*Vỗ*
Mirei vỗ xuống ghế sofa và chỉ định chỗ ngồi cho Souta. Anh chàng định làm theo lời thúc giục của cô, thì…
“A!”
Souta cất tiếng như sực nhớ ra điều gì đó, anh chàng vội vàng chạy về phía căn bếp.
“Ê, đừng có trốn!”
“Anh có trốn đâu. Chỉ là anh quên béng con dao em dùng để phòng vệ. Lỡ có chuyện gì thì em mới có thể đối phó ngay chứ… À, cái người em có thể phải đối phó lại chính là anh này…”
“...”
Souta mở kệ dưới cùng của tủ bếp và lôi ra con dao nấu ăn có vỏ bọc. Anh chàng kiểm tra lưỡi dao xem có đủ bén hay chưa một cách kỹ càng và quay trở về chỗ của Mirei.
Souta cứ thế đưa thứ đó cho Mirei như thể đang đưa cái kéo vậy.
“Nè… Anh muốn bị đâm bởi thứ này lắm hả? Tôi chỉ có thể nghĩ được nhiêu đó.”
“E-Em nói gì vậy chứ? Có ai lại muốn bị đâm bao giờ. Anh từng đâm trúng ngón tay nhiều lần lúc nấu ăn rồi, đau điếng…”
“Thế thì anh đâu cần phải mang thứ này tới đây. Tôi chưa hề nói gì về việc đó mà…”
“Thì đó là vì em nghĩ cho anh nên mới không nói gì, đúng không?
Buổi trưa hôm qua, hai người họ đã có chút giãi bày tâm tư.
“Những lúc em cần anh thì anh nghĩ sẽ không có ai khác ở xung quanh đâu, nên rủi anh làm gì kỳ cục thì cứ thoải mái dùng lên anh.”
Và sau đó là,
“G-Gì cơ chứ… Thế chẳng phải anh là người chịu khổ sao… Tôi thì đang dựa vào anh, nhưng kiểu anh thì không được tin tưởng…”
Mirei đã thực sự suy nghĩ cho cảm xúc của Souta.
“Anh biết nên anh mới không vờ như mình không biết mà nương theo ý của em được. Suy cho cùng thì làm vậy là vì anh chứ không phải vì em, và nếu em không có thứ bảo vệ mình trong tay thì cái nỗi bất an có lẽ sẽ ảnh hưởng nhiều lắm đó?”
“...”
“Anh biết là em luôn canh phòng anh, và có thể em không tin chứ điều này không làm tổn thương anh đâu. Nên cứ cầm thứ đó thoải mái đi. Khéo chừng nó lại giống sợi dây an toàn cho em cũng nên.”
“...Được thôi. Tôi sẽ đâm anh tới bến luôn.”
“Này, chỉ khi anh làm gì kỳ cục thôi nhá!?”
“Cái đó thì tùy hứng của tôi.”
Sau khi thốt ra một câu đáng sợ như vậy, Mirei ngay lập tức đặt chiếc dao mình vừa nhận được từ Souta bên cạnh chỗ sofa cô nàng đang ngồi. Nếu Souta không biết bản tính tốt bụng của Mirei thì anh chàng ắt hẳn phải nhảy dựng lên rồi.
“A-Anh xong việc rồi thì nhanh… tay, đưa đây.”
“Em đặt con dao bên cạnh làm anh cảm giác mình sắp bị chặt tới nơi vậy, ahaha…”
“Anh mà làm gì kỳ cục thì tôi đâm đấy.”
“X-Xin lỗi. Vậy anh ngồi cạnh em nha?”
“Nhanh lên. Tôi chẳng còn bao nhiêu thời gian mà ngủ này.”
“Rồi mà.”
Souta biết Mirei sẽ nằm nên ngồi xuống sofa cách cô một quãng và để mu bàn tay trái xuống ghế sofa làm nơi cho Mirei đặt đầu. Công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất.
“Rồi, mời em.”
“Tôi không cần mấy kiểu ra hiệu đó!”
“Hahaha, gắt quá em ơi.”
“Hứ.”
Đôi mắt của cả hai bắt đầu làm quen với bóng đêm, và khoảnh khắc chúng tìm thấy nhau, Mirei khịt nhẹ sống mũi với vẻ khó chịu. Cô nàng phó mặc tất cả cho cảm xúc và toan hạ đầu xuống bàn tay của Souta.
