*Nhồm nhoàm nhồm nhoàm
Bữa ăn tối hơi sớm một tẹo. Và với Mirei, đây là bữa ăn đầu tiên trong ngày của cô.
Bụng Mirei có lẽ đã mốc meo, cô nàng không màng tới Souta ngồi đối diện mình mà tọc đồ ăn vào miệng một cách ngon lành.
Trên bàn lần lượt là omurice, súp bí ngô, thịt cuộn nấm kim cô với sốt teriyaki[note49352] và salad nui trộn.
“Mirei-san. Bữa cơm hôm nay ngon chứ?”
*Nhồm nhoàm
Câu hỏi của Souta không đúng lúc chút nào. Mirei trừng nửa con mắt về phía Souta và tiếp tục ngấu nghiến. Ánh nhìn của cô nàng như thể muốn nói “hỏi gì mà hỏi vào lúc này”.
Vài giây sau. Mirei nuốt hết những gì trong mồm và hất vẻ mặt hậm hực sang hướng khác.
“Thì… cũng ngon.”
“Ồ!”
Với Souta, đây là lần đầu tiên anh chàng nghe được từ “ngon” phát ra từ mồm Mirei.
“Tốt quá.”
Souta tròn xoe đôi mắt trong một chặp, đoạn nở nụ cười tươi rói. Nhìn là đủ hiểu chàng ta đang cảm thấy hạnh phúc.
Chịu không nổi vẻ mặt đó của Souta, Mirei quăng một câu bồi gần như ngay lập tức… với đôi mắt không thôi chuyển động thể hiện sự ngại ngùng.
“Đ-Đừng có mà hiểu lầm. V-Vì có tôi giúp nên mới ngon. Mình anh làm chẳng thấm vào đâu đâu…”
“Nhưng vui thì vẫn cứ vui thôi. Cảm ơn em nhé, Mirei-san.”
“Hứ…!”
Mirei vẫn tiếp tục hất mặt sang một chỗ khác, coi bộ nhịp thở của cô nàng không còn được đều đặn. Cứ như thể có ai đó đang chuẩn bị đút món ăn Mirei ghét vào mồm khiến cô nàng quay mặt sang chỗ khác phản kháng vậy.
“Nào, nhõng nhẽo mất rồi.”
“Ai nhõng nhẽo chớ! Tôi chỉ đang bực thôi!”
“Đang ngượng thế kia mà còn bày đặt.”
“Tôi mà ngượng trước mặt anh là tôi đi tự sát luôn đấy nhá.”
Mirei đang cố ra sức ép với đôi mắt màu ngọc bích của mình, nhưng vì cô nàng đang ngấu nghiến một món ăn rất dễ thương có tên là omurice nên bộ dạng ấy chẳng có chút uy lực nào.
“Tự sát gì ở đây chứ. Anh đã nói là em hãy trân trọng cơ thể của mình rồi mà.”
“A-Anh bỏ cái thói phát ngôn đó đi nhá. Dù bị anh quan tâm thì tôi cũng chẳng vui tẹo nào đâu. Đừng có mà nghĩ là tâm trạng tôi sẽ tốt lên.”
“Thì trong lòng có sao anh nói vậy thôi. Anh chỉ cần em thấu hiểu điều đó thôiii.”
“Đ-Đã nói là, anh dẹp cái thói đó đi cho tôi! Đến câu đơn giản vậy mà còn không hiểu, anh đúng ngố thiệt mà.”
“Hahaha.”
Chẳng biết có phải vì trong tông giọng của Mirei đã mất đi sự độc địa vốn có hay không, Souta mới có thể quan sát được biểu cảm của cô và bắt được nhiều thứ hơn bình thường. Hết bực bội tới ngượng ngùng tới bất mãn, sự biến đổi xoèn xoẹt trên gương mặt đó thật thú vị.
“Anh đó, gớm chết đi được. Tự nhiên người ta nói xong lại cười là sao?”
“Thì anh chỉ cảm thấy vui khi được nói chuyện với em thôi mààà.”
“Hầy… Người ta bố láo với anh như vậy thì anh có quyền bực mà lại.”
“Không phải, nếu đó là cách em chọn giao tiếp với anh thì anh không bực đâu. Trừ khi có một phép màu nào đó xảy ra.”
