9 giờ tối. Hơn một tiếng rưỡi đã trôi qua lúc Souta đi mua sắm trở về.
Souta biết mình cần phải mua gì nên đã xong việc từ hơn 8 giờ, nhưng anh chàng căn đến lúc Hiyori, Mirei và Kotoha ăn tối xong xuôi và quay trở về phòng của mình thì mới tiến vào ký túc xá. Sự vòng vo này đương nhiên có lý do của nó cả… Hành động của Souta chỉ đơn thuần là một sự thấu hiểu dành cho cảm xúc của Koyuki.
Souta cầm bịch đồ to đùng bên tay thuận và bước vào căn bếp tĩnh lặng không một bóng người. Anh chàng quăng cái *rầm xuống mặt bàn và bắt đầu lấy đồ bên trong cái bịch ra: nước uống thể thao; hộp thức uống năng lượng theo giọt; thuốc cảm có thể đối phó với mọi triệu chứng như ở họng, mũi hay sốt. Ngoài ra, Souta còn mua pudding, yaourt, kem, và đào - trái cây yêu thích của Koyuki. Cuối cùng là hai gói cháo trứng ăn liền.
Thuốc cảm thì Souta cho vào túi. Anh chàng tiếp tục mở tủ lạnh và sử dụng những món ăn tối còn thừa hay nguyên liệu nêm nếm làm thành một bức tường che đi vô số loại nước uống cũng như món tráng miệng ở trong góc. Sau đó, Souta mở tủ đông và nhét kem vanilla vào bên dưới mỳ udon và nhiều thực phẩm đông lạnh khác. Chàng ta cuối cùng mới nhét hai gói cháo ở sâu bên trong chiếc tủ chứa furikake[note49602] và mì khô.
Tóm lại, Souta đều sắp xếp tất cả những thứ đồ mình vừa đi mua ban nãy ở vị trí mắt thường không thấy được. Hành động này không phải để những người ở khác không thể ăn được chúng, mà là để họ không biết có một nhân vật nọ đang bị cảm. Souta lựa lúc phòng khách không có ai khác ngoài bản thân cũng là vì mục đích này.
Từ lời nói lẫn hành động của Koyuki, Souta hiểu ra tất cả… rằng cô đang che giấu tình trạng sức khỏe không tốt của mình để không khiến mọi người phải lo lắng. Đó là một ý chí mạnh mẽ đến độ trở thành đòn roi giáng vào cơ thể đang bị cơn sốt hành hạ của cô.
“Phù…”
Souta quá hiểu cảm xúc của Koyuki nên anh chàng không nói chi tiết về ý định mua đồ của mình và hành động sao cho những cô gái khác không hay biết được.
Nhưng Sotua chỉ có thể nhượng bộ được đến đây là cùng.
“...Nếu đó là điều chị nhất quyết không buông, thì em cũng có những điều nhất quyết không buông đấy nhé…”
“Riêng hôm nay, hãy để tôi một mình. Riêng hôm nay, hãy để mọi thứ như thế.”
Souta có thể cảm nhận trái tim Koyuki đang mách bảo anh chàng như thế, nhưng một khi đã phát hiện tình trạng trở nặng của cô, thì với tư cách một người quản lý anh tuyệt nhiên không thể làm ngơ.
Kể cả khi Koyuki có tỏ ra khó chịu. Kể cả khi Koyuki có chán ghét ra mặt. Kể cả khi Koyuki có nghĩ anh là người không biết đọc bầu không khí.
…Đã là công việc thì phải hoàn thành trót lọt. Đây là điều quan trọng.
Souta xếp bịch mua sắm thành hình tam giác và nhét vào hộc tủ chuyên bỏ túi nilon. Anh chàng cứ thế tiến lên tầng trên và đứng trước cửa phòng của Koyuki.
*Cộc cộc
“Koyuki-san, chị còn thức không ạ?” Souta gõ nhẹ lên cánh cửa và cất lời.
“...”
“Koyuki-san, Koyuki-san.”
“...*ho* *ho*. S-Sao… thế.”
