Chuông điện thoại của Brian đổ lúc sáng sớm. Cậu nhấc máy trước khi nó đánh thức Chester và Alan.
“Alô?”
“Có phải Brian đấy không?”
“Vâng, chào anh Gabriel.”
“Anh trai anh bay về đêm nay và anh muốn em gặp anh ấy. Thế có được không?”
“Tất nhiên là được. Lúc nào thế?”
“Bọn anh đi ăn sáng ở AHOP. Em đói chưa?” Brian nghe được ý trêu chọc trong giọng Gabriel và đối lại.
“Em đang lớn nên lúc nào cũng đói là chuyện thường thôi.”
“Cái đó thì anh biết rồi. Anh Dom nói là sẽ trả tiền nên em muốn ăn gì cũng được. Hẹn em hai mươi phút nữa, được không?”
“Em sẽ chờ ở cổng. Anh không phải bò qua bụi rậm nữa đâu,” Brian khúc khích cười.
“Này, cẩn thận mồm miệng em đấy.”
Khi nghe giọng Gabriel, Brian nhớ lại đôi môi nóng bỏng đầy khát khao của anh tối qua.
“Bri, em còn ở đấy không đấy?”
“Cái gì? À, vâng, gặp anh trong hai mươi phút nữa.”
“Chào em.”
“Em chào anh.”
Brian nằm yên, tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Cậu cảm thấy áp lực tăng lên đòi được giải tỏa trong người. Cậu có thể thấy đôi mắt sâu thẳm của Gabriel, cảm thấy lưỡi anh lướt qua khóe miệng cậu. Cậu đưa tay xuống và sững lại.
“Cậu không có thời gian cho chuyện đó đâu. Anh ta hẹn hai mươi phút nữa và cậu chỉ còn mười sáu phút nữa. Lê cái xác khốn khổ của cậu ra khỏi giường mau. Trời có mắt, mình nói cứ như mẹ cậu đúng không? Nhưng chắc mẹ cậu sẽ không gọi cậu là ‘cái xác’,” Chester dài giọng.
“Cậu đúng là tên dở hơi, Ches ạ, một kẻ rình mò nghe trộm cuộc gọi riêng tư của mình,” Brian gầm gừ.
“Này, nói một cách chính xác, một kẻ chuyên rình mò sẽ nhìn còn mình thì nghe. Thế có nghĩa mình là kẻ hóng hớt chăng? Từ chính xác để gọi một người biết lắng nghe là gì hả Bri bởi vì mình là người như vậy. Mình không hề muốn nhìn xem cậu làm gì khi nói chuyện điện thoại với thiên thần Gabriel. Làm thế bệnh lắm mà mình thì không bệnh hoạn chút nào. Hơn nữa, cậu biết đấy, có những thứ người ta không muốn thấy.”
“Chester này?”
“Ừ?”
“Câm họng lại và ra khỏi phòng tắm ngay. Mình phải thay đồ.”
Đứng dưới vòi hoa sen, Brian mỗi lúc một căng thẳng hơn. Gặp anh của Gabriel không phải là chuyện nhỏ. Giả sử Dominic cho rằng cậu là một tên ngốc hay còn trẻ con quá hay quá xấu xí thì sao? Chờ đã, liệu Dominic có biết chuyện Gabriel là gay không? Liệu anh có biết cậu cũng vậy không? Liệu anh có biết chuyện giữa cậu và Gabriel không? Liệu có gì giữa cậu và Gabriel chưa đã? Liệu cậu có phải bạn bình thường của Gabriel không? Cậu là ai? Ackkk!
Brian cố không nhìn xuống chân khi đứng trước cửa ký túc xá dưới ánh mặt trời dịu buổi sáng sớm. Tóc cậu vẫn còn ướt sau khi tắm, chiếc áo len màu nâu chocolate làm nổi ánh vàng trong đôi mắt màu hạt dẻ của cậu và má cậu ửng hồng vì nước nóng. Chiếc Jeep rẽ vào lề chỗ Brian đứng và Chó thò đầu ra liếm mặt cậu.
“Chào anh bạn. Tao sẽ liếm trả mày sau,” cậu cười. “Chào anh Gabriel,” mắt cậu không biết nhìn vào đâu khi leo vào ghế sau cùng Chó, và cậu rụt rè nhìn Dominic.
“Anh Dom ạ, đây là bạn em, Brian Jenkins. Brian, anh trai anh, Dominic.”
