“Nếu” Souta và Hiyori…
Tháng 5 năm sau, Hiyori hiện là sinh viên năm nhất ở ngôi trường chuyên đào tạo các giáo viên mầm non “Sazanami” được xây dựng chưa đầy 10 năm. Giờ đây, cô đã làm quen với môi trường lẫn cơ sở vật chất mới, cũng như tạo cho mình nhiều mối quan hệ bạn bè khác nhau.
Tỉ lệ nam-nữ ở ngôi trường này là 1 phần 9, và chúng ta gần như có thể xem đây là ngôi trường nữ sinh, như nơi Hiyori vừa theo học những năm cấp ba. Cho nên, Hiyori đã hòa nhập rất nhanh sau khi nhập học ở đây, và cô luôn được lòng mọi người, từ giảng viên, tiền bối đến sinh viên cùng khóa, nhờ vào sự tốt bụng, tươi vui và bản tính thuần chất của mình.
Bây giờ là 4 giờ 40 phút chiều. Ở trong phòng học, Hiyori cùng bạn bè vây thành vòng tròn nói chuyện với nhau.
“Hầy, hôm nay phải hẹn hò với ông bồ cơ à. Thấy sao sao ấy…”
“Tui thì hôm nay không có hẹn, cơ mà tui hiểu cảm xúc của bà á. Có những lúc mình chẳng thấy có hứng gì nhỉ. Kiểu mấy lúc giải quyết công chuyện á.”
“...”
“Thì thế… Hôm nay mình phải gặp ổng sau khi làm thêm, và có nhắn tin từ chối thì ổng lại giãy nảy ‘bằng mọi giá…’ nghe ích kỷ thiệt sự. Tất nhiên là mình không làm thế rồi.”
“Bà nói bà quen ảnh được 1 năm thì phải? Bế tắc rồi à?”
“Ừm thì… Kể từ sau khi bọn mình hẹn hò thì cái bất mãn cứ chất đống lên vậy. Nhiều lúc ổng trẻ con sao sao ấy.”
“Cặp nào cũng vậy thôi nhỉ.”
“...”
Hiyori đang im lặng lắng nghe hai người bạn thân mình mới làm quen tám chuyện với nhau một cách lơ đãng, lắm lúc còn để quả đầu của mình nghiêng sang một bên. Bản thân Hiyori có thể tham gia vào cuộc trò chuyện ấy bất cứ lúc nào, chỉ là cô chẳng hiểu cái cảm xúc hai người kia đang nói tới là gì.
“Ừm, hẹn hò… thì sẽ bất mãn vậy sao?”
Ngay lúc đó, Hiyori chêm vào câu hỏi của mình.
“Đương nhiên rồi, Hiyorin. Không phải là tụi mình chán ảnh, kiểu lúc vướng việc khác thì chuyện gặp nhau trở nên phiền phức thôi á.”
“Mình còn bắt đầu nghĩ đi chơi với bạn bè thoải mái hơn cơ.”
“Đúng đúng. Nói toẹt ra, có lúc đi chơi như thế vui hơn á!”
“...”
Hiyori vẫn chẳng hiểu gì cả. Cô nàng tiếp tục nghiêng đầu với vẻ thắc mắc.
“Hiyorin cũng có bạn trai thì sẽ hiểu á! Đây không phải là trường nữ sinh nữa, sớm muộn gì Hiyorin sẽ kiếm được thôi!”
“Ơ, Hi—”
“—Bà nói nghe ghê quá. Hiyori vừa ngây thơ lại chung thủy, không khéo bị ông nào xấu xa lợi dụng cho xem?”
“A, đúng đúng! Chúng ta phải kiểm chứng mới được! Phải chăm sóc con bé này thành người trong trắng!”
Ở ngôi trường “Sazanami” này, có những sinh viên đã biết mặt Hiyori, cũng như việc cô từng theo học tại một trường nữ sinh liên thông cấp hai và cấp ba. Trong môi trường như thế, nhiều người cho rằng Hiyori đã không có cơ hội tiếp xúc với người khác giới, thế nên ai nấy đều dần dà đi đến kết luận “Hiyori không có bạn trai”. Ở đây, những người bạn của Hiyori tư duy theo kiểu “nói chuyện về bạn trai với một người không có bạn trai là ác” và giữ ý với cô bằng cách thay đổi một chút chủ đề cuộc trò chuyện.
Tuy nhiên… đó là sự cứu cánh không hề nhẹ dành cho Hiyori, khi cô đã có một người bạn trai đàng hoàng. Anh ấy tên là “Souta”, năm nay 24 tuổi và đang làm nghề thiết kế.
