Bạch Thần vừa nghe tôi nói xong lập tức kéo tôi lên xe anh ta ngay.
Trong lòng rối rắm, tôi liên tục xoay xoay hai tay với nhau, hiện giờ hai tay cũng lạnh như băng, từ khi tôi biết mình có thai tới bây giờ chỉ mới có ba ngày, chuyện này đến quá nhanh làm cho tôi trở tay không kịp, nhưng càng làm cho rối rắm hơn chính là đứa bé này chưa đến ba ngày đã phải bỏ nó đi, trong lòng tôi có hơi chút không yên!
Trong lòng bắt đầu khó chịu, cảm giác buồn nôn kia lại tới nữa rồi.
“ Dừng xe, Bạch Thần, tôi muốn nôn, mau dừng xe đi!” Tôi bịt miệng kêu vội.
Bạch Thần nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu,“ Chu Chu, em nhịn một chút đi, ở sau lưng có một chiếc xa vẫn đi theo chúng ta, anh phải cắt đứt đuôi bọn nó, em ngồi cho vững nhé.”
Cái gì? Tôi còn chưa kịp phản ứng gì hết, chỉ cảm thấy thân mình hơi nghiêng về phía trước, cũng hên là đã mang dây an toàn, bằng không là bị đập mặt vào thành xe rồi.
Bạch Thần đột nhiên tăng tốc lên, tôi hốt hoảng nhìn qua đồng hồ tốc độ thì đã vượt qua km / giờ!
Mẹ ôi, lúc nãy trong lòng cảm thấy buồn nôn mà còn chạy xe nhanh thế này, thật …….. muốn xỉu quá.
“Bạch Thần, tôi thật sự……….. không thoải mái!” Xác thật như Bạch Thần nói, ở sau lưng chúng tôi có hai chiếc xe một trắng một đen vẫn đi theo chúng tôi, chúng tôi chạy nhanh bọn họ cũng chạy nhanh, thậm chí có một chiếc còn muốn vượt qua chúng tôi chặn đầu xe.
“Em nhịn thêm một chút nữa đi, chờ anh cắt đuôi bọn họ đã, hiện giờ anh không thể dừng xe lại.” Bạch Thần không có thời gian để nhìn tôi.
Tôi cũng muốn nhịn nhưng mà chuyện này tôi không thể khống chế được mà ~~! Bạch Thần rẽ qua một góc đường, tôi lập tức nghiêng qua trái, lại một chút rồi nghiêng qua phải, so với đi tàu siêu tốc còn kích thích hơn, lại qua một ngã rẽ, tôi bị nghiêng người qua bên Bạch Thần, sau đó ‘ọe’ nôn ra quần áo của anh ta.
“Em……….. tôi không phải bảo em nhịn một chút sao?” Bạch Thần nhíu mày lại, ngữ khí rất không bình tĩnh.
Tôi bị anh ta mắng có hơi ngây người, đây là lần đầu tiên anh ta lớn tiếng với tôi, còn nhớ lần trước đua xe tôi cũng nôn lên người anh ta nhưng anh ta với biểu hiện bây giờ hoàn toàn là hai người khác nhau.
Tiếp theo tôi liền cảm thấy ủy khuất, cũng không phải tôi muốn nôn hơn nữa tôi đã báo trước cho anh ta, nhưng mà tự anh ta không cho tôi xuống dưới, anh ta dựa vào cái gì mà mắng tôi?!
Nghĩ như vậy, tính tình quật cường của tôi lại nổi lên, “Dừng xe! Tôi phải xuống xe! Lập tức, ngay bây giờ!”
“Chu Chu………” Bạch Thần cũng thấy được mình quá lời, lúc này mới dời sự chú ý qua bên người tôi, “Thật xin lỗi, vừa rồi ngữ khí của anh hơi kém một chút, nhưng hiện tại anh không thể dừng lại được nữa, dừng lại chúng ta không còn có đường lui, chỉ có thể liều mạng hướng về phía trước!” Nói xong Bạch Thần giẫm chân ga, không ngừng thì không nói đi, hiện giờ lại còn tăng tốc!
“Tôi...... Tôi phải dừng xe, tôi thật sự không thoải mái......” Tôi hiện tại không chỉ có là muốn nôn mà còn cảm thấy đầu váng mắt hoa, khó chịu muốn chết đi được!