Dominic theo dõi cậu trai bạn Gabriel lên xe và nhìn sang em trai mình. Giờ đã biết chuyện của Gabriel rồi, Dominic cảm thấy ngay luồng năng lượng chảy trong xe. Rõ rồi, Brian và Gabriel không chỉ là bạn.
Brian mỉm cười và chìa tay ra. Dominic hài lòng khi nhận thấy bàn tay của cậu khá chắc chắn. Rồi anh tự trách mình đã để những định kiến cũ mòn ám ảnh. Anh cần phải vượt qua nó thật nhanh.
“Vậy anh là lính cứu hỏa à,” Brian hỏi, giọng cậu pha lẫn sự nể vì. “Hồi nhỏ đứa nào cũng mơ được làm nghề đó.”
“Tin anh đi, làm lính cứu hỏa không phải như phim hành động đâu,” Dominic trả lời. “Có những ngày bọn anh phát chán lên vì lau dọn và kiểm tra thiết bị. Nhưng đối với người khác thì đó sẽ là một ngày hạnh phúc. Anh thích việc anh làm.”
“Được thế thì thích thật,” Brian cười. “Em còn chưa biết em muốn làm gì. Ước gì em có một mục tiêu cụ thể nào đó.”
“Chắc chắn em sẽ biết mình muốn làm gì thôi, Bri ạ, và em sẽ làm hết sức mình để đạt được điều đó,” Gabriel nói từ ghế tài xế, mắt nhìn vào gương chiếu hậu. Rồi anh cười, “Em có thể trở thành tay đua xe đạp chuyên nghiệp mà, em biết đấy, cái loại đội mũ có gắn đèn.”
Brian cười và nghiêng người về phía trước để đấm Gabriel một cái.
“Em không ngờ các siêu anh hùng cũng kiêm nghề tấu hài cơ đấy.”
Dominic lắng nghe hai người trêu đùa nhau. Rõ ràng là giữa họ có sự liên hệ nào đó. Anh không rõ mình cảm thấy thế nào, nhưng không gì có thể chia cắt anh với cậu em nhỏ của mình lần nữa.
Quán AHOP hiện ra trước mắt và tất cả lục tục ra khỏi xe. “Tao để phần cho mày,” Gabriel nói với Chó đang ngồi ló đầu ra. “Bánh dâu nhé?” Nó kêu lên vui vẻ và lè cái lưỡi to ẩm ướt của mình ra.
“Anh sẽ chi sáng nay. Cứ ăn thoải mái nhé,” Dom nói, “Brian, anh hy vọng là em đói bụng rồi.”
“Cậu ấy lúc nào cũng đói. Anh chưa đi ăn pizza với cậu ấy. Đừng giơ tay ra lấy bánh mà không báo trước, không thì cậu ấy gặm mất tay anh đấy.”
“Em còn lâu mới làm thế,” Brian cười khúc khích, “Ít nhất là trừ khi tay anh dính đầy sốt.”
“Các anh gọi gì nào?” Cô phục vụ bàn hỏi với sổ trong tay.
“Hai phần bánh dâu với thịt hun khói, một để ăn ngay còn một mang về, với lại một nước cam,” Gabriel yêu cầu.
Dominic nhìn cô phục vụ từ đầu tới chân và nháy đôi mắt nâu chocolate của mình. “Cho anh trứng và thịt xông khói.” Cô quay sang Brian.
“Làm ơn cho một phần đặc biệt,” cậu nói mà không buồn mỉm cười.
“Ôi trời ơi,” Gabriel kêu lên, “Bọn anh sẽ phải khiêng em về mất thôi. Dom, anh sẽ cần đủ bộ đồ nghề của anh đấy.”
Dominic đọc menu:
Đặc biệt
trứng
miếng thịt hun khói
xúc xích
miếng thịt muối
Khoai tây chiên
bánh crêpe chuối-dâu
Bánh quy kem
“Lạy Chúa,” Dominic khịt mũi, “Em bao nhiêu tuổi rồi hả Brian?”
“Mười tám, sao anh lại hỏi thế?”
Dom thở dài, “Cứ tận hưởng cuộc đời đi vì mười hai năm nữa sẽ có một cơn đau tim đợi em đấy.”
“Em đã bảo anh rồi,” Gabriel lắc đầu, “Bri là một cái thùng không đáy.”