“Cơ mà, Hiyorin mà có bạn trai thì không biết ảnh là người thế nào đây ta. Tui nghĩ là một anh mũm mĩm nhưng tốt bụng cơ.”
“Cũng có lý, nhưng mình thì tưởng tượng ra một ông siêu mọt sách cơ. Cái kiểu cứng cáp đồ ấy, tại Hiyori coi bộ không thích mấy dạng loai choai đâu.”
“Hiểu hiểu! Thêm cái vụ lớn tuổi hơn nữa… Hiyorin chắc chắn là hợp với mấy anh lớn tuổi ha!?”
“Ư-Ừm! Hiyori yêu người lớn tuổiii!”
Bạn trai Souta của Hiyori là một người lớn tuổi hơn cô. Làm sao cô nàng không trả lời với nụ cười mãn nguyện trên môi cho được.
“Mình dám chắc Hiyori thuộc kiểu bám dính lấy bạn trai mình nè. Kiểu cái hạt gai gai đâm vào mình ấy.”
“Hay là bé vịt bầu lạch bạch lạch bạch sau lưng nhỉ…”
“H-Hai người ác quááá! Hiyori không làm phiền ai như thế đâu nhé!”
“Nào, Hiyorin cơ mà, bà không qua mắt được bọn tui đâu. Bà như em bé á.”
“Nói vậy chứ, nửa năm trôi qua thì bất mãn vẫn xuất hiện thôi.”
“Ơ, khôn—”
Ngay khi Hiyori chuẩn bị thốt ra một câu hoàn chỉnh, thì…
*Tèn Tèn Tèn
…Tiếng chuông cuộc gọi từ ứng dụng liên lạc đặc trưng bởi hai màu trắng xanh được nhiều người sử dụng nhất, bất chợt vang lên.
“...”
Hiyori ngay lập tức lôi điện thoại từ cặp, và được bạn mình nói như thế này.
“Hiyori, cậu cứ nghe đi. Rời khỏi chỗ thì không ổn cho lắm, tụi mình sẽ giữ im lặng cho.”
“Ừm ừm. Bọn tui im lặng đàng hoàng cho, Hiyorin cứ yên tâm.”
“Cảm ơn. Vậy Hiyori nghe điện thoại nhé.”
Hai người bạn của Hiyori ngây thơ nghĩ rằng một đứa con gái khác đang gọi điện cho Hiyori. Trong lúc đó, Hiyori bấm vào nút nhận cuộc gọi.
“A lô, Hiyori à.”
“Ủa?”
“Hả?”
Điện thoại của Hiyori để chế độ loa ngoài làm mặc định. Lẽ đương nhiên là Hiyori sẽ tắt nó đi, nhưng những cô bạn ngồi cạnh đã nghe rất rõ giọng đàn ông vừa rồi.
Trong lúc hai người kia quay sang nhìn nhau, Hiyori tiếp tục cuộc gọi điện.
“A lô! Souta-san đã vất vả rồi ạạạ. Hôm nay Souta-san xong việc rồi sao?”
“Ờm. Sáng nay anh nói với em là anh có thể xong việc sớm một lát cơ mà. Và sáng nay anh cũng nói với em là xong việc thì anh tính đi ăn gì đó, em thấy sao? Em cũng vừa tan học nhỉ.”
“Đương nhiên là Hiyori muốn điii! Cơ mà… chỉ đi ăn thì không được đâuuu!”
“Ahaha, biết ngay là em sẽ nói thế mà. Vậy thì ăn xong, tụi mình làm một cuộc hẹn hò mua sắm không.”
Ở bên dưới điện thoại của Hiyori, người ta có thiết kế một cái lỗ để âm thanh truyền ra ngoài, và cái lỗ đó giờ đây đang hướng thẳng đến chỗ hai người bạn của cô, khiến cho họ vẫn có thể nghe được cuộc gọi điện dù ở âm lượng bé xíu. Toàn vẹn cái từ “hẹn hò” đã lọt tai hai cô gái ấy, trong lúc Hiyori không hề hay biết mình đang bị nghe lén…
“S-Souta-san.”
“Sao em?”
“Ưm… Hiyori không muốn chơi ở ngoài, Hiyori muốn chơi ở nhà Hiyori. Hiyori sống một mình nên thấy cô đơn.”
“Ờm… Ngoài nhà thì nơi nào cũng được tất. Ờm.”
“Ơ, tại saooo! Souta-san có nghe Hiyori nói không!?”
“Thì, em biết đó… Chẳng phải em lén lút tiếp cận mấy bộ manga như thế sao… Hiyori định làm anh mất lý trí sao.”