"Không được, em nhịn một chút đi, hay em muốn nôn thì nôn đi, hiện tại anh không thể dừng xe!" Bạch Thần không chút suy nghĩ, lại một lần nữa cự tuyệt yêu cầu của tôi.
Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng con người giống như tiểu bạch thỏ này thì ra là tà ác như thế, thậm chí so với Diệp Tử Ninh còn đáng giận hơn nhiều, Diệp Tử Ninh thích khi dễ tôi, nhưng anh ta giống nhưng hồ ly Tiểu Bạch chỉ thích xem tôi xấu mặt, nhưng không làm ra chuyện gì làm tổn thương tôi, nếu một khi tôi cảm thấy được không thoải mái hoặc là bị thương, bọn họ vẫn rất lo lắng cho tôi, tuy rằng ngoài miệng vẫn mắng tôi ngốc nhưng đó là nói ngoài miệng thôi. Hiện giờ ngay tại giờ khắc này, tôi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: tôi thật là ngu xuẩn, vì sao tôi vẫn nghĩ Diệp Tử Ninh là khi dễ tôi chứ, anh ta vẫn giống nhưng hồ ly Tiểu Bạch, tuy rằng thích khi dễ tôi thật nhưng cho tới bây giờ đều chưa làm cho tôi chịu một chút thương tổn nào!
“Tôi phải xuống xe, tôi phải xuống xe ngay bây giờ!” Ngữ khí của Bạch Thần làm cho tôi càng thêm tức giận, dạ dày cũng thật sự không thoải mái, vì thế tôi cầm lấy cánh tay Bạch Thần bắt đầu lắc lắc, lúc ấy tôi thật sự là tức đến không còn lý trí, hoàn toàn thật không ngờ tôi làm như vậy sẽ dẫn đến tai nạn xe cộ.
"Tiêu Chu, em muốn chết sao?" Bạch Thần hoàn toàn biến sắc, anh ta mạnh mẽ đẩy tay tôi ra.
“Bộp” một tiếng, tay của tôi bị đụng vào cửa kính thủy tinh trên xe, tôi đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, thật không dự đoán được anh ta bỗng nhiên đẩy tôi ra mạnh như vậy, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất không hiểu được, mấy ngày nay buồn bực, hiện tại cộng thêm vấn đề này làm cho nước mắt tôi cứ như nước vỡ đê, muốn ngừng mà ngừng không được.
Tinh thần Bạch Thần một lòng đặt ở trên kính chiếu hậu, chú ý động tĩnh hai chiếc xe ở phía sau, nhìn thấy tôi khóc, cũng không có an ủi tôi giống như trước đây.
“Tôi phải...... Xuống xe...... Hu hu......” Tôi vừa khóc vừa đập tay vào cửa kính, tay cũng bắt đầu có hơi đau đỏ lên rồi.
“Chu Chu, em nhịn một chút đi, hiện tại thật sự không thể dừng xe, dừng lại sẽ bị bọn họ vượt qua, đến lúc đó em cũng chỉ có thể đi theo bọn họ trở về.”
“Trở về thì trở về, dù sao sống với cũng dễ chịu hơn ở cùng tên quái dị như anh, dừng xe! Tôi phải xuống xe, nếu không xuống xe, tôi lập tức sẽ nhảy ra khỏi xe!” Lần này tôi là thật sự là tức giận vô cùng, tôi không đi cùng Bạch Thần, tôi cũng không muốn bỏ đứa bé, dạ dày thật là khó chịu, hu hu hu......
Anh ta biết tôi khó chịu mà còn chạy nhanh như vậy, thật là quá đáng. Tôi ‘ọe’ một tiếng lại bắt đầu nôn nghiêng trời lệch đất.
Tôi nôn đến trời đất lệch chuyển, cảm thấy mình sắp chết rồi, tôi rốt cuộc chịu không nổi, tay lại bắt đầu tranh đoạt tay lái của anh ta, “Tôi muốn xuống xe......”
Hai người kéo qua kéo lại, Bạch Thần bị tôi làm cho phân tâm, xe thiếu chút nữa đụng vào một chiếc xe tải phía trước, cũng may là đúng lúc đó anh ta quẹo vào bên đường, “Tiêu Chu, nhanh chóng buông tay ra cho tôi!”
