Joshiryou no Kanrinin wo suru koto ni natta Ore, Sunderu Joshi no Reberu ga tonikaku Takasugiru Ken. Konna no Najimeru wake ga nai

chương 3: chạm mặt koyuki ở nhà hàng gia đình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Góc nhìn của Souta-

Ôi, cái bụng tôi! Đau dai đau dẳng…

Thực sự là tôi có thể lãnh được việc không trời… làm quản lý ấy. À không, không lãnh thì không xong đâu nhỉ.

Ba ngày sau cuộc nói chuyện giữa tôi với mẹ mình là Rie. Tôi đang phơi đống đồ đã giặt, trong lòng như bẹp nhúm bởi thứ áp lực kia.

“N-Nói làm là làm ngay, đâu dễ ăn vậy được…”

Tôi treo đồ lên cây phơi cho chúng khô.

“Nếu những người con gái sống ở ký túc xá thân thiện thì không sao… cơ mà nói sao ta. Cái điềm này giống trước khi mình làm ở công ty ‘đen’ đó vậy.”

Tôi tiếp tục treo khăn thể thao lên.

“Mẹ nói là ‘toàn trẻ ngoan không’, nhưng mình sao biết họ có đối xử tương tự với cả con trai đâu mà, ghét cái thôi là xác định cực hình đây…”

Trời, lo quá đi mất... Trước đó đâu có như thế này chứ. Thiệt tình luôn, cái công ty “đen” đó vắt bao nhiêu sức của mình vậy trời.

Và cứ như thế, tôi tiếp tục màn độc thoại và phơi xong đống đồ.

Bây giờ là 11 giờ trưa. Cả bố lẫn mẹ đều đã đi làm và đến tối mới về nhà. Nhiệm vụ còn lại cho tôi là dọn dẹp, mua sắm và chuẩn bị bữa tối.

Được rồi, bụng đang rỗng tuếch cả đây, đi đâu ăn thôi nhỉ.

Nếu nhị vị phụ huynh có mặt ở đây thì tôi sẽ làm đồ ăn cho cả ba người, nhưng giờ thì chỉ có mình mình nên ra ngoài xử một bữa tiện hơn nhiều ấy.

Lâu rồi không ghé cái nhà hàng gia đình đó nhỉ, lần này đi thử xem sao. Quầy người ta có miễn phí đồ uống nên ít ra mình cũng có thể thong thả ha.

Quyết định trong đầu như thế, tôi rục rịch đi thay đồ…

Tôi với lấy cái áo khoác đua xe màu đen cùng quần skinny jean trong tủ và nhanh chóng thay đồ rồi bước ra ngoài.

Ở trong bãi đỗ xe của nhà tôi có đậu một chiếc xe mô tô thể thao tầm trung còn lành lặn.

Đây là phương tiện di chuyển của tôi, và nó mới là động lực chính giúp tôi bám trụ với cái công ty kia.

Bởi tôi có thể mua được con xe mình mong ước và giết thời gian theo ý muốn mà.

Đưa nó về thật sự là một quyết định đúng đắn. Lỡ mà mất tiêu thứ này thì tôi chắc chẳng còn thiết tha với cõi đời này ấy…

Nghĩ như thế, tôi đeo chiếc mũ bảo hiểm lên đầu như mọi khi, sau đó gạt chân chống và nhảy lên chiếc xe.

Tôi tiếp tục tra chìa khóa vào và khởi động xe rồi cho nó hướng tới cái đích.

****

“...X-Xin lỗi… Thật sự xin lỗi quý khách rất nhiều…”

Ở trong nhà hàng gia đình đó… tôi đang được xin lỗi, chỗ nguy hiểm trên quần thì bị lau qua lau lại. Tôi chấp nhận lời xin lỗi đó.

“K-Không… chị không cần để bụng. Tự em sẽ lau nên chị có thể cho em mượn khăn được không?”

“X-Xin lỗi… N-Nhờ cậu…”

Chị bồi bàn tỏ ra lưỡng lự, khuôn mặt không ngớt vẻ ửng đỏ. Coi bộ chị ấy đã xác định sẵn tinh thần, cơ mà tôi chỉ nhẹ nhàng nêu ý kiến. Tại mấy khách hàng xung quanh đang hướng cái sát khí vào chỗ này mà.