…Thì ngay lúc ấy, Mirei bắt đầu có những biểu hiện lạ lùng.
Mirei đã tới gần bàn tay của Souta, nhưng rồi cô nàng lại lùi ra xa. Mirei lại tới gần bàn tay của Souta, nhưng rồi cô nàng lại dịch người đi.
Cứ như thể một cô gái muốn nắm tay chàng trai nên mới đưa tay lại gần, nhưng rồi phải rụt nó lại vì không tìm đâu ra dũng khí vậy.
Và đôi mắt của hai người lại chạm nhau thêm lần nữa.
“Gừ, gừ…”
Mirei bặm chặt đôi môi và trút ra giọng rên rỉ. Cô nàng lườm Souta không thương tiếc, như thể đang trút giận lên anh chàng vì mọi thứ không đi theo ý cô muốn vậy.
Tại sao buổi trưa Mirei làm được còn bây giờ lại thành ra thế này? Lý do vô cùng đơn giản.
Buổi trưa hôm qua là lúc Mirei còn đang nửa tỉnh nửa mơ nên cô mới chấp nhận cái tay của Souta một cách dễ dàng, nhưng lần này sự tỉnh táo vẫn còn ở lại với Mirei. Cộng thêm quá khứ của bản thân cô với những gì cô đã làm với Souta từ trước tới giờ chất lại thành đống, hành động này trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
“...Không sao đâu em. Không có gì phải sợ cả.”
Souta hiểu được tình trạng của Mirei ngay lập tức, anh chàng thử dịch bàn tay gần chỗ cô hơn. Nhưng chuyện không đơn giản như vậy.
“! T-Tôi không sợ gì hết! Cái tay đó! Rõ ràng là cái tay bình thường mà!”
Giọng nói của Mirei là rất hổ báo nhưng cơ thể cô thì lùi hẳn ra sau. Mirei biết rất rõ. Bàn tay ấy sẽ trở thành một thứ vũ khí. Khi xưa, nó đã đánh vào má cô không biết bao nhiêu lần…
“Kìa, n-nhanh chống xuống sofa đi chứ! Cái tay anh kìa!”
“Em như thế kia thì dù anh có làm thêm lần nữa chắc em cũng không chịu lấy nó làm gối đâu.”
“T-Tôi sẽ làm mà!”
“O-Ơ kìa. Lạ vậy ta. Tay anh, tự nhiên đơ rồi.”
“Hả!? Cái quái gì thế!”
“Cái quái này đây.”
Thoạt nghe, có vẻ Souta vừa nói mấy điều không đâu vào đâu, nhưng tất cả là có lý do của nó cả.
“Tại giờ anh nổi hứng nghịch điện thoại nên cái tay này nó cũng chẳng buồn nhúc nhích theo. Em muốn làm gì nó thì làm đi, Mirei-san.”
Trước tiên, Souta để Mirei chạm vào tay mình và giúp cô làm quen một chút với cảm giác đó.
Và để Mirei có thể làm quen được thì cần thực hiện theo từng bước ở trong một môi trường dễ làm. Souta cho là Mirei sẽ cảm thấy khó xử nếu bị mình quan sát, vì thế anh chàng mới lôi điện thoại ra và bắt đầu đảo đại con mắt qua mấy trang báo.
Trong không gian tối mực, ánh đèn từ màn hình tinh thể lỏng chiếu lên gương mặt của Souta.
Anh chàng quăng tay mình cho Mirei và lờ cô đi hoàn toàn.
Về phần mình, Mirei hết nhìn láo liên xung quanh với vẻ bối rối lại lườm Souta với vẻ bất mãn ra mặt, nhưng trước một Souta không hề ngó ngàng gì tới chỗ mình, cô không nói một lời gì với chàng ta.
Mirei thật sự là không biết phải làm gì hơn, và những lời ban nãy của Souta “em muốn làm gì nó thì làm đi” chạy sượt qua tâm trí cô.
Cộng với ham muốn được lấy bàn tay đó làm gối, Mirei đành miễn cưỡng chấp nhận.
“...”
Mirei ôm con thỏ nhồi bông bên tay trái và vươn cánh tay phải tới chỗ đặt bàn tay của Souta.
Khoảng cách giữa hai người dần dà được thu hẹp lại… Mirei vươn ngón trỏ tới. Một cái chạm khẽ khàng.
“...”
“...”