"Không, tôi không muốn!" Tôi lúc ấy cũng là não tàn, một lòng là dỗi cùng anh ta, sau đó là muốn xuống xe, tôi quên động tác như vậy là vô cùng nguy hiểm, rất có có thể tạo thành tai nạn giao thông nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn đến thương vong, đáng tiếc lúc đó tôi đã muốn hoàn toàn không có dùng lí trí để nói.
"Em!" Bạch Thần bị tôi làm tức giận đến mức không biết nói gì, vừa rồi nếu anh ta không khẩn cấp quẹo vào, thật sự………… lần đầu tiên anh ta sợ tới mức mặt đều tái xanh.
"Tôi mặc kệ, dù sao tôi hiện tại sẽ xuống xe." Anh ta rống lên như vậy làm cho trong lòng tôi càng căm giận bất bình, anh ta nghĩ anh ta làm gì của tôi chứ, làm gì mà tôi không thể xuống xe?! Anh ta bảo tôi không thể xuống xe thì tôi sẽ xuống xe sao, tôi còn có cái gì mặt mũi chứ?!
Tôi lại cùng Bạch Thần giành tay lái, hành động của tôi làm cho Bạch Thần bị phân tâm, không biết khi nào thì chiếc xe màu trắng kia đã đuổi kịp và vượt qua chúng tôi, phía sau vẫn còn một chiếc xe chạy theo.
“Ngu ngốc, nhanh buông tay ra đi!”
“Anh mới ngu ngốc, cả nhà anh đều ngu ngốc!” Tôi chưa bao giờ biết Bạch Thần là người như thế này cả, thì ra trước đây anh ta là giả bộ, hiện giờ mới là bản chất của anh ta.
Hai chúng tôi tranh chấp rất mạnh bạo nên hoàn toàn không chú ý đến chiếc xe phía trước, chờ tới khi chú ý thì đã không còn phanh kịp rồi, xe của Bạch Thần đã đụng vào đuôi của chiếc BMW kia………..
Chỉ nghe được một tiếng ‘Kittttttttttt’ chói tai vang lên, tất cả chìm vào bóng tối……………
…………………….
Tôi tì người vào bên giường, trừng mắt nhìn người đang nằm trên giường bệnh, hai mí mắt cứ như muốn chạy lại nắm tay nhau, tôi phải dùng sức lực rất lớn mới tách hai chúng nó ra được. =_=
Nhưng mà vẫn buồn ngủ quá………. Thời gian cứ tích tắc trôi qua, nhưng anh ta vì sao vẫn chưa tỉnh lại chứ, tôi thật sự là rất buồn ngủ rồi đó!!!
Aizzzz, Diệp Tử Ninh sẽ không phải cả đời đều nằm như thế này chứ??? Như vậy tôi đây làm sao bây giờ? Đứa bé trong bụng tôi làm sao bây giờ? Bên tai vẫn là tiếng hít thở đều đều của anh ta nhưng tôi vẫn một mực cảm thấy phiền táo, ngoại trừ phiền táo còn có lo lắng, tôi nhịn không được trộm cầm lấy tay anh ta, lần đầu tiên cảm thấy nhịn không được mà đau lòng, cái loại đau lòng này không phải đau lòng như khi người nhà gặp chuyện không may, tôi nói không ra nguyên nhân nhưng mà trong lòng vẫn luôn cầu mong cho anh ta không xảy ra việc gì, vừa tưởng tượng đến từ nay về sau không còn gặp lại anh ta nữa là trong lòng lại cảm thấy ray rứt, không thể ngờ được, bị ngược đãi mãi cũng trở thành thói quen!!!!
“Diệp Tử Ninh, anh nhanh đứng lên cho tôi, nếu không đứng lên tôi sẽ đánh mông anh đấy!”
“Tiểu Diệp Tử, trời đã sáng rồi, mau rời giường thôi!” Tôi cố gắng kéo mí mắt lên, trong hốt hoảng dường như nhìn thấy đuôi mày của Diệp Tử Ninh nhẹ nhàng nhíu một chút, tôi lập tức dụi dụi mắt, nhìn lại một lần nữa, nhưng không có gì cả, thì ra là mình hoa mắt. [Sun: đố mọi người vì sao nghe đến tên này Diệp Tử Ninh lại khẽ nhíu mắt, há há há ^^]
Tôi có chút thất vọng ngáp một cái, tiếp tục thất thần, tiếp tục đấu tranh cùng hai mí mắt của mình, tôi vỗ vỗ vào mặt, lấy tay chống mí mắt để cho mình không được ngủ “Diệp ma quỷ, anh đã ngủ lâu như vậy rồi mà vẫn không tỉnh sao? Nếu anh không tỉnh, tôi sẽ không để ý đến anh nữa đấy!!!”