Đầu cua tai nheo là đây. Chị bồi bàn mang những món tôi đã gọi tới và làm đổ nước trà rót sẵn ở quầy.

Trà chảy lênh láng trên bàn… và thấm xuống cái quần của tôi.

Cái quần đắt tiền vậy mà. Bụng thầm nghĩ vầy, nhưng tôi biết sự đã đành thì không thay đổi được gì nữa.

“...A, a… L-Làm sao đây… Cái…”

Đã mắc cái sai lầm này nên chị bồi bàn với bảng tên đề “Ayase Koyuki” trên ngực đang phát hoảng. Đó là còn chưa kể cái mác “đang thử việc” đính trên người chị ấy.

Nhìn kỹ thì đây là người phụ nữ dễ thương cực. Ắt vậy nên mọi người xung quanh đang trở nên căng thẳng.

Mắt nhìn Koyuki đang luống cuống ra mặt, tôi bắt đầu lau nước trà dính trên quần mình.

Biểu cảm trên gương mặt của Koyuki có hơi nghèo nàn nhưng những đường nét ấy cân đối đến mức có lầm tưởng chị là người mẫu cũng chẳng phải điều lạ cho cam. Mái tóc suôn dài màu xanh nhạt được búi lên, đi cạnh với đôi đồng tử xanh biếc. Làn da trắng không tì vết còn ánh mắt như sức mê hoặc người khác nhìn vào.

“C-Chị ơi, chị không cần phải lo lắng đến vậy đâu ạ. Ai rồi cũng có sai sót mà nhỉ.”

Cách để làm trấn tĩnh một Koyuki như thế. Ấy là phía bên này phải phản ứng một cách nhẹ nhàng.

Không phải là tôi muốn làm người nhân viên này mến mình hay gì cả. Bởi tôi là người hiểu rõ nhất thứ cảm xúc khi ta mắc phải sai sót.

Điều quan trọng nhất là làm việc với một tâm thế vui vẻ, và tôi không muốn quăng cho chị ấy bất kỳ áp lực nào. Khép nép trước khách hàng thì có khi mắc thêm cả đống sai sót mà thôi. Âu cũng là một trong những điều tôi học được từ công ty “đen”.

Để giúp chị bình tĩnh tôi nở nụ cười có phần gượng gạo. Nói gì thì nói, ngay từ đầu kinh nghiệm giáp mặt với một mỹ nữ nhường này tôi chẳng có nhiều nhặn gì nên ấy cũng là lẽ thường tình.

“Thật lòng xin lỗi ạ…”

“Không không, em mới phải là người xin lỗi vì lỡ đặt cái cốc ở chỗ dễ đổ chứ ạ. Đáng ra em nên cẩn thận hơn một chút.”

“Không có chuyện đó đâu… Là lỗi của tôi.”

“Lỗi cũng ở em khi không để nó sang bên trái mà.”

“Nhưng nếu tôi để ý kỹ thì…”

“...”

Vào những lúc thế này thì người nhân viên không còn cách nào khác ngoài việc xin lỗi trong thành khẩn.

Đáng thương thật đó, những người đó ấy.

Theo tôi, bét nhất cũng phải là một nơi mà ở đó họ có thể nói trả được. Thì bởi khách hàng cũng không thể theo cái đà ấy mà tỏ ra hống hách.

“Nếu vậy thì huề cả làng, chị thấy sao? Em thấy may mà chị không bị bỏng ngay lúc cái cốc đổ xuống rồi ấy ạ.”

Món mà tôi đã gọi là hamburger kẹp pho mát được đặt trên đĩa sắt.

Cơ mà, nếu trót khiến bàn tay ngọc ngà đó chịu bỏng thì người cảm thấy có lỗi là tôi đó. Xin lỗi chị vì đã em gọi đồ nóng nha.

“Thật lòng xin lỗi cậu…”

“Không ạ, em nghĩ mấy yêu cầu như ghi nhớ quy trình công việc hay làm quen với môi trường này có hơi quá tải nên chị hãy ráng lên nha. Cái quần này là hàng rẻ tiền nên chị không cần để ý đâu ạ. Cả phí giặt là cũng thế.”