“K-K-Không có chuyện đóóó!”
“Rồi rồi. Thế cho nên anh mới không muốn vào nhà em. Lúc bắt đầu hẹn hò, chúng ta đã hứa chỉ cho phép chuyện đó sau khi em 20 tuổi rồi cơ mà?”
“ƯƯƯ… N-Nhưng theo luật thì 18 tuổi là OK rồi mà. Hiyori đã tìm hiểu hẳn hoi rồi mààà!”
Bản chất của Hiyori đã thức tỉnh một cách muộn màng. Chính vì lẽ đó, Hiyori thể hiện sự tò mò gấp nhiều lần người bình thường.
Về phần hai cô bạn của Hiyori, sau khi biết được Hiyori không còn một chút trong trắng nào từ chính phát ngôn của Hiyori… họ ôm đầu bối rối, khuôn miệng há hốc ngơ ngác.
“Quan trọng là luật của chúng ta cơ mà? Ai bảo Hiyori không tra cứu trước khi hứa hẹn.”
“ƯƯƯ, Souta-san chớớớ…!”
“Tru tréo cái gì nữa. Cơ mà, xin lỗi em lát. Thật ra anh đã đến trường của em rồi, em xuống đây đón anh được không? Sao mà… nó là lạ…”
“Là… lạ? A, H-Hiyori biết rồi! Hiyori đi ngayyy!”
Ban đầu Hiyori còn thể hiện vẻ thắc mắc, nhưng đến từ “đi” thì chúng ta đã được nhìn thấy nụ cười đáng yêu tựa đóa hoa nở trên gương mặt cô. Sự thay đổi xoành xoạch ấy không khỏi khiến người nhìn thấy thú vị.
Hiyori cứ thế ngắt cuộc gọi và đứng dậy khỏi chỗ, thì…
“Ừm! Được rồi! Để tui tiễn Hiyorin ra tận cổng!”
“Mình đi nữa!”
“Ơ!? K-Không cần đâuuu. Hiyori không lạc đâu!”
“Thôi thôi!”
“Nhanh nhanh!”
Hai cô bạn đặt tay lên vai Hiyori và chặn đường tẩu thoát của cô, mục tiêu là phải kiểm chứng bạn trai Hiyori là người như thế nào.
Tuy nhiên… khi vừa rời khỏi phòng học thì cả ba nghe được những lời như sau.
“Ê ê! Hôm nay ở bãi đỗ xe cho khách có anh soái ca đi mô tô đen á! Nghe bảo có cả đống đứa con gái bu quanh chỗ đó rồi!”
“Ơ, tui cũng muốn đi coi nữa! Lẹ lẹ cái!”
“Tui nữa!!”
Cuộc tám chuyện chẳng có gì bất thường cả. Nhưng có một nhân vật đã biết họ đang ám chỉ điều gì…
“X-Xin lỗiii! Hiyori chạy trước nhaaa!”
Hiyori chớp chớp đôi mắt, đâu đó mất đi vẻ bình tĩnh. Giọng nói run rẩy của cô như đang ẩn chứa nỗi bất an nào đó.
“Ờm… G-Gì trời. Từ đã, mình… đâu làm gì sai nhỉ… Mình đỗ xe đàng hoàng mà nhỉ… Mình đỗ xe ở chỗ bình thường mà nhỉ…”
Souta đang ở bãi đỗ xe dành cho khách trong khuôn viên ngôi trường chuyên đào tạo các giáo viên mầm non “Sazanami”. Anh chàng đã cởi mũ bảo hiểm và ngồi trên xe lướt điện thoại giết thời gian, với một cảm giác khó ở cực kỳ. Được thì anh sẵn sàng chạy trốn khỏi đây.
Ở cổng tòa học xá nối liền với bên ngoài, có hàng tá sinh viên đang tụ tập ở đó… và đám đông ấy ngày một đông hơn. Chưa dừng lại ở đó, ánh nhìn của tất cả bọn họ đều được đổ dồn về phía Souta, khiến anh chàng không khỏi bất an.
“Quả xe bự đó nhìn ngầu ghê…”
“Không không, anh tài kia cũng ngầu ghê…”
“Chưa kể dáng vóc người mẫu nữa… Chân dài ghê…”
“Có ai ra xin số không!?”
Anh không hề biết đám đông đằng kia đang bàn tán như thế…
Hiyori, đến nhanh đi…
…chỉ thầm hướng lời cầu cứu đến bạn gái của mình.
Như một lẽ dĩ nhiên, sự thỉnh cầu ấy đã đến nơi nó cần đến.