Mirei đang để những ngón tay trên lòng bàn tay của Souta. Ai nhìn cảnh tượng này chắc hẳn phải thắc mắc không biết hai người này đang làm cái gì cho xem.
“Nè, tôi chạm bình thường nè.”
“Đúng thật nhỉ.”
“Cho chừa.”
“Ờm, anh không hiểu lắm…”
Mirei trông có chút tự mãn. Cô nàng đang cố thể hiện với Souta là mình chưa hề tỏ ra sợ sệt.
Và nếu Mirei đã có thể chạm được một lần… thì cảm giác “sợ sệt” ấy chắc chắn sẽ thuyên giảm.
Mirei hết đưa ngón trỏ vuốt những đường nguệch ngoạc trên bàn tay Souta lại lấy cả ngón trỏ lẫn ngón cái véo phần da của cậu, cấp độ “thân mật” dần dà tăng lên.
Và rốt cuộc, Mirei đã dùng cả hai tay chạm vào bàn tay của Souta.
Mirei sờ sờ vuốt vuốt phần gò Thái âm mềm mềm (nằm ở rìa bàn tay), sau đó lại quay sang chỗ cổ tay mà lắc qua lắc lại. Cô nàng thật sự là đang thử mọi điều có thể với bàn tay của Souta.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Souta không hề di chuyển bàn tay của mình. Với Mirei, cô coi bàn tay của anh như mô hình vậy.
Chắc đủ rồi, Mirei nghĩ.
Mirei bắt đầu nằm xuống ghế sofa, cô trải chiếc chăn lên người và vươn chân ra.
“Em ngủ rồi à?”
“...Ừm. Nên anh tắt điện thoại đi. Chói làm tôi ngủ không được.”
“Ừa.”
Lý do Souta ở đây cùng Mirei là để cô có thể ngon giấc trong yên lành. Anh chàng nhanh chóng tắt nguồn điện thoại để không ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Ba giây sau.
Mirei tự mình hạ bàn tay của Souta xuống và đặt má lên làm gối. Khoảnh khắc ấy, cảm giác mềm mại như của bánh gạo truyền từ phần má phúng phính tới lòng bàn tay của Souta.
“Anh mà có âm mưu gì là tôi không tha đâu.”
Trong căn phòng tối tăm, Mirei thầm thì lời cảnh cáo.
“Anh biết rồi.”
“Anh mà đụng tôi thì tôi cũng không tha đâu.”
“Đương nhiên.”
“Còn nữa, tay anh nóng gớm. Khó ở thiệt sự.”
“T-Thì biết làm sao cho được…”
Mirei còn quăng thêm câu chửi cho Souta, nhưng nếu tay anh chàng thực sự nóng đến vậy, cô chỉ cần né mặt ra chỗ khác là được. Mirei ở đây chỉ là không thể thành thật được.
“...nè.”
“Hửm, sao thế?”
“Ngày mai… Lộn, ngày hôm nay ấy. Đến lúc anh làm bữa sáng thì nhớ gọi tôi dậy đó. Thề đi.”
“Ơ kìa? Vậy thì hơi bị sớm à nha… Trước 6 giờ đó?”
“T-Tôi sao có thể để người khác chứng kiến anh làm điều này cho tôi được… Ngủ ở đây chắc chắn sẽ sinh nghi…”
“Ahaha, ra thế. Anh hiểu rồi.”
“Nhớ… giữ bí mật. Anh mà hé mồm… tôi sẽ lấy dao đâm anh.”
“Đương nhiên.”
Trong tông giọng của Mirei không có chút áp lực hay đe dọa nào cả. Âu cũng chỉ là cô đang chịu đựng sự xấu hổ.
“T-Tôi chỉ muốn nói vậy thôi. N-Ngủ đây.”
“Ừm. Chúc em ngủ ngon, Mirei-san.”
“...C-Cả… anh nữa.”
“Ừm, cảm ơn em.”
“Hứ.”
Và cuộc nói chuyện giữa hai người dừng lại tại đó.
Mirei chỉnh lại vị trí đầu mình trên bàn tay của Souta sao cho thoải mái nhất, đoạn dừng hết mọi cựa quậy. Cô đã ở trong tư thế ngủ.
Không ai ở đây nhận ra, rằng khóe miệng của cô đang có chút giãn ra.
“...C-Cả… anh nữa.”
Đó kỳ thực là một “chúc ngủ ngon” mà bấy lâu nay Mirei đã không thể làm được, dù rằng vẫn còn nhiều vụng về…