“Diệp công công……… anh mau tỉnh lại đi ……….”
Tôi ngáp dài một cái, tôi đã muốn một ngày một đêm không ngủ đủ giấc rồi, rất không có nhân đạo đó, không phải tôi bỗng nhiên si tình, cũng không phải tôi quá nặng tình, hơn nữa những người bên ngoài đó cũng không cho tôi ngủ được, nhất là chú của Diệp Tử Ninh cùng ba tôi, nói tôi cùng người khác bỏ trốn mới làm cho Diệp Tử Ninh xảy ra tai nạn xe cộ, hai người bọn họ còn thật nghiêm trọng cảnh cáo tôi, nói tình huống của Diệp Tử Ninh rất không khả quan, nếu trong vòng hai ngày không tỉnh được thì suốt đời sẽ không có khả năng tỉnh dậy được.
Ôi mẹ ơi ~~ nhiều tội trạng quá, tôi gánh vác không nổi trách nhiệm này đâu à ~~ hơn nữa Diệp Tử Ninh bị thương có nghiệm trọng đến thế sao? Tôi thấy thế nào cũng không nhìn ra được nguyên cớ cả, bất quá trên trán anh ta có băng gạc trắng, nhìn qua…………à………. Có hơi dọa người!!!
Tuy rằng trong lòng tôi cực kì không muốn nhưng dưới sự kiên trì của ba ba nên tôi vẫn phải phụ trách đánh thức Diệp Tử Ninh, nếu Diệp Tử Ninh không tỉnh lại, tôi sẽ không được đi ngủ!
Quá phận, quá phận, hết sức quá phận, như thế nào có thể như thế được chứ?! Không ngủ đủ giấc, chúng ta sinh ra là thiếu một nửa lạc thú cùng hạnh phúc!
“Tiểu Diệp……….. anh rốt cuộc đến bao giờ mới tỉnh vậy, anh tỉnh lại nhanh nhanh được không, chỉ cần anh tỉnh, tôi lập tức nấu cơm cho anh ăn? Được không?”
Tôi lại ngáp một cái, nước mắt không tự giác mà rơi xuống, người bên ngoài không biết nhìn vào tưởng tôi buồn mà khóc, khóc vì Diệp Tử Ninh, vì thế dư luận lần đầu tiên chuyển hướng, lần đầu tiên mọi người đánh giá tôi rốt cuộc cũng không còn khắc nghiệt như trước nữa!
Bọn họ đều nói Diệp Tử Ninh bị chấn thương tới não, vô cùng có khả năng trở thành người thực vật, người có đời sống người thực vật là giống như phim thần tượng hay chiếu trên TV ấy, không có tư tưởng, không có suy nghĩ, không khóc cũng không cười nhưng lại không chết được, bọn họ cho rằng tôi cùng tình nhân cao chạy xa bay nhưng không ngờ tôi còn ở lại, xem ra từ nay về sau tôi cũng còn xem như người có tình có nghĩa.
Đương nhiên cũng có người lại thêm chán ghét tôi, cảm thấy tôi cái con nhỏ xấu xí này không biết cảm thấy thẹn, câu dẫn Diệp Tử Ninh còn không biết chừng mực dừng lại mà còn một chân đạp hai thuyền, cuối cùng còn làm cho thần tượng trong lòng bọn họ gặp tai nạn, nếu ở cổ đại, tôi hẳn là bị xe ngựa ngũ mã phanh thây, vạn người phỉ nhổ! Ở hiện đại tôi cũng có thể bị rơi vào diễn đàn Thiên Nhai, để cho hàng vạn dân cư mạng công kích tôi, làm thịt tôi, khinh bỉ tôi!!!
“Ninh Ninh, chỉ cần anh tỉnh lại ngay bây giờ, tôi liền kết hôn với anh…….” Hai mắt của tôi đã chống đỡ tới cực hạn, suy nghĩ đã muốn trống rỗng, tôi cũng không biết mình nói cái gì nhưng vừa nói xong thì tay đã bị người ta cầm lấy!!!