“Souta-sannn!”
“...”
Giọng nói dễ thương quen thuộc kích thích màng nhĩ của Souta. Anh chàng ngoảnh đầu về phía nguồn âm thì nhận ra Hiyori vừa hạ tay và đang chạy tới chỗ mình.
Ngay khoảnh khắc đó, đám đông tụ tập ở cổng bát nháo lên như cái chợ, nhưng Souta không còn tâm trí đâu tập trung cho chuyện đó.
“Ô, em vất vả rồi, Hiyori.”
“Hộc, hộc… Vất vả gì chứứứ! Tại sao Souta-san lại đỗ xe ở đây cơ chứứứ!”
“U-Ủa…!? Chẳng nhẽ mình không được đỗ ở đây sao!?”
“Đ-Đúng vậy! Souta-san phải đỗ ở trong hóc cơơơ!! C-Chỗ… C-Chỗ đó… tóm lại là không đượccc!”
“A-Anh xin lỗi… Lần sau anh sẽ cẩn thận…”
Từ phản ứng của Hiyori, Souta tưởng rằng mình đã vi phạm luật ngầm ở ngôi trường này, và những sinh viên tụ tập chỗ kia chỉ đang cố gắng thông báo điều đó cho anh biết.
Tuy nhiên, Souta không thể lầm hơn được nữa. Nơi anh chàng đang đỗ xe chẳng có vấn đề gì cả, cũng chẳng có cái luật ngầm nào ở đây cả. Hiyori vừa có những lời cảnh cáo cho Souta… là vì anh bạn trai của cô đang đỗ ở một nơi ai ai cũng có thể trông thấy từ cổng tòa học xá, thu hút cái nhìn của người qua kẻ lại. Khi bước qua cánh cổng ấy, Hiyori thậm chí tai nghe mắt thấy… những sinh viên trong đám đông ấy đang oẳn tù tì để quyết định thứ tự bắt chuyện với Souta.
Hiyori là người chiến thắng trong cuộc chiến khốc liệt tại ký túc xá nữ ấy. Không dừng lại ở đó, Hiyori đã nỗ lực học hành và suy nghĩ về tương lai của mình một cách cẩn thận, để rồi lựa chọn một trường đại học gần với nơi Souta đang làm việc. Tình yêu Hiyori dành cho Souta lớn lao bao nhiêu, sự ghen tuông của cô cũng phình to bấy nhiêu.
“L-Lần sau, khi Souta-san vào trường này thì Souta không được bỏ mũ xuốnggg. Kể cả khi Souta-san đã đỗ xe…!”
Hiyori phồng mang trợn má, không giấu nổi cảm xúc ghen tuông. Sau khi nói xong những điều cần nói, Hiyori tự lấy mũ bảo hiểm dự phòng và ngồi lên xe của Souta với vẻ thành thục.
Tiếp đó… cô làm như thế này.
“Souta-san, đồ ngốccc…”
“Ô-Ối.
Souta thốt ra tiếng kêu lạ đời, đương nhiên là có lý do của nó cả.
“Nào, ngộp quá…”
“Đây là lỗi của Souta-san… Souta-san mới là người có tội…
Hiyori vòng tay qua hông của Souta và dồn hết sức siết chặt về phía mình. Cô nàng áp sát Souta tới độ… không có khoảng trống nào giữa phần lưng của Souta với phần bụng và phần ngực của Hiyori.
“Đây là cách Hiyori giải tỏa mù mịt của Hiyori ạ…”
“Ơ-Ờm… B-Bây giờ anh khởi động xe nha? Có gì anh nghe em nói sau.”
“Souta-san, sau khi xuống xe Souta-san phải nắm tay kiểu người yêu với Hiyori… Souta-san phải ôm Hiyori nữa… Đây là mệnh lệnh tuyệt đối của Hiyori…”
“Ơ-Ờm… Thôi được rồi…”
Souta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dựa trên theo tông giọng của Hiyori, anh hiểu rằng đó là mong muốn thật sự của cô.
Và đến lúc Souta cho xe chạy ra ngoài trường, Hiyori hướng mặt về những người quen của mình đang tụ tập ở cổng…
“Thứ này là của Hiyori nhááá.”
…và chĩa tay trái thành cái nắm đấm yếu ớt với hàm ý như thế.
Ngày hôm sau.
“Hiyori biết iu”
“Hiyori ghen tuông”
“Hiyori là đồ dâm dê”
“Hiyori là đồ trữ sách đen”
Những biệt danh ấy sẽ khiến Hiyori rơi vào thảm họa…