“Hừm,” Brian bật cười và tự bào chữa, “Ba em cao và gầy còn mẹ em thì nhỏ người, cho nên chắc là em sẽ không sao.”
Dominic đáp lại. “Ừ, cha bọn anh không…………………”
Anh lặng đi vì không muốn nhắc tới chủ đề đó.
Im lặng bao trùm trong vài giây khi ba người cố gắng tìm cái gì đó để nói, để tránh càng xa chuyện cha mẹ của Gabriel và Dom càng tốt.
Ở trong nhà bếp, một cô phục vụ khác huých Melissa, người bàn Gabriel tiếp xúc ban nãy “Họ là sinh viên à? Cái anh đẹp trai lớn tuổi nhất kia nhìn cậu.”
Melissa đáp lại, “Anh ấy hot thật. Hai người kia là gay.”
“Uổng nhỉ, đẹp trai như vậy. Làm sao cậu biết được?”
“Cái anh lớn nhất ấy nhìn mình, hai người kia chỉ nhìn nhau.” Cô nhìn xuống cúc áo trên cùng không cài của mình. “Nếu không gay thì chàng nào cũng phải để ý đến cái này.”
Cô vẫn còn cười khúc khích khi mang thức ăn ra và hỏi. “Các anh còn cần gì nữa không?” bằng giọng mời gọi.
Dominic mỉm cười, “Bây giờ thì chưa, cô em ạ, nhưng để ý đến mọi chuyện nhé?”
“Chắc chắn rồi,” cô nàng chớp hàng mi dài và nhún nhảy bước đi.
“Xì, anh ngủ với cô ta ngay đây đi cho rồi, Dom ạ,” Gabriel nói.
“Anh không muốn uổng công người ta để ý đến mình. Chắc hai đứa không quan tâm đúng không?”
“Vâng,” Brian và Gabriel đồng thanh.
“Dom, anh có chắc là anh không phiền chuyện em là gay không?” Gabriel hỏi, chờ đợi câu trả lời.
“Nếu anh nói là có phiền thì em có làm khác đi không?”
“Thôi nào, anh biết chuyện này là thế nào mà. Hơn nữa, em cũng không muốn tự chối bỏ mình nữa. Em thích con người em bây giờ. Em tự ghét bản thân lâu quá rồi.” Anh cảm thấy bàn tay Brian đặt lên đùi mình dưới tấm khăn trải bàn.
“Gabe, anh vừa tìm lại được em. Anh sẽ không để mất em lần nữa vì chuyện em thích ai. Anh sẽ làm quen được, đừng lo. Em là em của anh, như ngày xưa.”
Dominic bắt đầu kể cho Brian chuyện Gabriel hồi nhỏ, chẳng hạn như chuyện hai anh em đi theo dòng nước mưa trong kênh ra hồ như thế nào. Brian cảm nhận được rõ ràng tình thân giữa hai anh em và nhìn sự căng thẳng ở Gabriel dần dần mất đi.
Gabriel chở Brian về trường để kịp lớp mười giờ sáng của cậu. “Tối nay em có bận không?” Gabriel hỏi khi Brian ra khỏi xe đằng cửa sau. “Anh đưa Dom ra sân bay khoảng tám giờ. Đi với bọn anh không?”
Brian mỉm cười và Dominic lại cảm nhận được có gì đó đặc biệt trong không khí. Không có gì giống như anh đã nghĩ về dân gay. Anh cảm thấy mọi chuyện xảy ra thật tự nhiên.
Gabriel và Dominic dành cả ngay để đi quanh Tucson và cười đùa cùng nhau. “Anh thích nơi này,” Dom nói. “Anh nghĩ chuyện về đây sẽ là ý hay. Em quen Brian bao lâu rồi? Cậu ấy có vẻ hợp với em.”
“Chưa lâu lắm, ít nhất là cho mối quan hệ hiện giờ của bọn em. Chuyện lần đầu bọn em gặp nhau cũng vui lắm.” Anh kể cho Dominic chuyện ưứ phải liên tục ‘giải cứu’ cậu nhóc ngây thơ này. “Cậu ấy uống phải nước trộn ma túy, rồi suýt bị giết trong một bãi để xe. Em phải đi cả triệu dặm để đưa cậu ấy từ chỗ leo núi về nhà. Đôi lúc em nghĩ mình gặp phải một thảm họa biết đi.”
“Thế còn những lúc khác thì sao?”
