực sự hỗn độn.
Khi Ferris bị bà cô kia xua đuổi, mấy người ở gần đó cũng lớn giọng nói.
“Thật là một đứa nhóc dơ dáy. Bọn chúng xuất hiện ở khắp nơi, không hiểu cha mẹ chúng đang làm cái gì nữa.”
“Đúng thế. Dạo gần đây xuất hiện thêm rất nhiều đứa nhóc bẩn thỉu như vậy lang thang trong thành phố, vì vậy tôi không thể yên tâm làm ăn tại đây được.”
Một đứa nhóc dơ dáy.
Rõ ràng là họ đang ám chỉ Ferris.
Ferris nhìn vào giếng nước và thấy hình ảnh của chính bản thân mình phản chiếu lại.
Tóc rối bù.
Mặt đen nhẻm.
Bụi bẩn bám khắp mình mẩy.
“Đây là... những bụi bẩn này không lẽ...?”
Không hiểu.
Luôn luôn như vậy, không bao giờ tắm.
Đó là tình cảnh của Ferris từ bao năm nay rồi.
Cùng lúc đó, một mùi hương mát mẻ và tươi mới chợt thoảng qua.
“Thơm quá...”
Ferris bị hương thơm ấy cuốn hút và bắt đầu đưa mắt tìm kiếm nguồn gốc của nó.
Và rồi, cô bé nhìn thấy một thiếu nữ lớn tuổi hơn cô đang bước đi trên lề phố.
Váy trắng tinh khôi.
Da trắng như tuyết.
Mái tóc vàng bóng mượt.
Mắt xanh trong trẻo.
Vẻ đẹp của cô gái đó thật khó có thể diễn tả bằng lời, như thể cô ấy tới từ một thế giới hoàn toàn khác vậy.
Và sau đó, Ferris lại nhìn xuống giếng để thấy diện mạo của chính mình.
... Thật gớm ghiếc.
So với cô gái xinh đẹp mà mình vừa thấy kia, cô bé nhận ra rằng mình trông kinh tởm đến thế nào.
Ferris đứng yên nghĩ ngợi. Cô bé không thể không cảm thấy xấu hổ khi còn sống trên thế gian này.
Cô bé biết. Biết rằng mình thật quá mức dơ dáy.
Chuyện đó sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cô bé không tự ý thức về nó, nhưng một khi đã nhận ra sự thật thì hiển nhiên cô bé cảm thấy xấu hổ.
Ferris đã hiểu lí do tại sao cô bị những người qua đường nhìn bằng ánh mắt khinh thường, vì vậy cô bé cố gắng co mình lại.
Mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa, Ferris nghĩ, và khi cô bé sắp sửa chạy vào một con hẻm nhỏ vắng người.
Đúng lúc ấy.
Hai gã đàn ông từ trong con hẻm tấn công cô thiếu nữ tóc vàng.
Trong nháy mắt, cô gái trẻ bị lôi đi mất dạng.
Bị gậy gỗ đập vào đầu và miệng bị bịt chặt, cô gái thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng. Bởi tội ác đã diễn ra quá mau lẹ, không có bất cứ người qua đường nào nhận ra sự bất thường đó cả.
Tuy nhiên, Ferris đã chứng kiến sự việc vừa xảy ra.
Cô bé không thể làm ngơ trước những gì mình đã thấy.
Không chút lưỡng lự, cô bé lao vào con hẻm tối để giúp đỡ cô thiếu nữ bị bắt cóc.
Hai gã đàn ông mặt quấn khăn kín mít thân khoác áo choàng đang cố gắng ghì chặt cô gái xuống nền đất.
Cô gái cố gắng chống cự nhưng không thể bì được sức mạnh của lũ vô lại. Miệng cô đã bị bịt chặt và cả hai tay đều bị kẹp xuống đất.
Gã đàn ông đang định trói chân cô lại ăn ngay một cú đá thẳng mặt. Ngay sau đó, một trong hai tên bắt cóc đạp vào bụng cô gái. Một tiếng rên rỉ đau đớn nghèn nghẹt phát ra.
“Ngoan nào, tiểu thư... Nếu không, khuôn mặt xinh xắn của cô sẽ đi đời đấy...”
Một ánh nhìn đầy sát khí rực sáng trong mắt gã đàn ông và hắn dí con dao nhỏ vào sát mặt cô gái. Những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt xanh của cô.
