“Fufufu.”
“Hahaha.”
“...”
Hiện ra trước mắt Hiyori lúc này là một cảnh tượng không thể tin nổi. Cô nàng cứng họng trước diễn biến không ngờ.
Vài phút sau khi Souta và Kotoha gặp mặt nhau. Trông cả hai đang nói chuyện phiếm một cách vui vẻ ở trước lối ra vào, cứ như thể những lo lắng của Hiyori khi không cho Souta biết về “những từ cấm” hoàn toàn là điều thừa thãi vậy…
“May mà người quản lý-san nom có vẻ tốt bụng, tôi thực cảm thấy an lòng. Thực ra hôm nay, tôi về nhà mà tâm trạng cứ lo nơm nớp…”
“Bên này cũng thế đó chứ. So với nơi làm việc cũ thì cả bầu không khí lẫn môi trường đều khác nên tôi cũng có căng thẳng.”
“Khởi đầu của bất cứ thứ gì cũng căng thẳng nhỉ.”
“Đúng vậy đó. Nhất là bản thân tôi lại không có khiếu ăn nói.”
“Souta-san lại khéo đùa.”
Hiyori có thể cảm nhận được một bầu không khí cực kỳ thoải mái.
“...”
Cô nàng cứ thế thò mặt ra ngoài hành lang mà hướng ánh nhìn về phía lối vào,
T-Tại sao…!? T-Tại sao Souta-san lại chưa đạp mìn chứ!? Souta-san có thể nói chuyện một cách tự nhiên hay sao!? H-Hiyori mới lơ đãng có chút đã lỡ mồm rồi…
Gọi là khả năng thích ứng hay khả năng đối ứng thì tùy mỗi người, nhưng tóm lại là Souta đang tỉnh bơ phô bày một thứ năng lực không thể tin nổi.
Hiyori không thể rời mắt khỏi một Souta như thế và chính vì cô nàng là Hiyori nên mới hiểu được. Rằng việc nói chuyện với Kotoha vào lần đầu gặp mặt mà không có chuyện gì xảy ra là ghê gớm cỡ nào.
Ngay khi ấy, cả một Koyuki điềm đạm cũng không thể tránh khỏi việc dẫm phải mìn mà…
Q-Quả đúng là… Souta-san nói mình là hàng chất lượng cao nhỉ. Hiyori đã hiểu rồi. Souta-san nói mình chưa hẹn hò với ai là Souta-san nói dối. Souta-san không phải tay mơ. Không phải tay mơ nên mới đối đáp được như thế. Ngưỡng mộ quá đi…
Khi đó, Hiyori nghĩ rằng bản thân đã tìm được một tia hy vọng.
Rằng dù ai đó có dẫm phải mìn của Kotoha đi nữa thì nhờ có người này giúp, tình hình sẽ dịu đi.
“A, tôi hỏi Souta-san một câu có được không?”
“Tất nhiên. Gì cũng được, mời Kotoha-san.”
“Thế thì… trước giờ Souta-san đã từng làm công việc gì vậy? Có phải có liên quan tới quản lý…?”
“A, xin lỗi. Không phải đâu ạ, tôi làm công việc liên quan tới sáng tạo.”
“Ồ…?”
Kotoha nghiêng phần đầu nhỏ nhắn sang một bên và đặt tay lên cằm, mồm làm thành hành chữ O. Lọn tóc mái màu trắng của cô nàng đung đưa qua lại còn đôi đồng tử tròn xoe màu táo chớp chớp liên hồi.
Có nhiều loại công việc liên quan đến nhóm ngành sáng tạo.
Thiết kế website, thiết kế game, viết bài, biên tập. Nêu hết ra thì cũng trên 20 loại khác nhau.
Câu nói vừa rồi của Souta vẫn còn rất chung chung. Kotoha có ngơ ngác không biết phải đáp lại ra sao là điều dễ hiểu.
“Nói đơn giản thì công việc tôi phải làm là thiết kế sản phẩm, hàng để bán,... ừm, tạp chí, quảng cáo ấy ạ.”
“Oa, một designer nhỉ! Vậy chắc Souta-san phải có năng lực hội họa lắm nhỉ?”
“À không, không đâu. So với như mangaka thì là chuyện hoàn toàn khác.”
“V-Vậy ư? Dù gì, công việc anh làm cũng đáng ngưỡng mộ thật nhỉ.”
“Haha, tôi rất biết ơn khi được nghe những lời như thế. Cơ mà vì bản thân cũng có chỗ chưa được nên toàn làm thêm giờ, ý phải nán lại để giải quyết công việc không.”
Từ giới thiệu bản thân tới những câu chuyện chẳng đầu lẫn đuôi. Đó là cách Souta và Kotoha bắt đầu chạm tới những chủ đề phức tạp.
Ấy vậy, Hiyori cảm thấy có gì đó không ổn.
Giải thích cụm “công việc liên quan tới sáng tạo” là điều đương nhiên… nhưng việc giải thích cụm từ “làm thêm giờ” thì không đương nhiên chút nào.[note46582]
Cứ như thể anh chàng đang coi Kotoha như một bé gái và giúp cô nàng hiểu được “làm thêm giờ” là như thế nào…
H-Hiyori tưởng tượng thôi nhỉ!? Chắc chắn là Souta-san coi Kotoha-san như người đã trưởng thành nhỉ!? Cả hai nói chuyện vui vẻ với nhau thế mà…
Linh cảm không lành đó của Hiyori dần dần chuyển thành niềm tin có căn cứ.