Thực chất chẳng phải hàng rẻ tiền gì đâu… Đây là cái quần gợn sóng không ngả màu nên ngốn của tôi hơn 1 man[note46521] lận, nhưng được mặc nó trên người đến tận ngày hôm nay là niềm tự hào nhỏ nhoi của tôi rồi. Chỉ tại lầm bầm mấy lời phàn nàn trông thảm hại và kém sang quá.

“C-Chuyện đó… Không thể không làm gì…”

“A, thế thì thay vào đó… Em có thể nhận được thêm một vé cho quầy đồ uống được không ạ? Lần tới em có hẹn cùng bạn tới đây nên có gì tranh thủ luôn.”

Điều đáng buồn là tôi chẳng có bạn hay hẹn hiếc đi ăn gì cả nên cần chi cái thứ ấy…

Cơ mà, tôi nghĩ chị gái này thuộc dạng thấy không thoải mái trong lòng nếu đối phương không được đền bù gì nên thôi đành chịu.

“T-Thật sự là như thế ổn sao…?”

“Một vé ở quầy uống là đồ hời rồi ấy ạ. Tính ra còn có nửa giá này. A, còn về phí giặt là thì không thể nói là đồ hời nhỉ.”

“...”

“...Sao ạ?”

Chẳng hiểu sao Koyuki không nói gì nữa và ấy làm tôi đâm sợ. Lẽ nào chị ấy nghĩ là tôi đang cố lấy le sao!?

Thì xấu hổ chẳng biết đắp vào đâu cho được mà…

“Cảm ơn cậu…”

“Không không, lúc nào em cũng làm phiền cửa hàng mình rồi nên chị đừng bận tâm làm chi. Chị ráng làm tiếp nhé. Em nghĩ giờ là lúc lượng đơn bắt đầu tăng lên rồi mà.”

“V-Vâng. Thật không phải với cậu… Cảm ơn cậu nhiều…”

Sau lời cảm ơn đó, mọi chuyện cũng đã chấm dứt. Nhờ làm điều “tốt tốt” ấy mà tâm trạng tôi giờ đang lâng lâng. Mà không hẳn liên quan tới làm điều tốt, quả thực thì việc được cảm ơn mới làm bản thân chúng ta vui chứ nhỉ.

“Được rồi. Đã lau được sương sương thì đi mần thôi.”

20 phút sau.

Khi đã đánh chén xong cái hamburger, tôi ra tính tiền thì được cho cái vé uống ở quầy. Koyuki cùng với người quản lý cửa hàng thậm chí còn đứng ra xin lỗi và dúi cho tôi vé ăn nhưng tôi đã gạt nó đi.

Koyuki ắt hẳn đã thú nhận với người quản lý về những gì xảy ra. Chỉ có thể nói là thành thực…

Chứng kiến bộ dạng đó… tôi lén bảo với người quản lý đừng để bụng chuyện này. Đã nghiêm túc cố gắng như thế thì lỗi liếc gì ở đây nữa.

Nói đúng ra nửa phần lỗi cũng là ở tôi cơ mà, đẩy hết trách nhiệm lên chị ấy chỉ tổ làm tôi thấy tội lỗi…

Vơ vẩn với những suy nghĩ ấy, tôi leo lên chiếc xe máy và rời khỏi bãi đỗ.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi chạm mắt qua cửa kính với Koyuki đang ở trong cửa hàng

*G-Gật*

Trước cái cúi đầu thật mạnh đó của Koyuki thay lời chào, tôi cũng giơ tay trái lên đáp lại, tay kia rồ ga một chút.

Ấy là khoảnh khắc tạm biệt. Tôi tăng ga và tiến xe ra đường.

Mặc cho đang đi ngược gió, tôi để đầu óc thả theo những gì phải làm sau đó.

Biết là đi mua sắm trước hợp lý hơn… cơ mà tôi không muốn cái quần bị ố vàng nên trước mắt cứ về nhà giặt cái đã.

Truyện Chữ Hay