Cách biệt tuổi tác giữa Mirei và Souta lên đến con số năm lận. Souta đã bước ra ngoài xã hội nên đương nhiên là anh chàng có thể nhìn nhận vấn đề một cách chín chắn.
“Ờ, ghê vậy sao. Cái đồ nứng lên vì bị chửi, gớm thiệt sự.”
“Chẳng phải ngay cả em còn định làm cho anh nứng hơn với câu nói đó sao. Gớm thiệt sự nhaaa.”
“! Tôi không có gớm! Mà anh tự nhận mình M luôn chớ, đúng hết thuốc chữa thiệt mà! Đừng có tới gần tôi!”
“Xin lỗi xin lỗi, anh đùa thôi mà.”
Souta ít nhiều đã có thể đáp trả những lời chửi bới từ phía Mirei. Cách hai người tương tác vẫn còn hết sức lạ kỳ nếu so với những mối quan hệ người với người bình thường khác, nhưng không ngoa khi nói rằng khoảng cách giữa họ đang dần được thu hẹp.
Thời gian dùng bữa vui vẻ thấm thoát thoi đưa. Bây giờ đã gần đến 5 giờ 30 phút chiều.
“Nè, Hiyori sắp về rồi nên tôi có điều nhắc nhở anh thế này.”
“S-Sao em?”
“N-Nãy tôi khóc… Anh mà nói với ai là tôi không tha đâu.”
“Đương nhiên là anh không nói với ai rồi. Và mình cũng chẳng cần phải nói gì cả.”
“...Hửm?”
Souta đáp lại một câu hết sức bình thường. Nhưng với Mirei, những lời ấy là quá đủ để khiến cô nàng phải lấn cấn.
“...Anh nè, lẽ nào anh biết về tôi rồi sao.”
Mirei cố tình bỏ hai từ “quá khứ” ra khỏi câu nói của mình. Biết ý, Souta không hề giả đò cho qua chuyện.
“Đương nhiên là anh biết rồi.”
“Nói thật đi. Anh đã nghe được từ ai?”
“Từ mẹ của anh trước khi anh làm việc ở đây.”
Souta quyết định giữ bí mật về chuyện Koyuki đã tâm sự quá khứ của Mirei cho anh chàng nghe. Mục đích tất nhiên là để giữa hai người không nổ ra cãi nhau.
“Hơ. Vậy chắc Rie-san đã ra lệnh cho anh là không được nổi giận với tôi ha. Bảo sao anh như thế từ trước giờ.”
Câu nói của Souta có vẻ đã động chạm đến Mirei, tông giọng cô vì thế mà đột nhiên trầm hẳn. Mirei dừng hẳn việc ăn uống và đánh cái lườm sang phía Souta.
“Không, mẹ anh không hề nói gì như vậy cả. Như thế thì còn đâu quyền uy của người quản lý nữa?”
“Thế thì vì gì. Anh thấy đồng cảm nên mới đối tốt với tôi? Anh nghe chuyện từ người khác rồi tự cho là tôi đáng thương? Đúng là khốn nạn thiệt mà.”
“Đồng cảm?”
Với Mirei, quá khứ là một vấn đề nhạy cảm. Một bầu không khí như có thể nuốt chửng bất kỳ ai đang nhấn chìm căn phòng khách này. Sự bộc bạch của ban nãy giờ đã không còn nữa.
“Nếu không phải đồng cảm thì hành vi của anh lạ lắm luôn. Tôi tẩn anh như vậy mà anh vẫn trơ cái bản mặt đó ra.”
“Có gì lạ đâu chứ.”
“Hả?”
“Đầu tiên phải khẳng định, anh không thể đồng cảm với em, Mirei-san. Anh không phải đang khinh thường hay chọc tức em gì cả, chỉ là anh chưa từng trải qua những gì em đã trải qua.”
“...”
“Người quản lý đối xử bình đẳng với mọi người ở là chuyện hiển nhiên. Còn em chỉ đang nhầm lẫn điều đó với đồng cảm mà thôi.”
Đồng cảm nghĩa là thương hại người khác, cố gắng cảm nhận những gì người khác trải qua.
Con người là sinh vật sống rất phức tạp. Có những người muốn được đồng cảm và cũng có những người không muốn bị đồng cảm chút nào.