“Nhắc mới nhớ, Kotoha-san hôm nay đi đâu thế vậy?”
“Ngày trong tuần nên tôi đi làm mà…?”
“Hở? Đi làm sao ạ?”
Lần này, đến lượt Souta phải sững sờ…
“Vâng. Tôi là tiếp tân ở văn phòng ấy ạ.”
“Hahaha, Kotoha-san lại khéo đùa.”
“Tôi không… đùa đâu đó.”
“À, ừm… hở?”
Ngay trong một tích tắc, tình thế giờ đây đã hoàn toàn thay đổi. Người theo dõi từ đầu tới cuối là Hiyori đang cảm nhận mồ hôi lạnh chạy dọc khắp cơ thể.
“Nhìn quần áo văn phòng này mà anh không hiểu sao? Cái đồ này này…”
“Đó là hàng đặt may sao?”
“Vâng! Souta-san tinh ý thế nhỉ? Đúng thế đấy! Không có bộ nào vừa cỡ nên tôi mới nhờ bên công ty làm riêng cho mình.”
Không biết đây có phải là chuyện cực kỳ vui vẻ với chính chủ hay không
mà Kotoha nở nụ cười và giải thích cho Souta nghe. Trong khi hành động của anh chàng thì càng lúc càng lạ lùng.
“X-Xin lỗi, Kotoha-san. Thế tức là Kotoha-san tinh chỉnh quần áo đó để đi cosplay như bây giờ hay sao…”
“Cosplay? Này Souta-san, thế nghĩa là sao…”
“Để tạo cảm giác đi săn việc làm… chẳng hạn?”
Sau khi nghe câu hỏi đó, Kotoha…
1
2
3
…mất ba giây để nở nụ cười tươi rói.
Ngay lúc đó, Hiyori đã tận mắt trông thấy… thứ áp lực khủng khiếp đen ngòm.
“À, ừm, Kotoha-san dùng kính ngữ khi nói chuyện không phải là để chuẩn bị cho lúc phỏng vấn… cơ ạ?”
“Sai rồi. Bản chất tôi ăn nói VẬY đó.”
Và thứ áp lực đó… đã lên một tầm cao mới!
“...”
“...”
Sự im lặng nơi lối ra vào ấy như siết chặt con tim của Hiyori. Mạnh tới mức đau nhói.
Mồm Hiyori cử động trong vô thức như lấy hơi… và cô nàng bay ra ngoài hành lang giải cứu Souta.
“A, a, Souta-san, Souta-sannn! Souta-san mà không mau quay lại nhà bếp thì nước sôi dùng để nấu mỳ sẽ trào ra mấttt! Souta-san không được để bếp như thế mà bỏ đi đâu đóóó! Lỡ hỏa hoạn thì saooo!!”
Hiyori rầm rập xuất hiện và chĩa ngón trỏ về phía nhà bếp. Tất cả là để hướng sự chú ý của Souta ra chỗ khác… Hiyori khi ấy cứ như thể một bà hoàng vậy.
“Hởởở!? Anh nhớ là mình đã tắt bếp đàng hoàng rồi mà ta…!?”
“S-Souta-san nhìn đi! Sắp trào tới nơi rồi đó!!”
“X-Xin lỗi Kotoha-san, tôi xin phép đi trong chốc láttt!!”
Hỏa hoạn ngay ngày đầu nhậm chức quản lý ở ký túc xá thuộc sở hữu của bà Shizuko. Souta không thể để chuyện hệ trọng ấy xảy ra.
Souta chạy như bay về phòng khách từ lối ra vào.
Còn Hiyori mặc sẵn đồ ở nhà thì đi từng bước nhỏ nhẹ theo hướng ngược lại.
“Nè, Hiyori-chan… Chị, có lẽ đây là vết thương đau nhất từng phải nhận…”
“É!?”
Nửa trên khuôn mặt của Kotoha như có mây đen bao phủ, một điều mà Hiyori chưa từng chứng kiến bao giờ.
“Chị hoàn toàn bị Souta-san hiểu lầm một điều không được rồi nhỉ. Nhìn trang phục của chị mà nói là cosplay, rồi nói chị đang đi săn việc làm… rồi nói cách nói chuyện của chị là để sau rồi đi phỏng vấn…”
“K-Không phải đâu ạ! Không có chuyện đó đâu ấy!? Là Souta-san mà chị! Ừm ừm… Souta-san nói thế là để giúp câu chuyện trở nên cao hứng ấy ạ!”
Hiyori cảm nhận được tình huống nguy hiểm cận kề và nhảy bổ tới chỗ này. Cô nàng không thể nào mô phỏng trong đầu trước cuộc trò chuyện để mà có thể bồi những câu thích hợp được.
“Cao hứng mà đi chọc vào nỗi đau của người ta… những câu chọc không có ác ý là đau nhất đó, em biết không?”
“A, waaa…”
Hiyori định bụng đi gỡ mìn tại hiện trường, nhưng nơi ấy cứ như thể có trang bị cả thêm bẫy gấu vậy… và rốt cuộc cảm xúc tức tối của Kotoha cứ thế mà lan rộng.
Thôi xong… thứ vũ khi nguy hiểm điên rồ từ quả bom đã được tạo ra.
“Trước mắt cứ vào nhà nào, Hiyori-chan. Không hóa giải hiểu lầm này với Souta-san là không được mà.”
Kotoha cởi giày lười bé xíu và xếp chúng ở lối ra vào và thúc Hiyori cùng mình đi vào với giọng nói đều đều…