Gabriel cười, “Cậu ấy không tồi chút nào.”
Khi ba người đi vào sân bay để tiễn Dominic về Baltimore, Gabriel hỏi điều vẫn ám ảnh anh. “Anh Dom này, thế còn cha mẹ thì sao? Anh định làm gì khi về?”
“Cứ để chuyện đó cho anh. Em chỉ cần nhớ là anh đứng về phía em và em không phải sợ gì cả.”
Hai anh em ôm nhau một cái thật chặt. “Anh sẽ gọi cho em ngay sau khi về đến nơi.”
“Còn chuyện chuyển nhiệm sở của anh thì sao?” Gabriel hỏi đầy hy vọng.
“Bắt đầu được tiến hành rồi. Anh vừa gọi chỗ làm của anh hôm nay.” Dominic quay sang Brian. “Mạnh khỏe nhé, Bri, và chăm sóc nhóc này hộ anh. Anh mừng là nó được một người bạn tốt như em.”
Gabriel và Brian nhìn Dominic bước về thang cuốn. Anh quay người và gọi với lại, “À, nhớ nói với cái cô hàng xóm của em là anh sẽ quay lại sớm. Cô ta hẳn sẽ cáu lắm.”
Gabriel vẫy theo anh mình lần cuối rồi đi cùng với Brian ra xe.
Vào xe rồi, anh cười khi Chó vẫn đuôi và rên rỉ bằng cái giọng buồn nhất của nó. “Được rồi, phần của mày đây. Bri, em cho nó ăn được không?”
Ba giây sau, khi chỗ thức ăn đã ngốn hết, Chó nằm ngáy một cách hài lòng ở ghế sau. “Em nghĩ là nó vừa lòng,” Brian cười.
“Cám ơn em,” Gabriel thì thầm.
“Không có chi. Nhưng anh cảm ơn về chuyện gì thế?”
“Vì em đã rất tốt với anh trai anh và giúp anh vượt qua thời điểm khó khăn này.”
“Ồ, Gabriel, đến giờ thì hẳn anh đã biết em sẽ làm bất cử chuyện gì vì anh,” Brian rụt rè mỉm cười rồi cúi đầu vì xấu hổ.
“Đừng khách sáo với anh, Bri ạ. Chuyện xảy ra nhanh quá. Anh còn cô đơn đó thế mà một thoáng sau anh đã có em.”
“Anh đừng lo nghĩ nhiều quá. Có những điều anh có thể nhận lấy mà không phải đắn đo nhiều.”
“Nhưng hai ta quá khác nhau.”
“Em nghĩ chính điều đó làm mối quan hệ này thật đặc biệt.”
Và Gabriel hôn cậu. Một nụ hôn dịu dàng; một lời cảm ơn; và một nụ cười.
“Em muốn đi xem phim không?”
“Không.”
“Muốn đi ăn gì đó không?”
“Không. Cái đó để sau cũng được.”
Và Gabriel nói điều Brian chờ đợi cả ngày nay, “Em muốn tiếp tục chuyện ta bỏ dở tối qua không?”
“Chúa ơi, có chứ. Em nghĩ anh sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa.”
Đoạn đường về căn hộ của Gabriel dài bất tận; ít nhất hai người cảm thấy vậy. Khi xe dừng lại, Chó phóng vào rừng. Còn Gabriel thì ôm lấy Brian và đưa cậu vào nhà.
Khi vừa bước vào, Gabriel đóng sập cánh cửa lại và đẩy Brian tựa vào mặt gỗ. Không lời nào cần được nói ra, cả hai đều đã sẵn sàng, đã vượt quá giới hạn.
Khi làn da trần của Brian lộ ra, cậu hít một hơi sâu. Gabriel quỳ xuống trước mặt cậu, hơi thở của anh để lại vết ẩm trên làn vải trắng mà anh tháo bỏ.
Brian nhìn những lọn tóc quăn đen của Gabriel và quấn tay mình vào chúng. Cơ thể cậu phản ứng với từng tiếp xúc, chân cậu mềm ra như bún và tim cậu đập như sắp bật ra khỏi lồng ngực. Hơi nóng từ miệng Gabriel như lên tới một triệu độ. Cuối cùng cậu không thể nghĩ được gì nữa. Mọi thứ cậu muốn được cảm nhận đang trào lên trong cơ thể cậu. Cậu để mặc cảm xúc của mình nhảy múa và cảm nhận Gabriel. Cơ thể cậu run lên và trượt xuống sàn khi tất cả hơi nóng thoát ra. Gabriel cũng ngồi xuống, tay vẫn ôm lấy Brian
“Ôi Chúa ơi,” Brian cố gắng để nói thành tiếng.