Ở đây, Mirei thuộc về vế sau.
“Thì sao chứ. Tức là anh hoàn toàn không bận tâm quá khứ của tôi à? Đừng có xài những lời bóng bẩy đấy. Anh giữ kẽ như thế chỉ tổ chọc tiết tôi thôi.”
“Mirei-san, bình tĩnh đi em.”
“Tôi đang bình tĩnh cơ mà!”
Souta đã nhìn thấy. Bàn tay cầm thìa của Mirei đang run.
“...”
“...”
Souta cố tình chừa ra khoảng lặng để xoa dịu cái đầu nóng của Mirei. Anh chàng căn khoảnh khắc thích hợp đan tiếp những lời sau.
“Anh chỉ thật sự giữ kẽ với em hai điều. Một là lúc anh bắt chuyện với em và hai là lúc anh hỏi về chuyện riêng của em.”
“Gớm ghiếc. Đừng có đi mà đồng cảm với tôi.”
“Đây không phải là đồng cảm, em à. Và chẳng phải ngay cả em cũng đang làm điều tương tự sao? Gần đây nhất là em đã không đào sâu gì chuyện anh và Kotoha đi uống rượu chẳng hạn.”
“Thế thì có liên quan quái gì? Tôi không cần dăm ba lời biện hộ đấy.”
“Ý anh là em đã lưu tâm đến việc không can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác để không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của họ ấy. Thì anh ở đây cũng thế.”
“...”
“Anh biết là em không muốn bị người khác đồng cảm mà. Còn Hiyori thì lại rất thích được đồng cảm mà nhỉ. Quan sát tính cách của hai đứa là anh hiểu được phần nào rồi.”
Trước câu nói của Souta, Mirei không có thái độ gì là sẽ bác bỏ anh chàng cả. Đối phương có cùng quan điểm với mình khiến cô không biết phải nói gì hơn.
“Anh không ngờ là tụi mình lại đề cập tới chuyện này… thôi thì nhân cơ hội này hãy cho anh nói mấy lời thôi.
Sau câu mào đầu đó, gương mặt của Souta khoác lên sự nghiêm nghị đến đáng sợ.
“Anh tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện không vừa lòng mọi người ở đây. Nên nếu em là người không muốn bị đồng cảm, anh sẽ không đồng cảm với em hay đối xử với em đặc biệt hơn bất kỳ ai. Nên anh chỉ đang làm những điều mà một người quản lý hiển nhiên sẽ làm. Anh không muốn em ngộ nhận điều này.”
Chỉ riêng khoảnh khắc này, Mirei như bị chìm trong thứ áp lực do Souta tạo ra. Một không gian chỉ có hai người. Một gương mặt không thường được chứng kiến. Cả hai điều đó đã cộng hưởng với nhau tạo nên những gì ta đang thấy.
“Nhắc mới nhớ… Cái lúc trước khi anh lấy xe lôi Hiyori đi, em đã nói một cách hăng say lắm mà nhỉ. ‘Giải quyết rắc rối của người ở, chẳng phải nhiệm vụ của người quản lý sao’ ấy.”
Đây là những lời nhằm khích tướng Souta, khiến anh chàng phải hành động. Thực chất, người quản lý chỉ có nhiệm vụ giải quyết rắc rối giữa người ở với nhau, còn những rắc rối ở nơi làm việc hay học tập của họ thì không nằm trong số những nhiệm vụ đó. Nhưng Souta đang tận dụng chính những lời của Mirei để phản bác lại cô.
“Những lời của em vừa nói là không sai, Mirei-san. Anh sẽ không ép em phải tin vào anh, nhưng nếu có chuyện gì thì cứ việc dựa vào thằng quản lý này này. Với anh đó là một phần công việc, nên sẽ chẳng có chuyện phiền phức gì ở đây đâu.”
“...Tôi, không muốn. Đâu biết được sẽ bị anh làm gì…”
“Hừm, vậy để anh đưa con dao nấu ăn có vỏ bọc cho em. Những lúc em cần anh thì anh nghĩ sẽ không có ai khác ở xung quanh đâu, nên rủi anh làm gì kỳ cục thì cứ thoải mái dùng lên anh.”