Sau khoảng lặng vài giây, có giọng nói yếu ớt xen lẫn tiếng ho truyền tới tai Souta. Chắc hẳn vì sự tồn tại của cánh cửa này, Koyuki mới để lộ chất giọng khổ sở đến rõ ràng như thế.
“Xin lỗi chị vì sự đường đột này. Từ 10 giờ em có chuyện cần nói, không biết chị có thể dành chút thời gian không?”
“...X-Xin lỗi cậu. *ho*... Tôi đang làm việc nên không biết cậu có thể để đến ngày mai không.”
“Đang làm việc” vừa là một cụm từ không thể nào thuận tiện hơn, vừa là một lời nói dối không thể nào hiển nhiên hơn.
“Em rất xin lỗi vì ép chị thế này, nhưng đây là chuyện quan trọng nên phải được bàn trong hôm nay ạ.”
“...”
Trước sự cương quyết của Souta, Koyuki không còn biết trả lời gì hơn. Ắt hẳn cô nàng đang cố gắng cho ra một lời từ chối nào đó bằng cái đầu vốn đã hầm hập của mình.
Trong khi đó, Souta cố tình chừa ra khoảng lặng và tiếp lời… bằng tông giọng lớn hơn một chút so với ban nãy, như đang cố gắng khiến cho những cô gái ở các phòng bên cạnh nghe thấy tiếng mình vậy.
“Chị có vẻ đang ho dữ, nên em sẽ xem xét nếu chị không khỏe.”
Souta đã xác định rằng hành động của mình là rất đểu cáng và có thể để lại ấn tượng xấu trong mắt đối phương, nhưng đây suy cho cùng cũng chỉ dựa trên chính cảm xúc của Koyuki.
“Ph--...ư. Đ-Được thôi… T-Tôi biết rồi. 10 giờ… nhé.”
“Cảm ơn chị. Vậy tụi mình nói chuyện ở phòng khách hay phòng của chị đây ạ? Là đường đột phía em nên xin giao cho chị quyết định.”
“Vậy… thì, phòng tôi đi…”
“Vâng. Vậy 10 giờ em xin phép làm phiền ạ.”
Souta không nhìn thấy đối phương nhưng anh chàng vẫn cúi đầu trước cánh cửa và đi xuống cầu thang với vẻ nghiêm nghị. Khi đã quay trở lại căn bếp, Souta mới đưa tay gãi trán và làm gương mặt chứa đầy cảm giác tội lỗi. Đôi môi bị anh bặm chặt đến nỗi bạc màu đi trông thấy.
“Hầy… Mình nói điều đó chẳng biết có làm chị ấy khổ không trời…”
Souta đã có được lời hứa 10 giờ từ Koyuki. Nơi được cô chọn là căn phòng ấy.
Không cần phải tưởng tượng cũng biết việc ép cơ thể phải vận động để sắp xếp thời gian hay dọn dẹp căn phòng với Koyuki là cực hình đến mức nào. Nhưng để Koyuki có thể thấy nhẹ người hơn chút ít và để Souta có thể làm nhiệm vụ chăm bệnh của mình thì anh chàng không tìm thấy phương thức nào khác.
“Hầy… Thà mình bị ghét còn hơn là…”
Souta không bận tâm nhiều về việc đối phương sẽ đánh giá bản thân anh chàng như thế nào, nhưng so với việc làm đối phương phải chịu khổ thì hai chuyện này là hoàn toàn khác biệt. Và nhất là vào lúc tình trạng sức khỏe của Koyuki trở xấu thế này… gánh nặng đè lên con tim tội lỗi của anh là lớn hơn bao giờ hết.
“Thôi, dẹp đi dẹp đi… Đây không phải lúc hối hận…”
15 phút sau, Souta rục rịch chuẩn bị những điều cần thiết cho việc chăm bệnh để kịp lúc 10 giờ. Souta xé gói cháo trứng và bỏ vào hộp giữ nhiệt, sau đó dán màng bọc thực phẩm để cho vào lò vi sóng. Trong lúc đó, anh chàng chuẩn bị nguyên liệu cho món súp gà và bắt đầu thái hành lẫn gừng trên thớt để có chút công phu cho món cháo trứng kia. Có thể ai đó sẽ nghĩ rằng “thế sao ngay từ đầu không làm cháo luôn cho rồi?”, nhưng lý do anh chàng dùng gói ăn liền là để nấu cháo trong thời gian ngắn mà không cần sử dụng nồi và có thể thực hiện công đoạn chuẩn bị trong bí mật. Tất cả là vì Souta nghĩ đến Koyuki…
Khi thấy còn nhiều thời gian, Souta bắt đầu gọt đào lạnh thành những miếng to cho một miệng ăn. Công đoạn chuẩn bị đến đây là hoàn tất.