“Ừ,” Gabriel nói như một tiếng vang.
Brian tựa trán mình vào ngực Gabriel khi anh xoa xoa vai cậu.
“Em cảm thấy….,” cậu hít một hơi sâu, “Em không tìm được từ nào để diễn tả nó.”
“Lần đầu làm em choáng váng đúng không?”
“Như một khối thuốc nổ,” Brian cố gắng mỉm cười.
Gabriel đứng lên và giúp Brian dậy. Đột nhiên cảm thấy xấu hổ, Brian với lấy quần mình và mặc vào. Khi cậu định cài cúc thì Gabriel ngăn cậu lại. “Trông em sexy lắm. Cứ để nó như thế.”
Chưa ai nhìn Brian theo cái cách như vậy và chưa một ai nói với cậu là cậu sexy. Cậu cảm thấy cơ thể mình trả lời lại câu nói đó. “So với anh thì em không là gì cả. Thề có Chúa, Gabriel ạ, anh thật………..” Cậu lúng túng. Liệu cậu có nên nói vậy không? Liệu con trai có nói vậy với nhau không? Cậu lướt tay trên cánh tay của Gabriel và dừng lại trên ngực anh.
“Sao, Bri? Anh làm sao?” Giọng Gabriel khàn đi và anh tiến sát về phía cậu.
“Tuyệt đẹp,” Brian thì thầm, “Anh đẹp tuyệt vời.”
Cơ thể họ quấn vào nhau, uống lấy hơi ấm của nhau. Brian nhón chân lên để khám phá mọi phần cơ thể của Gabriel mà cậu với tới được. Có cái gì đó cứa vào má cậu nhưng cậu mặc kệ nó. Gabriel đỡ cậu vào phòng rồi cả hai ngã xuống giường. Gạt hết quần áo sang một bên, Brian nghe thấy Gabriel thốt lên “Tuyệt lắm, khỉ con,”.
Brian luôn nghĩ rằng khi thời điểm này đến với cậu, cậu sẽ tập trung theo những gì được chỉ dẫn, nhưng cậu quên hết mọi sự và cứ để cơ thể dẫn cậu đi. Tất cả những gì cậu nghĩ được là cậu đang được ở bên Gabriel và làm những gì cậu mơ tưởng từ lần đầu tiên cậu gặp chiếc Wrangler đen.
Mệt lả và hạnh phúc, họ rời nhau ra và nằm yên theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình. Brian đưa tay ra và chạm vào tay Gabriel. “Anh Gabriel?”
“Sao?”
“Anh có muốn em đi bây giờ không?”
“Không, ngốc ạ, anh không muốn em đi đâu hết. Anh muốn em lại đây với anh.”
Brian mỉm cười và tiến lại chỗ Gabriel. Cậu ngả đầu vào cánh tay anh và quấn chân mình quanh chân anh. Ánh đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt cậu. Gabriel đưa một ngón tay chạm vào má cậu và cau mày. “Có máu trên mặt em này. Chuyện gì xảy ra thế?”
Brian đưa tay lên theo bản năng và chạm vào vết xước trên mặt mình. “Em nhớ là có gì đó cứa vào mặt mình nhưng không để ý. Chắc là sợi dây chuyền của anh.”
Gabriel đưa tay lên sợi dây vàng mảnh với chú sao biển tí hon. “Ừ, em có lý. Anh xin lỗi. Anh sẽ xử lý chuyện này ngay.”
“Một lúc nữa đã. Em không muốn đi đâu cả. Em bẫy được anh rồi,” Brian cười và siết chân lại.
“Làm như anh không biến em thành bánh vòng được ấy,” Gabriel bật cười.
“Cái gì trên sợi dây chuyền của anh thế?”
Gabriel nhớ lại lễ Giáng Sinh ở ngôi nhà trên bãi biển, nhớ lại chuyện anh tìm thấy Chris trong nghĩa trang và đưa cậu bé đến chỗ Easy như thế nào. Markie đã tặng anh chú sao biển nhỏ bé này để nhắc anh luôn tạo ra sự thay đổi. Anh chưa bao giờ tháo nó ra.