Là người ta mạnh mẽ cầm lấy, tay đối phương cực kì ấm áp cực kì nóng, cảm xúc chân thật kia làm cho tim tôi nhảy dựng, bốn mắt nhìn nhau, tôi bị đôi mắt sáng ngời của đối phương làm cho hoảng sợ, cả người lập tức tỉnh ngủ.
“Anh……. Anh tỉnh rồi?” Ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng tôi cũng có một tia kinh hỉ, trời ạ, tôi rốt cuộc cũng có thể ngủ rồi!!!!
Mắt phượng của Diệp Tử Ninh híp lại, không nói lời nào chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm vào tôi, giống như con báo nhìn chằm chằm vào con mồi của nó ấy!
“À, hì hì…….. nếu như anh tỉnh rồi, vậy, vậy……. tôi……. tôi đi trước…..” Tôi muốn nhanh chóng thông báo cho mọi người để người ta đến, tôi còn có cơ hội để đi ngủ, nhưng Diệp ma quỷ người này mãi vẫn không chịu buông tay tôi ra.
Hồi lâu sau, anh ta mới lên tiếng, “Anh đã tỉnh rồi!”
Thì sao?????
“………….À, tôi biết anh tỉnh rồi, tôi thấy mà,” tôi biết anh ta tỉnh nhưng ý anh ta là gì, “À, tôi biết rồi, anh muốn tôi giúp anh đi thông báo cho bác sĩ đúng không? Anh đợi tí, tôi đi ngay bây giờ đây!”
Ánh mắt Diệp Tử Ninh rất nghiêm túc nhìn tôi, tự nhiên…….. toàn thân tôi lông tơ đứng thẳng!!! =_=
“Không cần!” Lần này anh ra rất nhanh trả lời tôi!
“A!” Trả lời xong tôi liền phát hiện mình không biết nói gì với anh ta, không biết vì sao tôi cảm thấy không dám nhìn vào mắt anh ta, không phải là vì sợ, mà là…….. dù sao tôi cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
“Chúng ta đi thôi!” Diệp Tử Ninh bỗng nhiên xuống giường kéo tôi lại đây, bàn tay cực nhẹ choàng qua thắt lưng của tôi.
“A? Đi đâu thế?” Vì sao tôi cảm thấy anh ta từ khi tỉnh lại lại là hai người khác nhau, tôi luôn không theo kịp lời anh ta nói, còn câu này nữa, không đầu không đuôi bảo đi rốt cuộc là đi nơi nào?
Diệp Tử Ninh khẽ nhíu mày lại, mắt phượng tuy rằng có hơi mệt mỏi nhưng trong phút chốc liền sáng lên, khóe miệng khẽ cười cười, “Đi cục dân chính.”
“………….A, đi vào trong đó làm gì chứ?” Tôi càng lạc vào mê cung, anh ta không phải bị chấn động não rồi chứ? Sao càng nói tôi càng không hiểu thế này???
“Có mang theo chứng minh nhân dân không?” Diệp Tử Ninh không trả lời tôi mà lại hỏi tiếp.
Tôi gật gật đầu.
“Vừa rồi em cầu hôn với anh, anh đã đồng ý rồi, suy nghĩ không bằng hành động đi, hiện tại chúng ta phải đi đăng kí!” Anh ta dùng ngữ khí cùng thái độ vô cùng miễn cưỡng nói chuyện với tôi.
Tôi ngẩn người ra hẳn, đây là chuyện gì vậy? Tôi lúc nào thì cầu hôn với anh ta chứ? Đây là chuyện xảy ra ở thế kỉ nào, có ai lại đây cho tôi biết không? Aaaaaaaaaaa………
“Đi thôi!” Anh ta ôm lấy tôi đi ra ngoài.
Tôi hoàn toàn choáng váng, trong giật mình cảm thấy mười ngón tay của hai chúng tôi đan vào nhau, anh ta kéo tôi đi về phía trước, tôi ngẩng đầu nhìn người ngoài hành tinh trước mắt này, đúng lúc đó anh ta cúi đầu, mỉm cười với tôi, môi mỏng hơi hơi cong lên, tựa hồ mang theo chúng trêu tức, lại tựa hồ mang theo chút vừa lòng, trong phút chốc đó thật là khuynh quốc khuynh thành ~~
Vì thế bệnh mezai lại nổi lên………….
………………….