10 giờ tối. Trên khay nào là pudding, nào là nước uống thể thao, nào là thuốc cảm, bên cạnh cháo trứng bỏ gừng và những miếng đào được gọt sẵn. Thức uống năng lượng sẽ là biện pháp cuối cùng nếu Koyuki không tiêu hóa được những thứ kia. Được thì Souta vẫn hy vọng cô sẽ cho chúng vào bụng.
Souta bưng khay bằng cả hai tay và tiến từng bước thận trọng lên tầng trên để không làm đổ những thứ đã được mình chuẩn bị. Anh chàng hướng mắt xuống dưới và để ý từng bước chân một, mãi mới đặt chân lên nấc cuối cùng bình an vô sự. Ngay khi Souta cứ thế ngước mặt lên thì…
“A…”
Anh chàng đã chứng kiến sự xuất hiện của một nhân vật ngoài sức tưởng tượng…
Có một người ở đang đứng yên chỗ nọ, như thể đã đợi tới khung giờ này từ trước. Cô nàng sở hữu đôi mắt xếch đẹp đẽ màu ngọc lục bảo giống mèo, một làn tóc đen tuyền xen lẫn với những lọn tóc nhuộm hồng và bộ ngực có độ phổng phao nhất định. Chính người đã từng căm ghét Souta nhiều nhất… Mirei.
“...”
Mirei không nói không rằng lấy điện thoại từ trong túi và chĩa màn hình về phía Souta.
Trên màn hình tối đen là những ký tự trắng…
“Nhờ Sôta chuyện Koyuki-san.”
Đó là những con chữ vụng về có chút run rẩy của chính chủ, ắt hẳn vì không quen với chế độ viết tay của điện thoại.
Mirei thực chất đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Souta và Koyuki lúc hơn 9 giờ, và nhất là giọng ho của Koyuki ở phòng bên cạnh… Và giống như Souta, cô nàng cũng đọc được cảm xúc của Koyuki. Lý do cô không hề thốt ra lời nào từ nãy giờ là để những cô gái còn lại không phát hiện ra, là để Koyuki nghĩ rằng mình đã che giấu tình trạng sức khỏe của bản thân được trót lọt. Chính mối quan hệ sâu sắc giữa Mirei với Koyuki, mới đưa cô đến hành động bản thân cho là tốt nhất ở thời điểm hiện tại…
Trước cái gật đầu như muốn nói “để anh” của Souta, Mirei tiếp tục lướt màn hình sang phải.
“Thiệt sự cám ơn nhé.”
Những con chữ như đoán được hành động của Souta.
“...”
Trong khi Souta sững người với vẻ bất ngờ, Mirei lại lướt ngón tay trên màn hình sang phải một lần nữa. Tiếp tục là những dòng chữ đoán được cả phản ứng của Souta.
“Đi nhanh đi.”
Đó là thông điệp cuối cùng. Mirei tắt nguồn điện thoại và vẫy tay với Souta với nụ cười trên môi, đoạn trở về căn phòng mình.
“Ahaha…”
Souta vẫn còn chưa hết dao động trước một loạt diễn biến trên, nhưng chí ít thì trí óc anh chàng đã dần theo kịp tình hình Thoạt nhìn, Mirei có vẻ đang phó mặc tất cả cho Souta muốn làm gì thì làm, nhưng thật ra điều này là sai.
Em tin tưởng anh đến thế sao…
Đó là sự hân hoan không thể diễn tả thành lời. Souta hạ quyết tâm sẽ chăm bệnh cho Koyuki đến nơi đến chốn.