“Em muốn nghe kể chuyện không, Scimmietta?”
“Từ đấy nghĩa là gì thế?”
“Nó có nghĩa là ‘khỉ con’ trong tiếng Ý.”
“Ồ,” Brian cười vui vẻ, “Thế thì hay quá. Anh kể đi.” Cậu cuộn tròn người trong tư thế thoải mái nhất và chờ đợi.
“OK, có một người đàn ông đi dọc bờ biển một buổi sáng nọ. Ông ta nhìn thấy ai đó đang nhảy múa với những ngọn sóng. Khi lại gần, ông nhận ra đó là một cậu bé và cậu không nhảy múa mà chạy hết từ bãi cát ra mép nước. Ông hỏi, “Cậu đang làm gì thế?”
Cậu bé trả lời, “Cháu đang cứu những con sao biển bị dạt lên bờ cát tối qua.”
Người đàn ông nhìn xuống bãi cát và thấy hàng ngàn con sao biển nằm trên cát. “Cậu không thể cứu hết những con sao biển này được,” ông ta nói.
“Không, có lẽ là không,” cậu bé trả lời, tay cầm một chú sao biển, “Nhưng với chú sao biển này cháu có thể tạo cả một sự khác biệt.” Với câu nói đó, cậu thả chú sao biển nhỏ về lại với biển cả.”
Brian có thể cảm thấy sự xúc động trong giọng Gabriel. “Em thích câu chuyện này. Cậu bé đó nói đúng, đúng không? Chúng ta luôn nên làm tất cả những gì có thể, đúng không?”
“Phải, một người bạn lớn của anh, cô Markie Langley, cho anh sợi dây chuyền này để anh luôn nhớ cố gắng tạo ra sự khác biệt.”
“Anh đã thay đổi em,” Brian nói, ngón tay cậu chạm vào má Gabriel. “Anh làm em thấy hạnh phúc vì mình là gay. Giờ em không nghĩ em muốn ở đâu khác ngoài ở đây với anh để nói chuyện và hiểu rõ về nhau hơn.”
“Với anh cũng vậy. Anh có nhiều chuyện không hay mấy năm vừa rồi, nhưng em làm anh cảm thấy anh cũng có giá trị nào đó.”
Brian ngả người vào Gabriel và nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm của anh. “Có giá trị nào đó? Anh không biết anh tuyệt vời thế nào ư? Em biết em thiên vị nhưng có Chúa chứng giám, anh Gabriel, chuyện xảy ra không phải là lỗi của anh.”
“Anh biết điều đó, nhưng anh vẫn thấy đau khổ như thể chúng mới xảy ra. Anh muốn đưa em tới chỗ này. Đó là một mái ấm cho thiếu niên vô gia cư, trong số đó có nhiều người đồng tính và không biết nên làm gì. Anh muốn em biết anh dùng thời gian của mình để làm gì.”
Brian dụi đầu vào cổ Gabriel. Cậu đang đi đúng hướng. Cậu đang gần gũi hơn với Gabriel. Có thể một ngày nào đó anh sẽ kể cho Brian điều gì vẫn ám ảnh anh. Brian biết cậu có thể chờ đợi. Còn lúc đó, cậu đã có tất cả những gì cậu muốn.
“Em muốn ở lại qua đêm không?”
“Anh có muốn em ở lại không?”
“Em có muốn ở lại không đã?”
“Nếu anh muốn.”
Gabriel bật cười, “Lại đây nào, Scimmietta, nếu anh không muốn thì anh đã không hỏi em thế.”
Hết.
Ghi chú: “Just One Starfish” đang có chương và tác giả chưa thông báo chấm dứt truyện một cách chính thức. Nhưng đến chương này các bạn cũng có thể thấy là mọi chuyện đã khá an bài. Theo ý kiến chủ quan của mình, chương không thật khớp với những sự kiện trong truyện từ đầu tới giờ và có thể coi như chi tiết phụ, nên mình sẽ không dịch chương này (mình không thật thích nó vì lý do cá nhân). Để bù lại sự thay đổi này, mình sẽ dịch “Whispers from the past”, một truyện ngắn kể về thời trung học của Brian giải thích sự thay đổi của cậu và tại sao cậu trở thành Brian của “Just One Starfish”. Mong các bạn thông cảm. Và để tiện theo dõi, mình sẽ post “Whispers from the past” trong thread của “Just One Starfish”, tức là theo sau chương này.