Khi cô gái đi rồi, Sebastian Peyton, bá tước Moorland đời thứ tám, quay lại chiếc ghế sau bàn làm việc và ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Bàn tay anh tự động với hộp xì gà bằng ngọc trai đựng những điếu xén hai đầu màu nâu - một trong những thói xấu khó bỏ của anh. Rút ra một điếu và châm lửa, anh khoan khoái hít mùi khói thơm. Anh có cuộc hẹn ăn tối với ba người bạn thân, và một đêm hứa hẹn đầy những trò giải trí mà chắc chắn sẽ tăng thêm tai tiếng của những kẻ thừa kế hoang đàng bị xã hội thượng lưu bài trừ. Nhưng duy nhất lần này anh không để tâm đến cuộc chơi.
Anh ngả người ra ghế, nhắm mắt lại, và đặt điếu xì gà giữa môi, thưởngó. Cuộc đời có quá ít niềm vui, anh chán chường nghĩ. Nó chỉ là sự lạnh lùng và khó khan với vài thú vui nhỏ nhoi như mấy điếu xì gà, ly rượu brandy hảo hạng, hay một điều viển vông khác thường nào đó làm tăng hứng thú. Có lẽ đó là lý do tại sao anh không tống cổ con nhóc mặt mũi trơ tráo đó đi. Anh đang buồn chán, chán muốn chết, và có vẻ con bé đó có thể tạo ra vài khoảnh khắc thú vị. Thêm nữa, nhận cô ta vào gia đình có thể làm mẹ anh điên tiết, và anh khoái việc chọc tức mẹ mình. Nó phần nào trả đũa cho tất cả những năm tháng bà đã ngó lơ anh.
Cuộc đời xoay vần mới hài hước làm sao khi người ta ngẫm nghĩ về nó. Edward, người anh trai thần thánh đã từng là cục cưng trong trái tim mẹ (và sẽ là bá tước nếu còn sống) đã chết từ mười năm trước. Tính đến tháng sau thì anh đã góa vợ đúng hai năm. Và giờ đến Timothy, cũng đi nốt.
Sebastian chưa bao giờ quan tâm lắm đến thằng bé, mẹ nó đã làm hư nó như mẹ Sebastian, chị gái của mẹ Timothy, đã làm hư Edward. Nhưng thằng bé còn quá trẻ để chết như thế.
“Đây là một thất bại ê chề đối với Seb cáo già.” Sebastian có thể tưởng tượng ý nghĩ đó làm thằng bé khoái chí đến mức nào. Timothy căm thù anh vì anh đã từ chối trả dù chỉ một xu cho những món nợ bài bạc khổng lồ, hoặc sở thích lũ đàn bà lẳng lơ cao giá của nó, hoặc cho nó ứng trước bất cứ khoản trợ cấp quý nào. Thêm vào đó, anh đã ra tối hậu thư cho Timothy vào lần cuối nó đến nài nỉ anh, rồi khuyên nó hãy tìm một công việc lương thiện nếu như nó cảm thấy không đủ sống dựa trên những khoản trợ cấp có sẵn. Tự kiếm tiền sẽ là một bài học có ích cho Timothy trước khi thằng bé được nhận khoản thừa kế vừa đủ nhưng không lớn và nhanh chóng tiêu xài đến đồng shilling cuối cùng. Nhưng Timothy đã nổi sung, và lao ra khỏi nhà trong cơn phẫn nộ bừng bừng. Chuyện đó xảy ra sáu tháng trước đây, và khi Timothy thuê nhà trọ ở riêng thì từ đó Sebastian không nhìn thấy nó nữa.
Nhưng có một việc mà Sebastian có thể làm cho Timothy. Và anh đã đặt những bánh xe vào guồng chuyển động. Anh có thể lo liệu sao cho kẻ giết Timothy bị treo cổ lủng lẳng trên cái cọc cao nhất ở Tyburn. Anh đã thuê hai thám tử ở Bow Street làm việc đó. Giờ lại có cô nàng Jewel Combs - không, Julia Strathan chứ, sao anh lại quên nhỉ? - dẫn xác đến để thúc đẩy công việc tiến triển nhanh hơn trước. Câu chuyện của con bé có đủ những lỗ hổng để lái một cỗ xe chui qua, nhưng anh chắc chắn có một điềm nào đó trong cái mạng lưới dối trá của con bé là dựa vào trên sự thật. Anh mở mắt ra và lấy một cây bút và tờ giấy, viết nguệch ngoạc, mấy dòng ngắn ngủi, rồi rắc cát lên lá thư, gấp lại, và đóng dấu. Anh đứng dậy, đi ra chỗ dây chuông và kéo một cách nôn nóng. Khi Smathers xuất hiện theo mệnh lệnh của anh, anh đưa cho lão quản gia bức thứ.
“Hãy mang nó đến Bow Street. Ngay tức khắc.”
“Vâng, thưa ngài.” Smathers cúi đầu đi ra, và Sebastian nhìn đăm đăm vào cánh cửa đã đóng trong một lát. Anh thấy mình đang mong rằng con bé ngu ngốc kia không phải là người đã đâm dao vào Timothy. Với tất cả những lời nói thô tục của nó thì nó không hơn gì một đứa trẻ đói khát và sợ hãi. Anh sẽ cảm thấy thật tệ khi treo cổ nó.
Đa cảm vô nghĩa, anh khắc nghiệt tự nhủ. Anh sải bước ra cửa, rốt cuộc cũng quyết định sẽ ra khỏi nhà.