Gã đàn ông còn lại cười lớn.
“Thật lãng phí. Mà này, hãy nếm thử nó trước khi trao lại cho khách hàng của chúng ta. Hàng ngon thế này không được húp thường xuyên đâu.”
“Ý hay đấy. Tao cũng vừa thấy hứng lên một chút.”
“Thu hồi đũa phép của nó đi. Lũ pháp sư sẽ vô dụng khi mất đi đũa phép.”
Gã đàn ông giật lấy cây đũa từ bàn tay đang nắm chặt của cô gái.
Chúng dạng chân cô ra và bắt đầu xé bỏ quần áo của cô.
Cô gái trẻ cố gắng cầu xin nhưng lũ vô lại không hề có ý định dừng lại.
(Không! Mình phải ngăn bọn họ!)
Ferris gầm lên như thú dữ và lao vào một trong hai gã đàn ông.
“Con nhãi chết tiệt! Đừng có làm phiền bọn tao!”
“Kya!”
Cô bé bị hất văng ra và đập vào bức tường phía sau.
Thế nhưng cô bé ngay lập tức đứng dậy và tiếp tục lao vào ngăn cản lũ vô lại.
Cô bé bị đánh. Toàn thân đau nhức ê ẩm.
Cô bé bị đánh một lần nữa. Cả người kêu gào thống khổ.
Ferris vẫn không chịu bỏ cuộc cho dù bị đánh và bị giẫm đạp đau đớn.
“Dừng lại ngay con nhãi này! Mày muốn chết hả!”
“Cứ giết quách nó đi!”
Một trong hai gã đàn ông túm cổ Ferris và đập mạnh cô bé vào tường.
Ferris lăn dài trên nền đá ẩm ướt và dừng lại ngay bên cạnh cô gái trẻ.
Cô gái trẻ tóc rối mù và nước mắt chảy dài trên má thì thầm với Ferris.
“Tôi, xin hãy mặc kệ tôi. Chạy đi... ít nhất thì cậu sẽ không phải chịu đựng sự tàn bạo này thêm nữa.”
“Không được... desu... Cậu... rất xinh đẹp... Bị vấy bẩn... Không được..."
Ferris khó nhọc tuôn ra những lời ấy trong lúc thở không ra hơi.
Cô bé không thể đứng lên và ngã quỵ xuống.
Cơ thể cô bé bị cơn đau khủng khiếp giày vò.
Cô gái tóc vàng ôm chặt Ferris khi thấy cô bé vẫn cố đứng lên trong tuyệt vọng. Đôi mắt đẫm nước của cô găm một ánh nhìn dữ dội vào lũ đàn ông.
“Lũ ác quỷ! Kinh tởm hơn cả đống rác hôi hám nhất! Các ngươi cùng tấn công một bé gái như vậy sao! Lũ các ngươi không đáng được sống!”
“Aaa!? Mày nghe nó nói mà đúng không... Chúng ta có nên chặt bớt một cánh tay của con điếm này để bắt nó vâng lời không nhỉ!?]
“Kuhahaha! Được đấy! Phần thưởng vẫn ngon lành nếu hàng họ không bị ảnh hưởng quá mức mà!”
Gã đàn ông rút kiếm ra chém cô gái.
Âm thanh xé gió của thanh kiếm bay qua không gian.
Mặt của cô gái bị lưỡi kiếm cắt một đường ngọt lịm.
“A-Ai đó cứu vớiiiiiiiiiiiiiii!”
Ferris hét lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, thời gian dường như bị đóng băng.
Trước mặt Ferris, một quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện từ hư vô thổi bay bọn vô lại.
Quả cầu lửa tiếp tục mở rộng rồi một cánh cổng xuất hiện. Cánh cổng dần mở ra... và trong đó chính là địa ngục.
Từ trong ngọn lửa hung tàn, hình bóng một con người có cánh dần thành hình.
Thứ đó quá lớn so với một con người, rõ ràng hắn hết sức dị thường.
Đôi mắt hắn đen hơn cả bóng tối của vực thẳm cùng cái miệng gian ác.
Thậm chí hàm răng của hắn cũng nhuốm trong sắc lửa.
Một con quỷ toàn thân bừng cháy ngọn lửa địa ngục, quỳ gối trước mặt Ferris trong lúc mỉm cười và cúi chào cô bé với niềm tôn trọng lớn lao.