Chờ khi tỉnh táo lại, tôi đã là người đóng mác “Đã kết hôn”, muốn hối hận thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Tiệc cưới được tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất trong thành phố, ngày đó tôi bị người ta xoay quanh giống như con rối, một hồi thì đổi sườn xám, một hồi thì đổi áo cưới, một hồi thì trang điểm thêm, một hồi thì dập đầu, một hồi thì kính rượu, đương nhiên tôi một giọt cũng không có uống tới, Diệp Tử Ninh không chịu cho tôi uống, tôi cũng vui vẻ ………
Nhưng một hồi hôn lễ mệt quá, đêm đông phòng hoa chúc của chúng tôi không có một chút lãng mạn, Diệp Tử Ninh say đến không biết trời trăng mây đất, mà tôi từ sau khi mang thai càng trở nên buồn ngủ, sau một ngày mệt mỏi như thế, chân đau nhức không thôi, toàn thân xương cốt cứ như tựa hồ đình công giải tán, đợi khi mọi người đi rồi, tôi tắm rửa một cái cũng ngã vào trên giường ngủ không hay gì hết!
Bạch Thần từ sau ngày đó là không thấy nữa, hôn lễ của tôi cũng không thấy anh ta đến, thật lâu sau đó tôi mới biết được ‘Ân oán giang hồ’ của Bạch Thần cùng Diệp Tử Ninh. Kì thật đó là một câu chuyện vô cùng…….. ba chấm. Bạch Thần sở dĩ luôn tìm Diệp Tử Ninh gây phiền toái, không phải vì bản thân anh ta mà là vì em gái của anh ta – Bạch Y.
Bạch gia cùng Diệp gia là thế giao, vào thời kì thơ ấu và niên thiếu, anh em Bạch gia đều lớn lên cùng Diệp Tử Ninh, đến thời kì trưởng thành thì tiểu thư Bạch gia lặng lẽ yêu thương Diệp Tử Ninh, đáng tiếc là ‘thần nữ có tâm, vương tử vô tình, khi tiểu thư Bạch gia thổ lộ tình cảm thì Diệp Tử Ninh chẳng lẽ không nhận mà còn quả quyết cự tuyệt.
Bạch tiểu thư kiêu ngạo như vậy, bị cự tuyệt mặt mũi không còn đâu thể nào chịu nổi, vì thế nhất thời luẩn quẩn trong lòng, ý đồ nhảy từ trên lầu năm xuống tự sát. Đáng tiếc có đôi khi muốn chết cũng là một loại xa xỉ, tiểu thư Bạch gia không tự sát thành công, nhưng hai chân lại vĩnh viễn không thể đứng dậy.
Hai vợ chồng Bạch gia đau lòng rất nhiều cũng tức giận rất nhiều, nhưng mà cái này có thể trách ai được bây giờ, dù sao người ta không thương con gái bọn họ thì làm sao được đây??? Kết quả như vậy cũng là do con gái bọn họ nghĩ quẩn trong lòng, nhưng trong lòng tức giận vẫn là nghẹn không được, vì thế Bạch gia từ nay về sau đoạn tuyệt lui tới với Diệp gia.
Lại nghe nói Bạch Thần nghe được tin em gái vĩnh viễn không thể đứng lên nữa liền chạy đến Diệp gia đánh nhau với Diệp Tử Ninh một trận, sau đó tuyên bố sẽ có một ngày anh ta sẽ khiến cho Diệp Tử Ninh mãi mãi không thể có hạnh phúc, vì thế cho nên mới có câu chuyện ‘ba chấm’ xảy ra sau này.
Nghe xong câu chuyện này làm tôi đau lòng mất vài ngày, tôi nghĩ Bạch Thần nhiều ít cũng là thích tôi, như vậy có thể chứng minh mị lực của tôi, nhưng không thể nào nghĩ tới anh ta là vì trả thù, nhàm chán, nhàm chán hết sức! Ngây thơ, chán ~~
Bảy tháng sau, tôi sinh ra một thằng nhóc mập mạp, đáng yêu, làm tăng thêm số lượng nam nhân trong nhà tôi, nghe hồ ly Tiểu Bạch nói, ba tôi còn trộm khóc.
Sau đó cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, có vui có buồn……….. quan trọng nhất là hiểu được quý trọng những điều ta đang có được.
Câu chuyện của tôi đến bây giờ thì đã xong, một hồi khôi hài, một hồi hài kịch, cảm ơn mọi người đã chú ý lắng nghe.