Hành động của Souta là rất liều lĩnh, nhưng nếu xét tới quá khứ của Mirei thì có thể thông cảm được.
Những khi cần mình có thể tự bảo vệ được bản thân. Đó là lý do vì sao một thứ vũ khí và cả phương pháp này là cần thiết.
“G-Gì cơ chứ… Thế chẳng phải anh là người chịu khổ sao… Tôi thì đang dựa vào anh, nhưng kiểu anh thì không được tin tưởng…”
Souta cảm thấy ra sao với việc đó? Một Mirei quan tâm được đến thế quả thực có trái tim vô cùng nhân hậu.
“Anh chỉ cần mọi người được khỏe mạnh là anh vui rồi… Nên hãy dựa vào anh những lúc em cần anh nhé. Đã là quản lý thì luôn linh động mặt thời gian, anh đây lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng cả.”
“...”
Lý do Souta tâm sự nhiều đến thế này duy chỉ có một. Đó là vào đêm nay… bản tin thời tiết dự báo sẽ có mưa lớn đi kèm sấm chớp. Rất có thể, Mirei sẽ bị quá khứ đánh thức và để sức khỏe bị kiệt quệ.
Koyuki đã nói thế này.
“Tôi còn ngủ chung với Mirei để trấn an con bé, nhưng sáng ra lại chẳng thấy đâu trong phòng… Tôi nghĩ con bé ú ớ, rồi sợ làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi nên mới vậy.”
Nếu giải quyết rắc rối là một phần công việc, thì cái “giữ kẽ” kia ít nhiều không còn là giữ kẽ nữa, và Mirei có thể sẽ chọn Souta làm chỗ dựa. Đó là lối suy nghĩ của chàng ta.
“...Anh biết cả chuyện thời tiết rồi nhỉ.”
“Xin lỗi em nhé, biết là chuyện em không muốn nhớ gì mấy. Vậy mà…”
“Không sao… Chỉ cần được biết tôi có thể dùng dao đâm anh là quá đủ rồi…”
“Nếu đó là điều em muốn. Và nếu em có điều muốn anh làm, anh sẽ làm tất cả vì em, Mirei-san.”
“...O-Ờ hớ. Dù gì tôi cũng chẳng định dựa vào mấy người như anh… đâu. Anh chẳng được tích sự gì cả.”
“Anh… xin lỗi.”
“Đ-Đừng có mà xin lỗi… Anh làm bầu không khí trở nên kỳ cục rồi nè.”
“Xin lỗi.”
“A-Anh cố tình đúng không. Đồ khốn nạn!”
“Hahaha! Bị lộ mất tiêu.”
Câu chuyện được Souta khép lại tại đây.
10 phút sau. Tiếng mở cửa bất thình lình vọng lại từ hành lang. Tiếp đó là những bước chân rộn rã làm bên ngoài phòng khách náo nhiệt hẳn lên.
“Chào em, Hiyori. Vội vàng thế làm-”
“AAA! BIẾT NGAY MÀ! Mirei-chan chơi xấu quá đóóó!”
“Hả? Chơi gì cơ?”
Hiyori thẳng thừng chỉ tay về phía Mirei và chửi cô một câu. Có vẻ dự cảm không lành của Hiyori đã trở thành hiện thực.
“Hiyori đã ngóng tới lúc ăn cơm cùng Souta-san vậy mààà!! Mirei-chan cuỗm hết trơn rồiii!!”
“K-Không phải! L-Là hắn! Là hắn nói muốn ăn cùng tớ!”
Sự kích động của Hiyori đã lây sang phía Mirei. Cô nàng chỉ tay vào mặt Souta.
“Ơ kìa, người rủ anh là Mirei-san cơ mà!”
“H-Hả!? Tại sao tôi phải rủ anh cơ chứ!? Thứ đáng ghét như anh thì còn lâu tôi mới cho ăn chung!”
“Thế tại sao hai người lại đang ngồi chung mâm với nhauuu!”
“Không Hiyori, anh đã nói là Mirei-san mới…”
“Đã nói là không phải tôi! Trời ạ, tôi ghét anhhh!”
Mirei đã có những cố gắng, nhưng rốt cuộc vẫn không sao mở lòng với Souta trước mặt những người ở khác.