“Cuối cùng người cũng đã triệu hồi thần, thưa Nữ hoàng. Thần là Leviathan, một bầy tôi trung thành của Người.”
"E...Eh...? Nữ hoàng? Cháu, không phải nữ hoàng... chỉ là một nô lệ thôi.”
Ferris cảm thấy lo lắng và sợ sệt.
“Không không, Người là nữ hoàng của thần. Cuối cùng thần đã được lộ diện sau khi nhận được lời triệu gọi của Người.”
Con quỷ tên Leviathan lặng lẽ mỉm cười.
Cô thiếu nữ tóc vàng thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc.
“Pháp thuật triệu hồi...? Nhưng... thứ pháp thuật ấy... đã thất truyền từ thời xa xưa rồi mà.”
“Ahhh, đó là vấn đề sao, đối với một kẻ như cô, nó được xem như một pháp thuật thất truyền hả? Có vẻ như thời thế vừa thay đổi rồi đó.”
Đôi vai của Leviathan run lên như thể hắn đang rất thích thú vậy.
Gã đàn ông chùm áo choàng gầm lên giận dữ.
“T-Thứ quái quỷ gì đây! Pháp thuật triệu hồi không hề tồn tại. Mày hẳn đang sử dụng một loại ma thuật ảo giác nào đó lên bọn tao! Vô ích thôi!”
“Là ảo giác hay không, sau khi tấn công ta thì chắc các ngươi sẽ hiểu thôi nhỉ?”
Leviathan nhún vai.
“Tao sẽ làm vậy, đếch cần mày phải nhắc! Tao cũng sẽ giết con nhãi đáng nguyền rủa đó!”
Hai gã đàn ông bắt đầu lao tới tấn công Ferris.
Leviathan nói với Ferris trong lúc đôi mắt hắn bùng lên ngọn lửa địa ngục.
“Vậy thì... thưa Nữ hoàng. Mong Người hãy đưa ra mệnh lệnh.”
“M-Mệnh lệnh sao...?”
“Đúng vậy, một con quỷ được triệu hồi như thần không thể tự ý hành động khi chủ nhân chưa ra lệnh. Thần nên đánh bại mấy tên đó hay cứ thể bỏ mặc Người và cô gái kia mà chạy... Người đã có câu trả lời chưa ạ...?”
Một lời thì thầm bí ẩn.
Một giọng nói đầy nguy hiểm.
Tuy nhiên, Ferris không có sự lựa chọn nào khác.
Một cô gái xinh đẹp như vậy bị vấy bẩn, cô bé không muốn phải chứng kiến cảnh tượng ấy.
“H-Hãy đánh bại lũ người xấu!”
“... Mệnh lệnh đã được đưa ra.”
Leviathan đáp lại với biểu cảm vui sướng và lửa bắt đầu phun ra từ cái miệng của hắn.
Thế giới bị nhấn chìm trong sắc đỏ địa ngục và hai gã đàn ông bắt đầu bị thiêu cháy.
Một tiếng gào đau đớn, ngọn lửa nóng đến mức xương cốt cũng bị nung chảy và luồng nhiệt tỏa ra phả vào mặt Ferris và cô gái trẻ.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai gã đàn ông tan thành tro bụi và lập tức bị gió cuốn đi.
“...Thần đã hoàn thành nhiệm vụ, thưa Nữ hoàng yêu dấu. Xin hãy triệu hồi thần bất cứ khi nào Người cần giúp đỡ... Aaa... whahahahaha!”
Leviathan cười lớn và trở lại cánh cổng của mình.
Cánh cổng dần dần thu nhỏ cho đến khi tất cả những gì còn sót lại chỉ là những viên đá lót đường bị nóng chảy.
Ferris cảm thấy cơ thể mình rã rời.
Có phải đó là do cảm giác nhẹ nhõm? Hay là do sự mệt mỏi tích lũy bấy lâu nay?
Ferris không thể đứng vững được nữa và đổ sụp xuống, hoàn toàn mất ý thức.
“C-Cô bé này... chuyện gì vậy chứ...?”
Cô thiếu nữ tóc vàng – một pháp sư tập sự tên là Alicia, lẩm bẩm trong sợ hãi.
Mặc dù không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, cô biết mình vừa chứng kiến một thứ gì đó hết sức tồi tệ.
Đó chắc chắn là ... một thực thể nằm ngoài tầm hiểu biết của con người, và không một ai có đủ sức đánh bại hắn cả.